Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 15

Tác giả: Tịch Mộng

Nhất thời dao động
Đúng lúc Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San cũng ở gần khu vực cầu Takahashi, bọn họ đi tới bên cạnh xe cấp cứu, hai người đều rất bình tĩnh, không có cảm xúc nào đối với xe cấp cứu này.
Lúc này, ở trên cây cầu có một túi xách làm cho Ôn Thiếu Hoa phải chú ý, bước nhanh qua, cầm lên túi xách, thuận tiện lật qua xem, hoảng hốt.
"Minh San, đây không phải túi xách của Thiên Ngưng sao?".
Tạ Minh San đi tới, liếc mắt nhìn liền nhận ra cái túi xách này, không hề phủ nhận: "Đúng vậy, đây là túi xách của chị ấy. Kỳ lạ, sao chị ấy ném túi xách ở đây, vậy người đâu rồi?".
Ôn Thiếu Hoa cầm túi xách nhìn bốn phía, không thấy Tạ Thiên Ngưng chỉ thấy trên cây cầu có mấy chai rượu, hơn nữa còn chưa mở ra.
Đột nhiên trong lòng có chút lo lắng.
Hắn hiểu rất rõ Tạ Thiên Ngưng, không phải người vứt đồ bừa bãi, nếu như không có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cô sẽ không ném túi ở chỗ này.
Lúc này, có một người đi ngang qua đường.
Ôn Thiếu Hoa đi lên phía trước, nhã nhặn hỏi: "Chào anh, xin hỏi nơi này vừa xảy ra chuyện gì sao?".
"À có đó, vừa rồi có một cô gái nhảy sông tự tử! Nhưng đã có người đến cứu, vừa mới đưa lên xe cứu thương đi rồi".
"Cô gái kia có hình dáng ra sao, bao nhiêu tuổi vậy?" Ôn Thiếu Hoa vừa nghĩ tới có thể là Tạ Thiên Ngưng nhảy sông tự tử, càng thêm lo lắng, liền muốn hỏi cho rõ.
Chẳng lẽ người ở trên chiếc xe cấp cứu vừa rồi, là Tạ Thiên Ngưng sao?.
"Dáng người ra sao tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng trông cô ấy còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi".
Người qua đường nói xong câu này, không nói nhiều thêm liền tiếp tục đi về phía trước.
Ôn Thiếu Hoa cầm túi xách của Tạ Thiên Ngưng, trong lòng vô cùng thấy áy náy còn tự trách bản thân mình, đột nhiên thấy mình đối xử với cô rất tàn nhẫn.
Một người phụ nữ nỗ lực vì anh dành ra mười năm tình cảm, mà anh nói không cần là không cần, chỉ nghĩ đến chính mình, không hề nghĩ đến cảm nhận của cô.
Anh đã làm những gì?
"Minh San, bây giờ anh muốn đi bệnh viện xem Thiên Ngưng thế nào rồi".
Nói xong, lập tức rời đi ngay.
Thế nhưng Tạ Minh San không cho anh đi, cương quyết kéo anh lại, cố hết sức khuyên giải: "Thiếu Hoa, nếu giờ anh đi đến bệnh viện tìm chị ấy, thì chị ấy sẽ không từ bỏ hy vọng với anh, không lẽ anh muốn kết hôn với chị ấy sao?".
"Anh -----"
Vừa nói tới "Kết hôn", trong lòng Ôn Thiếu Hoa bắt đầu có chút lưỡng lự, thấy rất mâu thuẫn.
Nghĩ đến chuyện kết hôn với một cô gái quê mùa, trong lòng anh cực kỳ khó chịu. Còn những cố gắng của cô đã làm, khiến cho anh không thể làm ngơ.
Giờ anh nên làm gì?
Tạ Minh San đoán được Ôn Thiếu Hoa đang nghĩ gì, vì không muốn anh bị dao động ý chí của mình, cố dùng từ ngữ dụ dỗ: "Thiếu Hoa, em biết anh lo lắng cho chị ấy, biết rõ trong lòng anh thấy rất hổ thẹn với chị ấy. Nhưng chuyện áy náy với tình cảm không hề liên quan đến nhau, nếu anh muốn dùng hôn nhân đáp lại thì sẽ không có hạnh phúc. Hôm nay chị ấy lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p anh, mục đích chính là muốn anh thay đổi ý định của mình, không lẽ anh muốn chấp nhận điều đó sao?".
Lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p.
Câu này làm Ôn Thiếu Hoa nhất thời dao động, kiềm chế nổi lo lắng trong lòng của mình xuống, cau mày lại không vui.
Anh ghét bị người khác uy Hi*p.
"Dù sao chị ấy đã được đưa vào bệnh viện, chắc không có gì đâu, ngày mai chúng ta đến thăm chị ấy, tiện thể đem trả lại túi xách cho chị ấy luôn, có được không?" Tạ Minh San kéo cánh tay Ôn Thiếu Hoa, làm nũng cầu xin, không muốn anh cứ nghĩ nhiều về Tạ Thiên Ngưng.
Cô nghĩ rằng Tạ Thiên Ngưng sẽ từ bỏ hoàn toàn, không ngờ tới còn lợi hại hơn cô dám lấy cái ૮ɦếƭ ra để uy Hi*p, xem ra cô phải sử dụng thêm chút bản lãnh nữa mới được, bằng không hạnh phúc của mình sẽ bị ςướק đi mất.
"Được rồi, chúng ta cứ về nhà trước đi." Ôn Thiếu Hoa không muốn nghĩ nhiều đến Tạ Thiên Ngưng, dẫn Tạ Minh San rời đi.
Anh sẽ không để cho cô gái kia lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p anh.
Không hề buông tay
Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng đến bệnh viện, bác sĩ tiến hành khám và chữa bệnh, khẳng định cô không có việc gì, anh mới thấy yên tâm.
Ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn người đang hôn mê nằm trên giường, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu, ngọn lửa trong lòng anh cứ liên tục bùng cháy, mang theo phẫn nộ và ghen tuông.
Vì sao cô phải tự tử?
Không lẽ vì cái tên Ôn Thiếu Hoa kia sao?
Anh đã điều tra rõ người có tên Ôn Thiếu Hoa này, từ ba năm trước đây Ôn Thiếu Hoa đã bí mật gặp gỡ Tạ Minh San, hai người gặp nhau không đến ba tháng thì xảy ra quan hệ, còn thường thường hẹn hò bí mật, rất ít quan tâm tới vị hôn thê của mình.
Vì một tên đàn ông phản bội mà đi tự tử, đáng giá không?
Nghĩ đến vị trí của Ôn Thiếu Hoa ở trong lòng Tạ Thiên Ngưng rất quan trọng, Phong Khải Trạch càng giận hơn, hận không thể đem loại bỏ tên đàn ông này ra khỏi tâm trí cô ngay bây giờ, làm cho hắn ta vĩnh viễn biến mất.
Nhưng mà anh biết, dù có Gi*t ૮ɦếƭ Ôn Thiếu Hoa, cũng chưa chắc có thể biến mất hoàn toàn trong lòng của Tạ Thiên Ngưng, cho nên phải triệt để thay đổi tất cả, bắt đầu từ trong lòng của cô, chỉ cần anh có thể xâm nhập đến trái tim của cô, mới có thể loại bỏ hết mọi thứ về tên đàn ông đó.
Nhưng anh cũng phải cảm ơn Ôn Thiếu Hoa, nếu không phải hắn ta phản bội cô, chắc có lẽ mười sáu năm sau, anh với Tạ Thiên Ngưng sẽ không có cơ hội gặp nhau thế này.
Có lẽ bọn họ rất có duyên phận, từ mười sáu năm về trước chắc cả hai đã định sẵn cho nhau rồi.
Phong Khải Trạch nghĩ như vậy, trên mặt thoáng hiện ra nụ cười, nắm tay Tạ Thiên Ngưng, cảm nhận độ ấm tay cô truyền đến, bất giác nhớ tới bọn họ trước đây rất thân nhau.
Ngày đó, cho dù cô một câu cũng không nói với hắn, nghiêm chỉnh để hắn cũng không cảm thấy được cô độc, ngược lại có một loại cảm giác ngọt ngào, rất ấm áp.
Cảm giác như thế, mười sáu năm qua chưa bao giờ có.
So với quyển nhật ký kia thì người sống lại Đúng là người thật so với vật ૮ɦếƭ tới chân thật (câu này e ko hiểu ss), nhật ký của cô, làm cho hắn ấm áp qua mười sáu năm, không nghĩ tới bản thân cô, lại làm cho hắn trong phút chốc biết cảm giác "Yêu" là gì.
"Quả táo hung dữ, sau mười sáu năm gặp lại, anh tuyệt đối sẽ không buông tay, em chỉ có thể thuộc về chính anh mà thôi."
Phong Khải Trạch nói một câu với người nằm ở trên giường, sau đó lưu lại một nụ hôn nồng nàn ở trên mu bàn tay của cô, trong lòng âm thầm nói:
Nắm chặt tay em, không bao giờ bỏ ra.
Sáng hôm sau, Tạ Thiên Ngưng mơ màng tỉnh lại, đầu óc có chút mê man, bởi vì bị sặc nước, cổ họng và mũi có chút khó chịu.
Dù vậy, cô có thể nhớ rành mạch chuyện gì đã xảy ra, càng biết bản thân mình lúc này ở chỗ nào, cũng biết chính mình bị một người đưa tới chỗ này.
Cô đang ở trong bệnh viện.
Là ai đưa cô đến bệnh viện chứ?
Từ từ nhớ lại tình cảnh xảy ra ở trong nước vào tối hôm qua, một người đàn ông hôn vào môi cô để cho cô không khí.
Nghĩ chuyện xảy làm cho Tạ Thiên Ngưng không kìm chế nổi lấy tay chạm vào môi của mình, mơ hồ còn có cảm nhận được một chút quen thuộc đôi môi của người đàn ông kia rất rõ ràng.
Rốt cuộc người đàn ông đã cứu cô là ai?
Trong lúc cô đã rơi vào hôn mê, lại còn nước sông có hơi ᴆục, mơ hồ không thấy rõ được mặt của người đàn ông kia.
Cô nhất định phải tìm người đàn ông này đền đáp.
Tạ Thiên Ngưng nở nụ cười biết ơn, đang muốn ngồi dậy xuống giường, không ngờ có người đẩy cửa vào.
Vừa nở nụ cười vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người đi tới, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
Anh ta tới đây làm gì?
Toàn là đả kích
Sáng sớm, Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San đến bệnh viện, hỏi thăm phòng bệnh của Tạ Thiên Ngưng, rồi đi thẳng đến đó.
Lúc đi tới cửa không hề gõ trước, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa, cục diện càng khó xử hơn, ba đôi mắt ngơ ngác nhìn lẫn nhau, nhất thời không ai biết nên nói những gì.
Trong lòng Tạ Thiên Ngưng đang hết sức hỗn loạn, ngoại trừ tức giận còn có chút kích động, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Chẳng lẽ hôm qua, người cứu cô là Ôn Thiếu Hoa?
Nếu chính là anh cứu cô, vậy người truyền không khí cho cô cũng chính là anh rồi.
Nghĩ tới đây, bất giác cô khẽ giơ tay lên chạm vào bờ môi của mình, nhớ lại cảm giác bị hôn vào ngày hôm qua.
Quen nhau mười năm đây là lần đầu tiên anh ta hôn cô, hơn nữa sau khi bỏ mặc cô thì mới hôn cô, cô nên vui hay là đau khổ đây.
Nhưng dù nói thế nào, hôm nay anh ta cùng Tạ Minh San đến đây, lại còn tay trong tay bước vào phòng khiến cho cô bị đả kích mạnh.
"Tại sao lại là hai người?" Giọng điệu Tạ Thiên Ngưng cực kỳ lạnh lùng, trong đó có chút không vui, chỉ hỏi một câu rồi di chuyển tầm mắt, không muốn nhìn thẳng vào bọn họ.
Tạ Minh San lấy lại tinh thần nhanh hơn Ôn Thiếu Hoa, cầm túi xách đi tới, đặt trên bàn sau đó dịu dàng nói: "Chị họ, đây là túi xách của chị, tụi em đến để trả lại cho chị."
Nói xong, liền quay lại đến bên cạnh Ôn Thiếu Hoa, không nói thêm gì nữa.
Tạ Thiên Ngưng nhìn túi xách của mình, rồi nhìn qua Tạ Minh San một chút, từng cử chỉ từng lời nói của cô ta, đối với cô mà nói đều là đả kích.
Cô em họ này bề ngoài nhìn rất nhu mì hiền thục, nhưng thực là người rất mưu mô, nếu như không có chuyện ấm nước nóng kia, cô cũng không tin Tạ Minh San là loại người như vậy.
Chỉ tiếc, hành động thắng cả lời nói.
Nhìn túi xách trước mắt, không thể nghi ngờ nữa người hôm qua cứu cô là Ôn Thiếu Hoa. Nếu như có thể lựa chọn, cô thà chọn anh đừng có cứu cô, như vậy mới khiến cho cô thấy dễ chịu nhiều hơn.
Chỉ là nghĩ kỹ lại một chút, nếu như anh không cứu cô chẳng phải cô đã ૮ɦếƭ rồi sao?
Nhức đầu quá đi.
Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng khó hiểu, khiến cả người đều khó chịu, đau đầu muốn ૮ɦếƭ. Cuối cùng thật không chịu nổi, liền dùng chăn che kín cả người, không muốn đối mặt với hai người kia.
Ôn Thiếu Hoa thấy cô hành động như vậy, liền nhíu mày đứng bất động tại chỗ, chán ghét nói: "Thiên Ngưng, cô cũng đã lớn rồi không nên dùng hành động ngu ngốc này để giải quyết vấn đề. Tôi và cô đã không thể, dù cho cô lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p thì tôi cũng sẽ không thỏa hiệp, cô nên từ bỏ đi."
Tạ Thiên Ngưng nghe được những lời này, vô cùng uất ức nên vén chăn lên, tức giận liền ngồi dậy hỏi: "Tôi lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p hồi nào hả?"
Mới vừa hỏi xong, chợt hiểu ra.
Cô không cẩn thận mới rơi xuống nước, nhưng bọn họ lại xem chuyện này thành tự sát, lại nói là‘ lấy cái ૮ɦếƭ ra uy Hi*p ’.
Chợt im lặng.
Ôn Thiếu Hoa nhìn thấy thái độ ૮ɦếƭ cũng không nhận của Tạ Thiên Ngưng, hơi bất mãn liền giận dữ nói: "Lúc nào thì trong lòng cô tự hiểu, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, cô tự giải quyết đi, đừng làm những chuyện cho người khác chê cười nữa, nếu còn xảy ra chuyện thì tôi sẽ không đến thăm cô nữa đâu. Minh San, chúng ta đi."
Nói xong, ôm Tạ Minh San đi ra ngoài.
Tạ Minh San âm thầm cười trộm, ngoan ngoãn cùng anh rời khỏi.
Đây là điều cô muốn.
Hôn lễ của cô và Thiếu Hoa sắp được cử hành rồi, tuyệt đối không cho phép Tạ Thiên Ngưng có cơ hội phản công, xem ra cô cần phải hành động nhanh hơn mới được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc