Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 150

Tác giả: Tịch Mộng

Một tuần sau, miệng vết thương trên cánh tay Phong Khải Trạch đã khép lại, vì được chăm sóc cẩn thận nên không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Sau khi vết thương lành, anh muốn nhất chính là hạ gục cô gái nào đấy, hung hăng chén no một bữa, để bù lại một tuần phải sống cuộc đời hòa thượng.
Trái lại Tạ Thiên Ngưng nằm ở trên giường thở dốc, tóc rối loạn, phô bày ra bóng lưng mê người, dưới thân được che bởi một lớp tơ mỏng, cả người như bị ép khô, cả chút khí lực cũng không còn.
Nếu mỗi ngày cứ phải ứng phó sinh lực dồi dào của anh, chắc là cô sẽ mệt ૮ɦếƭ mất, thật sự không biết anh lấy đâu ra tinh lực như vậy?
Phong Khải Trạch nằm nghiêng người, để lộ ra thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ, một bàn tay chống đỡ lấy đầu, một bàn tay di chuyển trên lưng của cô, trông bộ dáng như chưa hết thỏa mãn, ngửi mùi hương truyền đến từ thân thể cô, vô cùng hưởng thụ.
“Thật muốn đem em cùng cả xương cốt nuốt hết vào trong bụng.”
Cô chỉ còn lại một chút xíu sức lực, mặt mệt mỏi, cố gắng rất lâu mới đáp lại một câu, “Giờ cứ đem em ăn sạch, vậy chút nữa anh sẽ không có gì để ăn nữa đâu.”
“Cho nên giờ anh chỉ có thể nhìn, không thể ăn, giữ sức lực chút lại ăn tiếp.” Anh nghiêng người xuống, lưu lại một chuỗi nụ hôn ở trên lưng cô, sau đó áp lên trên người cô, duỗi cánh tay dài ra, ôm cô vào trong lòng иgự¢, cọ xát ở trên người cô.
Chỉ ôm cô thôi, mà đã thấy rất tuyệt.
“Thật sự ăn no người ta rồi.” Cô vẫn nằm ngược lại như cũ, nhắm chặt hai mắt, để anh muốn làm gì thì làm ở trên người cô.
Rất nhiều việc, thật sự chỉ cần quen là được, cô đã quen có sự tồn tại của anh, quen mùi hương trên người anh, nửa điểm cũng không bài xích Khải Trạch.
Phong Khải Trạch cứ cọ một hồi ở trên người cô, lấy tay ngắm nghía mái tóc mềm như tơ của cô, tầm mắt lơ đãng rơi xuống dưới ngăn tủ, nhớ trên bên trong có một cái hộp gỗ, liền hỏi một chút, “Thiên Ngưng, em không định mở cái rương kia ra xem sao? Chú nói trong có đồ cưới của em, em cũng nên nhìn thử xem.”
Vốn dĩ anh cũng không để ý đến, nhưng hôm qua trong lúc vô tình thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm cái rương một hồi, cho nên mới để ý đến chuyện này. Ngoài mặt cô nói không cần, không để ý đến, nhưng anh biết, cô nhớ, cô rất nhớ, chỉ là do lòng oán hận thúc đẩy cô phải che giấu nó đi.
Tạ Thiên Ngưng vừa nghe đến chuyện hộp gỗ, thân thể ủ rũ lập tức biến mất, từ từ mở to mắt, xoay người nằm thẳng, nghiêm túc nhìn về phía anh, nặng nề nói: “Em không muốn biết bên trong là gì, cho nên sẽ không mở ra.”
“Em biết không, lúc em nói dối trong mắt đều lộ vẻ đau buồn, cho nên em không cần phải nói láo. Em có thể làm bộ bản thân không quan tâm, em cũng có thể lừa dối bản thân mình không cần, nhưng em lại không thể thay đổi được sự thật, là em quan tâm đến có đúng không?” Anh dịu dàng vạch trần những gì cô đang che giấu, chỉ muốn biết trong lòng cô thật sự đang nghĩ gì.
Cô có chút không vui, quay đầu đi không nhìn anh, mang theo cỗ tức giận, lạnh lùng nói, “Em nói không cần là không cần.”
“Đã không cần, vậy sao em còn giữ hộp gỗ lại? Em giữ nó, chứng tỏ em còn quan tâm đến, chỉ là em không muốn đối mặt mà thôi.”
“Ngày mai em sẽ đem hộp gỗ ném đi.” Cô tức giận nói, chỉ là không đồng ý bản thân mình lưu ý đến hộp gỗ.
Nếu thừa nhận mình để ý hộp gỗ, vậy thừa nhận mình nhớ mẹ, người mẹ đã phản bội ba vứt bỏ cô, trong thâm tâm cô luôn nói cho bản thân mình biết một chuyện, mẹ cô đã ૮ɦếƭ, đã ૮ɦếƭ rồi.
“Chẳng lẽ em đem ném rương đó đi thì có thể thay đổi hết tất cả được sao?” Anh tiếp tục khuyên cô, muốn giúp cô mở ra khúc mắt.
“Em mệt rồi, muốn ngủ.” Cô cũng không muốn nói gì, nhắm mắt lại, kéo chăn phủ lên đầu, lấy cớ muốn ngủ để trốn tránh đề tài này.
Anh cũng không hỏi lại, không muốn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của cô, trong lòng đã hạ quyết định, nhất định phải tra ra xem mẹ cô là ai, năm đó đã xảy ra chuyện gì. Chỉ cần biết rõ mọi chuyện, có thể giúp cô mở ra khúc mắc, như vậy cô mới có thể càng thêm vui vẻ.
Lúc nhỏ cô đã gặp qua mẹ cô vài lần, nhưng ấn tượng không được sâu lắm, càng không biết tên của cô, xem ra bây giờ chỉ có thể đến hỏi Tạ Chánh Phong thôi.
Sáng hôm sau, sáng sớm Phong Khải Trạch rời khỏi giường, đến vườn hoa tìm Tạ Chánh Phong.
Tạ Chánh Phong nhận được rất nhiều mối làm ăn, mỗi ngày đều bận chăm sóc hoa cỏ, tuy có hơi mệt nhưng thật sự rất vui, điều duy nhất khiến ông phiền não chính là Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San, hai người mỗi ngày cứ tới làm phiền ông, định dùng chiến thuật quấn lấy người, khiến ông thật sự khó xử. Mỗi ngày cứ phải xua đuổi bọn họ, mỗi ngày phải đả thương họ một ít, nói đến mức trong lòng không thể chịu đựng nổi, dù sao cũng đã là người một nhà.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cho rằng 2 mẹ con kia lại tới nữa, vì thế không quay đầu lại, cũng không đứng dậy, ngồi xổm chăm sóc hoa, tức giận nói: “Các người lại đến nữa sao? Không phải đã nói với các người, nơi này không chào đón các người, mau đi đi. Nếu để cho cậu Phong biết hai mẹ con các người đến nơi này, sẽ rất tức giận, các người đi đi.”
“… …”
Phong Khải Trạch đi vào vườn hoa, thấy Tạ Chánh Phong đang ở trong vườn trồng hoa, vì thế liền bước tới, còn chưa nói ra thì đã nghe thấy lời ông nói, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, mày kiếm xiết chặt lại, lạnh lùng nói: “Không lẽ Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San thường xuyên đến nơi này?”
Tạ Chánh Phong vừa nghe đến giọng của Phong Khải Trạch, nhanh tay bỏ hết công việc, lập tức đứng dậy xoay người lại, cười xấu hổ, “Thì ra là cháu Phong, chú còn cho rằng____”
“Chú cho rằng là Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San có phải không? Chú, cháu nói ròi, không cho phép hai mẹ con họ đến nơi này, chú hẳn còn nhớ rõ chứ?”
“Nhớ chứ, đương nhiên nhớ rồi, cũng vì vậy, cho nên mỗi lần bọn họ đến chú đều đuổi họ đi. À, hôm nay sao cháu đi có mình vậy, Thiên Ngưng đâu?” Tạ Chánh Phong nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng của Tạ Thiên Ngưng, bỗng có chút lo lắng, “Có phải Thiên Ngưng đã xảy ra chuyện gì không?”
“Cô ấy rất khỏe, không có gì đâu.”
“Cháu Phong, hôm nay một mình đến tìm chú, chắc là có chuyện gì. Chi bằng chúng ta vào trong nói đi, gần đây chú tìm được một loại trà lài, cũng không tệ, để chú đi pha một bình, cho cháu nhấm nháp thử.”
“Chú, không cần phiền toái như vậy đâu, cháu chỉ muốn đến hỏi chú một việc, hỏi xong sẽ đi ngay.” Phong Khải Trạch kéo ông lại, không muốn để ông phải bận rộn.
Tạ Chánh Phong dừng bước chân lại, trầm giọng hỏi: “Cháu muốn hỏi chú chuyện gì, là về Thiên Ngưng hả?”
“Đúng vậy. Cháu muốn biết mẹ Thiên Ngưng là ai, vì sao năm đó lại bỏ đi? Vốn dĩ cháu muốn hỏi Thiên Ngưng, nhưng khi thấy cô ấy rất khổ sở, chắc sẽ không chịu nói ra, nên con mới đến hỏi chú.”
“Sao cháu đột nhiên lại hỏi về chuyện này?”
“Cháu muốn giúp Thiên Ngưng mở ra khúc mắc này, tuy cô ấy luôn luôn không nói ra chuyện này, nhưng cháu có thể nhìn ra được, trong lòng cô đã có sẵn một nút thắt, hơn nữa còn là cái nút không thể mở. Nếu cứ như vậy, e là cả đời phải chịu ảnh hưởng của khúc mắc này. Chú, chú nói cho cháu biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi?”
“Ai____” Tạ Chánh Phong không có nói ngay lập tức, mà chỉ thở dài một hơi, cảm khái nói: “Chuyện này thật sự đúng là ông trời trêu người, kỳ thực không thể hoàn toàn trách mẹ Thiên Ngưng.”
“Vì sao lại nói như vậy, tên mẹ của Thiên Ngưng là gì?”
Biết tên rồi sau đó tra ra thân phận, đã hơn mười năm, muốn cải tiến vai trò làm mẹ Thiên Ngưng chỉ sợ là không thể.
“Cô ta tên là Lâm Thư Nhu.”
“Cái gì?”
Nghe ba chữ ‘Lâm Thư Nhu’, Phong Khải Trạch có vẻ giật mình khác thường.
Anh đương nhiên phải giật mình, Cự Phong từng nói qua, người điều hành ngân hàng Thiên Tường tên là Lâm Thư Nhu, bọn họ không phải là một người chứ, chẳng lẽ là trùng họ trùng tên, không phải là một người?
Bất kể là gì, anh nhất định sẽ điều tra về người điều hành ngân hàng Thiên Tường.
Tạ Chánh Phong thấy anh giật mình như vậy, nghi hoặc hỏi:
“Sao, cháu Phong biết Lâm Thư Nhu sao?”
“Không biết,” Phong Khải Trạch trực tiếp phủ nhận, cái gì cũng không nói, tiếp tục hỏi: “Chú, vì sao năm đó Lâm Thư Nhu rời khỏi Tạ Chánh Kỳ, mà vì sao chú lại nói không nên trách Lâm Thư Nhu?”
“Chuyện này cũng không có nhiều người biết đến, anh trai chú đã ૮ɦếƭ, chỉ còn chú và Lâm Thư Nhu là biết. Vốn dĩ chú cũng muốn nói rõ mọi chuyện cho Thiên Ngưng biết, nhưng anh trai chú không chịu, muốn chú phải giữ bí mật này, vì anh ấy sợ sau khi Thiên Ngưng biết rõ chuyện sẽ đi tìm mẹ con bé, sẽ bị ăn mất xương tỷ của nó.”
“Chú, chú đừng vòng vo nữa, mau nói rõ hết mọi chuyện cho cháu biết đi.”
Anh giờ càng ngày càng sốt ruột muốn biết rõ mọi chuyện.
“Chú đã thề với anh trai chú, kiếp này tuyệt đối không nói ra mọi chuyện cho bất cứ kẻ nào biết.”
“Chẳng lẽ chú muốn thấy cả đời Thiên Ngưng phải chịu sự tra tấn sao, các người biết rõ chân tướng, vì sao không nói ra? Giờ có cháu bảo vệ cho cô ấy, không để người nào động vào một sợi lông của cô ấy, đừng nói là muốn ăn xương tỷ cô ấy. Chú, giấu diếm chẳng thể giải quyết được vấn đề đâu, nói ra để đối mặt với hiện thực, mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.”
“Ài_____”
Tạ Chánh Phong lại thở dài, do dự có nên nói ra hay không? Kỳ thực trong lòng rất muốn nói, nhưng lại không dám vi phạm lời thời, quả là chuyện nan giải.
Phong Khải Trạch đang chờ đáp án, trong lòng đã quyết định, bất kể thế nào, hôm nay anh nhất định phải biết rõ sự tình.
Nhưng mà trong lúc Tạ Chánh Phong chuẩn bị nói, thì có hai vị khách không mời lại đến, ngắt ngang hết thảy mọi chuyện.
Ninh Nghiên cùng Tạ Minh San lại tới nữa, hai người đi vào vườn hoan, thấy Phong Khải Trạch ở đây, có chút kinh ngạc, lại có hơi khẩn trương, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm gì cho tốt.
Ánh mắt Tạ Minh San luôn luôn nhìn Phong Khải Trạch, tràn đầy tình yêu nồng liệt, cười đẹp hơn cả hoa, dịu dàng chào hỏi, “Thì ra Phong thiếu gia cũng có ở đây à, chào ngài.”
Xem ra bọn họ quả thật là có duyên, bằng không cũng không thể nhiều lần không hẹn mà gặp. Đã có duyên, thì cô lại càng thể dễ dàng buông tha. (vinhanh: mơ đi cưng).
Ninh Nghiên cũng không có tâm tình nào để chào hỏi, thấy Phong Khải Trạch đã sợ khi*p vía, hạ giọng nói: “Minh San, chúng ta nên đi về trước đi.”
“Mẹ, mọi việc cần phải nên kiên nhẫn, chỉ cần biết nhẫn nại, chuyện nào cũng đều có thể giải quyết. Mấy ngày nay chúng ta cứ đến tìm ba, mẹ không thấy thái độ của ông đã mềm mỏng lại rồi sao? Cứ cố nỗ lực, khẳng định ông sẽ tha thứ cho mẹ, ngàn vạn lần không thể buông tay.” Tạ Minh San hạ giọng giải thích, sau đó tiếp tục mỉm cười nhìn Phong Khải Trạch, ánh mắt tràn đầy ái mộ.
Chỉ cần cố gắng, sắt cũng sẽ mài thành kim, cô tin chắc vào đạo lý nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc