Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 04

Tác giả: Tịch Mộng

Cũng nên buông tay
Tạ Chính Phong nghe Tạ Thiên Ngưng nói, không hiểu gì sao, ông cảm thấy có chuyện không ổn,sau đó nghiêm túc hỏi rõ mọi chuyện.
“Thiếu Hoa, rốt chuyện chuyện này là sao hả? Không phải hôn lễ của con với Thiên Ngưng sao, sao giờ biến thành hôn lễ của con với Minh San chứ?”
Ôn Thiếu Hoa cùng Tạ Minh San cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Tạ Chính Phong rất thương Tạ Thiên Ngưng, đối xử cô như chính con gái ruột thịt của mình, nếu để cho ông biết chuyện này e rằng sẽ không chịu đựng nổi.
Ninh Nghiên cố ý từ trong nhà bếp đi ra, không chút sợ hãi liền nói rõ mọi chuyện.
“Chính Phong, chẳng lẽ ông không biết gì sao? Người trong lòng Thiếu Hoa là Minh San, Minh San cũng yêu Thiếu Hoa, hai đứa bọn chúng sớm đã sống chung với nhau. Nhưng gặp trở ngại về chuyện Thiên Ngưng, nên không thể làm gì hơn lén lút lui tới cùng nhau. Ngày hôm qua do bị Thiên Ngưng phát hiện mọi chuyện, nên đau khổ bỏ đi vì vậy mà cả đêm không về nhà ngủ.”
“Thiếu Hoa, cậu nói rõ xem chuyện đó có phải là sự thật hay không?” Tạ Chính Phong nghe chuyện xảy ra như thế, nổi giận lôi đình, phẫn nộ nhìn Ôn Thiếu Hoa, muốn chính tai nghe hắn thừa nhận tất cả mọi chuyện.
Ôn Thiếu Hoa suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên thừa nhận: “Đúng vậy, người con yêu chính là Minh San.”
“Cái thằng khốn nạn này.” Tạ Chính Phong tức giận, muốn xông lên đánh người.
Tạ Minh San vội vàng chạy đến, giữ chặt ông.
Ninh Nghiên cũng chạy tới, chắn ở trước mặt Ôn Thiếu Hoa, bản thân bà cũng rất giận, liền tranh cãi to tiếng với ông: “ Ông mới là tên khốn đó. Tạ Chính Phong, ông nên nhớ cho rõ, Minh San mới là con gái của ông, sao ông không suy nghĩ cho con gái mình, mà cứ lo cho con gái người khác hoài vậy, ông có xứng làm ba của nó không hả?”
“Thiên Ngưng là con gái của anh trai tôi, tôi là chú của con bé, tôi lo lắng cho con bé có gì không đúng? Hơn nữa, hôn sự của Thiếu Hoa với Thiên Ngưng là do anh trai của tôi khi còn sống đã định sẵn. Các người giỏi lắm, thấy ông ૮ɦếƭ rồi, không thể từ trong mộ nhảy ra thay con bé đòi công đạo nên mới ức hiếp nó có đúng không?”
“Thời đại bây giờ kết hôn là chuyện tự do của hai người, Thiếu Hoa không yêu Thiên Ngưng, các người không nên bắt buộc nó sống với đứa con gái mà nó không yêu, không phải chính các người đang ức hiếp nó sao?”
“Ninh Nghiên, bà đừng quên, nếu không có anh trai thì chúng ta sẽ không có ngày hôm nay, làm sao bà có thể vong ân phụ nghĩa như thế?”
“Chúng ta đã chăm sóc cho Thiên Ngưng suốt mười năm, chẳng lẽ còn chưa đủ đền đáp ân tình sao? Thiếu Hoa với Minh San là thật lòng yêu nhau, các người dựa vào cái gì không cho bọn chúng được sống cùng nhau chứ?”
Tạ Thiên Ngưng đang trong phòng thu dọn đồ đạc, nghe rõ bọn họ đang tranh cãi lẫn nhau.
Thì ra ở trong ngôi nhà này, ngoại trừ cô và chú, những người còn lại đều biết rõ mối quan hệ của Ôn Thiếu Hoa và Tạ Minh San.
Thật ra dì Ninh nói không sai, cô không có quyền chia rẽ một đôi uyên ương đang yêu nhau.
Hãy buông tay đi, cho dù không thể từ bỏ cũng nên chấp nhận buông tay thôi.
Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không bao lâu đã thu dọn đồ xong, sau đó đem theo hành lí của mình đi ra khỏi căn phòng.
Người bên ngoài nhìn thấy túi hành lý của cô, liền không ngừng sợ hãi, không dám tranh cãi mà cứ nhìn cô chằm chằm.
“Chú, dì Ninh, cảm ơn hai người đã chăm sóc cho con trong suốt mười năm qua, con phải đi rồi, hi vọng hai người tự chăm sóc tốt cho chính mình. Thiếu Hoa, Minh San, chúc mừng hai người, hai người yên tâm hôn lễ của hai người tôi sẽ đến tham dự, không chừng đến lúc đó tôi tìm được bạn trai mới sẽ dẫn anh ấy cùng đến tham dự hôn lễ của hai người.”
Tạ Thiên Ngưng nói xong lời từ biệt, liền đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Tạ Chính Phong muốn ngăn cản cô lại.
Nhưng Ninh Nghiên không cho, liền kéo ông lại.
Ôn Thiếu Hoa cũng đứng bất động, trong lòng vô cùng lộn xộn.
Đây không phải là kết quả anh muốn, nhìn bộ dạng Tạ Thiên Ngưng đau khổ ra đi, đột nhiên anh cảm thấy có chút hối hận.
Nợ tình cô
Tạ Thiên Ngưng đi rồi, trong lòng Tạ Minh San thật sự rất vui mừng, chỉ là cô chôn giấu nó vào trong tận đáy lòng, không biểu hiện ra ngoài.
Từ giờ Thiếu Hoa chính là của cô rồi.
Nếu như ngày hôm qua Tạ Thiên Ngưng không có bắt gặp một màn cô với Ôn Thiếu Hoa triền miên, thì cô cũng sẽ nghĩ cách để cho Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy, hơn nữa còn phải là trước khi hôn lễ diễn ra.
Không phải cô độc ác, muốn có hạnh phúc cần phải biết cố gắng nắm bắt, cô không cam lòng cứ phải làm nhân tình bí mật của anh, điều cô cần là quang minh chính đại trở thành thiếu phu nhân của Ôn gia.
"Thiếu Hoa, ba cậu ở bên kia, cậu tính nói chuyện này như thế nào đây? Cậu đừng quên, nếu như cậu không cưới Thiên Ngưng, sẽ không thừa kế được gia sản." Ánh mắt Tạ Chính Phong ai oán nhìn Ôn Thiếu Hoa, đối với việc này, ông rất tức giận nhưng lại không thể làm gì hơn.
Một bên là cô cháu gái do anh ông còn sống đã phó thác nhờ ông chăm sóc, còn một bên là cô con gái ruột của mình. Cả hai đều là ruột thịt, ông có thể làm gì? Đành thuận theo tự nhiên vậy.
"Thiên Ngưng nói cô ấy sẽ tự động hủy bỏ hôn ước."
“Cậu thật đúng là *** không cần dao mà, người đả thương con bé là cậu, vậy mà cậu còn để con bé chủ động hủy bỏ hôn ước? Thiếu Hoa, tôi không phải là người không biết thương con gái của mình. Tôi không phản đối hai đứa ở chung với nhau, nhưng nếu đứng trên lập trường của người đàn ông mà nói, cậu đã vứt sạch mặt mũi của người đàn ông đi hết rồi, cậu thật là một kẻ quá ích kỉ, vô liêm sỉ, lại rất vô tình. Nói thật, tôi không muốn cậu làm con rể của tôi một chút nào cả”.
"Tạ Chính Phong, ông nói gì vậy hả?" Ninh Nghiên không hài lòng với lời nói của ông, lại bắt đầu to tiếng.
Nhưng Tạ Chính Phong lại không muốn to tiếng với bà, chỉ thở dài lắc đầu một cái, đi thẳng về phía phòng mình, đóng cửa lại tự mình chịu khổ.
Ôn Thiếu Hoa đứng tại chỗ, nghĩ tới lời Tạ Chính Phong vừa nói, đột nhiên cảm thấy mình rất đáng ghét.
Anh đã tổn thương đến tình cảm của cô dành cho anh, mà khi anh đối mặt với cô không hề run sợ chút nào, thật đúng là buồn cười.
Anh thật sự rất ích kỷ, vô liêm sỉ, lại rất tuyệt tình.
“Thiếu Hoa, anh đừng để trong lòng lời ba em nói, do ba quá thương chị họ cho nên mới nói như vậy”. Tạ Minh San lo lắng Ôn Thiếu Hoa sẽ đổi ý, lập tức thì thầm vào bên tai anh.
Cô bỏ ra nhiều như vậy cũng chỉ muốn gả cho anh, nếu như giờ anh thay đổi ý định, chẳng phải là cô sẽ thảm lắm sao. Cô không cho phép anh lật lọng, cô nhất định phải gả cho anh.
"Thiếu Hoa, Minh San nói rất đúng, cháu đừng để bụng những lời ông ấy nói. Nhiều năm rồi, dì nhìn thấy mà còn không chịu nổi, Minh San mới là con gái của ông ấy, nhưng ông ấy lại thương Thiên Ngưng hơn Minh San, nói đến là dì lại thấy tức giận. Cháu đừng suy nghĩ nhiều, không lẽ cả hai muốn cam chịu cả đời đau khổ, đã không yêu đừng bắt ở cùng nhau. Đau dài chi bằng đau ngắn, có biết không?"
Ninh Nghiên nhìn ra con gái mình đang lo lắng, cũng giúp khuyên nhủ tiếp.
Ôn Thiếu Hoa cười khổ, khẽ gật đầu, "Dì Ninh, dì hãy yên tâm, con không để bụng lời của chú nói đâu".
Thật sự, đau dài chi bằng đau ngắn.
Còn hơn sau này cô đau khổ nhiều hơn, chi bằng cứ giải quyết chuyện tình ngay bây giờ, tối thiểu cô còn có thể tự tìm hạnh phúc cho mình.
"Thiếu Hoa, ngày mai chúng ta đi chụp ảnh cưới có được không?" Tạ Minh San đi tới, khoác lên cánh tay anh, nũng nịu cầu xin.
Ôn Thiếu Hoa không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý. Rõ ràng đã quyết định, tại sao ***g *** anh cảm thấy rất khó chịu? Khó chịu là vì đã nợ tình cảm của cô dành cho anh trong suốt mười năm chăng? Do anh lừa dối tình cảm của cô suốt mười năm qua, đến bây giờ lại làm cho cô đau khổ nên anh mới cảm thấy áy náy.
Cô già lắm sao
Tạ Thiên Ngưng mang theo hành lí lang thang trên đường, không biết mình nên đi về đâu.
Vừa rồi do quá xúc động nên cô mới quyết định bỏ đi, nhưng khi đi ra khỏi cửa lại không biết nên đi đâu.
Trở về, chuyện đó không thể nào được.
Lại chẳng biết nên làm gì. Thôi thì bây giờ cứ đi tìm một chỗ ở trước vậy.
Mấy năm nay cô dành dụm cũng được một ít tiền, định dùng nó để đi hưởng tuần trăng mật, nhưng giờ nghĩ lại nó không cần thiết nữa rồi.
Không sao cả, giờ cô sẽ dùng số tiền này để đi thuê một căn nhà trọ.
Tạ Thiên Ngưng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố không cho nước mắt chảy xuống. Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tư của mình, đem những chuyện không vui quăng đi hết, sau đó mang theo hành lí của mình đi tìm nhà trọ.
Hiện tại cũng đã trễ giờ làm mất rồi, thôi thì cứ nghỉ luôn thôi. Mấy năm nay, vì muốn kiếm tiền, mặc kệ bão táp mưa sa, cô đều đi làm đúng giờ, chưa bao giờ đến trễ, chứ đừng nói trốn việc.
Bão táp mưa sa(*): gió thổi mưa đập.
Nhưng bây giờ không còn Ôn Thiếu Hoa ở bên cạnh mình nữa, cô cảm thấy rất thoải mái. Cô đứng trên đường phố, nhìn thấy rất nhiều trai gái đi ngang qua mình, lại nhìn cách ăn mặc của chính mình, thật không thích hợp chút nào cả.
So với các cô gái trẻ bây giờ ăn mặc rất gợi cảm, theo mốt thời trang mới, còn cô chỉ quần jean với áo sơ mi trông thật quê mùa. Quần áo xốc xếch, trông như bà già.
Trước kia, cô chưa bao giờ quan tâm đến những thứ này, cái gì cô cũng đều nghĩ cho Ôn Thiếu Hoa, cô chỉ biết cần phải sắm sửa cho anh thật tốt vào, chỉ cần anh ta vui vẻ thì cô cũng đã hạnh phúc lắm rồi, nên chưa từng nghĩ làm việc gì cho chính bản thân của mình.
Tạ Thiên Ngưng cầm hành lí đứng ở bên ngoài cửa hàng bán quần áo, nhìn vào bên trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô gái đắm chìm trong nỗi đau tuyệt vọng, một chút tinh thần cũng không có, càng nhìn càng thấy ghét, huống chi là người khác.
"Tạ Thiên Ngưng, mày thật là ngốc!" Tự phỉ báng chính mình.
Cuối cùng chỉ vì một người đàn ông ruồng bỏ mình, uổng phí mười năm tuổi xuân, đánh mất thời gian đẹp nhất của đời người con gái, thật sự quá ngu ngốc.
“Chị gái, hành lí của chị đang cản đường đi đó, phiền chị lui ra một chút”. Một chàng trai trẻ đang ôm bạn gái đi ngang qua thì bị cô chắn ngang, không vui mở miệng nói.
Tạ Thiên Ngưng giật mình nhìn lại, nhìn một đôi trai gái trẻ tuổi, nhìn cô gái đang ở trong *** chàng trai, lại nghĩ đến câu vừa rồi cậu ta gọi mình là chị gái.
Cách xưng hô này nghe sao khó chịu quá đi. Cô già lắm sao?
“Chị gái, chị còn đứng ngẩn ra đó làm gì, hành lí của chị cản đường đi của chúng tôi, phiền chị lấy nó đi dùm”. Cô gái cũng mở miệng, vả lại còn tựa vào trong *** chàng trai nũng nịu nói, giọng ngọt như mật làm cho người ta nghe phải nổi hết gai ốc.
Nghe giọng điệu ấy, Tạ Thiên Ngưng nghĩ đến giọng điệu của chính mình.
Cô chưa bao giờ làm nũng với Ôn Thiếu Hoa, cũng không muốn mình phải nói chuyện với anh bằng giọng ngọt ngào như thế, bởi vì cô cảm thấy sự chân thật là tốt nhất. Tình cảm con người cũng giống như vậy.
Giờ cô mới hiểu những suy nghĩ trước kia của mình quả là ngây thơ, đàn ông điều thích dáng vẻ giả dối bên ngoài, không quan tâm đến tình cảm chân thật.
Càng nghĩ cô càng thấy mình thật buồn cười.
“Chị gái, phiền chị đem hành lí dời sang một bên có được không?” Chàng trai thấy Tạ Thiên Ngưng không phản ứng liền cất cao giọng lên nói chuyện.
Cho dù như vậy thì đối phương vẫn không hề phản ứng.
Cô gái đành lắc đầu, kéo bạn trai mình đi qua hướng bên kia: “Thôi, không cần so đo với đầu óc người obasan(*) có vấn đề này làm gì, chúng ta đi qua bên kia vậy”.
obasan(*): chỉ người phụ nữ nội trợ trong gia đình, bà thím.
“Cũng được”.
Cái gì, Obasan?
Nghe cô G.i g.i cô như thế, Tạ Thiên Ngưng càng kinh ngạc, thậm chí còn tức giận rất muốn chửi người, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Cô chỉ mới hai mươi tám tuổi, sao có thể làm obasan được chứ.
“Bỏ đi, trước hết cứ đi tìm nhà trọ để ở đi”. Cô không thèm để ý làm chi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay