Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 10

Tác giả: Tịch Mộng

Thật không xứng đối
Tạ Thiên Ngưng không thích bị đàn ông ôm thân mật như vậy, đặc biệt là người lạ, dùng ánh mắt sắc bén hơn dao liếc thẳng bàn tay đang đặt trên vai của cô, cảnh cáo: "Lấy móng vuốt sói của anh ra."
Quen Ôn Thiếu Hoa trong suốt mười năm qua, số lần hắn ta ôm cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi là đàn ông khác.
"Lựa chọn nhanh đi, đừng lãng phí thời gian." Phong Khải Trạch chẳng những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn bắt lấy đầu vai cô, tăng thêm lực cố ý áp chế cả người cô xuống.
Sức đàn ông luôn mạnh hơn phụ nữ, huống chi cái tên này đã từng qua huấn luyện, chỉ cần dùng chút sức là có thể khống chế bất cứ phụ nữ nào.
"Tôi chọn cái thứ ba." Tạ Thiên Ngưng từ chối, mệt đến độ chỉ còn thở hồng hộc mà vẫn không thể thoát khỏi, bất đắc dĩ đành nói vào chuyện chính.
Rốt cuộc đến khi nào cái tên điên này mới chịu buông tha cho cô?
"Anh nói hai thì chỉ có hai lựa chọn, không có lựa chọn thứ ba. Anh đếm ba tiếng, nếu như em không chọn thì anh sẽ chọn giúp cho em."
"Hả ——"
Anh chàng cố chấp kia không chờ đối phương kịp trả lời, liền bắt đầu đếm ngược.
"Ba."
"Này, anh không thể độc tài như vậy, tôi với anh chẳng hề quen biết nhau mà."
"Hai."
"Đã nói không quen sao anh còn đếm nữa hả, không mau biến đi."
"Một."
"Đồ điên."
Phong Khải Trạch đếm xong ba tiếng, không nhận được đáp án liền tự mình chọn, vô cùng tự nhiên liền nhẹ nhàng bế cô lên đi về phía trước.
Nhưng người đang tựa vào trong ***g *** anh, cứ mãi la hét giống như heo đem đi giết: "Đồ thần kinh, anh đang làm gì đó, còn không mau thả tôi xuống."
"Đồ lạnh lùng, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không thả tôi xuống, thì đừng trách tôi không khách khí với anh?"
Dưới tình cảnh thế này, cô thực chỉ muốn đấm vài đấm vào gương mặt của anh, phá hủy gương mặt tuyệt mỹ kia.
Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh, cô lại không nỡ ra tay, đành tìm kế sách khác để đối phó anh.
"Em còn không nghe lời, anh sẽ hôn em từ đây đến thẳng tới bệnh viện đó." Anh không quan tâm tới lời cảnh cáo của cô, ngược lại còn cảnh cáo cô.
"Anh dám?"
"Anh nói được là làm được, em có muốn thử không?" Anh dừng bước lại, dùng ánh mắt gian ác, xấu xa nhìn về phía cô, làm bộ dạng cúi xuống như muốn hôn cô.
"Đừng ——" Cô vươn tay chặn lại cái miệng của anh, đành thỏa hiệp: "Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh tới bệnh viện."
Phong Khải Trạch cười đắc ý, sau đó đặt cô xuống, lấy tay nhẹ nhàng nắm chóp mũi cô, dù có cưng chìu nhưng vẫn cảnh cáo nói: "Tốt nhất đừng có giở trò, em hãy ngoan ngoãn đến thẳng bệnh viện kiểm tra thân thể của mình, bằng không anh sẽ dùng chút biện pháp để trừng trị em đó."
"Đi thì đi, anh đừng hối hận." Cô hất tay anh ra, hậm hực nói.
"Từ trước đến nay mọi chuyện anh đã làm đều không bao giờ hối hận."
"Tên tâm thần này, anh không thấy mình quá tự tin rồi sao?"
"Anh tên là Phong Khải Trạch, không được gọi là đồ điên hay tâm thần, em hãy nhớ cho rõ." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thêm thời gian, nói xong liền nắm lấy tay cô đi thẳng về phía trước.
Tạ Thiên Ngưng rơi vào trầm tư, im lặng đi theo, trong đầu không ngừng nghĩ tại sao cái tên này lại thấy quen thuộc như vậy, dường như cô đã từng nghe nó ở đâu đó nhưng sao nghĩ mãi vẫn không ra.
Phong Khải Trạch: tên không tệ, vóc người lại khá chuẩn, chỉ tiếc anh là một tên tâm thần.
Hai người cùng nhau tay trong tay đi xuống cầu thang, người đi đường đều quay đầu nhìn bọn họ không ngừng dùng ánh mắt thương tiếc, lắc đầu thở dài mà thấy đau lòng.
Chàng trai đẹp như vậy lại đi cùng với cô gái lôi thôi như thế, đúng là không xứng đôi chút nào, thật đáng tiếc.
Hỏi nhiều thật
Tạ Thiên Ngưng bị kéo đi xuống dưới lầu, tới bãi đậu xe, nhất thời kinh ngạc.
Tuy rằng ngày thường cô không thích đọc bảng tin về xe hơi lắm, nhưng mọi người chung quanh cứ hay bàn về nó nên cũng hiểu chút ít, nhìn chiếc xe ô tô nổi tiếng đậu trước mắt, cô tin rằng nó không phải loại người thường có thể mua được.
"Này, bệnh thần kinh tiên sinh, anh khẳng định xe này là của anh sao?" Tạ Thiên Ngưng trợn to hai mắt, quan sát tỉ mỉ chiếc xe trước mắt, đầy hoài nghi hỏi.
Tên này keo kiệt như vậy, xem ra không giống người có tiền, sao có thể mua được chiếc xe đắt tiền như vậy?
"Nhớ kỹ, tên anh là Phong Khải Trạch, không phải bệnh thần kinh." Phong Khải Trạch nghiêm túc nhắc nhở cô lần nữa về cách xưng hô.
Anh muốn đem tên tuổi của anh, khắc thật sâu vào trong lòng cô.
"Ái chà, không phải đều giống nhau sao, người bị điên và người bị bệnh thần kinh cũng không khác nhau nhiều, gọi anh là Phong tiên sinh hay bệnh thần kinh tiên sinh cũng đều giống nhau thôi."
"Lên xe." Anh liếc cô một cái, không nói thêm liền trực tiếp lên xe.
Cô vẫn không lên mà cứ đứng ở bên ngoài, thưa dạ nói: "Phong tiên sinh, anh xác định xe này của anh sao? Tôi nói trước, nếu lát nữa có người kiện anh trộm xe, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến tôi nha!"
"Là của anh, em cứ yên tâm lên xe đi."
Cô gái này hỏi nhiều thật, mà toàn hỏi những chuyện ngu ngốc nữa chứ.
Nhưng lại chẳng có biện pháp, ai biểu cô là quả táo của anh!
"Sao có thể của anh được chứ, nhìn bộ dạng của anh còn nghèo hơn tôi, sao có thể mua được chiếc xe đắt tiền như vậy chứ? Căn bản anh không đưa tôi đi đến bệnh viện, mà muốn dẫn tôi đi trộm xe chứgì?"
Sau đó Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ càng thấy có lý, chẳng những không lên xe, lui về phía sau từng bước từng bước.
Cô không muốn làm kẻ trộm xe.
Phong Khải Trạch nhìn bộ dạng cô, im lặng lắc đầu một cái, sau đó tức giận giải thích: "Xe này anh mượn của bạn."
"Sớm nói ra là xe mượn đi, hại tôi lo lắng vô ích."
"Bớt nói đi, không mau lên xe coi chừng anh động thủ ném em vào đây đó?"
"Lên thì lên, ai sợ ai chứ, hừ." Cô dùng tay cọ vào lỗ mũi một cái, sau đó lên xe, vừa ngồi xuống hai mắt liền nhìn trước ngó sau, nhìn chiếc xe cao cấo này làm cho cô phải trợn tròn mắt, hoàn toàn quên mất chuyện cài dây an toàn.
Ôn Thiếu Hoa cũng có chiếc xe đắt tiền, tiếc rằng cô chưa bao giờ được ngồi vào đó dù chỉ một lần, nhiều lần cô đều chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong.
Trước kia cô không có nghĩ gì, nhưng bây giờ rốt cuộc cô đã hiểu không phải anh không thích người khác ngồi vào xe anh, bởi vì anh không thích cô nên không muốn cô ngồi vào xe của anh.
Thật buồn cười, vị hôn phu ghét vị hôn thê của mình đến mức, cả xe cũng không cho ngồi.
Nghĩ đến Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng không còn hứng thú tìm hiểu xe nữa, buồn bã cúi đầu, đau lòng cho chính mình.
Phong Khải Trạch nhìn thấy dáng vẻ khác thường của cô, nhìn vào trong mắt cô lộ ra vẻ đau thương, không nhiều lời, tự mình giúp cô cài chặt dây an toàn.
Cô kinh ngạc nhìn anh, không hiểu anh định làm gì: "Anh ——"
"Nhớ kỹ, chuyện thứ nhất phải làm khi lên xe, là cài chặt dây an toàn."
"À ——" Cô càng kinh ngạc, trong lòng thoáng qua chút cảm động.
Anh ta đang quan tâm cô sao?
Không phải.
Một người liên tiếp cử xử lạnh lùng với cô, còn trơ mắt nhìn cô bị giật đồ ở trên đường, làm sao có thể quan tâm cô chứ?
Trên đời này không có chuyện tốt như vậy.
Nhất định anh ta là người bị bệnh tâm thần.
Tạ Thiên Ngưng không nói thêm gì, im lặng ngồi ở trong xe, nghĩ tới những chuyện đã từng xảy ra giữa cô với Ôn Thiếu Hoa trong suốt mười năm nay.
Lúc này cô mới phát hiện, thời gian hai người bọn họ ở cùng với nhau rất ít, ít đến mức không còn nhớ được gì.
Quan hệ bọn họ là vị hôn phu và vị hôn thê, nhưng lại không bằng những người bạn thông thường.
Cô bị hôn
Không bao lâu, Phong Khải Trạch dừng xe ở ngoài cửa của một bệnh viện lớn.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy cổng chính của bệnh viện qua cửa sổ xe, nở nụ cười co giật, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Thì ra tên điên này không phải đang nói đùa, mà là thật sự muốn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra toàn thân.
Anh ta có bệnh, nhưng cô thì không.
"Xuống xe thôi." Phong Khải Trạch cởi dây đai an toàn, sau đó xuống xe, đứng ở bên ngoài chờ cô.
Cô đành lắc đầu, không còn cách nào khác cũng đành phải xuống xe theo, đi tới bên cạnh anh, nhìn anh cười gượng, lạnh lùng hỏi: "Phong tiên sinh, anh xác định muốn đi vào bệnh viện sao?"
"Không phải là anh muốn vào, mà là em phải đến bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, đi thôi."
"Thân thể tôi rất tốt, không cần làm kiểm tra."
"Em chắc chắn đầu gối của em rất tốt sao?" Hắn liếc đầu gối của cô một cái, âm trầm hỏi, cả người thoạt nhìn rất bá đạo, nhưng trong đó lại phảng phất sự quan tâm, còn mang theo chút yêu chiều.
Chỉ tiếc là chút yêu chiều này quá nhạt, nhạt đến mức làm người khác không cảm thấy được.
Nói đến đầu gối, Tạ Thiên Ngưng đúng là có cảm thấy hơi đau, mới vừa rồi chỉ lo nói chuyện với anh, căn bản là quên chuyện này, giờ vừa nhắc tới liền cảm thấy đau.
"Phong tiên sinh, anh không nói điều này cũng không ai coi anh bị câm đâu." Cô cúi người xuống, lấy tay xoa đầu gối một chút, phát hiện không quá đau, liền ra vẻ không sao cả: "Không có gì đáng ngại, đã không còn đau như ngày hôm qua, hai ngày nữa là tốt rồi, cho nên cái việc kiểm tra toàn thân này a, miễn đi."
Nói xong, liền xoay người đi.
Nhưng vừa mới xoay người, cả người liền bị bế đi làm cô giật nảy mình.
"Này, anh làm gì đấy, mau thả tôi xuống."
Nơi này là cửa chính bệnh viện, nhiều người qua lại, bị người khác bế như vậy, thật sự rất mất thể diện .
"Chuyện anh đã quyết định, không ai có thể thay đổi, anh nói em làm kiểm tra toàn thân thì sẽ phải làm kiểm tra toàn thân." Anh bá đạo nói. Nói xong liền ôm cô đi về phía cửa chính bệnh viện, không đếm xỉa gì đến ánh mắt của những người xung quanh.
Tạ Thiên Ngưng nghĩ muốn giãy giụa, mắng anh thật lớn, nhưng lại ngượng ngùng, bởi vì xung quanh có quá nhiều ánh mắt của người khác, làm cô xấu hổ cúi đầu, chuyện gì cũng không dám làm.
Ôi mẹ ơi, sao cô lại gặp phải một tên điên như vậy chứ.
"Tiên sinh, xin hỏi có anh có cần giúp đỡ gì không?" Một y tá đi tới, lễ phép hỏi.
"Đưa cô ấy đi làm kiểm tra toàn thân, ngay cả một cọng tóc cũng không được bỏ sót, có biết không?" Phong Khải Trạch để Tạ Thiên Ngưng xuống, giao cho y tá, giọng điệu cường thế như ra lệnh, giống như là cô ta không thể không làm.
Y tá hơi giật mình, ngây ngốc gật đầu, trả lời: "Vâng"
"Phong tiên sinh, tôi có làm kiểm tra toàn thân hay không, đó là quyền cá nhân của tôi, còn chưa tới phiên anh quyết định đi?" Tạ Thiên Ngưng không cam tâm bị người dắt đi, càng không muốn làm cái kiểm tra toàn thân gì hết.
Thật ra thì làm kiểm tra toàn thân cũng không có gì, nhưng chính là cô không thích cảm giác bị người khác bức bách như vậy.
"Chuyện của em, đều do anh quyết định."
"Dựa vào cái gì?"
"Dựa vào anh là người đàn ông của em."
"Lại là câu này, anh có chứng cớ gì có thể chứng minh anh là người đàn ông của tôi sao?"
Lời mới vừa dứt, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ nắm eo của cô, kéo cô vào một ***g *** xa lạ, một đôi môi dày mà lạnh lẽo, lập tức phủ lên cánh môi chưa từng bị ai xâm phạm của cô.
"Ưmh ——"
Tạ Thiên Ngưng trợn to mắt nhìn cái gương mặt tuấn tú phóng to trước mắt cái kia, kinh ngạc đến cả người cứng ngắc.
Bây giờ là cái tình huống gì?
Cô bị hôn.
Ý tưởng loé lên
Căn bản Phong Khải Trạch không quan tâm có ai nhìn không, muốn làm gì là làm ngay, để chứng minh cô là của anh, anh hôn cô trước mặt mọi người.
Một nụ hôn, tuyên bố chủ quyền thuộc về anh.
Mười sáu năm qua anh luôn nghĩ về cô, không biết có phải yêu hay không.
Đã yêu, thì anh sẽ yêu hết mình.
Mười sáu năm qua anh đã gặp rất nhiều cô gái nhưng không ai có thể làm cho anh rung động, chỉ cần nhìn thấy các cô gái là anh lại nhớ đến cô.
Bây giờ cô đang dựa vào ***g *** của anh, một cái nhăn mày một nụ cười, từng câu từng chữ đều làm tim anh rung động.
Tạ Thiên Ngưng vừa khôi phục tinh thần liền dùng sức đẩy anh ra, giận đến mức liền chửi thật to, đồng thời vung tay đấm anh.
“Tên háo sắc này, đi ૮ɦếƭ đi”.
Cánh tay vung lên liền bị một bàn tay to lớn nắm chặt giữa không trung, làm cô không thể đánh.
Anh dễ dàng dùng ***g bàn tay của mình bao chặt lấy quả đấm nhỏ của cô, lạnh giọng nói: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi làm kiểm tra toàn thân, nếu không… ”.
Lời còn chưa nói hết, cô tức giận mắng to.
"Đồ háo sắc ——"
Cô đã trêu ghẹo ai mà bị tên thần kinh này quấn lấy chứ?
Thần kinh?
Từ này chợt lóe lên trong suy nghĩ của Tạ Thiên Ngưng, trên gương mặt vốn tràn đầy tức giận đột nhiên tươi cười nói: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ đi làm kiểm tra toàn thân”.
Phong Khải Trạch nhìn nụ cười gian xảo trên mặt, biết ngay cô định giở trò, nhưng anh không thèm quan tâm, chỉ cần cô đồng ý đi làm kiểm tra là được.
“Em cùng y tá đi làm kiểm tra đi, anh sẽ đi làm thủ tục cho em”.
“Làm phiền anh vậy, Phong tiên sinh”. Cô cười duyên rồi xoay người đi, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt.
Nếu anh ta bị thần kinh thì cô sẽ đem anh ta đến nơi cần đến, sau này anh ta sẽ không tới quấy rối cô nữa.
Y tá đưa Tạ Thiên Ngưng đi tìm bác sĩ làm kiểm tra, nhưng khi cô vừa đi vào cửa liền làm bộ hoang mang, không ngừng giải thích với mọi người:
“Bác sĩ, thật ra người muốn tới bệnh viện kiểm tra không phải là tôi mà là bạn trai của tôi. Cô y tá, chàng trai vừa rồi mà cô gặp là bạn trai của tôi, mấy ngày trước do anh ấy không cẩn thận bị ***ng vào đầu, vả lại còn mua vé số đã nhiều năm mà không trúng thưởng cho nên phát điên, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới lừa được anh ấy tới bệnh viện. Ngoài mặt nói tôi đi kiểm tra, nhưng thật ra là tôi muốn đưa anh ấy đi kiểm tra”.
"Việc này ——"
Bác sĩ cùng y tá nhìn nhau rồi nhìn sang cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ, không biết có nên tin hay không.
“Hiện giờ bạn trai tôi nhìn giống như một người bình thường, nhưng thật ra đầu óc đã điên loạn rồi, người ta gọi anh là ‘Phong tiên sinh’, anh ấy còn rất vui mừng! Bác sĩ, chút nữa ông nên tìm vài người bảo vệ khỏe mạnh rồi đưa anh ta đến khoa tâm thần trị liệu, bằng không khi anh ấy nổi điên lên sẽ đập phá, còn đánh người đó”.
"A ——"
Nghe lời này, bác sĩ cùng y tá dần dần tin lời cô.
“Cô gái, đây không phải khoa tâm thần, hay cô đến khoa tâm thần tìm bác sĩ bàn về chuyện này nhé”.
“Bác sĩ, nếu tôi đi ra khỏi cánh cửa này e rằng sẽ không có cơ hội đi tìm bác sĩ khác. Mặc dù bạn trai tôi bị điên nhưng vẫn không chịu thừa nhận chuyện này, cho nên rất ghét đến khoa tâm thần gặp bác sĩ, chỉ cần nhìn thấy bảng hiệu ghi khoa thần kinh là anh ấy sẽ nổi điên. Tôi sợ chưa tìm được bác sĩ tâm thần đã bị anh ấy kéo về rồi. Bác sĩ, xin ông hãy giúp tôi, được không”?
Tạ Thiên Ngưng dùng dáng vẻ điềm đạm đáng yêu để cầu xin.
Bác sĩ hơi do dự, cuối cùng gật đầu đồng ý.
"Được rồi, tôi sẽ gọi cho đội an ninh tìm mấy người khỏe mạnh đi bắt anh ta lại".
"Cảm ơn bác sĩ".
Ha ha, Phong tiên sinh, tôi xem anh làm được gì đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc