Gặp Anh Là Điều Bất Ngờ Tuyệt Vời - Chương 21

Tác giả: Diệp Tử

Thiên Thiên vô tri vô giác, tiếp tục oán hận nói: “Cấp trên của em không có nhân tính a.”
Trường Kiếm Tận Thiên trầm mặc một hồi: “Anh ta làm gì em?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh ta muốn em ngày mai phải thuyết trình trước mặt ông chủ người Mĩ, em còn một đống tư liệu cần phiên dịch thành tiếng Anh, chắc phải thức suốt đêm nay.”
Trường Kiếm Tận Thiên không biết là đang bận chuyện khác hay là làm gì đó, tốc độ đánh máy chậm rì, “Có gì cần anh giúp không?”
Thiên Thiên nghĩ ngợi: “Giúp em phiên dich tư liệu, được chứ?” (ách người không quen mà nhờ vả kiểu này… lỡ công ty đối thủ thì thế nào đây *liếc Thiên tỷ đầy khinh bỉ*)
Trường Kiếm Tận Thiên chẳng hề để ý nói: “Vậy đổi lại một bữa sáng, thế nào?”
Thiên Thiên gửi vài đoạn trong bản kế hoạch qua cho anh, rất nhanh liền nhận được trả lời của Trường Kiếm Tận Thiên. Câu từ đơn giản, thuật ngữ chuyên nghiệp dùng hết sức chính xác, không hề sai chính tả, làm người ta phải lau mắt mà nhìn.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Anh văn của anh rất tốt a.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Miễn cưỡng cũng qua được cấp 6.”
Thiên Thiên cảm thấy lời nói này nghe sao lại khó chịu như vậy a. cô gửi toàn bộ tư liệu còn lại cho trường kiếm tận thiên: “Vất vả rồi, xin nhờ anh.”
Trường Kiếm Tận Thiên bất đắc dĩ nói: “Em thực là biến anh thành người làm công giá rẻ.” (ca tự nguyện à :-” )
Thiên thiên giảo hoạt cười một cái, sức lao động miễn phí không xài cũng uổng.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đột nhiên nhận được tin nhắn của hệ thống: người chơi Tiểu Hoàn Tử muốn “thêm bạn”.
Thiên thiên không thêm nhiều bàn trong trò chơi, cô ngại phiền toái, tổng cộng cũng chỉ có Tiêu Dao, Hi Hi Ha Ha, Doanh Doanh Nhất Tiếu, Trường Kiếm Tận Thiên và mấy huynh đệ đồng môn cùng một số chiến hữu lập đội giết quái. Nhưng cô lại yêu thích Chibi Maruko, thế nên đối với tên này không có sức chống cự, liền nhanh chóng đồng ý.
Tiểu Hoàn Tử: “Chào chị.”
Thiên thiên lau mớ mồ hôi, đầu năm nay mới gặp đã tỏ vẻ thân mật kêu chị dường như đang rất thịnh hành.
Tiểu Hoàn Tử: “Chị có đây chứ?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Có.”
Tiểu Hoàn Tử: “Chị có thể dạy em luyện cấp chứ?”
Tâm hữu thiên thiên kết: “Em lên diễn đàn xem một chút, có ‘tiến công-chiếm đóng’.”
Tiểu Hoàn Tử: “Làm sao vào diễn đàn?”
Thiên Thiên thầm nghĩ mình thật là quá vội, lại vác thêm một kẻ rắc rối, cô nhẫn nại chỉ dẫn Tiểu Hoàn Tử.
Tiểu Hoàn Tử: “Cám ơn chị.”
Tâm hữu thiên thiên kết: “Không có chi.”
Tiểu Hoàn Tử vừa mới biến thì hệ thống lại kêu lên: người chơi Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân muốn “thêm bạn”.
Thiên Thiên nghĩ thầm, dù sao còn chờ văn kiện từ Trường Kiếm Tận Thiên, cũng nhàn rỗi nên cô lại thêm một người bạn.
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân: “Chào chị, em có chuyện muốn hỏi.”
Tâm hữu thiên thiên kết: “Nói đi.”
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân: “Em trúng độc, làm sao giờ?”
Trong game có một số đồ không thể ăn, ví dụ như nấm độc, ăn xong kĩ năng học được sẽ bị yếu đi, lại ví dụ như người nào ăn hoa anh túc sau đó sẽ bị hôn mê, bị người qua đường soát người hoăc có thể nhặt về làm osin. Loại độc này không có thuốc giải, chỉ phải đợi qua thời gian qui định mới thoát. Thiên thiên cho rằng Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân bị trúng loại độc này, nói: “Không có cách nào, cố gắng vượt qua đi.”
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân: “Nhưng em sợ bị trộm acc.”
Thiên Thiên không hiểu nổi chuyện đó và chuyện trộm acc có liên quan gì, sau khi được giải thích mới hiểu rõ. Thì ra cậu này tải chương trình lạ, lại bị dính vius.
Tâm hữu thiên thiên kết: “Vậy hãy log out liền, sau đó xóa chương trình đó đi.” Kì thật Thiên Thiên lại nghĩ, cấp bậc như vậy, kẻ trộm cũng không xuống tay. Nhưng vẫn không muốn đả kích hào khí của người ta.
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân rút lui, Tiểu Hoàn Tử lại lên sân khấu: “Chị có thể mang em đi luyện cấp chứ?”
Thiên Thiên không chút khách khí liền từ chối, tận tình khuyên bảo giáo dục: “Không nên muốn “không làm mà hưởng”, mỗi người phải tự mình tiến bộ, em đi Tân Thủ Thôn tự luyện cấp, có chỗ nào không rõ thì hỏi chị.”
Tiểu Hoàn Tử rất lâu chưa trả lời, Thiên Thiên đang cân nhắc xem có phải mình nói nặng lời quá không, dọa ng
ười ta như vậy, đang hối hận nha, bỗng nhiên nhận tin trả lời: “Xì, tưởng rằng mình là nữ hiệp à, còn bày đặt giáo huấn.”
Ngữ khí này nghe ra rất nhiều oán giận, Thiên Thiên lại không thích so đo, mỉm cười lấy lệ.
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân nhảy ra: “Chào chị, em đã trở lại.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Nhanh vậy mà hết độc rồi?”
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân: “Đúng vậy, em làm theo chỉ dẫn của chị, xóa chương trình kia rồi.”
Thiên Thiên nhịn cười không nổi, “Xóa rồi cũng phải diệt virus, nếu không virus vẫn còn trong máy tính.”
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân: “Xóa chương trình rồi mà cũng chưa được nữa sao?”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Em nói em chỉ xóa thôi à?” cô xác định lại lần nữa.
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân: “Phải.”
Quả thật không thể tin, Thiên Thiên chơi game đến nay lần đầu tiên tình cờ gặp người như vậy, “Đừng nói em nghĩ rằng xóa chương trình là diệt được virus nha.”
Cậu Bé Pu't Màu Tiểu Tân hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Thiên Thiên câm nín, đồng thời cảm thấy bi ai giùm ba mẹ và giáo viên của cậu bé này. Thật sự là không cách nào khai thông a, Thiên Thiên gửi chỉ dẫn về cách giữ gìn máy tính và cách diệt virus cơ bản qua, lấy cớ muốn log out để phải không trả lời nữa bất kì câu hỏi nhảm nhí nào nữa.
Lúc Trường Kiếm Tận Thiên kêu cô, Thiên Thiên kể việc này để mua vui cho anh.
Trường Kiếm Tận Thiên cười nửa ngày, sau đó mới nói: “Chuyện này thì tính cái gì, lần trước anh gặp một người mới goi là cực phẩm.”
Thiên Thiên hứng thú dào dạt: “Kể nghe đi.”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Hắn nói hắn không cẩn thận xóa một văn kiện, hỏi anh có thể tìm về ở đâu, anh kêu hắn vào thùng rác tìm xem thử, em đoán xem thế nào?”
“Hắn không biết thùng rác ở đâu.” Thiên Thiên giật mình.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Hắn tìm trong thùng rác nhà hắn, sau đó trở lại còn chỉ trích anh lừa hắn, chỗ đó vốn dĩ không có văn kiện hắn cần tìm.” (VTST: bọn ta đoán đúng mà =’= Thiên tỷ ngốc quá…, Hạo ca: *ánh mắt hình viên đạn*, VTST: hứ… cái đồ trọng sắc khinh … bọn này )
Thiên Thiên thấy hên là lúc này không phải đang uống nước, nếu không màn hình và bàn phím sẽ gặp tai ương rồi. cô từng vì làm đổ nước mà phải đổi ba bàn phím, mua bàn phím đắt, chỉ sợ má Diêu lải nhải không để yên.
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Việc này là thật hay giả a?”
Trường Kiếm Tận Thiên: “Đương nhiên là…giả.”
Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “…”
Trường Kiếm Tận Thiên đáp: “Làm sao có người ngốc như vậy a, người tin chuyện này tự nhiên cũng là kẻ ngốc.”(hắc hắc )
Vòng qua quẩn lại nửa ngày, thì ra anh chửi cô ngốc, Thiên Thiên nổi giận, nhưng không đợi cô nghĩ cách phản kích, Trường Kiếm Tận Thiên đã đúng lúc đem bản tư liệu đã phiên dịch gửi cho cô, ăn cây nào rào cây nấy, Thiên Thiên là nhận ơn, muốn phát tác cũng không thể.
Thiên Thiên xem sơ lại một lần, không đến một giờ, Trường Kiếm Tận Thiên đã dịch được 15 trang tư liệu, đây là số lượng mà cô phải làm trong cả buổi trưa. (thật là kinh dị à … =’= )
Cô khen tặng nói: “Anh đúng là thiên tài.”
Trường Kiếm Tận Thiên nói khoác không ngượng, “Bình thường, bình thường, đệ tam thế giới.”
Thiên Thiên triệt để không lời nào, cái tính cách rắm thúi tự đại này tuyệt đối giống Thẩm Hạo.
Trường Kiếm Tận Thiên: “Cô nương ngốc, sau này không nên dễ dàng tin ngưởi khác như vậy, bản kế hoạch này hao phí nhiều tâm huyết của em, nếu lọt vào tay người lòng dạ lọc lừa, em muốn khóc cũng không kịp.” (hoàn toàn đồng ý… vừa nãy bọn này cũng đã nói như thế >”< )
Thiên Thiên không hề nghĩ ngợi nhắn lại: “Những người khác không thể so sánh với anh.” Sau khi gửi đi mới cảm thấy hình như quá trực tiếp, cũng quá lỗ mãng rồi.
Trường Kiếm Tận Thiên lần thứ hai im lặng, sau đó buông hai từ vô nghĩa: “Ha ha.”
Giờ phút này trong lòng Trường Kiếm Tận Thiên cảm xúc phức tạp, khó nói nên lời. Thiên Thiên không tim không phổi đi ngủ, anh tắt máy tính, rơi vào trầm tư.
Bởi vì tổng tài đến nên hôm sau lúc Thiên Thiên bước vào phòng làm việc phát hiện ngay cả Simon, người luôn gần đúng giờ mới đi làm, mỗi ba ngày lại đi trễ một lần cũng sớm sớm ngồi trước bàn làm việc, giả bộ gọi điện cho khách hàng, cô lại không tự chủ trở nên hồi hộp.
Cô luống cuống tay chân mở tư liệu đã sửa ngày hôm qua trên máy tính, nhanh chóng đọc một chút, có thể xem nhiều thì càng tốt, có thể nhớ thì tận lực ghi lại trong đầu.
Thẩm Hạo sáng sớm đã đến sân bay đón tổng tài, không ở công ty, tổ 1 của họ ngoài Thiên Thiên, ai cũng không có tâm trí làm việc, nhao nhao thảo luận về tổng tài.
Tổng tài khoảng hai năm đến Thượng Hải một lần, cho nên đại bộ phận công nhân trong công ty đều chưa từng gặp qua ông.
Simon làm ở Hồng Kì được 5 năm, xem như lão thành, anh hướng mọi người nói: “Tổng tài bình dị gần gũi, không làm cao, mọi người không cần hồi hộp như vậy.”
Diệp Tử vừa vặn ra lấy nước, nghe thấy lời của Simon, trêu ghẹo nói: “Anh kêu người khác đừng sợ, sao chân anh lại run lên như vậy?”
“Có sao, có sao?” Simon bận rộn cúi đầu xem xét, làm mọi người cười vang.
Thiên Thiên đi theo Diệp Tử phía sau, lên tiếng gọi cô: “Chị Diệp Tử.”
Diệp Tử xoay người, nhướng mày, cười nói: “Xem ra em so với bất kì ai còn hồi hộp hơn.”
“Chị Diệp Tử, chị nói em nghe sở thích của tổng tài đi, em sợ đến lúc đó nói gì sai.” Thiên Thiên lộ ra một nụ cười.
“Chị không thể a,” Diệp Tử trêu chọc, “Bởi vì chị chưa từng gặp qua ông ấy.”
Thiên Thiên chớp đôi mắt to, cô thật là loạn đầu óc rồi, Diệp Tử cũng chỉ vào công ty sớm hơn cô nửa năm, làm sao biết mặt tổng tài a.
Diệp Tử vỗ vỗ vai cô, “Thẩm Hạo không nói với em sao?”
“Anh ấy nói tổng tài là người rất thoải mái.” Khóe mắt Thiên Thiên lộ ra ý cười.
“Vậy không phải được rồi sao?” Diệp Tử nhún vai, “Em còn lo cái gì?”
“Em chưa từng gặp qua trường hợp trọng đại.” cả buổi, Thiên Thiên mới nói ra được một câu này.
Diệp Tử cười sang sản thành tiếng, “Thiên Thiên, em đừng đùa, chị rốt cuộc biết vì sao Thẩm Hạo nói em khác biệt.”
Thiên Thiên ngửa đầu định nói tiếp cái gì thì Simon bỗng nhiên hú lên quái dị: “Tổng tài đến, mọi người mau trở về chỗ ngồi của mình, làm việc đi, ngàn vạn lần dừng hốt hoảng.”
Thiên Thiên bận rộn cùng Diệp Tử tạm biệt, sau đó chạy vội về chỗ, mở đưn giá trong máy tính, tai dựng đứng lên lắn nghe động tĩnh bên ngoài.
Cùng Thẩm Hạo một trước một sau đi vào cửa là một vị trên năm mươi tuổi, khóe miệng cong cong, tươi cười thân thiết.
Thẩm Hạo giới thiệu từng đồng nghiệp cho ông.
Đến phiên Thiên Thiên, trong lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.
“Hi, I’m Tom.” Giọng ông trầm bổng tựa như âm điệu của tiếng đàn dương cầm.
Thiên Thiên thở sâu, “I’m Yao Qian Qian.”
Ông Tom bắt tay Thiên Thiên, nhíu mày, mặt nghi ngờ nói: “Qian Qian? Money? Your name is money?”
Cả công ty sôi động tiếng cười lớn vang mãi không ngừng, ngay cả Thẩm Hạo cũng nhịn không được nhếch khẽ môi.
Thiên Thiên đỏ bừng mặt mày, muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Cười lớn tiếng nhất là Simon và Ứng Dĩnh, người trước vô tình, người sau cố ý.
Thẩm Hạo phải giải thích mất một lúc mới làm ông Tom hiểu nghĩa tên của Thiên Thiên.
Thiên Thiên cắn cắn mô, quyết định về nhà phải tìm mẹ già tính sổ, tên gì không đặt, lại đặt tên này, hôm nay thực là bẽ mặt quá mà.
Cuộc họp sẽ diễn ra lúc 3h, sau khi ăn cơm trưa, Thiên Thiên liền giống như kiến bò trên chảo nóng, ngồi không yên ổn, sứt đầu mẻ trán. Người biết thì nghĩ cô hồi hộp, người không biết còn cho rằng cô đang bị động kinh a.
Từ 2h đến 3h, cô đã đi toilet 5 lần. đây là thói quen của cô mỗi lần đứng trước một kì thi lớn, cô đều liên tục đi toilet.
Cô quét dọn vệ sinh ân cần hỏi cô: “Cháu gái ăn đồ ôi nên đau bụng hả? vậy nhanh xin phép đi bác sĩ đi, không nên ỷ lại mình còn trẻ, cái gì cũng dễ qua, như vậy không tốt cho sức khỏe.”
Thiên Thiên xấu hổ vô cùng.
3h kém 2′, Thiên Thiên đi chuyến toilet cuối cùng trước khi vào họp, cô lấy lại tinh thần rồi trở về phòng làm việc, một bóng người đứng trước bàn cô.
“Ứng Dĩnh, cô ở đây làm gì?” Thiên Thiên hỏi.
Ứng Dĩnh mặt không đổi sắc, tim không nhảy, “Vừa rồi tôi giúp cô tiếp một cuộc gọi.”
“À, vậy cám ơn cô.” Thiên Thiên không hề nghi ngờ, “Là ai gọi đến vậy?”
“Một khách hàng, tôi nói họ email cho cô rồi, lát nữa cô kiểm tra xem.” Ứng Dĩnh liếc nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Thiên Thiên gật gật đầu.
3h, Diệp Tử đúng giờ xuất hiện, cô cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng như thường, “Mọi người, đã đến giờ họp.” Trước đó, cô cùng ông Tom đã nói chuyện gần một tiếng, xem ra ông ấy rất xem trọng cô.
Thiên Thiên một tay ôm mặt, nỗ lực bình phục tâm trạng, âm thầm nắm tay thành nắm đấm, tự bơm hơi lấy tinh thần cho mình: Diêu Thiên Thiên, mày làm được, nhất định được. cô cầm lấy văn kiện đã chuẩn bị từ sớm, cùng mọi người thong thả đi vào phòng họp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc