Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm - Chương 32

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Sáng sớm Tô Tố thức dậy với hai mắt thâm quầng, kéo theo vali, bước đi vô cùng đau thương.
“Đồng chí Tiểu Tô, đến Tổng bộ rồi phải dốc sức làm việc biết không!” Bạch cốt tinh vung mạnh tay “Nhớ đó, phải cố gắng mới giành được thắng lợi.”
… Tô Tố gật đầu, ừm ừm ừm, phải cố gắng mới giành được thắng lợi.
“Chị Tô,” đồng chí Tiểu Bốc vẻ mặt đau buồn, “Đợi tôi khống chế được cảm xúc của mình, tôi sẽ đến Bắc Kinh huấn luyện cùng chị.”
… Tô Tố bỗng chốc tỉnh mộng, khóe miệng giật giật, “Tiểu Bốc à, cậu phải ở lại đây, cố gắng uống thuốc, không ngừng nỗ lực. Một mình tôi chịu khổ ở Bắc Kinh là được rồi.” Bánh bao thịt ở đó không phải là thứ người có thể ăn được đâu. Tô Tố rơi lệ.
Tiếng loa phóng thanh thúc giục hành khách lên máy bay vang lên hai lần, họ Tô nào đó thở một hơi thật dài, chuẩn bị lên máy bay.
Bỗng nhiên Bạch Cốt Tinh xông lên trước kéo vali của Tô Tố lại.
Nồng nàn, lo lắng, mâu thuẫn, day dứt, từng chút từng chút một.
Tô Tố gật đầu, giám đốc Bạch à, tôi sẽ giúp anh hỏi thăm người yêu của anh, anh cứ yên tâm đi.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Bạch Cốt Tinh khóe miệng co rút, khóe mắt giật giật: “Tiểu Tô, cô nhất định phải nhớ kĩ…” Ngừng lại…
Nhớ kĩ gì cơ? Họ Tô giương mắt nhìn.
“Nhớ kĩ, nhân viên nữ chỉ được ăn hai cái bánh bao thôi.”
… Tô Tố sụp đổ, đúng rồi, bánh bao khó ăn vậy mà còn hạn chế số lượng, thật vô nhân đạo, vô nhân đạo.
PART 55
Lợi ích của việc ngồi máy bay là có thể ăn đồ ăn miễn phí.
Ừm ừm ừm, gật đầu. Đồng chí Tô Tố vô cùng bận rộn.
“Tiểu thư, ly nước cam thứ ba của cô.” Khuôn mặt đồng chí tiếp viên hàng không như kéo dài cả thước.
Họ Tô nào đó xấu hổ, mặt đỏ tía tai “Cái đó, chị à, chi bằng tôi uống hết ly này, chị lại đưa tôi ly nước dừa nhé.” Cái đó mới chỉ uống có một lần thôi, Tô Tố thầm bổ sung.
Cô tiếp viên lặng lẽ bê chiếc khay đi, bước đi hết sức nặng nề.
Chẹp chẹp chẹp, họ Tô nào đó vui vẻ uống.
Sau đó là ly nước dừa thứ hai, rồi lại ly thứ ba…
Cố gắng nhịn, đồng chí tiếp viên tiếp tục im lặng, sắc mặt đen sì.
Ăn no uống say, nấc một cái, Tô Tố cuối cùng cũng thấy xấu hổ, tự khinh bỉ bản thân.
Tay giơ một chai nhựa, họ Tô hét lớn: “Đồng chí tiếp viên, đổ thêm một chút vào trong chai hộ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không uống nữa.”
… Cô tiếp viên hoàn toàn sụp đổ, cơ mặt giật giật, hai tay run rẩy.
Tô Tố ánh mắt thông cảm, giơ chiếc bình qua, nhỏ giọng bổ sung: “Đổ cả hai loại nhé.” Tiếp viên hàng không thật không phải nghề mà con người có thể làm, khiến cho cô gái nhỏ kia mệt đến mức run lẩy bẩy. Tô Tố hết sức đồng cảm.
Thể tích chai là 1,5 lít, đồng chí tiếp viên nghiến răng rót đầy chai, suýt chút nữa khóc ròng.
Tô Tố vỗ vỗ cô ta, “Chị à, đủ rồi, không cần rót nữa đâu.” Tôi không phải người có lòng tham không đáy, ừm ừm ừm, gật đầu, họ Tô nào đó chìm đắm trong tâm trạng của mình.
… Hóa đá, quần chúng hoàn toàn hóa đá.
*****
Người đến sân bay đón Tô Tố là David – trợ lý tổng giám đốc, một người đàn ông rất mỏng manh yếu ớt, lông mi dài rũ xuống. Xe vừa mới chạy đầu anh ta liền lắc lư trái phải.
“Tô tiểu thư, sau này mong cô quan tâm nhiều.” David cười nhạt, trên khuôn mặt hiện lên hai núm đồng tiền nhạt.
Tô Tố há to miệng, gật đầu: “Ồ, quan tâm nhiều hơn” rồi lại chép chép miệng “David tiên sinh, tất cả những người đến huấn luyện đều do trợ lý cấp cao là anh tiếp đón à?” Sếp thật có lòng thành, ngay cả chú mật ong nhỏ bên người cũng thả ra.
Đồng chí David ánh mắt kì lạ, vội liếc nhìn Tô Tố “Ừm, đúng vậy.”
Họ Tô chấn động, trong lòng bội phục, sếp lớn quả nhiên là ấm áp như mùa xuân. Để lăn lộn được trong xã hội này quả nhiên cần có một lão đại tốt.
Xe chạy đến thẳng công ty, người đầu tiên cô nhìn thấy là Boss Phú Hắc.
“Cô Tô, sắp xếp hành lý đi rồi đi dùng bữa cùng tôi.”
Tô Tố kinh ngạc mừng rỡ, “Hửm? Không ăn bánh bao thịt nữa à?”
Cơ mặt sếp lớn co giật, giơ tay nhìn đồng hồ, gật đầu “Ừm, phê chuẩn cho cô đi ăn bánh bao thịt trước.”
… Họ Tô nào đó hóa đá…
Bỗng nhiên Tô Tô nhảy dựng lên gào thét “Sếp lớn, bánh bao thịt có thể gói lại, tôi đi ăn cùng anh.”
Khuôn mặt không chút biểu cảm, Boss thong thả nói “Không gấp, cô ăn xong bánh bao thịt rồi lại đi ăn cùng tôi, cũng giống nhau cả thôi.” Lại nhìn đồng hồ, “Cho cô mười phút, đủ để ăn bốn cái bánh bao thịt, tôi đến nhà ăn cùng cô.”
Tô Tô rơi lệ, lòng đau đớn, ngơ ngẩn đứng tại chỗ lâu sau vẫn không thốt nên lời. Bốn bánh bao thịt, là bốn bánh bao thịt đó. Cái con số đau đớn làm sao, tại sao lại là bốn cái chứ.
“Sếp à, nhân viên nữ không phải đều như nhau cả sao, mỗi người được hai bánh bao.”
“Ừm” Boss gật đầu.
“Vậy vì sao tôi phải ăn bốn cái?” Nuốt nước mắt chực rơi, họ Tô hết sức vất vả gặm cái bánh thứ tư.
“Cô cũng có thể ăn hai cái.” Boss Phú Hắc gật đầu lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
… Tô Tố im lặng, dừng việc cắn gặm lại, hai tay rũ xuống, bánh bao liền rời khỏi tay.
Cạch cạch, Phú Hắc tay gõ bàn, ánh mắt như có như không liếc nhìn bức tường.
Di chuyển ánh mắt bốn lăm độ, Tô Tố liếc nhìn thấy poster vô cùng lớn, chữ đen nền trắng, nét mực còn chưa khô, bên trên viết “Lãng phí là vô liêm sỉ, để tránh lãng phí khi chọn thức ăn nên cân nhắc trước, nếu không sẽ phải bồi thường gấp mười một lần.”
Họ Tô chấn động, bồi thường gấp mười một lần, mười một lần đó. Hai tay run rẩy, cô nhặt bánh bao lên ra sức gặm.
“Ừm” Boss Phú Hắc vô cùng hài lòng, gật đầu cười: “Khẩu vị của cô thật tốt, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
… Im lặng, Tô Tố tức giận siết chặt tay, nói năng lộn xộn: “Đồng chí Tô Tố, mi là con gián đập không ૮ɦếƭ, là một con gián thì nhất định phải kiên trì tới cùng.”
“Tại sao lại là con gián?” Boss tò mò.
Suy nghĩ trong chốc lát liền ngộ ra: “Ừm, rất tốt, con gián là loài rất mạnh mẽ…” Lão boss nhìn Tô Tố với ánh mắt mờ ám, khóe miệng mỉm cười.
… Họ Tô nào đó thấy khó hiểu “Sếp à, anh nói mạnh mẽ ở chỗ nào?”
“Mạnh mẽ ở…” Boss hơi mỉm cười nhìn Tô Tố khiến cô da gà da vịt rụng đầy đất, “Sức lực sinh sôi nảy nở.”
Tao nhã quay người, để lại họ Tô nào đó đang sụp đổ, lộp bộp lộp bộp, trái tim vỡ vụn.
Đập đầu vào bàn, vừa xấu hổ lại giận dữ, Tô Tố tự khinh bỉ bản thân, tại sao, tại sao chứ? Mình muốn có sức lực sinh sôi nảy nở mạnh mẽ. OTZ
*****
Tiệc R*ợ*u được đặt tại một nhà hàng, trong bữa tiệc Boss Phú Hắc đã thân mật tiếp đón N vị sếp khác.
Họ Tô nào đó tươi cười hớn hở ngồi bên cạnh Boss, mồm miệng liến thoắng, ừm, chính là nước miếng cuồn cuộn chảy.
“Phú tổng, tôi kính anh một ly.” Chủ thầu nào đó nhảy dựng lên, vô cùng khí phách nói.
Phú Hắc hơi mỉm cười, “Hôm nay tôi lái xe, thế này đi, tôi sẽ uống một ngụm” ánh mắt dời về phía Tô Tố “Tố, thay tôi uống một ly.” Sau đó anh giơ tay nhận lấy ly R*ợ*u, khóe miệng khẽ nhấp rồi chuyển qua cho Tô Tố.
Hả? Không thể thế được sếp à, Tô Tố dùng ánh mắt bày tỏ sự bất mãn. Ăn cùng, ngồi cùng lại còn uống cùng, tam bồi, đây chính là tam bồi trong truyền thuyết đó.
Hai người nhìn nhau, nhìn một cách mãnh liệt, chưa đến ba giây họ Tô đã bị bại trận dưới ánh mắt *** của boss, giơ ly R*ợ*u của anh lên một hơi uống cạn.
Các đồng chí ngồi đối diện nhiệt liệt vỗ tay ủng hộ.
Lòng tự tôn của Tô Tố bùng phát, cảm giác rất tuyệt vời.
“Nào, tôi cũng kính Tô tiểu thư một ly.”
… Họ Tô tức giận siết chặt tay, quay đầu nhìn boss, tại sao lại kính R*ợ*u tôi? Tại sao chứ?
Boss Phú Hắc vỗ nhẹ lên lưng Tô Tố “Tố, uống chậm một chút, đừng để bị say đó.” Khuôn mặt anh dịu dàng, nhìn Tô Tố với ánh mắt cưng chiều.
Mờ ám, mờ ám, mờ ám một cách trần trụi tràn ngập khắp căn phòng. Đồng chí Tô Tố cũng say sưa ngây ngất trong bầu không khí đó.
Nhìn thấy lam nhan mỉm cười, đồng chí Tô Tố quyết định liều mạng, giơ ly R*ợ*u lên cạn sạch.
Gật gật đầu, đồng chí Phú Hắc nhìn Tô Tố nở nụ cười dịu dàng.
Khí huyết bừng bừng, họ Tô nào đó hoàn toàn rơi vào trạng thái phấn khích, nhấc chai R*ợ*u lên, chân đạp lên ghế, há miệng tu ừng ực.
… Quần chúng chấn động, đứng dậy vỗ tay “Tô tiểu thư, cô thật là dũng mãnh.”
Ừm ừm ừm, Tô Tố gật đầu cười ngu, hai tay ôm quyền: “Nói rất hay, nói rất hay. Lại lần nữa nào.”
Một chân đạp ghế, một tay chống eo, họ Tô điên cuồng uống hết chai R*ợ*u trắng. Cô như chìm trong sương mù, dáng vẻ hết sức Khêu g**.
Cuối cùng khi tiệc tan cô vẫn tiếp tục cười ngu, ngồi trong xe boss Phú Hắc lắc lư trái phải.
“Sếp à, tôi muốn đi tiểu.” Hai tay nắm chặt vô lăng, ra sức ấn còi, bíp bíp bíp. Mẹ nó, thật kì diệu, họ Tô vui vẻ nghĩ. Ô tô trên đường dồn dập nhường đường.
“Không có nhà vệ sinh, đây là đường cao tốc.” Khuôn mặt Boss như bị đóng băng, sắc mặt vừa xanh lại đen.
Tô Tố nổi điên: “Con mẹ nó, anh là lãnh đạo gì chứ, cho vào không cho ra, tôi phải đánh anh.” Mười Ng'n t thon thon vồ lấy mặt Phú Hắc.
… Yên lặng, khóe miệng đồng chí Phú Hắc co giật.
Họ Tô tiếp tục gào thét: “Vô nhân đạo, vô nhân đạo, công ty của anh là công ty nhập khẩu con mẹ nó sao, không thể thế được, không thể thế được.” Nắm chặt lấy cạp quần của Boss ra sức tụt xuống.
… Trong không gian yên tĩnh, đồng chí Phú Hắc bỗng nổi điên, hai tay nắm vô lăng nổi gân xanh, chiếc xe lắc lư trái phải.
Tô Tố cực kỳ tức giận, miệng gào thét, nghiến răng nghiến lợi tóm lấy gạt tàn rồi đặt trên ghế ngồi của mình.
… Phú Hắc cuối cùng cũng chịu thua, đột ngột dừng xe lại.
Tay chỉ về phía bụi cỏ rậm rạp, anh tức giận nói: “Cô đến đó giải quyết đi.”
Họ Tô ngốc lăng, ánh nhìn mờ mịt, tiếp tục duy trì trạng thái ngồi xổm. “Báo cáo sếp, chân tôi bị chuột rút.” Nói xong thì hết sức vui vẻ giơ gạt tàn lên khoa tay múa chân.
Trên đời này có hai loại người không thể đắc tội được, ấy chính là nhân viên say R*ợ*u và nhân viên mắc bệnh tâm thần.
Đồng chí Phú Hắc ngửa mặt nhìn trời thở dài, bế họ Tô nào đó bước nhanh về phía bãi cỏ.
Tô Tố kích động hét lớn: “Ya ya ya.” (1)
… Ai đó cuối cùng cũng nổi điên, nghiến răng nghiến lợi mắng “Tô Tố, cô đừng có quá đáng.”
Hoàn toàn mờ mịt, Tô Tố chấn động trong vòng 0.01 giây: “Phải đó, nên hô…” tiếp tục hét “Yu yu yu…” (2)
… Chảy mồ hôi lạnh, toàn thân kiệt sức, Phú Hắc sụp đổ lần đầu tiên trong đời.
(1) + (2): tiếng hét để ngựa phi nhanh hơn + để dừng ngựa lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc