Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 48

Tác giả: Tịch Mộng

Ai đó đỏ mặt rồi
Tạ Thiên Ngưng cùng Phong Khải Trạch ngồi trên cỏ, hai người dựa lưng vào nhau, im lặng nhìn cảnh vật phía trước mắt mình, tự mình hồi tưởng lại chuyện thời thơ ấu.
Từng trận gió thổi nhẹ, làm mở ra cái kết trong lòng nhiều năm trước, hiểu rõ chuyện ngày trước, liền kéo khoảng cách tâm giữa hai người lại gần nhau hơn.
Nếu như cô đoán không sai thì anh nhất định đã xem quyển nhật kí của cô nên mới thay đổi thái độ đối với cô.
Nhưng cô cũng rất thích tất cả sự yêu mến mà trước đó anh đối xử với cô, thậm chí là nuông chiều cô, cảm giác được người khác nâng niu che chở trong lòng bàn tay thật sự rất ngọt.
Chẳng qua là sự thần bí của anh làm cho cô có một loại cảm giác bài xích, không nhịn được muốn rời xa.
“Khỉ nhỏ, rốt cuộc anh là ai?”
“Anh là khỉ nhỏ mà!” Phong Khải Trạch trả lời hơi ௱ô** lung, tạm thời vẫn không muốn cho cô biết được thân phận đích thực của anh.
Không phải là anh muốn giấu kín, cũng không phải anh hoài nghi cô ham giàu, kì thật cho dù cô ham giàu thì anh cũng thích. Chẳng qua thân phận này chính anh cũng bài xích, nhưng lại có rất nhiều việc chưa giải quyết xong, nói ra càng làm gì cho cô buồn phiền mà thôi?
“Đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho em biết sao?” Cô có chút không vui, dùng lưng khẽ ***ng anh một cái để nhắc nhở.
Trước kia cho rằng chỉ là quan hệ xa lạ nên cô có thể chịu việc anh không nói, nhưng bây giờ đã thế này rồi mà anh vẫn không nói, thần bí để làm gì kia chứ?
Anh càng thần bí, trong lòng cô càng bất an, cảm giác giống như chôn một quả bom hẹn giờ vậy, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
“Hay lại là câu nói kia đây là chuyện riêng của anh, chỉ cần em bằng lòng gả cho anh cái anh cũng sẽ nói cho em.”
“Lấy cớ, lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ, em không thèm để ý đến anh nữa, hừ.” Tạ Thiên Ngưng giận dỗi đứng lên, làm bộ rời đi.
Phong Khải Trạch quýnh lên, cũng đứng lên, kéo tay cô giải thích: “Trong nhà anh có chút rối rắm, sau khi giải quyết mọi chuyện xong anh sẽ nói cho em biết, có được không?”
Anh chỉ muốn mang cho cô niềm vui và hạnh phúc, đau lòng cùng buồn phiền để cho một mình anh đối mặt là được.
“Cái gì rối rắm?” Cô quay đầu lại, nghiêm túc hỏi, càng cảm thấy hứng thú với chuyện của anh.
“Những thứ rối rắm này không phải một mình anh là có thể nói, trong đó liên quan đến rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nói ra cũng không có gì với anh cả, nhưng với những người khác mà nói thì chưa chắc, khi nào đến lúc anh tự nhiên sẽ nói cho em biết, tin tưởng anh, được không?” Anh nắm tay cô, trong mắt là tình nồng ý mật, biểu hiện vô cùng sâu sắc.
Ánh mắt như thế thật đúng là phóng điện làm cô tê dại, toàn thân không khỏi run lên một chút, dứt khoát không hỏi nhiều nữa: “Được rồi, được rồi, chỉ cần anh không phải bị truy nã là được, bằng không thì anh cách xa em ra một chút.”
Thôi, có một số việc không biết thì tốt hơn, dù sao cô cũng không phải là người hay để ý mấy chuyện vụn vặt.
“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?” Anh giả vờ làm ra vẻ đau thương, buồn bã hỏi.
“Cũng gần như vậy.”
“Cái gì mà cũng gần như vậy chứ, là rất khác đó có biết không?”
“Anh cho rằng anh tốt bao nhiêu hả, không chỉ đẹp trai một chút, lại còn lạnh lùng một chút thôi sao, xì.”
“Bạn trai vừa đẹp trai vừa lạnh lùng một chút như anh là rất khó tìm, em có biết không?” Anh dương dương tự đắc nói, còn cố ý ra vẻ lạnh lùng.
“Ụa_____” Cô giả vờ nôn, châm chọc anh tự kỷ: “Đã gặp qua người tự kỷ nhưng chưa gặp ai tự kỷ giống anh như thế.”
“Chưa bao giờ thấy là được rồi, bây giờ cho em mở mang tầm mắt.”
“Da mặt của anh quả là rất dày, người ta châm biếm anh, anh lại cho rằng người ta khen anh, đồ ngốc.”
“Chỉ cần em vui vẻ, anh làm đồ ngốc một lần cũng không có việc gì.” Anh hơi cúi người, để gương mặt đến trước mặt cô, cười dịu dàng nhưng có ý cưng chiều nhiều hơn.
Anh cưng chiều cô thật sao?
Nếu không phải như thế thì là do cô ảo giác rồi, nhưng trực giác nói cho cô biết, đây không phải là ảo giác, mà là sự thật.
“Anh, anh đừng dựa sát vào em như vậy được không? Cô ngượng ngùng quay mặt đi, có chút đỏ mặt xấu hổ.
Mặt cô đỏ làm anh vui vẻ, tiếp tục ghé sát mặt vào, cười hì hì đùa cô: “A, đỏ mặt kìa.”
“Ai, ai đỏ mặt, anh đừng nói bừa.” Cô ૮ɦếƭ không muốn thừa nhận, nhưng lại dùng hai tay che mặt mình, cảm thấy có chút nóng nóng.
Chẳng lẽ cô thật sự đỏ mặt sao?
“Hai mắt anh nhìn rất rõ ràng, làm sao có thể nói bừa được, em nhìn mặt của em đi, càng lúc càng đỏ.”
“Em không để ý đến anh nữa.” Tạ Thiên Ngưng xấu hổ đến không muốn gặp người, dứt khoát đi về phía trước.
Phong Khải Trạch đuổi theo, kéo tay giữ chặt cô lại, thâm tình nói: “Thiên Ngưng, làm bạn gái của anh, được không?”
“Không được.” Cô giận dỗi trả lời, nhưng kì thật trong lòng đã có một chút cao hứng rồi.
Có một người đàn ông yêu thương mình,ai mà không thích chứ?
“Chẳng qua là anh quá mờ ảo, làm cô có phần chùn bước.
“Vì sao không được?” Anh đau buồn hỏi, vẻ mặt mất mác, càng như bị đả kích.
Tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng đánh chiến lâu dài, nhưng đối mặt với cự tuyệt của cô, anh vẫn thật đau lòng.
Anh hi vọng cô thật tình chấp nhận anh.
“Này, anh phải nhìn rõ tình hình nhé, mặc dù chúng ta là bạn bè từ bé, nhưng ra đi mười sáu năm rồi, hai bên cũng đã trưởng thành, em cũng có chút không hiểu lắm về anh. Thử hỏi, đối với một người không hiểu rõ, có thể tùy tiện bằng lòng làm bạn gái anh ta được không?” Cô dùng ngón trỏ dí vào bờ vai của anh, dáng vẻ hợp tình hợp lý.
Cô đúng là không hiểu anh một chút nào, chỉ biết là anh bá đạo, thần bí.
“Trong khoảng thời gian ở chung này, em còn chưa hiểu rõ anh sao?”
“Không đủ, không đủ, hơn nữa, em đúng là tận mắt thấy anh và Hồng Thi Na ôm nhau, xem ra quan hệ của hai người cũng không bình thường, không chừng cô ấy là bạn gái của anh. Anh đã có bạn gái rồi, vì sao vẫn còn muốn trêu chọc em, chẳng lẽ định bắt cá hai tay sao?” (tâm: thật ra thì bắt cá phải bắt bằng hai tay mà )
Có một bạn trai như thế, để dưỡng mắt cũng được lắm.
Anh ưu tú như thế, thật sự tình nguyện yêu thích một người bình thường như cô sao?
“Khỉ nhỏ, anh thành thật nói cho em biết, anh thật sự thích em hay chỉ là đùa giỡn em thôi? Em đã từng bị người khác thương tổn một lần, em không biết mình có chịu đựng được một lần nữa hay không. Nếu như anh chỉ trêu chọc em, em cầu xin anh bỏ qua cho em, được không? Cô ghé vào tai anh nói một đoạn cầu xin tràn đầy khổ sở.
Mấy câu này làm Phong Khải Trạch không vui, thoáng nhíu mày một chút, nghiêm túc trả lời: “Ngay từ đầu anh đã nói anh không có đùa rồi, anh thật sự nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc. Phong Khải Trạch anh đời này trừ em ra, ai cũng không cần. Mà em, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh, nghe rõ chưa?”
Câu trả lời bá đạo của anh làm cô cực kì vừa lòng, hai tay ôm chặt anh, đầu ghé sát vào lưng anh, nở nụ cười hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc