Gái Già Gả Lần Bảy - Chương 07

Tác giả: Hoa Minh

Giống như trời đang trong xanh, bỗng đột ngột vang lên tiếng sét đánh điếc hết cả lỗ tai. Tôi sợ run một lúc lâu, mãi sau mới từ từ hồi phục trở lại.
Tôi run rẩy nói: “Lúc trước quận chúa không phải là thích Vân Phi Bạch hay sao, thế nào mà tự dưng lại biến thành Vân Châu vậy?”
Tiểu Đào chớp chớp đôi mắt bát quái, nói bô bô một hồi, tôi từ đó mới rút ra được ý chính là trước bà mối họ Thác đi Vân gia đặt vấn đề kỳ thật không phải là ý của quận chúa mà là ý của Ninh Vương gia, hôm qua lúc đi du hồ cũng là một tay Ninh Vương gia an bài cả nên mới nhìn thấy mục tiêu chính, một chuyến du ngoạn, nhưng lại làm cho nàng ***ng trúng Vân Châu lúc tiến đến kéo tôi trượt chân xuống hồ biến thành mối hận thiên cổ, liếc mắt trúng ngay tiếng sét tình ái.
Phật đã nói, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, thế giới có nhiều điều kỳ diệu, mà duyên phận cũng thật nhiều diệu kỳ.
Tôi bỗng nhớ tới Vân Phi Bạch, nhớ tới lời hứa của anh sau cơn mưa lúc chạng vạng tối, *** hơi hơi đau xót.
Lại nghe thấy tiểu Đào dậm chân, nức nở một hồi tiếc hận nói: “Chỉ tiếc là, Vân nhị công tử lại một mực từ chối cơ!”
Tôi ngẩn ra, kịp thời hồi phục, tiếc là lại không thể can thiệp vào.
Giữa giờ nghỉ trưa, lăn qua lộn lại trên giường nghĩ ngợi, tôi lặng lẽ xuống giường, lấy ra hai cái móng heo, sau đó lấy thiếp đi đến Vân phủ.
Dao Ngọc đã từng nói với tôi về kinh nghiệm ***, tình yêu phải dựa vào thực lực của chính mình đi đoạt lấy, nhất định phải nắm chắc cơ hội, thừa lúc trống mà nhảy vào.
Giống như thời cơ lúc này vậy. Tôi bắt tay vào đem móng heo cùng tờ thiếp đưa đến gã sai vặt giữ cửa, sau đó thổi phù phù cho tay ấm lên, rồi thong thả đi đến chân tường ngồi xuống chờ Vân Phi Bạch đi ra.
Gã sai vặt có nói anh vừa đi nghỉ trưa phải nửa canh giờ nữa mới tỉnh. Giữa trưa ánh mặt trời chiếu chói chang, tôi ngồi một chỗ ôm đầu, yên lặng nhìn con kiến bò trên bậu cửa giết thời gian.
Bịch bịch, có một đôi chân đang đi đến. Tôi giương mắt lên nhìn thấy mặt Vân Châu không đổi hiện ra .
Tay hắn cầm chiếc ô hoa, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không thân thiện cho lắm. Hắn đứng bình thản ở phía trước nhìn tôi, còn tôi ngồi ở chỗ này nhìn hắn, anh nhìn tôi đến, tôi nhìn anh đi, nhìn nhìn đến nỗi cổ cứng quèo, mặt nóng lên.
Tôi vội đứng dậy, xoa xoa mặt nhìn hắn cười hắc hắc nói: “Sao huynh lại tới đây?”
Hắn nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm trầm, ảm đạm, nặng nề, mãi một lúc sau mới nói: “Ta cùng muội chờ hắn”
Giọng trầm thấp, bình thản, nghe không ra cảm xúc gì.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không thèm nhắc lại, kéo tôi đến chân tường ngồi xuống, lấy ô nhét vào tay tôi, không thèm nhìn mà nhìn lên chú chim trên cây cao cao.
Không khí lắng một chút, tôi tựa hết bờ vai này đến bờ vai kia của hắn, ngồi rất khó khăn, do dự mất nửa ngày rồi sau đó dịch ô sang bên đầu của hắn, cùng hắn nói chuyện: “Haiz, mệt không?”
Hắn quay sang nhìn tôi không nói gì. Tôi ngượng quá cười nói: “Nghe nói quận chúa đến cầu hôn huynh?”
Hắn nhìn tôi: “Muội vui hay không vui?”
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó thì cười không nói gì. Cả hai cùng trầm mặc, bỗng nghe thấy hắn buồn bã nói: “Muội vẫn như vậy thích hắn, cũng vẫn ngu ngốc như thế”
Tôi cảm thấy những lời này rất kỳ quái, muốn tiếp lời nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu thế là im lặng.
Hắn cũng không nói gì nữa. Vì vậy cứ trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc đến nỗi tôi bắt đầu ngủ gật.
Trong lúc mơ hồ nghe thấy bên tai giọng Vân Châu khẽ thở dài: “Lấy bản mệnh không trọn vẹn để đi đổi lấy một cái liếc mắt của hắn đáng giá lắm sao?
Thanh âm trầm khàn giống như đang kiềm chế cái gì, hơi thở phả vào bên má tê tê dại dại.
Dừng một lúc lâu lại mơ hồ nghe thấy giọng hắn đứt quãng: “…Ta cái gì cũng đều nhớ ra rồi…, năm đó ta trơ mắt nhìn muội nhảy xuống sông… Kiên quyết như thế… Ta nghĩ sẽ rất hận muội….nhưng rồi….”
Thanh âm của hắn nhỏ dần, nhỏ dần, tôi lại mơ hồ ngủ càng sâu, trong đầu hỗn loạn không thôi.
Tôi bị một tiếng ho khan làm cho bừng tỉnh. Mở mắt ra thì phát hiện chính mình đang ghé trên đùi Vân Châu ngủ ngon lành, miệng còn dính một mảng lớn nước miếng.
Mà bi kịch ở chỗ lúc đó Vân Phi Bạch đang đứng cách đó vài bước, mặt ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi bỗng nhảy dựng lên, nhìn anh xấu hổ, đang định giải thích thì thấy Vân Châu nhét ô vào tay tôi, quay lại nhìn Vân Phi Bạch, bình thản gọi một tiếng đại ca.
Nói xong lại chuyển ánh mắt về phía tôi tôi, ý người ngọt ngạo khiến tôi đây thấy lạnh cả người: “Vẫn tham ngủ như thế, thật sự là con mèo nhỏ lười biếng”
Tôi lảo đảo suýt ngã, thằng nhãi này định cố ý chọc phá tôi sao?
Hắn tiện tay đỡ lấy tôi, chưa kịp để tôi định thần thì tự dưng lấy tay áo ôn nhu lau nước miếng trên miệng tôi rồi thở dài: “Rõ khổ tính tình cứ mơ mơ màng màng thế này đến khi nào mới sửa được… Nước miếng chảy hết ra ngoài rồi này”
Trong lòng tôi cực kỳ thê lương, mẹ già tôi đây tự làm tự chịu nha, thằng nhãi này, thằng nhãi này rõ ràng là chơi xấu tôi đây mà!
Tôi trừng mắt với hắn nhưng ánh mắt thì lại trông thấy mặt Vân Phi Bạch lúc trắng lúc xanh.
Tháng sáu tuyết bay, tháng mười tuyết giáng, mà trong lòng gái già tôi đây một mảng lạnh băng.
Tôi ho khụ khụ, định nói gì đó vớt vát lại tình trạng này thì đã thấy Vân Châu lấy trong lòng ra một chiếc giày, đưa tới trước mặt tôi. Đúng là chiếc giày thêu mà năm đó trước khi hắn rời đi tôi đã đưa tặng hắn. Tôi nhìn giầy đờ đẫn một lúc lâu.
Hắn nói: “Năm đó ta đi trên đường tới Dược Sư cốc thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, xe ngựa rơi xuống vách núi, cũng may được một thợ săn dưới núi cứu mới kéo cái mạng lại được, chính là lúc ta trở về, muội đã đi rồi”
“A Ly” Hắn nhìn tôi gằn từng tiếng, “Ta chưa từng bao giờ gạt muội”
Nói xong, vứt chiếc giày vào lòng tôi, miễn cưỡng bỏ đi.
Tôi nhìn bóng hắn, đột nhiên nhớ đến khuôn mặt thiếu niên chói mắt trước kia, *** lại có chút đau đớn.
Đang ngây ngẩn người thì lại nghe thấy Vân Phi Bạch nói với tôi: “Chân cô nương?”
Tôi phục hồi tinh thần, sửng sốt một chút, trước kia anh gọi tôi là A Ly, mà bây giờ thì lại gọi tôi là Chân cô nương.
*** tôi vừa chua xót, vừa đau đớn, cố cười cười, nói: “Đa tạ, hôm qua lúc rơi xuống nước có công tử ra tay cứu gúp, tôi chỉ là muốn đến nói với công tử một câu cảm ơn mà thôi”
Nói xong thì cúi đầu vội vàng tránh đi, vừa bước được nửa bước thì bị anh gọi lại. Tôi dừng bước quay đầu kinh ngạc nhìn anh.
Anh mỉm cười lấy từ trong tay áo ra chiếc thiệp mà tôi mới đưa nói: “Ta nhớ rõ cô mời ta đi Hoa Ấm nghe diễn kịch, đúng khôg?’
Trên mặt tôi nóng lên, run run hỏi: “Huynh, huynh nhận lời rồi?”
Anh đáp: “Vì sao lại không muốn chứ?”
Tôi nhìn anh cười dịu dàng, bỗng có chút không biết sao lại bị kích động giải thích: “Vừa rồi tôi cùng Vân Châu…”
Anh cắt đứt lời của tôi nói: “Ta biết.”
Tôi giật nẩy mình. Anh vẫn mỉm cười thản nhiên, ấm áp, trong nháy mắt xung quanh tôi nở đầy hoa móng giò. Vân Phi Bạch gọi gã sai vặt cho một chiếc xe ngựa đến.
Lên trên xe, anh bỗng chìa tay với tôi. Tôi giật mình, tim đập thình thình, hai má nóng ran, kìm nén trong lòng đưa tay ra cho anh cầm.
Tay vừa đưa thì bị Vân Phi Bạch nắm luôn, làm gã sai vặt đứng một bên đỏ mặt, cúi đầu. Truyện Ngôn Tình
Tôi thấy mặt mình càng ngày càng nóng, cùng Vân Phi Bạch sóng vai ngồi xuống, thẳng một mạch đi đến phố thành nam, xe ngựa chạy như điên, xe xóc năm lần, hai lần làm tôi ***ng vào Vân Phi Bạch, một lần bổ nhào vào *** anh, lần thứ hai thì ***ng phải cằm anh.
Vân Phi Bạch giúp tôi hai lần, một lần thì đỡ tay tôi, lần khác thì đỡ lưng tôi.
Tôi nghĩ, chuyện này cũng không chỉ có làm cho con người ta có xuân tình mà ngay cả ngựa cũng có xuân tình nữa.
Khó khăn lắm mới ổn định, tôi đang hổn hển thở dốc, chưa kịp thở xong thì xe ngựa lại tiếp tục chạy điên điên khùng khùng làm tôi cũng lại điên khùng theo, Vân Phi Bạch lấy tay đỡ lưng tôi nhẹ giọng bảo: “Cẩn thận”
Trên khuôn mặt đang nóng hổi của tôi bỗng như nở đoá hoa tâm, chịu không nổi muốn thể hiện ra hết. Vân Phi Bạch nâng tôi dậy, tay vẫn đặt trên lưng tôi, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì chứ?”
Tôi ngượng ngùng cười. Anh cười khẽ một tiếng, buông tay ra, dừng một chút rồi bỗng mở miệng nói: “Muốn mời ta đi xem vở hí kịch nào sao?”
Tôi giật mình còn bần thần một lúc mới nhìn anh lắp bắp: “Hỉ Tước, đi xem cầu Hỉ Tước trước có được không?”
Ngày bảy tháng bảy trên sông Thiên Hà, Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Tước tâm tình, làm cho toàn bộ thần tiên trên trời tức giận cũng chẳng làm gì được. Dao Ngọc nói, kịch diễn này rất thích hợp cho những người đang yêu xem, cũng là một trong mười thứ thích hợp nhất để thổ lộ cảm xúc trong lòng.
Hôm nay trời trong xanh, không khí trong lành, mặt trời lên cao, con người xuân tình, ngựa cũng xuân tình. Lịch viết, thích hợp xuất hành, cưới gả, tôi cảm thấy đây là lúc thích hợp nhất để thổ lộ tâm tình.
Vân Phi Bạch nhếch khoé miệng lên, trong mắt tràn ngập ý cười” Được”. Rồi nhìn tôi một hồi, bỗng gọi tôi: “A Ly”
Tôi theo bản năng a một tiếng rồi giật mình ngồi im.
Vân Phi Bạch nhìn tôi mỉm cười nói: “Ta thấy gọi A Ly so với gọi Chân cô nương dễ nghe hơn.”
Trong lòng tôi lại nở hoa, tất cả những giận hờn trong thời gian qua biến mất, lòng tôi hơi hỗn loạn chua xót một chút, lại có chút sầu não.
Tính đi tính lại thì đã hai tháng hai ngày anh chưa gọi tên tôi như thế rồi.
A Ly, A Ly, giờ khắc này nghe gọi vậy, lòng tôi thấy ngọt ngào vô hạn. Tôi nuốt nước bọt, bối rối nở nụ cười, cảm giác cay cay mũi.
Kịch diễn nghe thực tuyệt, Dao Ngọc vừa ra diễn “Chuyện tiên cầu Hỉ Tước”, hát thật say sưa, rung động lòng người, càng tuyệt hơn là, khi hết một khúc, Vân Phi Bạch lại đề nghị diễn thêm “Phượng cầu hoàng” Dao Ngọc nói rằng “Chuyện tiên cầu Hỉ Tước” là vở kịch hàng đầu thích hợp nhất để thổ lộ cảm xúc trong lòng trong số mười cách thường thấy, tôi hỏi cô ấy: “Thế dũng cảm thổ lộ trực tiếp thì sao?”
Cô ấy phe phẩy chiếc quạt nhẹ nhàng cười: “Dĩ nhiên là ‘Phượng cầu hoàng’ rồi.”
“Chim phượng, chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng”[3], tôi dò xét ý tứ của Vân Phi Bạch trong đáy mắt, lòng lại nở hoa.
Hai khúc diễn xong, ra khỏi Tuý Hoa Âm cũng là lúc lên đèn, trời tối dần.
Gã sai vặt lạch bạch dẫn ngựa chạy tới. Tôi cùng Vân Phi Bạch sóng bước chầm chậm bên nhau. Quả thật lại là một đêm trăng thanh gió mát cảnh đẹp.
Tôi nhịn không nổi buột miệng: “Bóng đêm đẹp quá.”
Vân Phi Bạch hoà theo “Đúng vậy.”
Tôi nói: “Trăng rất sáng.”
Vân Phi Bạch cười khẽ: “Phải.”
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm lắng nghe như mật rót vào tai đến nỗi mà làm lòng người cảm động. Tôi nghiêng mắt nhìn anh có chút thất thần. Gió nhẹ nhàng thồi, tôi ở đây mà anh cũng ở đây, dưới ánh trăng tròn, bên chân tường kia có đôi mèo động đực rít gào.
Anh khẽ cười, tôi nhìn anh cười mà ngơ ngẩn cười theo, trong lòng lại tràn đầy một rừng hoa cải, thực lãng mạn.
Trời xanh, mây trắng, đèn đã lên khắp nơi; trăng sáng, đêm thanh, lại có người trong lòng đi bên cạnh, tâm tình tôi cũng rục rịch không thôi. Tôi thấy giờ này khắc này thể hiện một chút tình cảm là chuyện tất yếu.
Trong lòng dậy sóng, tôi ho nhẹ một tiếng, điềm đạm nói: “Vân công tử, huynh xem, đêm nay trăng rất sáng, trời đầy sao thật sự làm lòng người yêu thích không thôi, chỉ thích hợp cho lũ mèo hoang mà chẳng thích hợp cho tiên.”
Vân Phi Bạch lảo đảo đứng không vững, theo giọng nhẹ nhàng của tôi ho khẽ mấy tiếng. Tôi cuống quít dìu anh, hỏi: “Vân công tử, huynh sao vậy?”
Vân Phi Bạch thần người, trên mặt đỏ bừng nhìn tôi cười: “Không sao.”
Dừng chút lại nói: “A Ly, sau này gọi ta Phi Bạch đi.”
Tôi sửng sốt. Phi Bạch, Phi Bạch.
Vốn là cách gọi quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tựa như anh gọi tôi A Ly vậy, lại làm lòng tôi thương cảm không thôi.
Anh không biết rằng, trước đây tôi vẫn gọi anh là Phi Bạch, mà anh thì vẫn gọi tôi là A Ly.
Vân Phi Bạch bỗng mở miệng, giọng nói có chút mơ hồ: “Ta cuối cùng vẫn cảm thấy hình như chúng ta trước đây là biết nhau, lúc ở trên thuyền khi nhìn thấy muội lần đầu tiên, thì thấy hình như có chút cảm giác quen thuộc không nói được.” *** tôi lại nhói đau, lòng chua xót nói: “Có thật không?”
Mãi sau mới hoảng hốt nhớ tới tiểu quận chúa của Ninh vương phủ kia, tôi do dự một lúc mới lắp bắp: “Huynh, chuyện huynh cùng với quận chúa… Tôi, tôi đều đã biết… Huynh, huynh đừng đau lòng, còn có, còn có…”
Còn có tôi đây.
“Còn có gì nữa?” Vân Phi Bạch mỉm cười nhìn tôi. Trên mặt tôi nóng lên, ấp úng: “Còn, còn có rất nhiều cô gái tốt nữa.”
Anh cười khẽ, nhìn tôi không nói gì, một lúc sau bỗng bảo: “Muội nhìn thấy ta khổ sở lắm sao?”
Tôi kinh ngạc: “Không phải, không phải nói là huynh rất có ý với quận chúa hay sao?”
Anh lại nhẹ nhàng cười: “Ai nói vậy?”
Tôi nghẹn họng. Mẹ ơi, nghe tin vịt nhiều đúng là không thể tin nổi.
Một lát gã sai vặt đánh xe ngựa đến. Trong xe ngựa, tôi và Vân Phi Bạch vẫn sóng vai ngồi bên nhau. Tâm tình tôi cũng tốt hơn, xe lại lóc cóc vang rền, hoa trong lòng tôi lại nở mãi nở mãi rồi lại hốt hoảng.
Phật nói, vui quá hoá buồn, Phật còn nói, cuộc sống muôn màu sẽ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn. Cuộc sống đúng là phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn, cứ tiếp hết ngoài ý muốn này đến ngoài ý muốn khác, bi kịch lại nối tiếp bi kịch. Con người vĩnh viễn sẽ không biết ngoài ý muốn hay bi kịch đó khi nào sẽ đến. Có lẽ ở một chỗ bên trái là ngoài ý muốn thì bên phải sẽ là bi kịch, luôn thường trực bên người một phải, một trái.
Phật cao thâm và ảo diệu, cứ thể hiện vô cùng thoải mái xuống người tôi. Xe ngựa vừa chạy đến góc phố, lúc tôi nuốt nước miếng hai lần để thông cổ họng, đang định mở miệng nói chuyện thì nghe tiếng gã sai vặt bên ngoài kêu lên sợ hãi, sau đó lại nghe tiếng ngựa hí vang, rồi sau nữa là xe ngựa kêu loảng xoảng một hồi.
Vân Phi Bạch nắm chặt tay tôi: “Cẩn thận.”
Gái già tôi đây chưa thực sự kinh hoàng nhưng cũng làm ra vẻ hốt hoảng bổ nhào vào anh kêu lên sợ hãi, cố ra vẻ thật yếu ớt, lại bị tấm vải xe ngựa quật vào té luôn trên đất, lăn mấy vòng, may mà còn được anh ôm nửa người mới không bị ***ng vỡ đầu.
Nhưng thấy con ngựa Vân gia kia vẫn bị chìm trong tình xuân nên ánh mắt đã lướt qua người hai chúng tôi, vẫy đuôi một cái, hí vang, hai vó nhấc cao bay lên lôi kéo chiếc xe tuyệt trần đi.
Gã sai vặt từ trên xe ngựa lăn xuống, vội đứng dậy, tiến đến đỡ chúng tôi, Vân Phi Bạch nhíu mày nói: “Sao lại thế hả?”
Gã sai vặt dậm chân một cái vẻ mặt cầu xin: “Đều là tại nô tài, nô tài quên mất là con ngựa này đang ở thời kỳ động dục, vừa rồi nhìn thấy con ngựa cái vọt qua bên cạnh nó nổi điên lên chạy đuổi theo con ngựa kia rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc