Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 25

Tác giả: Hoa Minh

Tôi có thể chậm chạp tự mặc quần áo cho mình, làm những việc đơn giản, ví dụ như chải giường chiếu, gấp chăn màn, đến trưa thì ủ cho Vân Châu ấm trà lạnh, thậm chí có đôi khi còn có thể lần mò mẫm đi dạo trong sân.
Chỉ là khó tránh khỏi có lúc bị va ***ng, trên người bị xước sát, có vết máu.
Vân Châu tuyệt nhiên không nói gì, mỗi lần như vậy chỉ chăm chú băng vết thương cho tôi thật cẩn thận, ôm vào lòng, hôn nhẹ lên chóp mũi tôi, hỏi tôi có đau không.
Trong lòng tôi tự cảm thấy vui mừng, nào ngờ, một lần Tiểu Đào nước mắt nước mũi đầm đìa nói với tôi: “Tiểu thư không biết đó thôi, tuy rằng cô gia không thể hiện gì ra mặt, nhưng mỗi lần bôi thuốc cho tiểu thư, toàn bộ viền mắt đều đỏ lên, thật sự là… thật sự là… cái gì mà hồng hạnh vượt tường, ngàn cây vạn cây hoa lê nở, chỉ khiến cõi lòng người ta tan nát, tan nát cõi lòng.”
Từ đó về sau, tôi cố gắng cẩn thận, tận lực tránh cho mình khỏi bị va ***ng, để khiến anh khỏi lo lắng.
Ngày ngày trôi qua thật viên mãn, thật hạnh phúc.
Vân Châu dọn sạch sân viện, trồng cây dành dành.
Sau vài trận mưa, dành dành nở hoa. Vào một buổi sáng hoa nở, tôi thấy hỉ mạch của mình. Là cháu ngoại của thần y, mặc dù y thuật không được gọi là giỏi, nhưng mạch rõ ràng như thế, tôi biết.
Vân Châu ôm lấy tôi, suy nghĩ một chút, nói: “Tuy biết muội là cháu của thần y, ta nghĩ… vẫn là nên tìm một đại phu đến xem là tốt hơn.”
Gia đinh nhận lệnh chạy ra ngoài, chốc lát sau, dẫn về một người được coi là tuổi cao nhất có kinh nghiệm nhất trong thành, rất không giống dáng vẻ một đại phu chút nào. Cũng rất không giống cách đại phu mà bắt mạch cho tôi, im lặng chốc lát, vỗ đù*, nói rõ to: “Có!”
Tôi méo miệng.
Vân Châu ho một tiếng, hỏi: “Có… cái gì?”
Lão nhân kia lập tức khiển trách: “Vợ ngươi có thai rồi, ngươi sắp có con rồi, ta có tiền mừng rồi, sao ngay cả cái này cũng không rõ hả?”
Tôi mắt trợn ngược mồm há hốc.
Quả nhiên là một đại phu đặc biệt. Nói thẳng ra, rất nhiệt tình nhiệt huyết.
Đợi vị đại phu đặc biệt này đi rồi, Vân Châu ngồi bên giường tôi, khẽ gọi tôi A Ly, rồi không nói gì nữa.
Tôi nghĩ nghĩ một chút, từ trên giường bước xuống: “Huynh… không vui à?”
Vân Châu lên tiếng: “Hả?”
Tôi nói: “Vậy sao không nói lời nào?”
Vân Châu cười khẽ, rồi kéo tôi vào lòng: “Ta rất vui nhưng không biết nên thể hiện thế nào.”
Tôi yên lặng một lát, nói: “Huynh có thể hôn muội, nói A Ly, chúng ta có con rồi, ta sắp làm cha rồi, ta rất kích động rất cao hứng rất vui sướng, rất cảm xúc rất nhiệt huyết trào dâng.”
Anh bật cười, hôn vào má tôi, lại hôn xuống môi tôi, lại hôn trên trán tôi, nói: “Hôn ở dưới nữa có được không?”
Tôi nói: “Vậy gọi một tiếng bảo bối nghe xem nào.”
“Hả?” Vân Châu gõ đầu tôi, nghiến răng nói: “Ta có thể cho rằng nương tử đang được chiều mà nhõng nhẽo đó nhé?”
Tôi gật đầu, nói bừa: “Muội cũng nghĩ vậy.”
Nhớ trước đây Dao Ngọc từng nói với tôi, nếu như có người quá chiều ngươi mà sinh ra nhõng nhẽo, thì đó là một điều hạnh phúc viên mãn. Sống hơn một nghìn tuổi, trải qua hai thế giới, tôi chưa từng nghĩ sẽ có thời khắc hạnh phúc như lúc này.
Tôi vốn tưởng rằng Vân Châu là người kín miệng ít bộc lộ ra ngoài, ngay cả trên khuôn mặt cũng không thể hiện ra, là một người rất cẩn thận, rất bình tĩnh, rất trầm ổn, nào ngờ, ngày hôm sau Tiểu Đào kích động nói với tôi: “Tiểu thư tiểu thư, cô gia trả tiền công cho chúng ta rất cao nha! Còn để chúng ta nghỉ hai ngày, mướn vài xe ngựa đưa quản gia và chúng ta đầu tháng ra ngoài đi chơi một chuyến! Vừa rồi lại bảo quản gia đến cửa hàng Tô gia đóng chiếc giường trẻ con, lại còn tự mình đến cửa hàng Trần gia chọn vải, may ra mười hai bộ y phục trẻ con, a, được rồi được rồi, còn may cho tiểu thư mười hai bộ y phục cho phụ nữ có thai nha!”
Tôi đang nhấp trà trong miệng, kết quả là lập tức phun ra.
Đối với việc giới tính của con cũng là trọng tâm thảo luận của bậc cha mẹ, ban đêm tôi và Vân Châu tiến hành thảo luận một hồi.
Tôi chân thành hỏi Vân Châu: “Huynh muốn con trai hay con gái?”
Vân Châu suy nghĩ, hỏi lại: “Còn muội?”
Tôi trầm tư giây lát, đáp: “Muội muốn con trai.”
Anh liền ôm tôi vào lòng, nói: “Vậy thì con trai.”
Tôi gật đầu, ao ước nói: “Muội muốn bồi dưỡng con mình trở thành một tiểu trượng phu, để con chiều chuộng muội, theo muội đi dạo phố, tặng muội đồ vật, lại cùng muội đi du sơn ngoạn thủy, gặp người quen, muội sẽ kéo tay người đó nói, này này, đây là tiểu trượng phu của ta đấy.”
Tôi không kìm nén nổi sự vui sướng.
Vân Châu trầm lặng một lát, rồi buồn bã hỏi: “Vậy còn ta?”
Tôi: “…”
Anh lại buồn bã nói: “Ta nghĩ ta muốn con gái.”
Tôi kinh ngạc, lại trầm tư, rồi hiểu ra, nói: “Tiểu ca ca, không phải huynh ghen đấy chứ?”
Anh chẳng phí lời nữa, chỉ cầm chặt tay tôi nhéo nhéo.
Tôi cười ngầm hiểu, nằm úp xuống vào *** anh, nói: “Thật ra, muội muốn sinh một nhi tử giống như cha nó.”
Vân Châu lập tức ho một tiếng, cười: “Thật ra, chúng ta có thể sinh con trai, lại có thể sinh con gái nữa.”
Ba bốn tháng sau, bụng to ra, sờ sờ, to hơn so với lúc trước ba bốn năm sáu vòng.
Trong lòng tôi vui mừng, lại có chút bất an. Theo tính toán sang tháng ba, tháng tư năm sau là sinh rồi, tôi rất muốn nhìn hình dáng của con, ví dụ như cái mũi thẳng cao hay tẹt, đôi mắt tròn hay dài, miệng rộng hay nhỏ, giống Vân Châu nhiều hay là giống tôi nhiều hơn… Nhưng mắt tôi vẫn không có chút khởi sắc, tôi không biết đến lúc tôi sinh rồi thì mắt còn mù nữa hay không.
Nếu như cả đời này tôi mù, cả đời này mắt không nhìn thấy, vậy khi con lớn lên, có thể bị những đứa trẻ cùng tuổi ức hiếp không, có ghét bỏ tôi hay không?
Nhớ lại lúc ở Minh Giới, có một tiểu quỷ có cha bị què, các tiểu quỷ cùng tuổi thường cười nhạo cô ấy, giống như cười nhạo tôi không có cha mẹ, lúc đó trong lòng tôi vẫn ao ước tìm một người bạn bị các tiểu quỷ ức hiếp gần giống như tôi để chơi cùng, đến một ngày, tôi thấy cô ấy sau khi bị các tiểu quỷ ném đá đang ngồi bệt xuống đất khóc thút thít, tôi thấy phấn chấn, nghĩ có thể làm bạn được với cô ấy. Vì vậy liền mon men chạy tới trước mặt cô ấy, nào ngờ vừa há mồm gọi tên cô ấy, liền bị cô ấy nổi giận đùng đùng đưa tay ra túm lấy ném xuống sông.
Cô ấy rất khỏe lại cao to, tôi bị cô ấy ném như vậy, kết quả là bị quăng đi rất xa rơi tùm vào trong nước, bơi hơn nửa ngày mới leo lên bờ được.
Có thể thấy những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh này, tính tình thường ***, không toàn vẹn lắm, ví dụ như Vong Xuyên, cái đêm đó tôi gặp anh, là anh cầm gạch đánh vỡ đầu ca ca mình. May mà lúc đó tâm tính tôi chưa thông suốt, vẫn chưa hiểu thế nào là khó chịu, là tổn thương. Cho nên thể xác và tinh thần lúc nào cũng thoải mái, vui vẻ mà lớn lên. Cũng may là lúc đó Vong Xuyên gặp tôi, khiên cho một đứa trẻ sống trong tăm tối như anh một lần nữa tỏa sáng, nếu không, không biết chừng anh đã bị lạc lối rồi.
Nghĩ như thế, tôi vô cùng sầu lo.
Có đôi khi nửa đêm không ngủ được, tôi lật qua lật lại trên giường, Vân Châu hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi không biết phải nói như nào, chỉ phải nói: “Đại khái là chứng lo lắng tiền sản đó mà.”
Vân Châu chắc là biết tâm tư của tôi, cười khẽ, vuốt nhẹ tóc tôi, nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây rồi.”
Tuy nhiên, có những đêm, khi tôi đang mơ màng ngủ cảm giác bàn tay lành lạnh của anh đặt vào mắt tôi, thở dài thật khẽ.
Nhưng vào lúc này, không ngờ tôi lại gặp Vân Phi Bạch.
Đã vào tháng chín đầu thu, thời tiết rất đẹp, rất thích hợp ra ngoài vận động. Lúc chạng vạng, Tiểu Đào nói là bầu trời có một ráng đỏ rất lớn, đỏ rực, nhuộm cả nửa bầu trời trông rất đẹp mắt, tôi liền bảo Vân Châu dắt tôi ra ngoài đi dạo.
Vân Châu vén sợi tóc vào tai tôi: “Muốn đi chỗ nào?”
Tôi suy nghĩ một chút, đáp: “Muốn đến miếu Nguyệt lão ở thành đông.”
Vân Châu cười thành tiếng, nói: “Hử? Sao lại muốn đến đó?”
Tôi xoa xoa bụng mình, đáp: “Muốn cầu cho con trai mình có một người vợ.”
Anh yên lặng nửa ngày, suy nghĩ một chút nói: “Thật là một ý kiến hay.”
Đoán chừng có khá nhều nam chưa vợ nữ chưa chồng đến vì tình duyên, không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe thôi cũng đã tưởng tượng được bầu không khí náo nhiệt trong miếu Nguyệt lão rồi.
Vừa bước vào cửa, liền nghe được bên trong có giọng nói ngượng ngùng vọng ra ngoài: “Vị cô nương này, ta để ý tới ngươi rất lâu rồi.”
Oa, đây là chàng biểu lộ với nàng đây mà.
Lỗ tai tôi dựng đứng lên. Lại nghe một giọng nói cũng e thẹn xấu hổ: “Thật… thật ra, ta cũng để ý tới công tử rất lâu rồi.”
Oa, giờ đã đổi thành đôi bên cùng có tình rồi.
Biểu hiện của cô gái trẻ đó thật sự là rất ngây thơ, khiến tôi nhớ tới lúc còn là Thủy quỷ bắt đầu hoài xuân và lúc là thiếu nữ hoài xuân tại Dược sư cốc. Vì vậy tôi nghĩ nghĩ một chút, hỏi Vân Châu: “Tiểu ca ca, huynh… huynh bắt đầu thích muội từ lúc nào?”
Vân Châu nghĩ, nghiêm túc đáp: “Muội hỏi là lúc ở Minh giới hay là lúc ở Dược Sư cốc?”
Tôi ngượng ngùng: “Nói từng cái một đi.”
Vân Châu trầm tư: “Thật ra ta còn muốn biết đầu gỗ như muội từ lúc nào thì thích ta?”
Tôi suy nghĩ một chút, ngượng ngùng đáp: “Thật ra, muội thích huynh rất lâu rồi.”
Vân Châu cúi đầu bật cười, ho khan hỏi: “Hả? Là bao lâu?”
Lời thoại sai rồi.
Tôi lay lay cánh tay Vân Châu, nói “Muội nghĩ huynh sẽ nói là, thật ra, ta cũng thích muội từ rất lâu rồi.”
Vân Châu kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy, buồn bã nói: “Ta có thể cho rằng nương tử muội đang được chiều quá hóa hư đó nhé?”
Tôi nghiêm nghị gật đầu, đang định trả lời, lại nghe trong đám đông có tiếng giận dữ: “Lão nương là chiều quá hóa hư đấy thì sao? Ta nói cho ngươi Trương mặt rỗ, đêm nay lão nương đuổi ngươi ra thư phòng ngủ, không được ngủ trên giường.”
Vân Châu lảo đảo suýt ngã.
Tôi kinh ngạc.
Chốc lát, lại nghe tiếng kêu ấm ức của Trương mặt rỗ gọi nương tử, vô cùng chua xót lòng người.
Tôi yên lặng, rồi cầm tay Vân Châu, nói: “Huynh xem, chỉ có muội là dịu dàng.”
Vân Châu cũng yên lặng, đáp: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Trong miếu Nguyệt lão có cây nhân duyên, trên cây treo những thẻ gỗ được xuyên bằng sợi tơ hồng kết thành một đôi, nghe nói trên tấm thẻ có viết tên hai người, hai người đó sẽ giống như tấm thẻ gỗ, từ này về sau sẽ bị buộc vào nhau, sẽ ở bên nhau rất lâu, rất lâu.
Tôi sờ sờ tấm thẻ gỗ viết xuống tên tôi và tên của Vân Châu, suy nghĩ một chút, lại viết thêm phía dưới tên Vong Xuyên và A Ly, mới cảm thấy hài lòng bảo Vân Châu đem tấm thẻ gỗ treo trên cây.
Vân Châu cười nói: “Chỉ là một ***i mà, muội lại làm nghiêm túc đến vậy, nếu muội thật sự muốn, chờ chúng ta quay về Minh giới, ta sẽ đưa muội đến quý phủ của Nguyệt lão, muội cầm tấm thẻ bài đến cây nhân duyên ở trước cửa nhà ông ta rồi treo lên.”
Tôi ngại ngần nói: “Treo một lần là được rồi, đừng nên chiếm chỗ của người khác, ngại lắm.”
Vân Châu cười khẽ, không nói gì.
Tôi suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra chuyện trọng tâm, nói: “Được rồi, viết nhân duyên của con chúng ta như nào? Con còn chưa có tên.”
Vân Châu yên lặng chốc lát, nói: “Cái này… ta cũng không biết.”
Tôi xoa xoa bụng trầm tư, nói: “Không bằng viết như thế này, con trai của Vân Châu, con dâu của A Ly, huynh xem, có huynh có muội, còn có cả con trai lẫn vợ nó nữa, được không?”
Vân Châu trầm mặc nửa ngày, đáp: “Ừ, được lắm.”
Treo thẻ bài xong, Vân Châu cầm tay tôi xoay người đi, chợt nghe có tiếng rao rõ to: “Mứt quả đây mứt quả đây, người hữu tình ăn cùng nhau sống đến khi đầu bạc, mặt đầy nếp nhăn, con cháu đầy đàn.”
Tôi kinh ngạc. Thật là mong ước chân thực mà thuần phác.
Tôi giật giật tay áo Vân Châu, ngượng ngùng nói: “Muội… Muội cũng có thể lại muốn chiều nữa được không?”
Vân Châu ho một tiếng, sau đó sảng khoái nói: “Vi phu đồng ý.”
Tôi nói: “Muội muốn ăn mứt quả.”
Anh cười, nhéo chóp mũi tôi, nói: “Chờ ở đây, ta đi một chút sẽ quay lại.”
Miếu nguyệt lão là đúng là vùng đất trù phú, hoa nở khắp nơi nơi.
Vân Châu vừa đi, thì có một vị công tử cầm cây quạt bắt đầu đi tới, cầm chiếc quạt gõ gõ vào tay phát ra tiếng động, rồi đại khái bắt đầu đi vòng quanh tôi… một… hai… ba vòng, nói: “Cô nương, ta để ý tới ngươi rất lâu rồi.”
Tôi kinh ngạc.
Người cầm quạt cười, cây quạt trong tay vẫn gõ gõ, nói: “Ta đối với cô nương vừa gặp đã thương, chẳng hay cô nương có nguyện cùng bản công tử trở về làm tiểu thiếp thứ tám của bản công tử không? Bản công tử sẽ tặng nàng một tòa nhà, cho nàng một xe ngựa, mua cho nàng châu báu ngọc ngà, đồ trang sức, bao bọc chiều chuộng nàng, thế nào?”
Tôi kinh hãi quá, vội khiêm tốn đáp: “Không cần, tôi có phu quân rồi.”
Người cầm quạt vô cùng nhiệt tình: “Đừng khách khí mà.”
Tôi nói: “Thật sự không cần, tôi thật sự có phu quân rồi.”
Người cầm quạt càng hăng hái: “Thật sự đừng có khách khí mà.”
Tôi buồn bã nói: “Thật sự là không cần, công tử cứ nhiệt tình như thế, ông trời sẽ đánh sét xuống đấy.”
Ai ngờ, lời vừa dứt, chợt nghe có tiếng nổ ầm, một tiếng sấm mạnh đánh xuống, đất dưới chân rung lên.
Tôi há hốc mồm.
Chiếc quạt trên tay người kia rơi xuống đất cạch một cái, run rẩy nói: “Ngươi… ngươi… ngươi…” Nói còn chưa xong, đột nhiên gào lên một tiếng, chạy trối ૮ɦếƭ.
Tôi tiếp tục mồm há hốc.
Đang ngẩn ra, bụng đột nhiên nẩy lên một cái, tôi định thần lại, vội xoa xoa bụng, đang định trấn an bảo bối trong bụng một chút, chắc là bảo bối bị dọa làm cho sợ rồi, nào ngờ, tay đang định đặt vào bụng, liền bị cầm nhẹ lấy.
Hay bàn tay đó cũng rắn chắc, cũng mềm mại, cũng vô cùng quen thuộc, nhưng lòng bàn tay lại lành lạnh.
Đây không phải là Vân Châu.
Tôi trầm lặng một hồi, nói: “Phi Bạch?”
Một lát sau, mới nghe anh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: “Là ta.”
Đã lâu rồi không gặp anh, dường như anh có vẻ tiều tụy đi không ít, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi, trong lòng tôi đột nhiên thấy cay cay.
Phi Bạch đưa tay chạm vào mắt tôi, ngón tay run rẩy: “Mắt của muội…”
Tôi cười: “Muội… không sao.”
Tay Phi Bạch càng run rẩy hơn, vuốt ve mặt tôi, một lát sau mới nghẹn ngào mở miệng, gọi tên tôi: “A Ly.”
Tôi nói: “Huynh…đã nhớ ra rồi?”
Phi Bạch bật cười nghèn nghẹn: “Đáng tiếc đã quá muộn.” Tôi nghe tiếng cười đau khổ của Phi Bạch, trong *** càng chua xót.
Tôi không nói gì nữa, anh cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, mới nghe anh chua chát hỏi: “Muội… mang thai rồi?”
Tôi xoa xoa bụng, gật đầu ừ một tiếng.
Phi Bạch ngập ngừng hỏi: “Hắn… đối xử với muội có tốt không?”
Tôi cười đáp: “Tốt lắm, huynh ấy chiều muội yêu muội, luôn giữ muội trong lòng bàn tay, muội và huynh ấy sống rất tốt.”
Phi Bạch không nói gì nữa, đột nhiên kéo tôi vào lòng, nói: “A Ly, nếu ta từ bỏ tất cả, muội có nguyện ý đi với ta không? Chúng ta sẽ tìm một nơi không ai tìm thấy chúng ta, sống với nhau thật tốt, bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Tôi ngây ra: “Vậy còn thê tử huynh? Còn người nhà huynh, Vân gia các người nữa, huynh từ bỏ được sao?”
Cả người anh cứng đờ, không lên tiếng.
Tôi thoát ra trong lòng anh, nói: “Là muội mắc nợ huynh, muội yêu huynh, lại bị huynh quên, rồi lại được huynh yêu, lại bị huynh quên, đến bây giờ, huynh đã thành thân, muội cũng đã thành hôn, điều này coi như đã trả hết nợ rồi.” Tôi dừng lại, “Muội đã từng yêu huynh là thật lòng, sự tổn thương tình cảm cũng đều là thật nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, Phi Bạch, từ nay về sau huynh quên muội, muội cũng quên huynh, hai chúng ta hãy quên hết đi.”
“Quên hết đi.” Phi Bạch cười khẽ một tiếng, khó khăn nói: “Làm sao để quên…”
Tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Ngẩn ngơ nhớ tới buổi tối hôm đó, dưới những ánh đèn dầu mờ mờ, gió tạt qua anh cõng tôi trên lưng chầm chậm bước đi, tôi áp mặt mình vào lưng anh, trái tim hồi hộp, lúc đó tôi rất vui sướng. Tôi còn nhớ cặp mắt kia của anh, cùng với nụ cười nhẹ bên khóe môi.
Chỉ là quay lại đã không được nữa rồi, đã trả hết nợ rồi, thanh toán xong hết rồi.
Yên lặng rất lâu, nghe anh chậm chạp mở miệng: “Muội thương hắn không?”
Hắn, đương nhiên là Vân Châu.
Tôi vô thức nhẹ nhàng xoa nhè nhẹ lên bụng, nở nụ cười rạng rỡ, đang định mở miệng, lại bị anh nhẹ nhàng cắt ngang: “Ta biết rồi.” Lại nghe anh cười khổ: “Thật ra ta vẫn biết câu trả lời, vậy mà vẫn cứ hỏi.”
Anh dừng lại, bước tới vén sợi tóc bên tai tôi, cười chậm rãi nói; “Được, ta đồng ý với muội, từ nay về sau, muội quên ta, ta cũng quên muội, chúng ta quên hết tất cả, A Ly…ta đi.”
Phi Bạch buông tay tôi ra, tiếng bước chân vang lên. Tôi sửng sốt một chút, đi về phía trước, gọi lại anh: “Phi Bạch.”
Đoán chừng anh đang đi thì dừng lại, xoay người, trong giọng nói giần giật: “A Ly?”
Tôi hỏi: “Ngày hôm nay huynh mặc y phục màu gì?”
Anh đáp: “Màu trắng.”
Trong *** tôi cay cay, nhưng ngoài miệng vẫn cười, nói: “Huynh mặc đồ trắng rất đẹp.”
Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên anh trong y phục màu trắng tiêu tan thành mây khói, giống như hàng nghìn cánh hoa trong nháy mắt tan tác. Đó là điều tôi mắc nợ anh.
Phi Bạch nhẹ giọng cười ôn hòa, nói: “A Ly, hãy sống thật tốt với hắn.”
Tôi ừ một tiếng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp dần xa dần, tôi và anh có một món nợ, đến giờ phút này cuối cùng cũng đã đặt một dấu chấm, tan như mây khói, triệt để cắt đứt.
Tương vong vu giang hồ, các an thiên nhai.
——————–
* Chú thích
Tương vong vu giang hồ, các an thiên nhai: Quên nhau đi, mỗi người yên ổn sống nơi chân trời.
Vế “Tương vong vu giang hồ” được trích trong Trang tử, Thiên vận:
“Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.”
(Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.)
Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.
Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.
Lời bình: Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao ? Con người đối với tình cảm cũng như thế… “Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.
Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
- Trích Tiên sở -
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc