Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 04

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Đi Tới Vanh Đường

Lại nói Chân Bất Phàm này, nằm trong danh sách, thực ra là một người có gia cảnh giàu có nhất.
Nói không khoa trương, hôm nay thân gia (gia đình và bản thân) Cổ Vô Song nàng, về mặt tài lực, hoàn toàn vô lực đối kháng. Dù vậy, nàng cũng không suy nghĩ gì, liền trực tiếp để cái tên này cuối cùng, không còn cách nào mới chọn.
Nếu như có thể, thậm chí Cổ Vô Song không muốn cùng người này có bất kỳ dính dáng gì, nguyên nhân, là phải nói đến Chân Bất Phàm này.
Tên của người này cũng có mấy phần tình thơ ý hoạ, leng keng khí khái.
(tình thơ ý hoạ: gây cảm hứng khi sáng tác thơ, họa; leng keng khí khái: chính trực)
Lại cố tình như xuất thân nơi hoang dã, nghe nói cử chỉ thô tục không chịu nổi.
Nghe được trên phố truyền nhau hắn làm giàu từ con đường ςướק đoạt. Lấy hắn cầm đầu, tụ tập đông đảo đám ô hợp trong thời gian dài, lập thành một đội ngũ, cực kì phách lối. Chính là nguyên nhân như thế, quan phủ cũng kiêng kị hắn ba phần, hắn mới nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến nay.
Chỉ hơn 10 năm, hắn nhanh chóng đứng vững chân ở thành Vanh Đường, nổ phát súng thành công, sản nghiệp kéo dài đến các thành trấn lớn nhỏ ở phương nam, thủ hạ vô số. Những năm gần đây, danh tiếng có một không hai, có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa có mưa.
Tạm thời vì nguyên nhân gì, Chân Bất Phàm quen biết khắp thiên hạ, cũng là mọi người đều biết, chỉ là những quan hệ này thành lập dựa trên lợi ích nào, mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Chỉ bằng vào mấy điểm này, hắn quả thật nên được xưng tụng không phải là phàm nhân.
Thậm chí mấy lão hồ ly trên thương trường còn gọi đùa, Nam có Chân Bất Phàm, Bắc có Cổ Vô Song.
Nửa câu sau nàng tự biết rõ, những người này nói, nàng cùng Chân Bất Phàm, đều là dị số trên thương trường.
Nhưng mà tin đồn dù sao cũng là tin đồn, Cổ Vô Song biết chỉ nên nghe một chút là được, không cần tin hoàn toàn.
Nhưng chính là không có lửa làm sao có khói, ít nhiều nàng còn lưu tâm, nhưng mà có chuyện nàng hiểu rõ, nói là có rất nhiều người mẹ trong thành Vanh Đường, nói ra ba chữ Chân Bất Phàm để dọa con mình.
Ý chỉ người này rất đáng sợ.
Sở dĩ nàng vẫn đưa hắn vào danh sách, một là vì lợi, hai là. . . . . .
Mặt không biến sắc híp mắt, người này kiêu căng ngạo mạn, không để người khác trong mắt, hơn nữa càng không để nữ nhân trong mắt. Trước đây ở nơi nào đấy có trường hợp công khai bày tỏ Cổ Vô Song nàng hôm nay có thành tựu như vậy hoàn toàn dựa vào việc cởi váy mà thôi.
Nàng đã từng nghe những lời còn khó nghe hơn, cũng không đến nỗi ảnh hưởng tâm tình. Chỉ là ngộ nhỡ không ai thèm lấy nàng, sầu lo đến nỗi thành bệnh rồi, thì đi tìm người này giải quyết giải u buồn, nhân tiện áp chế uy phong của hắn, cũng vì mình mà thở ra một hơi.
Dĩ nhiên, nói thì nói như thế, nhưng trong lòng nàng còn chưa được mười phần nắm chắc.
Tiếp theo Cổ Vô Song lại liếc mắt nhìn Tiền Quân Bảo, lúc này mới đứng dậy, đi từ từ tới đại sảnh, cười nhạt mở miệng, "Sắc trời đã tối, chư vị cũng vì Vô Song vất vả một ngày, Vô Song vô cùng cảm kích. Ngày khác nếu có thể lập gia đình, nhất định sẽ mở tiệc mời chư vị, tạm thời biểu lộ lòng biết ơn. Như vậy. . . . . ." Vừa cười một tiếng, "Buổi tuyển chọn hôm nay chấm dứt tại đây."
"Chuyện này, cũng không thể vì ngươi tuyển một vị phu quân tốt." Một người nói, lại nhìn Tiền Quân Bảo, hơi nhìn kỹ, cân nhắc đây có thể là người được chọn.
Cổ Vô Song chỉ cười không nói, lại nghe được một người nói, "Vậy chúng ta đi về trước."
"Đi thong thả. Xuân Đào, tiễn khách."
Tiếp theo Cổ Vô Song mới nhìn Tiền Quân Bảo, "Ta rất có hứng thú với chuyện mua bán này, xin rửa tai lắng nghe."
"Là hành động sáng suốt." Tiền Quân Bảo cười cười.
Cổ Vô Song xoay người, đi tới thiên sảnh (là phòng đón tiếp khách ở phòng riêng), Tiền Quân Bảo đi theo sau lưng.
Một đường trên hành lang, vậy mà sắc trời lại tối mờ, chỉ nhìn thấy mờ mờ mà thôi. Tiền Quân Bảo cũng không che giấu hào hứng của hắn, thưởng thức cảnh trí dọc đường đi, trong giây lát, lại mở miệng nói, "Đình viện phương Bắc, cùng phương Nam, tương đối khác biệt." (Đình viện: kiến trúc bao quanh sân, vườn hoa)
"Vậy sao?" Cổ Vô Song cười cười, "Ta nhớ rõ ràng đã phân phó thợ, xây giống như phương Nam mà, không ngờ, vẫn có khác biệt."
Tiền Quân Bảo nhếch miệng, nghe được nhạo báng trong lời nói Cổ Vô Song, liền cười nói: "Khác biệt lớn nhất, không phải là Vô Song tiểu thư cùng người khác khác biệt sao?"
Cổ Vô Song khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng cắt đứt lần đối thoại này, ngược lại nói thẳng vào vấn đề chính, "Có thể để cho. . . . . ." Nàng nói đến đây nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng suy nghĩ, hạ quyết định, "Quân Bảo tiểu đệ đi xa ngàn dặm mà đến, ta tin tưởng, nhất định là một chuyện buôn bán lớn. . . . . ." Rẽ vào ngã rẽ trên hành lang, "Không ngại nói nghe một chút."
Tiền Quân Bảo cười ha hả, "Quân Bảo tiểu đệ?" Hắn lặp lại, nhìn bóng lưng Cổ Vô Song nói, "Đại ca cũng kêu ta là tiểu đệ."
"Đại ca?" Cổ Vô Song không biến sắc nâng cao khóe miệng, nhẹ giọng nhả ra mấy chữ, "Ngươi nói là Chân. . . . . . Bất Phàm?" Nói xong hai chữ đó nàng lại quay đầu thăm dò vẻ mặt Tiền Quân Bảo, đáp án, đã nằm trong lòng.
"Đúng vậy. Chuyện mua bán này, có liên quan đến đại ca ta."
"Sau đó?"
Tiền Quân Bảo bỗng đứng lại, nhìn thẳng nàng, nhàn nhạt nói, "Ta thiếu một đại tẩu."
Cổ Vô Song cười cười, "Mua cái gì?"
"Mua bản lãnh quản lý tài sản hơn người của Cổ Vô Song."
"Bán cái gì?"
"Bán tiền tài quyền thế không ai bằng của Chân gia ở phương Nam." Tiếp theo hắn cười cười, "Chỉ cần có thể gả cho đại ca ta, ta tin tưởng được lợi hơn mất, trong đầu Vô Song tiểu thư rõ ràng nhất."
"Mới vừa nãy ngươi nói ngươi nhất mạch đơn truyền."
"Đại ca coi ta là thân đệ." (đệ đệ ruột)
"Ừm. . . . . ." Ngay sau đó Cổ Vô Song lại tiếp tục đi hai bước, "Quân Bảo tiểu đệ cũng không nói là hôn sự."
"Cho nên mua bán thành công hay không, còn phải xem duyên phận của tỷ cùng đại ca ta." Tiền Quân Bảo tiếp tục theo phía sau, duy trì khoảng cách một trượng. (1 trượng = 3,33 m)
Xem ra người trong cuộc chẳng hay biết gì, chỉ là tiếp xúc trong thời gian ngắn, Cổ Vô Song nhìn ra được giữa hai lông mày Tiền Quân Bảo có một cỗ ngạo khí*, cũng không phải là vật trong ao, đợi một thời gian sau nhất định thành đại sự, mà hắn cam tâm gọi Chân Bất Phàm một tiếng đại ca, xem ra là cùng vào sinh ra tử với Chân Bất Phàm trong truyền thuyết, rốt cuộc cũng nổi dậy ham muốn.
(*ngạo khí: là một người có lòng tự trọng rất mạnh, cực kì kiêu ngạo; vật trong ao: ý nói anh không phải là người tầm thường.)
Lúc này Cổ Vô Song cũng không nhìn hắn, mà là nhẹ nhàng đứng lại, nhìn một chút cảnh trí quen thuộc bên trong phủ, vừa cười vừa nói, "Trước khi ngươi tới thì có mấy phần nắm chắc?"
"Đại ca nói rồi, phàm là người làm chuyện lớn, cần phải quyết tâm, mà không phải là nắm chắc."
"Có đạo lý," Cổ Vô Song cười cười, "Thật ra thì ta cũng vậy muốn tận mắt nhìn đình viện phương Nam khác biệt thế nào." Phải đi để biết Chân Bất Phàm trong truyền thuyết này.
Chuyến đi thành Hoán Sa, cũng tạm thời dừng lại.
******************************************************************
Xấu hổ mà nói, mặc dù Cổ Vô Song ở thành Nhữ An hô phong hoán vũ, cũng chỉ đi thành trấn lân cận, vẫn không chân chính đi xa.
Cho nên một đường rất hăng hái, nhấc màn che trên xe ngựa lên, nhìn phong cảnh dọc đường.
Về mặt kinh tế phương Nam cùng phương Bắc từ trước đến giờ đều độc lập, tập tính, cuộc sống và ăn uống hàng ngày đều có chút khác biệt, khí hậu cũng khác biệt rất lớn.
Thành Vanh Đường chính là một trong thành trấn chủ yếu nhất ở Phương Nam, vị trí địa lí luôn gặp may mắn, được Lâm Ô Hạo xây dựng kênh đào, thì giao thông tiện lợi, bốn phương thông suốt. Tài nguyên phong phú, lương thực thừa thãi, cộng thêm nổi danh về đồ sứ, lá trà, cùng với ngư nghiệp, là nơi nổi danh giàu có.
(Ngư nghiệp: nghề đánh bắt cá)
Những thứ này đều là thiếu sót của thành Nhữ An, cho nên đi chuyến này, bàn bạc một mua một bán, cũng có thể thu lợi không ít từ bên trong.
********************************
Xuân Đào nhìn tiểu thư như vậy, trong lòng cũng không cảm thụ được gì.
Ngày trước tuổi còn nhỏ, liền nghe nói trong thành có một nữ tử cả gan làm loạn, thậm chí dám quang minh chính đại ra vào nơi hoa bướm (thanh lâu), có lúc ở nơi tập hợp một đám ô hợp còn có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Cho nên trong ấn tượng của nàng, một nữ tử như vậy phải là người cao to, phóng khoáng không kềm chế được, thậm chí còn phóng đãng tùy tiện, vậy mà lần đầu tiên thấy tiểu thư, ngược lại thật sự là kinh hãi, thật khó tin tưởng, là người có nụ cười nhẹ nhàng, là người đối xử hiền hoà, là một nữ tử có cử chỉ tao nhã, chính là Kỳ Nữ Tử sẽ cùng một đám nam nhân nâng cốc nói cười trong truyền thuyết.
Tiểu thư cũng không quá cao, diện mạo thanh tú, thân thể mảnh khảnh, một người thông minh lanh lợi, làm cho người ta rất khó hiểu rõ, không hiểu tinh lực của nàng ấy cuồn cuộn không dứt đến tột cùng là từ đâu mà tới vậy.
Từ khi đi theo bên cạnh tiểu thư, có một lần ở chi nhánh phố Bắc gặp vấn đề, tiểu thư liền chạy vạy bên ngoài, sau khi trở lại đốt đèn tra sổ sách tìm chỗ sai lầm đó, liên tục hai ba lần tìm cách xoay chuyển, vẫn không ngủ chút nào, thế nhưng ngày kế tiếp, tinh thần vẫn sáng láng như cũ.
Thường ngày tiểu thư cũng tiết kiệm, phấn son đồ trang sức quần áo, đi theo bên người lâu như vậy, cũng không thấy mua thêm đồ mới, chỉ là đối xử với hạ nhân cũng rất hào phóng, cũng không khó khăn gì về tiền bạc.
Trong ngày thường người nào có chuyện gì, tiểu thư đều không cần báo đáp mà giúp đỡ giải quyết, khen thưởng cũng thoải mái. Mỗi tháng cũng sẽ cố định lấy chút tiền ra ngoài làm việc thiện, cho nên mỗi bọn họ đều trung thành và tận tâm với tiểu thư.
Chỉ là đi theo bên cạnh tiểu thư đã lâu, biết tiểu thư chỉ là nhìn như dễ nói chuyện mà thôi, cũng biết việc mà tiểu thư đã quyết định, là tuyệt không dễ dàng thay đổi. . . . . . Ừm, là không thay đổi.
Cho nên, họ cứ đi tới Thành Vanh Đường như vậy. . . . . .
Tiểu thư không sợ bị người ta lừa sao?
Xuân Đào suy nghĩ một chút, vẫn có chút rối rắm, coi như không phải lừa gạt. . . . . . Thì cái tên Chân, Chân Bất Phàm này, nàng ít nhiều cũng có nghe . . . . . .
Nghe nói, là một người phi thường hung ác, tàn bạo không chịu nổi đấy.
Cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Sau đó Xuân Đào lại nhìn Lý đại thúc, hắn là người mà tiểu thư mướn tới để bảo vệ an toàn, Xuân Đào nghĩ một chút, lại có chút không an tâm, không phải là tiểu thư có linh cảm đến cái gì chứ?
Khụ, còn có Tiền công tử kia, sao nàng lại cảm thấy ánh mắt của Tiền công tử kia nhìn tiểu thư, có cái gì đó không nói ra được, giống như. . . . . . Giống như hưng phấn mong đợi kịch hay vậy . . . . . .
Phù, phiền quá à!
****************************************
Xe ngựa chạy trên đường mấy ngày, dần dần cảnh vật có chút bất đồng.
Lời nói, y phục mặc trên mấy người đi lại đó, cũng thấy được sự khác biệt.
Lúc đi vào khách điếm ăn cơm, thì thấy có nhiều loại cá hơn, còn có nhiều đồ chơi mới lạ.
Đợi đến lúc tới thành Vanh Đường, thì đã tối rồi.
Tiền Quân Bảo lấy một phòng lớn an bài ba chủ tớ nàng nghỉ ngơi, nói rõ với tiểu nhị và chưởng quầy, sau đó cáo từ, nói là các nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó sẽ cùng nàng thương lượng kế sách vẹn toàn (kế hoạch tốt nhất), rồi đi gặp đại ca hắn.
Dĩ nhiên Cổ Vô Song không có dị nghị.
Sau khi Tiền Quân Bảo đi không bao lâu, cảm thấy đói bụng, lên phòng để hành lý và sửa sang lại một chút, ba người Cổ Vô Song cùng Xuân Đào và Lý Huy xuống lầu dùng bữa.
Bên dưới đã sớm hết chỗ, rất là náo nhiệt, chỉ có cái bàn ở trong cùng là không có ai, đang định ngồi xuống, một tiểu nhị chợt xông về phía trước vỗ cái bàn, chấn trụ ba người nàng, có chút cấp bách, bật thốt lên, "Vị trí này là chỗ các ngươi có thể ngồi sao?"
Tiếp đó thấy Tiền Quân Bảo dẫn khách tiến vào, vẻ mặt có mấy phần lúng túng, tất thì trên mặt liền lộ ra tươi cười, "Tiểu nhân nói là, khách quan, nếu ngồi chỗ lâu dài, chi bằng . . . . . . đến ngồi trong phòng?"
Xuân Đào bị dọa giật mình, trong lòng tràn đầy không vui, "Chỉ là một cái bàn, hiếm lạ gì! Mà ngươi phải dọa người như vậy sao!"
Cổ Vô Song cũng không có ý kiến gì, cười cười, đang muốn rời đi, chợt nghe bên ngoài một tiếng ngựa hí.
Nhìn tới chỗ có tiếng ngựa hí, thấy một bóng dáng màu đen tung người xuống ngựa.
Động tác tiêu sái tự nhiên.
Chưởng quầy vừa thấy, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nghênh đón.
Thân hình người vào cửa cao lớn khôi ngô, tư thế anh hùng cao ngất.
Mày kiếm mắt ưng, ánh mắt sắc bén mà cuồng vọng.
Một thân vải vóc thượng đẳng, nhìn ra được đây là tỉ mỉ làm ra, áo trường bào đen, thêu một con ưng kim sắc hung hãn, rõ ràng người này khí phách mười phần, cuồng ngạo tứ phía không kềm chế được, còn không giấu được một loại tục khí.
Roi ngựa trong tay tuy ngắn mà tinh xảo, được kim tuyến quấn quanh.
Mặt cứng lại, chân mày cũng tự nhiên mà nhíu lại, môi mỏng hé mở.
Hắn vừa tiến vào, trong tửu lâu vốn là đang ồn ào náo nhiệt nhất thời yên tĩnh lại.
Cổ Vô Song gặp người vô số, hơi đánh giá, cảm thấy người này tám chín phần mười là dễ tức giận dễ nổi nóng.
Sau đó thay đổi chủ ý, mắt thấy tâm tư tiểu nhị không có bên cạnh nàng, liền tiến tới cái bàn đó, chậm rãi ngồi xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc