Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 02

Tác giả: Trùng Tiểu Biển

Chân Tuyển Phu Quân

(Chân là thẩm định, tra xét => Chân tuyển có thể hiểu là xét tuyển, tuyển chọn phu quân)
Cổ Vô Song làm kinh doanh buôn bán, có thể dùng hai chữ để hình dung: hỗ trợ.
Thành Nhữ An có lịch sử lâu đời, rất nhiều Đại Thương Gia đều là truyền qua nhiều thế hệ, lấy Cổ Vô Song là nữ tử không hề có bối cảnh mà nói, muốn trong khoảng thời gian ngắn kinh doanh một cửa tiệm mới cạnh tranh được với cửa hiệu lâu năm, đây là việc làm phí sức lại chẳng có kết quả tốt.
Cho nên cái gì nàng cũng làm hết.
Hơn nữa nàng đều đề cập tới mọi mặt, dần dà, trong đầu tự có phương án vận chuyển buôn bán, cho nên cái gì mà phân đoạn tạo hình dáng hàng hóa, nên tìm người mua như thế nào, đều có tính toán trong lòng.
Cộng thêm nàng tiến hành chính sách có tiền thì cùng nhau kiếm, nếu có kế hoạch gì tốt, trong hội nghị thường kỳ sẽ chủ động tặng cho bọn họ (ở đây chỉ mấy người trong thương hội), lợi ích cũng chỉ lấy phần ít.
Cho nên chỗ cửa tiệm nàng kinh doanh cũng không lớn, nhưng có vị trí tốt, giao thiệp rộng rãi, cộng thêm mượn danh tiếng của cửa hiệu lâu đời, cho nên về cơ bản cũng ổn định.
Về phần những thứ này nọ trong cửa tiệm của Cổ Vô Song, rất nhiều đều là nàng tích lũy lâu dài, từ những thứ mà chủ chuyển nhượng lại, những nơi kinh doanh bất thiện, còn có những nơi kinh doanh lương thiện lại khổ nổi không đủ điều kiện, nàng đều rõ ràng.
Đầu tiên là nhiệt tình giúp đỡ thay hình đổi dạng một ít nhưng mà rải rác khắp nơi, tiến hành trao đổi, nếu nguyện ý, liền chuyển cửa tiệm lại cho nàng, nếu không muốn, nàng cũng không miễn cưỡng, mà cùng nhau kiếm tiền.
Tích lũy từ số ít lên.
Từ từ, Cổ Vô Song mới có sự nghiệp của chính mình. Đến nay bàn về trình độ giao thiệp và dùng người của nàng, có thể nói ở thành Nhữ An không ai sánh bằng.
Từ xưa nam chủ ngoại nữ chủ nội, Cổ Vô Song biết thành công của nàng, ở rất nhiều địa phương bị nói rất khó nghe.
Ví dụ như nàng là một phú thương hoặc là con riêng của một hoàng thân quốc thích nào đó.
Ví dụ như nàng hiểu được thuật mê hoặc, chuyên đi lừa gạt tiền bạc của nam nhân.
Ví dụ như nàng thật ra là đạo tặc Uông Dương.
Còn có rất nhiều rất nhiều tin đồn ly kỳ về nàng nói nàng sau một đêm đột nhiên giàu có.
Nhưng trên thực tế, ít nhất nàng đã phấn đấu 17 năm.
Mặc kệ thế nào, một đêm cũng được, vài chục năm cũng được, đều không ảnh hưởng người đời xưng nàng là Kỳ Nữ Tử. (một cô gái có tài)
Chỉ nói nữ tử này, là Thiên Hạ Vô Song.
Đương nhiên rồi, thần kỳ của nàng còn ở đây, 27 tuổi rồi, lại chưa gả ra ngoài. (gả ra ngoài: tức là lấy chồng í)
Càng thần kỳ hơn chính là, đến 27 tuổi rồi, chưa gả ra ngoài thì cũng thôi, vậy mà hôm nay còn tính toán——
Gả ra ngoài.
***************************************
Một tháng thì có bao lâu.
Thời gian một cái nháy mắt đã trôi qua rồi.
Y theo như trên tờ giấy liệt kê điều kiện tìm bạn trăm năm tạo thành xôn xao ở thành Nhữ An, ngày hôm đó trước cửa Cổ phủ nên đứng một hàng dài náo nhiệt.
Vậy mà, thật sự đến ngày Cổ Vô Song kén rể. . . . . .. . . . . .
Bên ngoài Cổ phủ, không ngờ trước cửa lại hết sức yên tĩnh, vắng vẻ, một mảnh đìu hiu.
Khụ. . . . . .
Thật ra thì theo lẽ thường suy đoán, người phù hợp yêu cầu này, vốn đã ít ỏi, hơn nữa chuyện tới cửa ở rể này lại không có cốt khí, quả thật sẽ làm nam nhân dừng bước, cho nên nghĩ như vậy, lại cảm thấy hợp tình hợp lý. . . . . .
Khách quan mà nói, điều kiện Cổ Vô Song tìm bạn trăm năm trên tờ giấy kia hai chữ "Chân tuyển", gần như thành chuyện cười.
So với sự vắng vẻ bên ngoài Cổ phủ, bên trong phủ ngược lại náo nhiệt vô cùng.
Từ mấy ngày trước liền bắt đầu thu xếp.
Cổ Vô Song còn thận trọng mời đại phu nổi tiếng ở thành Nhữ An có mặt.
Chỗ ngồi chính giữa là đại phu nhân của Lý đại nhân tri phủ Thành Nhữ An, đại phu nhân của thủ phủ Hoàng lão gia. (Thủ phủ là nhà giàu có nhất)
Chỗ ngồi bên trái là tam đại bà mai nổi danh nhất trong thành.
Đối diện bên phải là Thiết khẩu thần toán thành Nhữ An nổi danh thiên hạ.
Kế tiếp chính là các vị phu nhân đặc biệt chạy tới "Giúp đỡ bày mưu tính kế, đưua ra những ý kiến quý giá".
Vậy mà chủ nhân của bữa tiệc lại không thấy trong đại sảnh, nàng tự mình, ngồi ở phía bên phải trong góc nào đó của chỗ ngồi dành cho khách, rất dễ dàng bị bỏ qua.
Chỉ là mọi người đều biết, Cổ Vô Song làm chuyện như vậy tự nhiên có tính toán của nàng, cũng không tiện nói nhiều.
Chỉ là bắt đầu "Chân tuyển" rồi, mà vẫn không ai trình diện "Nghiên cứu đại sảnh" Cổ phủ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó tránh khỏi có mấy phần lúng túng.
Còn có người không phúc hậu, hé miệng cười trộm ——
Đã nói rồi, nử tử đã lớn tuổi, còn làm trò như vậy, mà còn làm nhiều lần!
Vì thế một đám hạ nhân Cổ phủ nôn nóng, cảm thấy mất mặt giùm chủ tử. . . . . .
Chuyện của chủ tử, cũng là chuyện của hạ nhân bọn họ.
Cho nên chủ tử mất mặt, thì bọn họ cũng mất mặt!
Ách. . . . . .
Kỳ thật, một mặt cũng cảm thấy nằm trong dự liệu, dù sao mấy đại nương bên trong phủ đều nói, nam nhân tốt phù hợp với điều kiện kia không thể nào còn chưa lấy vợ, hơn nữa chuyện tới cửa ở rể này, tương đương ném mặt mũi nam nhân, ai chịu tới?
Mặt khác là ngoài ý muốn, bởi vì điều kiện kết hôn này, khiến cho bên trong thành nghị luận ầm ĩ, tạo thành ảnh hưởng cực lớn, có thể nói một lớp sóng kéo theo mấy ngàn lớp sóng, một lớp sóng tiếp một lớp sóng.
Cảm giác vẫn có rất nhiều nam nhân muốn thử.
Dù sao. . . . . .
Cho dù thế nào. . . . . .
Nói tóm lại. . . . . .
Cũng không nên giống như bây giờ. . . . . . Một người cũng không có. . . . . .
Ài, cũng thật là, nữ tử này lớn tuổi rồi còn chưa gả ra ngoài, tất sẽ sinh ra nhiều mặt trái của nhiều khía cạnh. Đúng vậy, sức phán đoán của chủ tử bọn họ hôm nay cũng xuất hiện sai lầm. . . . . .
Sớm biết, cũng đừng làm lớn như vậy, lén vụng trộm tiến hành. . . . . . Cũng tốt hơn. . . . . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cả đại sảnh Cổ phủ, vừa mới bắt đầu còn nói cười, hiện tại thì, im lặng như tờ.
Không khí trầm lắng, quả thật là muốn mạng người.
Vậy mà Cổ Vô Song mang vẻ mặt bí ẩn ngồi ở chỗ ngồi vòng ngoài cùng dành cho người mới đi vào, khóe miệng còn như có như không mỉm cười, thỉnh thoảng uống một hai ngụm trà, nhìn xung quanh, hoàn toàn không nhìn ra được nàng đang suy nghĩ gì. . . . . .
Lần này bọn hạ nhân lại nghĩ, chẳng lẽ chủ tử không chịu được đã kích!
Lần ngồi này chính là một canh giờ, rốt cuộc có người không ngồi yên, đi vệ sinh, sau đó ra ngoài thư giãn gân cốt, hít thở không khí trong lành, xúm lại nhỏ giọng bàn luận một phen.
Sau khi cân nhắc, lại tiếp tục trở về đại sảnh.
Hay là rời khỏi đây thôi, cũng ngồi lâu như vậy rồi, nhưng mà không thấy kết quả lại không cam tâm!
Thời gian vừa qua một nén nhang, đột nhiên có một nha đầu mặt mày mừng rỡ từ bên ngoài chạy vào, hô to gọi nhỏ kêu la: "Tiểu thư tiểu thư! Có, có. . . . . ."
Sau khi đi vào nhìn thấy da mặt mọi người ngồi ở đây cười đến cứng ngắc mấy phần, cũng không biết làm thế nào, mặt mày co quắp.
Nha đầu này ý thức hoàn cảnh ở đây, phút chốc thu liễm lại thần sắc, khẽ khom người, tiếp theo bình tĩnh mà nói: "Bẩm tiểu thư, có người tới cửa."
Phù ——
Một nha đầu khác lén lau mồ hôi một phen, rốt cuộc cũng có người tự chui đầu vào lưới rồi.
Cổ Vô Song từ đầu tới cuối đều thong thả, hôm nay nghe được có người tới cũng không kích động, rồi sau đó nhẹ nhàng liếc Xuân Đào, Xuân Đào hiểu ý: "Mang vào đi."
Người bên cạnh rốt cuộc cũng có chuyện để làm, đều thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng lẽ là kiên trì chính là thắng lợi trong truyền thuyết sao, được mây mờ trăng tỏ chiếu sáng?
Người tới chiều cao 1m9, mắt to mày rậm, là một người cao to, lại mặc quần áo thư sinh, nhìn như hơi chật, ngược lại có cảm giác dở dở ương ương, chỉ là cảm giác, giống như phù hợp với toàn bộ điều kiện.
Chỉ thấy vẻ mặt hắn phách lối, xoải bước lớn đi tới đứng ở giữa.
"Các ngươi ai là Cổ Vô Song?" Sau đó hai mắt hắn nhìn mọi người, nói to, "Ta tới đây tham gia tuyển chọn!"
Đầu tiên là toàn trường im lặng, rồi tiếp đó Lý phu nhân ngồi ở ghế đầu đột nhiên đánh vỡ im lặng, "Ngươi họ tên là gì?"
Giống như ném một hòn đá nhỏ xuống mặt nước yên tĩnh ——
"Ngươi làm gì?"
"Nhà ở nơi nào?"
"Trong nhà có bao nhiêu người?"
"Ngày tháng năm sinh?"
"Quần áo trên người ngươi là ai làm hay là tự làm?"
"Giọng nói ngươi sao khàn như vậy?"
"Diện mạo cũng không đẹp mắt, cũng coi như đoan chính!"
Lời này vừa nói ra, liền im lặng.
Đại phu kia cũng mở miệng, "Xem sắc mặt ngươi tái xanh, nhìn như có bệnh không tiện nói ra!"
"Còn tuổi, thì nhìn như 70-80 tuổi rồi?"
"Nói ra, ta còn cảm thấy có chút lùn, tuyệt không cân xứng với Vô Song!"
“Ta nói này, giống như là ta đã gặp qua hắn, hắn. . . . . ." Hạ thấp giọng, "Giống như có đi thanh lâu. . . . . ."
Từ đầu đến cuối, người ứng tuyển không có cơ hội mở miệng nói một câu.
Đã đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn không còn phách lối như trước.
Không lâu Cổ Vô Song rốt cuộc mở ra kim khẩu, "Chư vị," khiến đại sảnh khôi phục lại an tĩnh, "Vị này. . . . . ."
"Không được!"
"Không hợp!"
"Bác bỏ!"
"Không xứng!"
"Không thể!"
. . . . . .
Vì vậy Cổ Vô Song nhẹ nhàng cười cười, giống như trong dự liệu gật đầu một cái, liếc mắt nhìn nam tử kia, "Mời về."
Cứ như vậy, dưới phê phán của mọi người, nam tử kia chán nản rời khỏi.
Phá tan giấc mơ phát tài của hắn.
Con người ở thành Nhữ An cởi mở, cho phép nữ tử ra ngoài làm việc. Phần lớn là các công việc thêu thùa may vá kéo tơ.
Mặc dù vẫn là nam tử vi tôn như cũ, nhưng mà so sánh thì, địa vị nữ tử đã lên cao không ít.
Nghe nói mười mấy năm trước, đương triều có một vị nữ quan, đề xướng nữ tử nên tự chủ tự lập.
Song quan cùng thương lại khác nhau, phần lớn đóng vai hiền lương thục đức, giúp đỡ bày mưu tính kế. Hoặc là lúc lớn tuổi, cầm quyền nội vụ (việc trong nhà). Nhiều hơn nữa thì chỉ là mua bán nhỏ.
Thật ra Cổ Vô Song cũng không coi là nữ tử đầu tiên theo nghề thương (thương ở đây là thương gia - buôn bán ấy), nhưng là người đầu tiên lấy danh nghĩa cá nhân là nữ thương gia tiến vào Hội thương gia.
Lần này tìm bạn trăm năm, cũng không phải mục đích chủ yếu của nàng, tất nhiên cũng biết không chọn được người, nàng còn có tính toán khác.
Thật là vạn sự khởi đầu nan (khó khăn lúc đầu), có lẽ là đã có người đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Tiểu nha đầu lại tới thông báo, nói là bên ngoài có nhiều người tới, đang chờ bên ngoài.
Dẫn dụ đến, một người tiếp một người.
Người thứ hai bước vào sắc mặt không được tự nhiên, xoa xoa hai bàn tay, có cảm giác không phóng khoáng. Nói cái gì cũng như bị mắc nghẹn trong cổ họng vậy, cho nên chỉ nói được hai câu, một nữ tử có vẻ hơi chút hào sảng lắc đầu một cái nói, "Hỏng cả mắt."
Một nhóm người tái diễn lại tiết mục vừa nãy, phê phán một cách tàn nhẫn làm người kia thương tích đầy mình.
Thật ra thì Cổ Vô Song bày ra điều kiện ngoại trừ tuổi tác cùng hôn ước, thì yêu cầu cũng không quá cao, nhưng bây giờ xem lại, giống như yêu cầu này cũng không thấp. . . . . .
Khụ! Xuân Đào đi theo sau lưng Cổ Vô Song, không biết vì sao, trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, nàng cảm thấy trải qua trận “Chân tuyển” này, sợ là. . . . . . Thật sự không ai thèm lấy rồi. . . . . .
Cổ Vô Song cảm thấy đói bụng, lấy khối bánh điểm tâm, khẽ cắn vài miếng, người tới tham gia tuyển chọn thật đúng là càng lúc càng nhiều, chỉ là nói giả số tuổi, giấu giếm bệnh tật, nói là độc thân thực ra đã sớm lập gia đình, cộng thêm xấu vô cùng, thật đúng là làm cho người ta không dám nhìn.
Nhưng mà mọi người, cộng thêm ba bà mai kia nói đến đau cả lưỡi, coi như là ngẩng đầu ưỡn иgự¢ đi vào, khi đi ra thì cũng thương tích đầy mình.
**
Đang lúc hội tuyển chọn bừng bừng khí thế, đột nhiên có một người lén lút đi vào.
Người này môi hồng răng trắng, tay cầm quạt, có chút râu ria trên cằm, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt cợt nhã, nhưng cũng không lỗ mãng. Chỉ thấy hắn tùy ý nhìn quanh, liếc nhìn chính xác vị trí của Cổ Vô Song, trực tiếp đi tới.
Sau khi đến gần Cổ Vô Song lại tùy tiện lấy một khối điểm tâm trên bàn, đưa vào trong miệng, lại quay sang nhìn Xuân Đào, cười híp mắt.
"Làm xong rồi hả?" Cổ Vô Song cũng không để ý tính tình càn rỡ của hắn, hỏi.
"Ta làm việc, mà ngài vẫn chưa yên tâm sao."
"Ừm, Xuân Đào, tiễn khách." Sau đó nhàn nhạt bồi thêm một câu, "Đi cửa sau." Diện mạo tiêu chuẩn này nếu đi ra ngoài, đoán chừng thật sự không ai dám tiến vào.
"Chậc, ngài cũng lưu ta lại xem thử." Người nọ oán trách, rồi lại ngẩng đầu mập mờ nói, "Vậy làm phiền Xuân Đào tỷ tỷ!"
Mặt Xuân Đào khẽ đỏ một chút, sau đó đi lên phía trước, đến gần cửa, "Phó sư gia, đi theo nô tỳ."
Người này họ Phó tên Hiểu Sinh, vốn là sư gia bên cạnh Lý đại nhân, giúp đỡ xử lý qua không ít vụ án khó khăn, ở thành Nhữ An cũng có chút danh tiếng. Nhưng sau đó lại biết Cổ Vô Song, hai người rất ăn ý với nhau, liền nghỉ làm sư gia, trở thành một người đa mưu túc trí bên cạnh Cổ Vô Song, giúp Cổ Vô Song xử lý rất nhiều chuyện mà nàng không thể làm được.
Chỉ nói Phó Hiểu Sinh trời sinh phong lưu, háo sắc mà không dâm, đi lại bên đường làm không ít nữ tử vui sướng.
"Phó sư gia, ngài nói tiểu thư có thể gả ra ngoài sao?" Vẻ mặt Xuân Đào lo lắng.
Phó Hiểu Sinh khoan thai cười một tiếng, cũng không trả lời ngay, "Tiểu Đào tỷ tỷ khắp nơi vì tiểu thư mà suy nghĩ, khiến Hiểu Sinh rất cảm động. . . . . ." Xong rồi vô cùng quyến rũ trêu chọc Xuân Đào cười một tiếng.
Nhất thời mặt Xuân Đào đỏ lên, nhưng ở cùng với tiểu thư đã lâu, cũng có mấy phần bản lãnh nhìn người, ai không biết Phó sư gia trời sinh đào hoa, thấy cô nương nhà nào thì miệng ngọt như mật, nhưng trên thực tế là ăn tươi nuốt sống.
Vì vậy coi như thanh tỉnh, không bị câu hồn đi. Rồi sau đó lại thở dài, "Phó sư gia ngài nói, tất cả đều phù hợp với điều kiện của tiểu thư, nam nhân như vậy vẫn tồn tại sao?"
Phó Hiểu Sinh cầm quạt nâng cằm Xuân Đào lên, nhìn một cách quyến rũ, "Tiểu Đào tỷ tỷ quá lo lắng rồi. . . . . ." Đột nhiên thay đổi giọng nói mang mấy phần đùa giỡn, "Không phải là Hiểu Sinh sao?"
"A. . . . . ."
Ai? Xuân Đào lại kinh hãi, vừa rồi, vừa rồi Phó sư gia nói cái gì?
Hắn. . . . . . Đợi chút, đột nhiên Xuân Đào nhớ lại một vấn đề, vẻ mặt buồn bực, hiện nay Phó sư gia bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
Cũng không có người biết, cũng không hỏi qua.
Thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng lớn hơn nàng, dù sao lúc trước hắn còn đi theo bên cạnh Tri Phủ hai năm, chỉ là hắn thấy ai cũng kêu tỷ tỷ. . . . . .
Về phần Phó Hiểu Sinh, thì ném xuống một câu tỷ tỷ không tiễn, sau đó tiêu sái rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc