Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 22

Tác giả: Tịch Mộng

Lạnh như băng
Phong Khải Trạch không né tránh cũng không phản kháng, cứng rắn nhận một cái tát này.
Đây không phải lần đầu tiên anh bị bàn tay này đánh, cho nên không có cảm giác gì, ở trong lòng anh người cha này không đáng để anh tôn kính.
"Ba, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng xong, còn gì nữa không"?
"Mày ——" Bàn tay Phong Gia Vinh run rẩy, cực kỳ hối hận đã đánh một tát này, nhưng vì thể diện đành nhắm mắt cho qua: "Tao có thể để mặc mày muốn làm gì thì làm, chỉ riêng hôn sự đã định giữa mày và Thi Na, dù mày không đồng ý cũng vẫn phải cưới con bé".
"Tốt nhất ông không nên ép tôi dùng tới biện pháp cực đoan để giải quyết chuyện này". Phong Khải Trạch lạnh giọng cảnh cáo Phong Gia Vinh, đồng thời cũng trừng mắt cảnh cáo Hồng Thi Na.
Hồng Thi Na bắt gặp ánh mắt này vô cùng sợ hãi, đáy lòng phát run, nhưng không kìm lòng được mà chống lại ánh mắt của anh.
Cô thấy được hận ý mạnh mẽ trong đôi mắt anh, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến anh căm hận cha anh đến như vậy?
Anh lạnh lùng giống như hàn băng, muốn đi vào nội tâm anh chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Cô biết rõ rất khó, nhưng nó lại càng K**h th**h cô muốn mở cánh cửa trái tim anh ra để cô bước vào.
Phong Gia Vinh lại bị chọc giận, không ngừng uy hiếp Phong Khải Trạch: "Về chuyện này mày không có quyền gì không đồng ý, cho dù mày có phản đối thế nào thì cô dâu của Phong đại thiếu gia, người mà tao đã chọn chính là Thi Na."
"Có bản lãnh thì ông giết tôi đi, sau đó mang xác tôi đi kết hôn với cô ta". Phong Khải Trạch cười khinh thường, bỏ lại một câu rồi bước ra ngoài cửa.
Phong Gia Vinh muốn ngăn, nhưng lại bị Đới Phương Dung kéo lại: "Được rồi, vốn hôm nay không cần tranh cãi ầm ĩ như vậy, tại sao ông không thể nói chuyện nhẹ nhàng với con chứ?”
Hai cha con đã tranh cãi nhau vài chục năm, không ngờ đến giờ vẫn còn tranh cãi.
“Đều tại bà chiều nó thành hư rồi”. Phong Gia Vinh không có nơi trút giận liền đổ hết lên đầu Đới Phương Dung.
“Tôi cũng chỉ làm hết trách nhiệm của một người mẹ, ngược lại ông cứ luôn mắng nó, chẳng lẽ ông không thể nói chuyện nhẹ nhàng với nó được sao”?
Mặc dù Phong Khải Trạch không phải con ruột của bà, nhưng bà cực kỳ yêu thương anh, luôn coi anh là nhất, chuyện gì cũng điều nghĩ cho anh, bởi vì bà không thể có con cho nên mới dồn hết toàn bộ tình mẫu tử cho anh.
Chỉ tiếc rằng anh chưa bao giờ gọi bà một tiếng ‘ mẹ ’.
Hồng Thi Na cảm thấy không cần ở lại nữa, đứng lên cáo từ: "Hai bác, con về trước đây, hôm nào đó con sẽ trở lại thăm hai người".
"Thi Na, thật ngại quá, không ngờ lại xảy ra chuyện này.” Đới Phương Dung lúng túng nói xin lỗi, cảm thấy rất mất thể diện vì chuyện ngày hôm nay.
Mặc dù trước đó bà cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Bà hiểu rõ thằng bé Khải Trạch này, chỉ cần là chuyện nó không thích thì không ai có thể ép nó làm.
Nhưng chuyện kết thân lần này, e rằng nó không thể làm chủ được.
"Thi Na, bác cho người lái xe đưa cháu về". Phong Gia Vinh đành cười cười, cũng cảm thấy rất mất mặt vì chuyện ngày hôm nay.
"Không cần đâu bác trai, cháu đã gọi tài xế tới đón rồi, cháu chào hai bác". Hồng Thi Na dịu dàng từ chối, sau đó cầm túi xách đi ra ngoài.
Phong Gia Vinh cùng Đới Phương Dung không nói gì, nhìn cô rời đi, đợi cô đi ra khỏi cửa chính, hai người lại thoáng nhìn lẫn nhau, căn phòng trở nên im ắng.
"Gia Vinh, không phải tôi muốn trách ông, nhưng chuyện ngày hôm nay tôi thấy người sai là ông đó".
"Bà đi tìm thằng ranh kia mà nói chuyện, tôi không muốn nghe." Phong Gia Vinh đã thấy đủ phiền toái rồi, không muốn nghe những lời khó nghe nữa.
Nuôi dưỡng con trai hơn mười năm, không ngờ kết quả lại thế này.
"Từ nhỏ Khải Trạch đã không thích nơi này, nó oán hận ông, ông càng cương quyết ép buộc nó thì chỉ càng làm cho mọi chuyện hỏng bét, thậm chí càng không thể cứu vãn được".
"Được rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Tóm lại, chuyện kết thân với Hồng gia nó không đồng ý cũng phải đồng ý". Phong Gia Vinh nói cương quyết, sau đó tức giận đi lên lầu.
Đới Phương Dung đành lắc đầu, hết cách với chuyện này.
Hai cha con nhà này tính tình có phần giống nhau, nếu cứ cứng đối cứng sẽ không có kết quả tốt.
Đau lòng gấp bội
Tạ Thiên Ngưng ở nhà ngây ngô suy nghĩ, muốn xem thử có đúng như lời Phong Khải Trạch nói là có người đưa đồ ăn ngon tới cho cô hay không.
Kết quả, đợi đến hơn bốn giờ chiều mà không thấy thức ăn ngon nào đâu, lại thấy Tạ Minh San gọi điện thoại tới nói muốn gặp mặt nói chuyện một chút.
Mới đầu cô còn không định đi, sợ rằng đó là một cái bẫy. Nhưng nghĩ lại, cô không làm việc gì với trái lương tâm thì tại sao lại phải sợ.
Nhìn đồng hồ lúc này là năm giờ chiều, người đưa cơm còn chưa tới, mà cô lại không có thời gian đợi thêm nữa nên đành mặc kệ, đi ra ngoài gặp Tạ Minh San.
Bởi vì đường hơi xa nên khi cô đến điểm hẹn ở quán cà phê thì đã là bảy giờ tối, sắc trời đã tối, đèn sáng khắp nơi.
Quán cà phê mang không khí thần bí trầm tĩnh, làm cô cảm giác mình và nơi này không hợp nhau.
Khách của quán này có vẻ rất biết thưởng thức, từng cử chỉ lời nói đều cực kì ưu nhã, quần áo quý phái, ngay cả một nụ cười lộ ra cũng rất cao quý cùng nhã nhặn.
Nhìn lại cô, cách ăn mặc quê mùa không nói, ngay cả đầu tóc cũng ghim lung tung, còn không bằng nhân viên phục vụ nơi này.
Tạ Minh San đã sớm ngồi ở trong quán cà phê đợi cô, thấy cô đi vào, liền ưu nhã gật đầu một cái, ý bảo đến đây.
Tạ Thiên Ngưng thấy cô ta, bình tĩnh đi đến tỏ ra lạnh lùng, mơ hồ có chút tức giận.
"Chị họ, chị muốn uống gì, hôm nay em mời".
"Không cần, tôi không uống gì hết, cô tìm tôi có việc gì thì nói nhanh đi để tôi còn về." Mới vừa rồi Tạ Thiên Ngưng còn cảm thấy có chút lúng túng khi bước vào quán cà phê cao cấp này, nhưng hiện tại đã không còn nữa, chỉ còn tức giận bao trùm lấy cô.
"Chị họ, em biết rõ chị vẫn còn giận em, em muốn gặp chị để nói rõ chuyện ấm nước nóng lần trước."
"Cô còn mặt mũi mà nói chuyện này với tôi à, chân tướng sự việc thế nào cô là người rõ nhất, không phải sao"?
"Dĩ nhiên là em biết rõ, cho dù đã làm gì thì em cũng chỉ muốn chứng thực lời nói: không phải em ςướק Thiếu Hoa, mà là do anh ấy không yêu chị nên mới bỏ chị. Nếu anh ấy yêu chị thật lòng thì sẽ hiểu rõ chị, tin chị không làm em bị bỏng. Nhưng anh ấy không hề như vậy, chỉ cần vài ba lời đơn giản đã định tội cho chị, chị biết nghĩa là thế nào không? Nghĩa là căn bản chị không có vị trí nào ở trong lòng anh ấy hết". Lời lẽ của Tạ Minh San rất hùng hồn khi nói đến chuyện đó, không lộ chút áy náy.
Nghe thế, một nửa tức giận của Tạ Thiên Ngưng bay mất, nhưng lòng lại đau lên gấp bội.
Nghĩ lại chuyện ấm nước nóng lần trước, đúng là không có một ai tin tưởng cô, chẳng lẽ cô là người không đáng tin sao?
Tạ Minh San có làm gì đi nữa thì quả thực đã chứng minh rất nhiều việc, chứng minh cô ngu xuẩn đần độn.
"Chị họ, em thật sự rất yêu Thiếu Hoa, em cũng biết chị yêu anh ấy, nhưng cả hai chúng em đều yêu nhau, chị có thể tác thành cho chúng em được không"? Tạ Minh San đột nhiên nắm tay Tạ Thiên Ngưng, điềm đạm đáng yêu cầu xin cô.
"Minh San, cô không thấy yêu cầu này rất buồn cười sao?” Tạ Thiên Ngưng rút tay về, không muốn ***ng vào cô ta.
Đối với cô em họ này, cô chỉ có oán hận, mặc dù biết không thể trách cô ta trong tất cả mọi chuyện, nhưng chính cô không kiềm chế được ý nghĩ căm hận cô ta.
Cô không phải người độ lượng, không thể dễ dàng tha thứ tất cả.
Hai tay dâng lên
Tạ Minh San nặn ra mấy giọt nước mắt đau lòng, tiếp tục đáng thương van xin Tạ Thiên Ngưng: "Chị họ, em biết yêu cầu như thế rất quá đáng, nhưng mà em nhất định phải lấy Thiếu Hoa".
"Cô nhất định muốn gả cho Thiếu Hoa, chẳng lẽ tôi không muốn vậy sao? Mười năm qua, tôi đã bỏ ra bao nhiêu cô đều biết rất rõ mà, nếu như cô bỏ ra mười năm tình cảm đối với một người đàn ông, cô có chút do dự đem hắn ta nhường cho người phụ nữ khác hay không ".
"Em ---------".
"Tạ Minh San, đừng chơi chiêu bài nói mình không có tí lỗi nào đi? Cô biết rõ Thiếu Hoa là vị hôn phu của tôi, nhưng mà cô lại bỏ mặc, tự mình lén lút qua lại với hắn. Nếu như cô không phải cố ý, thì chuyện cũng sẽ không ầm ĩ đến ngày hôm nay".
"Em ------".
"Đừng nói với tôi rằng cô không có chút lòng riêng nào, tôi không tin".
Nếu như Tạ Minh San thật sự không cố ý muốn ςướק vị hôn phu của cô, còn lén lút qua lại với Ôn Thiếu Hoa vài năm như vậy sao lại không nói cho cô biết?
Rõ ràng chuyện mình làm sai lại còn giả bộ oan ức, lấy cái gì hai người đã quyết mãi bên nhau trọng đời, thật nực cười khi bọn họ muốn cô giúp toại nguyện cho họ.
Vô liêm sỉ.
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng tức giận. Từ đầu tới cuối trong chuyện này, người chịu ấm ức mới là cô mà, còn phần Tạ Minh San đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
"Chị họ, em đã có thai của Thiếu Hoa, cho nên không thể không lấy anh ấy, cầu xin chị hãy thành toàn cho chúng em đi". Tạ Minh San khóc đến đau lòng, lúc này nước mắt đã rơi đầy trên mặt (Vân Vân: vô liêm sỉ, vô liêm sỉ >"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc