Gạt Lệ Cho Em - Chương 16

Tác giả: Vân Sơ Tình

Tôi lặng lẽ rời đi, ra đến hành lang lớn dạo một vòng, mua cam mà Sở Ninh thích ăn nhất, rồi lượn qua ngắm mấy quả thanh long, sau đó mới chậm rãi quay về phòng bệnh. Chỉ còn lại mình Sở Ninh, tay anh đang cầm sách, tựa đầu vào giường, lim dim ngủ.
Hình như anh rất mệt mỏi, nếu không sẽ chẳng bao giờ đọc sách mà ngủ gật, hơn nữa tư thế cũng không thoải mái gì. Tôi nhẹ nhàng bước đến, điều chỉnh một chút, nếu không lúc anh tỉnh lại, thể nào cũng đau nhức người.
Tôi ngồi bên cạnh, yên lặng ngắm anh. Không biết anh có biết hay không, lúc anh ngủ, trông rất trẻ con, khiến cho người khác muốn được yêu thương anh. Nhưng cũng mang vẻ tao nhã động lòng người. Tôi nhớ rõ đêm hôm đó, anh chịu đựng cơn đau quằn quại, nhưng trước mặt tôi, cho dù là khi anh chật vật nhất, vẫn cố đứng thẳng, giữ vững lòng kiêu ngạo của mình. Ngay cả khi khó khăn, anh vẫn toát lên vẻ cao quý không thể khinh bạc được.
Nhưng tôi cũng nhớ rõ chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa sen của Sở Ninh, và lời khẳng định về đôi chân của anh khi anh nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi không phải đứa ngốc, Sở Ninh từng tỏ vẻ trẻ con của anh cho tôi thấy. Có điều Sở Ninh, giao hẹn gì thế? Anh đã giao hẹn cái gì?
Ngón tay thon dài khẽ động, tôi nháy mắt mấy cái, thấy Sở Ninh đang mỉm cười với mình.
Tôi cầm tay anh: “Không ngủ thêm lát nữa à?” Quanh mắt anh có ít quầng thâm rồi.
Sở Ninh lắc đầu: “Em đi lâu quá.” Anh chống tay cố ngồi dậy, đáng tiếc, đôi tay của anh không đủ lực. Sở Ninh bị khuỵu xuống, anh nhíu mày, có lẽ hơi bực mình.
Tôi giúp anh ngồi dậy: “Em đi mua cam. Sao thế, tìm em để trả lời à?” Tôi cầm một quả cam, bắt đầu bóc vỏ, nín thở chờ đợi.
Sở Ninh được voi đòi tiên, chỉ chỉ quả thanh long: “Anh còn muốn ăn cái này nữa.”
“Heo.” Tôi phun ra một chữ.
Sở Ninh đắc ý nhắc nhở: “Em là vợ anh đấy nhá.”
Tôi nhanh miệng thêm vào hai chữ: “Bát giới!” (lúc trước chị mắng anh là “trư” – heo)
Ai mà chả biết, Trư Bát Giới là heo, nhưng mà vợ Trư Bát Giới là con người hàng thật giá thật.
Sở Ninh bĩu môi: “Tạm thua em, hẹn ngày khác tái chiến.”
Tôi nhịn mãi, cuối cùng bật cười, đưa múi cam đến miệng anh: “Được rồi, tóm lại là 1-1 nhé?”
Nhìn anh mãn nguyện nuốt múi cam, sau đó nhét mấy hạt cam vào tay tôi, miệng còn tủm tỉm cười như đứa trẻ vừa thực hiện được quỷ kế, tôi vừa bực vừa buồn cười.
Dỗ dành mãi anh mới ăn được hơn nửa quả cam và nửa quả thanh long, tôi vui hơn rất nhiều. Mặt mày hớn hở hẳn ra.
Ấy, anh… vẫn chưa nói gì với tôi mà!!!
Bởi Sở Ninh quá kiên trì, hai ngày sau đành xuất viện, hơn nữa ai khuyên cũng không được, vừa ra viện, anh liền đến thẳng sân bay về nước.
Chúng tôi viện cớ anh còn bị thương nặng, thân thể suy yếu, thậm chí là hết vé máy bay, anh vẫn thả ra một câu bâng quơ: “Anh đến sân bay chờ là được.”
Chốt lại là anh quyết tâm phải về nước. Bất đắc dĩ mọi người đành phải thuận theo.
Ngồi trên máy bay, tôi rầu rĩ cả buổi. Ngược lại với Sở Ninh, từ lúc cất cánh, dù bị say máy bay, trong mắt anh lộ rõ vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Sự chấn động lúc máy bay nghiêng rất khó chịu, anh vuốt đầu tôi, cười nhẹ: “Còn so đo gì nữa không?”
“Tất nhiên có! Em đáng thương trong sáng thế này mà trên đường đến sân bay, anh ta mắng em hai mươi bảy lần “ôn thần”!” Tôi làu bàu, càng nói càng tức: “Con mẹ nó, tại anh cố chấp chứ, sao cái tên kim mao sư vương kia lại đổ hết lên đầu em?!”
“Tính tình Bayer thẳng thắn quá thôi mà.”
“Hứ! Ý anh là gì? Anh ta thẳng tính? Vậy anh công nhận em là ôn thần à?” Tôi nhướn mày, mất hứng.
Sở Ninh chợn mi: “Là em nói đấy nhé, anh có bảo gì đâu.”
Tôi nhẹ nhàng bẻ khớp ngón tay, mấy tiếng “rắc rắc” liền vang lên: “Anh giai, vợ anh đột nhiên bực bội thì có thể đánh đấm một chút không?”
Sở Ninh cười nghiêng ngả, khoe hàm răng trắng bóc: “Cho em đánh.”
Tôi nhìn cái xác ướp trước mặt, nắm tay giơ lên mà không cách nào hạ xuống, đành nhéo anh một cái ở lưng, đăc ý: “Hừ!”
Anh vẫn cười thản nhiên, bỗng ôm tôi vào trong ***. Tôi giật mình hoảng sợ: “Cẩn thận chút, xương quai xanh của anh bị thương đó.”
Sở Ninh không buông tay, chôn đầu trong hõm vai tôi. Tôi sợ làm anh đau, không dám lộn xộn nữa. Cảm nhận được từng hơi thở nóng rực của anh phả qua tai, tôi nghe anh thì thầm: “Sở Nhi, anh yêu em.”
Lòng tôi như có một chiếc gậy đập loạn xạ, có chút đau đớn, sau đó, từ từ tràn ra hương vị của hạnh phúc ngọt ngào.
Tôi vuốt vuốt mái tóc đen tuyền của anh, cúi đầu hôn lên vành tai Sở Ninh: “Ngốc quá….”
Hình như Sở Ninh khẽ cười – cho dù không khỏe, anh vẫn không chấp mấy trò *** của tôi.
Tôi yên lặng nhìn anh bị bệnh say máy bay dày vò, và chỗ miệng vết thương phát từng cơn đau.
Sở Ninh, em không phải kẻ ngốc, anh không muốn em ở lại nước Mỹ nữa, đúng không?
May mà bên cạnh có bác sĩ riêng, suốt chặng đường dài mệt nhọc, vừa xuống máy bay, Sở Ninh bắt đầu sốt cao.
Lúc về đến nhà, vì bị thơng và mệt nhọc quá độ, thân thể anh lại chuyển biến xấu hơn. Phải gần một tháng sau mới khá lên chút ít.
Nhưng chắc do trời sinh thể chất anh kém, cho nên sau hơn một tháng về nhà, bác sĩ mới đồng ý cho phép tháo băng trên xương quai xanh xuống. Về phần chân trái bó thạch cao, bởi trước kia từng bị tổn thương nên khả năng phục hồi của xương không nhanh lắm. Hơn nữa thỉnh thoảng anh lại bị chuột rút nên càng ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục. Khoảng hai tháng sau bác sĩ mới bỏ thạch cao, ông ta tỏ vẻ không vui lắm – chân của Sở Ninh có thể đã bị tổn thương nghiêm trọng hơn, thậm chí vì thế mà sau này anh không thể đi lại được nữa.
Hôm tháo bột, Sở Ninh nhất định không cho tôi đi vào, chỉ đồng ý cho mấy vị phụ trách chuyên môn và bác sĩ chỉnh hình trị liệu.
Tôi sờ mũi, đi xuống lầu, ngước lên phòng ngủ, thấp thỏm chờ đợi kim mao sư vương. Chúng tôi vừa mới ‘tái ngộ’ do anh ta cảm thấy quá lo lắng cho Sở Ninh. Hôm nay liền chạy tới đây.
Lại nói, may mà lúc trước kim mao sư vương và Fo Leike lo cho Sở Ninh, cho nên cử Fo Leike ở lại Mỹ quản lí công việc, còn kim mao sư vương thì theo chúng tôi về nước, tạm thời làm trợ lí cho Sở Thị, nhờ thế mà Sở Ninh mới yên tâm dưỡng thương.
Vốn là tôi và anh ta đều không vừa mắt nhau, nhưng cuối cùng lấy lí do là Sở Ninh, anh ta đã phải chịu thua trước. Còn đứng trước mặt Sở Ninh thề, ít nhất trong lúc Sở Ninh nghỉ ngơi, sẽ không ầm ĩ với tôi nữa. Anh ta thực sự đã làm được! Mặc dù mấy lần bị tôi chọc tức đến mức đầu nổi đầy gân xanh, kim mao sư vương vẫn kìm nén nhịn xuống.
Tôi nhìn kim mao sư vương đứng ngồi không yên, tiếp xúc mấy ngày nay, tôi biết anh ta, Fo Leike và Sở Ninh là bạn tri kỉ.
Tôi muốn qua đó: “Kim…Bayer…” Tôi nhảy lên sô pha: “Tôi hỏi anh mấy chuyện được không?”
Bayer trừng mắt: “Cô không thèm quan tâm đến Sở Ninh chút nào!”
Tôi nhún nhún vai: “Anh biết rồi còn gì, là Sở Ninh kiên quyết không cho tôi vào đấy chứ!”
Tất nhiên là kim mao sư vương không hề hài lòng với đáp án của tôi, nhìn ánh mắt của anh ta là biết.
Vì có chuyện cần nhờ anh ta, cũng hiểu anh ta thật lòng quan tâm Sở Ninh, nên tôi đành làm hòa: “Sở Ninh không chịu cho tôi đi vào, tôi chỉ có thể đợi bên ngoài, thế thì sao tôi phải tốn calo sốt ruột làm gì?”
“Cô, cô…cô…” kim mao sư vương chỉ vào mũi tôi, không nói nên lời.
“Chờ tôi nói hết đã.” Tôi cũng đứng phắt dậy chỉ vào mũi anh ta: “Tôi không vội không phải vì không quan tâm, mà là chân Sở Ninh có thể khép vết thương, có thể bị tàn tật hay không, không phải là chuyện tôi có thể khống chế được, trong lúc dưỡng thương tôi đã dùng hết khả năng của mình chăm sóc anh ấy rồi, vì thế với tôi mà nói, tôi chỉ yên tâm chờ đợi kết quả, dù tốt hay xấu, thậm chí từ nay về sau anh ấy không đi lại được, thì Sở Ninh vẫn là Sở Ninh của tôi.”
Sở Ninh vẫn luôn là Sở Ninh của tôi! Đúng vậy, bởi biết quá rõ tình hình, tôi mới bình tĩnh được như thế này.
Kim mao sư vương nhìn tôi chằm chằm, lần đầu tiên anh ta dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.
“Cô…tại sao bây giờ lại nói với tôi những điều này?” Anh ta nghi ngại hỏi tôi.
Tôi ôm con chim cánh cụt nhồi bông màu tím, lười nhác trả lời: “Bởi vì anh quá ngốc. Điều đơn giản vậy mà cũng không hiểu.”
Tuy không rõ nguyên nhân nhưng tôi biết kim mao sư vương không có thiện cảm với mình còn với Sở Ninh là sự quan tâm đặc biệt.
Mặt kim mao sư vương lần lượt chuyển từ xanh sang trắng và ngược lại. Mấy sợi gân xanh trên trán giật giật. Anh ta đang cố kiềm chế bản thân. Lát sau anh ta hít sâu: “Hàn Sở Ngưng, tôi không tài nào hiểu nổi, bao nhiêu năm rồi mà Sở Ninh vẫn khăng khăng một lòng với cô. Cậu ta coi trọng cô ở điểm quái gì?”
Tôi cười to, đáp lại một câu nghe như lời hí kịch: “Ấy ~~~ Xin đừng kinh ngạc làm chi, anh có biết điều đó gọi là sức mạnh tình yêu không.”
Kim mao sư vương bày ra vẻ như vừa nuốt phải lông gà, tôi quay lại tặng anh ta một nụ cười “quyến rũ”. Anh ta sửng sốt trong chốc lát, hoàn hồn, anh ta xấu hổ ho khan, sau đó nhìn tôi đầy đăm chiêu: “Cô định hỏi tôi cái gì?”
May mà tên đầu gấu này vẫn chưa ngốc lắm. Tôi liếc mắt, nghĩ nếu anh ta ngốc thật, vậy thì Sở Ninh chắc chắn sẽ không cho anh ta quản lí công ty. Thôi, nếu anh ta đã mở miệng, tôi cũng không khách sáo nữa, thẳng thắn với nhau nào.
“Tôi cần phải biết “giao hẹn” kia là gì.”
Bayer biến sắc, anh ta quan sát tôi thật kĩ: “Sở Ninh không nói cho cô?”
“Nếu anh ấy nói thì tôi sao còn phải hỏi anh.”
Anh ta do dự chốc lát, mấy lần định nói lại thôi, rốt cục mở miệng: “Tôi không thể nói, tôi phải tôn trọng quyết định của Sở Ninh.”
Tôi trợn trắng mắt trừng anh ta, mẹ nó, đầu gấu đúng chỉ là đầu gấu!
“Không nói tôi sẽ đánh anh!” Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tôi là người rất biết tôn trọng quyền riêng tư, cứ nghĩ rằng tình cảm chỉ là vật ngoài thân. Đến Mĩ hai tháng, tôi đều biết kim mao sư vương luôn nghi ngờ tình yêu tôi dành cho Sở Ninh, hình như anh ta vẫn đề phòng chuyện tôi không nhớ lại quá khứ. Nhưng tôi thì lại rất tâm đắc, bởi chuyện chúng tôi đã được thông báo đến mọi nơi. Tôi với Sở Ninh, dù trong lòng đã yêu đến mức ૮ɦếƭ đi sống lại được, thì những gì là của tôi, tính cả của Sở Ninh, tôi không muốn phải nói nhiều với người ngoài, đơn giản vì họ có quá nhiều hoài nghi.
Hôm nay bồi anh ta tám cả nửa ngày, thậm chí nói cho anh ta biết thái độ tôi dành cho Sở Ninh, mục đích là để kim mao sư vương yên tâm, sau đó lân la dò tin tức. Kết quả là thằng nhãi này miệng ngậm chặt như đóng nhựa cao su. Coi lời tôi như đàn gảy tai trâu, nhiều lời mà vô ích. Tôi đây rộng lượng đành không thèm chấp. Thế mà anh ta lại vặn tôi: “Hàn Sở Ngưng, Sở Ninh coi trọng cô là phúc của cô đấy.”
Đúng lúc này bác sĩ đi xuống, chúng tôi cùng ra đón ông ấy. Bác sĩ Trần tháo ống nghe: “So với tưởng tượng của tôi thì khá hơn rất nhiều. Tuy vẫn tạo thành một chút thương tích, nhưng ít nhất cũng có cơ hội đi đứng trở lại.” Ông ấy quay sang tôi: “Cô chăm sóc cậu ta rất.”
Tôi nhún vai, trong lòng có vài phần kiêu ngạo. Sở Ninh xứng đáng để tôi phải dốc lòng. Tôi ngước mặt lên trên lầu, còn chưa mở miệng, bác sĩ Trần đã nói: “Đi lên đi, cậu ấy đang đợi cô. À đúng rồi, xương cốt cậu ta vừa mới khép lại, vẫn còn yếu lắm, đừng vận động kịch liệt quá.” Câu dặn dò cuối cùng của ông ấy khiến tôi suýt nữa lăn từ cầu thang xuống. Tôi dở khóc dở cười: “Bác sĩ Trần…”
Ông ấy khoát tay: “Tôi chỉ nhờ cô nhắc nhở Sở Ninh thôi.”
Tôi lắc đầu, đang định bước tiếp, Bayer liền gọi. Anh ta do dự, rồi nói: “Sở Nhi, Sở Ninh rất yêu cô, vì vậy xin cô hãy đối xử tốt với cậu ấy.”
Tôi gật đầu. Về “giao hẹn” kia, Sở Ninh chưa chịu nói. Còn tôi vẫn không moi ra được từ kim mao sư vương. Bây giờ Sở Ninh mới tháo bột, còn cần hồi phục. Thêm nữa tôi nghĩ dù trước kia tôi có như nào, thì chuyện Sở Ninh đối xử tốt với tôi vẫn là sự thật. Tôi muốn thuận theo tự nhiên, tự mình tìm ra manh mối, không ngờ, cái manh mối này lại dẫn xác đến nhanh như vậy.
Chiều nay Sở Ninh ngủ trưa tỉnh lại, hiếm khi Bayer không đem tới chồng văn kiện dày cộp cho anh đọc, tôi đến phòng ngủ, Sở Ninh đã hứa dạy tôi chơi cờ vua.
Đầu đông, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người Sở Ninh. Tôi chăm chú ngắm dáng vẻ anh dạy mình, thầm nghĩ: Sở Ninh, cứ như này thì tốt quá, em muốn được bên anh mãi mãi.
Nhưng mà hương vị hạnh phúc bình dị của chúng tôi nhanh chóng bị phá vỡ.
Sở Ninh đang giảng đến đoạn lúc nào nên tấn công đối thủ, cửa truyền đến tiếng ồn ào, mấy vị khách không mời mà đến đã xông vào đây.
Đứng đầu là Tần Xa Lôi, vẻ mặt anh ta đầy mệt mỏi, phía sau là vài người nữa, còn cả quản gia Sở trạch và mấy người giúp việc.
Anh ta giãu ra khỏi mấy người giúp việc, vọt tới trước mặt tôi, ôm chầm lấy tôi, bi phẫn gào lên: “Sở Nhi, em không thể đối xử với anh như vậy.”
Tôi kinh ngạc mặc cho anh ta ôm cứng, ánh mắt đối diện với mấy người đứng sau lưng Tần Xa Lôi, thấp giọng: “Mẹ…”
Mẹ tôi vẫn mảnh mai y như trong kí ức, sẽ không khóc, không làm ầm lên, chỉ kéo tay tôi, mạnh như thể sẽ không bao giờ buông ra nữa. Tôi cảm nhận được nước mắt của mẹ rơi trên tay mình, từng vết sẹo trong quá khứ được phủ bụi dày đặc dần hiện lên, hóa ra chúng chỉ tạm ngủ đông, chứ chưa bao giờ biến mất.
“Tiểu Ngưng, về nhà với mẹ đi con…” Mẹ tôi khóc hồi lâu, rốt cục nghẹn ngào, mỗi một từ nói ra là một giọt nước mắt rớt xuống.
Tôi ngạc nhiên nhìn bà, lại ngẩng đầu, nhìn đến anh trai, bốn mắt giao nhau, không thấy cảm xúc gì.
Mắt tôi dáo dác đảo quanh tìm kiếm, chạm phải đôi đồng tử trầm tĩnh, lúc này tôi chợt giật mình phát hiện, từ nãy đến giờ tôi đều nín thở.
Mẹ khóc mãi, anh trai lên tiếng: “Em à, cùng nhau về nhà thôi, mọi chuyện trước kia tất cả sẽ bỏ qua hết, em vẫn luôn là hòn ngọc của Hàn gia.”
Tôi ngẩng đầu nhìn biểu cảm của anh trai, trên mặt hiện rõ sự quan tâm và thương xót, trong lời nói cũng mang theo sự sủng nịch tha thiết: “Em à, ông nội và ba vẫn rất nhớ em. Ông nội bảo chỉ cần em về nhà, chuyện quá khứ sẽ cho qua hết thảy.”
Mẹ tôi khóc, lôi kéo tay tôi, lặp đi lặp lại một câu: “Tiểu Ngưng, cái gì đã qua hãy cho nó qua đi, được không con? Chúng ta cùng về nhà…”
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy sự ấm áp trong trái tim dần lụi tàn, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay mẹ, dưới ánh nhìn kinh ngạc của bà, tôi xoay người nhặt chiếc chăn đắp trên chân Sở Ninh, ngồi xổm trước mặt anh, bình tĩnh nói: “Sở Ninh, chăn rơi rồi.”
Tôi kéo chăn đắp lên chân Sở Ninh, sửa lại nó rồi mới ngẩng đầu, nhìn Sở Ninh đang cúi đầu ngắm tôi, anh nắm lấy bàn tay tôi một cách dịu dàng.
Tôi chun mũi định cười, không hiểu sao hai giọt lệ chợt tràn ra khỏi khóe mi, bị ngón tay thon dài của Sở Ninh tiếp được. Anh quơ tay trước mắt tôi, tôi nín khóc, giả vờ cắn ngón tay anh, lại bị anh tránh được.
“Sở Nhi…”
“Em gái!”
Hai giọng nói cùng vang lên, một giọng bi phẫn, một giọng căm hờn, là Tần Xa Lôi và anh trai tôi.
Cảm nhận được bàn tay Sở Ninh đang nắm tay mình, tôi đứng lên, đối diện ánh mắt anh, mỉm cười trầm tĩnh đáp lại. Tôi vòng ra sau, đẩy xe lăn của anh dần đến trước mặt mẹ mình: “Mẹ, anh, anh Tần, giới thiệu với mọi người đây là Sở Ninh, chồng của tôi.”
Sắc mặt bọn họ nhanh chóng trở nên rất khó coi.
Mẹ tôi lộ rõ vẻ kích động, bỗng dưng đứng lên chỉ vào Sở Ninh, tôi chưa từng nhìn thấy bà hoảng hốt và hèn mọn đến thế, giọng bà gắt lên: “Họ Sở kia…”
“Mẹ!” Anh tôi đặt tay lên vai mẹ. Gương mặt mẹ tôi đổi mấy biểu cảm, cuối cùng cũng bình thản lại, liếc thấy anh trai tôi có vẻ ngưng trọng, bà mím môi. Nhưng đôi mắt nhìn Sở Ninh đầy căm hận và một chút… sợ hãi? Mẹ tôi đang sợ Sở Ninh ư?
Anh tôi hoàn toàn không coi Sở Ninh tồn tại, chỉ chăm chăm nói chuyện với tôi, giọng điệu nhẫn nại và khoan dung: “Em à, bốn năm rồi, em chơi cũng chơi rồi, nên hồi tâm đi thôi. Đừng tùy hứng nữa, ông nội và ba đã nói bất kể chuyện gì xảy ra đều tha thứ, cùng nhau về nhà đi, mọi người đang ở nhà chờ em, tất cả rất nhớ em.”
Tôi cười khẩy, ngồi phịch xuống sô pha, nhấc chén trà quản gia đưa, hỏi ngược lại: “Anh, tôi nghe nói Hàn thị và công ty Raney German hợp tác hạng mục “khoa học kĩ thuật Hàn Lôi” gần đây không thuận lợi lắm thì phải?”
Lần này sắc mặt anh trai tôi đại biến, quát to tiếng “Sở Ngưng”, mẹ tôi vội vàng đè tay anh, nháy mắt mấy cái. Sau đó quay người nói nhỏ nhẹ với tôi: “Tiểu Ngưng, con biết lúc trước nếu không phải do con nổi hứng trốn khỏi nhà, sự tình sẽ không trở thành thế này! May mà chị họ con Sở Khiết đã gả cho Joseph…”
“Chị ấy gả cho Joseph Raney?” Tôi kinh ngạc nhìn mẹ và anh trai, bật cười: “Trời ạ, đúng là chuyện đáng mừng! Anh à, anh nhớ gửi lời chúc phúc của tôi cho chị ấy nhé.”
“Hàn Sở Ngưng!” Anh tôi tức giận, hất tay mẹ vừa ngăn, mặt đỏ cả lên, to giọng quát: “Em nói hay quá nhỉ. Em có biết lúc ấy tai họa ập đến nhiều thế nào không? Nếu không phải nhờ chị họ gật đầu đồng ý, Hàn gia còn gặp bao nhiêu sóng gió nữa? Bây giờ em còn ở đây nói bóng nói gió à? Sao em không hiểu chuyện như vậy? Thật phí công mọi người yêu thương em! Ông nội còn nói chỉ cần em nhận lỗi sẽ bỏ qua tất thảy, cho em bước chân vào nhà. Em vẫn còn chưa biết tốt xấu hay sao?”
Tôi cười khinh bỉ: “Ấy. Tôi còn không biết hai chữ “tốt xấu” đấy viết thế nào cơ anh ạ. Có rảnh anh nhớ dạy cho tôi.”
“Hàn Sở Ngưng! Em ương bướng vừa thôi! Em nghĩ là em mở cái công ti bằng mắt muỗi kia thì được phép vênh mặt lên à? Đường đường là con gái Hàn gia, mỗi lần xuất đầu lộ diện ông nội đều nhắm một mắt mở một mắt, cho em lêu lổng chơi bời bốn năm. Nếu không phải Hàn gia có quyền thế, em cho rằng không có chút tin tức nào của em sao? Hàn gia làm gì có con cháu nào như em? Làm gì có ai được ông nội tha thứ dễ dàng như vậy? Em…em… quả thực làm mất hết mặt mũi của Hàn gia rồi!”
“Yên tâm, hiện tại cho dù mất mặt cũng là mặt của Sở Ninh.” Tôi lạnh giọng nhắc nhở anh mình.
“Em!”
“Em?” Tôi tiếp lời: “Anh đừng quên đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Bây giờ tôi không mang họ Hàn, là họ Sở!” Tôi cười lạnh, ấy, hình như có cái gì sai sai…đánh chó…đánh…tôi…chó…
Quả nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ, tôi tỉnh rụi, dưới tay nhéo Sở Ninh, vừa lòng nghe anh rít lên một tiếng.
“Hàn Sở Ngưng!” Anh trai tôi hất mặt về phía Sở Ninh, chắc máu dồn hết lên não, mẹ tôi cuống cuồng ngăn cản: “Sở Ngạo! Đừng…” Lệ nóng quanh tròng, bà lắc đầu: “Tiểu Ngưng vẫn là em con mà.”
“Mẹ!” Anh tôi giận cháy mặt, nhẫn nhịn nửa ngày, hất mạnh tay mẹ ra, chỉ vào người tôi: “Hàn Sở Ngưng, tóm lại anh mặc kệ em muốn làm gì, dừng hết lại cho anh, theo anh về nhà ngay lập tức, thành thật nhận sai với ông nội và ba mau!”
Tôi trả lời tỉnh queo: “Anh đừng mơ nữa, không có cửa đâu.”
“Hàn Sở Ngưng! Lập tức về nhận lỗi với ông nội!” Mặt anh chuyển sang xanh mét.
“Nhận sai gì cơ?” Tôi không chút thay đổi nhìn anh trai mình: “Không nên phản kháng lúc Joseph Raney muốn *** mình? Không nên dùng bình hoa đập vỡ đầu con lợn giống ấy? Hay không nên phản đối chuyện ông nội ép tôi gả cho gã định *** tôi? À, tôi vẫn nên cảm ơn các người đã dẫn tôi tới đó chứ nhỉ.”
“Hàn Sở Ngưng! Đấy là ông nội muốn tốt cho em!” Anh trai giáng một cú vào tay vịn sô pha, lửa giận như đốt cháy tròng mắt.
Tôi cười: “Thuốc kích thích đó hương vị cũng không tệ lắm, nhưng mà phiền mọi người lần sau nhớ tính thời gian chuẩn hơn một chút, nếu sắp xếp cho tôi nằm ở phòng ngủ thì mới hoàn hảo, đáng tiếc…” tôi lắc đầu thở dài: “Chả hiểu sao lại cố tình để cho tôi phát tác đúng lúc xuống bếp tìm sữa uống, nhưng mà cũng trách tên cầm thú kia quá nóng vội, còn may là tay tôi vớ được bình hoa, chứ nếu là dao thái thịt hay dao chặt xương thì…” Mặt tôi đổi sắc, lạnh lùng nhìn anh trai và mẹ: “Hàn Sở Ngưng này đã không giúp được Hàn gia có 25 triệu, thật đúng là điều tiếc nuối lớn nhất trong thiên hạ, hơn nữa nghịch tử không biết tội còn chạy ra khỏi nhà!”
Tôi càng nói càng kích động, vọt tới phòng thiết kế của mình, ném ra trước mặt mẹ và anh trai một tập tài liệu: “Xem ra Hàn Sở Ngưng tôi đây cũng đáng giá thật đấy!”
Trong giấy tờ báo cáo rõ ràng: “Joseph Raney và Hàn Sở Khiết tách công ty, kế hoạch “Khoa học kĩ thuật Hàn Lôi” gần như trì trệ dẫn đến tình hình tài chính Hàn thị rơi vào khủng hoảng, Hàn thị đang gặp trục trặc trong việc đầu tư ở Trung Đông, ảnh hướng xấu đến quá trình vận hành Hàn thị. Joseph Raney đồng ý khôi phục hợp đồng với Hàn thị, lấy điều kiện duy nhất là – Hàn Sở Ngưng!”
Có vẻ như anh trai tôi không ngờ nổi tôi biết nhiều như vậy, trong nháy mắt hiện ra sự lúng túng, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ kiêu ngạo.
Tôi cười khan: “Tôi đâu phải người ngốc.”
Tôi xoay đầu nhìn sắc mặt đã chuyển của Tần Xa Lôi, bỗng có chút xót xa, không biết là vì anh ta, hay là vì tôi nữa. Tôi chỉ vào anh ta: “Anh Tần có tình yêu sâu sắc với tôi, các người lợi dụng anh ta như vậy, có nghĩ đến Tần thị ở Mỹ có lai lịch không nhỏ hay không? Đến lúc đó, các người đi đâu mà tìm một Hàn Sở Ngưng nữa? Huống chi…” Tôi cười kì dị: “Tôi đã kết hôn rồi.”
Tất nhiên lời của tôi đã đả kích mạnh mẽ mẹ tôi và anh trai, bà thở dốc từng hồi, mặt trắng bệch, nhìn tôi hoảng hốt.
“Hàn Sở Ngưng! Gan cô to thật đấy!” Thẹn quá hóa giận, mặt anh tôi đã hóa đen xì rồi.
“Hàn Sở Ngạo, đủ rồi, anh gọi đi gọi lại, tai tôi không bị điếc.” Tôi nhắm mắt, chợt có chút chán gét trận cãi vã này, thản nhiên nhắc nhở: “Này, tôi bị yếu tim đấy nhá.”
“Cô – ”
“Sở Ngạo!”
“Mẹ!…” Anh trai phẫn nộ bởi bị mẹ chặn họng, quay sang lườm tôi hầm hừ, không thèm nói gì nữa.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ có mẹ tôi khóc nức nở, ௱ôЛƓ lung nhìn tôi, kéo tay tôi, miệng nhẩm tên tôi hết lần này đến lần khác: “Tiểu Ngưng… tiểu Ngưng…”
Mắt tôi chẳng nặn ra được giọt nước nào cảm động, chỉ thấy cả người rét run, chậm rãi rút tay về, cuộn mình trong góc sô pha, tôi lạnh quá…
Một bàn tay nhẹ khoác vai tôi, rõ ràng nhiệt độ so với người khác còn thấp hơn, nhưng lại đem đến cho tôi cảm giác ấm áp lạ thường. Tôi ngẩng đầu tiếp nhận ánh mắt thương xót của Sở Ninh, hốc mắt tôi đỏ lên, khóe miệng giật giật không phát ra tiếng. Anh chỉ vỗ vỗ đầu tôi, vỗ cho nước mắt của tôi ồ ạt tuôn ra ngoài.
Tôi muốn đẩy tay anh nhưng không làm được. Tên khốn này, mỗi lần đều dụ dỗ cho nước mắt tôi chảy ra ngoài. Tôi dúi đầu vào ***g *** của anh.
Động tác này càng kích thích mẹ tôi và Tần Xa Lôi.
“Sở Ninh! Đồ đê tiện, không được chạm vào Sở Nhi!”
“Sở Ninh! Đồ ma quỷ! Mau rời khỏi con gái tôi!”
Sở Ninh nhếch mép, lạnh lẽo cười, từ đầu tiên anh nói từ khi bọn họ xông vào đây, cũng là từ duy nhất – “CÚT!”
Tôi không biết bọn họ rời khỏi đây như thế nào, chỉ nhớ sau một hồi hỗn loạn, căn phòng này lại trở về trạng thái yên tĩnh. Tôi cũng không khóc không nháo, ỉu xìu dựa vào *** Sở Ninh, anh ngồi trên sô pha, ôm tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, y như dỗ trẻ con ngủ.
“Anh cố ý.” Tôi chợt bật ra một câu.
Sở Ninh hiểu tôi ám chỉ điều gì, anh gật đầu: “Quyết định nằm trong tay của em.”
Vừa nãy từ đầu đến cuối tôi tranh cãi với mẹ và anh trai, anh chẳng thèm nói câu gì, không nhúng tay, không xen vào, thực ra ý anh là hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của tôi. Bàn tay anh vẫn nắm chặt tay tôi, lúc họ đi khỏi rất lâu rồi, anh vẫn ôm tôi như vậy, không hỏi tôi bất cứ điều gì.
Anh luôn quan tâm đến suy nghĩ của tôi, như thể phản xạ có điều kiện.
Tôi lườm Sở Ninh: “Anh giả dối quá đấy.”
Chuyện của tôi đúng là không cần anh nhúng tay vào, chuyện của tôi tôi muốn tự mình giải quyết.
Anh vuốt mũi tôi: “Là thông minh.”
Tôi hừ một tiếng.
Anh thở dài nhẹ nhõm, rung chuông gọi quản gia đưa tới cho tôi một cốc trà sữa. Tôi vẫn nằm im trong lòng anh, thỏ thẻ: “Em có chuyện muốn nói.”
Anh xoa đầu tôi: “Trà sữa trong nhà đủ để bổ sung cho lượng nước miếng em hao tổn.”
Tôi bật cười: “Bại hoại.” Anh luôn có cách chọc tôi cười.
Uống hết cốc trà sữa, tôi kéo ống tay áo của anh, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Sáu năm trước ở bệnh viện tỉnh, bác sĩ bảo đại não em bị tổn thương, mất đi một phần kí ức, mà có thể vĩnh viễn không bao giờ trở lại.”
“Phần kí ức đó chính là anh.” Sở Ninh rẫu rĩ, tôi buồn cười, cái người keo kiệt này, so đo từng tí một.
Tôi nắm tay anh, trấn an: “Em quên rất nhiều chuyện, nhưng vẫn nhớ rõ mọi người trong nhà, nhớ rõ ai cũng thương yêu em… Chính là loại cực kì cực kì nuông chiều ấy.” Tôi tựa vào *** Sở Ninh, ngước nhìn trần nhà trắng noãn: “Em vẫn tin họ thực sự yêu thương mình, dù sau này mới phát hiện họ giống như canh giữ phạm nhân vậy, lấy đủ loại lí do cấm túc em, thậm chí còn hạn chế người tiếp xúc với em, em vẫn nghĩ họ thương yêu mình. Tuy phương thức quan tâm có hơi cực đoan… Cho đến khi phát sinh một chuyện.”
Tôi nhún vai: “Khi nãy anh cũng nghe rồi đấy, cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, tên Joseph Raney hạ lưu đó đến Hàn gia làm khách, nhìn thấy em liền nổi hứng. Người nhà có ý tác hợp, nhưng em phản đối mãnh liệt, cho nên hắn ta định *** em, kết quả là chọn sai địa điểm, ở phòng bếp định chờ lúc em ngã xuống, không nghờ lại bị em lấy bình hoa đập hôn mê luôn.” Tôi ngoắc tay Sở Ninh: “Nếu anh dám cười, tối em sẽ trộn bả chuột với cơm cho anh ăn.”
Sở Ninh che miệng ho nhẹ, cố nén cười: “Ok, anh chỉ thấy lạ là em không lấy dao chặt hắn ta thành mấy khúc.”
“À, em định lấy dao rồi, nhưng mà bình hoa gần chỗ em hơn.” Tôi nghiêm túc nói, hai người chúng tôi nhìn nhau chốc lát, không hẹn mà bật cười.
Tôi nhẹ giọng: “Sau chuyện này, người nhà em chẳng làm gì hắn cả, lại còn khuyên em hãy nghe theo hắn. Em nghĩ bọn họ sợ danh tiết của em bị chỉ trích, hóa ra bọn họ chính là người bố trí vụ này. Hôm đó em đau đầu, chân nhũn hết cả ra, là do người nhà em bỏ thuốc. Nguyên nhân cũng vì Joseph Raney đồng ý cung cấp cho Hàn thị 20 triệu vơi điều kiện hắn ta phải có Hàn Sở Ngưng. Rồi em mới biết, thì ra em chỉ là quân cờ của Hàn gia. Tất nhiên em không chịu, nên trốn nhà bỏ đi.” Tôi vỗ vai Sở Ninh: “Hê hê! Nói cho anh biết, vợ anh ít nhất cũng đáng giá 20 triệu đấy!”
Nói xong bỗng thấy thực ra chuyện cũng chẳng đâu vào đâu, lúc nãy còn hùa theo Sở Ninh nói đùa nữa. Không hiểu là tôi quá bình tĩnh hay là do khiếu hài hước trời sinh?
“Người nhà em cho em chạy dễ thế?” Sở Ninh không tin.
“Còn lâu! Anh nghĩ em để bọn họ quyết định số phận mình à?” Tôi hếch mũi: “Anh tưởng em bị nhốt hai năm trong nhà thì lấy gì chơi?”
Sở Ninh tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Tôi vươn tay: “Em chụp hết ảnh tình ái của các anh chị em cô dì chú bác.” Tuy hai năm đó bọn họ gần như nhốt tôi, nhưng chỉ hạn chế tiếp xúc với bên ngoài, cho nên nếu tôi ngoan ngoãn đứng trong nhà họ Hàn, hành động của tôi vẫn rất tự do.
Tôi cười toe toét: “Không phí công dã tràng, em thoát khỏi quan hệ với Hàn gia.”
Lông mi Sở Ninh nhướn lên, không có bình luận nào, cũng không thể hiện đồng tình hay không.
Nói liền một hơi, tôi cầm cốc trà sữa, tu cạn sạch, nhận đĩa dứa và hạnh nhân chị Phân đưa tới từ tay Sở Ninh. Ăn uống no say, tôi vỗ vỗ bụng, ra vẻ ngạo nghễ liếc mắt với anh: “Ô Sở Ninh luôn nhanh mồm nhanh miệng mọi hôm đâu rồi, sao hôm nay lại hiền khô thế này?”
Sở Ninh nhún vai: “Cái gì nên làm hãy làm, không phải sao?”
Tôi hài lòng gật đầu: “Coi như anh thức thời.”
Đột nhiên Sở Ninh thay đổi sắc mặt, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, từ tốn: “Em đã sẵn sàng đối mặt?”
“Chẳng phải chân tướng không cho phép em cự tuyệt nó sao?” Tôi bắt chước anh cũng nhún vai, thản nhiên đáp lại: “Đôi lúc em không làm một số chuyện, không phải em sẽ bỏ chạy khi đối diện với nó.”
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chẳng có chút hứng thú nào với việc tìm lại kí ức, nhưng có chuyện tôi phải giải quyết, muốn trốn cũng không thoát được.
Sở Ninh lạnh lùng liếc tôi, lại từ tốn nhả ra mấy chữ: “Sau ngày cưới.”
“Ấy, cái đó là ngoại lệ.” Tôi cười gượng, bày ra vẻ sám hối, trong lòng thầm nguyền rủa, đúng là đồ thù dai!
Sở Ninh ngắm tôi, tôi cười đầy vẻ nịnh nọt, khóe môi anh run rẩy, cuối cùng cảm thán: “Aiiii, Sở Nhi…”
Đảo mắt một vòng, tôi giữ chặt ống tay áo của anh: “Anh… và mẹ em giao hẹn cái gì?” Tôi nín thở, trái tim như nhảy dựng lên.
“Em chắc chắn là anh và mẹ em có giao hẹn?” Sở Ninh hỏi ngược lại.
“Bọn họ coi anh giống như là con gián trên đường ấy. Nhưng mà phán đoán của em sẽ không bị ảnh hưởng bởi điều đó đâu.”
Sở Ninh đẩy xe lăn đến bên cửa sổ sát đất, quan sát khóm sen đã bắt đầu úa trong hồ, mãi lâu sau anh mới mở miệng: “Sáu năm trước, vô tình em mất đi trí nhớ, cha mẹ em và anh đã giao hẹn, trong vòng sáu năm anh không được phép quấy rầy cuộc sống của em, nếu sáu năm sau em vẫn còn độc thân, bọn họ mới đồng ý cho anh theo đuổi em một lần nữa. Với điều kiện không thể nói cho em chuyện quá khứ của chúng ta.”
“Vậy vụ tai nạn của em là do anh.” Tôi khẳng định.
Sở Ninh gật đầu: “Gia đình em kịch liệt phản đối tình yeu của chúng ta, vì thế em cắt đứt qua hệ với họ, kết hôn cùng anh. Trên đường từ Hàn gia về Sở gia thì xảy ra sự cố, vì chắn cho anh nên em mới bị thương nặng như vậy.” Sở Ninh bình thản kể lại.
Tôi ngẩn người, thì thào: “Hóa ra vụ cắt đứt quan hệ này đã từng xảy ra rồi à.”
Sở Ninh cười khổ: “Em lúc nào chả khiến người khác không tài nào hiểu nổi.”
Tôi nhìn Sở Ninh như đắm chìm trong quá khứ, có phải anh đang nhớ đến tôi của ngày trước?
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng nhớ đến bản thân lúc 18 tuổi, vô tư kết hôn với một người đàn ông, thà rằng cùng người thân chấm dứt quan hệ; năm 18 tuổi ấy, vì một người mà khiến bản thân bị thương nghiêm trọng…
“Em… chắc hẳn khi đó rất yêu anh.” Tôi nhẹ giọng, cho dù không có trí nhớ, tôi vẫn sẽ không hoài nghi điều này.
Sở Ninh không trả lời, anh chỉ mải ngắm khóm sen ngoài kia, sau đó kể tiếp: “Tần Xa Lôi là vị hôn phu của em, tuy là người Hàn gia sắp xếp, nhưng anh ta thực sự yêu em.” Sở Ninh cúi đầu, thấy tôi ngồi bên cạnh, anh khẽ cười dịu dàng: “Sở Nhi, em có một thứ rất đặc biệt khiến cho người khác dễ dàng yêu thương mình.”
Lời này của Sở Ninh còn kèm theo biểu tình khẳng định chắc nịch. Mặt tôi đỏ bừng lên, trừng mắt với anh, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào như mật, không phải vì anh khen tôi, mà vì người khen tôi là anh.
“Sau đó thì sao?” Tôi giả vờ ho khan, lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Tần Xa Lôi đó tại sao bây giờ mới đến tìm em?” Nếu anh ta là vị hôn phu của tôi, tại sao sau khi tôi bị tai nạn, anh ta cũng biến mất theo?
Chuyện em đào hôn làm cho Tần gia phẫn nộ, rút toàn bộ tiền đầu tư vào Hàn thị, nhưng Tần Xa Lôi lại yêu em. Dù sao thì lúc ấy chủ trì Tần gia là cha của Tần Xa Lôi.”
Tôi gật đầu đã hiểu. Rất chi là đơn giản, Tần Xa Lôi yêu tôi nhưng cha anh ta không chịu hợp tác cùng Hàn thị nữa, tất nhiên Tần Xa Lôi bị mất giá trong con mắt những người ở Hàn gia.
“Cho nên sau này Hàn gia lấy danh nghĩa cạnh tranh công bằng, cùng giao hẹn với cả anh và Tần Xa Lôi?” Tôi cười khẩy, mẹ nó, thì ra tôi chỉ là quân cờ trong tay các người à?
Sở Ninh gật đầu tán thưởng, đổi lại một nụ cười lạnh của tôi: “Thông minh kiểu này em cóc cần.”
Anh nhéo nhéo tay tôi, bực mình tôi khoát tay, dỗi: “Thế mà các anh cũng đồng ý?”
Lần này là Sở Ninh cười khổ: “Lúc ấy em vẫn còn hôn mê, nằm trong tay bọn họ, mà trên danh nghĩa em là con gái Hàn gia.”
Tôi im lặng, có chút mất mát, nhưng không quá buồn. Chẳng trách hai năm đó bọn họ coi chừng tôi như phạm nhân, nhốt tôi trong nhà. Có điều…
“Sau đó? Các anh thật sự tuân thủ cái giao hẹn ૮ɦếƭ tiệt ấy à?” Tôi không tin. Tần Xa Lôi có thể không biết, tuy Sở Ninh là người rất trọng lời hứa, nhưng anh không phải kẻ ngốc, Hàn gia chơi bẩn như vậy, nhất định anh sẽ không từ bỏ dễ dàng.
Sở Ninh nhìn tôi: “Em hiểu anh quá nhỉ?” Tay anh bị tôi cắn.
“Thế còn chuyện ở Mĩ thì sao?” Tôi chỉ vào xương quai xanh của anh.
“Em biết chuyện này liên quan đến mẹ em?” Sở Ninh hơi ngạc nhiên.
“Hôm làm thủ tục xuất viện, em đứng ngoài cửa vô tình nghe được anh và kim mao sư vương nói.” Tôi ngước mắt: “Tuy em không chắc mình nghe được hoàn toàn, nhưng em biết có liên quan đến người nhà của mình. Hẳn là họ đến gây khó dễ với anh?”
Sở Ninh không trả lời vấn đề này, chỉ xoa đầu tôi: “Tần Xa Lôi rất yêu em. Để cho em không phải chịu thiệt thòi khi bước chân vào Tần gia, anh ta dùng sáu năm gây dựng Tần thị ở Châu Âu, hơn nữa củng cố địa vị ở đó.” Giọng anh thản nhiên, ánh mắt hơi xa xăm.
Tôi trầm mặc, nếu thật sự là như vậy, Tần Xa Lôi chắc cũng có tâm với tôi lắm. Haiz, có một số việc, tôi lại không thể khống chế được. Đưa mắt sang Sở Ninh bên cạnh… Bây giờ Sở Ninh nói với tôi, sao anh có thể bình tĩnh đến vậy? Thản nhiên nói cho tôi biết có một người đàn ông ngoài kia đang trồng cây si với tôi….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc