Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 06

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Lâm Nguy Tranh Giành

Trong tay Cổ Vô Song chỉ còn lại kẹo đường Hồ Lô. . . . . .
Liếc hắn một cái, cười cười, "Công tử tựa hồ có đề nghị tốt hơn?"
Chân Bất Phàm hừ một tiếng, cũng không sợ đối phương người đông thế mạnh, "Đám ô hợp, khó làm nên trò trống gì, vì sao phải kiêng dè lo sợ?"
Người cầm đầu túm chặt dây cương, chỉ thấy tuấn mã giương chân lên (hai chân trước con ngựa giơ lên), bụi đất tung bay, nhóm người xem náo nhiệt cả kinh vội vàng lui về sau. Ngay sau đó nghe thấy người kia rống giận, "Ngươi nói cái gì!?"
Người cầm đầu kia vốn là hạng người vạm vỡ, tất nhiên không cách nào nhịn được, hây một tiếng đánh roi về phía Chân Bất Phàm.
Cổ Vô Song âm thầm sờ khối ngọc rách nát giấu ở giữa đai lưng, sau đó lui lại mấy bước.
Thành thật mà nói, hôm nay đã ở trong tay Chân Bất Phàm, xen lẫn ở trong khối "Trân bảo hiếm thấy" kia có "Vật ngoại thân" của nàng. . . . . . Ừm, so sánh mà nói, hình như sáng long lanh hơn bảo bối chân chính một chút. Bản thân so với Ngọc Thạch mà nói, cũng đáng tiền hơn mới đúng. . . . . .
Ài, thất sách.
Tiếp theo Cổ Vô Song làm ra bộ dáng bị hoảng sợ, phối hợp với Xuân Đào thét chói tai, vinh quang thành lập một tổ hai người nhát gan.
Lý đại thúc kia nhận tiền của người, đương nhiên phải thay người tiêu tai, trượng nghĩa ngăn ở trước hai người nàng, mang bộ mặt nghiêm túc.
Tình thế, hết sức căng thẳng.
Không ngờ Chân Bất Phàm không trốn không tránh, đứng yên.
Ngay tại lúc cái roi kia sắp đánh vào trên người hắn, hắn đột nhiên đưa một tay ra, cứng rắn đón lấy cái roi kia —— trái lại chân mày cũng không nhíu một lần.
Người cầm đầu nhóm đạo tặc kia cũng không ngờ tới lại có người có thể dễ dàng đón lấy một roi của chính mình, còn chưa kịp khi*p sợ, cái roi trong tay đột nhiên bị một lực kéo làm mất thăng bằng, không kịp buông roi ra, bị lôi xuống ngựa.
Con ngựa bị giật mình, giương chân hí lên.
Đạo tặc kia giận dữ gầm lên, nhảy xuống, một chân quỳ xuống đất làm chậm lại lực kéo, ngay sau đó hai chân hắn xuất lực, ổn định chính mình, ngoặt khuỷu tay lại, cố định roi ở bên trong tay mình .
Cố gắng cùng Chân Bất Phàm giằng co.
Vẻ mặt Chân Bất Phàm hoàn toàn khinh thường sức lực của đối phương, lại giống như sức mạnh của một người đã ăn uống no nê, mà không cần ăn no bụng, hôm nay liền dễ dàng kéo cái roi kia, nhìn góc độ này, bàn tay kia ẩn giấu sức mạnh, lúc trước đỡ một kích kia làm nơi hổ khẩu* hơi ửng hồng, lại càng lộ rõ khí khái hơn. (*Hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
Làm cho người ta không thể không phỏng đoán, người nam nhân này, rất mạnh.
Đột nhiên một đạo tặc khác vung tới thêm một roi, thêm hai người khác cũng ôm roi trong tay, vội vàng nói "Lão đại", liền thấy đạo tặc kia buông lỏng roi, bàn giao lại cho người kia.
Nhảy lên ngựa, hét một tiếng: "Giá!"
Cả người lẫn ngựa đều chạy về phía Chân Bất Phàm.
Roi dài chừng hai trượng ba. (1 trượng = 1/3 m)
Trong lúc đó đội ngũ kia đặc biệt tiến gần. Chân Bất Phàm vẫn không nói một lời, nhưng chân mày thoáng xiết chặt, mím chặt môi, gân tay nổi lên, hiển nhiên bắt đầu bạo phát sức lực ——cùng một người một ngựa giằng co lần nữa.
Giờ phút này một người cởi ngựa vừa tới, roi thứ ba rơi xuống.
Tay phải Chân Bất Phàm nắm những thứ "Tài vật bên thân " kia của Cổ Vô Song, chỉ là khi phản ứng, hẳn là nên nắm những thứ kia thì lại tiếp được roi.
Một khuyên tai bằng ngọc trai rơi xuống .
Cái túi rớt xuống đất.
Lại tiếp tục giằng co, bởi vì một vật nhọn nào đó, đã mấy ngón tay chảy máu.
Nhiễm đỏ cái roi kia một chút.
Ừm, hẳn là do trâm cài đầu.
Thở dài, mặc dù nàng yêu tiền tài, vì tiền tài mà có thể chảy mồ hôi bôn ba, nhưng mà chảy máu rơi lệ thì thật không cần—— lúc này mặc dù đoạt trâm cài đầu kia về, cũng không thể sử dụng rồi, đưa cho hắn là được rồi.
Chỉ là lại có thể cùng hai con ngựa giằng co, nam nhân này quả nhiên là dã man.
Ngộ nhỡ hắn thật muốn đánh, nàng chẳng phải là. . . . . .
Cổ Vô Song đột nhiên bị một sức mạnh kiềm chế tại chỗ.
Hiển nhiên nàng đánh giá thấp sự thông minh của kẻ địch, có lẽ là bản thân nàng không đủ cẩn thận, không vội vàng thoát khỏi hiện trường.
Người này từ phía sau nàng ra tay, cánh tay chế trụ ở cổ nàng, nặng nề đè ở trước vai nàng, trong nháy mắt làm nàng khó thở.
Tiếp theo một cây chủy thủ bén nhọn lạnh như băng để ở trước cổ nàng, chính là nghe người nọ mang theo một hơi thở đầy mùi tỏi hôi thúi rống lên một câu, "Giao bảo vật ra đây!"
Vốn là Xuân Đào đang bị kịch hay trước mắt thu hút đi sự chú ý, bây giờ quay đầu lại, chợt thét lên một tiếng, hai tay che miệng lại. Nhưng lại làm người sau lưng dùng sức kiềm chế Vô Song hơn.
Lý đại thúc e sợ sẽ đả thương nàng, không có biện pháp, chỉ có thể duy trì tư thế đứng ở một bên.
Người vây quanh cũng rất nể mặt, còn phân ít sự chú ý tới trên người nàng.
Cổ Vô Song đè ép lo lắng, nặn ra một nụ cười, cố gắng hóa giải làm giảm bớt cảm xúc của đạo tặc, không chút do dự trốn tránh trách nhiệm, "Bây giờ toàn bộ đồ đều ở trong tay Chân công tử Chân Bất Phàm."
Chân Bất Phàm cũng phát hiện tình thế biến hóa, bỗng nhiên buông lỏng hai tay ra, thả roi ra, hai con ngựa đột nhiên không yên, lại lộc cộc lộc cộc lộc cộc chạy mất. . . . . .
Mắt thấy ở bên trong tay kia, dưới cái trâm cài đầu, Ngọc Thạch đã vỡ vụn, thành bột theo gió biến mất.
Nát. . . . . .
Cổ Vô Song quẫn rồi.
Trên người cũng không có Ngọc Thạch khác, thật muốn hai tay giao ra khối ngọc thạch kia?
Chỉ là nàng cũng không hiểu rõ kẻ đạo tặc phía sau, ngộ nhỡ Gi*t con tin thì làm sao?
Hơn nữa. . . . . .
Cổ Vô Song chỉ có thể chính mình thừa nhận, vào lúc này, nàng lại tin tưởng Chân Bất Phàm. Bởi vì bây giờ nhìn Lý đại thúc xác thực có chút không đáng tin.
Nhưng nàng cũng không có nắm chắc, rốt cuộc Chân Bất Phàm có ra tay cứu nàng hay không. . . . . .
Chỉ là tiếp đó Chân Bất Phàm lạnh mặt nói một câu, "Đây thật sự là ngọc thạch kia?"
Một cỗ cảm giác bị áp bức cuồn cuộn không dứt.
Cổ Vô Song nhíu mày, thầm nghĩ có phải vừa bắt đầu Chân Bất Phàm đã biết ngọc thạch kia là giả hay không. . . . . .
Nhưng nếu như nói ở trong tay nàng, sợ rằng đạo tặc sẽ tiến hành lục soát trên người nàng.
Nếu là giả bộ ngu, đoán chừng sẽ phiền não cho Chân Bất Phàm.
"Giao ra đây!" Đạo tặc sau lưng rõ ràng muốn tấn công Chân Bất Phàm bằng khí thế, tay chân không rung, chỉ là giữ chủy thủ chặt hơn, hiển nhiên cũng không phải là hạng người thương hoa tiếc ngọc, chủy thủ trực tiếp đâm rách da, làm máu chảy ra.
Một cảm giác nhoi nhói đột ngột xâm nhập.
Khốn kiếp!
Mặc dù nàng đã 27, nhưng da nàng vẫn mềm mịn như cũ có được hay không!
Da nào chịu nổi tàn phá như vậy!
Chỉ là tên đạo tặc này rõ ràng là người liều mạng, mới có thể được phái tới đảm đương nhiệm vụ lớn như thế. . . . . . Cắn răng nghiến lợi. Cổ Vô Song dứt khoát mạnh tay một lần, vào lúc này, dù thế nào cũng không thể để tên đạo tặc kia biết mình đang sợ, khẽ cắn răng hít sâu, tận lực hòa hoãn giọng nói: "Giao ra đây? Chủy thủ của ngươi làm ta cảm thấy sinh mạng của mình đang bị uy Hi*p, nếu giao ra, sao biết được ngươi có thuận tiện giơ tay chém xuống hay không? "
"Vậyngươi muốn đi đời nhà ma?"
Cổ Vô Song híp mắt, người sau lưng có gan lớn, mạnh mẽ ngoan độc, hung thần, miệng thối. . . . . . Thậm chí còn có thể nói một đôi câu thành ngữ, thật sự không dễ ứng phó.
"Tất nhiên không muốn. . . . . ." Cổ Vô Song cố gắng trì hoãn thời gian, "Cho nên ta có ý định giao ngọc thạch ra."
Không ngờ Chân Bất Phàm nhíu lông mày, "Ngươi dám!"
Im lặng một hồi lâu.
"Ta có gì không dám!" Cổ Vô Song đột nhiên rống lên một câu!
Bây giờ nàng đang chảy máu, mụ nội nó con gấu! Mỗi tháng phải trải qua một lần thì thôi (chuyện hàng tháng của phụ nữ đó), tại sao lại muốn nàng thấy máu bây giờ! Hắn là một người Hán dã man tại sao lại rống nàng?
Đoán chừng chưa bao giờ có nữ tử nào dám rống với hắn, Chân Bất Phàm mơ hồ ngẩn ra, cũng nheo mắt lại, "Ngươi chỉ có thể giao cho ta!"
"Không thể nào!" Cổ Vô Song cũng lười giả bộ, nàng cũng từng là thanh niên, cũng từng nhiệt huyết mười phần, "Nếu ngươi nhận thua, chịu để người khác cười nhạo!"
"Giao ngọc thạch ra đây!"
"Nằm mơ!"
Đạo tặc kia không muốn làm người ngoài cuộc, kiềm chế không cho nàng động đậy, rống lên, "Ngươi không giao?"
"Giao!" Rõ ràng Chân Bất Phàm đang cố gắng kiềm chế, mắt của Cổ Vô Song cũng không nháy mắt một lần.
"Ngươi dám!" Chân Bất Phàm rống lên một tiếng.
"Tại sao không dám?"
"Có bản lãnh thì ngươi giao cho hắn!"
"Vậy ngươi hãy mở mắt to ra mà xem, nhìn cho rõ ràng!"
Cổ Vô Song hơi hơi nghiêng mặt, thoáng ngừng thở ngăn không phải ngửi thấy miệng thối của kẻ kia, sau đó nói rõ ràng: "Ngươi buông ta ra trước, ta sẽ lập tức đưa cho ngươi!"
"Ngươi dám!" Chân Bất Phàm tiến lên, một đạo tặc khác vội vàng tiến lên ngăn cản.
Tốn công vô ích mà thôi.
"Ta liền dám!" Cổ Vô Song nói với người sau lưng, "Ngươi buông ta ra!"
Đạo tặc kia biết nữ tử này vì tranh hơn thua mà không có gì là không dám, suy nghĩ trong chốc lát, lại thật sự buông nàng ra.
Lý đại thúc tiềm phục một bên đã lâu, giờ phút này chớp đúng thời cơ, một kiếm đi tới.
Cổ Vô Song lảo đảo bước chân, Xuân Đào tiến lên.
Rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm.
Vậy mà lúc này đây Chân Bất Phàm cũng nhích tới gần nàng, đôi mắt ưng khóa chặt trên người nàng, một tay đưa ra, nói: "Đưa đây!"
Cổ Vô Song không hề nghĩ ngợi cũng nói, "Ngươi mơ đi!"
Đột nhiên Chân Bất Phàm nhảy qua, níu lấy nàng, kéo nàng tới gần.
Tiếp đó hơi cúi người xuống, vác cả người nàng trên vai.
Đứng thẳng dậy.
Tuy nói hiện giờ nữ tử không phải không được ra khỏi khuê phòng, không được ra khỏi nhà, nhưng trước mặt mọi người, một nữ tử bị vác trên vai một nam tử, làm mọi người xôn xao một trận.
Dù sao Lý đại thúc cũng coi như là một cao thủ ở thành Nhữ An, rất nhanh chế ngự được đạo tặc kia.
Mà những người này không phải là những đạo tặc biết chừng mực, bị Chân Bất Phàm tiến lên một cước đá bay.
Chỉ thấy Chân Bất Phàm không chút cử động, cũng không nhiều lời, đứng thẳng, vác Cổ Vô Song lên liền đi về trước.
Đột nhiên thân thể Cổ Vô Song bay trên không trung, sợ hết hồn. Cộng thêm tư thế này làm người ta vô cùng không dễ chịu, máu tập trung về não, tâm tình thiếu chút nữa mất khống chế.
Xuân Đào mặc dù sợ, nhưng vẫn phản ứng xông lên, nghĩ muốn cứu vớt tiểu thư nhà nàng thoát khỏi đau khổ trước mắt. Bất đắc dĩ nam tử kia quả thật là dã man, lại lấy ống tay áo đánh qua, làm nàng ngã ngồi trên mặt đất, nhất thời không bò dậy nổi, chỉ có thể không hề có khí chất kêu la: "Cứu người! Cứu cứu tiểu thư nhà ta!"
Cứu người?
Hừ, nói giỡn. . . . . . Cũng không nghĩ xem Chân Bất Phàm ở thành Vanh Đường là nhân vật nào, mặc dù có lòng cứu người, cũng không dám cứu người, chỉ có thể thờ ơ đứng ở một bên, không dám lắm mồm nói nửa câu.
Thấy Chân Bất Phàm vác người không biết muốn đi tới đâu, Xuân Đào vội vàng bò dậy đuổi theo, sốt ruột suy nghĩ xem có người nào có thể cứu tiểu thư nhà nàng. . . . . .
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại cái người ngọc diện Tiểu Ca Tiền Quân Bảo kia.
Nhưng lúc này cũng không biết Tiền Quân Bảo ở đâu, hơn nữa tiểu thư cũng không biết là bởi vì tức giận hay là tư thế có vấn đề, hiện tại cả mặt đều đỏ lên, lộ ra mấy phần nhếch nhác chưa bao giờ có.
Gặp tình hình này, Xuân Đào lập tức hoang mang lo sợ.
Chỉ có thể tạm thời theo phía sau, tùy cơ ứng biến vậy. (Hành sự theo hoàn cảnh)
**
Cổ Vô Song hít một hơi thật sâu, mấy phen đánh nhưng lại mang hiệu quả quá nhỏ. Vì vậy nheo mắt lại, giọng nói lạnh đến cực điểm, "Chân Bất Phàm, nếu ngươi không thả ta xuống, ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ hối hận!"
Nhưng mà vào giờ phút này tư thế này, loại uy Hi*p này không một chút hiệu quả.
Chân Bất Phàm xem nàng như hàng hóa chỉnh lại tư thế, lại mở miệng, "Đồ đâu?"
Bờ vai của hắn vừa dày vừa rắn chắc, làm cái bụng của nàng rất đau.
Thật ra thì viên đá kia Cổ Vô Song nàng cũng không lạ gì, nhưng mà không lạ gì là một chuyện, bị người uy Hi*p hay hai tay dâng lên lại là một chuyện khác.
Con người có lúc chính là như vậy, không thể nào ᴆụng vào ranh giới cuối cùng, không ngờ Chân Bất Phàm này lại một cước đạp lên ranh giới cuối cùng của nàng, bắt trả lại mấy viên ngọc bị nghiền nát, giọng điệu này thì sao nàng có thể nuốt trôi?
Nàng không tin hắn có thể vác nàng cả đời, nghĩ đến đây nàng để mặc cho hắn vác.
Chân Bất Phàm không hề ép nàng nữa, tự có phía sau. Sức nặng trên vai không chút nào ảnh hưởng bước chân của hắn, từng bước từng bước ổn định mà có lực.
Thành Vanh Đường là nơi có nhiều nước, có mấy dòng nước đi ngang qua bên trong thành, cho nên cầu nhỏ nước chảy, người ngồi thuyền đánh cá cũng là một cảnh đẹp.
Không lâu lắm sẽ đến bên bờ Vanh Đường Hà, một cầu bằng đá kéo dài qua sông, nối liền hai bờ sông.
Chỉ là cây cầu này với những cây cầu khác có chút khác biệt, nó không có rào chắn. Nếu trời mưa xuống, xe ngựa đi lại trên cầu, không cẩn thận sẽ có thể rớt xuống sông, cũng không mười phần an toàn.
Thật may cây cầu này bắt qua sông hẹp nhất Vanh Đường Hà, thân cầu không dài, ở trên cầu có thể chứa được 4-5 người, cho nên qua cầu không có vấn đề lớn.
Cổ Vô Song vẫn bị vác trên vai, tầm mắt bị hạn chế, đợi nàng xem rõ tình hình của cây cầu thì Chân Bất Phàm đã đứng thẳng dừng lại ở giữa cầu.
Trong lòng nàng sinh ra một dự cảm xấu, lúc còn đang suy đoán tính toán của hắn, đột nhiên hắn “kéo” nàng như hàng hóa từ trên vai xuống, ôm ngang trước иgự¢ hắn, rồi sau đó ánh mắt nhìn xuống иgự¢, đột nhiên khóe miệng nhếch nhẹ, "Giao ra đây."
Thật ra thì tư thế này rất là mập mờ, vì một câu nói khó nghe, mà cái gì mập mờ cũng bị bay đi sạch hết!
Mặc dù nàng là một khối đậu phụ mềm, nhưng nam nhân này đến tột cùng có hiểu cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?
Cổ Vô Song cũng nhìn lại hắn, vẫn giận dỗi không mở miệng, nhưng mà nàng có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy róc rách phía dưới, chảy vù vù qua cầu đó cũng là một loại buồn bực, cũng cảm nhận được rõ ràng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua quất vào mặt, kèm theo một mùi vị đặc biệt của nước sông.
Nàng nhận thức đến tình thế bây giờ của mình —— người nam nhân này đang uy Hi*p nàng!
Quả nhiên, hắn cứ ôm nàng như vậy tiếp tục tiến về phía trước hai bước.
Lần này, Cổ Vô Song lại có cảm giác trống không, vô cùng không nỡ.
Cổ Vô Song bị gió sông thổi trúng làm cho tỉnh táo, lại nhớ tới vụ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có phải nên giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt hay không?
Dù sao trốn khỏi hòa thượng cũng không trốn khỏi tòa miếu*, sớm muộn nàng sẽ bắt người nam nhân này trả lại cả vốn lẫn lời!
(*Nguyên văn là bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu (跑得了和尚跑不了庙): có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này)
Đúng lúc này, Xuân Đào đột nhiên "A ——" thét lên một tiếng, tiếp theo giống như khuyên bảo bắt đầu kêu la, "Tiểu thư! Người đưa đồ cho hắn đi! Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!"
Vừa nhìn quanh bốn phía, không nghĩ tới chỉ một cái chớp mắt, mà hai bên bờ sông đứng đầy quần chúng vây xem, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, liếc nhìn một cái không ngờ lại nhiều như vậy.
Đứng chi chit người với người, nhưng mà thật chỉnh tề.
Tựa hồ cũng đang đợi câu trả lời của nàng.
Đoán chừng trong lòng cũng nghĩ tới cường long không áp nổi địa đầu xà*, để cho nàng từ từ thôi.
(*) Cường long không áp nổi địa đầu xà: Nghĩa đen: Rồng có mạnh thì ngay từ đầu cũng khó đánh được rắn; Nghĩa bóng: Làm việc gì ban đầu cũng sẽ gặp khó khăn.
Quả nhiên, không lâu đã có người giúp đỡ Xuân Đào kêu lên, "Cô nương, ngươi đáp ứng đi, không cần vì vật ngoài thân mà làm mất tính mạng!"
Tiếp đó có nhiều người phụ họa hơn, cũng la hét nói nàng nên ngoan ngoãn thuận theo Chân Bất Phàm, giao tảng đá rách nát kia ra.
Vừa quay đầu lại, xú nam nhân Chân Bất Phàm kia lại hừ một tiếng, giống như thấy nàng sẽ giao đồ ra mà không cần suy nghĩ, vẻ mặt rất là chắc chắn.
Xuân Đào này làm rối lên hết rồi!
Cổ Vô Song âm thầm cắn răng, nếu lúc này nàng đưa đồ cho hắn, nàng thật sự là thứ hèn nhát tới từ phương bắc!
Vừa nghĩ tới sau khi giao đồ ra sẽ bị giễu cợt thế nào. . . . . .
Vừa xuất hiện ý nghĩ này thì trong nháy mắt trở thành hư không.
Hay là tự bảo vệ mình, vì vậy giọng điệu uyển chuyển, giả bộ cười, "Hòn đá kia ta có ý định giữ lại làm của hồi môn cho vị hôn phu tương lai của ta, Chân công tử cũng muốn có sao?"
"Thì ra ngươi thật sự không lập gia đình." Hắn nhíu nhíu lông mày, "Ngươi hẳn là ba mươi đi."
Cái gì?!
Lúc này Cổ Vô Song không để ý an nguy của bản thân, đánh vào иgự¢ hắn một đấm, không ngờ Chân Bất Phàm hoàn toàn không có phản ứng, mà tiếp tục giễu cợt, "Ngươi biết Quân Bảo bao nhiêu tuổi không? Ngươi có thể làm mẹ đệ ấy luôn đấy."
Nói xong Chân Bất Phàm suy nghĩ, lúc này càng muốn lấy bảo ngọc kia vào trong tay hơn, nếu không đến lúc đó nữ tử này cầm đi lừa gạt Quân Bảo tiểu đệ, Gi*t hại mầm non của quốc gia.
"Chân Bất Phàm!" Cổ Vô Song nặng nề kêu lên một tiếng, bị hắn làm cho tức giận sôi máu. Đột nhiên tay từ giữa đai lưng lấy ngọc thạch kia ra, cầm ngọc thạch đưa ra trước mặt hắn, bỗng dưng cười nói tự nhiên, "Vâng, lão nhân gia ngươi nên thấy rõ ràng ——"
Nhất Phách Lưỡng Tán! (Có thể hiểu: vì có thể đạt được mục đích mà hai bên có hại cũng không sao)
Chính là trước mặt mọi người ném ra theo đường vòng cung——
Vang lên một tiếng trầm ᴆục.
Ngọc thạch chìm xuống dòng sông.
Chân Bất Phàm cực kỳ không thoải mái.
Nữ nhân này đang gây hấn với hắn, rõ ràng khiêu khích. Tại thời điểm trước mắt, nàng đúng là không biết sống ૮ɦếƭ đi khiêu khích hắn!
Hắn tất nhiên biết không có ngọc thạch hắn sẽ thất bại, hơn nữa sắp bị một người mà hắn xem thường là con nhà giàu cười nhạo.
Mặt đanh lại nhìn nữ tử trước mắt không biết sống ૮ɦếƭ vuốt râu hổ.
Đột nhiên buông hai tay ra, ném người trong иgự¢ về phía trước——
Trong tiếng thét chói tai của Xuân Đào, Cổ Vô Song "tõm" một tiếng!
Bị ném xuống sông rồi.
Xuân Đào trợn mắt há mồm thật lâu, bỗng dưng kêu to, "Cứu, cứu mạng a! Tiểu thư không biết bơi!"
Toàn trường yên tĩnh một hồi lâu, đột nhiên trong đám người có một nam tử lao ra, dũng cảm nhảy xuống sông.
Cứu người?
Không, là cứu tảng đá kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc