Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 09

Tác giả: Hoa Minh

Một lúc sau, một ông lão khiêng hòm thuốc, đẩy cửa phòng đến, bắt mạch, kiểm tra lưỡi, trầm tư ngồi viết đơn thuốc, bốc thuốc, pha thuốc.
Tôi uống một chén thuốc xong, chui vào trong chăn ngủ say, đến lúc toàn thân toát ra mồ hôi, trợn mắt tỉnh lại thì đã là chiều rồi.
Tiểu Đào “A di đà phật” một tiếng nói: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi, Vân đại công tử đợi cô đã lâu rồi đấy.”
Tôi ngẩn ra. Vân Phi Bạch đã đến rồi?
Tiểu Đào cười hì hì: “Nô tì định gọi tiểu thư nhưng Vân đại công tử nghe nói cô bị bệnh nên cũng nói là không vội lắm đứng ở hoa viên chờ.” Nói xong lại tới kề sát mặt tôi, trên mặt cô nàng xuất hiện hai áng mây đỏ, “Tiểu thư, Vân đại công tử chiếu cố cô thật tốt nha.”
Nha đầu kia lại tình xuân nổi lên rồi.
Xuống giường dọn dẹp một hồi mới đi ra cửa, trước khi rời cửa tôi soi gương cẩn thận vài lần.
Duyên cớ phát sốt này quả là có ích, gái già tôi đây thấy trong gương là một bộ mặt mang bệnh đang đỏ ửng. Tôi sờ sờ mặt, tốt lắm, tốt lắm, giảm bớt đi ít son tốt quá.
Vân Phi Bạch đang đứng khoanh tay trong đình nhỏ sau hoa viên.
Hôm nay anh mặc áo màu vàng nhạt, tay áo rộng thùng thình dài lê trên mặt đất, bay bay như có gió, đong đưa theo nhạc, ánh chiều tà chiếu vào sau tai, trên cổ anh nhiễm một màu vàng mong manh.
Tôi đi đến, anh quay đầu nhìn tôi mỉm cười bảo: “A Ly”
Tôi cười gượng gạo nói: “Huynh, sao huynh lại đến đây?”
Anh đi đến trước mặt tôi, khẽ mỉm cười nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Ta nghĩ đến xem muội vì thế nên đến thôi.”
Giọng anh trầm thấp, lại mềm mại, giống như gió nhẹ thổi mang theo chút dịu dàng, lưu luyến.
Lòng tôi đập rộn, nhìn anh, nhìn nhìn đến quên cả nói chuyện.
Anh bỗng vươn tay chạm nhẹ vào môi tôi: “Thế nào mà lại không cẩn thận lại để môi bị rách thế này?”
Tôi cười ngượng, theo bản năng lấy tay che miệng.
“Đau không?” Hắn hỏi.
Tôi cười hắc hắc, lắc lắc đầu.
“Thế chân thì sao? Còn đau không?”
Tôi lại cười hắc hắc, lắc lắc đầu.
Anh cũng cười, khóe miệng lại nhếch lên, sau đó đưa tay xoa xoa môi tôi nhẹ nhàng, nói: “Không cần che, mặc kệ là bộ dạng thế nào đều nhìn đẹp lắm.”
Tôi giật mình. Anh lại cười, dừng chút bỗng nói: “Muội chờ một chút.”
Nói xong anh xoay người đi đến vườn hoa ngắt lấy một đóa, sau đó đến bên đưa hoa đến trước mặt tôi bảo: “Đóa hoa nhỏ này tặng cho muội.”
Tôi nhịn không được cười cười: “Huynh đang định mượn hoa hiến Phật sao?” (lấy đồ không phải của mình đi thỏa mãn người khác)
Mới nói được có một chút thì có gã sai vặt lọ mọ chạy đến, nói là có người ở ngân hàng tư nhân đến tìm, mời Vân Phi Bạch đi xem.
Anh nhìn tôi xin lỗi, dặn dò tôi một ít rồi bước chân đi.
Đi được vài bước bỗng dừng lại, quay người nhìn phía tôi nói: “Vân Châu cũng bị bệnh, hôm qua ngấm nước, bị cảm lạnh, bây giờ vẫn còn nằm trên giường đấy.”
Tôi giật mình. Tên kia cũng bị bệnh sao?
Xem ra hôm qua vị đại thẩm kia nói rất đúng, quả thật chúng tôi không thể làm tổn thương quả phụ tư xuân được. Nhưng nghĩ đến hôm qua tôi hắt xì vang dội vào hắn cũng không phải là không công.
Gái già tôi đây trượt một chân thế nhưng lại cùng vị quả phụ đại thẩm kia cùng nắm tay tạo nghiệt. Thật là làm bậy, làm bậy quá đi.
Lại nghe Vân Phi Bạch hỏi: “Có muốn đi xem hắn không?”
Tôi cắn môi im lặng. Vân Phi Bạch liền không nói gì nữa, chỉ chậm rãi bảo: “Ta đi trước đây.”
Tôi nhìn theo bóng anh ngây ngốc một hồi, vài con quạ đen trên cây kêu quác quác ầm ĩ. Ngồi im trên mặt đất tự hỏi một lúc, tôi thong thả trở về, đem đóa hoa đặt lên trên bậu cửa sổ, ngồi phơi nắng một chút, rồi gọi Tiểu Đào: “Đi mang hai móng giò đến, chúng ta đi Vân phủ.”
Tiểu Đào hai mắt tỏa sáng ngời “Tiểu thư, cô muốn thổ lộ với Vân đại công tử sao?”
Tôi hít một hơi dài, nói: “Là Vân Châu bị bệnh.”
Tiểu Đào bừng tỉnh hiểu ra, có chút uể oải: “Thì ra là đi thăm Vân nhị công tử.”
Tôi nghiêm trang nói: “Không phải thăm, mà là đi xin lỗi.”
Tạo nghiệt vẫn còn, gái già tôi đây đi xin lỗi thay cho cái hắt xì hôm qua mà thôi.
Kêu gã sai vặt gọi một chiếc xe ngựa, chạy một lèo đến Vân phủ.
Xuống xe, báo danh xong, thì thấy có quản gia vội vàng chạy ra, rất khách khí mời vào làm cho tôi đúng là mười phần “thụ sủng nhược kinh”.
Vừa bước chân vào cửa, tôi giật mình đứng lại, thấy Vân Phi Bạch đang đứng ở hành lang nhìn mình cười.
Tôi ngây một lát rồi nhấn nhá hỏi: “Huynh, không phải huynh đi ngân hàng tư nhân sao?”
Anh bảo: “Ta đoán muội có khả năng sẽ đến nên liền lẻn về chờ muội.”
Tôi sờ mặt, cười ngượng ngùng.
Khi tới cửa phòng Vân Châu, lúc đẩy cửa ra, Vân Phi Bạch bỗng nắm chặt tay tôi. Tôi ngẩn ra, Vân Châu đang nằm trên giường nghe thấy tiếng chân đến cũng giật mình.
Thằng nhãi Vân Châu này bị bệnh nghe chừng cũng rất nặng đây, trên mặt đỏ rực, môi khô nứt nẻ. Da kia bình thường thì trắng nõn mà giờ đây trông tiều tụy vài phần.
Vân Phi Bạch lôi kéo tay tôi vào phòng, nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị đệ, A Ly đến thăm đệ này.”
Ánh mắt Vân Châu nhìn theo tay hai người chúng tôi nắm cùng một chỗ thì chớp chớp, rồi ngước mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trông rất nặng nề, thập phần bí hiểm.
Tôi bị hắn nhìn như thế thì run lên, nhìn hắn gượng cười, đang muốn nói chuyện thì hắn lại cụp mắt sau đó quay mặt đi, mãi sau mới hắng giọng bảo: “Ta mệt rồi.”
Tôi trợn mắt há mồm, gái già là tôi một lời còn chưa kịp nói đây này.
Vì vậy nghĩ một chút rồi lúng 乃úng nói: “Được, vậy…vậy huynh ngủ đi, tôi, tôi nghe nói huynh bị bệnh nên đến xem, xem xong rồi thì tôi đi đây.”
Ra khỏi cửa tôi bỗng nhớ đến hai cái móng giò vội quay đầu bảo hắn: “Tôi có mang theo hai cái móng giò đến, rất bổ cho huynh, huynh nhớ bảo người hâm lại để ăn nhé.”
Lúc ra khỏi phủ thì hoàng hôn đã buông, trước Vân Phủ có treo hai cái đèn Ⱡồ₦g to, chiếu xuống dưới chân loang một mảnh.
Lúc Vân Phi Bạch đi đến gần xe, anh bỗng kéo lấy tay tôi. Tôi quay đầu kinh ngạc nhìn anh, anh bỗng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng bế tôi lên, được một lúc lâu mới buông tay, nói: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Tôi ngây người, rất lâu mới tỉnh lại. Trong lòng thấy hoa cải đang nở rộ, sự giận dữ từ lâu trong lòng được giải thoát, làm tay tôi hơi run rẩy.
Anh không biết rằng tôi đã đợi cái ôm này từ rất lâu, rất lâu rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nhìn trừng trừng, hít hít mũi, gật đầu một cái: “Vâng”
Hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng thật tuyệt vời. Mãi cho đến khi tôi ngồi lên xe ngựa thì tâm trạng vẫn còn bồng bềnh như trên mây vậy.
Ban đêm lại mơ một giấc mơ thật đẹp, lúc tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Tôi nằm trong chăn một lát, thấy hứng lên muốn làm thơ nên đứng dậy thong thả đi đến trong viện viết luôn một bài.
Sáng hôm sau, Dao Ngọc đến thăm tôi, đưa cho tôi hai vé xem diễn kịch, nháy mắt với tôi mấy cái nói: “Đây là cặp vé tình nhân, chỉ có ba cặp, nước chè miễn phí, còn có thêm điểm tâm và bữa cháo tối nữa nha.”
Tôi nhận vé, tiễn Dao Ngọc đi, sau đó nhanh chóng vào phòng rửa mặt, ăn diện, rồi gọi Tiểu Đào, mang theo hai móng giò vui sướng đi Vân Phủ.
Rất nhanh đã đến nơi. Từ trên xe bước xuống thấy hai cỗ kiệu to đỗ trước cửa phủ, xung quanh kiệu bốn phía đều có thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Bên cạnh có một đám các vị đại thẩm tụ tập, nhìn đối diện cỗ kiệu chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán xôn xao.
Tôi buồn thiu, nghĩ nghĩ rồi thong thả bước lên.
Hỏi thăm một chút là cách tốt nhất nên tôi tự mình đi hỏi. Vì thế gái già tôi đây đi tới, ra vẻ như tò mò muốn biết chuyện gì, khụ khụ hai tiếng nói: “Chắc là có cô nương nhà nào tự đến cầu thân phải không?”
Một vị đại thẩm tiến lại gần hai mắt sáng ngời long lanh nước: “Đúng thế! Con gái của Liễu Thừa tướng, Liễu đại tiểu thư đến cầu hôn Vân Đại công tử đó!”
Tôi choáng váng. Gái già tôi đây đúng là miệng thối tự dưng một câu nói toạc ra mất rồi.
Con gái Liễu thừa tướng là Liễu Yên. Lúc trước bà mối Tống đã từng nói nàng có ý với Vân Phi Bạch quả nhiên không phải là giả.
Tôi lẳng lặng chen chân vào nghe nhóm các vị đại thẩm nói chuyện, nước miếng các vị bay tứ tung, từ chuyện môn đăng hộ đối đến nam nữ nhân vật chính trai tài gái sắc thật xứng đôi, đúng là trời đất tạo nên một đôi, một lúc lại nói tăng thêm một nấc chả biết lúc nào thì đã đến đoạn nam nữ nhân vật chính lấy nhau rồi tiếp theo là khi nào thì động phòng, rồi khi nào sinh con.
Đại thẩm thứ nhất nói: “Ta đoán không quá 10 ngày.”
Đại thẩm thứ hai nói: “Ta đoán không quá 20 ngày.”
Đại thẩm thứ ba nói: “Ta đoán không quá 30 ngày.”
Rồi đại thẩm thứ tư, đến thứ năm…
Tôi nghe mà đầu óc choáng váng. Trong lòng thấy càng ngày càng lạnh, vì thế mới chán nản phán một câu: “Tôi đoán không biết là ngày tháng năm nào.”
Rồi đi thong thả đến chân tường ngồi thụp xuống yên lặng, Tiểu Đào mang theo móng giò đuổi kịp ngồi luôn xuống bên cạnh tôi.
Tôi lấy tay ôm иgự¢ bi thương nhìn trời than: “Tiểu Đào ơi, trong lòng tiểu thư nhà em thật khổ sở quá.”
Tiểu Đào nói: “Tiểu thư! Cô tỉnh lại đi! Trăm ngàn lần cũng đừng có cam chịu như thế!”
Tôi cam chịu nói: “Tiểu thư nhà em đây đã sống đến ngần này tuổi, gả cho 6 người cũng gả không xong, khó khăn lắm mới thích một người, vừa thấy cùng người ta tâm đầu ý hợp, mới leo lên lưng ngựa thì lại bị ai khác đoạt mất đi rồi.”
Tiểu Đào vỗ vỗ móng giò, nói: “Được rồi! Tiểu thư, cô phải nhiệt tình xuống tay trước mới được, thừa lúc người khác chưa kịp ςướק cô xông vào ςướק trước! Dao Ngọc cô nương không phải đã nói rồi còn gì, đầu năm nay, nếu nhìn thấy đàn ông mình thích thì phải bổ nhào vào tranh ςướק mới đúng đạo lý chứ!”
Lời này nghe có vẻ rất đúng, nhưng tôi vẫn còn do dự trong lòng: “Vậy em nói xem, tiểu thư nhà em đây cũng muốn tranh thủ đi Vân phủ nói cầu hôn, chẳng nhẽ không sợ sét đánh hay sao?”
Gái già tôi đây một lần, hai lần, ba lần cho đến bốn năm sáu lần rồi, chỉ vì một tiếng trống giục rộn rã thúc đẩy tinh thần hăng hái lên quá cao mà cuối cùng lại khắc ૮ɦếƭ 6 người, cũng ngang bằng gián tiếp mưu hại mạng người rồi. Nếu ông trời có mắt, lại thấy tôi gây sóng gió tiếp, chỉ sợ một tiếng sét đánh xuống làm cho tôi đây ૮ɦếƭ không toàn thây, đến nhìn cả tro cốt còn không có nữa ấy chứ.
Tiểu Đào suy tư, sau đó hạ giọng bảo: “Chuyện này cũng khó à nha.”
Quả nhiên, Tiểu Đào cũng hiểu được tôi có khả năng sẽ bị sét đánh trúng mà. Tôi thở dài, u buồn nhìn trời. Bầu trời nhìn rất xanh, mây lại trắng bồng bềnh, ánh mặt trời rọi xuống vàng rực rỡ. Tôi hé mắt nhìn trời sáng sủa, trầm tư một lúc, nói: “Như vậy đi, ta sẽ đếm đến ba, đếm xong rồi nếu trời mưa thì ta sẽ không đi cầu hôn, còn nếu trời vẫn như thế này, ta tức khắc đi cầu hôn ngay.”
Tiểu Đào suy nghĩ chút rồi nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta đánh cuộc được không, nô tì đánh cuộc cô đếm đến ba thì ngay lập tức sét đánh xuống, trời sẽ mưa luôn.”
Tôi nói: “Ta đánh cuộc là không.”
Tiểu Đào lấy trong tay ra hai đồng tiền bỏ xuống đất, nghĩ thế nào lại bỏ thêm hai đồng nữa.
Tôi cũng lấy từ tay áo ra mấy đồng tiền thả xuống đất. Làm xong, ngón tay tôi còn chưa kịp rút về thì thấy sắc trời đã tối sầm lại, mặt trời trốn mất, ngẩng đầu nhìn lên thấy đằng chân trời kéo về một đám mây đen. Tôi vừa há mồm thở dốc thì bỗng nghe “oành” một tiếng, sét đánh xuống, từng hạt mưa to bỗng chốc nện xuống đầu.
Tôi bị mưa dội một trận lạnh thấu xương, không chỉ có lạnh mà còn nhóm lên từng đợt chua xót.
Mưa bỗng tạnh trong chốc lát, mây dãn ra trời lại sáng trong.
Tôi lau mưa trên mặt, đứng đậy lắc lắc cho nước bay đi, nhìn Tiểu Đào bảo: “Tiểu thư nhà em lòng rất đau, muốn nhanh về nấu một chén thuốc. Ta uống xong muốn chui vào chăn khóc một hồi.”
Từ chân tường bước ra, gặp luôn Vân Phi Bạch đang tiễn một một nam một nữ đi ra, nam thì khoảng bốn năm mươi tuổi, còn nữ thì khoảng mười bảy, mười tám tuổi, một thân mặc áo xanh ngọc, khuôn mặt đoan trang, thanh tú trông rất dễ nhìn.
Không cần đoán cũng biết đấy là hai cha con Liễu Yên.
Lúc lên xe, Liễu Yên bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Vân Phi Bạch, cắn cắn môi như là muốn nói gì đó nhưng giống như không tìm được từ nào hay để nói, mới dừng lại nở nụ cười đưa tình.
Vân Phi Bạch cũng nở nụ cười tình với nàng một cái nhìn trông rất hoà thuận vui vẻ.
Ngọc lớn ngọc nhỏ đã cùng một chỗ, cuộc đời này có kẻ thắng phải có kẻ thua, gái già tôi đây ở cạnh tường xem trong lòng đau không tả xiết.
Tôi ôm иgự¢, đang định tránh đi bỗng Vân Phi Bạch liếc mắt thấy tiến đến gần, ánh mắt của gái già tôi đây chưa kịp thu hồi cứ như vậy mắt đối mắt nhìn anh.
Tôi lấy vội tay áo che mặt muốn trốn. Vân Phi Bạch cũng nhanh chân rảo bước đến rồi gọi tôi: “A Ly!”
Gái già tôi đây lúc nãy bị mưa dội ướt như chuột lột, trong lòng cứ tưởng tượng nhìn thấy bộ dạng này của mình chật vật không chịu nổi bỗng dừng chân, hé miệng cười xoay người đi.
Vân Phi Bạch đi đến nhíu mày hỏi: “Thế nào mà lại có bộ dạng như vậy hả?”
Tôi cúi đầu không nói được lời nào.
Anh dừng lại, đi lên cầm lấy tay tôi bảo: “Đã đến đây rồi sao không đi vào, lại thế nào gặp mưa nữa vậy?”
Tôi rút nhanh tay về, cười hắc hắc nói: “Nghe nói có Liễu đại tiểu thư tự mình đến cầu thân, tôi sợ, sợ là không được tiện cho lắm.”
Vân Phi Bạch cũng không nói gì, trên mặt hiện lên ý cười, dừng một lát mới mở miệng chậm rãi nói: “Ta nói cho bọn họ biết ta đã có ý trung nhân rồi.”
Tôi sửng sốt hồi lâu.
Anh lấy tay nắm tay tôi thật chặt nói: “A Ly…”
Còn chưa kịp nói gì nữa thì bỗng thấy một gã sai vặt trong phủ chạy lục tục tới, vọt đến trước mặt tôi, hét đến chói tai: “Tiểu thư, tiểu thư, không hay rồi, có một vị công công không râu đến phủ nói là có hoàng thượng hạ chỉ muốn người tiến cung.”
Tôi bước lảo đảo, chân mềm nhũn ra, suýt nữa thì ngã bụp xuống đất. Mãi nửa ngày sau mới hồi phục, nhớ đến sự việc con trai của lão hoàng đế kia.
Đầu của gái già tôi đây bỗng đau quá, mẹ ôi, xem ra thì sự việc đã bại lộ hết rồi.
Vội vàng chạy về ngay, thay quần áo rồi ra ngoài tiếp chỉ.
Thái giám đến tuyên chỉ kia đứng cách tôi rất xa, đang chăm chú nhìn tôi đánh giá, tôi đến gần từng bước, sắc mặt hắn bỗng tái lại, nhanh chóng lùi vài bước, thấy vậy lòng tôi lại thêm phần chua xót hơn.
Không nghĩ đến tôi không những làm cho đàn ông nghe tin sợ mất mật mà ngay cả thái giám đối với tôi cũng sợ hãi không thôi, tôi cũng tự thấy sợ chính mình nữa là.
Tôi được một cỗ kiệu nhỏ đưa vào cung. Phụ thân cùng tôi đi.
Nửa canh giờ sau lần đầu tiên tôi được gặp hoàng đế trong truyền thuyết. Sau đó tôi kinh ngạc phát hiện ra hoàng đế cũng không phải mặt rồng gì mà giống người thường, rất giống ông ngoại tôi năm đó, cũng bị năm tháng in lên nét mặt trông thật hiền lành, hoà ái.
Lần này hắn triệu kiến tôi mục đích cũng rất đơn giản: chỉ là tò mò mà thôi. Cùng một người nổi tiếng giống như hắn, một gái già truyền kỳ làm cho nam tử trong kinh thành nghe thấy sợ hãi, cũng thành công làm tắc giao thông, rồi còn liên luỵ đến con trai của lão bị ngựa đá bay vào hồ nước thối nữa, hắn cho rằng chuyện rất quan trọng nên phải gặp bằng được.
Ô ô, đây đúng là một ông già gan dạ sáng suốt nha.
Hắn đi vòng quanh tôi ba vòng, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá tôi, sau đó nhìn về phía phụ thân của tôi cười to: “Châи áι khanh, thì ra đây là khuê nữ của khanh hả… Ha ha ha… Nghe thấy đại danh đã lâu, nghe thấy đại danh đã lâu nha.”
Những lời nói này đúng là nói thực đó.
Tiến đến xem gái già tôi đây còn có vợ cả cùng mấy vợ bé của hắn nữa, các nàng cũng không phải xinh đẹp đến ૮ɦếƭ người đâu, cũng chỉ có khuôn mặt bình thường như bao người, cũng hiền lành, hoà ái, mặt đầy nếp nhăn như ai.
Người lớn tuổi nhất, có nhiều nếp nhăn trên mặt nhất là hoàng hậu, kéo tay của tôi hoà ái hỏi: “Năm nay hai mươi phải không?”
Tôi đáp: “Vâng”
Nàng khen nức một hồi rồi lại hoà ái hỏi tiếp: “Chuyện hôn nhân còn chưa định được sao?”
Tôi đáp: “Vâng”
Bà lại than một hồi rồi cùng vài vị phi tử đồng loạt rơi nước mắt tỏ vẻ đồng tình.
Chính là vì để an ủi tôi cũng muốn giải quyết chuyện dân trong thành gây tổn thương cho tôi nên hoàng đế đặc biệt mời một vị thầy tướng đến xem mệnh cho tôi.
Tôi còn nhớ rõ sáu tuổi năm ấy, có một thầy tướng giang hồ đến Dược sư cốc, mỗi ngày ăn cơm, uống rượu dưới trăng, ông ngoại tôi lấy ngày sinh tháng đẻ đưa cho ông ta để ông ta tính cho tôi.
Người kia tính tính toán toán, xem xem xét xét, nhìn tôi từ cao xuống thấp, thở dài một tiếng, sau đó uống một vò rượu, đứng dậy trở về phòng tuyệt thực ba ngày.
Đến ngày thứ tư, hắn mang khuôn mặt xanh xao tiến đến xin cáo từ, đi đến phía trước nhìn tôi rồi phán một câu: “Tự cầu đa phúc đi.”[4]
Tôi lặng lẽ đưa cho ông ta hai cái bánh bao để trong tay nải quần áo.
Năm thứ hai, lại có một đạo sỹ đến cốc, cũng giống người trước sau khi cơm no rượu say, ông ngoại cũng lấy ngày sinh tháng đẻ cho ông ta xem.
Đạo sỹ kia vừa thấy, nhìn tôi đánh giá vài lần, tính tính toán toán một hồi rồi uống một vò rượu trở về phòng tuyệt thực ba ngày. Ngày thứ tư lúc cáo từ ông ta cũng nói một câu với tôi y như thế: “Tự cầu nhiều phúc đi.”
Tôi cũng đem hai cái bánh bao nhét vào túi quần áo ông ta.
Đến năm thứ ba, lại có một lão hoà thượng râu tóc trắng phơ đến cốc, lần đầu tiên lão hoà thượng này nhìn thấy tôi thì hít một hơi dài, rồi nhìn bát tự[5] của tôi, lại thở dài một tiếng, lúc bắt đầu đi cũng giống hai vị trước nói một câu với tôi: “Tự cầu đa phúc đi”
Nhưng hoà thượng này còn dừng một chút, trừ câu này ra thì còn nói thêm câu nữa: “Số mệnh không trọn vẹn.”
Tôi nhét bốn cái bánh bao vào túi cho lão.
Về sau lại thêm năm nữa, cứ vậy năm này năm khác tôi vạch vạch đếm đếm cũng tròn mười hai người rời mang bánh bao đi, nhưng đáp án cũng không khác gì hai câu nói như trên.
Thế rồi một ngày có một thấy tướng râu tóc trắng xoá đến xem cho tôi, cũng nhìn tôi đánh giá một lúc, lắc đầu thở dài, thốt ra một câu gồm mười chữ như sau: “Số mệnh không trọn vẹn, tự cầu đa phúc đi”
Trong lòng tôi quá chua xót, hoảng hốt, bỗng nhớ đến Vân Châu tên kia.
Vẫn là tôi lúc ấy chín tuổi và hắn mười hai tuổi.
Một ngày chúng tôi đang ngồi bên nhau dưới giàn hoa mùa hè, dưới ánh trăng rằm, hắn bỗng hỏi tôi: “Bánh bao nhỏ, lý tưởng của muội là gì?”
Đây là một vấn đề rất khó nói nha.
Tôi ngoác mồm ra tự hỏi mình một lúc rồi nói: “Gả cho nhà nào có móng giò ăn thôi!”
Hắn lăn đùng từ trên ghế xuống, lúc đứng lên phủi phủi bụi bám trên người, hừ một cái, khinh thường nói: “Thực là thô thiển!”
Lúc hiểu ra gái già tôi đây lúc đó tự cho mình là cháu gái ngoại của thần y, nghe thấy hai chữ thô tục thì thật vô cùng nhục nhã, trong khi tôi đây cảm thấy lý tưởng của mình rất nghiêm túc, rất vĩ đại nha.
Vừa vĩ đại lại nghiêm túc như thế mà bị cười nhạo, trái tim nhỏ bé của tôi chịu hết nổi rồi. Vì thế lúc này nước mắt của tôi bắt đầu tuôn ra ầm ầm, cắn chặt răng không thèm nói chuyện cùng hắn nữa.
Về sau mỗi ngày tôi đều cùng hắn lẻn vào trong thôn ăn trộm quả hồng. Hắn nói cho tôi biết: “Không ăn trộm quả hồng, không bị chó đuổi thì không phải là con người hoàn chỉnh.”
Vì không muốn để cho cuộc đời của tôi sau này tiếc nuối không thôi, chúng tôi liền vội vàng chui vào trong vườn.
Lần đầu tiên cảm giác đi ăn trộm quả thực so với quang minh chính đại ăn gì đó thật thú vị, vì thế hai người chúng tôi ngồi trên thân cây cứ người này đến người kia ăn rất ngon lành.
Thực không may, trong lúc ăn rất vui vẻ thì chó đến rồi.
Vân Châu kéo tôi tụt xuống cây rất nhanh, rồi bỏ chạy thục mạng, khi đó tôi còn rất nhỏ, chân thì bé, chạy không được nhanh lắm, bị hắn tóm lấy chạy thì ngã chổng vó.
Bàn tay chạm vào đất xước chảy máu. Tôi khóc rất to.
Hắn cứ dỗ tôi mãi, tôi cũng không thèm để ý, cứ tiếp tục ngồi dưới đất mà gào khóc khản cả cổ.
Hắn vò đầu bứt tai một hồi, bỗng vỗ đùi đánh “đét” một cái, nói: “Bánh bao nhỏ, tương lai muội sẽ gả cho một người có móng giò ăn đấy.”
Tôi ngẩn người, ngừng khóc, nhìn hắn nói: “Thật vậy sao?”
Hắn trịnh trọng gật đầu.
Tôi vo áo trầm xuống một lúc rồi nghi hoặc nói: “Làm sao huynh biết vậy?”
Hắn cười hắc hắc bảo: “Đương nhiên rồi, ta là thầy tướng số đó nha. Muội đưa tay đây cho ta, ta sẽ xem cho muội.”
Tôi liền đưa tay ra. Hắn xì một tiếng, sau đó cười cười, nghiêm túc lấy khăn tay từ trong túi tôi ra, đem phủi bụi sạch cho tôi, sau đó nắm chặt tay tôi, cùng tôi nói rất nhiều chuyện, sau đó tổng kết lại một câu xanh rờn: “Tốt lắm, tốt lắm, số mệnh tuyệt vời, sau này nhất định sẽ gả được đến nhà có móng giò để ăn!”
Tôi nghi ngờ nói: “Nhưng mọi người ai cũng bảo số mệnh của muội không được trọn vẹn cơ mà.”
Hắn ngẩn cả người, sau lại ho khụ một cái, đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Muội tin tưởng huynh hay là vẫn tin mấy lão đạo sĩ lừa ngu ngốc đó hả?”
Tôi vẫn chưa tin hỏi lại lần nữa, sau mới khẳng định với hắn: “Tôi nhất định chỉ tin huynh thôi.”
Tôi cũng đã tin rất sâu, rất lâu, kể cả những khi xảy ra chuyện không may thì tôi vẫn một lòng tin tưởng, tin rằng số mệnh của tôi thực sự trọn vẹn.
Bởi vì đã từng có một thiếu niên nói với tôi như thế. Tôi một lòng tin vào hắn nói, kể cả tôi vẫn biết rõ rằng thực ra đó chỉ là lời nói dối mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc