Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm - Chương 01

Tác giả: Tôi Là Tố Tố

Qua vài ngày nữa là sắp được đi công tác rồi, điều này làm cho một trợ lí trong công ty rất ít khi được đi công tác là Tô Tố vô cùng H**g phấn, suốt một tuần liền trưng ra vẻ mặt vui sướng.
Họ Tô nào đó nhìn thấy bất kì ai đều dùng ánh mắt đủ làm giật ૮ɦếƭ cả một kho hàng nuôi đầy ruồi nhặng. Nếu không phải có bạch cốt tinh trấn áp, phỏng chừng tất cả người có liên quan đến công ty đều biết được Tô Tố, một nhân viên nhỏ bé sắp được đi Bắc Kinh bồi dưỡng nghiệp vụ.
Bạch cốt tinh là ai? Đương nhiên là cấp trên vạn năng của Tô Tố, vị giám đốc Maketing nổi danh, có thể hô mưa gọi gió ở khu vực Hoa Đông này. Thân mình giám đốc không được hai lạng thịt, mỏ nhọn hàm nhót, lúc đi đường xương cốt như đang đánh nhau, thỉnh thoảng lại còn có thể nghe được tiếng xương xẩu va chạm kẽo kẹt, kẽo kẹt.
“Tô Tố, có khách hàng phản ánh gần đây cô hay xao nhãng công việc” Bạch cốt tinh chỉ vào điện thoại, vẻ mặt tức giận.
“Đâu có, đâu có!” Tô Tố cố gắng trợn to mắt, làm ra vẻ đáng yêu.
“David nói cô đã tiếp điện thoại, nghe xong yêu cầu của cậu ta, cô lại phát đi bản trích từ một bài báo của ngày hôm nay.”
“Làm gì có” Tô Tố lật đống văn kiện trong tay, cuối cùng từ giữa đống tài liệu lấy ra một bản trích được cắt từ báo. Cô bỗng hô lên một tiếng, che mắt lại hướng về phía Bạch cốt tinh, con mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa khe ngón tay, nhìn Bạch cốt tinh cả người cứng đơ đang cố nén xuống những lời giáo huấn sắp phụt ra của mình.
“Hôm nay mau về chỉnh lý lại, ngày mai không được đến muộn giờ bay.”
Gật đầu, Tô Tố tiếp tục gật đầu .
Bạch cốt tinh cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài, cảm giác hoàn toàn thất bại, tại sao lại muốn cho cô ta đi bồi dưỡng nghiệp vụ, tại sao cơ chứ? Lẽ nào là vì đôi mắt đen nhánh, long lanh của cô ta, nguyên nhân ư, có quỷ mới biết được!
*****
Tổng bộ tại Bắc Kinh, cách bài trí hiện tại vẫn không bằng ở khu Hoa Đông, ví như, tòa nhà này vẫn phải dùng thang máy, không được tiện cho lắm, nhà ăn thì cấp trên cấp dưới vẫn phải cùng nhau dùng chung, không được tự do cho lắm. Đương nhiên vẫn có một đặc điểm mà Tô Tố không biết, đó chính là phân mức ăn uống, chẳng hạn như mức ăn của phụ nữ là 2 cái bánh bao thịt, còn đàn ông thì 3 cái bánh bao thịt.
“Giám đốc Bạch, bản thân em cho rằng bánh bao ở đây không bằng bánh bao Phú Xuân ở Dương Châu” Tô Tố một ngụm nuốt xuống hai cái bánh bao thịt vừa cầm trên tay, bắt đầu chiến đấu với cái bánh bao thứ ba, do đến muộn, hiển nhiên người ít, ngay cả những cái bánh bao bổ dưỡng ở trên bàn kia cũng ít đến đáng thương.
Bạch cốt tinh ngẩng đầu, lặng lẽ gặm cái bánh bao nhân thịt của mình. Vừa rồi quên không nhắc con nhỏ này, phần ăn của cô ta đã vượt mức rồi, đương nhiên, nếu như mỗi người phụ nữ mà có thể ăn màn thầu Sơn Đông tựa như ăn bánh bao thịt thì chắc phải có một kĩ năng cao siêu nào đó.
“Tô Tố, cô cứ ăn tiếp, tôi về khách sạn, nếu có việc gì thì liên lạc điện thoại” Gặm nốt cái bánh thứ ba, uống hết bát cháo chỉ toàn nước là nước, Bạch cốt tinh nhíu mày, đột nhiên nhớ ra những tư liệu cần trình lên tổng bộ vẫn chưa hoàn thành.
“Oh, vâng”, bạn Tô vui vẻ gặm nhấm, hoàn toàn quên mình đang ở nơi nào. Bất giác cô đã gặm hết cái bánh thứ ba, xoa xoa cái bụng thấy vẫn còn chỗ chứa liền đứng dậy, tay tiếp tục mò hướng bánh bao thịt, ừm, bánh bao thịt.
“Đúng là không ngon bằng bánh bao Dương Châu” bạn Tô lầm bầm lầu bầu trong khi bụng mình thì bắt đầu phình lên.
“Không ngon ở chỗ nào?”
“A?” Tô Tố ngẩng đầu, “Chả lẽ anh không biết?” Uổng cho một người đẹp răng trắng môi hồng, ngọc thụ lâm phong, sao vị giác lại có thể thấp kém đến vậy.
“Nói xem nào” Người mới đến đặt cái đĩa chỉ có một cái bánh bao trong tay mình xuống mặt bàn, khoanh tay hỏi.
“Cái này,” con mắt Tô Tố đảo quanh, cười hì hì đáp lời : “Ăn miếng đầu tiên, không cắn được nhân bánh, đến ăn miếng thứ hai thì đã gặm qua cả nhân rồi” chỉ vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình, cười hì hì, “ Ngay cả cái miệng nhỏ thế này cũng có thể cắn qua hết được nhân bánh.”
“Thực sự là không ra gì….” người mới đến chán ghét đáp lại, vừa nói vừa chỉ vào nửa cái bánh đang ăn dở trên tay Tô Tố, “loại bánh bao khó ăn như thế này mà cô lại có thể ăn được hết 4 cái?” cứng ngắc nhịn xuống nửa câu chửi thề, ‘trong đó có 2 cái bánh là phần của tôi đó.’
“Đúng rồi, tôi không ăn hết được 4 cái” Tô Tố đùng một cái bỏ nửa cái bánh trong tay xuống mặt bàn, để tay áo vào sát miệng lau lau. Vệ sinh cá nhân cần phải chú ý, cử chỉ dáng vẻ phải tự nhiên thoải mái, cấp trên quy định rõ ràng, cho nên ống tay áo có thể bẩn nhưng miệng tuyệt đối phải sạch sẽ.
“Cô sao có thể vứt bánh đi?” “Còn dùng đồng phục lau miệng nữa” người mới đến đau đớn tột cùng, khóe miệng co giật, sắc mặt vặn vẹo khó coi.
“Hừ” Anh cứ a a ô ô to tiếng như vậy để làm cái gì? Tô Tố trợn mắt, cười hì hì, lấy cái bánh từ mặt bàn lên “ Nếu như anh không chê, thì tiếp tục ăn nốt cái bánh này đi.”
Miệng há to, nghẹn họng trân trối, anh chàng nào đó hoàn toàn suy sụp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc