Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 06

Tác giả: Tịch Mộng

Đa tình
Ôn Thiếu Hoa chở Tạ Minh San đi ngang qua, trong lúc vô tình nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng đi khập khiễng trên đường, không chút nghĩ ngợi lập tức dừng xe lại ở bên đường.
Tạ Minh San chưa kịp phản ứng, nghi ngờ nhìn anh hỏi: “Thiếu Hoa, anh dừng xe lại làm gì vậy?”
Ôn Thiếu Hoa không hề chú ý đến cô, sau khi dừng xe lập tức tháo dây an toàn bước xuống xe, chạy nhanh tới bên cạnh Tạ Thiên Ngưng.
Tạ Minh San vừa nhìn qua, thấy một màn như vậy ở trước mắt cô, lòng đố kỵ cùng cơn giận lập tức ập đến, sợ người đàn ông mình vừa ςướק được lại bị một cô gái khác ςướק đi mất, lập tức xuống xe đuổi theo anh để xem tình hình thế nào.
“Thiên Ngưng”. Ôn Thiếu Hoa đuổi theo, thấy đầu gối cô đang chảy máu, cánh tay cũng bị thương, trong lòng không ngừng nhức nhói, anh không chịu nổi liền quan tâm hỏi: “Sao để bị thương như vậy, tôi dẫn em đi bệnh viện?”
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy người đàn ông bỏ rơi cô xuất hiện trước mặt, cảm thấy cuộc đời này thật buồn cười.
Anh đã không cần cô, vì sao còn giả vờ quan tâm đến cô chứ?
Nghĩ đến chuyện anh vô tình với cô, trong lòng cô cảm thấy rất căm giận, lạnh lùng cự tuyệt lời quan tâm của anh: “Không cần, chuyện của tôi không cần phiền đến Ôn tiên sinh phải lo lắng.”
Nghe cô gọi anh là ‘Ôn tiên sinh’, trong lòng Ôn Thiếu Hoa thấy rất khó chịu, kèm theo chút tức giận bất đắc dĩ hỏi cô: “Giữa chúng ta, có cần phải đối xử xa lạ với nhau đến vậy không?”
“Ôn Thiếu Hoa, anh nói cho tôi nghe xem, giữa chúng ta không đối xử xa lạ với nhau, vậy chúng ta còn có thể làm gì chứ? Anh muốn tôi bỏ qua hết tất cả mọi chuyện mà anh đã làm với tôi, rồi muốn tôi làm bạn với anh sao, tuyệt đối là không thể. Đa số những người yêu nhau trên đời này, nếu họ không thể ở bên nhau vĩnh viễn thì họ cũng không bao giờ trở thành bạn bè của nhau đâu, mà chuyện của tôi với anh cũng giống như vậy.” Tạ Thiên Ngưng đang rất tức giận, cô liền nói ra hết những lời uất ức của mình, cô nói xong liền bắt đầu đi khập khiễng tiến về phía trước.
Ôn Thiếu Hoa muốn đuổi theo giữ cô lại, nhưng khi chân vừa nhắc lên định bước đi liền bị người khác kéo lại.
“Thiếu Hoa, không phải anh đã nói dẫn em đi đến tiệm áo cưới, để ngày mai chúng ta còn đi chụp ảnh cưới nữa sao? Chúng ta mau đi đi.” Tạ Minh San đi đến kéo anh lại, không để cho anh đuổi theo Tạ Thiên Ngưng.
“Chờ thêm một lát cũng không sao mà.”
“Bây giờ đã xế chiều rồi, nếu trễ hơn nữa thì tiệm áo cưới sẽ đóng cửa mất, chúng ta mau đi thôi.”
“Minh San___” Dù thế nào thì Ôn Thiếu Hoa cũng không thể chấp nhận được chuyện này, thấy người trước mặt bước đi khập khiễng, trong lòng anh thấy rất khó chịu.
Tâm trạng anh bây giờ rất phức tạp, tưởng có thể vứt bỏ cô gái này, nhưng sao anh vẫn không thể nào vứt bỏ cô hoàn toàn.
Tạ Minh San biết rõ anh đang bị dao động, bèn bắt đầu lảm nhảm: “Thiếu Hoa, nếu như anh thật sự đã buông tay người phụ nữ kia rồi, vậy thì chấp nhận buông tay đi, nếu anh cứ dây dưa mãi sẽ giống như những tua xoắn cây mây, càng bám chặt càng khó gỡ ra. Khi em nhìn thấy anh đối với chị họ vẫn vứt bỏ hết tình cảm, anh có biết trong lòng em cảm thấy rất khó chịu không.”
“Minh San, anh thật xin lỗi, là do anh không biết suy nghĩ, chúng ta mau đi thôi.” Nghe những lời này, Ôn Thiếu Hoa vốn còn đang dao động liền ổn định tâm trí lại, không muốn bản thân nghĩ đến Tạ Thiên Ngưng, liền đưa Tạ Minh San lên xe.
Anh không thể cứ dây dưa do dự mãi, không thể đem cảm giác áy náy biến thành tình cảm.
Đối với tình cảm mười năm kia, anh đã vứt bỏ nó mà không chút lưu luyến.
Tạ Thiên Ngưng chỉ giận dỗi bỏ đi, vốn tưởng Ôn Thiếu Hoa sẽ đuổi theo, nhưng đi đã lâu mà không thấy có bất cứ động tĩnh nào vì vậy liền dừng bước quay đầu lại nhìn, thấy Ôn Thiếu Hoa ôm Tạ Minh San lên xe, sau đó cả hai lái xe đi mà không hề ngó ngàng đến cô.
Con tim, như bị người ta dùng dao đâm thêm một nhát, làm nó vô cùng đau đớn.
Anh đã vô tình với cô, vì sao còn giả vờ chạy đến quan tâm cô chứ?
Đàn ông, quả thật đều là những kẻ đa tình.
Không sao
Tạ Thiên Ngưng nhìn theo bóng xe của Ôn Thiếu Hoa đã đi xa dần, khóe mắt rưng rưng, không đè nén nổi nên nước mắt liền rơi xuống.
Rõ ràng đã nhủ lòng tình yêu kia đã ૮ɦếƭ, vì sao cô vẫn thấy đau lòng chứ? Tình yêu đã ૮ɦếƭ, không nên vì những chuyện đó mà đau lòng thêm nữa.
“Mày không nên đau khổ chỉ vì một người đàn ông chẳng có tình cảm với mày. Sau này, chuyện của anh ta không dính dáng gì đến mày. Tạ Thiên Ngưng, mày không được khóc nữa, nín mau đi”.
Cô vừa tự nói với bản thân vừa lau đi nước mắt, sau đó xoay người khập khiễng đi về, tốn rất nhiều sức lực cô mới đi về đến nhà trọ của mình, sau đó xử lí vết thương ở tay và đầu gối.
Cô thừa nhận mình đang thất tình, nhưng cô đã quyết định không để cho thứ tình cảm kia chi phối thêm nữa.
Bắt đầu từ ngày mai, cô muốn sống một cuộc đời mới.
Ngày hôm sau, Tạ Thiên Ngưng giống như bình thường, sáng sớm liền rời khỏi giường, sau vệ sinh cá nhân xong liền đi ngay đến công ty làm việc.
Ngày hôm qua cô trốn việc, thế nào hôm nay cũng bị quản lí trách mắng cho xem.
Tuy nhiên bị chửi cũng không sao, vì cô đã chuẩn bị tâm lí xong rồi, cho dù có bị trừ tiền lương cô cũng không lo gì, vì hiện giờ cô không thiếu tiền.
Quả nhiên, cô vừa đến công ty, lập tức bị ăn mắng.
“Tạ Thiên Ngưng, cô làm cái quái gì vậy hả? Tự dưng không đi làm, cả điện thoại cũng không nghe, cô không muốn làm nữa hả? Nếu cô không muốn làm nữa thì cứ nói thẳng ra, để tôi còn đi tìm người khác thay thế vị trí của cô”.
“Quản lí Mã, đây là chén cơm của tôi, tôi làm sao không muốn đi làm chứ? Cô nhìn tôi bây giờ xem, chân tay đều bị thương như thế này thì biết ngay hôm qua tôi đã xảy ra chuyện gì rồi, làm sao mà tôi đi làm được chứ”.
Xin hãy tha lỗi cho cô, vì cô đã nói dối.
Quản lí Mã nhìn vết thương trên người cô, dù hơi mềm lòng nhưng vẫn muốn giáo huấn cô thêm một chút.
“Cho dù có chuyện gì xảy ra với cô đi nữa, chẳng lẽ không biết gọi điện thoại tới công ty để xin nghỉ sao? Nếu trong công ty ai cũng giống như cô hết thì công ty này còn làm ăn gì được nữa chứ?”.
“Quản lí Mã, tôi biết sai rồi”.
“Biết sai là được rồi, trừ một nửa tiền thưởng chuyên cần trong tháng này của cô, mau đi làm đi”.
“Vâng”.
Bị giáo huấn một trận, Tạ Thiên Ngưng ngoan ngoãn trở về vị trí của mình, ngồi xuống nhìn đống tài liệu trên bàn mà ngán ngẩm lắc đầu, sau đó vùi mình vào công việc.
“Thiên Ngưng, sao hôm qua cậu không đi làm? Có chuyện gì thế?” Đinh Tiểu Nhiên thò đầu lại gần cô nhỏ giọng hỏi.
“Không có gì, chỉ là bị ςướק”. Tạ Thiên Ngưng không muốn nói nhiều, lại vùi mình vào trong đống tài liệu.
Cô bị ςướק cái gì? Là túi xách hay vị hôn phu.
Thật ra thì trong túi xách của cô không có thứ gì đáng giá cả, bị ςướק cũng không sao. Về chuyện vị hôn phu, ngày hôm trước vẫn còn đó nhưng sang ngày hôm sau đã không còn.
“Cái gì, cậu bị ςướק, bị ςướק cái gì, tổn thất nhiều không, cậu có bị thương không?” Đinh Tiểu Nhiên vừa nghe tin cô bị ςướק, vô cùng kích động liền đứng bật dậy hét to.
Các đồng nghiệp xung quanh nghe được tiếng hét của cô, liền xuất hiện nhiều ánh mắt kì quái bắn thẳng về phía cô.
Đối với chuyện này, Đinh Tiểu Nhiên không thèm để ý đến liền tiếp tục hỏi: “Thiên Ngưng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vị hôn phu của cậu đâu? Không phải anh ta luôn ở bên cạnh cậu sao, vì sao còn để bị ςướק chứ?”
“Mình đã không còn vị hôn phu nữa rồi”.
“Cái gì mà cậu không còn vị hôn phu nữa?”.
Đinh Tiểu Nhiên hoảng sợ, liền hét lớn, làm cho tất cả mọi người đều biết được chuyện Tạ Thiên Ngưng không còn vị hôn phu nữa.
Đến đây kết thúc
Vốn dĩ Tạ Thiên Ngưng còn muốn che kín nội tâm, cố gắng đè nén vết thương lòng, nhưng hiện giờ cô lại bị Đinh Tiểu Nhiên khơi dậy tâm tư của mình, bất đắc dĩ thở dài, trừng mắt nhìn Đinh Tiểu Nhiên, lộ ra sắc mặt không vui nói: “Bây giờ là giờ làm việc, nếu cậu không muốn mình bị chửi, không muốn bị trừ thưởng thì cứ việc la lớn lên đi”.
“Thiên Ngưng, mình chỉ muốn quan tâm cậu thôi mà. Nói cho mình biết đi, chuyện gì đã xảy ra có được không?” Đinh Tiểu Nhiên hạ thấp giọng hỏi.
“Chờ hết giờ làm cùng nhau đi ăn cơm trưa, lúc đó mình sẽ nói cho cậu biết. Giờ mình có rất nhiều việc cần phải làm, nếu cậu thấy rảnh quá thì qua đây làm giúp mình đi”.
“Được, nể tình chúng ta làm bạn bè với nhau nhiều năm, hiện giờ cậu đang bị thương nên mình sẽ qua giúp cậu. Thế nào, có phải mình là một người bạn rất tốt, có phải không?”. Tạ Thiên Ngưng chưa kịp phản ứng, Đinh Tiểu Nhiên đã cầm đi 1/3 số tài liệu trên bàn.
Tạ Thiên Ngưng không ngăn cản cô, đành lắc đầu rồi tiếp tục làm phần công việc của mình.
Duỗi cánh tay ra, mở ngăn kéo tủ lấy ra cái điện thoại di động của mình. Sau đó nhìn xem tin nhắn, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Không chỉ có điện thoại của Ôn Thiếu Hoa, còn có của chú và bác Ôn.
Nhưng khi nhìn vào tất cả tin nhắn của Ôn Thiếu Hoa gửi đến, mỗi tin đều chỉ hỏi cô bao giờ chủ động hủy bỏ hôn ước.
Thì ra anh ta chỉ muốn nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, vậy mà ngày hôm qua cô cứ nghĩ rằng anh ta thực sự muốn quan tâm đến cô, lẽ nào anh ta còn muốn lừa dối cô sao?
Sao anh ta lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy chứ?
Ôn Thiếu Hoa, Tạ Thiên Ngưng tôi sẽ không yêu anh nữa, không bao giờ đặt hy vọng vào anh nữa, dù sao anh đã muốn nhanh chóng hủy bỏ hôn ước, vậy thì tôi sẽ giúp anh toại nguyện.
Tạ Thiên Ngưng nhìn di động, lộ ra nụ cười khinh thường, sau đó không chút do dự bấm ngay một dãy số.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô đi thẳng vào vấn đế ngay lập tức: “Bác Ôn, cháu chủ động hủy bỏ hôn ước với Thiếu Hoa, về phần nguyên nhân thì bác hỏi Thiếu Hoa ấy. Giờ cháu đang bận, khi nào có thời gian cháu sẽ đến thăm bác. Cháu chào bác”.
Cô không để cho đối phương có cơ hội mở miệng, liền tắt máy ngay lập tức.
Mọi chuyện đến đây là kết thúc.
Tại Ôn gia.
Ôn Minh vừa mới nhận được điện thoại của Tạ Thiên Ngưng gọi đến, đang muốn hỏi thăm tình hình gần đây của cô thế nào, nhưng chưa kịp nói gì thì nghe được tin như sét đánh làm ông bị chấn động. Con bé không chờ cho ông hỏi rõ mọi chuyện, thì đã tắt máy ngay. Vì thế ông liền ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Ôn Thiếu Hoa đang ăn điểm tâm sáng, lên giọng chất vấn: “Thiếu Hoa, rốt cuộc giữa con và Thiên Ngưng đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Ba à, rốt cuộc Thiên Ngưng đã nói gì với ba vậy?” Đại khái Ôn Thiếu Hoa cũng đã đoán ra được chút chuyện, nhưng vẫn muốn hỏi rõ thêm.
Xem ra cô đã tự chủ động hủy bỏ hôn ước rồi.
Đối với anh mà nói đây chẳng phải chuyện tốt hay sao, nhưng vì cớ gì mà trong lòng anh lại cảm thấy buồn bực chứ?
“Tại sao Thiên Ngưng lại chủ động hủy bỏ hôn ước? Ba không tin đây là chủ ý của con bé. Mười năm nay con bé đã chăm sóc cho con từng li từng tí. Ba hiểu rõ, nếu chuyện gì con không thích thì con bé Thiên Ngưng sẽ không làm, nên con bé tuyệt đối sẽ không chủ động hủy bỏ hôn ước. Hôm nay, tốt nhất con cho ba một lời giải thích hợp lí, bằng không, dù cho Thiên Ngưng chủ động đề nghị, thì ba cũng không cho con thừa kế gia sản này đâu?”.
Nghe thấy những lời này của ông, Ôn Thiếu Hoa giận dữ liền hét to: “Mọi người chỉ biết ép con cưới cô ấy, chứ mọi người có thèm nghĩ đến cảm nhận thật sự của con không? Người con yêu không phải Tạ Thiên Ngưng mà là Tạ Minh San. Chỉ vì mọi người cứ bắt con đi quen một người con gái mà con không hề yêu trong suốt mười năm nay, ba mẹ có hiểu nỗi khổ trong lòng của con không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc