Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 09

Tác giả: Tịch Mộng

Gọi là quả táo hung dữ
Tạ Thiên Ngưng xuống tắc xi liền đi thẳng về nhà trọ của mình, bởi vì đầu gối bị thương cho nên bước đi không nhanh, hơn nữa còn chân thấp chân cao, lúc đầu còn tạm ổn, nhưng đi nhiều phải cố hết sức, đầu gối thì ngày càng đau hơn.
Phong Khải Trạch vẫn đi theo sau, nhìn mỗi bước đi cô đều phải nhịn đau, trong lòng đau xót, nghĩ muốn tiến đến giúp cô, lại không biết nên mở miệng thế nào mới phải.
Hai người bọn họ vừa thấy mặt, nhất định là xăng gặp lửa, cháy vô cùng rừng rực, anh chỉ sợ chưa kịp nói lời nào thì cô đã mở miệng mắng liên tục.
Điều này có thể trách ai?
Chỉ trách anh cho cô ấn tượng đầu tiên quá kém, không biết nếu nói cho cô biết, anh là con khỉ nhỏ, tình huống có thể khá hơn một chút hay không.
Dường như tính tình của cô đã kém đi nhiều.
Không nhịn được, kêu to một tiếng.
"Quả táo hung dữ."
Vừa đúng lúc Tạ Thiên Ngưng muốn lấy chìa khóa ra để mở cửa, chợt nghe được biệt danh từ rất lâu trước kia, vô cùng quen thuộc, làm cô khiếp sợ không thôi, dừng lại động tác, từ từ xoay người trở lại, trợn to hai mắt, không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt, gằn từng chữ, hỏi: "Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Khuôn mặt của em tròn trịa, tính tình lại hung dữ như vậy, cho nên anh đặt cho em một biệt danh, gọi là quả táo hung dữ." Phong Khải Trạch đi tới, giả bộ như không biết gì, đơn giản giải thích, cũng không đề cập đến thân phận của mình.
"Bệnh thần kinh, tôi cảnh cáo anh, không cho phép gọi tôi là quả táo hung dữ, có nghe hay không?"
Tạ Thiên Ngưng phản ứng mãnh liệt hơn nữa, giống như toàn bộ tức giận đều phát hết ra ngoài, khiến lòng Phong Khải Trạch đột nhiên cảm thấy bất an, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì tôi ghét cái biệt danh này."
"Em ghét cái biệt danh này, hay là ghét người đặt cho em cái biệt danh này?"
"Cả hai đều ghét, tôi ——" Nói được một nửa, đột nhiên cô cảm thấy rất không thích hợp, bèn nhanh trí hỏi: "Bệnh thần kinh, anh đi theo tôi đến nơi này là có ý đồ gì?"
Ban đêm, một tên con trai đi theo một cô gái đến trước cửa nhà cô ấy, nhất định là có ý đồ khác.
Xem đi, rốt cuộc lộ ra cái đuôi hồ ly, ngoài mặt nói không cần 500 tệ kia của cô, trên thực tế kiếm cớ quấn lấy cô, tùy thời xuống tay.
Anh ta cũng không phải là muốn ——
Tạ Thiên Ngưng nghĩ đi nghĩ lại, hai tay liền giơ lên đặt ở trước ***, bộ dáng đề phòng sắc lang.
Phong Khải Trạch thấy bộ dạng tức cười của cô, không nhịn được bật cười.
Nhìn nụ cười tràn đầy chế nhạo của anh, cô nhướng mày, không vui hỏi: "Anh cười cái gì?"
"Này, đã bao lâu em không có soi gương rồi hả ?" Hắn nỗ lực nín cười, nhưng vẫn không ngừng được, mang theo một tia cười nhạo, hỏi dò cô.
Không phải hắn cố ý cười nhạo cô, mà là thật sự rất muốn cười.
Trước cho rằng cô không phải người hắn đang tìm, cho nên một chút cảm giác cũng không có, hiện tại đã biết, liên tưởng với khi cô còn bé, thật đúng là rất khác nhau.
"Tôi soi gương hàng ngày a, có cái gì không đúng sao?" Cô có chút ngốc nhưng mạnh mẽ trả lời, còn có một chút hồn nhiên giống như chồi cây non mới nhú lên.
Nhìn cách ăn mặc quần áo so với độ tuổi của cô, thật sự không thích hợp với dáng vẻ của một cô gái trẻ.
"Uổng công em soi gương hàng ngày, vậy em nhìn mình trong gương, có cảm giác bản thân mình có một chút thiếu nữ tính hay không?"
Nghe xong, Tạ Thiên Ngưng rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh, giận đến nhướng mày trợn mắt, rồi thật lâu sau mới hạ giọng điệu thấp xuống, sau đó lấy chìa khóa ra mở cửa, không để ý tới người đàn ông xa lại với cô, trước khi vào cửa còn tức giận phun ra một câu.
"Bệnh thần kinh tiên sinh, nếu cảm thấy tôi không có chút nữ tính nào, vậy thì cách xa tôi ra một chút, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, càng nhìn càng thấy chướng mắt."
Nói xong, không đợi đối phương đáp lời, đóng cửa thật mạnh.
Cô không khoá cửa
Dám nói cô không nữ tính, muốn chọc cho cô tức ૮ɦếƭ mà.
Sau khi Tạ Thiên Ngưng đóng cửa lại, trong lòng càng buồn hơn, lúc trước Ôn Thiếu Hoa đối xử với cô rất tốt, bây giờ cô chẳng còn lòng dạ nào cả.
Cô thật sự tệ đến như vậy sao?
Đứng trước tấm gương, nhìn bản thân mình trong đó mà ngây người, bản thân không khống chế nổi làm cho nước mắt rơi xuống.
Trong suốt mười năm qua, cô đặt trọn tình cảm của mình vào Ôn Thiếu Hoa, không ăn diện cho chính bản thân mình, gương mặt đơn giản không hề trang điểm, quanh năm suốt tháng chẳng mua sắm cho mình thêm bộ quần áo nào.
Minh San thì khác, mỗi tháng đều đi mua sắm, nào là giày mới, quần áo đẹp, còn thường xuyên đi thẩm mỹ, mỗi ngày luôn chăm chút cho bản thân mình trong thật xinh đẹp.
Cô chẳng có gì sánh bằng với con bé kia cả.
"Hu hu ---------" Tạ Thiên Ngưng bỗng suy nghĩ lại, đau lòng khóc lớn, tiếp tục nhào lên trên giường, dùng sức đấm vào gối khóc nức nở.
Dù sao ở đây cũng không có ai, cô cứ tha hồ khóc lớn.
Sau khi khóc xong, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại như bình thường.
"Hu hu --------"
Tuy nhiên cô lại không hề hay biết, có người đang lặng lẽ tiến vào trong phòng của cô.
Phong Khải Trạch vừa đi vào thì nhìn thấy cô đang nằm trên giường khóc rất thương tâm, làm cho tim của anh cũng đau đớn theo cô.
Cô bị tổn thương tình cảm, làm cho anh cũng bị tác động mạnh, cảm thấy rất khó chịu.
Vì sao cô lại đau lòng, có phải vì tên Ôn Thiếu Hoa kia không?
Nghĩ đến việc Tạ Thiên Ngưng đau lòng vì người đàn ông khác, Phong Khải Trạch không thể chấp nhận được chuyện này, giận đến mức muốn cái tên Ôn Thiếu Hoa kia lập tức biến mất ngay khỏi thế giới này.
Anh muốn tiến thẳng vào trái tim cô, đuổi người đàn ông kia ra ngoài.
Phong Khải Trạch đã hạ quyết tâm, sau đó cầm chiếc khăn tay đưa tới bên cô.
Tạ Thiên Ngưng không nghĩ nhiều, vừa thấy chiếc khăn tay liền cầm lên lau nước mắt, cô không quên nói lời cảm ơn: "Cảm ơn -----"
Vừa mới cảm ơn xong, tự nhiên thấy chuyện này có vẻ không đúng lắm, đột nhiên đứng dậy, nhìn thấy người đàn ông trước mắt, làm cô sợ tới mức hét to: "Á --------"
Tiếng la hét vang dội khắp cả căn phòng, làm cho màng nhĩ của Phong Khải Trạch muốn nổ tung, đành phải bắt cô dừng lại: "Dừng lại ------".
"Cái tên háo sắc này, anh vào đây bằng cách nào hả?"
Cô nhớ kỹ cô đã khóa cửa lại rồi, chẳng lẽ anh ta dám cạy khóa đi vào sao?
"Em không có khóa cửa" Dù anh đang nói dối, nhưng lại rất bình tĩnh, không muốn cô biết anh có chìa khóa nhà của cô.
"Tôi không có khóa cửa sao?" Cô không tin liền hỏi lại, cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng được gì, chỉ nhớ mình đã khóa cửa lại rồi, nhưng bây giờ lại không chắc chắn lắm.
Mặc kệ cô có khóa cửa hay không, phải mau đuổi tên thần kinh này ra ngoài trước đã: "Anh đi ra ngoài cho tôi, đi ra."
"chỉ vì một người đàn ông không yêu mình mà khóc thành như vậy, đáng lắm sao?" Anh không đi, mà đứng im tại chỗ nghiêm túc hỏi.
Anh không muốn cô đau khổ vì một người đàn ông khác.
Anh không muốn thấy cô đau lòng.
"Tên thần kinh này! Tôi nhớ rõ anh đã từng nói với tôi một câu: ‘chuyện của cô, không quan hệ tới tôi’. Nếu chuyện của tôi đã không có quan hệ với anh, anh cần gì phải quan tâm tới tôi chứ? Cút." Cô khinh thường phản bác lại, nghĩ đến chuyện lúc trước anh đối xử với cô rất lạnh lùng, mà bây giờ lại đến quan tâm cô, làm cho cô cảm thấy thật sự rất buồn cười.
Một hồi lạnh lùng, một hồi lại giả làm người tốt, đợi lát nữa có phải biến thành sói xám hay không?
"Cô em à, em đã làm tôi nhớ ra rồi, từ giờ trở đi những chuyện gì của em, sẽ đều liên quan tới tôi. Ngày mai không cần phải đi làm, do đầu gối của em bị ***ng trúng rất nhiều lần, nên phải mau chóng đến bệnh viện kiểm tra, sáng sớm ngày mai tôi sẽ tới đón em, ngủ ngon." Đột nhiên thay đổi thái độ lạnh nhạt, Phong Khải Trạch giống như đang ra lệnh xuống cấp dưới của mình, rồi xoay người bỏ đi.
Cô và Ôn Thiếu Hoa có tình cảm mười năm. Nếu muốn để cho cô hoàn toàn quên đi người đàn ông này, cần phải dùng đến một chút thủ đoạn.
Hoa tươi cắm bãi phân trâu
Tạ Thiên Ngưng vẫn cứ sững sờ nhìn Phong Khải Trạch rời đi, còn chưa hiểu hết lời anh nói.
Từ giờ trở đi, chuyện gì của em cũng đều liên quan tới tôi ------- lời này có ý gì?
Anh ta đi đến gần cô, chỉ muốn cho cô mượn chiếc khăn tay, không làm gì khác mà cứ bỏ đi, chứng tỏ anh không phải tên háo sắc.
Không phải tên háo sắc thì cũng là kẻ bệnh thần kinh.
Bắt đầu từ ngày mai, cô phải giữ khoảng cách với tên thần kinh kia mới được, tránh phải gặp chuyện xui xẻo.
Sau khi ngủ một giấc, cô đã quên mất chuyện của cái tên bệnh thần kinh kia, đừng nói xin phép nghỉ. Mới sáng sớm dậy vừa tỉnh dậy, rửa mặt qua loa rồi mặc quần áo cầm theo cái túi đi ra khỏi cửa, dự định đi đến công ty làm việc.
Thế nhưng vừa mới ra khỏi cửa, đã có người đứng ở bên cạnh hù dọa, làm cô nhảy dựng lên, bất ngờ liền hỏi: "Anh, tại sao anh lại ở chỗ này?"
Trời ơi, cái tên bệnh thần kinh này đúng là khó ứng phó quá đi, tự nhiên mới sáng sớm đã xuất hiện ngoài cửa nhà cô, nếu tim cô không tốt e rằng đã bị anh ta hù ૮ɦếƭ rồi.
Phong Khải Trạch đứng dựa lưng vào tường, hai tay ôm trước ***, cả người toát ra vẻ lạnh lùng, mắt đeo kính râm, đẹp trai đến mức không lời nào có thể diễn tả, tuy rằng khắp người toát ra vẻ lạnh lẽo, nhưng bên trong lại toát ra một mùi hương mê hoặc lòng người.
Nếu thật sự anh chàng này là một kẻ bị bệnh thần kinh, thật sự rất là đáng tiếc.
Nói thật, càng nhìn anh càng thấy hấp dẫn hơn tên Ôn Thiếu Hoa kia rất nhiều.
Tạ Thiên Ngưng cứ đứng quan sát người đàn ông trước mắt, chẳng những không ngạc nhiên mà chuyển thành vẻ mặt tán thưởng.
Quả thật con người vẫn luôn yêu thích cái đẹp hơn, giữa hoa tươi và phân trâu, tất nhiên họ sẽ chọn hoa tươi.
Lúc này, bỗng nhiên cô đã hiểu vì sao Ôn Thiếu Hoa lại chọn Tạ Minh San, bởi vì Tạ Minh là hoa tươi, còn cô chính là phân trâu.
Nghĩ đến chuyện mình chính là phân trâu, liền nhăn hai hàng lông mày lại, một bụng thấy rất khó chịu.
Có người nào tự nhận mình là phân trâu chứ?
Phong Khải Trạch vẫn dựa lưng vào tường, không hề động đậy, trong một phút đồng hồ, anh đã đọc hết các biểu cảm lộ ra trên gương mặt cô, vui buồn đều có, thậm chí còn lộ ra chút khát vọng được yêu.
Người phụ nữ này, suy nghĩ thật sự rất phong phú.
"Chuẩn bị xong chưa?" giọng nói của anh dù vẫn còn lạnh lùng nhưng trong đó đã lộ ra chút cưng chiều, cẩn thận hỏi.
"Chuẩn bị cái gì?" Lấy làm lạ, cô vừa hỏi vừa đề cao cảnh giác hơn.
"Tối qua anh đã nói với em là hôm nay xin nghỉ để đi đến bệnh viện kiểm tra, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?"
"Anh không nói thì tôi cũng quên mất." Cô làm như không có biết gì, từ đầu cô đã không để ý đến chuyện này.
Nhìn bộ dạng cô khiến cho anh càng thêm không vui, ngay sau đó liền đi tới trước mặt cô, cảnh cáo nói: "Nhớ rõ, sau này mỗi một câu anh nói, em phải ghi nhớ trong lòng thật kỹ".
"Dựa vào cái gì?" Cô không lộ chút sợ hãi nào, liền quay sang hỏi ngược lại anh.
“Dựa vào việc anh là người đàn ông của em.”
“Hả_____”
Lời này khiến cho Tạ Thiên Ngưng kinh ngạc làm tròng mắt muốn rớt xuống, mặt nổi đầy gân xanh nhìn thẳng về phía người đàn ông lạnh lùng đang mỉm cười rất anh tuấn kia.
Anh ta có bị điên không chứ, không ngờ lại dám thổ lộ thẳng thừng với cô như vậy?
Theo như cô biết, thì tính tình lúc đầu của anh vẫn tốt hơn bây giờ.
“Đồ bệnh thần kinh, anh có điên thì tự điên một mình đi, đừng đến lây cho tôi, tôi còn phải đi làm, không có thời gian để lãng phí với anh, tạm biệt.”
Nói xong liền đi ngang qua anh định tiến về phía trước. Nhưng chưa đi được một bước liền bị người kéo lại.
Phong Khải Trạch kéo cô lại ôm thật chặt vào trong ***g *** của mình, nhìn cô uy hiếp: “ Anh cho em hai lựa chọn, một ngoan ngoãn đi theo anh đến bệnh viện kiểm tra, hai là anh sẽ ôm em đi từ nơi này tới xe của anh, sau đó ném em vào trong rồi đưa em đi thẳng đến bệnh viện.”
Chuyện mà anh đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc