Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 16

Tác giả: Tịch Mộng

Lửa giận khó hiểu
Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San cứ như vậy mà đi, khiến Tạ Thiên Ngưng tức ૮ɦếƭ đi được. Cô cầm gối đầu lên, dùng sức ném ra ngoài cửa.
Ném trúng ngay vào đầu Ôn Thiếu Hoa, làm anh tức giận đứng lại, xoay người, đôi mắt tràn đầy lửa giận cùng chán ghét nhìn cô, đối với hành động của cô rất bất mãn: "Em năm nay đã hai mươi tám tuổi rồi, đừng cư xử như đứa bé làm những chuyện khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Em càng như vậy, sẽ càng khiến cho người khác chán ghét em hơn."
"Nếu chán ghét tôi, tại sao lại còn cứu tôi?" Tạ Thiên Ngưng rống to, vết thương lòng còn chưa lành hẳn, lại một lần nữa bị người khác dùng sức xé ra, đau đến nỗi cô không nhịn được liền bộc phát.
Cô thật sự xấu xa đến vậy sao?
"Cứu em?"
Hắn nhìn vẻ mặt giận dữ cô, hai mắt nghi ngờ không hiểu cô đang nói gì.
Xem ra cô đã hiểu lầm, cho rằng người cứu cô là hắn.
Thật ra sự thật không phải thế.
Nghĩ tới đây, Ôn Thiếu Hoa đang muốn mở miệng giải thích, nhưng một y tá chợt đi tới khiển trách bọn họ: "Nơi này là bệnh viện, mọi người không nên lớn tiếng ồn ào để tránh ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi."
Sau khi y tá nói xong, liền đi tới bên cạnh Tạ Thiên Ngưng, kiểm tra sơ qua cho cô một chút, sau đó lễ phép nói: "Tiểu thư, thân thể của cô đã không có gì đáng ngại, ngày hôm nay có thể xuất viện rồi, nhưng về sau phải chú ý chăm sóc thân thể hơn."
"Cám ơn, tôi biết rồi." Tạ Thiên Ngưng thu hồi khuôn mặt tức giận, nở một nụ cười thân thiện với y tá.
Y tá liền thu dọn một chút, đang muốn rời đi, nhưng vẫn không nhịn được liền nhiều chuyện thêm một chút: "Tiểu thư, người đàn ông hôm qua đưa cô tới bệnh viện là bạn trai cô sao? Không thể không nói, bạn trai cô thực sự rất đẹp trai nha, hơn nữa còn rất ân cần chu đáo, tự mình chăm sóc cô cả một buổi tối, chắc lúc này đã ra ngoài mua đồ ăn cho cô rồi."
"Bạn trai tôi?"
Cô có bạn trai từ khi nào vậy?
Vả lại người còn đang ở đây, tại sao y tá lại nói như vậy chứ? Không lẽ người cứu cô không phải Ôn Thiếu Hoa sao?
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, vì vậy liền chỉ vào Ôn Thiếu Hoa đang đứng ở cửa, hỏi y tá: "Cô y tá, người đưa tôi tới bệnh viện ngày hôm qua, không phải là anh ta sao?"
"Không phải." Y tá liếc mắt nhìn sang Ôn Thiếu Hoa, sau đó quay đầu lại khẽ mỉm cười, lắc đầu kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ ngày hôm qua người đưa cô đến bệnh viện không phải là bạn trai cô?"
Nếu như không phải, vậy người đàn ông kia cũng quá tốt bụng rồi, không chỉ đưa người đến bệnh viện, còn chăm sóc cả một buổi tối, thật đúng là một người đàn ông tốt!
"Không phải anh ta."
Ông trời ơi, thì ra nói hết nửa ngày, cô lại hiểu lầm tai hại như vậy, người cứu cô không phải Ôn Thiếu Hoa mà là một người không quen biết.
"Được rồi, lát nữa cô có thể đi làm thủ tục xuất viện rồi." Y tá không nhiều chuyện nữa, đi thẳng ra ngoài.
Tạ Thiên Ngưng không nói gì, ngồi trên giường cực khổ suy nghĩ xem anh chàng tốt bụng đẹp trai đã cứu cô là ai.
Đột nhiên Ôn Thiếu Hoa cảm thấy trong lòng có ngọn lửa giận không hiểu nổi dâng lên, nhất là khi thấy Tạ Thiên Ngưng không thèm nhìn hắn, làm cho lửa giận càng mạnh hơn, không muốn ở lại với cô nữa liền kéo Tạ Minh San rời đi.
Không biết vì sao, khi y tá nói ra chân tướng sự thật thì trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, thậm chí còn giận dữ, tại sao người cứu cô không phải là hắn.
Tại sao hắn lại có cảm giác này?
Tạ Minh San bị Ôn Thiếu Hoa dùng sức lôi đi về phía trước, bước đi cũng hơi khó khăn, nhưng cô không nói gì, chỉ nỗ lực đuổi theo.
Cô hiểu hắn đang nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng, nhưng lúc này có nói gì cũng đều vô dụng, căn bản muốn thay đổi như cũ đã không còn kịp nữa rồi.
Bất kể chuyện như thế nào, thì cô mới là vợ sắp cưới của Ôn Thiếu Hoa .
Quấn chặt cả đời
Đúng lúc này Phong Khải Trạch đi từ ngoài vào, trên tay cầm túi đồ ăn sáng, nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa với Tạ Linh San đi tới, anh liền đi chậm lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, chân mày không vui liền nhướng lên.
Mặc dù anh chưa từng gặp qua Ôn Thiếu Hoa, nhưng trên tài liệu của anh có hình hắn ta, có lẽ vì liên quan đến Tạ Thiên Ngưng, nên một người chưa bao giờ để ý đến bất luận kẻ nào như anh, ngay lập tức nhớ kỹ tên đàn ông đáng kinh tởm này.
Hai người kia tới bệnh viện làm gì?
Chẳng lẽ đến tìm Tạ Thiên Ngưng sao?
Một người đàn ông mang theo niềm vui mới đến tìm vị hôn thê bị vứt bỏ của mình, chẳng phải là muốn đả kích người khác hay sao?
Phong Khải Trạch càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cũng có chút lo lắng, liền bước nhanh về phía phòng bệnh.
Anh phải mau chóng trở về phòng bệnh, xem hai người kia đã làm gì quả táo của anh rồi?
Ôn Thiếu Hoa với Tạ Minh San không biết Phong Khải Trạch, cho rằng anh là người lạ, cứ như vậy đi lướt qua anh, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Một mình Tạ Thiên Ngưng ở trong phòng bệnh, ngồi ngơ ngác trên giường, tiếp tục nghĩ đến người đã cứu cô.
Khi cô biết người cứu cô không phải là Ôn Thiếu Hoa thì trong lòng chợt cảm thấy có chút mất mác, nhưng cũng có phần cao hứng.
Bây giờ cô với Ôn Thiếu Hoa đã không còn quan hệ, có lẽ giữa hai người đã không còn chút liên quan nào nữa rồi, cô lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Từ giờ trở đi cô với Ôn Thiếu Hoa đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn, vứt bỏ hết tình cảm suốt mười năm qua.
“Đúng vậy, Tạ Thiên Ngưng, từ giờ trở đi mày phải sống cho chính mình, hãy cố gắng lên.”
Lảm nhảm mấy câu, sau đó hét to một tiếng phát tiết nỗi lòng của mình, quăng toàn bộ đau đớn trong tim ra ngoài.
“A_____”
Phong Khải Trạch vừa tới ngoài cửa, nghe thấy tiếng la, hốt hoảng không kịp gõ cửa liền trực tiếp xông vào.
Binh___
Tiếng đẩy cửa thật lớn làm Tạ Thiên Ngưng giật mình, tầm mắt lập tức nhìn về người vừa tới, nhất thời kinh ngạc làm gương mặt trầm xuống, vừa tức giận lại có chút chán ghét nói: “Tại sao lại là anh?”
Ông trời ơi, đừng đùa quá lớn như vậy chứ, cư nhiên để cho một tên bệnh thần kinh cứ quấn lấy cô mãi không tha.
Tha cho cô đi.
Phong Khải Trạch mặc kệ cô phẫn nộ hay chán ghét, bước nhanh đến bên giường, cẩn thận quan sát cô nhiều lần, lại không thấy trên người cô có bất kỳ vết thương gì, nên cũng yên tâm hơn phân nửa.
“Phong tiên sinh, rốt cuộc anh định bám theo tôi tới khi nào đây?” Tạ Thiên Ngưng không biết nói gì với hành động kì quái của anh.
Một kẻ làm cô đau lòng vừa mới rời khỏi, không ngờ lại xuất hiện một kẻ khác chuyên làm cho cô tức giận, như vậy làm sao cô sống nổi chứ?
“Quấn quýt cả đời.” Phong Khải Trạch nâng đôi môi mê người lên, cười nhạt, trong đôi mắt lộ ra tia sáng dịu dàng, lại ẩn chứa sự mê hoặc kỳ quái, thần bí tới mức làm người khác không đoán được rốt cuộc anh đang muốn làm gì.
Nhưng cô có thể khẳng định một điều, anh thật sự rất đẹp trai.
Từ trước đến nay Tạ Thiên Ngưng không thích các anh chàng đẹp trai, nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn nữa, không kìm lòng nổi mà lên tiếng.
“Oa, đúng là rất xinh đẹp.”
Nếu như có bạn trai như vậy, tin rằng nhất định sẽ làm người khác ghen tỵ ૮ɦếƭ đi được.
Xinh đẹp____ dùng từ này để hình dung, làm Phong Khải Trạch hơi bất mãn, nghiêm mặt nhướng mày.
Đối với một người đàn ông mà nói, dùng từ ‘ xinh đẹp’ để hình dung quả thật là một loại sỉ nhục.
“Nhìn đủ chưa?” Anh không vui hỏi, cắt ngang nhã hứng của cô.
Anh không phản đối cô nhìn anh, nhưng anh không cho phép cô dùng từ ‘xinh đẹp’ để hình dung anh như vậy.
Đột nhiên dịu dàng
Nhìn đủ chưa?
Tạ Thiên Ngưng nghe được câu này lập tức lấy lại tinh thần, thu hồi ánh mắt hoa si của mình, ra vẻ khinh thường, liền giễu cợt nói: "Ai thèm nhìn một kẻ bệnh thần kinh chứ."
Nếu như người đàn ông này có thể bình thường một chút, dịu dàng một chút, săn sóc một chút, hài hước một chút, thư sinh một chút, như vậy sẽ rất hoàn mỹ.
Bất quá cô cũng biết nhiều cái một chút cộng lại thành thế nào, đó là một khoảng rất lớn, lớn đến mức không thể nào thay đổi được.
Thôi, dù sao anh cũng không phải bạn trai cô, anh là loại người gì cũng không có quan hệ tới cô, cô làm gì phải quan tâm nhiều chứ?
"Hiện tại anh nghiêm túc nói cho em biết, anh không phải thằng bệnh thần kinh, em nhớ kỹ cho anh." Phong Khải Trạch nhớ lại chuyện lần trước ở bệnh viện, bị người ta bắt lại xem mình như kẻ bệnh thần kinh, giận đến cắn răng nghiến lợi.
Ngày đó anh phải tốn rất nhiều sức lực, mới chứng minh được mình không phải kẻ bị bệnh thần kinh với các bác sĩ. Thiếu chút nữa bị người ta xem là người bệnh tâm thần mà đem nhốt lại, bất cứ ai trong tình cảnh đó cũng đều giận cả.
Nếu như đổi lại là người khác làm vậy với anh, người đó không ૮ɦếƭ cũng thành kẻ tàn phế.
Bởi vì là cô, nên anh mới khoan dung độ lượng mà bỏ qua hết tất cả.
Chỉ có một điều anh không thể tha thứ, anh không cho phép trong lòng cô có người đàn ông khác. Cho nên cái tên Ôn Thiếu Hoa kia, anh sẽ tìm đủ tất cả biện pháp để tống hắn ra khỏi trong lòng cô.
"Không có người bị bệnh thần kinh nào lại tự nhận mình là người bị bệnh thần kinh cả." Cô quay sang nói ngược lại anh, biểu lộ ra tất cả sự chân thật của mình.
Dù ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa, gặp phải chuyện không vui, cô cũng sẽ không tức giận, chỉ muốn tìm đủ mọi cách để phù hợp với sở thích của hắn, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, cô chưa từng có bất kỳ dị nghị nào, thậm chí nói chuyện với hắn cũng không dám quá lớn tiếng.
Nhưng ở trước mặt người đàn ông này, cô muốn làm gì thì làm cái đó, không có một chút gò bó.
Chẳng lẽ chỉ vì anh là người xa lạ, cho nên cô chẳng chút che giấu mới bộc lộ rõ bản chất thật sự của mình?
"Nếu như anh thật sự là kẻ bệnh thần kinh, em nghĩ đám bác sĩ kia có chịu dễ dàng thả anh ra không?"
"Cái này ——"
Hình như cũng đúng, sao cô lại quên chuyện này chứ.
"Cô gái ngốc à, em vừa mới tỉnh lại nên chắc bụng đã đói rồi, ăn chút trước đi, sau đó anh đưa em về." Phong Khải Trạch lấy bữa sáng ra, tự mình đưa đến trước mặt cô.
Tạ Thiên Ngưng trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn bữa sáng phong phú ở trước mặt, trong lòng cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
Đã rất lâu rồi không có ai mua đồ ăn gì đó cho cô cả. Từ sau khi ba qua đời, cô đã tự nói với chính bản thân mình. Từ nay về sau cô đều phải tự dựa vào chính mình, phải kiên cường mà sống.
Mười năm nay, hơn ba ngàn ngày đêm, một ngày ba bữa cô đều phải tự mình giải quyết, có khi tăng ca nên đi về nhà quá trễ không kịp ăn cơm, có lúc còn vì chuyện của Ôn Thiếu Hoa mà dẹp chuyện ăn cơm sang một bên, cứ để bụng đói như vậy, ngày đêm mệt mỏi gom góp lại, kết quả cô bị bệnh đau bao tử.
Nhưng chuyện buồn cười nhất, là không có ai biết cô bị bệnh đau bao tử, cô chỉ biết yên lặng chịu đựng.
Phong Khải Trạch đem bữa sáng tới rất lâu, nhưng lại không thấy đối phương có phản ứng gì, vì vậy liền ngồi lên giường bệnh nghi ngờ hỏi: "Từ hôm qua tới giờ em chưa có ăn gì, chẳng lẽ không thấy đói sao?"
Vừa nói xong, mới phát hiện trong đôi mắt của cô rưng rưng nước mắt, cuối cùng khóc lóc, hiện rõ hai dòng nước mắt chảy trên gương mặt.
Nước mắt của cô làm anh thấy đau lòng, không nhịn được dịu dàng hỏi: "Tại sao lại khóc, chẳng lẽ bữa ăn sáng anh mua không hợp khẩu vị của em sao?"
Bỗng nhiên dịu dàng khiến cho Tạ Thiên Ngưng càng thêm kích động, cuối cùng không nhịn được nhào qua ôm anh thật chặt, khóc lớn một hồi.
"Huhu ——"
Thì ra khi có một Ⱡồ₦g иgự¢ để ôm vào mà khóc thút thít, là chuyện rất hạnh phúc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc