Gạt Lệ Cho Em - Chương 08

Tác giả: Vân Sơ Tình

Cháo trứng muối thịt nạc, cá trắng om tiêu, bắp cải nướng bơ, măng đông xào sườn, mực nướng, tôm kho…
Tôi chun mũi, vừa ngửi vừa tưởng tượng ra chúng nó đang cười nói hoan nghênh mình…
Chân tôi hoàn toàn không thể khống chế nổi, tự động rời khỏi bàn vẽ đồ án, chậm rãi lê lết ra khỏi văn phòng, u hồn bay bay tới gian trà nước của Bắc Cực Tinh, trên chiếc bàn nho nhỏ, tôi chễm chệ ngồi vào chỗ của mình.
Cháo trứng muối thịt nạc, cá trắng om tiêu, bắp cải nướng bơ, măng đông xào sườn, mực nướng, tôm kho – mũi tôi chưa bao giờ lừa bản thân, ngoài ra còn có một thứ ngoài ý muốn làm tôi kinh hỉ – một cái bánh ngô hạt dẻ đang tỏa hương thơm ngát.
Mắt tôi tập trung vào món bắp cải nướng bơ, *** *** môi: “Nhìn ngon quá.”
Sở Ninh tao nhã ngồi bên cạnh tôi, đôi nạng dựa vào chiếc bàn, anh ta nhìn tôi mỉm cười, lắc đôi đũa trong tay: “Anh là ai?”
“Chồng.” Tôi trả lời vô cùng rõ ràng, không cần nghĩ.
“Khi nào thì về nhà?”
“Chiều nay phải tiếp khách, trước tám giờ tối nay sẽ về đến nhà, tôi phải ăn thịt kho đầu sư tử, bắp cải cuốn thịt, nộm đu đủ lặc lè của chị Phân.”
Sở Ninh gật đầu, đưa đũa cho tôi: “Xin mời.”
Tôi tiếp đôi đũa, nhằm ngay bắp cải nướng bơ, khua liên tục.
Bảo Nhân ngồi gần đó cười như nắc nẻ: “Sở Ninh, tôi nói với anh rồi, vạn lời ngon tiếng ngọt cũng không bằng một cây cải trắng.”
Sở Ninh không nói gì, mặt anh ta thế nào tôi cũng không nhìn đến, bởi một lòng một dạ của tôi đang hướng về bàn thức ăn.
Ăn uống no say, gác đũa, tôi bắt đầu đảo mắt.
Sở Ninh chậm rãi thưởng thức một ngụm trà Ô Long, thản nhiên liếc nhìn tôi: “Tám giờ tối.”
Tôi mếu máo: “Biết rồi, biết rồi, bụng dạ hẹp hòi, đồ con khỉ. Xí!”
Anh ta đúng là rất hiểu tôi, biết tôi có thói quen qua sông đoạn cầu.
Sở Ninh chỉ nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp kia dần dần tối sâu, bỗng tôi không dám mở mắt, mặc dù trong đầu có tới một trăm lí do thoái thác cái “tám giờ tối”, tôi vẫn đáp lại: “Sau tám giờ.”
Tôi dùng một tuần sau đó để tỉnh táo, rồi tự tiến hành kiến thiết lại tâm lí – tôi, Hàn Sở Ngưng, thân thể độc lập, tính tình nửa vời, vô tâm vô phế, thích ăn rau cải, nhân sinh chỉ theo đuổi một mục tiêu duy nhất: chiêm ngưỡng cái đẹp. Đời đời không thay đổi châm ngôn sống: vì tư lợi, vì bản thân, vì tự do! Mất tự do, tôi thà ૮ɦếƭ!
Có điều, đột nhiên tôi không mở miệng nói mình đổi ý được, tôi không thể khiến lương tâm mình cắn rứt, tự nhủ: “Rồi rồi, không thành vấn đề.”
Giữa chúng tôi lúc đó xảy ra chiến tranh im lặng, dù không nhìn Sở Ninh, tôi vẫn cảm nhận được nỗi thất vọng của anh ta tản ra xung quanh mình, nhưng mà… tôi, ít nhất hãy có ai cho tôi cơ hội đấu tranh lại đi!
Áp lực khiến hơi thở chúng tôi ngày càng nặng, khi tôi tưởng anh ta bực mình, đột nhiên, Sở Ninh vuốt đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Sở Nhi, anh nhớ em.”
Tôi giật mình, càng không dám ngẩng đầu, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng chỉ lắp bắp hừ một câu: “Tôi, tôi, chỉ là không biết phải gặp khách hàng bao lâu mà thôi, có lẽ… sẽ muộn hơn tám giờ chút…”
Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng cười của Sở Ninh, sau đó tôi cảm thấy bản thân được tặng một cái ôm, hơi giãy ra rồi cũng khuất phục, cái ôm của anh ta rất an bình.
Tôi không kìm được vòng tay ra sau lưng áo gầy guộc, trán tôi nhận được một nụ hôn.
Sở Ninh là tranh thủ thời gian nghỉ trưa tới chỗ tôi, cho nên phải rời đi sớm.
Tiễn anh ta ra đến tiền sảnh, đứng trước cửa xe, tôi không nhịn được hỏi: “Chân anh có không thoải mái không?” Hôm nay đi đường, chắc hẳn chân anh ta đau lắm.
Sở Ninh nhướn mày tà nghễ nhìn tôi, rồi nghiêm túc trả lời: “Trái tim anh mới là nơi đau nhất.”
Tôi nhìn Sở Ninh, đôi giày cao gót dưới chân nhịp nhịp, tên lưu manh này lại bắt đầu rồi đấy.
Anh ta cười cười, dưới sự giúp đỡ của tôi ngồi vào xe, tôi nhấc chân anh ta đặt vào, thuận tay đắp luôn chiếc chăn lên đù* Sở Ninh, xong xuôi mới lùi về, đóng cửa xe.
Tiếng động cơ vang lên, bỗng anh ta hạ kính, ngón tay ngoắc ngoắc tôi lại gần.
“Làm gì?” Không hề nghi ngờ, tôi khom người, cúi sát mặt vào gần.
Một nụ hôn dịu dàng dừng trên môi tôi.
P/s: khổ thân em 2 giờ sáng edit truyện, bụng thì đói meo, đọc mấy món ăn mà muốn đập máy tính =.=
À, tiện thể cho em buôn dưa lê tí, cái món “Bắp cải cuốn thịt” ý, ngày trước xem Táo Quân, em cũng không nhớ là năm bao nhiêu, Tự Long đóng Đê Chan Cơm có giới thiệu món “Ba-ba-cu-thi”, nghe tên như Hàn quốc, hóa ra là “Bắp cải cuốn thịt”, em với em trai em gào rú, không biết có ngon không, đòi bố làm thử cho ăn (hồi đấy bố em đảm nhận nhiệm vụ nấu cơm), và mọi chuyện bắt đầu….
Ngày hôm sau, quả thực có bắp cải, có thịt băm, rồi cũng babacuthi như thật, kết quả là…ôi mẹ ơi…bố em mua thịt băm có mỡ (vì bình thường ăn thịt băm toàn xay cả nạc lẫn mỡ), thế là nó chảy mỡ ra, ăn ngấy tận óc, thốn tận rốn =.= Hôm sau nữa, bố em quyết tâm làm lại, lần này ăn ngon :”) Cả nhà khen dữ dội…
Vâng, một tuần tiếp theo ngày nào cũng có món “Ba-ba-cu-thi” trên mâm ạ =.=
Ở phố đối diện với Bắc Cực Tinh có một quán trà tên là “Linh Vũ Giang Nam”, mặt tiền trang trí vô cùng đơn giản, giống như đóa phong lan của Giang Nam, yên tĩnh mà sâu lắng, nhưng cũng rất ý nhị. Với cuộc sống đầy thức ăn nhanh và cà phê hiện tại, nơi đây bỗng toát lên một vẻ lạc lõng. Có điều người trong Bắc Cực Tinh đều không muốn có việc gì dính dáng đến nơi này.
Bà chủ của quán tên là Giang Vấn Vũ, tầm 30 tuổi, là mĩ nữ Giang Nam điển hình, thường mặc bộ sườn xám thêu hoa lan, mỗi lần cười rộ lên chẳng khác nào lê hoa bán liễm, giọng nói uyển chuyển dịu dàng như chim oanh thánh thót.
Người đầu tiên phát hiện ra quán này là nhà thiết kế Triệu Thanh Vĩ của Bắc Cực Tinh, sau đó kéo theo một lũ mê gái, cứ tới trưa là tập trung tất cả tại đấy. Từ đó về sau, nơi này gần như trở thành trụ sở thứ hai của Bắc Cực Tinh.
Bà chủ là một nghệ nhân pha trà, cách làm bánh cũng rất khéo léo, tất nhiên bộ dáng của bà chủ vẫn thu hút hơn cả.
Bà chủ này vô tình lại rất hợp ý với tôi. Một lần đang tám chuyện, tôi nói muốn giúp cô ấy giới thiệu. Nhưng mà người ta chẳng thèm để ý, phe phẩy chiếc quạt nhỏ trong tay, mỉm cười e lệ: “Trà niểu cười hỏi hữu duyên nhân.”
Từ đó về sau, chúng tôi không hề nhắc lại chuyện này nữa, nếu nhắc lại, chẳng khác gì tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.
Rồi dần dần ý đồ của những nhân sĩ ở Bắc Cực Tinh cũng rõ lên, vì thế mà mặt tiền của quán trà thường bị mấy người rảnh rỗi ở Bắc Cực Tinh lượn qua lượn lại. Bà chủ cũng ngại không ra mặt nữa.
Ấy, lan man quá rồi, quay lại chính sự.
Nói đến “Linh Vũ Giang Nam” là vì hôm nay, tôi, Bảo Nhân, và vị giám đốc người Mĩ gốc Hoa kia sẽ cùng bàn việc. Nghe nói đó là tập đoàn kiểu gia tộc, chủ tịch họ Tần, trước năm 50 đã đến Mĩ định cư lập nghiệp, hiện tại đã trở thành một trong những người có tiếng trong giới người Hoa ở phía Tây nước Mĩ.
Bây giờ Nhà nước có chính sách mở cửa nên tập đoàn Tần Hòa bắt đầu nhìn đến thị trường trong nước. Lần này coi như họ sẽ đem tổng bộ về đặt tại Trung Quốc luôn.
Người gặp chúng tôi hình như là vị họ Tần, nhưng không biết là Tần nào.(do là tập đoàn gia tộc nên chị không biết là người họ Tần nào sẽ đến.)
Dù sao thì cũng chỉ là trang trí cho một tòa nhà nhỏ, chắc hẳn chẳng phải là ông to bà lớn gì.
Ngồi ở “Linh Vũ Giang Nam”, trong căn “Lan Tùng Lạc Điệp”, tôi vừa chờ vừa đoán, vị này mãi lộ diện, nhưng lại nài nỉ đích thân tôi thiết kế, quả là thần bí. Còn không thèm bàn trực tiếp, chỉ hỏi tôi có hứng thú nhận vụ này hay không mà thôi. Nói khó nghe một chút, nhỡ phong cách của tôi không hợp, thì chẳng phải bọn họ phí tiền rồi sao.
Bỗng cửa mở, phụ vụ viên đẩy cửa, khom người chào: “Mời ngài.”
Đó là một người cao ráo, tuấn tú, cách nói chuyện rất văn hóa và nội hàm, mặc âu phục Armani, có thể thấy xuất thân giàu có, cũng rất nghiêm túc, không ra vẻ con cháu nhà có tiền.
Người này nhìn nho nhã, nhưng trong mắt anh ta luôn phát ra những tia sáng.
“Xin chào, giám đốc Bắc Cực Tinh, Hàn Sở Ngưng.”
Anh ta đưa cánh tay thon dài, cầm láy tay tôi: “Tập đoàn Tần Hòa, Tần Xa Lôi.”
Giới thiệu xong, anh ta vẫn không buông tay.
Tôi hơi nhíu mày, người này, xem ra anh ta chẳng lễ nghi như tôi tưởng. Tay tôi hơi dùng sức, anh ta giật mình nhìn, tôi thản nhiên nhìn lại. Môi anh ta hình như hơi nhếch, thả tay tôi ra.
Tôi khó chịu, người này, giống như lang sói, không, thực ra chính là một con sói, trong ngoài không đồng nhất.
Có điều, nhớ đến anh ta là khách hàng, tôi đành bỏ móng vuốt của mình xuống.
Chúng tôi ngồi đối diện, rất nhanh bắt đầu chuyện công việc, anh ta thể hiện rõ vẻ tinh anh của mình.
Khi mọi chuyện sắp kết thúc, tôi đã miệng đắng lưỡi khô, âm thầm kêu khổ trong lòng, mẹ ơi, sao lại lâu thế không biết. Tôi đâu thể nói gì, bởi anh ta quả thực rất chuyên nghiệp.
Nhưng mà, nhưng mà… bụng tôi đói lắm rồi.
Chúng tôi bàn chuyện, đối ẩm bằng trà Long Tĩnh, dường như anh ta khá thích thú, còn tôi đang nhớ nhung món thịt đầu sư tử ở nhà.
Tôi nghĩ làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện này, đột nhiên anh ta ngẩng đầu, cười với tôi: “Cô Hàn, tôi theo đuổi cô được không?”
Tôi đảo mắt: “Anh Tần thích nói đùa nhỉ.”
Tần Xa Lôi cười cười, lảng sang chuyện khác: “Hình như cô Hàn rất thích trà bánh ở đây.” Anh ta chỉ tay vào đĩa nhỏ trước mặt tôi, lúc nãy còn đầy bánh, giờ chúng nó đã nằm ngoan ngoãn trong bụng tôi. Trừ ban đầu anh ta nhấp hai ngụm trà, chén vẫn đầy nguyên.
Tôi gật gật đầu, nuốt nước miếng nhìn miếng bánh gạo nếp cuối cùng: “Ăn ngon lắm, anh Tần thử mà xem. Hoặc là tôi bảo người ta tặng anh hai phần nhé?”
Tần Xa Lôi cười, đưa tay ý mời tôi ăn: “Không cần đâu, cô Hàn, mời.”
Tôi rất không khách khí gắp nốt miếng bánh. Đâu còn cách nào, lần này cùng anh ta bàn chuyện quá lâu, dạ dày tôi còn trụ được đến bây giờ đã là cực hạn rồi.
Tôi, sắp, ૮ɦếƭ, đói.
Chờ tôi ăn xong, anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bất ngờ vì trời chuyển tối. Anh ta lịch sự nói: “Xin lỗi, đã làm chậm trễ thời gian của cô Hàn rồi.”
Tôi nhìn anh ta cười: “Không sao đâu.” Thực ra lòng tôi đang rít gào: Biết trời tối còn không mau cút đi!!!
Anh ta xem đồng hồ, bảo tôi: “Không bằng chúng ta đi ăn tối, tôi nghe nói đồ ăn ở “Thủy Thiên Nhất Sắc” ngon lắm.”
Haiz, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là thịt kho tàu đầu sư tử thôi, cho nên dù chuyện gì cũng không lay chuyển nổi.
Tôi nhếch cánh môi cứng đờ của mình: “Không được rồi, cảm ơn anh Tần đã mời, nhưng hôm nay tôi có chuyện, lần sau tôi sẽ làm chủ bồi tội với anh.”
Aaaaa, dạ dày của tôi đang bị thiếu máu đó….
Tần Xa Lôi lại cười, không miễn cưỡng nữa, đưa tôi ra ngoài. Do hôm nay tôi là người mời nên lẽ ra tôi phải là người trả tiền mới đúng, vậy mà anh ta lại ςướק mất việc này. Chắc chắn anh ta cố ý – anh ta hại tôi bị đói lâu như vậy, hẳn là nên bồi thường cho tôi.
Ra cửa, anh ta thay tôi vẫy một chiếc tắc xi, khi xe sắp đi, anh ta cúi người nói với tôi qua cửa kính: “Sở Ngưng, anh thích em, thích thật đấy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc