Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 07

Tác giả: Tịch Mộng

Lời hứa mười năm
Hai cha con Ôn gia tranh cãi om sòm vì chuyện hủy hôn ước, Lâm Thục Phân đang ở trên lầu nghe thấy tiếng tranh cãi, liền đi xuống xem xảy ra chuyện gì.
“Thiếu Hoa, chuyện gì mà hai cha con cãi nhau ầm ĩ thế hả?”
“Giờ thằng quỷ này lại nói nó không thích Thiên Ngưng, hai đứa nó đều đòi hủy hôn ước, làm tôi tức ૮ɦếƭ. ”
“Là Thiên Ngưng chủ động đòi hủy hôn ước”. Ôn Thiếu Hoa cố ý nói thẳng vào trọng tâm.
Chỉ cần nói Tạ Thiên Ngưng đòi chủ động hủy bỏ hôn ước, thì sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa.
“Chính mày yêu cầu con bé chủ động hủy bỏ hôn ước. Tao cho mày biết, mặc kệ là ai chủ động trước, nếu như mày không cưới Thiên Ngưng thì đừng hòng nghĩ đến chuyện thừa kế tài sản của tao”.
"Ba ——"
Ôn Thiếu Hoa cực kì tức giận, trong lòng lại càng căm ghét càng không muốn cưới Tạ Thiên Ngưng.
Anh không thích cuộc đời mình bị người khác ắp đặt.
Chẳng những Lâm Thục Phân không tức giận, ngược lại còn ôn hòa hỏi Ôn Thiếu Hoa: “Chuyện gì xảy ra vậy, Thiếu Hoa?”
“Mẹ, con không thích Thiên Ngưng, cực kì không thích, nếu bắt con phải sống chung với cô ấy cả đời, con sẽ điên mất. Hôn lễ của con vẫn được tiến hành, nhưng cô dâu không phải Thiên Ngưng mà là Minh San. Con hi vọng ba mẹ có thể hiểu cho con, nếu phải sống với người mà mình không yêu thì sẽ rất đau khổ”. Ôn Thiếu Hoa không muốn nói nhiều, cương quyết nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình.
Cho dù không được thừa kế tài sản, anh cũng không chấp nhận đám cưới với một cô gái mà anh không yêu.
Mỗi lần nghe ba mẹ nói anh nhất định phải cưới Thiên Ngưng, anh cảm thấy rất khó chịu.
Ôn Minh càng giận dữ hơn, vì không còn ai để ông trút giận, liền quay sang mắng Lâm Thục Phân: “Bà nhìn đi, xem thằng con trai ngoan mà bà dạy dỗ kìa, thường ngày bà cưng chiều nó thành hư rồi”.
“Tôi lại thấy Thiếu Hoa làm vậy không có gì là sai hết. Mấy năm trước tôi đã biết nó không thích Thiên Ngưng. Mà mấy năm gần đây, nó cứ phải ép buộc bản thân qua lại với một đứa con gái mà nó không thích, ông có biết nó rất khổ tâm hay không?” Lâm Thục Phân chỉ biết đứng trên lập trường của Ôn Thiếu Hoa mà suy nghĩ, cho nên bà không chút tức giận nào vì chuyện hủy bỏ hôn ước.
"Thế nào Lâm Thục Phân? Vì người đã mất, nên bà đã quên đi chuyện mười năm về trước rồi hay sao?"
“Tôi không quên, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau, không nhất thiết phải dùng hôn nhân để trả ơn. Nếu chúng ta cứ bắt buộc Thiếu Hoa cưới Thiên Ngưng, ông có nghĩ đến hậu quả sau này hay không? Thiên Ngưng sẽ sống không hạnh phúc chỉ vì Thiếu Hoa chẳng hề yêu thương con bé, hai người không yêu lại cứ bắt sống bên nhau, ông thấy chuyện này sẽ tốt lắm sao? Nếu như ông muốn tốt cho Thiên Ngưng thì đừng ép Thiếu Hoa nữa”.
Nghe những lời Lâm Thục Phân nói, Ôn Minh có chút do dự.
Bà nói có lý, hai người không yêu mà bắt sống cùng nhau sẽ không có kết quả tốt.
Có phải do ông quá cố chấp rồi không?
“Bọn trẻ bây giờ có suy nghĩ riêng, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều như vậy chỉ càng tạo nên nhiều bi kịch hơn. Nếu ông nghĩ không ra, thì ông nên xem nhiều phim truyền hình tình cảm gia đình đi, sẽ có nhiều điều đáng để ông suy ngẫm”. Lâm Thục Phân lạnh nhạt lắc đầu, sau đó ngồi xuống, cầm máy điều khiển ti vi lên tìm kênh phim truyền hình trên TV cho Ôn Minh xem.
Bà tin chắc, hai người không yêu mà kết hôn thì sẽ không có kết quả tốt.
Ôn Minh không phản đối, liền ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
Ngày trước vì muốn trả ơn, ông đã hứa sẽ để Thiếu Hoa cưới Thiên Ngưng, nhưng đã mười năm rồi, vậy lời hứa đó của ông là đúng hay sai?
Chuyện này cần phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.
Anh là tên khốn kiếp
Sau khi tan sở, Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên rủ nhau cùng đi ăn cơm, bước vào quán ăn liền ngồi xuống đối diện với nhau.
Đinh Tiểu Nhiên biết được mọi chuyện, vô cùng tức giận, không chịu nổi đập bàn mắng to: "Cứ tưởng cái tên Ôn Thiếu Hoa khốn kiếp kia là người đáng tin, thật không ngờ, hắn cho rằng chính mình tốt đẹp lắm sao?"
Do tiếng chửi khá to, mọi người chung quanh lập tức quay đầu lại, điều này làm cho Tạ Thiên Ngưng cảm thấy rất lúng túng, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Nhiên đừng có chửi lớn tiếng như vậy, mất mặt quá đi."
"Do mình quá bức xúc! Cậu đối xử với Ôn Thiếu Hoa tốt như vậy, mười năm nay bất cứ chuyện gì cũng đều lo nghĩ cho hắn, thế mà hắn lại dám làm thế với cậu, đúng là đồ không có lương tâm. Mình còn định chuẩn bị làm phù dâu cho cậu nữa, nhưng e rằng cậu phải làm phù dâu cho mình trước rồi."
"Thôi đi, mình đã quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì tình yêu không thể ૮ưỡɳɠ éρ, hai người không yêu nhau mà ép buộc đến với nhau, cả đời cũng sẽ không được hạnh phúc. Cậu ăn trước đi, mình đi rửa tay một chút."
"Có cần mình đi cùng cậu không? Vết thương trên đầu gối của cậu vẫn còn chưa lành, đi đứng cũng không tiện lắm?"
"Không có gì đâu, đi chậm một chút là được." Tạ Thiên Ngưng xua tay cự tuyệt, đứng lên rồi bước đi chầm chậm đến phòng rửa tay.
Bởi vì trên đầu gối có vết thương, nên đi hơi bất tiện, cho nên lúc đi hơi bị cà nhắc, vì tránh bị té ngã làm cho cô chỉ dám đi chậm một chút, không dám bước đi quá nhanh.
Đến trước cửa phòng toilet, nước trên sàn nhà vẫn còn chưa khô, đường hơi trợt, khi đi đến cửa liền không cẩn thận bị trượt chân ngã.
"A ——"
Cả người nặng nề ngã trên mặt đất, bàn tay ᴆụng mạnh vào đầu gối, vô cùng đau đớn khiến cô xém bật khóc, cái ௱ôЛƓ bị ᴆụng mạnh đau hơn khiến cô ngồi bệch xuống đất, không thể đứng thẳng lên được.
"Đúng là xui xẻo."
Gần đây cô luôn gặp vận xui, toàn ᴆụng thứ gì đâu không.
Cùng lúc đó, Phong Khải Trạch từ phòng toilet nam đi ra, đúng lúc thấy Tạ Thiên Ngưng trượt chân té xuống, vẻ mặt anh chẳng lộ ra chút biểu cảm nào, sau đó lạnh lùng bước ngang qua cô.
Tạ Thiên Ngưng cũng nhìn về phía anh, nghĩ rằng anh sẽ tốt bụng tới đỡ cô lên, nhưng nhớ lại chuyện hôm qua xảy ra, liền dẹp tan cái suy nghĩ đó, tiếp tục ngồi dưới đất, xoa xoa đầu gối để giảm đau, sau đó nghĩ rằng sẽ có người đi đường nào đó tốt bụng tới đỡ cô lên, hoặc tự bản thân cô đứng lên.
Phong Khải Trạch đi về phía trước vài bước, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở đằng sau, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, vì thế liền xoay người lại, giễu cợt hỏi: "Sao hôm nay cô không nhờ tôi giúp cô vậy?"
"Sự lo lắng trong lòng anh chứa quá nhiều đồ dơ bẩn, tôi không hề thấy lạ lẫm gì về nó." Cô cũng giễu cợt trả lời một câu, vẫn ngồi ở trên đất như cũ.
Không phải cô muốn ngồi mãi dưới đất, mà là đầu gối quá đau nên tạm thời không thể đứng dậy nổi.
"Vậy cô cứ tiếp tục ngồi ở đó đi." Anh vẫn lạnh lùng vô cảm như trước, nói xong liền xoay người rời đi.
Gần đây anh luôn gặp cô gái này, hi vọng sẽ không có lần sau.
"Đồ đàn ông thối, anh là đồ khốn kiếp." Tạ Thiên Ngưng thật sự rất giận, vì vậy liền tháo giày dưới chân ra ném về phía trước, không ngờ ném trúng vào lưng của anh.
Phong Khải Trạch bị ném trúng vào sau lưng, phát cáu lên liền dừng bước, rồi xoay người lại cảnh cáo: "Cô kia, khôn hồn chớ chọc giận tôi, bằng không cuộc sống sau này của cô sẽ đầy ắt bóng tối đó."
Chuyện lúc trước anh không muốn so đo với cô, không nghĩ tới cô lại dám trêu chọc anh.
Từ trước đến giờ anh không dễ dàng bỏ qua cho người nào dám chọc anh, mà mỗi lần gặp mặt thì cô gái này đều chọc tức anh, nhưng mọi chuyện xảy ra đều là ngoài ý muốn cho nên anh mới không có so đo với cô.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng bỏ qua hết.
Nhìn cô rất quen
Tạ Thiên Ngưng không thèm để ý những lời cảnh cáo này, khiêu khích nói: " Có giỏi thì anh cứ làm đi!"
Bất quá nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ là người bình thường, chảnh cái quái gì?
"Hôm nay tôi có không rảnh để lãng phí thời gian với cô, giờ tôi phải ra sân bay, lần sau gặp lại nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian với cô, nói xong liền xoay người đi.
Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, càng không muốn lãng phí thời gian với cô thêm nữa.
"૮ɦếƭ mà còn sĩ diện (*), người như anh vậy tôi gặp nhiều rồi, cắt." Cô nhỏ giọng chế giễu anh, dùng tay nâng chân của mình lên, cố gắng đứng lên.
(phồng má giả làm người mập)
Nhưng do chân của cô rất quá, không thể nào đứng dậy nổi.
Mỗi lần gặp người đàn ông này cô đều rất xui xẻo, có phải anh chính là người đem vận xui truyền đến cho cô hay không?
Đinh Tiểu Nhiên phát giác Tạ Thiên Ngưng bỏ đi đã lâu nhưng vẫn chưa trở về, hơi chút bất an vì vậy liền đi đến phòng rửa tay xem qua một chút, vừa đến chỗ quẹo liền nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất, liền chạy tới hô to.
"Thiên Ngưng, cậu bị làm sao vậy?"
Thiên Ngưng?
Nghe hai chữ này, Phong Khải Trạch kinh ngạc liền dừng bước, xoay người lại, thình lình đôi mắt của anh dán chặt vào cô gái đang ngồi dưới đất.
Thiên Ngưng, cô ta cũng có tên là Thiên Ngưng sao?
Có phải cô ấy chính là người mà anh đang tìm hay không?
"Thiên Ngưng, sao cậu lại ngồi trên đất vậy hả ?" Đinh Tiểu Nhiên chỉ lướt qua Phong Khải Trạch, chạy đến đỡ Tạ Thiên Ngưng đang ngồi dưới đất đứng lên.
"Không cẩn thận nên bị trượt chân thôi."
"Để mình xem, cậu có bị thương ở đâu không."
"Không có gì đâu, cậu giúp mình nhặt giầy lại sau đó đỡ mình trở về bàn đi."
"Bị vậy mà nói không sao, đầu gối của cậu chảy máu rồi, để mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, đầu gối đã bị thương như thế này thì không thể đùa được đâu, ngộ nhỡ nó để lại di chứng thì sau này không tốt đâu." Đinh Tiểu Nhiên đi tới nhặt giầy cô lại, sau đó đưa cho cô xỏ vào chân.
"Không sao đâu, trong túi của mình có thuốc, tùy tiện băng bó một chút là được rồi. Chiều nay còn rất nhiều việc phải làm, mau về thôi." Tạ Thiên Ngưng kiên quyết không đi đến bệnh viện kiểm tra, đi khập khiễng về phía trước.
Đinh Tiểu Nhiên không thể lay chuyển được cô, đành phải chấp nhận nghe theo cô: "Được rồi, đi, giờ chúng ta đi về, mình sẽ bôi thuốc giúp cậu."
"Uh."
Phong Khải Trạch vẫn còn đứng đó, nhìn hai cô gái từ từ đi tới đây, không dám nhúc nhích vẫn cứ im lặng, hoàn toàn không biết mình đang chắn lối đi.
Đinh Tiểu Nhiên không vui, tức giận nói: "Tiên sinh, phiền anh tránh qua một chút."
Đối phương không có phản ứng, liền lặp lại lần nữa: "Tiên sinh, anh đang cản đường đi đó, xin hãy tránh qua một bên."
Vẫn là không có phản ứng.
Phong Khải Trạch không nghe thấy Đinh Tiểu Nhiên nói gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Ngưng.
Trước đây gặp cô rất nhiều lần, anh cũng không có quan sát cô cẩn thận, bây giờ nhìn lại đột nhiên cảm thấy gương mặt của cô rất quen thuộc.
Thật sự là cô sao?
Tạ Thiên Ngưng phát hiện người kia cứ chăm chú nhìn mình, nhất là một người mà cô ghét, trong lòng cực kỳ khó chịu vì vậy liền rống to hỏi: "Đồ đàn ông thối, nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa chịu tránh ra sao."
Từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện cô không bao giờ gắt gỏng với ai, cũng không bao giờ nói khó nghe như vậy, chỉ cần cô gặp tên đàn ông khiến cho cô giận đến ói máu, lửa giận tận trong xương tủy cô đều bộc phát ra ngoài.
Đinh Tiểu Nhiên thấy cô quát lên như thế, quăng tới một ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: "Chà, Tạ Thiên Ngưng, mình biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu nổi nóng đó nha."
"Mỗi người mỗi khác. Tiểu Nhiên, chúng ta đi qua bên kia, đừng để ý đến hắn, hình như hắn là người bị bệnh thần kinh."
"A."
Đinh Tiểu Nhiên cũng có cảm giác như vậy, cho nên không có nói thêm nữa, đỡ cô đi qua bên cạnh.
Phong Khải Trạch vẫn như cũ cứ đứng bất động, cho đến bây giờ mà anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tạ Thiên Ngưng.
Cô cũng họ Tạ, chẳng lẽ cô thật sự là quả táo hung dữ của anh sao?
Anh cần phải mau chóng tìm hiểu tất cả mọi chuyện của cô càng sớm càng tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc