Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 14

Tác giả: Hoa Minh

Trong ba trăm năm này, tôi đã dần dần trưởng thành, mặt mũi cũng nảy nở dần.
Lúc sáng sớm, tôi ngồi bên bờ sông chải đầu dưới tàng cây, Nhị Đản thì lấp ló ở phía sau cây nhìn tôi cười ngù ngờ.
Tôi chải xong đầu liền leo lên trên cây, ôm thân cây nhìn về phía cực đông âm u xa tít, tôi buồn bã hỏi Nhị Đản: “Khi nào thì ba trăm năm mới hết đây?”
Nhị Đản đứng dưới cây, ánh mắt đen buồn bã: “Muội đang đợi hắn trở về sao…” Sau đó mím môi không nói tiếp nữa.
Tôi không biết khi nào thì đến ba trăm năm, nên đành phải lấy tay đếm từng ngày, hết mỗi một ngày tôi lại lấy dao khắc trên cây một ký hiệu. Khắc đến ba vạn sáu ngàn dao, trên cây trùng trùng điệp điệp vết dao khắc, thì Vong Xuyên đưa cho lão Rùa ở đảo mang đến cho tôi một vỏ ốc biển rất đẹp. Nhắn với tôi rằng nếu tôi gọi tên của hắn, hắn có thể nghe được sẽ cùng tôi nói chuyện.
Tôi đã lên một ngàn bốn trăm tuổi rồi. Lúc đó hoa đuôi chó nở rộ, không khí ướt đẫm sương sớm, Thuỷ Quỷ tôi đây kết một vòng hoa mang đến đeo vào cổ của Lão Rùa, tiễn nó đi, sau đó cầm vỏ ốc biển rất vui ngồi lên bờ.
Tôi tò mò gõ gõ vào hoa văn vỏ ốc, lại tiếp tục vỗ vỗ, lại do dự, sau mới đắn đo gọi vào trong: “Tiểu ca ca”
Một hồi lâu nghe được một tiếng: “A Ly, là ta đây.” Đúng là giọng của Vong Xuyên thật rồi.
Cái mũi của Thuỷ Quỷ tôi cay cay, nước mắt trào ra.
Hắn nói cho tôi biết ở đảo U Minh cũng có biển có cây, hắn và sư phụ ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, mặt hướng ra biển, mùa xuân có hoa cải nở.
Tôi nói cho hắn về chiếc cầu Nại Hà có bao nhiêu người đi qua, hoa đuôi chó nở bao nhiêu bông, lại nói tôi ở trên cây khắc bao nhiêu đao chờ hắn, lại hỏi hắn rằng khi nào thì ba trăm năm sẽ hết, hắn bảo là giờ mới là năm Ngựa, đến năm Heo rồi đến năm Chuột thì mới trở về.
Trong giọng hắn có chút ẩn ý cười cười: “A Ly, muội chờ ta, ta sẽ sớm trở về”
Tôi dùng ốc biển xỏ dây nho treo trên cổ, mỗi ngày đợi khi hắn học xong sẽ cùng hắn nói chuyện đôi ba câu. Thuỷ Quỷ tôi cuối cùng cũng không thấy cô đơn nữa rồi.
Đến đêm hắn bảo tôi đem ốc biển đặt vào bên tai, làm cho tôi nghe thấy gió biển thổi, hắn nói: “A Ly, muội nghe xem, biển cũng ngủ ngáy đấy”
Thuỷ Quỷ tôi nghe chăm chú rồi cũng khò khè ngủ theo. Trong mộng thường có tiếng thở dài lúc vui lúc buồn vang bên tai: “A Ly, muội có biết không… ta rất nhớ muội…”
Mơ màng, giống như bài hát của biển lúc chìm lúc nổi.
Lại một trăm năm qua, Thuỷ Quỷ tôi vóc dáng giống như mầm cải đâm chồi nảy lộc sau cơn mưa, bắt đầu từ từ cao lên. Khi vừa tròn một ngàn năm trăm tuổi, tôi đã cao hơn Mạnh Bà Bà một cái đầu rồi.
Tôi đứng bên cạnh chiếc nồi canh mà bà hay cho quỷ đi đường uống, bà nhàn nhã nhìn tôi thở dài: “Bộ dáng thì cao lên rồi, chính là tâm nhãn chưa trưởng thành”
Tâm nhãn là gì vậy ha, Thuỷ Quỷ tôi rất chi là hoang mang. Tôi trở về cầm ốc biển hỏi Vong Xuyên, hắn ở đầu bên kia cười nhẹ nói: “Trái tim có bảy lỗ, ta thấy chưa có lỗ nào mở cả”[9]
Thuỷ Quỷ tôi kinh hãi, không đoán được Thuỷ Quỷ tôi sống đến ngần này mà lại thất bại thảm hại vậy, vì thế mất mấy tháng buồn rầu không thôi.
Tại mấy tháng buồn rầu này vào sáng sớm, Thuỷ Quỷ tôi buồn bã ngồi trên cây, hướng nhìn về phía cực đông của đảo U Minh xa xa, tự hỏi mình là vì nghèo quá mà cuộc sống thất bại, nghĩ mãi nghĩ mãi, bỗng một trận gió nhẹ thổi tới, Thuỷ Quỷ tôi ngáp một cái, biến thành một cây nấm nhỏ nằm ở giữa nhánh cây ngủ gật.
Đến tận khi tôi ngủ đủ mơ màng tỉnh dậy thì giật mình hoảng sợ không biết mình đang ngồi trên vai thần tiên hay là vai quỷ đây.
Thuỷ Quỷ tôi sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt cười cười.
Thuỷ Quỷ tôi giật mình một cái lăn xuống hiện nguyên hình.
Trước mặt là một nam tử trông rất đẹp trai, mặt mày ôn hoà, mang theo gió, à không không gió xuân, nhẹ nhàng ấm áp, một ngọn gió xuân nhẹ nhàng ấm áp.
Hắn nhìn tôi hơi hơi giật mình, mỉm cười hỏi: “Đã tỉnh rồi?”
Thuỷ Quỷ tôi ngơ ngác nhìn hắn. Hắn lại cười, chỉ chỉ vào cây cổ thụ nói: “Ta đi qua cây cổ thụ này ngẫu nhiên thấy cô nương rớt từ trên xuống… vừa vặn rớt xuống vai ta, ta gọi nhưng cô nương cũng không tỉnh vì thế đành phải ngồi dưới cây này chờ nàng tỉnh lại”
Thuỷ Quỷ tôi ngơ ngác nhìn hắn. Thuỷ Quỷ tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy ai có đôi mắt đẹp như thế, có nụ cười đẹp như thế bao giờ.
Hắn lại hỏi tôi: “Nàng tên gì?”
Tôi lẩm bẩm bảo: “A Ly”
“A Ly?” Hắn nhẹ giọng gọi hai lần, trên mặt ý cười càng rõ, bỗng đưa tay ra, lấy tay gạt những sợi cỏ trên tóc của tôi xuống, sau đó mỉm cười đứng dậy xoay người bước lên cầu.
Thuỷ Quỷ tôi lấy lại tinh thần, lăn lông lốc bò dậy, lục cục chạy theo gọi hắn lại.
Hắn dừng chân ở trên cầu, quay trở lại nhìn về phía tôi. Thuỷ Quỷ tôi vo vo góc áo, nói lắp ba lắp bắp: “Chuyện là, ta… ta… ta gọi là A Ly, là Thuỷ Quỷ trong sông Vong Xuyên.” Nghĩ ngợi một chút lại nói thêm: “Giờ mới lên một ngàn năm trăm tuổi, có rất nhiều thời gian.”
Người đó bước đi, trong mắt lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng.
Trong lòng Thủy quỷ tôi đột nhiên có một đóa hoa đuôi chó nhỏ nở rộ.
Buổi tối, lần đầu tiên trong cuộc đời Thủy quỷ mất ngủ…
Tôi nhặt con ốc biển lên, cố nhẫn nại, rồi lại không nhịn được, gọi Vong Xuyên thức dậy.
Tôi hì hì nói: “Tiểu ca ca, tôi muốn nói với huynh một bí mật.”
Vong Xuyên lên tiếng, bị tôi làm mất giấc ngủ, giọng nói có chút ngai ngái.
Tôi ghé vào con ốc biển, che miệng, nói nhỏ mà vui mừng: ‘Tôi…hình như thích một người.”
Bên kia yên lặng một chặp, nghe như có vật gì rơi “thình thịch” xuống đất vỡ, một lát nghe được tiếng của Vong Xuyên chậm rãi mở miệng: “Là ai?”
Tôi nói: “Là Lam công tử.”
Giọng nói của Vong Xuyên hơi trầm xuống: “Lam công tử là ai?”
Vấn đề này thành công làm Thủy quỷ tôi bối rối. Huynh ấy tên là gì, nhà ở đâu, từ đâu tới, là người hay quỷ hay thần tiên… Thủy quỷ tôi cũng không biết, Thủy Quỷ tôi chỉ biết hôm nay huynh ấy mặc chiếc áo màu lam. Vì vậy tự gọi huynh ấy là Lam công tử.
Tôi ấm ức nói: “Tôi cũng không biết.”
Vong Xuyên yên lặng giây lát, sau đó gằn từng chữ: “Ta thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi.”
Tôi buồn bã, lại gọi Vong Xuyên, không có tiếng đáp lại.
Tôi quay ốc biển ngây người một chặp, này…này…này…
Thủy quỷ tôi đau khổ trầm tư một hồi, vừa cố gắng nghĩ cũng không biết nguyên nhân Vong Xuyên tức giận, tôi hậm hực nằm xuống ngủ, hình như bên tai có tiếng nói rất khẽ: “A Ly…ngươi quả thật vô tâm vô phế vậy sao…”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thủy quỷ tôi đang nằm trên san hô ngủ, chợt nghe có âm thanh xôn xao.
Tôi ló đầu ra. Không khí sáng sớm ướt rượt. Một con thuyền đang đi trên sông. Một người đứng nghiêng nghiêng trên thuyền, chính là nam tử tối qua.
Thủy quỷ tôi tinh thần phấn chấn, vội vàng ngoi lên, hướng về chiếc thuyền hưng phấn vẫy vẫy tay: “Lam công tử.”
Người đó xoay người lại, nét mặt hơi kinh ngạc, sau đó, trong mắt rạng rỡ: “Ta là Ngọc Hành.”
Vừa nói xong, chiếc thuyền đã đi xa mấy trượng, rất nhanh.
Tôi giật mình, vội chạy dọc theo bờ sông, đuổi theo thuyền, nói: “Công tử, nhà huynh ở đâu? Là người hay quỷ hay thần tiên? Lúc nào mới có thể gặp huynh?”
Tiếng nói của Ngọc Hành từ xa vọng đến, mang theo tiếng cười: “Tháng sau ta sẽ trở lại.”
Vì vậy, người mà Thủy quỷ tôi chờ, từ một người thành hai người…
Tôi giơ tay ra đếm từng ngày, chợt nghĩ lần sau Ngọc Hành tới, tôi hẳn là nên tặng vật gì đó cho anh để tỏ tâm ý của mình. Càng nghĩ, đột nhiên nhớ Mạnh Bà từng giảng cố sự về tài tử giai nhân trên thế gian. Giai nhân tặng khăn tay cho tài tử, trên khăn tay thêu uyên ương hí thủy, tiếp đó là vật định chung thân cho tài tử giai nhân.
Vì vậy, Thủy quỷ tôi cầu khẩn Mạnh Bà dạy tôi thêu thùa, sau đó chui xuống đám lau sậy dưới lòng nước Vong Xuyên bắt hai con vịt hoang, bắt chước thêu một đôi “uyên ương hí thủy”.
Thêu xong, tôi kích động đem khăn tay cho Mạnh Bà xem, bà xem xét kỹ càng xong, hoang mang nói: “Hai con vịt hoang này sao lại thêu xấu như thế chứ?”
Thủy quỷ tôi vô cùng bị tổn thương, vì vậy cầm lấy đi mang cho Nhị Đản xem, Nhị Đản cào cào tóc, cười hì hì nói: “Là hai con quạ đen lộn nhào! A Ly, ngươi thêu thật đẹp.”
Thủy quỷ tôi vông cùng buồn rầu. Một ngày, bên bờ cầu ᴆụng phải Dao Ngọc, liền đưa cho cô ấy xem. Dao Ngọc nhìn một lúc, hé miệng cười, nói: “Đây là uyên ương phải không?”
Thủy quỷ tôi tức thì tinh thần vô cùng phấn chấn.
Một tháng sau đúng chính ngọ, Ngọc Hành đi thuyền đến.
Lúc đó tôi đang ngủ gà ngủ gật bên cầu, chợt nghe có tiếng gọi tôi: “A Ly.”
Tôi mở mắt, thấy Ngọc Hành đang cười.
Thủy quỷ tôi liền ngẩn ngơ.
Ngọc Hành nói: “Lần trước còn đuổi theo ta, hỏi ta lúc nào thì tới, sao giờ ta tới rồi lại không nói gì?”
Tôi đưa tay ra chạm vào khuôn mặt Ngọc Hành, anh khẽ cúi mặt thấp xuống.
Tôi cười cười nói: “Thì ra không phải là mộng.”
Nét mặt Ngọc Hành nhìn tôi có chút không được tự nhiên, ho khan hai tiếng, đứng lên nói: “Ta…Ta đến chỗ Minh Vương.”
Nói xong, xoay người bước lên cầu.
Tôi vội vàng từ dưới nước đi lên trên bờ gọi Ngọc Hành: “Công tử.”
Ngọc Hành quay đầu lại. Tôi nhanh chân chạy tới chỗ anh, chạy vội hai bước, chợt nhớ Mạnh bà từng nói, con gái không nên chạy, sẽ mất đi sự đằm thắm, bước đi phải chậm rãi, gót sen gót ngọc, dáng dấp phải mềm mại đong đưa. Vì vậy Thủy quỷ tôi liền bước chậm rãi lại, vén váy, từng bước từng bước đi tới.
Trong mắt Ngọc Hành có ý cười.
Tôi đi tới trước mặt anh, lần mò tìm trong người cả nửa ngày, cuối cùng cũng lấy ra được chiếc khăn thêu “uyên ương hí thủy”, đưa tới trước mặt anh.
Ngọc Hành mở ra xem, hai hàng lông mày chau lại.
Tôi sợ anh giống như Mạnh Bà và Nhị Đản nói uyên ương là vịt hoang hoặc là quạ đen đang nhào lộn, vì vậy vội giải thích: “Đây là uyên ương.”
Tôi thấy anh cười, cũng vân vê góc áo ngây ngốc cười theo.
Tôi nói: “À, ừm…Tôi muốn nói với huynh một chuyện.”
Ngọc Hành cười khẽ: “Muội nói đi.”
Tôi cúi đầu, vân vê góc áo, nhìn đầu ngón chân lắp ba lắp bắp: “Tôi, tôi rất thích huynh, thích… thích nhìn huynh cười, muốn… muốn…”
“Muốn cái gì?” Một âm thanh đột nhiên xen vào.
Tôi ngây người ra ngẩn ngơ, giọng nói sao nghe rất quen. Ngước mắt lên, Thủy quỷ tôi há mồm ngây ra: “Tiểu…tiểu…tiểu ca ca?”
Vong Xuyên nhìn tôi, sắc mặt đen kịt, như là một tảng mây đen to lớn.
Tôi lắp bắp: “Tiểu… tiểu ca ca, huynh… huynh… sao nhanh trở về quá vậy?”
Vong Xuyên hung hãn lườm tôi: “Có lẽ ta nên chậm về hơn một chút, hoặc có lẽ, cả đời này không quay về thì tốt, đúng không?”
Ngữ khí nghe như rất giận ai đó, tôi rầu rĩ một lúc, nhìn Vong Xuyên không biết nói sao.
Vong Xuyên hừ mũi một cái, rồi chuyển sang nhìn về Ngọc Hành, cầm tay tôi, trên mặt bỗng có ý cười: “Đây chẳng phải là Ngọc Hành tinh quân ở tiên giới hay sao? Sao lại có thời gian mà xuống Minh giới đi dạo vậy?”
Ngọc Hành hành lễ với Vong Xuyên: “Điện hạ.” rồi cười lãnh đạm, “Nhận ý chỉ của Thiên quân, đến đây có công vụ.”
Vong Xuyên hành lễ lại, nói: “Đúng lúc quá, ta mời Tinh quân vào đây.”
Nói xong, quay người lại nhìn về tôi, dừng một chút, nói: “Mau về dọn dẹp một chút, ngày mai tiến cung.”
Tôi ngẩn ra, nói: “Tiến cung làm gì?”
Vong Xuyên khẽ cắn môi: “Người hầu.”
Thủy quỷ tôi lại ngẩn người ra tiếp, rồi lại đờ đẫn. Vì vậy cứ ngây ngốc như thế, đợi lúc định thần lại thì hai người đã đi xa rồi.
Nghe được tin tôi tiến cung làm người hầu, Mạnh Bà vừa mừng vừa khóc. Ngày hôm sau đi, bà đến tiễn tôi. Trên đầu cài một đóa hoa hồng nhỏ đau thương.
Bà rút bông hoa hồng nhỏ đó cài vào bên tai tôi, nắm tay tôi nước mắt lưng tròng nói: “Đi đi, nhớ kỹ câu ta muốn hỏi Minh Vương, hỏi ông ấy có nhớ Liễu Bà Sa bán canh ở dưới lòng nước Vong Xuyên không nhé?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc