Gả Cho Lão Công Nhà Giàu - Chương 81

Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc

Không quan tâm tới dòng bình luận trên Weibo, hôn lễ vẫn cứ tiến hành một cách khí thế ngất trời, đã sắp đến phân đoạn trao nhẫn cưới.
Hoắc đại thiếu câu chữ rõ ràng, giọng nói thuần hậu trầm ổn, quanh quẩn ở trong không khí an tĩnh của buổi tiệc, có vẻ phá lệ gợi cảm.
“Mặc kệ thuận cảnh hay là nghịch cảnh, mặc kệ giàu có hay là bần cùng……”
An Vô Dạng môi mím chặt bỗng: “Phụt……” Không nhịn nỗi thấp giọng cười một chút, không có biện pháp, từ trong miệng Hoắc Vân Xuyên nghe thấy hai chữ bần cùng, cậu liền cảm thấy rất hài hước!
“Mặc kệ là khỏe mạnh hay là bệnh tật……” Hoắc Vân Xuyên liếc mắt nhìn đối diện một cái, tiếp tục bình tĩnh hướng phía dưới thì thầm.
Dùng giọng nói đó của hắn nói ra cảm tình phong phú không dính dáng chút nào đến thanh âm quạnh quẽ, lộ ra một cổ hương vị tương phản đến đáng yêu.
Ba tên bạn thân mặc chính trang, đứng ở bên cạnh, tươi cười đầy mặt lắng nghe.
Bọn họ mỗi người đều lớn lên anh tuấn mị lực, cao lớn đĩnh bạt, không phải ba người bạn tốt của chú rễ thì là ai.
Lần này chính là đại hôn của Hoắc đại thiếu, loại lời thề chính thức thế kia, khẳng định cả đời chỉ nói một lần thôi.
Sau khi hắn nói xong, lập tức nhìn đối tượng của mình thú nhận.
Lời nguyện là từng người tự chuẩn bị, Hoắc Vân Xuyên cũng không rõ ràng lắm An Vô Dạng đến tột cùng chuẩn bị lời nguyện thế nào.
Chính xác ra là hắn muốn biết, nhưng là không có thể hỏi thăm ra được.
Đến lượt mình?
Thiếu niên hơi có chút mê man, cười đáp lại Hoắc Vân Xuyên, trong miệng ngọt như ngậm đường nói ra: “ Một sớm mừng kết bạn ngàn năm, lương duyên vĩnh hằng. Cho đến sông cạn đá mòn, chỉ còn đôi bạn đời đến trăm năm.”
Thanh âm thiếu niên trong trẻo uyển chuyển đọc xong, căn phòng im ắng bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Trong đó một trong những người cười vui vẻ nhất là ông cụ Hoắc, vỗ tay so với những người kế bên cũng có vẻ to hơn chút.
“Hắc hắc, hai câu này là Dạng Dạng thỉnh giáo tôi, đọc thật hay.” Ông nói.
“Cũng không tệ……” Hoắc phu nhân vuốt vuốt cánh tay nổi đầy da gà, hai mắt tiếp tục không chớp mà nhìn chằm chằm đôi tân nhân.
Thật ra cụ thể thiên sứ đọc cái gì, Hoắc Vân Xuyên căn bản không nghe rõ một chữ, nhưng ý tứ thì hắn hiểu.
“Được.” Gấp không chờ nổi lập tức đáp ứng.
□□ Nam nhân liếc mắt, ám chỉ MC mau tiến hành bước tiếp theo, đừng kéo dài thời gian.
MC run bần bật: “Hai vị tân nhân, mời trao nhẫn cho nhau……”
Hoắc Vân Xuyên như sấm rền gió cuốn gọi người đưa lên hộp trang sức, lấy ra một chiếc nhẫn nam đắt giá, nắm lấy bàn tay trắng mịn của thiên sứ, sạch sẽ lưu loát đeo vào ngón giữa.
Xong rồi còn trịnh trọng hôn hôn.
An Vô Dạng ở dưới ánh mắt mong chờ của đối phương, không nhanh không chậm hoàn thành quá trình trao nhẫn.
Sau đó nâng lên bàn tay thon dài, cũng cúi đầu hôn hôn mu bàn tay.
“Yêu anh.” Cậu nhỏ giọng nỉ non nói.
Trái tim Hoắc đại tổng tài có loại xúc động muốn nổ mạnh, cười mỹ mãn giống như một tên ngốc: “Ừm.” Thật vui vẻ thật vui vẻ thật là vui vẻ ——
“Kế tiếp phải hôn môi đối phương.” MC ở bên cạnh cungx cười như tên ngốc, hơn nữa là thiệt tình, căn bản không khống chế được chính mình!
Bước này hình như là nhất định phải đi qua, tuy rằng phía dưới ngồi rất nhiều người.
“Đến đây đi.” An Vô Dạng nhấc nhấc cằm lên, ra vẻ sáng sủa mời hôn.
Trong loại sự kiện thế này, Hoắc Vân Xuyên không có khả năng không phối hợp.
Hắn lập tức đưa tay bắt lấy cái ót An Vô Dạng, nghiêng đầu hôn qua, còn thập phần xấu xa mà dùng tay áo cùng đầu chặn tầm mắt của phần lớn người nhìn.
Bất quá MC cùng mấy rể phụ thì ngăn không được, chỉ có thể tiện nghi bọn họ vừa nhìn một màn đông cung sống cảnh đẹp ý vui.
“Ác ——”
Mấy chú rể phụ soái khí huýt sáo ồn ào, vỗ tay nói: “Lại hôn một cái!”
Bầu không khí trên sân khấu có bọn họ nên diễn ra hết sức ồn ào náo nhiệt, khách khứa đều đứng hết cả lên.
Chú rể tâm trạng rất tốt, cánh tay dài vẫn luôn ôm chú rể nhỏ tuổi hơn trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Nếu như mọi người yêu cầu, hắn không lý nào không đồng ý.
Không hề áp lực hôn thêm vài lần.
Người Hoắc gia ngồi ở phía dưới chậc lưỡi nói: “Vân Xuyên cười đến thật vui vẻ.” Dường như là nhặt được tiện nghi lớn lắm.
Ông cụ Hoắc liếc con trai: “Anh cưới vợ lúc ấy cũng như vậy.”
Hôn lễ đi đến bước này còn chưa có xong xuôi, trong chốc lát còn có ba mẹ hai bên lên đọc cảm nghĩ bla bla.
Tiệc vui vô cùng náo nhiệt tiến hành đến buổi chiều.
An Vô Dạng vẫn có hơi mệt, lúc xuống phía dưới kính rượu, cơ hồ luôn dựa gần Hoắc Vân Xuyên, để duy trì thể lực.
Cũng may, thứ cậu uống không phải rượu.
“Cuối cùng cũng xong việc rồi.”
An Vô Dạng sau khi đưa ba mẹ lên xe, kéo lê thân thể mỏi mệt trở lại bên cạnh Hoắc Vân Xuyên, lên xe của hắn.
Sau đó ở ghế sau nằm bẹp xuống.
Trách không được, người khác đều nói kết hôn là chuyện mệt nhất trên thế giới.
An Vô Dạng mệt sắp ૮ɦếƭ cảm thấy, nếu như không thật thích một người, kết hôn với đối phương xong có thể kết thành thù mất.
“Mệt mỏi?” Hoắc Vân Xuyên quay đầu hỏi một câu.
“Vô nghĩa.” An Vô Dạng nằm trong chốc lát, hiếu kỳ nói: “Hôn lễ của chúng ta tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?”
Cậu đoán, chắc là không tới mười vạn chứ.
“Không có tính kỹ.” Chũ rể chính mình nắm giữ tay lái nghiêm túc lái xe, trả lời: “Chắc là không tới bảy trăm vạn.”
“Cái gì?” Thiếu niên đang nằm ờ ghế sau giật mình ngồi bật dậy, không thể tin tưởng: “Một hôn lễ đơn giản như vậy, anh lại nói với tôi tốn hết bảy trăm vạn?”
Quá vênh váo.
So với tiền lễ hỏi của cậu còn nhiều hơn.
Nói tới vấn đề tiền bạc, Hoắc Vân Xuyên thức thời mà không mở miệng nói chuyện.
An Vô Dạng kinh ngạc cảm thán một chút phí tiêu tốn của hôn lễ, ngược lại cũng không để ở trong lòng.
Cậu nghĩ, chính mình đau lòng cũng vô dụng.
Vì thế lấy ra di động lên mạng.
Vốn dĩ muốn post thứ mới lên Weibo, kết quả sau khi mở ra, lại thấy tin tức quỷ dị che trời lấp đất.
“Nga……” An Vô Dạng vừa mới nói một chữ, lại ngậm miệng, làm bộ như không thấy được, đê điện thoại xuống tiếp tục ngủ.
Tất cả mọi người đều cho rằng sau hôn lễ, tân nhân trở lại trong phòng sẽ như vậy rồi như vậy, không thể không khoái hoạt.
Thật ra lại không có.
Về đến nhà, An Vô Dạng ngã đầu liền ngủ.
Chuyện trên Weibo, cuối cùng là được bộ phận quan hệ xã hội của Hoắc thị, đưa tới trước mặt ông chủ họ, hỏi xử lý như thế nào?
“Chuyện khi nào? Hiện tại mới nói với tôi?” Hoắc Vân Xuyên đầu tiên là dạy bảo vài câu, sau đó phân phó người áp xuống: “Tra xem người này là ai.”
Người bên ngành quan hệ xã hội làm việc hiệu suất rất cao.
Đề tài thực nhanh liền ép xuống, cái bình luận kia cũng không thấy đâu.
Các fan sốt ruột không chịu được, cảm giác chính mình ra chiến trận xong lại bị bỏ rơi!
May mắn, hôm nay đại BOSS vừa kết hôn còn có rảnh lên Weibo khí phách ra tiếng: Các bạn fan của Dạng Dạng, thứ nhất, người của tôi đang điều tra, thứ hai, các người không cần spam nữa.
Các fan có thể là có máu M!
Một chút cũng không cảm thấy ngữ khí của Hoắc đại thiếu quá cứng ngắc, ngược lại oang oang đến không ngừng.
“!!Xin nghe! Chúng em sẽ ngoan ngoãn mà ngồi chờ!”
“Chúng em thích Dạng Dạng, chúng em đều rất ngoan ngoãn, lão Hoắc đừng có tức giận [ tim /][ tim /][ tim /]”
Trên Weibo người của mọi tầng lớp nhìn thấy mắt đều choáng váng.
Gì? Vậy cũng muốn tra?
Vậy bọn họ làm minh tinh, một ngày đọc mấy ngàn bình luận bôi đen, đều phải tra ra chẳng phải là sẽ mệt ૮ɦếƭ.
Người bình luận bôi đen cậu có khả năng cũng không nghĩ tới một câu bình luận của mình sẽ gây ra sóng to gió lớn, cho nên để lại dấu vết quá nhiều, tra theo Weibo, rất dễ dàng tra ra người là ai.
“Ông chủ, đã có kết quả.” Người bên ngành quan hệ xã hội gọi điện thoại báo cáo.
“Nói.”
Người kia: “Là…… Một họ hàng bên nhà An thiếu, lần trước đã tham gia tiệc đầy tháng của tiểu thiếu gia.”
Hoắc Vân Xuyên nhíu mi, trầm giọng nói một câu: “Đem số điện thoại cho tôi.” Sau đó liền cúp điện thoại.
Có được số điện thoại,tên họ của người ‘ họ hàng ’ kia, Hoắc Vân Xuyên liền gọi điện thoại thông báo với ba ba An Vô Dạng, An Thành: “An tiên sinh.”
Con rể luôn xưng hô một cách mới lạ như thế để kêu chính mình, nhưng là An Thành không hề ý kiến, ông sợ hãi còn không kịp nữa là.
“Ai, Vân Xuyên, chuyện gì?”
Hoắc Vân Xuyên dăm ba câu, đem mọi chuyên nói với ông: “Người tôi đã điều tra ra, điện thoại cùng thân phận tôi sẽ gửi đến di động của ngài, dù sao cũng là họ hàng bên nhà ngài, tôi trực tiếp ra mặt cũng không tốt, ngài nói đúng không?”
Gương mặt không tính là già của An Thành, lúc xanh lúc đỏ, ngượng ngùng đến nóng rát: “Đúng, tôi nhất định sẽ xử lý, ai, người họ hàng đó cũng không phải rất gần gũi.”
Sớm biết trước thế này đã không nên mời, còn làm mất mặt bọn họ!
Hoắc Vân Xuyên: “Ừm, vậy chờ tin tức tốt của ngài.”
An Thành liên thanh nói: “Được được.”
Ông cúp điện thoại, ngồi tại chỗ thở ngắn than dài.
Đinh Vi nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”
An Thành đem lời con rể phân phó nói với vợ, càng nói càng hụt hẫng: “Em nói, em lúc trước làm gì một hai phải lấy năm mươi thiệp mời, bây giờ tốt rồi, những người đó căn bản không đáng……”
Đinh Vi nghe xong, hỏa khí dâng lên, ném quần áo trong tay mới vừa xếp xong ra: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi mắng ૮ɦếƭ nó cái tên đê tiện này!”
Tính tình bà nóng nảy, trực tiếp ςướק di động của chồng, gọi điện thoại qua kẻ xấu xa kia.
Bên kia mới đầu không thừa nhận.
Đinh Vi chửi ầm lên nói: “Con rể tôi đã điều tra ra, các người còn không thừa nhận, có phải muốn cảnh sát bắt được, nhà bà mới thừa nhận hay không?”
Bên kia liền nói mình chỉ là bà lão không văn hóa, không hiểu chuyện.
Kiên quyết không nhận là con cái họ làm, bởi vì con cái còn nhỏ, tiền đồ quan trọng.
Nghe bọn họ xin lỗi, Đinh Vi xì một tiếng khinh miệt, quyết định về sau sẽ đoạn tuyệt lui tới với cái nhà này.
“Cái gì, chỉ là đùa giỡn!”
An Thành ở bên cạnh thật cẩn thận nói: “Mắng xong? Anh đây đi gọi điện thoại trả lời cho Vân Xuyên biết.”
“Ừm.” Đinh Vi cũng thật ngượng ngùng, dù sao cũng là do họ hàng của mình gây ra chuyện, hơn nữa nguyên nhân là gì, trong lòng của bà cũng biết rõ ràng.
An Thành căng da đầu gọi điện trả lời Hoắc Vân Xuyên, giải thích tình huống, lúc trước người họ hàng kia có tới nhờ vả mình, nhưng lại bị cự tuyệt thẳng mặt, cho nên ghi hận trong lòng, giờ đã quyết định đoạn tuyệt tới lui.
“Tốt.”
Hoắc Vân Xuyên chờ có kết quả, một lần nữa đăng lên: Người đã tra ra, chỉ là một kẻ râu ria, mọi người không cần rối rắm về việc này. Ngày mai sẽ đăng hình ảnh và video của hôn lễ, bây giờ còn đang chỉnh sửa lại.
Nói đến cùng, người gây họa chỉ là một dân chúng bình thường.
Hoắc Vân Xuyên cũng không muốn làm quá tàn nhẫn, không cần phải giáo huấn đến nơi đến chốn.
“Đại BOSS! Chúng tôi bây giờ rất muốn xem hình ảnh, bây giờ có thể post lên một tấm hay không a!”
Đáng tiếc đại BOSS của bọn họ bận bịu rồi, không đếm xỉa tới bọn họ nữa!
Trên giường lớn.
Nam nhân cho đủ thời gian, để thiên sứ mết gần ૮ɦếƭ nghỉ ngơi.
Hiện tại đã đến lượt hắn hưởng thụ.
“Ngô……” Trong lúc ngủ mơ thiếu niên nhíu chặt mày, phát ra một tiếng thét kinh hãi: “A……”
Khuôn mặt méo xệch, từ từ tỉnh táo lại, mang theo biểu tình tựa như khóc tựa giận dỗi nhìn đối phương: “Anh……” Quá dọa người!
An Vô Dạng không biết nói cái gì mới đúng.
“Đừng nói chuyện, để dành thể lực.” Hoắc Vân Xuyên có lòng tốt nhắc nhỏ: “Tôi không muốn nhanh như vậy đã buông tha em.”
An Vô Dạng: “……”
Kẻ này tinh lực thật dư thừa!
Da đầu cậu muốn tê dại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc