Gặp Anh Là Điều Bất Ngờ Tuyệt Vời - Chương 23

Tác giả: Diệp Tử

“Anh muốn chở tôi đi đâu?” Thiên Thiên có chút bất an.
Thẩm Hạo quay đầu liếc nhìn cô một cái, “Tìm một chỗ ngồi.”
“À.” Thiên Thiên nhếch khóe miệng, “Phía bên trái là Tẩu Phong Đường, bên phải là Starbuck, đi thẳng thì có Kentucky.” (cái đầu không biết, 2 cái sau thì đúng tủ pil ta >”< ) Thẩm Hạo nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, “Em muốn đi chỗ nào?” “Chỗ nào cũng được.” Thiên Thiên lờ đờ uể oải đáp, cô vì hoàn thành bản kế hoạch, liên tục thức đêm, bây giờ cái gì đều không hứng thú. Biểu hiện của cô bị Thẩm Hạo thu hết vào đáy mắt, anh cười nhạt nói: “Vậy anh làm chủ.” Anh lập tức chạy xe tới một ngõ tắt, sau đó cùng Thiên Thiên đi bộ đến Kentucky. Dựa theo tính cách của cô, Kentucky tuyệt đối hợp ý cô nhất, lại biết cô rất mê đồ nướng Orleans. Thẩm Hạo dường như có thể đọc hiểu tâm ý của cô, thay cô kêu hai phần đồ nướng, Thiên Thiên ăn đến dầu mỡ đầy mặt, đắc ý *** lấy ngón tay, ngẩng đầu phát hiện Thẩm Hạo đang chăm chú nhìn cô, cô đỏ mặt lên, “Nhìn cái gì vậy? Không thấy qua mỹ nữ ăn đù* gà à?” (ọe ọe….) Giọng Thẩm Hạo không nặng không nhẹ bay tới trong tai cô, “Mỹ nữ ăn đù* gà thì thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy mỹ nữ ăn hai phần đù* gà, còn có mỹ nữ thích *** ngón tay.” (hahahahah) Thiên Thiên tự nói với mình, trước mặt là cấp trên của cô, việc nhỏ không nhịn làm sao làm chuyện lớn, để cái miệng đê tiện của anh ta nói đi. Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, còn hừ một cái. (ách =’= rửa tay chưa mà đi ngoáy lỗ tai vậy nà) Thẩm Hạo chán nản, mỗi lần ở bên Thiên Thiên, anh đã vạn phần khắc chế, nhưng vẫn là nhịn không được trêu đùa cô, lại thích nhất là xem bộ mặt biểu cảm phong phú và kiểu thở phì phì nhưng muốn làm bộ dạng chẳng hề để ý của cô, nhưng theo như chuyên gia tình yêu “tự xưng” Bùi Tử Mặc nói, việc này đối với kế hoạch theo đuổi con gái mà nói, là nhược điểm chí mạng. Thử hỏi có cô gái nào không muốn được nâng niu trên tay, ai lại muốn bị trêu cợt và chế giễu. nhưng có lúc, anh không thể ngăn mình mở miệng nói bậy a. Thẩm Hạo quyết tâm đổi phương thức khác, anh bình tĩnh nhìn Thiên Thiên, đưa qua mấy tờ khăn giấy, dịu dàng nói: “Lau miệng cho sạch đi.” Thiên Thiên đỏ mặt nhận khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng. “Thiên Thiên trước đó em chuẩn bị hết sức đầy đủ, vì cái gì lúc trình bày lại nhìu lần ấp úng?” Ánh mắt Thẩm Hạo không có rời khỏi khuôn mặt cô. Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc tới Thiên Thiên tức đầy bụng. Cô bực bội mở miệng, “Giám đốc Thẩm, ông Tom rất giỏi tiếng Trung, sao trước đó anh không nói cho tôi biết?” hại cô lo lắng tiếng Anh không qua cửa được, vài ngày liền không ngủ ngon giấc. Thẩm Hạo không nhịn được cười, “Thì ra vì chuyện này mà em nổi cáu với anh.” Thiên Thiên trừng anh, vậy mà còn cười được. “Anh biết ông Tom biết tiếng Trung nhưng không rõ trình độ ông ấy tới đâu, huống chi ông ấy trước giờ chưa từng sử dụng tiếng Trung trong cuộc họp, đây là lần đầu phá lệ.” Thẩm Hạo hơi cong khóe miệng, “Không biết nên nói vận khí của em là tốt hay xấu đây.” “Thật?” Thiên Thiên bán tín bán nghi. “Anh làm gì phải gạt em?’ Thẩm Hạo cười khổ, anh thường xuyên đả kích và trêu đùa Thiên Thiên, lần này nói thật cô lại không tin, đây có tính là quả báo a. “Anh ức hiếp tôi còn thiếu sao?” Thiên Thiên thì thào tự nói. Thẩm Hạo nghẹn lời. Đây là vụ án tự nâng cục đá đập đầu mình a.( VTST: , tội anh quá, lại đây bọn này thương thương, Thiên tỷ: *liếc Hạo ca* thử qua đó xem :-”) Nhất thời không ai nói gì. Thẩm Hạo nói: “Thiên Thiên, em vẫn chưa trả lời anh.” “Tôi đem bản phiên dịch để trong cặp văn kiện, nhưng lúc mở ra phát hiện không thấy đâu nữa, tôi liền luống cuống.” Ngữ khí của cô nhẹ nhàng tùy ý, việc đã qua, nghĩ nhiều vô ích. Trán Thẩm Hạo nhíu lại, “Em cẩn thận nghĩ xem, có người nào động vào bàn em không?” Thiên Thiên không phải không có nghĩ qua nguyên nhân bản phiên dịch không cánh mà bay, cũng từng hoài nghi Ứng Dĩnh là người gây ra, nhưng bởi vì không có chứng cứ, mà Ứng Dĩnh lại là trợ lí của Diệp Tử, mà lần này tổ hai với tổ một cạnh tranh chủ yếu là vì bản kế hoạch của Diệp Tử và Thiên Thiên, nếu như Úng Dĩnh đâm bị thóc chọc bị gạo nói do Diệp Tử sai khiến, vậy không chỉ là Diệp Tử hết đường chối cãi, còn có thể tổn hại hòa khí của mọi người. Thiên Thiên suy nghĩ sau xa, vẫn quyết định coi như không có việc gì xảy ra, không truy cứu nữa. Cô xoay xoay ly chanh nóng trong tay nói, “Không có.” Thẩm Hạo nhíu mày, dĩ nhiên không tin lời của cô. Thiên Thiên nhỏ giọng nói: “Thật không có.” Thẩm Hạo thu nụ cười, xem ra Thiên Thiên còn chưa hoàn toàn tin tưởng anh. Sắc mặt anh ảm đạm vài phần, trong lòng khó chịu đắn đo. Thiên Thiên che miệng ngáp nói: “Tôi mệt rồi, về thôi.” “Hiểu lầm của chúng ta coi như xóa bỏ chứ?” Thẩm Hạo hỏi. Giọng Thiên Thiên không hiểu sao lại trầm thấp, “Ừ.” Kì thật cô cũng không phải thật sự giận Thẩm Hạo, bởi vì trước đó quá bận rộn, mà bây giờ kết quả lại chậm chạp chưa nhận được, cô có một chút bức xúc thôi. Thẩm Hạo nghiêng đầu cười cười. Thiên Thiên là người không che giấu được tâm sự, sau khi giải hòa với Thẩm Hạo, liền bước chân cũng nhẹ vài phần. Thẩm Hạo đi sau lưng cô, chắm chú nhìn lưng ảnh tiêu sái của cô, ý cười trên môi nhịn không được lộ ra. Một thứ gì đó đen thui từ trên trời rơi xuống, Thẩm Hạo nhanh tay lẹ mắt tiến lên vài bước ôm Thiên Thiên vào lòng, mà cái thứ đen thui đó không chút khách khí nện vào đầu anh. Thiên Thiên may mắn tránh thoát một kiếp, mà Thẩm Hạo đau đến nhe răng nhếch miệng, một trận đầu hoa mắt choáng. “Anh…không sao chứ?” Thiên Thiên hậu tri hậu giác, nhặt lên thứ đầu sỏ gây nên… là một trái banh đá rất bẩn, nhìn lại thấy Thẩm Hạo lấy tay xoa xoa chỗ bị nện phải. “Không sao.” Thiên Thiên giận dữ nói: “Là con nhà ai mà không cẩn thận như vậy.” Đột nhiên ý thức đến lúc mình còn nhỏ cũng thường xuyên nghịch ngợm như vậy, âm thanh từ từ hạ thấp. “Gần đây có một trường trung học, chắc là học sinh trong đó đang đá banh.” Đầu Thẩm Hạo bị đập một cái, phản ứng cũng không hề trì độn. Thiên Thiên ném trái bóng, dùng đầu gối tâng vài cái, lại đổi qua chân bên phải, ước chừng được khoảng 2′ mới rớt banh xuống, cô lắc đầu thở dài, “Già rồi, không còn như xưa.” ( má ơi, bà này là siêu nhân à, giờ tâng banh 2′, hồi đó bao nhiu *rét run lập cập*) Khóe miệng Thẩm Hạo giật giật. (*kiễng chân lên* vỗ vỗ vai anh, thiệt thông cảm với anh, bà này không phải con gái a.) Thiên Thiên cứ thế nói: “Nếu là lúc trước, ở chỗ này, không ai là đối thủ của tôi.” Thẩm Hạo cười nhạt, “Thiên Thiên, hôm nào có thời gian chúng ta đấu thử?” Thiên Thiên quyết không chịu yếu thế, “Tùy thôi.” “Quyết định vậy đi.” Trên mặt Thẩm Hạo xuất hiện niềm vui sướng. Đằng trước đi tới mấy cậu học sinh trung học, lúc đến gần đều trốn tránh, đẩy đưa nhau, không dám lên trước nói chuyện. Thiên Thiên chỉ cười. Trong đó có một cậu bé nhút nhát nhìn thấy trái banh trong tay Thiên Thiên nói: “Chị ơi, có thể trả lại banh cho tụi em không?” Thiên Thiên chỉ chỉ Thẩm Hạo nói: “Các em nện vào đầu anh này, xin lỗi ảnh trước rồi chị sẽ trả banh.” Mấy cậu bé đồng loạt cúi đầu, “Thật xin lỗi.” sau đó liền chăm chú nhìn Thiên Thiên. Thiên Thiên cố làm ra vẻ nghĩ ngợi, đem banh ném cho bọn nhỏ, “Lần sau cẩn thận chút đừng đá trúng đầu người ta nữa.” Mấy đứa nhỏ vui vẻ vâng dạ. Môi Thẩm Hạo nhấp nhẹ, từ từ hé ra nụ cười. Thiên Thiên mặt nóng lên, cô bẻ bẻ ngón tay noi: “Có cần đến bệnh viện không? Chẳng lẽ bị nện trúng đầu nên thần kinh bị hỏng?” Thẩm Hạo cười cười nhưng lại không có lên tiếng. Quái dị a, Thiên Thiên ngược lại cảm thấy không quen ánh mắt này của anh. Thẩm Hạo hiếm thấy lại không chế giễu cô, Thiên Thiên lại muốn kiếm chuyện. “Giám đốc Thẩm, thấy anh ngày thường là người thông minh lanh lợi, hôm nay sao lại có chút khác thường a. ám khí bay tới anh có thể dùng binh khí cản lại hoặc đẩy tôi ra, không ứng phó kịp cũng nên nhớ tôi có võ, sẽ không bị thương. Anh ngược lại tự mình hứng lấy.” đây là di chứng của việc Thiên Thiên xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp và chơi game, nên thường tự xem mình là võ lâm hiệp nữ, thỉnh thảng nói ra vài thuật ngữ của giang hồ. Thẩm Hạo lại có thể nghe hiểu được, ánh mắt của anh có vẻ khác thường, “Phải, có những lúc anh gặp một số người là đầu óc thường xuyên bị bấn loạn.” Thiên Thiên không tự giác tiếp lời, “Ai?” Ánh mắt Thẩm Hạo sâu thẳm mang theo lửa nóng, “Trước kia là Phương Nhiên, bây giờ là em.” (tự thú rồi =’= ) Tim Thiên Thiên tự dựng loạn nhịp, có một loại sức nóng trong nháy mắt bao trùm lấy cô, Thiên Thiên bối rối đến không biết làm sao, biểu hiện so với lúc đứng trước mặt ông chủ càng lúng túng hơn. Cô tránh ánh mắt của anh, giả bộ lơ đãng nhìn đồng hồ trên cổ tay, noi: “Muộn vậy rồi sao, tôi muốn về nhà.” Thẩm Hạo mở cửa xe cho cô, Thiên Thiên giống như trốn chạy chui nhanh vào xe, tim còn rối loạn nhảy múa không ngừng. Thẩm Hạo bình tĩnh lái xe, không có nói thêm bất kì lời nào. Thiên Thiên mất hồn mất vía ngồi trước máy tính rất lâu, ngay cả má Diêu đã vào phòng cô cũng không biết. “Đang nghĩ gì vậy?” má Diêu nhìn chằm chằm cô. “Xem tiểu thuyết a.” Thiên Thiên đáp. Má Diêu giễu cợt, “15′ trước là trang 21, bây giờ cũng đang ở nguyên trang này.” “Con thích ngắm, không được sao?” Thiên Thiên già mồm cãi. “Được.” má Diêu sảng khoái đáp. Thiên Thiên hỏi: “Mami tìm con có việc?” “Quyết định đổi tủ lạnh mới, cho con góp ý.” Bản lĩnh bịa chuyện của Má Diêu rất cao a, ánh mắt cũng không chớp một cái. Thiên Thiên lại cười, ai hiểu mẹ bằng con gái chứ, tâm tư của má Diêu sao có thể giấu diếm được cô, “Mami, đừng làm bộ như vậy, muốn nghe ý kiến là giả, cần tài trợ là thật chứ gì.” Má Diêu hắc hắc cười. Thiên Thiên lấy trong ví một cái thẻ đưa ra cho má, “Tiền lương của con đó, một tháng tiền lương còn chưa xài tới, mật mã là sinh nhật của con.” “Cám ơn nha.” Má Diêu vui vẻ cầm thẻ ra ngoài. Thiên Thiên cười híp mắt. Vào game online,Lâm Hi vốn dĩ sắp log out để đi ngủ lại bị Thiên Thiên chộp lại hỏi chuyện. Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Hi Hi, bồ cảm thấy câu này có được tính là thổ lộ không?” ( có có có….) Hi Hi Ha Ha: “Có lẽ ý của anh ấy là người thông minh cùng người đần độn ở bên nhau bị ảnh hưởng cũng sẽ trở nên trì độn.” Thiên Thiên cân nhắc rất lâu, cả giận nói: “Lâm Hi, bồ đang quanh co lòng vòng mắng mình đần hả?” (chài, có vậy cũng phải suy nghĩ lâu, vậy còn hông chịu nhận mình ngốc nữa ) Lâm Hi một mình cười trộm, “Mình làm sao dám, mình chỉ là phân tích cho bồ thấy thôi.” Thiên Thiên trái lại nghĩ lời nói của Lâm Hi không phả i không có đạo lí. Thẩm Hạo bình thường chế giễu cô, đả kích cô, thế nào lại đột nhiên đổi tính. Làm không tốt thường mứng cô đần. thiên Thiên vỗ đầu một cái, ác độc nghĩ: Diêu Thiên Thiên a Diêu Thiên Thiên, đừng trông cậy vào miệng chó mọc được ngà voi a. Thẩm Hạo đang lái xe về nhà không hiểu sao người đột nhiên ớn lạnh. (có người nói xấu a…) Nửa tiếng sau Trường Kiếm Tận Thiên online. Cô cười tít mắt nói: “Chào buổi tối.” Trường Kiếm Tận Thiên: “Chào buổi tối, đúng rồi, bản kế hoạch của em sao rồi? Ông chủ vừa lòng chứ?” Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Còn chưa biết nữa.” Trường Kiếm Tận Thiên: “Phải tin tưởng chính mình chứ.” Thiên Thiên vẻ mặt đau khổ nói: “Ai, em thật xui xẻo, tư liệu anh giúp em phiên dịch rõ ràng em đã bỏ vào cặp văn kiện, nhưng lại không cánh mà bay lúc sắp thuyết trình.” Trường Kiếm Tận thiên: “Sao lại thế? Em thử nghĩ kĩ lại xem có ai động vào bàn làm việc của em không.” Cơn tức của anh sao lại giống Thẩm Hạo thế? Thiên Thiên buồn bực, cô không nghĩ nhiều, đem hoài nghi của mình từ đầu tới cuối nói cho anh nghe. Trường Kiếm Tận Thiên: “Còn người nào biết việc này không?” Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Không có, ngay cả sếp của em, em cũng không có nói.” Trường Kiếm Tận Thiên trầm mặc vài phút, “Sau này cẩn thận một chút, việc này coi như bỏ qua trước đi.” Thiên Thiên bất giác gật đầu, “Em cũng nghĩ vậy, nhiều một việc không bằng ít một việc, chúng ta thật là có thần giao cách cảm, ha ha ha.” Cô vô tâm đùa lại. Bóng dáng của Trường Kiếm Tận thiên nháy mắt đã không thấy tâm hơi. Thiên Thiên gãi gãi đầu, chán nản nghĩ mình không biết đã nói sai gì rồi, cô lo lại để lại ấn tượng xấu, hối hận thì đã muộn. Thiên Thiên vô cùng buồn chán mở diễn đàn ra. Có tin của hệ thống, mời cô đọc thư của game. Thiên Thiên mở hộp thư ra, là một thư từ Hiệp Cốt Nhu Tình gửi thông báo cho cô. Hiệp Cốt Nhu Tình sắp mở cuộc thi đấu lớn giữa các nữ hiệp, bởi vì biểu hiện xuất sắc của cô trong game nên cô có đủ tư cách tham gia cạnh tranh danh hiệu Đệ Nhất Hiệp Nữ. người chiến thắng cuối cùng có thể được thăng một cấp bậc, còn có thể gia nhập Danh Nhân Đường, binh khí sử dụng được xếp vào Giang Hồ Binh Khí Phổ. Thiên Thiên sợ run lên, không dám tin việc tốt vậy lại đến với cô. Cô ngây ngô cười một chút, nghĩ lập tức đem tin tốt này báo cho bạn bè, nhưng bạn cô đều không online, ngay cả người xem luyện cấp như việc ăn cơm thường ngày là Tiêu Dao cũng không thấy, quả thữ không bình thường mà. Trong mail có thêm một loạt danh sách về các người chơi nữ phù hợp yêu cầu, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, Doanh Doanh Nhất Tiếu còn có Vân Thảo… Quy tắc cuộc thi rất đơn giản, đấu liên tục trong một tháng, kết quả cuối cùng từ điểm kinh nghiệm và cấp bậc cùng trang bị so sánh ai cao nhất, còn có số phiếu được bầu chọn cao nhất, dĩ nhiên nếu được danh hiệu Đệ Nhất thì Tâm hữu Thiên Thiên Kết cái tên này trong trò chơi sẽ vang danh thiên hạ a. Thiên Thiên động tâm rồi, con tim đập mạnh như ngựa phi nước rút, cô gọi điện cho Lâm Hi, đem Lâm Hi đang “chơi cờ cùng Chu công” hung bạo đánh thức, buộc cô ngày mai phải giúp Thiên Thiên bỏ phiếu. (cái này đọc truyện TQ nhiều chắc biết ha, nghĩa là ngủ ý mà :”> )
Lâm Hi ngáp, không sức lực nói: “Chị hai ơi, bồ cho rằng mình đang tham gia giọng hát siêu cấp hay sao vậy.”
Thiên Thiên không đồng ý nói: “So với mọi người, cấp bậc của mình cao nhất.’
Lâm Hi hoàn toàn bị làm tỉnh lại, “Thiên Thiên, bồ còn có thể tự yêu bản thân thêm một chút không, thật là…”
“Bồ rốt cuộc có giúp hay không?” Thiên Thiên ngắt lời, “Nếu như mình thắng, mình sẽ cho bồ Thái Lâu hộp diêm.” cô *** dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa.
“Mình đang nghĩ xem là muốn Thái Lâu hay là Hồng Lâu Kim Lăng đây.” Lâm Hi cười toe toét, một lời đồng ý.
Thiên Thiên từ nhỏ thích sưu tầm đồ vật này nọ, người khác sưu tập tem, cô sưu tập hộp diêm, thoạt nhìn là đồ không ra gì, nhưng muốn đư bộ còn không phải dễ. Thiên Thiên lục thùng rấc, mò cống ngầm, còn mặt dày mày dạn tranh giành với hàng xóm, thậm chí tiền tiêu vặt lúc nhỏ cũng xài để mua diêm, không dễ dàng mới tập hợp đủ, nghe nói bây giờ một bộ như vậy rất hiếm. lâm Hi mắt them đã lâu, lần này cô nhất định dốc sức trợ giúp Thiên thiên rồi.
Thiên Thiên vui vẻ cười, dường như danh hiệu giang hồ Đệ nhất hiệp nữ đã nằm trong túi cô không bằng.
Lên giường đặt đồng hồ báo thức, Thiên Thiên thấy tin nhắn của Thẩm Hạo trong điện thoại: Thiên Thiên, ông Tom xác định muốn dùng bản kế hoạch của em.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc