Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 14

Tác giả: Tịch Mộng

Nhân vật nóng nhất
Đường Phi đang ăn cơm thì nhận được điện thoại, không hiểu Phong Đại thiếu gia muốn làm gì, nhưng vẫn cứ làm theo chỉ thị.
Trong 2 giờ phải đi tìm một người xa lạ, tưởng dễ lắm hay sao.
Không cách nào tốt hơn là dùng truyền thông đưa tin.
Đường Phi gọi điện cho các ông chủ của các đài truyền hình lớn thành phố, để cho họ đưa tên tuổi Tạ Thiên Ngưng lên mục trực tiếp, còn treo tiền thưởng cho người nào tìm được cô, để thông báo cho mọi người bắt đầu đi tìm.
Trong thời gian ngắn ngủi, Tạ Thiên Ngưng trở thành nhân vật nổi bật nhất trên truyền hình.
Tạ Chính Phong cùng Ninh Nghiên đang xem phim truyền hình đặc sắc, bỗng biến thành thông báo tìm người, làm cho bọn họ không hiểu chuyện gì xảy ra, nghe nói đang tìm người tên gọi là ‘ Tạ Thiên Ngưng ’ thì sợ ngây người.
"Chính Phong, trên TV thông báo tìm người, có phải là Tạ Thiên Ngưng mà chúng ta quen biết không?" Ninh Nghiên ngạc nhiên hỏi, không tin vào mắt mình.
Tạ Thiên Ngưng không phải nhân vật lớn, không ai lại lãng phí nhiều tiền của mình, chỉ để thông báo tìm cô trên Đài truyền hình chứ?
Có lẽ là trùng tên trùng họ thôi.
"Không biết, để tôi đi gọi cho Thiên Ngưng xem ". Tạ Chính Phong hơi lo lắng, vì vậy lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tạ Thiên Ngưng thì phát hiện cô tắt máy, ông vô cùng sốt ruột.
"Thiên Ngưng tắt máy".
"Ông đừng lo lắng quá, Thiên Ngưng không phải là nhân vật lớn gì, không ai đi tìm con bé như thế này đâu, chắc cùng tên cùng họ thôi, yên tâm đi". Ninh Nghiên xem thường, cầm điều khiển ti vi lên chuyển sang kênh khác.
Nhưng dù bà chuyển đến kênh nào thì kênh đó cũng phát thông báo tìm một người tên Tạ Thiên Ngưng, làm cho bà bực tức liền tắt luôn ti vi.
Tạ Chính Phong giống như đang ngồi trên đống lửa, càng nghĩ càng lo cho Tạ Thiên Ngưng nên quyết định đi ra ngoài tìm cô.
"Ông đi đâu vậy?" Ninh Nghiên nghi ngờ hỏi.
"Tôi vẫn không yên tâm, nên muốn đi tìm Thiên Ngưng". Nói xong, ông nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Ninh Nghiên hơi tức giận nhưng lại không biết nói gì.
Mười năm nay, hơn phân nửa tình cảm của Tạ Chính Phong đều đặt hết trên người Tạ Thiên Ngưng, mới đầu bà còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng dần dần không thể chịu nổi.
Bà và Minh San mới là người thân yêu nhất của ông, vậy mà trong lòng ông lúc nào cũng chỉ có Tạ Thiên Ngưng, làm cho bà thấy rất khó chịu.
Cuối cùng Minh San cũng kết hôn với Thiếu Hoa, làm cho lòng bà thấy được an ủi.
Cả nhà họ Ôn cùng với Tạ Minh San đang chuẩn bị ăn cơm, chợt TV phát thông báo tìm người.
Ba chữ ‘Tạ Thiên Ngưng ’ khiến cho không khí gượng gạo càng trở nên đông cứng.
Ôn Minh nghe thấy thông báo vội vàng chạy nhanh đến trước màn hình TV xem cho rõ, ông chỉ nhìn thấy được ba chữ ‘ Tạ Thiên Ngưng ’ nên không thể xác định được người trong thông báo kia có phải là Tạ Thiên Ngưng ông quen hay không.
"Này, đang tìm Thiên Ngưng sao?"
"Chắc không phải đâu, Thiên Ngưng mới vừa đi, làm sao có người biết mà lên truyền hình tìm con bé chứ, có lẽ trùng họ trùng tên thôi". Lâm Thục Phân không tin đây là thông báo tìm Tạ Thiên Ngưng, trong lòng chỉ lo nghĩ đến Tạ Minh San.
"Minh San, sau này cháu nhớ thường xuyên đến đây nói chuyện với bác nhé, bác ở nhà có một mình nên rất buồn".
"Dạ, sau này cháu nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bác, đến lúc đó bác đừng ghét bỏ cháu vì cứ đến làm phiền bác nhé". Tạ Minh San làm nũng, dáng vẻ dịu dàng càng xinh đẹp đến động lòng người.
"Đúng hơn bác sợ cháu chê bác phiền phức đó".
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, không hề để ý đến thông báo tìm người.
Ôn Minh vẫn rất lo lắng, vì vậy gọi điện cho Tạ Thiên Ngưng, phát hiện cô tắt máy, ông quá sốt ruột nên lập tức ra lệnh cho Ôn Thiếu Hoa đi tìm cô: "Thiếu Hoa, giờ con hãy đi tìm Thiên Ngưng cho ba, ba muốn xác định con bé vẫn bình an vô sự mới có thể yên tâm được."
"Ba ——". Ôn Thiếu Hoa không muốn đi.
Nhưng Ôn Minh bắt anh phải làm: "Con đi ngay cho ba".
Không thể làm gì khác hơn đành nghe lệnh làm việc: "Được, con đi."
Cô gái này thật sự rất đáng ghét.
Tạ Minh San lo lắng, vì vậy cũng đi theo ra ngoài: "Bác trai, bác gái, con cũng muốn cùng Thiếu Hoa đi tìm chị họ".
Ngộ nhỡ đây là thủ đoạn mà Tạ Thiên Ngưng dùng để đoạt lại Thiếu Hoa, chẳng phải cô mất trắng hết sao.
Tôi hận các người
Tạ Thiên Ngưng đi lang thang một mình trên đường, không biết bản thân đã trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trên truyền hình.
Tất cả đả kích cùng kéo đến làm cho cô không thể trụ nổi nữa, đau đớn, trước đây cô nghĩ dù thế nào cô cũng sẽ đè nén lại, phải kiên cường đứng lên, nhưng giờ cô hoàn toàn gục ngã.
Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Ôn Thiếu Hoa tuyệt tình, bị Tạ Minh San hãm hại, lại còn bị hai bác Ôn với bác gái Lâm đối xử lạnh lùng với cô, trong lòng cô giống như có một ngọn lửa đang không ngừng thôi thúc cô, chỉ có suy nghĩ là muốn ૮ɦếƭ.
Trong lúc vô tình đi ngang qua một siêu thị nhỏ, chợt nghĩ tới ‘R*ợ*u’, vì vậy đi vào chọn vài chai R*ợ*u.
Tại quầy tính tiền, lúc Tạ Thiên Ngưng lấy tiền trong ví ra không cẩn thận làm rơi chứng minh thư lên trên quầy.
Nhân viên thu ngân giúp cô nhặt lên, đưa hai tay trả lại: “Cô à, chứng minh thư của cô rơi ra này”.
"Cám ơn!"
Tạ Thiên Ngưng đưa tay cầm lấy, ai ngờ cô thu ngân rụt tay lại, trợn mắt nhìn kĩ tấm thẻ, kích động hỏi: "Cô à, cô tên là Tạ Thiên Ngưng sao?"
"Đúng vậy! Xin hỏi có chuyện gì không?" Tạ Thiên Ngưng trả lời, cảm thấy thái độ cô thu ngân rất kì lạ.
Cô không quen cô nhân viên thu ngân này, tên cô với tính tiền thì có liên quan gì nhau chứ?
"Không, không có gì, chứng minh thư của cô đây". Cô thu ngân cung kính đưa lại chứng minh thư cho cô, trên mặt nở nụ cười sáng chói, giống như nhặt được mấy trăm vạn vậy.
Tạ Thiên Ngưng không nghĩ nhiều, cầm lấy chứng minh thư cất vào ví, tính xong tiền, sau đó cầm túi đồ vừa mua đi ra ngoài.
Cô vừa rời đi, cô thu ngân lập tức gọi điện thoại báo ngay toàn bộ sự việc vừa xảy ra, hi vọng nhận được số tiền thưởng.
Hiện giờ tất cả kênh trên ti vi đều phát thông báo tìm một người tên Tạ Thiên Ngưng, chỉ cần cung cấp tin chính xác là có thể nhận được mấy chục vạn tiền thưởng, đây chính là lộc trời cho!
Tạ Thiên Ngưng không hay biết gì, trong đầu chỉ nghĩ đến nổi khổ của mình, cầm theo túi đựng R*ợ*u đi lang thang không có mục đích, một hồi đi đến cây cầu Takahashi, dưới chính là dòng nước.
Thấy phong cảnh không tệ, cô dừng lại trèo qua lan can, ngồi xuống lấy ra một chai R*ợ*u, mở nút uống từng hớp to rồi hét lên.
"Á ——"
Nơi đây rất ít người ở, địa thế lại cao, ngồi trên lan can có thể nhìn thấy nhiều nơi khác.
Ánh đèn đô thị sáng trưng, đông dân số nên khắp nơi đều là người, theo lí thuyết thì nơi nào có nhiều người thì nơi đó sẽ không cô độc và tịch mịch, thế nhưng cô lại rất cô độc, rất tẻ nhạt.
"Tạ Thiên Ngưng, cuộc đời của mày đúng là rất thất bại, thất bại".
Mỗi lần lẩm bẩm lại uống thêm một hớp R*ợ*u, tửu lượng của cô không tốt nên chỉ uống một ít đã thấy ngà ngà say.
Gió sông lạnh lẽo thổi qua gương mặt đầy nước mắt của cô, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Nước mắt cho mười năm của cô.
"Ôn Thiếu Hoa, Tạ Minh San, hai tên khốn kiếp kia, tôi hận hai người, rất hận hai người". Tạ Thiên Ngưng hướng về phía dòng nước chảy hét to, tức giận ném chai R*ợ*u trong tay xuống sông.
Do dùng sức quá đà, thêm cả người đều hơi say nên cả người mất thăng bằng mà ngã nhào về phía trước, rơi xuống nước.
"Á ——"
"Bùm ——"
Bọt nước văng khắp nơi.
Trong nước có không khí
Trong tít tắt, Tạ Thiên Ngưng rơi xuống dòng nước chảy xiết, Phong Khải Trạch vừa vặn lái xe đến, người chưa kịp bước xuống xe đã thấy cô rơi từ trên cầu xuống, sau đó cả người bị chìm xuống dưới nước sông, bọt nước văng tung tóe, bề ngoài trông giống như muốn tự tử.
"Thiên Ngưng -------"
Lòng dạ rối bời kêu to một tiếng, lập tức xuống xe, chạy tới chỗ cầu mà cô rơi xuống, đứng ở trên cầu nhìn người dưới nước đang ra sức vùng vẫy, không nghĩ nhiều liền leo qua lan can trên thành cầu, nhảy xuống bơi tới bên người cô.
"Cứu mạng a, ừm, cứu mạng -----"
Tạ Thiên Ngưng không biết bơi, lúc bị nước sông che phủ, khiến cho cô còn đang say R*ợ*u cũng phải tỉnh táo lại, ý thức cho cô biết mình đang gặp nguy hiểm, đành phải liều mạng trồi lên trên mặt nước, liên tục kêu cứu.
Nhưng mỗi lần kêu cứu mạng, đều uống ngụm lớn nước sông, mũi tai toàn bộ đều bị nước vào, cô bị sặc nên thấy rất khó thở, cơ thể từ từ chìm xuống, cho dù cô đã nhiều lần liều mạng cố nổi lên trên mặt nước, nhưng không ngăn được chính mình đang chìm xuống.
Giờ phút này, cô vô cùng hoảng sợ, đau khổ trong lòng đã bị nước sông rửa sạch, làm cho cô ý thức được mạng sống thực sự rất đáng quý.
Cô không muốn ૮ɦếƭ như vậy.
"Cứu mạng ------"
Kêu lên một tiếng, liền uống ngụm lớn nước sông, kết quả cũng không còn cơ hội kêu to, cả người đều bị nước sông nhấn chìm xuống, không nổi lên được nữa.
Ở trong nước, không thể thở, chỉ cần cố liều mạng để thở, sẽ uống thêm một lượng lớn nước sông, cả người cô bây giờ rất khó thở, cuối cùng không còn sức vùng vẫy, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thời điểm ý thức không rõ, trong đầu lóe lên ý nghĩ thế này: nếu như có thể sống sót, cô nhất định sẽ không đau lòng vì Ôn Thiếu Hoa, bởi vì giờ phút này cô mới hiểu được, người đàn ông này không đáng để cô hi sinh mạng sống của mình chỉ vì anh ta ".
Thì ra cô vẫn chưa hiểu rõ hết tình yêu.
Một khi đã như vậy, cứ vui vẻ buông tay đi.
Tạ Thiên Ngưng bị ngạt thở liền hôn mê, trong mờ hồ có thể cảm nhận được có một cánh tay ôm chặt lấy cô, một đôi môi lạnh buốt hôn lên môi của cô, liên tục truyền không khí cho cô.
Phong Khải Trạch bơi lên rồi lặn xuống dưới nước, ôm chặt lấy cô ở trong nước, hôn cô để cố truyền không khí cho cô.
Đột nhiên có dưỡng khí, làm cho cô có chút tỉnh táo lại, từ từ mở to mắt, xuyên qua dòng nước, mơ hồ nhìn thấy có người đàn ông hôn vào môi cô mình, truyền cho cô luồng không khí để thở.
Người đàn ông này hơi quen, nhưng cũng hơi xa lạ, làm cho cô có chút lưỡng lự.
Anh ta là ai?
Mặc dù cô không biết anh ta là ai, nhưng cô có thể khẳng định anh ta không phải Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Thiên Ngưng nửa hôn mê, căn bản không có sức giãy dụa mặc cho người kéo đi.
Sau khi Phong Khải Trạch cho cô không khí, kéo cô nổi lên trên mặt nước, cố bơi về bờ, sau đó đem cô đặt trên mặt đất bằng phẳng, không chút do dự giúp cô hô hấp nhân tạo, hai tay dùng sức đè bụng của cô, ép nước bên trong nôn ra.
Ngoài mặt đang cấp cứu nhưng trong lòng rất căng thẳng: quả táo hung dữ, em mau tỉnh lại cho anh, không được phép của anh em không thể ૮ɦếƭ, có nghe thấy không?
Một đám người đứng vây quanh nhìn họ, cũng có người tốt bụng bấm 120, không bao lâu xe cấp cứu liền tới.
Bác sĩ từ trên xe chạy nhảy xuống dưới, muốn đem Tạ Thiên Ngưng lên trên xe, nhưng mà giờ phút này Phong Khải Trạch lại rất sợ hãi ngẩn nhìn, ngăn cản nói: "Các người định làm gì?".
"Anh ơi, chúng tôi chỉ muốn đưa cô ấy tới bệnh viện".
Nghe bác sĩ nói như vậy, anh mới lấy lại được tinh thần, không nghĩ nhiều cũng đi theo lên xe cùng nhau tới bệnh viện.
Anh mới vừa tìm được cô, tuyệt đối không để cô biến mất đi như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc