Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm - Chương 02

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Hội nghị cấp cao quả là không giống với các cuộc họp trước đây, hai con mắt của Tô Tố phát sáng, rốt cuộc Boss vẫn chưa đến, vậy là có thể tùy tiện làm bậy rồi. Cô nhìn lướt qua phòng trà, có thể thấy được trên mặt bàn cạnh cửa có bao nhiêu là kẹo, cà phê còn là loại tốt nhất nữa.
“Báo cáo giám đốc, tôi muốn đi pha cà phê uống.” Khóe miệng Bạch cốt tinh co giật, bất lực phất tay, đi đi đi đi, tôi làm sao có thể đưa cô đến huấn luyện được cơ chứ, thật là hết cách.
Lặng lẽ chuồn đến phòng trà nước thì đã thấy có người đang đứng trước của sổ, chỉ nhìn bóng lưng đã đủ làm người ta mơ ௱ô** viển vông. Người đàn ông đó một tay cầm cốc cà phê, một tay để trong túi quần, anh ta mặc một bộ complê màu đen, dáng người cao lại mảnh khảnh. Hơi nóng từ cốc cà phê lượn lờ bay lên, đúng là một bức tranh mĩ nam.
Nghe thấy tiếng động, mĩ nam từ từ nghiêng đầu, Tô Tố cũng nhô đầu ra, không nén được vui mừng liền vọt qua đó, lòng bàn tay vỗ vỗ vai mĩ nam.
“Là anh à, tại sao lại ở chỗ này vậy?” nhìn trái nhìn phải một hồi, cô nhẹ giọng thầm nói với mĩ nam, “Anh cũng đến đây uống cà phê à, loại cà phê này rất đắt đó, lúc đi siêu thị tôi đã liếc qua N lần nhưng không dám mua” nghĩ 1 chút lại thêm vào 1 câu “Cả giấy bọc đơn giản cũng không nỡ bỏ tiền mua.”
Mĩ nam hơi giật giật khóe miệng: “Lương tháng của cô là bao nhiêu? Làm công việc gì?”
“A? Cái này mà anh cũng dám hỏi? Anh không biết rằng giữa đồng nghiệp với nhau không nên hỏi chuyện này hả, đây là điều cấm đó.”
“Ừm, rất tốt, vẫn còn nhớ được điều cấm kị.”
“Tôi không chỉ biết rõ điều cấm mà còn nhớ rõ các châm ngôn cơ” Tô Tố làm ra vẻ nghiêm túc, một tay vỗ *** với vẻ rất tự đắc.
Đồng chí mĩ nam nhướn mày, “Nói xem, tại sao tôi lại không biết những điều này ?”
“Nói về phương diện nào?”
Ai đó trầm ngâm 1 chút, “Công việc đi”.
Tô Tố lấy tay chống tay, “Công việc hả, đó chính là: dùng đàn bà như dùng đàn ông, dùng đàn ông như dùng súc vật, dùng súc vật như dùng lãnh đạo.” (*)
“Dùng súc vật như dùng lãnh đạo” gật đầu, gật đầu, quả nhiên rất có đạo lý. Mĩ nam cười tươi như hoa “Cô tiếp tục, tiếp tục đi. Thế còn về cuộc sống thì sao?”
“Anh hỏi đúng người rồi” họ Tô mặt mày hớn hở, “Chúng tôi có châm ngôn…” ngước mắt ngắm mĩ nam, thấy anh đang thưởng thức cà phê, liền cao giọng: “Một năm hai lần, một lần nửa năm”.
Phụt! Từ miệng mĩ nam phụt ra một tia nước, khóe miệng co giật càng kịch liệt “Ừm, ừm, ừm, không tồi, không tồi, câu châm ngôn này rất chấn động lòng người” anh quay người lại, vai không ngừng run như kiểu bị trúng gió. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Cô không uống cà phê hả?”
“ Uống, tất nhiên uống” Tô Tố cấp tốc dùng thìa múc N cà phê nhồi vào thành 1 cốc. Cô nuốt xuống một ngụm, đắng đến nỗi lông mày nhăn tít lại, hứng thú tột cùng nói: “Con bà nó, ít ra chỗ này cũng phải được mười mấy nhân dân tệ.”
(*) Dùng đàn bà như dùng đàn ông, dùng đàn ông như dùng súc vật, dùng súc vật như dùng lãnh đạo : câu này lấy ra từ một câu chuyện, một ông sếp đêm mớ ngủ thấy nhân viên của mình làm việc quá sức đến nỗi mà đàn bà biến thành đàn ông, đàn ông biến thành súc vật, đó là sự bất hạnh của người làm công và cũng là sự hạnh phúc của người chủ, câu cuối là của bạn Tô, ám chỉ lãnh đạo chính là do súc vật hóa thành, chuyên gia đàn áp nhân viên .
*****
Thời gia trôi qua hơn phân nửa, lãnh đạo mới bưng cốc cà phê chậm rãi tiến vào. Toàn hội trường im re, mọi người mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, ngoại trừ Tô Tố run cầm cập nửa ngày trời, nơm nớp lo sợ chỉ vào lãnh đạo, thấp giọng hỏi Bạch cốt tinh, “Giám đốc, anh ta không phải là Phú tổng đó chứ?”
“Đúng, anh ta chính là Phú tổng.”
“O — MG” Tô Tố hai tay bưng mặt, đập đầu vào mặt bàn, không sống nữa, không sống nữa, mất mặt quá đi, ngay cả bà ngoại cũng phải mất mặtvì cô rồi.
“Cô Tô, cô Tô.”
Họ Tô nào đó vẫn còn chìm trong sự hổ thẹn. Đừng kéo tay áo của tôi, Tô Tố trợn mắt nhìn Bạch cốt tinh, “Cô Tô.”
Hả? Còn có ai khác đang gọi mình sao?
Ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo nửa vòng, rốt cục nhìn thấy nụ cười tươi như hoa nở của Phú tổng.
“Có” cánh tay thẳng tắp giơ lên, khuôn mặt mang vẻ trung thành yêu nước.
“Cô đi bật đèn lên” đồng chí Phú tổng chỉ vào bức tường, cái công tắc nho nhỏ màu đỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của 1 vật thể, đo đỏ tôi tối.
Oh, oh, gât đầu, gật đầu, đồng chí Tô Tố bước từng bước nhỏ, một tay chuẩn xác ấn công tắc, mọi người hóa đá!
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Con bà nó, có ai đến nói cho cô biết, cái công tắc này sao lại là chuông báo động ??
Không đếm xỉa đến vẻ mặt đau khổ yếu ớt của Tô Tố, khóe miệng đồng chí Phú tổng hàm chứa ý cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Cô Tô, tôi quên không nói cho cô, công tắc đèn là cái màu trắng.” Cố ý, đây tuyệt đối là cố ý, cái tên đại tư bản đáng ghét này.
Tiếng chuông báo động thê lương vang lên khắp cả tầng lầu của công ty, Tô Tố hận không thể nâng giọng lên quãng 8, dùng sức gào thét của mình át đi âm thanh báo động kia. “Được rồi, chúng ta tiếp tục hội nghị” người nào đó vỗ tay, khóe miệng mang ý cười, chỉ chỉ vào công tắc màu đỏ “Cô Tô, cô cũng ngồi xuống đi, không cần lo lắng, phí báo động sẽ được khấu trừ vào lương của cô”.
Khấu trừ tiền lương, khấu trừ tiền lương, âm thanh quỷ dị xông thẳng vào não Tô Tố, nhiều tầng âm thanh cứ mãi vang vọng. Cho đến khi hội nghị kết thúc, đồng chí Tô Tố vẫn ngồi ở đó như một tảng đá, khuôn mặt mang theo nụ cười như kiểu mộng du, khóe miệng hàm chứa sự buồn khổ, cái xã hội này thật khó mà hòa đồng được.
Đả đảo nhà tư bản đại gian ác!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc