Gái Già Xì Tin – Chương 21

Tác giả: Nguyễn Thu Thủ

Lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa ^^

Này, thử tưởng tượng mà xem, còn gì tuyệt hơn một đêm nhiều gió được đi trên con đường ven biển? Và còn gì tuyệt hơn khi trong đêm nhiều gió và trên con đường ven biển ấy, được ngồi trên con xe mui trần bên cạnh một người mình thích? Bác Thụ rất tâm lí khi thấy Dương và Định đòi rút quân, đã sắp xếp một chiếc xe để đưa họ đi. Và giờ đây, Dương ngồi cạnh Định trong cái gió ***g ***g của biển đêm, cố giữ mái tóc bay rối bời để nó không vấn vít sang đôi vai của Định.

Định sau khi chỉ dẫn cho tài xế đường đi, thì quay sang nhìn Dương, vẻ quan tâm.

“Em lạnh không?”

Dương nhẹ lắc đầu, chưa kịp phủ nhận thêm gì thì cô đột nhiên hắt xì một cái. Định bật cười, lẳng lặng bấm nút để kính che phần nào hướng gió. Thấy vẻ mặt như không bằng lòng của Dương, anh chỉ nói nhẹ nhàng.

“Em sẽ ốm đấy!”

Dù thấy mất hết cả một đống … lãng mạn, nhưng Dương cũng không phản đối thêm nhiều. Cái kính chắn cũng làm cho cô thấy ấm áp hơn thật. Cô quay nhìn Định, cắn môi.

“Mình đi đâu hả anh???”

Định mỉm cười “Đến nơi em sẽ biết!”

Đó là một khuôn viên một khu nhà vườn phía ngoài ngoại ô. Đèn sáng cả một khoảng sân đặc kín những chiếc ô tô đủ loại. Dương lúp xúp đi theo Định, cô ngẩn ra khi người bảo vệ đi trước chỉ dẫn họ đi xuống phía dưới tầng hầm.

Hai người bước vào một căn phòng rộng được thiết kế theo hình oval, từng vòng ghế được xếp từ thấp lên cao kín đặc người ngồi, nhưng không khí lại tĩnh lặng đến khó tin. Sự chăm chú của họ được dồn hết vào giữa phòng, nơi một bàn bi – a được đặt chính giữa, ánh đèn soi sáng rực những vài viên bi tròn trịa còn lại trên bàn.

Định tự nhiên kéo tay Dương đi len qua những hàng người, chọn một chỗ ngồi cách bàn bi – a năm dãy. Khi ngồi xuống, Định nhẹ nhàng thả tay Dương ra. Dương vội giấu bàn tay ra đằng sau ghế, cố để hô hấp trở lại vẻ bình thản và cố để nhắc bản thân mình là cái tay của mình nó vẫn …y như mọi ngày, chứ không phải vừa được nhét vào… lò nướng. Nhưng mặc mọi sự nhắc nhở, cô cảm giác như bàn tay vững chãi của Định vẫn ở đó, nắm lấy cổ tay cô, nóng sực. Định vờ như không thấy sự bối rối của Dương, anh nhíu mày nhìn quanh như quan sát. Dương cũng nhìn theo mắt anh và lập tức thấy Quân.

Cậu ta ngồi ở ghế nghỉ sát gần bàn bi -a, mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt đăm chiêu. Cánh tay cầm cây cơ chống thẳng trên xuống sàn làm Dương liên tưởng đến dáng cầm gươm của những võ tướng ngày xưa bàn chuyện chiến sự. Đôi mắt một mí không còn vẻ đùa cợt thường thấy mà sắt lại trong một vẻ nghiêm túc không ngờ, nhìn chăm chú về phía người đàn ông mặc gi lê xanh chừng ngoài ba mươi tuổi, đang thành thạo thoa lơ.

Người đàn ông cúi người trong một tư thế chuẩn mực, cắt một đường bi thẳng tắp. Viên bi số 9 rơi xuống lỗ. Cả căn phòng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng đường bi đẹp rồi lại nhanh chóng tĩnh lặng. Dương nhận thấy đôi môi với nụ cười thường thấy của Quân mím chặt lại. Cô cũng nghe thấy tiếng thở mạnh bên cạnh. Đó là tiếng thở của Định. Anh cũng đang căng thẳng. Dương quay sang Định, anh nhìn cô, cười lặng lẽ.

“Không sao. Nó vẫn còn cơ hội!”.

Dương nhẹ gật đầu, nhìn về phía Quân. Cậu vẫn không thay đổi tư thế, nhưng ánh điện không giấu được những giọt mồ hôi dần rịn xuống hai bên thái dương.

Trên bàn nhân viên đã sắp lại bi. Người đàn ông trong bộ gilê xanh thong thả đánh cú đề pa. Ngay cú đầu tiên đã ba viên bi xuống lỗ. Anh ta mang vẻ chậm rãi của sát thủ bắn tỉa từng viên một.

Dương trân mắt nhìn. Cô thầm cầu nguyện người đàn ông này sẽ trượt tay. Nhưng thế bi quá thuận lợi khiến Dương dần tuyệt vọng. Ván chơi nhanh chóng kết thúc trong tiếng vỗ tay có phần phấn khích của vài người cổ vũ. Dương nhìn về bảng điểm. Người đàn ông này đã vươn lên dẫn trước Quân 2 ván. Nếu như cậu ta không có cơ hội cầm cơ sớm thì tình huống sẽ vô cùng tệ hại.

Cuối cùng cơ hội cũng đến. Một tình huống hi hữu khi người đàn ông để lọt lỗ cả bi chủ. Dương những tưởng Quân sẽ bật dậy vì phấn khích và vì chờ đợi quá lâu, nhưng không, cậu từ từ đứng lên, đôi mắt quan sát thế bi trên bàn một cách trầm tĩnh. Tay cậu lơ đãng cầm cục lơ xanh xanh, thoa đều đầu cơ, nhưng không hiểu sao, Dương chợt nghĩ sự lơ đãng đó ẩn chứa sự tập trung cao độ, một sự nguy hiểm mơ hồ của người ý thức được cần phải đặt sức mạnh của mình vào đâu.

Khi Quân cúi đầu chuẩn bị đi bóng, Dương bỗng nhiên thấy tim đập thình thịch vì hồi hộp. Cảm giác chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp khiến Dương nghẹt thở. Bên cạnh, khuôn mặt Định vẫn kín bưng, nhưng những Ng'n t gõ liên tục vào thành ghế đã tố cáo tâm trạng của anh.

Quân chỉ đẩy nhẹ cơ. Bóng đi nhẹ, vừa đủ lực, viên bi nhẹ nhàng lăn xuống lỗ. Dương bất giác thở phào một cái. Từ đó, mắt Dương không thể rời khỏi nhất cử nhất động của Quân. Vốn vẫn hay qua lại lui tới những quán bi – a, Dương không ít lần nhìn những cao thủ cầm cơ chơi cực kì điêu luyện. Nhưng chưa từng một lần, Dương được chứng kiến một trận đấu chuyên nghiệp, chuyên nghiệp đến cả người cổ vũ, biết vỗ tay lúc nào, biết im lặng lúc nào. Chuyên nghiệp từ thứ ánh sáng chiếu thẳng lên bàn bi a, rọi lên dáng vóc của những cơ thủ, tạo nên những tương phản sắc nét. Và lần đầu tiên, Dương không nhìn Quân như nhìn một tên oắt con miệng còn hôi sữa, mà nhận ra rằng, trong một khung cảnh nào đó, một thời điểm nào đó – như – bây – giờ chẳng hạn, cậu ta trở thành người đàn ông chững chạc trong bộ gi lê đơn giản và trong những đường cơ như ảo thuật.

Quân liền mạch đánh thắng ba ván liền. Cảm giác yên tâm hoàn toàn khiến Dương thả lỏng, dựa hoàn toàn vào ghế, chỉ trân mắt thưởng thức những đường cơ đẹp và chuẩn xác đến từng milimet mà bình thường cô chỉ có thể chứng kiến trên ti vi. Định cũng hơi ngả người trên ghế, đặt mu bàn tay chạm miệng, tĩnh tại quan sát diễn biến trận đấu.

Bi đang vào thế khó. Dương cũng nín thở khi nhìn cục diện trên bàn. Nếu như đánh một cách thông thường, nhất định bi sẽ bị chạm và chệch hướng. Một kẻ tay mơ của cô cũng chỉ cảm nhận đến vậy. Cô lo lắng nhìn Quân. Cậu ta đang chống tay lên bàn, nhìn thế trận.

“Giờ phải chạy đạn hả anh?”

Dương hỏi Định. Định khẽ lắc đầu.

“Nó không chạy đạn đâu. Chắc sẽ có cách thôi”.

“Cách nào ạ?”

Định im lặng. Lúc sau nói khẽ.

“Có thể bật băng để ăn lỗ mười”.

Dương cố hình dung, vẫn thấy là rất không khả thi. Ở bên bàn, Quân cúi sát mặt bàn, nheo mắt ước lượng khoảng cách giữa các viên bi. Cuối cùng cậu ta quyết định đánh. Khi nhìn đôi môi mím chặt đó, Dương đột nhiên thấy cậu ta quyết đoán lạ lùng.

Bi bật qua đường băng ba lần, rồi chạy thẳng vào lỗ sáu. Cả phòng rào lên tiếng vỗ tay. Dương lúc này sau cảm giác bàng hoàng, mới sực tỉnh.

“Cháu anh giỏi quá”

Định mỉm cười, đầy trìu mến “Ừ. Không ngờ nó ăn theo cách đó”.

Thấy xung quanh tĩnh lặng, Dương không dám nói gì thêm. Cô đợi chờ nhìn người nhân viên xếp bi lại để chuẩn bị một ván mới. Chiến thắng dường như đã nằm chắc trong tay Quân.

Chỉ còn một ván. Giờ là lúc không có chỗ cho sự sai lầm. Quân trầm tĩnh cẩn thận ăn chắc từng con một. Thỉnh thoảng, tiếng vỗ tay trong khán phòng lại rào lên vì những đường bi tinh tế. Trên bàn, chỉ còn lại bi số 9, đặt giữa bàn, ngay trước cửa lỗ. Tình thế thuận lợi đến mức không thể nào thuận lợi hơn. Môi Quân đột nhiên thấp thoáng một nụ cười tinh quái.

------

“Còn nơi nào biết những chuyện tình, đẹp như chuyện những đóa hoa quỳnh…”

Quân đặt cơ, chuẩn bị ngắm đánh. Dương thẳng người hồi hộp nhìn đường cơ quyết định, nhưng đúng lúc đó, mũi cô đột nhiên ngưa ngứa khó chịu, chưa kịp suy nghĩ thêm gì, cô đã hắt xì thật mạnh. Không những thế, còn hắt xì liên tiếp ba cái liền. Vài người xung quanh giật mình quay qua nhìn.

Lúc này, Dương đã ngồi ngay ngắn trở lại. Định đưa cho cô một chiếc khăn giấy khiến Dương lúng túng đầy xấu hổ. Rất may, mọi người đã nhận thấy việc hắt xì là việc thật bình thường như cân đường hộp sữa nên nhanh chóng quay lại bàn bi – a.

Định ghé sát tai cô “Chắc em bị lạnh rồi”

Dương lắc lắc đầu ra hiệu không sao, cô quay nhìn bàn đấu thì thấy Quân cũng vừa cúi người xuống. Cô mơ hồ tự hỏi, không biết có phải vừa nãy Quân cũng ngẩng lên nhìn về phía cô không? Nhưng may mắn, chỗ bàn bi – a điện sáng, còn khu khán giả lại chìm trong ánh điện tối mờ, nên Dương yên tâm rằng Quân có thể nghe thấy tiếng hắt xì, nhưng nhất định không thể nhìn rõ ra cô trong đám khán giả đông nghịt chìm trong bóng tối.

Dương thở phào. Cô thật sự không muốn Quân phân tâm mà.

Ơ, nhưng mà sao cô lại nghĩ Quân có thể phân tâm vì mình nhỉ? Cô đúng là dở hơi quá rồi. Nghĩ một hồi vòng vèo, Dương quyết tâm ngồi ngay ngắn lại và chuyên chú nhìn xuống bàn bi – a.

Chỉ cần một đường cơ này nữa thôi, chiến thắng sẽ ở trong tay Quân. Và điều đó thật đơn giản. Với người gà mờ như Dương, thì với cú này khả năng ăn thua cũng là 5/5, nên một tay chơi có hạng như Quân thì không phải nghĩ.

Quân ngắm nghía lâu hơn bình thường, lâu hơn cả những cú bi khó khiến căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng khó hiểu.

Cuối cùng, trọng tài phải nhắc nhở. Quân cúi người, co tay bắt đầu đánh.

Cú đánh vừa lực, bi chạy thẳng về lỗ sáu, nhưng lại chạm vào mép lỗ rồi văng ra ngoài. Cả căn phòng ồ lên. Mặt Quân tái dại. Cánh tay siết chặt cây cơ như vẫn không tin nổi. Bên cạnh Dương, Định cũng ngồi thẳng người, ૮ɦếƭ lặng.

Đối thủ của Quân nhếch miệng cười đứng lên, ăn “bữa cỗ” mà Quân đã dọn sẵn bằng một đường bi đơn giản. Ván tiếp theo, anh ta từ tốn thận trọng ăn chắc từng bi một. Khi viên số 9 lăn vào lỗ, tim Dương cũng như rơi xuống một cái hố.

Trận đấu kết thúc rồi.

Quân bắt tay người đàn ông gile xanh bằng nụ cười gượng, rồi cậu ngồi im xuống ghế nghỉ. Bất động. Đèn đã bật sáng khắp cả căn phòng. Định kéo tay Dương ra khỏi dãy, muốn đi về phía Quân, nhưng đúng lúc này, Dương bị cản lại bởi hai người bạn trẻ. Họ chính là cặp đôi cô dâu chú rể đã làm đám cưới dưới nước. Họ xúm đến bên Dương, ríu ran chào hỏi, rồi tỏ ra tiếc nuối vì sự thất bại rất “trời ơi” của Quân. Dương vừa nói chuyện với đôi vợ chồng vừa ngấp nghển nhìn theo bóng của Định. Anh đã ngồi xuống cạnh Quân, nói điều gì đó. Nhưng Quân vẫn bất động, không ngẩng đầu lên.

Khi Dương và hai bạn trẻ đi tới, Định đang P0'p nhẹ vai Quân. Mọi người lặng lẽ chẳng ai nói gì. Dương đột nhiên đập cái bốp lên đầu Quân.

“Cái đồ ngốc này. Định buồn đấy chắc?”

Quân ngước lên nhìn Dương, lại nhìn đi chỗ khác. Dương cười hi hi chạy vòng đến trước mặt cậu ta, cười toe toét nhại lại kiểu nói hôm trước “ Đừng tưởng trốn tránh đây mà dễ”.

Đôi mắt một mí chạm phải mắt Dương một lần nữa, và lần này, Dương lặng đi. Đôi mắt đó buồn đến mức nụ cười trên môi Dương như đóng băng. Dương kéo tay cậu ta, giọng dụ dỗ.

“Đi nào”.

Quân đứng dậy, đi theo Dương. Định và hai người bạn cũng đi ra theo. Vừa ra đến cửa, có tiếng bước chân vội vã đuổi theo, rồi tiếng một người đàn ông vang lên rắn rỏi.

“Vì sao?”

Dương, Quân, Định, và hai bạn của Quân cùng ngạc nhiên quay lại. Quân đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt thoáng chút xấu hổ.

“Tôi hỏi lại cậu là vì sao?”

“Do cháu hồi hộp”.

Người đàn ông vóc dáng nhỏ nhưng chắc nịch do luyện tập thường xuyên, nheo đôi mắt nhỏ sắc sảo nhìn Quân.

“Tôi hỏi, ai làm cậu phân tâm?”.

Quân im lặng, không đáp. Không hiểu vì sao đôi mắt tinh nhanh của người đàn ông lại lướt qua Dương một cái nhìn đầy xét nét khiến cô sững cả người. Đang chưa biết làm sao để đối phó với cái nhìn đó, cô đã nghe Quân nói.

“Không phải cô ấy đâu. Chú làm cô ấy sợ đấy”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc