Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 11

Tác giả: Tịch Mộng

Còn có mùi vị
Phong Khải Trạch đang làm thủ tục, chợt thấy mấy bảo vệ tiến đến, không nói gì đã xông lên đè anh xuống, làm cho anh thấy rất khó hiểu.
“Các anh làm gì vậy?”
Đám bảo vệ không quan tâm đến lời nói của anh, nhanh chóng áp giải anh đến khoa tâm thần.
"Đi, đưa anh ta đến khoa tâm thần."
Khoa tâm thần?
Nghe mấy từ này, Phong Khải Trạch càng thêm khó hiểu lại bị đám người này áp giải đi, anh nhìn xung quanh phát hiện Tạ Thiên Ngưng đứng cách đó không xa, còn đắc ý vẫy tay với anh.
Không cần suy nghĩ hay hỏi gì nữa, càng không cần chống cự, hóa ra đều do cô gây ra.
So với suy nghĩ của anh thì cô gái này xem ra khó khuất phục hơn, có lẽ phải dùng thủ đoạn mới trị được cô.
Nhưng cô gái này thật sự rất thú vị, tin rằng cuộc sống sau này của anh sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Tạ Thiên Ngưng đứng ở trong góc nhẹ nhàng vẫy tay khi thấy Phong Khải Trạch bị áp giải đi, trên mặt cười rất hả hê, nhỏ giọng nói: “Phong tiên sinh, tạm biệt anh, chúc anh gặp nhiều may mắn, bái bai”.
Sau chuyện này, tên điên này sẽ không còn tới quấy rầy cô nữa, giữa anh và cô đến đây là kết thúc.
Chuyện này xem như đã giải quyết xong, cô cũng nên trở về cuộc sống của chính mình rồi.
Tạ Thiên Ngưng hít một hơi thật sâu, sau khi đi ra khỏi cửa bệnh viện, đúng lúc chuông điện thoại trong túi xách vang lên, liền dừng lại móc điện thoại ra xem, trên màn hình hiện ra cuộc gọi đến của bác Ôn, liền ấn nút nghe.
“Bác Ôn, bác tìm cháu có chuyện gì không”?
"Này ——"
“Được ạ, tan việc cháu sẽ đến, dạ, cháu chào bác”.
Nói xong, cô cúp điện thoại, vẻ mặt hơi nặng nề.
Bác Ôn gọi cô đến nhà ăn cơm tối, chắc vì chuyện hủy hôn ước, dù cô không muốn cũng phải đi.
Mấy ngày nay cô luôn trốn tránh chuyện này, mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng huống chi là đối mặt.
Thôi được rồi, cứ đi giải quyết chuyện này cho xong.
Ôn Minh cúp điện thoại, thản nhiên mỉm cười.
Lâm Thục Phân ngồi vào bên cạnh nhìn thấy ông cười, liền hỏi thăm một chút: "Chuyện gì mà vui như vậy?"
"Tôi vừa gọi điện thoại cho Thiên Ngưng bảo con bé đến nhà ăn tối, con bé đã đồng ý rồi".
"Cũng không phải lần đầu tiên Thiên Ngưng tới nhà chúng ta ăn cơm tối, ông cần gì vui vẻ như vậy chứ?"
"Thiên Ngưng cùng Thiếu Hoa đã hủy bỏ hôn ước, chẳng lẽ bà không thấy đau lòng chút nào sao? Tối nay, tôi muốn khuyên nhủ Thiên Ngưng, xem có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này hay không?"
Nghe ông nói như vậy, Lâm Thục Phân không vui chút nào, nghiêm túc nói: "Không phải tôi đã nói với ông rồi sao, chuyện của bọn trẻ, chúng ta nên bớt can thiệp vào sẽ tốt hơn, càng xen vào thì chuyện càng thêm hỏng bét, cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu Thiếu Hoa thật sự không thích Thiên Ngưng, thì ông cũng không nên cứ ép buộc nó nữa".
"Tôi hiểu, nhưng tôi muốn nghe ý kiến của Thiên Ngưng một chút, nếu như con bé chấp nhận buông tay, vậy tôi không ép Thiếu Hoa nữa".
Chuyện của bọn trẻ, người lớn không nên can thiệp quá nhiều, nhất là chuyện hôn nhân.
"Ôn Minh, chuyện này có nên nói cho Thiếu Hoa biết trước một tiếng hay không ?"
"Không cần, mấy ngày nay nó ít khi ăn cơm ở nhà, ngày ngày cứ quấn quýt bên Tạ Minh San, chắc tối nay sẽ không về đâu, cứ kệ nó đi".
Ôn Minh không hi vọng Ôn Thiếu Hoa trở về, trong lòng rất buồn vì con trai của mình có lỗi với Tạ Thiên Ngưng mà thấy đau lòng.
Lâm Thục Phân biết rõ trong lòng ông đang nghĩ gì, không nói thêm nữa, cho dù ông cố che giấu, nhưng trong giọng nói có thể loáng thoáng nhận ra sự chán ghét với Tạ Minh San.
Cuộc hôn nhân này liên quan đến một đời người, đương nhiên bọn họ có thể hiểu, nhưng đôi khi vẫn không thể lý giải được hành động của thế hệ trẻ.
Hôn nhân ép buộc vĩnh viễn sẽ không có hạnh phúc, đây chính là điều bất đắc dĩ của bọn họ.
Không hẹn mà gặp
Sau khi tan ca, Tạ Thiên Ngưng bắt xe tới chỗ Ôn gia, Ôn Minh đứng ở ngoài cửa chờ cô, vừa nhìn thấy cô bắt xe đến, hơn nữa khi bước xuống chân đi có chút khó khăn, trong lòng không ngừng đau lòng, đi qua thật nhanh, lo lắng hỏi: "Thiên Ngưng, chân con bị sao vậy, sao chân đi khập khiễng như vậy chứ?"
Lúc trước cô đều tự đi bằng xe điện ngầm tới, nhưng hôm nay lại bắt xe, không lẽ chỉ vì chân bị thương thôi sao?
"Không có gì, chẳng qua do không cẩn thận nên bị ngã, không cần quá lo lắng" Cô cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra, cố làm cho bước đi của mình trông thật bình thường.
Mặc dù vậy, cô vẫn còn đi cà nhắc.
"Đứa ngốc này, sao không biết chăm sóc bản thân mình cho tốt chứ? Mau vào đi, lát nữa có thể ăn cơm rồi".
"Dạ".
Sau khi đi vào cổng, Lâm Thục Phân lập tức đi ra nghênh đón Tạ Thiên Ngưng, tay bà nắm lấy tay cô, thân thiện hỏi: "Thiên Ngưng à, cuối cùng cháu đã tới, làm sao lại để mình bị thương vậy chứ?".
"Mấy hôm trước do cháu không cẩn thận nên bị vấp té, nhưng bây giờ đã không sao rồi".
Bác Ôn cùng bác gái Lâm luôn rất nhiệt tình, làm cô rất cảm động, nếu như bọn họ là ba mẹ thì tốt biết mấy.
Chỉ tiếc rằng sau này cô không thể đến đây thường xuyên, thậm chí chắc sẽ không còn trở lại.
Sau khi giải quyết xong hôn ước của cô với Ôn Thiếu Hoa, cô sẽ không bao giờ đến nơi này nữa
Tạ Thiên Ngưng nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Ôn Thiếu Hoa, trong lòng cảm thấy rối rắm, không biết phải sắp xếp như thế nào.
Thiếu Hoa vắng mặt, làm cho cô cảm thấy rất mất mác.
Nhưng hắn không có ở đây, cô cũng không cần phải đối mặt nhiều chuyện.
Lâm Thục Phân biết cô đang tìm gì, liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cố khuyên cô một phen: "Thiên Ngưng à, bác biết cháu và Thiếu Hoa đã hủy bỏ hôn ước, bác cũng biết cháu thích Thiếu Hoa rất nhiều, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu hai người cứ ép buộc sống bên nhau, nhất định sẽ không có hạnh phúc. Cháu là một cô gái tốt, bác tin rằng sau này cháu sẽ tìm được một người tốt. Bác vẫn sẽ đối xử với cháu như con gái của mình, trước kia thế nào thì bây giờ và tương lai cũng vậy. Bác hy vọng cháu không nên bởi vì Thiếu Hoa hủy bỏ hôn ước, mà không còn cần đến bác gái và bác Ôn nữa".
Lúc này nghe hết một trận giảng đạo, Tạ Thiên Ngưng hít thở sâu vào cố gắng cười vui vẻ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười trả lời: "Bác gái, bác yên tâm đi, dù cháu và Thiếu Hoa không có kết hôn, cháu vẫn không quên hai bác đâu. Mấy hôm nay cháu đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã thông suốt, nếu Thiếu Hoa không thích cháu, mà cháu cứ cố bám lấy anh ấy, sẽ gây ra bi kịch cho cả ba người".
"Thiên Ngưng. Cháu có thể nghĩ như vậy, bác rất an tâm. Cháu đứng là đứa bé hiểu chuyện, Thiếu Hoa thật không có mắt nhìn, mới để mất đi cháu, đó chính là thiệt hại của nó" Ôn Minh cũng nói ra cảm xúc của mình, về chuyện hủy bỏ đính hôn chỉ có thể cố gắng chấp nhận nó.
Kỳ thực ông không muốn hôn ước này bị hủy bỏ.
Tiếc rằng chuyện này, không thể ép buộc được.
"Bác Ôn, bác gái Lâm, hai bác vĩnh viễn là bậc trưởng bối mà cháu yêu quí nhất, cháu sẽ cố gắng đi tìm hạnh phúc của riêng mình, có lẽ đến ngày đám cưới của Thiếu Hoa và Minh San, cháu sẽ dẫn bạn trai mới của mình tham dự lễ cưới đó". Đầu Tạ Thiên Ngưng dựa vào trên bả vai của Lâm Thục Phân, tựa như đứa con gái đang muốn làm nũng.
Khi còn bé, cô luôn đều tìm mẹ để làm nũng, nhưng về sau tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Lâm Thục Phân hiền hòa vỗ vỗ đầu của cô, nuông chiều nói: "Phải chi cháu là con gái của bác, thật sự tốt biết bao".
"Vậy hãy để cháu làm con gái của bác đi".
"Được được được lắm".
Lúc này, bỗng nhiên có người đẩy cửa đi vào.
Mọi người đều đưa mắt nhìn qua, thấy người trở về, vẻ mặt liền xìu xuống.
Ôn Thiếu Hoa mở cửa dẫn theo Tạ Minh San đi vào, phát hiện Tạ Thiên Ngưng ở đây, nhất thời lúng túng dừng lại ở cửa, không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn không biết hôm nay Tạ Thiên Ngưng sẽ đến, nên mới dẫn theo Tạ Minh San tới.
Hơi đau lòng
Tạ Minh San thấy Tạ Thiên Ngưng, lửa giận trong lòng liền bốc lên, nhưng không thể để lộ ra bên ngoài, cô đành phải dằn cơn tức giận xuống.
Rõ ràng đã hủy bỏ hôn ước, sao cô ta còn đến nơi này?
Không lẽ muốn lợi dụng bác Ôn, giúp cô ta xoay chuyển cuộc hôn nhân này sao?
Không được, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Bầu không khí căng thẳng tới cực điểm, Lâm Thục Phân nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, phá lên cười để dẹp tan bầu không khí yên lặng: "Thiếu Hoa, con đã về rồi à. Muốn dẫn người đến, sao không gọi điện thoại về báo trước một tiếng, để mẹ chuẩn bị cho tốt chứ?"
.
“Mẹ, con nghĩ trong nhà chỉ có ba mẹ, nên không có gọi điện về". Ôn Thiếu Hoa nhỏ giọng trả lời, liếc mắt nhìn Tạ Thiên Ngưng một cái, lập tức di dời ánh mắt.
Trước kia cả hai còn chưa chia tay, khi hắn gặp cô chẳng có một chút cảm giác gì, thỉnh thoảng còn coi cô không khí.
Nhưng bây giờ cả hai đã chia tay, khi hắn gặp lại cô đột nhiên thấy rất khó nói chuyện, giống như không còn mặt mũi nào để nhìn cô.
Có lẽ bởi vì hắn đã nợ tình cảm của cô trong suốt mười năm qua.
Nhưng hắn biết rất rõ, thiếu nợ và tình yêu là hai chuyện khác nhau, hắn không thể nói nhập chung làm một.
Tạ Thiên Ngưng cũng rất khó xử, không biết nói cái gì cho tốt, cũng không muốn với hai người họ, liền mượn cớ rời khỏi: "Bác gái, cháu đến phòng bếp xem thử có cái gì cần giúp đỡ không?".
Không đợi Lâm Thục Phân đồng ý, cô liền đứng dậy mà đi thẳng vào trong nhà bếp.
Ôn Thiếu Hoa ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cô rời đi, nhìn thấy cô cứ giả vờ kiên cường làm cho hắn hơi đau lòng.
Mọi người nhìn Tạ Thiên Ngưng rời đi, khiến Tạ Minh San cảm thấy bản thân mình như vô hình, vì thế đảo ngược lại tình thế, chủ động mở miệng nói chuyện: "Bác Ôn, bác Lâm, hai bác khỏe chứ".
"Khỏe" Ôn Minh lạnh nhạt trả lời một câu, sau đó cầm tờ báo trên bàn, che hết mặt, giả bộ xem báo, cái gì cũng không nói.
Ông vẫn rất lạnh nhạt, mọi người đều có thể cảm thấy được.
Tạ Minh San khó chịu cúi đầu, trong lòng không nghĩ ra được gì.
Bác Ôn xưa nay đều rất thích Tạ Thiên Ngưng, nhưng người bây giờ Thiếu Hoa muốn kết hôn chính là cô, nên không có cảm tình với cô là phải rồi.
Không sao, chỉ cần cô được gả cho Thiếu Hoa, tất cả đều dễ dàng xử lý.
Lâm Thục Phân thấy thái độ của Ôn Minh như vậy, vô cùng không hài lòng, vì không muốn không khí càng căng thẳng, dịu dàng nói chuyện với Tạ Minh San: "Minh San, mau qua đây ngồi, đừng đứng đó mãi chứ".
"Bác gái, cảm ơn bác".
"Sau này đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ mau vào đây, vào đây".
Những lời này của bà làm cho Tạ Minh San thật phấn khởi, trong lòng thầm mừng.
Dù cho bác Ôn không thích cô, nhưng mà bác gái đã chấp nhận cô, xem như cô ở Ôn gia này đã có một chỗ dựa, sau khi gả vào đây sẽ không gặp nhiều khó khăn.
"Bác trai, bác gái, cháu cũng sẽ đi vào bếp, làm vài món sở trường cho hai bác nếm thử". Tạ Minh San dịu dàng bày tỏ, sau đó đi vào trong bếp.
Từ đầu đến cuối Ôn Minh đều không có lên tiếng, chỉ ngồi ở một chỗ xem báo.
Lâm Thục Phân không vui, liền giật lấy tờ báo, nghiêm túc khuyên bảo: "Chuyện đã như vậy, lẽ nào ông vẫn không tiếp nhận Minh San sao?".
"Tôi có nói không tiếp nhận sao?".
"Ông chưa nói, nhưng thái độ của ông đã biểu lộ hết rồi. Ông làm như vậy chỉ càng làm khó cho Minh San, càng làm con bé đau đớn hơn, ông có biết hay không?".
"Được được được rồi, tôi sẽ cố gắng chú ý đến thái độ của mình một chút".
Ôn Thiếu Hoa đứng ở một bên, thấy hết những chuyện vừa rồi, trong lòng rất rối loạn, sau đó uể oải nói một câu: "Ba, mẹ, con về phòng thay quần áo".
Nói xong, liền nhanh đi lên lầu không để ý tới bất cứ chuyện gì.
Hắn biết rõ sau khi hủy bỏ hôn ước, nhất định ba sẽ rất phản đối, dù trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn rồi, nhưng tại sao hắn vẫn thấy trong lòng rất buồn phiền chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc