Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 08

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Ân Oán Không Ngừng

Xe ngựa Chân phủ cho tới bây giờ chỉ là trang trí.
Ngựa không có phủ yên, xe cũng mới tinh như lúc ban đầu. Mới thì mới vậy, nhưng cũng phủ kín bụi hết.
Hạ nhân bẩm báo, không tìm được người đánh xe, châm chước thì, chỉ có thể tạm thời để Lý đại thúc đảm đương.
Xuân Đào liền cùng Lý đại thúc cùng nhau tới dắt xe, không nói gì nhìn hạ nhân trước mắt vội vàng dọn dẹp xe ngựa, xử sự qua loa, thái độ xấu xa, công tác tùy tiện. . . . . .
Đột nhiên muốn tự thân động thủ, đầu tiên, Cổ phủ tuyệt đối không cho phép tồn tại cái gọi là bụi bám vào đồ vật! Còn nữa, tuyệt không cho phép loại làm việc không chịu trách nhiệm này!
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Xuân Đào lại tràn đầy cảm giác ưu việt. Bởi vì rất rõ ràng, tố chất hạ nhân Chân phủ, không cùng một loại với các nàng!
Cả đám huynh đệ Chân Bất Phàm, một đôi huynh đệ đồng bào diện mạo khác nhau Trương Tứ Thư, Trương Ngũ Kinh, lưng hùm vai gấu chiều cao bảy thước* là Lưu Đại, hơi có vẻ yếu đuối dáng vẻ như thư sinh là Lâm Văn Thăng, giờ phút này đều trầm mặc nhìn Cổ Vô Song. (*1 thước =1/3 =>Bảy thước: trên 2m)
Xem ra Tiền Quân Bảo là nhỏ tuổi nhất, hôm nay cười cười hành lễ, hỏi hảo.
Cổ Vô Song thản nhiên đối mặt, tự nhiên thanh thản, đối mặt với sáu nam nhân cũng không xấu hổ, sau đó nàng cung kính hướng đại sảnh, tái nhìn Chân Bất Phàm, vừa định mở miệng lại không đoán được hắn sẽ mở miệng trước một tiếng, "Cưới ngươi? Nằm mơ!"
". . . . . ." Hai mắt Cổ Vô Song nhìn thẳng hắn hồi lâu, vẻ mặt không thay đổi.
Lâu đến mức Lưu Đại đang muốn mở miệng, Cổ Vô Song đã cười một tiếng, khôi phục lại phong cách xử sự ngày trước, bình thản mà ung dung, "Không biết Chân công tử là chỉ người nào nằm mơ?"
"Nhất định là. . . . . ." Lưu đại vốn muốn hát đệm, bỗng dừng lại, mắc nghẹn lại.
Nữ nhân này trầm ổn tự nhiên, tướng mạo cũng được xưng tụng là thượng đẳng—— Lại nói hắn ở bên cạnh đại ca đã lâu, mặc dù còn chưa thăm dò rõ ràng khẩu vị cụ thể của đại ca, nhưng nữ nhân này nhìn ngang nhìn dọc cũng không luân lạc tới mức "Nằm mơ". . . . . .
. . . . . . Trầm mặc một hồi lâu: không hổ là đại ca!
Cổ Vô Song cười một tiếng, "Chuyện mua bán này, vốn là ngươi tình ta nguyện. Đương nhiên rồi, ban đầu đáp ứng là Quân Bảo tiểu đệ, cũng không ngờ Chân công tử sẽ như vậy. . . . . ." Không chịu nổi. Cũng phải cố ý cười một tiếng, "Có tính cách."
Nói nàng mới trải qua sống ૮ɦếƭ cũng tuyệt không khoa trương, từ xưa thủy hỏa bất dung, nước chảy mây bay cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Mới vừa rồi mở mắt ra nàng muốn làm một chuyện chính là thét chói tai, sau đó hung hăng đánh Chân Bất Phàm một trận, nhưng ngay sau đó cổ họng khô khốc đột nhiên đau nhói ngăn nàng lại, bỗng nhiên phát hiện tất cả là do nàng kiềm chế mà tới. Nàng không thể không thừa nhận, lần này là nàng không xử lý tốt quan hệ cùng dã nam nhân này. . . . . .
Nếu không, nàng tuyệt sẽ không bị động phải chật vật không chịu nổi như vậy. . . . . .
Báo thù có rất nhiều phương thức, hơn nữa quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Dù sao cũng là an nhàn quá lâu, nàng có lẽ nên hạ thấp ranh giới chịu được cuối cùng xuống một chút nữa?
Lão nữ nhân. . . . . .
"Không lẽ là nữ tử mà đại ca ném xuống sông." Trương Ngũ Kinh len lén đánh vào khuỷu tay đại ca hắn.
"Gặp qua chư vị," nghe nói thế, Cổ Vô Song khom người, "Ta đến từ thành Nhữ An, họ Cổ tên Vô Song."
Cổ Vô Song. . . . . .
"Cái tên này rất quen tai. . . . . ." Trương Ngũ Kinh nói, nhìn sang mọi người, tất cả đều giống mình nhìn lại.
"Thiên Hạ Vô Song Cổ Vô Song?!" Đột nhiên Lưu Đại rống lên.
"Ừm. . . . . ." Lâm Văn Thăng đột nhiên cười cười, giọng nói mang theo chế giễu, "Ta còn cho là một yêu quái, phong hoa tuyệt thế." Lấy quyến rũ giành thắng lợi.
"Ta lại nghe nói vừa xấu vừa già. . . . . ."
"Đệ nhỏ giọng một chút." Trương Tứ Thư đá đệ đệ một cước.
. . . . . .
Mặc kệ cả đám người này nói những gì, Cổ Vô Song đều cười mà không nói.
Đột nhiên có chút ngoài ý muốn, lời nói này từ người không phải Chân Bất Phàm nói ra, cũng không nói khích người như hắn vậy.
Mà từ đầu đến cuối, ánh mắt Chân bất Phàm đều khóa ở trên người nàng.
Nhìn lại đại sảnh một chút, bầu không khí bởi vì Chân Bất Phàm trầm mặc cùng một nữ tử can dự vào mà thoáng lạnh xuống.
Rốt cuộc, tiếng bánh xe từ xa đến gần, quay đầu lại thì Xuân Đào đã đợi ở cửa.
Cổ Vô Song chủ động bước đi, mới bước về phía Xuân Đào một bước, liền thấy Chân Bất Phàm nhíu chân mày, sải bước vượt qua ngăn cản trước người nàng, bộ dạng của nàng giống như còn chưa suy nghĩ ra, liền nghe hắn nói: "Ngươi đến tột cùng là đang tính toán gì?"
Cổ Vô Song dừng lại, ngẩng đầu cười, "Chân công tử sao lại. . . . . ." Sau đó không nhìn hắn lần nữa, nhìn thẳng phía trước, "Sẽ làm ta lầm tưởng công tử đang sợ."
"Ta sợ cái gì!"
Cổ Vô Song cười một tiếng, nhẹ tay đưa ra phía trước, giọng nói vẫn mang theo khàn khàn như cũ, "Mời."
Phía sau Trương Ngũ Kinh nhìn ba người bên cạnh, nhỏ giọng len lén hỏi, "Vậy mọi người nói đến tột cùng đại ca đã khinh bạc nàng chưa?"
Lưu Đại hừ, "Từng tuổi này còn khinh cái rắm, trực tiếp cưỡi lên!"
Ừm. . . . . .
Có đạo lý.
**
Cổ Vô Song được Xuân Đào đỡ lên xe ngựa, Tiền Quân Bảo khẽ mỉm cười, "Vô Song tỷ, ta cùng tỷ." Liền đi theo, cũng vào buồng xe.
Mấy nam nhân cưỡi ngựa đi phía trước, lộc cộc lộc cộc suốt lộ trình, đột nhiên lại sinh động hẳn lên, chỉ thấy Trương Ngũ Kinh lên tiếng: "Đại ca, hỗn tiểu tử Giang Nhị kia, cần gì cùng hắn dây dưa? Xử hắn là được rồi!"
"Không sai! Tuy nói Giang lão đầu ở Giang Bắc có chút thế lực, nhưng không cần thiết đặt ở trong mắt."
"Không nên nóng vội." Lâm Văn Thăng khách quan tương đối ít nói, có mấy phần yếu đuối, cũng là người duy nhất không thích hợp cưỡi ngựa.
"Giang Nhị là người hèn hạ, nhưng không đến mức thương thiên hại lý, tạm thời tha cho hắn." Trương Tứ Thư hiển nhiên cũng đồng ý với Lâm Văn Thăng, trong bốn người, thì hắn trầm ổn nhất.
"Nhưng hắn không biết sống ૮ɦếƭ, lại dám cùng đại ca đánh cược!" Trương Ngũ Kinh luôn nôn nóng, làm việc luôn không dùng đến não.
"Không sao! Nếu hắn dám nói nhiều một câu, ta liền trói hắn lại, ném vào Vanh Đường Hà làm mồi cho cá!" Lưu Đại nổi tiếng là thô lỗ.
Trương Ngũ Kinh vì vậy khẽ hừ, "Cần gì phiền toái? Chỉ cần đại ca nói một câu, ta liên trực tiếp ra roi thúc ngựa đi tới, làm hắn không có biện pháp xuất hiện!"
Chân Bất Phàm không để ý tới lời nói của đám huynh đệ, ánh mắt lơ đãng nhìn xe ngựa, trong đầu vẫn tái diễn lại lời nói của Tiền Quân Bảo, nghĩ tới nữ nhân này là Quân Bảo tìm đến làm vợ mình, liền cảm thấy hoang đường.
. . . . . .
Chỉ là sự thật chứng minh, hắn lúc trước suy đoán không sai, quả nhiên Quân Bảo chướng mắt nàng.
Ngược lại tảng đá rách kia nàng ta thật sự muốn dùng nó làm của hồi môn sao? Hừ. . . . . . Cũng không biết tại sao suy nghĩ có chút phân tán, cũng không thể nào tập trung nghe các huynh đệ đang thảo luận việc này, chính là đột nhiên đá chân vào con ngựa, con ngựa bỗng chốc gia tốc, chạy lên phía trước.
Đợi mấy người sau lưng đuổi theo, Chân Bất Phàm không nhịn được hỏi một câu, "Các đệ tựa hồ biết nàng ta?"
"Ai?" Tinh thần Trương Ngũ Kinh phấn khởi, cưỡi ngựa phải cưỡi với tốc độ nhanh mới đã nghiền, rồi sau đó lời vừa ra khỏi miệng, lập tức phản ứng kịp, "Cổ Vô Song? Trời ơi! Đại ca chưa nghe qua nàng sao?"
"Đoạn thời gian trước, mấy người chúng ta đi bên ngoài, đi tới đâu, cũng nghe được nàng chiêu tế." Trương Tứ Thư theo sát đi lên, nói tiếp.
"Lớn tuổi rồi, cũng không biết tại sao không gả ra ngoài." Rõ ràng đã gia tăng tốc độ, nhưng Lâm Văn Thăng cưỡi ngựa vẫn có cảm giác ngựa chậm chạp như cũ. Chỉ là kỳ quái giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại nghe được rõ ràng.
"Giống như bị người từ hôn!" Lâm Đại cũng hào hứng bổ sung một câu.
"Từ hôn?" Chân Bất Phàm không biến sắc nghe, "Lúc nào?"
"Không rõ lắm."
"Nguyên nhân gì?"
"Không biết."
". . . . . ."
"Nữ nhân Cổ Vô Song này mấy năm này đột nhiên xuất hiện, ở phương Bắc có rất nhiều thuộc hạ, trước đó vài ngày nghe nói dưới tay nàng có người làm việc, tựa hồ tính toán mở ra đường dây buôn bán ở phương Nam." Trương Tứ Thư nói ra chuyện Chân Bất Phàm muốn hỏi.
"Hơn nữa, danh tiếng của nữ nhân này ở phương Bắc rất vang, có câu nói ‘ Nam có Bất Phàm Bắc có Vô Song ’."
"Dừng! Nàng coi là rễ hành gì, lại có thể đánh đồng cùng đại ca?!"
"Không biết Quân Bảo tìm trở về làm gì?"
"Không phải Quân Bảo nói?"
"Chậc, Quân Bảo tiểu tử này tuy đầu óc mặc dù linh hoạt, nhưng kinh nghiệm còn thấp, ta lo lắng đệ ấy bị lừa!"
. . . . . .
Mấy người vừa thảo luận một phen, sau đó Trương Ngũ Kinh đột nhiên nhếch môi, "Dù thông minh nhưng mà cũng chỉ là nữ nhân! Hơn nữa loại lão nữ nhân này thiếu hụt dịu dàng, hắc hắc, nói không chừng là ái mộ đại ca chúng ta, mới xa ngàn dặm mà đến. . . . . . Nhìn ánh mắt nàng nhìn đại ca cũng không thích hợp, đặc biệt có ẩn tình."
"Cái rắm! Các ngươi không nhìn ra đại ca rất ghét nữ nhân kia sao?" Lưu Đại cảm thấy được lần này mình quan sát rất rõ ràng, mỗi lần vừa nhắc tới nữ nhân kia đại ca liền cau mày, cho nên rất chắc chắn với kết luận của mình, tràn đầy tự tin!
Cổ Vô Song. . . . . .
Chân Bất Phàm, lại nhăn mày.
**
Bên trong buồng xe một mảnh an tĩnh.
Một lúc sau, Tiền Quân Bảo đánh vỡ trầm mặc, "Vô Song tỷ, thay đổi chủ ý rồi hả?"
"Nếu nữ nhân hay thay đổi. . . . . ." Cổ Vô Song vốn là vén rèm xe lên một góc, tựa hồ nhìn cái gì, nghe được âm thanh, để rèm xuống cười với hắn, trả lời, "Sao Quân Bảo đệ hỏi nhiều vậy?"
"Có đạo lý." Tiếp theo từ trong vạt áo lấy ra một khối ngọc thạch, cùng khối ngọc thạch mà ngày hôm qua nàng ném xuống sông gần giống nhau, "Cho tỷ."
Cổ Vô Song cũng không nhận lấy, mà là nhìn khối ngọc thạch kia, "Thế nào, đệ sợ ta không giải quyết được?"
"Không dám," Đột nhiên cười nửa thật nửa giả, "Vô Song tỷ tựa hồ không có ý định dễ dàng bỏ qua cho đại ca."
"Lời ấy sai rồi, " Cổ Vô Song khẽ nhắm con mắt, "Ta là tính toán lấy thân báo đáp."
Xe ngựa chạy vững vàng.
Mấy người đó rõ ràng đã giục ngựa chạy xa, bây giờ Trương Ngũ Kinh lại quay đầu trở lại, ổn định ngựa, hướng về phía xe ngựa kêu lên, "Quân Bảo, đệ ra đây!"
Bên trong xe vẫn im lặng như cũ.
Bởi vì Tiền Quân Bảo phát hiện cho dù mình nói cái gì, Cổ Vô Song đều quanh co lòng vòng, không chính diện trả lời, biết hiện tại trong lòng nàng đã nghĩ khác với lần thương lượng trước, cho nên cũng lười mở miệng. Lúc này nghe được Ngũ tiểu ca gọi, đột nhiên hơi mím môi cười, vén rèm xe lên, thân thể nửa dò hướng ra ngoài bên.
"Thay đổi người." Trương Ngũ Kinh điên khùng nói một câu, nhưng hiển nhiên Tiền Quân Bảo đã hiểu, hai người trao đổi ánh mắt, liền từ vị trí của mình nhảy lên, mắt thấy tiêu sái trên không trung, thì đã đổi vị trí.
"Đi đi, đại ca tìm đệ!"
Sau đó Trương Ngũ Kinh cũng không quản Lý đại thúc là cao thủ tới từ phương Bắc, thẳng chân đá cái ௱ôЛƓ hắn một cước, "Tránh ra!"
Rèm vừa nhấc lên liền bị cái gì đó va vào, Xuân Đào thấy Lý đại thúc ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn thấy ở đáy mắt có tức giận, ở bên tai Cổ Vô Song lầm bầm một câu, "Cái này mà cũng gọi cao thủ!"
Cổ Vô Song vừa lúc ngước mắt chống lại tầm mắt Trương Ngũ Kinh quan sát, cũng cười một tiếng, "Đúng vậy, còn tốn ta năm trăm lượng."
Lý đại thúc hóa đá. . . . . .
Thấy Trương Ngũ Kinh cười một tiếng, quay mặt lại, giữ dây cương, cũng nói một câu, "Vô Song đại tỷ, ngồi vững cho vững! Giá!"
Hung hăng đánh một roi, xe ngựa tăng tốc, Xuân Đào ngửa ra sau, uất ức ở trong buồng xe mở miệng, "Tiểu thư, nếu không thì chúng ta trở về đi thôi. . . . . ."
Bên này Tiền Quân Bảo vừa mới lên ngựa, tư thế rất oai hùng.
Chỉ là hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt tối sầm lại, tiếp theo cười một cách thâm ý——
Đại ca, phiền toái này, ngươi nên suy nghĩ phải đối phó thế nào đi.
**
Xe ngựa dừng lại.
Cổ Vô Song ra khỏi buồng xe nhìn, lại là bến tàu.
Mấy người Chân Bất Phàm đã sớm đến trước nàng một bước, chỉ có vài con tuấn mã ở bến tàu, ánh trăng chiếu lên mặt nước, thật là mở rộng tầm mắt, nước sông sóng gợn lăn tăn, rất có ý cảnh.
"Đây là sông Lan." Trương Ngũ Kinh thuận miệng đáp.
Đây là hướng bắc thành Vanh Đường, địa phương đứng đầu phương Bắc. Đi thuyền thẳng lên, chính là thành Thái Đàn.
Vanh Đường Hà chỉ là một nhánh của sông Lan, là nơi có khí hậu tốt nhất.
Bởi vì sông Lan chỉ đi ngang qua nơi đây, cho nên khu vực phía bắc thành Thái Đàn, dân bản xứ có thói quen xưng là Giang Bắc.
Mặt sông rộng lớn, phong cảnh tươi đẹp, cho nên chèo thuyền trên sông thưởng hoa, tự có một phen phong cảnh.
Bến tàu cực nhỏ, nhưng bên cạnh đã dừng lại một chiếc thuyền hoa, kích thước trung đẳng, hoa văn màu vàng, rất là tinh xảo.
Chỉ là Cổ Vô Song không thích. . . . . .
Nước.
Gió thổi qua trên mặt sông, lúc này Chân Bất Phàm đang đứng thẳng trên mạn thuyền, tay áo bồng bềnh, gió thổi vi vu bay phất phơ.
Giống như phát hiện ra nàng sợ, hắn đột nhiên phun ra một từ, "Sợ?"
Cổ Vô Song dừng lại cười cười, nàng không phải hắn, nàng thua được. Chỉ là miệng vẫn đùa giỡn, "Sợ đấy. Sợ công tử nhất thời cao hứng, dùng ta làm mồi câu cá."
"Ngươi?" Chân bất phàm đột nhiên giễu cợt.
". . . . . ." Cổ Vô Song trực giác hắn sẽ đáp trả lại.
"Thịt ngươi quá dai."
Nhịn, nhịn! Cổ Vô Song nắm tay thành nắm đấm, hắn quả nhiên có bản lãnh làm người ta tức điên, sau đó đi về phía trước hai bước, nụ cười hơi có chút lệch khỏi sự hoàn mỹ, "Vậy ta an tâm."
Trên thuyền có một giai nhân.
Giai nhân đánh đàn tranh.
Sau lưng có một đám người đệm nhạc.
Tấu nhạc lên du dương động lòng người.
Mà ngoài thuyền cảnh tượng rực rỡ, cảnh trí tuyệt đẹp.
Gió trên sông thổi nhè nhẹ, thổi trúng người tức thì thoải mái tinh thần.
Nhưng mà, Xuân Đào say sóng.
Tiểu nha đầu đứng ở hai bên mạn thuyền ói đến trời đất quay cuồng.
Cổ Vô Song nhắm mắt ngồi ở bên trong sương phòng, không nói tiếng nào. (*Sương phòng: bên trong được xây dựng theo từng gian phòng, mà gian phòng đó được gọi là sương phòng)
Chân Bất Phàm vòng tay trước иgự¢ đứng ở đầu thuyền, mặc cho gió thổi tóc rối loạn.
Chỉ là phần lớn người trên thuyền không có tâm tư nghe nhạc.
Trương Ngũ Thư lôi kéo ca hắn, Lưu Đại, Lâm Văn Thăng kêu lên, mấy người đứng ở bên ngoài, đang thương thảo cái gì đó.
"Ta cá là nàng nhất định say sóng!"
"Ta cảm thấy nàng sẽ nhịn được!"
"Ta không có vấn đề."
"Ta không tham gia."
. . . . . .
"Không được! Mỗi người đều phải đặt cược!"
Bọn họ rất ồn ào.
Cổ Vô Song nhíu nhíu mày, môi có chút trắng bệch.
Nói ra thật xấu hổ, đây là lần đầu tiên trong đời nàng ngồi thuyền.
Vì vậy chưa từng có người nào nói cho nàng biết, ngồi thuyền sẽ say. . . . . .
Thật khó chịu. . . . . .
"Ừm, gọi đại ca tham gia cùng!"
"Thế nào mới coi là thắng?"
Lâm Văn Thăng hăng hái mở miệng, "Nói hay lắm, ta chỉ đánh cược một đồng."
"Vậy ta đánh cuộc hai."
"Mẹ nó, Trương Tứ Thư! Ngươi giữ lại tiền để ¢нơι gáι sao!"
"Trương Ngũ Kinh, miệng ngươi sạch sẽ một chút! Đừng đi phiền đại ca, ta dám khẳng định huynh ấy sẽ mặc kệ ngươi!"
"Hừ, ta không tin, đại ca!"
Trương Ngũ Kinh vừa quay đầu lại, mẹ nó, đại ca biến mất!
"Ở trên huyệt thái dương bôi cái này một chút, sẽ đỡ hơn."
Cổ Vô Song nghe được âm thanh, mới mở ra nhìn.
Tiếp đó có một bình nhỏ tinh xảo được ném qua, tiếp được liền nhìn tới chỗ ném tới, Tiền Quân Bảo ngồi trên ghế nằm, một gương mặt trẻ con nở nụ cười như gió xuân ấm áp, "Những thứ này là đại ca cho đệ, cả ngày ầm ĩ, quấy rầy không cho nghỉ ngơi, mong rằng Vô Song tỷ tha lỗi. Nhưng xem ra, thì bọn họ cũng thích Vô Song tỷ đó."
"Ừm." Cổ Vô Song không có chút tâm tư nào để ý tới hắn, không còn chút sức lực nào, "Đến chỗ đó, thì còn cần bao lâu nữa."
"Không ngoài nửa canh giờ."
"Ừ. . . . . ."
"Vô Song tỷ, xem tiểu nha đầu kia thân mình còn chưa lo xong, cho nên vẫn là Quân Bảo ở cùng với tỷ tỷ thôi."
"Tự tiện." Cổ Vô Song nhắm mắt lại, sau đó từ trong bình đổ ra một chút nước hồ sền sệt màu xanh thẫm.
"Vật này làm từ bạc hà, dầu vừng, dầu khuynh diệp*, Đinh Hương** chờ luyện chế, liền mang theo mùi thơm lạ lùng, thần kì là ngoại trừ trúng gió, đối với say sóng cũng có hiệu quả, ngày trước tiếp đãi một khách phương Bắc, cũng có người say sóng."
(*Dầu khuynh diệp hay tinh dầu khuynh diệp: được chiết suất từ tinh dầu của lá Bạch Đàn. Các bạn vào đây tìm hiểu thêm:
https://vi.wikipedia.org/wiki/D%E1%BA%A ... %E1%BB%87p
Tiếp thấy nàng hình như có chút bất tiện, đơn giản đứng lên cười, "Để cho Quân Bảo tới giúp tỷ tỷ một chút."
Tiền Quân Bảo ở trong mắt nàng, cũng chỉ là đứa bé chưa dứt sữa, cho nên cảm thấy không cần thiết phải kiêng kị.
Ừm. . . . . . Trên người hắn ngược lại có một mùi rất dễ chịu. . . . . .
Lành lạnh, rất thoải mái.
Bên ngoài sương phòng, một nam tử dựa lưng vào cửa phòng, mặt hướng mặt sông, không nói một lời.
Nắm chặt vật trong tay, sau đó hắn hơi nhếch môi, nhíu lông mày, cầm vật trong tay ném xuống sông, rời đi.
Nhìn kỹ, nó giống chiếc bình mà Tiền Quân Bảo mới tặng cho Cổ Vô Song .
Ném làm chi?
Làm mồi cho cá.
**
Quả nhiên đỡ hơn một chút.
Mắt thấy thuyền sẽ cập bờ, Cổ Vô Song ra khỏi sương phòng, Xuân Đào cũng được Tiền Quân Bảo đặc biệt chăm sóc, cũng đỡ hơn rồi.
Mềm nhũn vịn vào tiểu thư nhà nàng, nhìn bờ càng lúc càng gần, rốt cuộc cũng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Á, đất đai ơi, mẫu thân ơi!
"Quân Bảo không được như vậy..., phá hư quy củ."
"Ít nói xấu đi, ba đồng."
"Chậc, không trả khi chưa cập bờ!"
Chân Bất Phàm không tiếng động đứng bên cạnh Cổ Vô Song, đột nhiên mở miệng, "Đợi đến khi gặp được Giang Nhị, ngươi định làm thế nào?"
Cổ Vô Song không ngờ đến thuyền lại có ma lực lớn như vậy, nàng vẫn có chút, ách. . . . . . Cảm giác rục rịch.
"Nói chuyện!" Chân Bất Phàm không kiên nhẫn.
Khi thuyền gần cập bờ thì thân thuyền bỗng dưng lắc lư một cái ——
Cổ Vô Song không chịu nổi rồi.
Hơn nữa theo phương hướng thuyền lắc lư, Cổ Vô Song ói toàn bộ lên trên áo màu đen của Chân Bất Phàm .
Cho hắn thêm vài vệt màu sắc khác nhau. . . . . .
Ách. . . . . . Cổ Vô Song choáng váng hoa mắt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào sắc mặt vô cùng khó coi của Chân Bất Phàm. Con ngươi đen như mực bởi vì sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng lại có lực xuyên thấu.
Trên mặt nàng rõ ràng viết: ta vô tội.
Bỗng dưng lại nghe Trương Ngũ Kinh rống một tiếng: "Ta thắng!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc