Gặp Anh Là Điều Bất Ngờ Tuyệt Vời - Chương 19

Tác giả: Diệp Tử

Thiên Thiên thần sắc không tự nhiên, vừa rồi lúc Trịnh Khiết mở miệng, cô liền có dự cảm không tốt, không ngờ đây lại là sự thật.
Ứng Dĩnh lườm cô liếc mắt một cái, thì thầm: “Trùng hợp thật.” ánh mắt cô nhìn Thiên Thiên có vài phần địch ý.
Thiên Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ không ổn.
Ứng Dĩnh có ý với Thẩm Hạo, đây là bí mật trên dưới công ty đều biết rõ. Lúc cô vào làm không bao lâu, liền muốn đổi sếp với Thiên Thiên, chuyển từ chỗ Diệp Tử sang Thẩm Hạo, Thiên Thiên và Diệp Tử thật ra không có ý kiến, nhưng, thứ nhất: công ty đều có quy định, sao có thể làm theo ý của Ứng Dĩnh, thứ hai: Thẩm Hạo kịch liệt phản đối, đây mới là “sống ૮ɦếƭ mặc bây”. ( e hèm, một yêu nữ nữa xuất hiện, cũng gây một ít khốn đốn cho nữ chính của chúng ta.)
Thiên Thiên và Thẩm Hạo gặp nhau sớm chiều, vốn rất dễ gây ra scandal tình ái, việc hoa hồng lần trước những lời đồn rốt cuộc ổn định, nhưng mới đây Thẩm Hạo kêu cô vào phòng làm việc bàn luận, lại thổi bùng lên những lời đồn.
Khó trách Rose của phòng tài vụ mấy ngày nay trong thang máy thấy cô lại có ánh nhìn khó coi như vậy.
Thiên Thiên buồn bực bức tóc, cươi gượng vài tiếng: “Đây là sinh nhật, mình cũng không làm chủ được a.” ( tất nhiên, bạn tác giả làm chủ a.)
Ứng Dĩnh cúi đầu, không biết đang nghĩ cái gì.
Simon xoa xoa tay cười nói: “Quan tâm làm gì có mấy người sinh nhật, chúng ta chỉ cần có ăn là tốt. Mau kêu giám đốc Thẩm ra cắt bánh.”
Ứng Dĩnh vừa rồi còn đang vùi đầu trầm tư lúc này giống S***g bắn đạn nhảy dựng lên, xung phong nhận việc nói: “Tôi đi kêu.” Cô bước đi trên đôi giày cao 10cm, cộp cộp cộp chạy tới gõ cửa phòng Thẩm Hạo.
“Mời vào.”
Ứng Dĩnh lắc eo một cái, uốn éo như rắn đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Elva nháy mắt với Thiên Thiên mấy cái, ý là sắp có kịch hay để xem.
Simon và
mấy đồng nghiệp khác càng khoa trương hơn, nhấc chân đi qua, dán tai trên cửa, có vài người nhìn qua cửa kính xem tình hình bên trong. Thẩm Hạo ngày thường rất hòa đồng với cấp dưới, thế nên mọi người được nước lấn tới, tự do tản mạn thành thói quen.
Thật ra, hiệu quả cách âm của phòng làm việc rất cao, nhưng bọn họ cũng cố làm ra vẻ, tận lực xây dựng bầu không khí buồn cười. Nhưng cửa sổ bằng kính thì có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của hai người, do đó có thể suy đoán ra học đối thoại gì, thỏa mãn lòng hiếu kì.
Elva kéo Thiên Thiên gia nhập hàng ngũ những “ông bà tám”.
Thiên Thiên không muốn nhưng chân cô lại không nghe theo não chỉ thị a.
Chỉ thấy Ứng Dĩnh cười tươi như hoa, thong thả dựa vào… lại dựa vào gần thêm một chút.
Thẩm Hạo ngửa mặt lên, hẳn là đang hỏi cô có chuyện gì.
Ứng Dĩnh khẽ động môi, sau đó chỉ ra ngoài, ước chừng đang nói vào việc chính, Thẩm Hạo nhìn theo tầm mắt của cô, vừa rồi một đám người còn lố nhố bám vào cửa đã tản ra trong chớp mắt, chỉ có Thiên Thiên và Elva chậm nửa nhịp, bị bắt quả tang.
Thiên Thiên lộ vẻ lúng túng, nhanh chóng dắt tay Elva chuồn đi.
Vẻ mặt Ứng Dĩnh lộ vẻ xem thường, Thẩm Hạo nhếch khóe miệng lộ ý cười.
Thẩm Hạo đi rửa tay trở về đã thấy cái bánh sinh nhật lớn, kinh ngạc nói: “Bùi Tử Mặc bị kích động hoài nên đổi tính? Cũng không sợ bị báo lên phòng tài vụ sao.”
Mọi người che miệng cười trộm.
Thẩm Hạo nói vậy là có nguyên do, lúc anh chưa vào làm ở Hồng Kì, Bùi Tử Mặc ngồi yên ổn trên ghế đệ nhất soái ca đồng thời cũng là đối tượng mà Rose ở phòng tài vụ si mê. Nhưng sau khi Thẩm Hạo vào công ty, tất cả đều thay đổi. Rose di tình biệt luyến, bắt đầu theo đuổi Thẩm Hạo cứng ngắt, sớm đã quên mất sự tồn tại của nhân vật có tên Bùi công tử.
Mà sau đó, chỉ cần phòng hành chính báo lên hóa đơn cần thanh toán, ngay cả có tên giám đốc Bùi kí cũng không được, 90% sẽ bị trả trở về với lý do là dự toán không hợp lí hoặc là hóa đơn bị sai. Còn đối với phòng thị trường thì cách biệt một trời, trợ cấp lúc đi công tác, lộ phí và tiền cơm luôn “đúng lúc đúng chỗ”, khôn hề khắc khe. Nhờ phúc Thẩm Hạo, đến Diệp Tử của phòng thị trường cũng được ưu đãi, cô gọi cái này là: HIỆU ỨNG MỸ NAM.
Nhưng mà, Thẩm Hạo nói vậy hiển nhiên chứng tỏ Ứng Dĩnh không đem chuyện hôm này cũng là sinh nhật của Thiên Thiên nói cho anh biết.
Trịnh Khiết là trợ lí của Bùi Tử Mặc, không có cảm tình với Ứng Dĩnh, cô xem không vừa mắt cái kiểu kiêu ngạo của Ứng Dĩnh, dĩ nhiên không cần để ý cảm thụ của cô, Trịnh Khiết nói: “Giám đốc Thẩm nói sai rồi, hôm nay không chỉ có một mình anh sinh nhật a.”
Thẩm Hạo là người thông minh lanh lợi, phòng thị trường có hai người mới, nếu như là Ứng Dĩnh, vừa rồi chắc chắn cô sẽ nói mà không nín nhịn tới bây giờ, vậy chỉ còn lại một người. anh nhíu mày cười một cái, chuyện này hình như càng ngày càng thú vị, anh đảo mắt, bình tĩnh nhìn Thiên Thiên.
Thiên Thiên cũng chỉ biết ha ha ngây ngô cười, lựa chọn thông minh là không nên nói gì.
“Giám đốc Thẩm, đây có tính là duyên phận không?” Trịnh Khiết cười trêu chọc.
Thẩm Hạo chững chạc nói: “Đương nhiên tính, tôi chưa từng gặp qua người có cùng sinh nhật nè, vì điều này, tối nay tôi muốn mời Thiên Thiên ăn cơm.”
“Thật không a?” Trịnh Khiết cao hứng phấn chấn, chỉ sợ thiên hạ còn không loạn.
Thiên Thiên làm như gặp quỷ, lặng lẽ kéo kéo áo Trịnh Khiết.
“Dĩ nhiên là thật.” Thẩm Hạo cười, cả trong mắt cũng chứa đầy ý cười.
Sắc mặt Ứng Dĩnh cực kì khó coi, cô thốt ra mấy chữ trong kẽ răng, “Người ta có bạn trai rồi.”
Trịnh Khiết cũng không vừa: “Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, muốn quen nhau là quang minh chính đại, huống chi chỉ là cùng ăn một bữa cơm.”
Thiên Thiên nhăn nhó, cô trước giờ không biết sự tồn tại của mình không ai chú ý tới a.
Cô mày ủ mặt ê, càng làm cho Thẩm Hạo không nhịn được cười, khóe môi mân mê nhếch lên, cho thêm một liều thuốc mạnh, “Thiên Thiên, em tới cắt bánh đi.” Nói xong liền đưa dao cho cô.
Thiên Thiên nóng nảy trong lòng, không biết nên phát tác với ai, bực bội trừng mắt Trịnh Khiết, cô làm vẻ mặt vô tội, mà khi cô trừng mắt nhìn Thẩm Hạo, anh nhún vai, mặt mũi trầm tĩnh như nươc.
Cô thở sâu vài ngụm, cầm dao bắt đầu cắt bánh. Nhưng tay chân cô lúng túng, bánh kem thì quá lớn, vượt ngoài khả năng của cô a.
Simon làm cái mặt quỷ: “Bình thường trong tình huống này, giám đốc Thẩm nên ra tay giúp đỡ.”
Trịnh Khiết ồn ào tiếp vào, “Giám đốc Thẩm, anh mau giúp Thiên Thiên đi.”
“Để tôi giúp Thiên Thiên.” Ứng Dĩnh không bỏ qua một cơ hội nào để chia uyên rẽ thúy a.
Trịnh Khiết làm sao để cô thực hiện âm mưu, “Cô cũng không phải ông Thọ, xen vào làm gì.” Cô và Elva chen vào ngăn Ứng Dĩnh.
“Không cần, mình có thể tự làm.” Vừa dứt lời, ống tay áo Thiên Thiên liền dính kem, miễn cưỡng cắt mấy nhát, bộ dạng thê thảm không nỡ nhìn.
Trịnh Khiết lắc đầu, “Thiên Thiên, bạn cắt như vậy một hồi làm sao ăn.” Cô không bỏ cơ hội, đẩy Thẩm Hạo tiến lên, “Giám đốc Thẩm, nhờ anh.”
Thẩm Hạo duy trì ánh mắt bình tĩnh, khóe môi hơi cong, không chút quan tâm nói: “Ừ.”
Thiên Thiên cười cười, cầm dao nhét vào tay Thẩm Hạo, bộ dạng rất giống quăng bỏ củ khoai nóng.
Trịnh Khiết dùng sức nháy mắt mấy cái, như tên trộm cười nói: “Không cùng lúc cắt thì làm sao xứng với duyên phận ngàn năm có một này, hai người chịu, bọn này còn không chịu a, mọi người nói có đúng hay không a?”
Có người đồng ý, cũng có người phản đối. Nhưng tiếng kháng nghị của Ứng Dĩnh bị tiếng trầm trồ đồng ý của quần chúng át mất.
Thẩm Hạo chớp mi một cái, trong mắt thoáng hiện một tia khác thường.
Cái cô Trịnh Khiết này thật sự không phải kẻ địch phái đến hãm hại cô? Thiên Thiên run lên một chút, trên mặt đờ đẫn, sau đó lộ ra thần sắc thống khổ.
Biểu tình thật la sinh động làm cho Thẩm Hạo không nhịn được cười.
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Khiết, thanh thế càng lớn, Thẩm Hạo cúi đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy nói với Thiên Thiên: “Hào phóng một chút, thỏa mãn nguyện vọng của họ đi.”
Thiên Thiên dùng hết sức trừng anh, anh ta nói nghe thật dễ dàng.
Hơi thở của Thẩm Hạo xẹt qua tai cô nhẹ nhàng, “Anh không lo bị em lợi dụng, em còn sợ gì chứ?”
Thiên Thiên không dám tin vào tai của mình, đơ ra, Thẩm Hạo thừa cơ liền cầm dao đặt vào tay cô, trong lúc cô vô ý cầm lấy, Thẩm Hạo không phụ sự mong đợi của mọi người, nắm tay cô, dùng lực ấn xuống một nhát.
Ánh mắt Thiên Thiên có chút hốt hoảng, hành động thân mật như vậy giống như lúc tham dự hôn lễ của Văn Văn, cô dâu và chú rể cùng cắt bánh ngọt, không, không, trẻ nhỏ không nên xem, Thiên Thiên phút chốc định thần.
Tâm tình Thẩm Hạo đột nhiên tốt lên, trên mặt cười thật tươi.
Sau khi cắt xong bánh, Thiên Thiên lập tức thoát khỏi tay của anh, cực giống đêm hôm trước sau khi có điện lại.
“Em làm như tránh ôn dịch vậy.” Thiên Thiên nghe đến âm thanh mất mát của Thẩm Hạo, lúc ngẩng đầu lên, hai tròng mắt đen trong sáng, lông mi tĩnh tại.
Ảo giác, đây nhất định là ảo giác, Thiên Thiên tự nói với mình, hoặc là anh ta lại nghĩ ra kế nào để trêu đùa cô, cô đừng bao giờ để bị trúng kế anh.
“Ăn bánh đi, giám đốc Thẩm.” Elva cẩn thận đem bánh để lên bàn, đưa cho Thẩm Hạo, mà anh hình như đang xuất thần, thật lâu chưa đưa tay nhận, làm cho Elva có chút lúng túng.
Trịnh Khiết vội nói: “Bánh kem lớn vậy, em thấy cả phòng ăn không hết, hay là đưa cho các phòng khác một phần.”
Simon nhỏ giọng than thở, “Trước kia mấy phòng khác cũng đâu nghĩ đến chúng ta a.”
Trịnh Khiết đem một chồng tư liệu nặng như gạch nện vào đầu anh, “Anh là quỷ hẹp hòi.”
Simon vô tội xoa đầu, “Anh lại nhanh mồm nhanh miệng thôi.”
Thiên Thiên đang ngơ ngẩn ăn, nghe đến đoạn đối thoại này, đột nhiên quay đầu kêu lên: “Để dành cho chị Diệp Tử một phần.”
Diệp Tử hôm nay vừa vặn đi gặp khách hàng, không ở công ty, thân là trợ lí của Diệp Tử, Ứng Dĩnh lại không nghĩ tới, Thiên Thiên lại nhắc vậy, người biết rõ chỉ nghĩ cô với Diệp Tử quan hệ rất tốt, người không biết nhất định sẽ bàn tán sau lưng a.
Thiên Thiên vốn vô tư không nghĩ được tình huống cao thâm thế, nhưng Thẩm Hạo trầm mặc lắc lắc đầu.
Trịnh Khiết tự vỗ đầu, “Nói đúng, thiếu chút nữa quên mất chị Diệp Tử, vậy mình đem bánh vào phòng chị ấy.” Diệp Tử miễn dịch với soái ca là bởi vì cô đã kết hôn, vốn không phải mối uy hiếp nên cũng được mọi người thân thiết.
“Vậy để mình đi cho.” Ứng Dĩnh lòng cực kì khó chịu, cô nàng Thiên Thiên này mới xem tưởng như vô tình, nhưng bản lãnh a dua nịnh hót lại phát huy một cách tinh tế.
Không ai để ý lúc cô đi qua chỗ Thiên Thiên, mắt hiện lên tia oán hận.
Qua chuyện buổi chiều hôm nay, thời gian dường như trôi rất nhanh, đã đến giờ tan tầm.
Thiên Thiên ngồi yên không nhúc nhích, cô vẫn làm thêm một số việc, hình như đã không có thói quen về sớm, những năm qua sinh nhật cô thường ở cùng Mễ Bác, đã có vài năm không cùng gia đình ăn mì trường thọ, cô sáng nay ra cửa quên nhắc, nghĩ rằng má Diêu cũng không để tâm, không bằng ở lại công ty tiếp tục hoàn thành việc phiên dịch, ngày mai lúc họp còn dùng được.
6h, có chuông điện thoại, Thiên Thiên cúi đầu nhìn, nút điện thoại nội bộ đang sáng đèn.
Mới nhấc điện thoại, câu đầu tiên của đối phương là: “Thiên Thiên, dọn dẹp đồ đạc mau, chúng ta đi ăn cơm.”
Thiên Thiên liền nhận ngay ra tiếng của anh, cô nhíu mày nói: “Giám đốc Thẩm, anh đem trọng trách đặt trên tay của tôi, làm sao tôi còn có thời gian ăn cơm a.”
“Hôm nay em sinh nhật, anh phê chuẩn cho em có thể tan tầm.” Thẩm Hạo nói.
“…” Thiên Thiên giận ngất trời, “Bây giờ đã quá giờ tan tầm rồi.”
“Vậy vừa vặn có thể đi ăn cơm.” Thẩm Hạo hết sức cường đạo nói.
Thiên Thiên chịu không nổi nói: “Có vẻ như tôi chưa hề đồng ý cùng anh ăn cơm.”
Khóe môi Thẩm Hạo cong lên, “Cô cũng không có phản đối a.”
“…” Thiên Thiên sợ anh rồi, nhấc tay đầu hàng, “Vậy được rồi.”
“Sớm nói ok không phải tốt sao.” Thẩm Hạo được tiện nghi còn khoe mẽ, Thiên Thiên tức quá nghiến răng.
Cô vừa sửa soạn lại túi xách vừa nhìn cửa phòng Thẩm Hạo oán thầm: rõ ràng mở cửa là có thể nói chuyện, còn thích nói qua điện thoại, đúng là Biến th'.
Giống như có thể cảm ứng được lời nói trong lòng Thiên Thiên,
Thẩm Hạo nhìn sang cô một cái, Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, lập tức vùi đầu tiếp tục sửa sang đồ đạc.
Thẩm Hạo hơi nhướng mày, nở nụ cười.
Thiên Thiên vừa khéo đúng lúc này ngẩng đầu, khóe môi Thẩm Hạo càng mở rộng, lộ ra cả hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười như vậy hết sức rực rỡ và dịu dàng đến chí mạng, thật làm người thất thần.
Trên mặt Thiên Thiên nổi lên một mảng hồng, cô bỏ lại một câu, “Tôi xuống lầu chờ anh.” Nắm túi xách chạy như bay trốn ra công ty, thừa dịp Thẩm Hạo còn không kịp phản ứng, cô liều mạng bấm thang máy chạy xuống.
Hai loại mâu thuẫn tâm lý quấy nhiễu Thiên Thiên, cùng Thẩm Hạo dùng bữa cơm cũng chẳng phải chuyện to tát gì, đây cũng không phải lần đầu tiên, sao cô lại kinh hoảng như vậy, nhất định là tối nay ánh trăng quá đẹp, quá dịu dàng, mới làm cho cô lại có cảm tình với người nhiều lần trêu cợt cô.
Lí trí nói với cô là cô nên rời khỏi đây, nhưng hai chân giống như bị đúc chì, cất không nên bước.
Thiên Thiên thong thả đi ra cửa kinh xoay, một bóng người sớm đã đợi lâu ân cần đưa đến một bó hoa tươi, mỉm cười đầy mặt kêu: “Thiên Thiên.”
Người này thật là âm hồn bất tán a, Thiên Thiên nhức đầu.
“Thiên Thiên, sinh nhật vui vẻ.” Mễ Bác làm như ảo thuật lấy từ trong túi áo ra một hộp nhỏ được gói lại đẹp đẽ, lại lấy từ túi quần ra một túi giấy.
Thiên Thiên trợn trắng mắt, hắn nghĩ mình là ông già Noel sao?
“Thiên Thiên, hay là đi đến khách sạn lần trước ăn cơm được chứ, anh đặt bàn rồi.” Mễ Bác làm Thiên Thiên dở khóc dở cười.
Anh ta không hiểu rằng quan hệ hai người không phải tặng một chút lễ vật, ăn nói khép nép vài câu là có thể thu xếp ổn thỏa, anh ta vốn dĩ không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu.
Đây là vấn đề nguyên tắc, là điểm mấu chốt của Thiên Thiên, bắt cá hai tay là việc cô không thể tha thứ.
Thiên Thiên vẫn không nói lời nào, sắc mặt Mễ Bác khó coi cực điểm, “Thiên Thiên, em giận cũng giận rồi, đừng giở tính trẻ con ra nữa.”
Cương quyết đẩy ra anh ta, Thiên Thiên nghĩ không ra, 5 năm qua họ là làm sao mà trải qua vậy.
Bên cạnh có người không nhanh không chậm ấn vang còi xe, Thẩm Hạo nhô đầu ra, chớp mắt, “Thiên Thiên, lên xe.”
Thiên Thiên không hề nghĩ ngợi, tự giác mở cửa xe ngồi lên, thúc giục nói: “Mau lái đi.”
Thẩm Hạo nhanh chóng bẻ tay lái, đạp ga, xe Volvo chạy như bay đi.
Mễ Bác tức hết sức, quà cầm trong tay và hoa tươi bị người nào đó dùng lực ném đi, theo một đường parabol tiến vào thùng rác gần đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc