Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm - Chương 03

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Đối với đợt huấn luyện lần này, lý trí Tô Tố vốn dĩ cảm thấy rất không vui, mắt nhìn chằm chằm vào những đồng bạc đang vươn đôi cánh nhỏ từng tờ từng tờ bay ra khỏi túi mình, nhìn đi, quả là một thế giới bi thảm. May thay, hội nghị kéo dài 3 ngày, cuối cùng đã kết thúc.
Tối nay sẽ mở tiệc mừng công, ăn cơm ăn cơm, có thể nói là được ăn cháo vi cá, nếm canh bào ngư rồi. Vậy là nụ cười nhiều ngày không thấy đã trở lại trên gương mặt bạn Tô nào đó.
“Tại sao lại không có chỗ – ngồi – của – tôi ?” quá vô lý rồi, trái tim Tô Tố đang nhỏ máu, trong cái khách sạn lộng lẫy tráng lệ, khí thế như thế này lại không thể chứa được một nhân viên cấp thấp như cô sao.
“Ở chỗ đó, chỗ đó đó” Bạch cốt tinh kéo kéo ống tay áo của Tô Tố, nhỏ giọng chỉ vào vị trí chủ trì, người nào đó đang giơ cao ly R*ợ*u nho, cười híp mắt vẫy tay.
“Tại sao tôi lại phải ngồi cùng bàn với sếp?” bạn Tô hỏi nhỏ.
“ Là vì sợ cô ngồi quá gần chuông báo động, ***ng phải nó lần nữa” Bạch cốt tinh không có nói chuyện, người mở miệng là Boss đại nhân.
Đổ R*ợ*u rồi lại rắc muối lên miệng vết thương, chắc chắn là như vậy, bùm bùm, bùm bùm, mắt của Tô Tố như có thể bắn ra pháo. Không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận, tức giận làm cho nếp nhăn dài ra, ăn bào ngư cũng sẽ không ngon. Ừm, gật đầu, gật đầu, Tô Tố trong lòng ngổn ngang trăm mối ngồi xuống phía đối diện Boss, bắt đầu công việc ăn thùng uống vại.
Lại có món mới đưa lên, thịt được ngâm trong ớt, đôi đũa của Tô Tố duỗi ra rồi lại thụt vào, thụt vào lại duỗi ra, dùng cánh tay ***ng vào tên họ Phú nào đó đang ngồi cạnh, “Sếp à, món ăn kia có cay không?”
Cả bàn ngừng đũa, im lặng nhìn hướng sếp tổng.
Đồng chí sếp tổng nâng mắt đảo qua, cầm đũa lên, thong thả gắp một miếng ớt bỏ vào miệng, trạng thái nghiền ngẫm lúc lâu.
Sắc mặt không thay đổi, món đó thực sự không cay?
Tô Tố cầm đũa, một phát gắp một tảng thịt to, miệng căng thành quả bóng cao su, phù, phù, phù, con bà nó, không ngờ lại cay đến vậy. Ai đó nước mắt giàn giụa, đôi mắt mang vẻ oán trách.
“Món này quả thực là…” Boss ra hiệu cho nữ phục vụ đem nước lọc đến, tự mình hưởng thụ, một hơi uống liền 8 cốc, vẫn chưa thỏa mãn lắm, mở miệng nói tiếp “vô cùng cay”.
Nói lời lươn lẹo, quả là tên đại tư bản đáng ghét. Tô Tố nước mắt chảy thành sông, miệng sưng đến không kìm được nước miếng, hoàn toàn mất đi hứng thú với món cháo vây cá và canh bào ngư thân thiết.
*****
Tinh thần hăng hái khi xuất phát , giờ thì mặt mày ủ rũ quay về.
Còn may là còn có chuyện để mà vui vẻ chính là cuối tuần có thể đi xem mặt.
“Cô nói cô tên là gì? Tô Tố?” Người đàn ông đối diện ưu nhã nhìn thực đơn đến nửa ngày mới trách móc “Nơi này sao có thể đắt đến vậy?”
Có sao? Có sao? Bản thân cô thường hay đến chỗ này, ngay món miến vịt cũng chỉ có 3 tệ rưỡi, đắt chỗ nào chứ?
Người giới thiệu mồ hôi đầm đìa, ngượng ngùng cười : “Nơi này đã là quán trà hạng trung rồi”.
“Tôi cho rằng, ngày nay bất luận nam nữ đều phải chia AA, như vậy mới đủ tôn trọng nữ giới” ai đó khảng khái sục sôi một cách tuyệt đối .
(chia AA : tiền ai người nấy trả ^^)
Gật đầu, gật đầu, Tô Tố thầm vân vê chiếc ví, vẻ mặt nhăn nhó, đi gặp mặt còn phải chia AA, loại, loại hết.
“Vậy gọi hai bát miến vịt đi.”
Phần phật phần phật ăn hết một bát miến vịt, hai người bắt đầu phân chia tiền trả, không ngờ lại phân chia không đều .
“Làm sao giờ, cô thiếu tôi một hào” phẫn nộ, anh chàng ưu nhã vô cùng phẫn nộ .
“Á? Để tôi thử tìm đã” Tô Tố sờ sờ, từ đáy túi áo móc ra 2 hào đưa cho anh ta.
“Hai hào, tôi không có tiền thối lại.” Anh ta không còn phẫn nộ mà thay vào đó là vẻ mặt ưu nhã bủn xỉn lén lút cười .
“Bỏ đi, không cần thối lại nữa.” Phẩy phẩy tay, cô bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.
“Cái đó” anh chàng ưu nhã cười híp mắt kéo ghế của Tô Tố, vô cùng ưu nhã giúp cô xách túi “Cô có một tệ không, tôi không có tiền lẻ để gọi xe.”
Người giới thiệu ૮ɦếƭ đứng người, Tô Tố vạn phần phẫn nộ, được, anh lợi hại lắm, lại còn muốn mượn tiền của dân tị nạn Ethiopia cơ đấy. Cô móc ra một tệ, đùng đùng đặt trên bàn.
Cuộc gặp mặt này cũng không thể tiếp tục nổi nữa rồi.
~-~-~-~-~-~-~-~-~-~
“Cô Tô Tố phải không? Tôi là Lăng Sắt, người lần trước xem mặt cùng cô đây, tôi muốn mời cô dùng cơm được chứ ?”
Hả? “Không phải chia AA chứ ?”
“Không cần.”
“Vậy được, tôi đi.” Cần phải ăn để lấy lại một tệ, một hào kia mới được.
Từ xa đã nhìn thấy Lăng Sắt với bộ tây trang màu đen, trên cổ là cà vạt màu mận chín, ngay cả cà vạt cũng không thèm kẹp lại.
“Lăng tiên sinh, kẹp cà vạt của anh bị rơi rồi à ?” Thật sự khó coi mà.
“Cô Tô, tôi là cố ý không kẹp đó” Lăng Sắt hai ngón tay kẹp chặt cà vạt, vô cùng say sưa nói “Cô không cảm thấy khi gió thổi qua không có kẹp cà vạt sẽ rất phóng khoáng sao ?”
Một cơn gió thổi qua, quả nhiên, vô cùng phóng khoáng, phóng khoáng đến mức khiến Tô Tố cảm thấy rùng mình.
“Cô muốn uống gì ?”
“Sữa chua.”
“Của hiệu nào ?”
“Hiệu *** đi.”
“Uống có ngon không, cho tôi uống thử chút .”
…, không được sụp đổ, tuyệt đối không được sụp đổ. Mặt không chút biểu cảm, Tô Tố chìa tay đưa cho anh ta.
Lăng Sắt liền ngửa cổ uống ừng ực ừng ực. Tô Tố nghe mà lệ chảy thành hàng, bốn tệ tám, cốc sữa chua này những bốn tệ tám đấy.
“Vị không ngon, tôi uống thấy ngấy quá” chỉ chỉ cổ họng mình, vẻ mặt anh ta đau khổ : “Ngấy đên nỗi tôi không thể nuốt xuống được nữa, bị vướng ở yết hầu rồi” sau đó chìa tay trả Tô Tố cốc sữa chua.
Ngấy còn có thể uống cạn được sao, lắc lắc cốc sữa chua , Tô Tố vứt trên mặt đất , hung hăng đạp nó vài cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc