Gặp Được Tình Yêu Đích Thực - Chương 100

Tác giả: Chá Bút Lão Tân

Phương Vận dẫn Tô Duyệt đến một nhà hàng tương đối vắng vẻ ở ngoại thành.
Trên bàn đặt rất nhiều món ăn phong phú, nhưng hai người lại không có ai động đũa.
Trong lòng hai người đều biết rõ, ăn cơm chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
"Tô Duyệt, cô yên tâm đi, không ai biết Tô Thanh Dương còn có một đứa con riêng bên ngoài, chuyện này tôi vĩnh viễn sẽ không nói ra." Phương Vận khuấy cà phê, giọng điệu vững vàng bình tĩnh, dường như chuyện cô ta nói lúc này cực kỳ bình thường.
Tô Duyệt nhếch mày, khóe miệng kéo ra một nụ cười mỉa mai, "Có liên quan gì đến tôi?"
"Tô Duyệt, cô và mẹ cô bướng bỉnh như nhau, nhưng đến cuối cùng vẫn không phải phải ngoan ngoãn đi Mỹ, rời khỏi đứa con gái bà ta yêu nhất sao." Phương Vận chậm rãi lên tiếng.
Tô Duyệt giật mình, theo bản năng nhìn về phía Phương Vận.
Sau khi biết chuyện của Phương Vận, cô vẫn cho rằng Triệu Tuyết Nhu không thể chấp nhận việc này nên lựa chọn rời đi, chẳng lẽ...
Tô Duyệt vô thức siết tay thành nắm đấm, càng nắm càng chặt.
"Trước kia tôi nói với bà ta chỉ cần bà ta rời đi, tôi sẽ không để cô con gái yêu quý của bà ta biết, người cha yêu quý của nó còn cho nó một đứa em trai, cũng sẽ không tiếp tục làm hại các người, chỉ cần bà ta rời khỏi đây, chuyện Tô Thanh Dương ngồi tù năm đó vĩnh viễn trở thành bí mật."
"Xem ra Triệu Tuyết Nhu rất tuân thủ lời hứa, Tô Duyệt, cô thật sự rất may mắn, chuyện này trong nhà họ Tô chỉ có mình cô không biết, coi đi, bọn họ yêu thương cô công chúa này đến mức nào cơ chứ." Phương Vận cười khẽ một tiếng, nhấp ngụm cà phê, chậm rãi nói.
Thì ra, sở dĩ Triệu Tuyết Nhu không nói tiếng nào đã rời đi không phải là vì không chịu được sự phản bội của Tô Thanh Dương, cũng không phải vì sự tự do của bà.... mà là vì bảo vệ cô!
Trái tim bỗng nhói đau, Phương Vận liếc nhìn Tô Duyệt, khóe miệng lộ ra nụ cười, dù cười nhưng có chút thê lương.
"Nếu không phải hôm nay tôi nói điều này cho cô biết, thì có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không biết được. Tô Duyệt, xem ra mẹ của cô lo lắng cho cô đến mức chịu đựng đến mức này, thật là một người mẹ tốt."
"Vốn dĩ cô nên nhận những đau đớn này, tất cả mọi người tình nguyện chắn trước người cô, còn với đứa bé cũng là con của Tô Thanh Dương thì nó vĩnh viễn không được may mắn như vậy. Cũng như phụ nữ yêu ông ta, mà tôi, vĩnh viễn không thể có được vị trí trong lòng ông ta như mẹ của cô." Không để ý tới sự im lặng của Tô Duyệt, Phương Vận vuốt tách cà phê tiếp tục lầm bầm nói.
Những lời này cô ta đã đè nén ở trong lòng rất nhiều năm, đè nén đến nổi từ hối tiếc từ từ biến thành ghen tức.
Mà giờ phút này, cô ta không biết bị cái gì thúc đẩy mà nói hết ra ở trước mặt Tô Duyệt.
Phương Vận liếc mắt nhìn Tô Duyệt vẫn đang trong trạng thái kinh hãi, nói tiếp, "Cô có biết vì sao lúc trước tôi muốn giúp cục trưởng cục xây dựng thành phố A tìm cô không? Bởi vì ông ta hứa sẽ cho tôi một khoản tiền, số tiền này có thể giúp Hiểu Thiên ra nước ngoài điều trị, cô có biết không hả? Hiểu Thiên có chứng bệnh tự bế (không tiếp xúc với bất kì ai, tương tự như tự kỉ), cũng vì từ nhỏ đã mất đi tình thương của cha mà thành."
Nếu Tô Thanh Dương cũng có thể yêu thương Phương Hiểu Thiên như Tô Duyệt, thì con của cô ta làm sao có thể thiếu đi tình thương của cha, làm sao có thể từ từ trở nên như ngày hôm nay… im lặng ít nói?
"Tất cả đều do chính cô tạo thành, cũng vì chấp niệm lúc trước của cô mới hại ông ta, cũng hại chính bản thân cô." Tô Duyệt vẫn luôn im lặng nhìn Phương Vận, giọng nói bình tĩnh, dù cho trong lòng có đau đớn hơn nữa thì cô cũng sẽ không biểu hiện ra trước mặt Phương Vận!
Nếu thật sự vì tiền thì tại sao Phương Vận phải chĩa họng S***g về phía cô, xét cho cùng thì trong lòng của cô ta còn muốn trả thù, trả thù Triệu Tuyết Nhu, trả thù nhà họ Tô.
Cho dù ban đầu Phương Vận sinh đứa bé cho Tô Thanh Dương chưa từng muốn có cái gì, nhưng *** của con người cũng sẽ ngày một lớn hơn, lúc này Phương Vận chỉ có trả thù.
Khóe môi Phương Vận lộ ra ý cười nhạt, không phản bác lại lời của Tô Duyệt, ánh mắt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Duyệt ngồi đó, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Triệu Tuyết Nhu, khi đó vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, khi đó cả nhà bọn họ vẫn ở cùng nhau, Triệu Tuyết Nhu ở trên đường lớn đi tới đi lui đột nhiên kéo Tô Thanh Dương lớn tiếng hét, "Ba ba, dẫn con đến trường học." Còn Tô Thanh Dương thì vui vẻ phối hợp với Triệu Tuyết Nhu, khiến cho cô và Tô Đông Thần vô cùng nghẹn lời.
Trong ấn tượng của Tô Duyệt, Triệu Tuyết Như không hề hợp với chữ ‘mẹ’. Bà ςướק đồ ăn của cô, ςướק đồ chơi của cô, thỉnh thoảng còn làm nũng ở trước mặt cô, quả thật giống một đứa bé muốn người ta dỗ dành vậy.
Nhưng cuối cùng thì bà vẫn là mẹ của cô và Tô Đông Thần, thậm chí còn dũng cảm hơn so với trong tưởng tượng của cô, cam tâm trả giá vì gia đình này rất nhiều.
Nhưng sao bà lại sống ở Mỹ? Bà có bị người khác bắt nạt hay không?
Triệu Tuyết Nhu là người Hoa một trăm phần trăm, một câu tiếng Anh cũng không biết nói, lại là một con người keo kiệt, nếu bị người khác lừa gạt thì phải làm sao?
Lúc này Tô Duyệt thậm chí có thể tưởng tượng đến cảnh Triệu Tuyết Nhu bị người ta lừa gạt mất mấy trăm ngàn ngồi bên cạnh cột điện khóc lớn tiếng.
Tô Duyệt không biết vì sao Phương Vận lại bỗng nhiên nói với cô những lời này, cũng không biết lúc này Phương Vận mang theo mục đích gì tâm trạng gì để nói cho cô nghe, những lời này chỉ càng làm cho cô thêm mệt mỏi, khiến cô cảm thấy khó thừa nhận.
Lúc này cô hi vọng Ninh Duệ Thần ở bên cạnh mình, muốn dựa vào bờ vai của anh một chút.
Bụng đột nhiên đau nhói, Tô Duyệt không tự chủ xoa xoa bụng, đứa nhỏ... hình như đang đá cô.
Từ trước đến giờ đứa bé này rất ngoan, không biết tại sao hôm nay lại liên tục đá cô nhiều lần.
Có thể bé cũng không thích nơi này nhỉ.
Tô Duyệt đứng dậy đi ra ngoài, một khắc cũng không muốn ở lại.
Phương Vận cũng không ngăn cản, vẫn nhấp ngụm cà phê nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt như có điều suy nghĩ, không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Tô Duyệt đi ra khỏi nhà hàng, mà lúc này đột nhiên có một chiếc xe điên cuồng lao tới!
Trong xe, khuôn mặt người đàn ông dữ tợn nhìn Tô Duyệt, trong thoáng chốc, chiếc xe Lewis lao thẳng về phía Tô Duyệt!
Tốc độ rất nhanh, Tô Duyệt đột nhiên quay đầu, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nham hiểm trong xe.
Không ngờ… Là Lâm Trường Viễn muốn quy tắc ngầm với cô ở thành phố A.
Một bên ống tay áo của ông ta trống rỗng, tốc độ này, ánh mắt này là muốn đưa cô vào chỗ ૮ɦếƭ, tất cả đều cho thấy giờ phút này nguy hiểm đang càng lúc càng cận kề Tô Duyệt.
Chung quanh dường như không có người nào, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ!
Phương Vận...
Chọn một nơi yên tĩnh thế này, sớm đã có kế hoạch từ trước, tâm tư như vậy…
Cho dù cô có trốn thế nào, cũng không thể chạy nhanh hơn xe được!
Huống chi lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc, chân như bị đổ chì, một bước cũng không nhấc lên được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn nguy hiểm đang từng bước ép sát, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Tay cầm vô lăng càng lúc càng dùng sức, nhớ tới tư liệu tham ô hối lộ nhân viên tư pháp bày ra trước mắt ông ta, cái kết của ông ta là tù chung thân, khóe môi Lâm Trường Viễn lộ ra nụ cười vui vẻ thoải mái, giống như nụ cười thỏa mãn của kẻ sắp ૮ɦếƭ.
Một bóng người nhanh chóng lao tới ôm chặt lấy cô, cho dù người đàn ông có nhanh hơn đi chăng nữa thì sau lưng Ninh Duệ Thần vẫn ***ng vào chiếc xe đang lao nhanh về phía Tô Duyệt.
Bàn tay to ôm chặt lấy người trong ***, lăn trên mặt đất vài vòng, cố nhịn đau đứng dậy chạy về phía ngã rẽ.
Còn Tô Duyệt cũng bị va chạm, đầu óc quay cuồng, càng làm cho bụng của cô quặn đau.
Trong mắt Lâm Phi Châu hiện lên ý cười nham hiểm, đạp ga cực hạn, mục tiêu là tập trung liều mạng chạy về phía trước chắn trước người hai người.
Ninh Duệ Thần mím chặt môi, liều mạng chạy về phía trước, ánh mắt thâm sâu nhìn chiếc Porsche cố ý ngừng lại cách không xa, anh ôm chặt Tô Duyệt, bước chân bỗng nhanh hơn!
Chiếc xe sau lưng không ngừng đuổi theo, tốc độ dùng mắt thường có thể thấy, rắp tâm *** người phía trước.
Bầu trời vốn trong xanh, vậy mà chỉ thoáng chốc, mây đen đột nhiên bao phủ toàn bộ không gian, dường như muốn áp chế toàn bộ đám mây màu trắng kia.
Gió thổi mây bay vần vũ, khi sườn xe ở phía sau đâm vào sau lưng của người đàn ông, một đôi chân dài nhanh chóng nhảy qua, phóng qua nóc xe, nhanh chóng chạy đằng sau chiếc xe.
"Ầm!"
Chiếc Rolls-Royce tiếp tục chạy nhanh về phía trước, ***ng mạnh với chiếc Porsche, thân xe quay cuồng, đồng thời có một bóng người nhỏ gầy lăn ra ngoài.
Ninh Duệ Thần không dừng bước lại, mạnh mẽ nhào ra ngoài, tiếng nổ mạnh khổng lồ lập tức vang vọng giữa đất trời.
"Hiểu Thiên!" Tô Viễn Hàng núp trong bóng tối đột nhiên chạy ra, chạy như bay về phía bóng dáng nhỏ bé.
"Hiểu Thiên, là mẹ đây, mau tỉnh lại đi!" Phương Vận lảo đảo nhào về đến bên cạnh bóng người nhỏ bé, cậu bé xuất hiện giữ đường hiện giờ đang nằm trong vũng máu.
"Tô Duyệt!" Ninh Duệ Thần vỗ vỗ gò má Tô Duyệt, trong đôi mắt thâm sâu hiện lên sự hoang mang.
Cảm giác đau đớn lập tức đánh mạnh vào trong bụng Tô Duyệt, giọng nói của Ninh Duệ Thần lúc gần lúc xa, cô muốn mở miệng, muốn nói với Ninh Duệ Thần mình không sao, đừng lo lắng, nhưng tại sao lại không mở mắt ra được, không thể nói thành lời.
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt không có chút máu, chíu chặt hai hàng lông mày, dựa sát vào trong lòng người đàn ông.
"Tô Duyệt, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể...." Mưa như trút nước làm ướt mái tóc đen của anh, sau lưng bị thương nóng hừng hực nhưng dường như anh không hề có chút cảm giác nào, chỉ ôm chặt người trong *** không để cô bị cơn mưa tấn công, miệng vẫn tiếp tục thầm thì.
Những hạt mưa như những cánh hoa rơi xuống mùi khói cháy sém nồng nặc, rơi xuống vũng máu tràn lan, rơi xuống trên người đàn ông cao lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc