Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 131

Tác giả: Tịch Mộng

Phong Khải Trạch đi thẳng đến trước mặt Phong Gia Vinh, căn bản không chú ý tới Lâm Thư Nhu, cũng không biết bà là ai, càng không có ý định tới gặp bà.
Hiện giờ, người anh muốn đối phó chính là Phong Gia Vinh và Hồng Thi Na, còn lại thì mặc kệ.
Phong Gia Vinh cười hả hê, nhỏ giọng , nói: "Con cuối cùng cũng phải thỏa hiệp thôi."
"Ông chắc chắn?" Phong Khải Trạch cười hỏi lại. Ánh mắt lộ rõ sự nguy hiểm, người khác nhìn vào đều cảm thấy lạnh lẽo.
Loại ánh mắt đó không hề khiến Phong Gia Vinh lo sợ, ông vẫn cười thỏa mãn, khinh thường anh, "Cha chắc chắn. Ranh con, nếu như con không phải là con của cha, cha sớm để cho con ૮ɦếƭ lâu rồi. Gừng càng già càng cay, biết không?"
"Vậy chúng ta hãy mỏi mắt mong chờ, tôi tuyệt đối sẽ khiến ông bất ngờ." Phong Khải Trạch đến gần một bước, thì thầm bên lỗ tai ông. Lời nói thâm sâu, sau đó đứng ở một bên, chờ đợi nhân vật chính thứ hai, cô dâu đến.
Phong Gia Vinh có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng không muốn nghĩ ngợi nhiều. Ông tin tưởng bản thân có thể khống chế được cục diện, không ai có thể kháng cự.
Không khí trong phòng có chút cứng ngắc, không giống không khí vui tươi của ngày hôn lễ, giống như có màn mây đen bao phủ xung quanh. Rất nhiều người hoang mang nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài, chỉ sợ sơ ý một chút, chọc phải người không nên chọc.
Lúc này, Hồng Thiên Phương dắt tay Hồng Thi Na đang mặc một bộ đầm cưới mỹ lệ bước vào. Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, họ bước từng bước trên thảm đỏ, phô bày tài lực hùng hậu ở trước mặt mọi người.
Hồng Thi Na nở nụ cười hạnh phúc, từ lúc bước lên thảm đỏ, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Phong Khải Trạch. Lòng cô phấn khích vô cùng, không thể chờ đến lúc trao nhẫn kết hôn. Cô mặc váy cưới bồng bềnh, thướt tha, đính viền hai bên eo là chuỗi kim cương lấp lánh. Trên cổ mang một sợi dây chuyền kim cương khổng lồ, ngay cả vương miệng trên đầu cũng lóe sáng chói mắt. Chỉ cần nhìn vào bộ váy cưới kia cũng có thể thấy được tài lực của Phong thị đế quốc và tập đoàn Hồng thị thế nào. Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, không dám lỗ mãng đắc tội.
Nhìn kĩ, nụ cười của Hồng Thiên Phương có chút cứng ngắc, gượng gạo.
Đương nhiên là ông không vui vẻ lắm, dù sao sau lưng cuộc hôn nhân này là sự sống còn của tập đoàn Hồng thị. Sơ sảy một chút, có thể sẽ bị Phong thị đế quốc cho thâu tóm. Đến khi đó, ông muốn khóc cũng không kịp.
Nhưng nếu không đồng ý kết thân với Phong gia, chỉ sợ về sau tập đoàn Hồng thị cũng khó phát triển. Đi hay lùi đều không được.
Phong Khải Trạch lạnh lùng nhìn Hồng Thi Na từ từ đi tới, sau đó anh đưa tay vào trong túi áo, gọi cho Cự Phong.
Lúc này Cự Phong đã chuẩn bị hoàn tất, điện thoại vừa reng liền nhấn phím nghe. Anh để điện thoại bên tai nhưng lại không nói gì, im lặng chờ đợi thời cơ.
Không ai biết Phong Khải Trạch đang bấm điện thoại, tất cả đều chỉ tập trung nhìn Hồng Thi Na, nhìn bộ váy cưới đính kim cương quý giá của cô.
Lâm Thư Nhu không hề hâm mộ, chỉ có tức giận. Hơn nữa, càng lúc càng tức, bà sắp không thể kiềm ૮ɦếƭ được nữa.
Hà quản lý vỗ nhẹ vai bà, nháy mắt ra hiệu khuyên bà bình tĩnh, đừng hành động theo cảm tính.
Vì đại cục bà chỉ có thể cắn răng nghiến lợi chịu đựng nhìn đám cưới đang tiến hành.
Hồng Thiên Phương dắt tay Hồng Thi Na, đi tới trước mặt Phong Khải Trạch, vẻ mặt càng cứng ngắc hơn, thậm chí còn có chút lo lắng và sợ hãi..
Tuy vậy, ông vẫn đè nén xuống, trầm giọng: "Khải Trạch, bắt đầu từ hôm nay, hạnh phúc của con gái bảo bối cha, cha giao cho con."
Phong Khải Trạch đứng yên, miệng cười chế giễu, không đưa tay cầm tay cô dâu mà khoanh tay lại, nhíu mày hỏi: "Hạnh phúc con gái của ông có quan hệ gì đến tôi, tại sao lại bắt tôi phải phụ trách?"
Anh vừa dứt lời, mọi người phía dưới liền xôn xao. Họ rất kinh ngạc, khó hiểu, nhưng không ai dám lên tiếng.
Lâm Thư Nhu rất giật mình, đứng lên, mở to hai mắt nhìn Phong Khải Trạch. Chuyện chuyển biến quá nhanh, bà không thể hiểu được cái gì đang xảy ra.
Rõ ràng đang cử hành hôn lễ, sao chú rể lại nói thế?
Hà quản lý cũng rất kinh ngạc, đứng bật dậy để nhìn kĩ.
". . . . . ." Hồng Thiên Phương đứng ngây tại chỗ, ông không biết nên nói gì.
Hồng Thi Na bối rối, bàn tay nắm chặt tay cầm bó hoa. Cô lo lắng nhưng không thể mở miệng nói gì, chỉ sợ nói sai đẩy mọi chuyện càng lúc càng hỏng bét. Chớp mắt cầu khẩn Phong Khải Trạch, mong rằng anh sẽ không vứt bỏ cô ở trong hôn lễ.
Nếu như bị vứt bỏ ở trong hôn lễ, tất cả mọi người trên thế giới này sẽ biết cô là người đàn bà bị chồng bỏ. Nếu vậy, sau này sao cô dám ra đường gặp người khác?
Phong Khải Trạch không nhìn ánh mắt cầu khẩn của Hồng Thi Na, anh cười khinh bỉ. Sau đó tháo bông hoa cài trên áo ra, ném xuống đất, còn giẫm một cái, nói: "Muốn tôi cưới cô, có ૮ɦếƭ cũng không."
"Khải Trạch, anh. . . . . ." Hồng Thi Na nhìn bông hoa bị giẫm nát tươi ra. Cô vừa tức vừa đau, hốc mắt đỏ lên.
Nhưng cô vẫn cố đè nén, không bật khóc, bởi vì nếu khóc thì buổi hôn lễ này sẽ tan tành.
Phong Gia Vinh cũng đoán được Phong Khải Trạch sẽ làm thế, ông đến nói bên tai anh, đe dọa: "Nếu như con không ngoan ngoãn thành hôn với Hồng Thi Na, cha sẽ khiến Tạ Thiên Ngưng phải chịu đau khổ."
"Vậy ư?" Phong Khải Trạch thoải mái hỏi lại, anh không hề lo sợ với lời đe dọa này.
Cự Phong có thể cầm điện thoại gọi cho anh lại thông báo tình hình, chứng tỏ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Anh tin tưởng Cự Phong dư khả năng làm điều đó.
"Con cho rằng cha sẽ dễ dàng thả Tạ Thiên Ngưng sao? Cha cho con biết, cha vẫn phái người âm thầm theo dõi, chỉ cần cha nói một câu, lập tức sẽ có người đối phó nó. Tốt nhất con nên ngoan ngoãn tiếp tục tiến hành hôn lễ, nếu không người đàn bà kia sẽ chịu đau khổ rất lớn."
"Vậy ông thử xem đi."
"Sao vậy, con không quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của người đàn bà con yêu rồi sao?"
"Đương nhiên là tôi quan tâm, nhưng giờ tôi chắc chắn, ông tuyệt đối không thể đả động được cô ấy."
Phong Gia Vinh có chút lúng túng khi thấy Phong Khải Trạch tự tin như vậy. Ông phất tay ra hiệu cho Đường Phi, bảo anh đi xác định lại.
Đường Phi nhận lệnh lập tức gọi cho người bên kia hỏi thăm tình hình. Nghe bên kia nói xong, mặt anh trầm xuống, cúp điện thoại rồi bước tới, nhỏ giọng: "Phong tiên sinh, đã mất dấu."
"Cái gì, mất dấu? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy, thế cũng để mất dấu? Không phải trên người con bé có thiết bị GPS sao, lập tức truy tìm." Phong Gia Vinh nghe tin tức, tâm trạng vốn bình ổn đã bắt đầu rối loạn. Liếc mắt thấy Phong Khải Trạch đang cười ngạo nghễ, khiến ông càng thêm sốt ruột.
Trực giác báo cho ông biết, sự việc sắp không đi theo như ý ông dự liệu.
"Phong tiên sinh, Tạ Thiên Ngưng đã thay quần áo khác, hơn nữa lại vứt toàn bộ vào thùng rác. Bây giờ chúng tôi không thể truy tìm tung tích cô ta."
"Đồ ăn hại."
Phong Gia Vinh giận dữ quát lên, mọi người trong sảnh sợ giật nảy mình. Ngay cả Hồng Thiên Phương và Hồng Thi Na cũng không ngoại lệ.
Nhưng trừ một người, đó chính là Phong Khải Trạch. Anh lấy mắt kính trong túi áo, đeo lên. Chỉ thêm một cặp kính mát, cũng thể hiện khí chất uy nghiêm của bậc thượng lưu giàu có, khí thế của người chiến thắng.
Giờ đã đến lúc anh phản kích, anh muốn cho Phong lão đầu biết, anh không phải là người dễ chọc đâu.
Đường Phi làm việc thất bại nên không dám nói gì, cúi đầu lo lắng.
Anh dự tính giả bộ thả Tạ Thiên Ngưng ra, sau đó phái người âm thầm đi theo. Nếu như buổi hôn lễ có bất trắc gì, họ sẽ lập tức nhào tới bắt cô ta về.
Nhưng không thể ngờ được, cô ta sao thông minh đến thế. Không những thay quần áo khác, còn có thể thoát khỏi đám người theo đuôi phía sau. Quả thật khiến người ta ngạc nhiên. (Lục: Anh nhầm to ! : )
Phong Gia Vinh điều chỉnh lửa giận trong lòng, ông không nói nhỏ nữa mà lớn tiếng đe doạ Phong Khải Trạch trước mặt mọi người, "Hôm nay nếu con không ngoan ngoãn tiếp tục tiến hành hôn lễ thì đừng mơ tưởng có thể an ổn rời khỏi đây. Cho dù chặt đứt hai chân của con, cha cũng không tiếc."
Mọi người nghe thế liền hiểu ra đây không phải là cuộc hôn nhân tình nguyện mà là ép buộc.
Lâm Thư Nhu thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Phong Khải Trạch không có phản bội con gái của bà. Bà vừa vui lại vừa lo.
Nhưng nếu cậu trai đó chống đối với Phong Gia Vinh thì không có chỗ tốt, thậm chí cả đời cũng bị phá huỷ.
Phong Khải Trạch cười khinh bỉ, khiêu khích: "Ông muốn lấy thì tự đi mà lấy, tôi không muốn lấy. Nếu ông muốn hai nhà Phong Hồng kết thân đến vậy, vậy ông tự kết hôn với cô ta đi, tôi sẽ không cản trở hai người đâu."
"Phong Khải Trạch, đừng tưởng rằng con là con trai của ta thì ta không làm gì con. Con có tin ngay bây giờ ta sẽ gọi người tới chặt đứt hai chân của con hay không?"
"Đương nhiên tôi tin, loại người chỉ biết đến danh lợi như ông thì chuyện gì không dám làm. Tôi có lý do gì mà không tin được. Nhưng ông có chắn chắn ông có thể chặt đứt chân của tôi không?"
"Ta sẽ không chặt đứt chân của con, nhưng ta sẽ chặt chân của Tạ Thiên Ngưng. Cô ta sẽ phải sống đau khổ cả đời, mà người gây ra chúng đó chính là con."
"Cái gì?" Lâm Thư Nhu chấn động, thiếu chút nữa mất trọng tâm mà ngã xuống. Cũng may Hà quản lý kịp thời đưa tay giữ lại bà, nên bà mới không ngã xuống.
"Thư Nhu, bình tĩnh, chuyện sẽ không nghiêm trọng đến thế đâu. Xem tiếp đi, mình tin Phong Khải Trạch không phải một người đơn giản ."
"Ừ."
Phong Khải Trạch đẩy gọng kính đeo mắt lên, nói lại, "Nếu ông dám động dù chỉ một cọng lông của cô ấy, tôi sẽ bắt Phong thị đế quốc và Hồng Thi Na trả lại gấp mười lần. Đừng nghi ngờ khả năng của tôi, tôi nói được là làm được."
Hồng Thừa Chí đứng bên cạnh lắng nghe. Ban đầu anh có thể nén giận, im lặng không nói gì. Nhưng bây giờ, anh không chịu đựng nổi, bước ra quát tháo, "Phong Khải Trạch, xích mích giữa cha con hai người có liên quan gì đến em gái tôi mà lại đổ hết lên đầu con bé?"
"Đáng đời cô ta, đấy là kết quả sự vô sỉ và hèn hạ của cô ta."
". . . . . ."
Đáp án của Phong Khải Trạch, khiến Hồng Thi Na hoảng hốt. Tay run run, bó hoa bị thả lỏng rơi xuống đất.
Không ngờ hôn lễ của cô, lại thành ra thế này.
Cứ tưởng rằng chỉ cần bước vào lễ đường, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ bắt đầu tốt đẹp. Nhưng nào ngờ, đây là cơn ác mộng bắt đầu.
Là do cô quá nóng vội, cô không nên vào lễ đường lúc này, không nên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc