Gả Cho Lão Công Nhà Giàu - Chương 114

Tác giả: Thiên Phong Nhất Hạc

An Vô Dạng cho rằng Đôn Đôn sẽ đi về phía mình, thế nhưng không nghĩ tới mục tiêu của bé con là gấu bông: “……” Cậu vươn hai tay có vẻ rất xấu hổ.
Lúc này cậu thấy được nam nhân vẻ mặt nghiêm túc đứng ở cửa nhìn lén.
Vì ‘ trả thù ’ Đôn Đôn, An Vô Dạng càng bạo gan, đứng lên nhào về hướng cửa, như vậy có thể giảm bớt sự xấu hổ của mình, cũng có thể liên lạc một chút cảm tình với Hoắc Vân Xuyên.
Thật là một hành động sáng suốt.
Hoắc tổng tâm hoa nộ phóng đón được thiên sứ nhào vào trong ***, mặt mày lạnh lùng bởi vậy tan rã như băng tuyết, cười nói: “Nhớ tôi?”
Hắn cảm thấy chắc là như vậy, trong lòng thầm thở dài đúng là quỷ dính người.
“Ừm, nhớ anh……” An Vô Dạng nhỏ giọng nói.
Nam nhân đối diện, ôm cái trán cậu, cẩn thận hôn vài ngụm: “Đôn Đôn đã đi được?”
“Đúng đó, một chốc lát em sẽ ôm con đến làm ông nội bất ngờ.” Nói tới chuyện này, An Vô Dạng lập tức trở nên cao hứng phấn chấn hẳn lên, trong đầu nghĩ kỹ kế hoạch bước tiếp theo.
Ừm, còn có thể tạo bất ngờ cho ông nội bà nội Đôn Đôn.
Bọn họ nhất định sẽ thật cao hứng. Edit: HuynhJJ
“A……” Đôn Đôn bắt được gấu, đứng lên tìm ba ba khắp nơi, sau khi tìm một vòng cuối cùng nhìn thấy, hai người ba ba của bé chơi hôn hôn: “……”
Đôn Đôn túm gấu bông thở phì phì chạy tới, ôm lấy chân An Vô Dạng, ê a tru lên.
An Vô Dạng cúi đầu nhìn, dáng vẻ nhỏ nghiêm túc nghiêm túc của con trai, còn nhíu chặt mày, lớn lên giống Hoắc Vân Xuyên y như đúc.
Bởi vì vừa rồi giận dỗi vì bị Đôn Đôn cho leo cây đã tiêu tan, cậu không so đo hiềm khích trước đây buông Hoắc Vân Xuyên ra, khom lưng bế con trai lên: “Em đi nói tin tức tốt cho ông nội trước đây!”
Hoắc tổng gật đầu: “Chậm một chút, hoặc là để cho con tự đi.”
Nói thật, hắn có chút lo lắng cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ của An Vô Dạng.
“Không sao cả.”
Phòng trẻ con gần phòng trà của ông cụ Hoắc, chỉ cần xuống lầu quẹo một cái, cũng không phải rất xa.
An Vô Dạng thực nhanh đã đến, bởi vì do lén lút, cậu trước tiên dùng thủ thế thương lượng với Đôn Đôn, để Đôn Đôn không lên tiếng.
Bạn nhỏ Đôn Đôn thông minh lanh lợi, hai con ngươi đen nhánh chớp chớp, dường như là nghe hiểu.
Dọc theo đường đi xác thật cũng không có phát ra âm thanh.
An Vô Dạng buông soái ca nhỏ mặc tã giấy xuống ở cửa, cười tủm tỉm dặn dò nói: “Đi thôi, Hoắc tiên sinh con.”
Đôn Đôn sau khi được buông ra, tay nhỏ túm gấu bông đi vào, đi thẳng đến phương hướng ông nội: “A, nha……”
Ông cụ Hoắc vừa nghe tiếng của tằng tôn, tức khắc ngẩng đầu từ quyển sách, sau đó sửng sốt, tươi cười rạng rỡ, biến thành thần sắc vui mừng quá đỗi: “Ai da, Đôn Đôn học đi được rồi?”
Dời ghế bành về phía sau, vội vàng đứng dậy đón viên thịt kia.
Đôn Đôn chui một đầu vào trong lòng *** ông cố, tiếng cười non nớt làm người lớn nghe thấy lòng đều vui vẻ.
“Xem con kìa, chạy trốn nhanh như vậy làm gì nha?” Ông cụ Hoắc ôm bé lên trên đù*, tâm tình cực tốt, tinh thần cũng cực kỳ tốt.
“Lộc cộc.” Đôn Đôn không chịu ngồi ở trên đầu gối ông cố, trong chốc lát lại giãy giụa bò đi xuống.
Thằng nhóc này, giơ tay chỉ ra phương hướng cửa, một bàn tay còn túm gấu bông, không ai càng vội hơn so với bé.
“Ai nha?” Ông cụ Hoắc nói: “Ừm? Đó không phải Dạng Dạng sao?”
Ông cụ nhìn ra, làm bộ vừa mới thấy quả đầu lén lút.
“Là con, ông nội.” An Vô Dạng ứng tiếng, trên mặt cười hì hì.
“Trốn ở cửa làm gì, mau vào.” Ông cụ Hoắc hiền lành nói.
“Không được.” An Vô Dạng trong lòng còn có việc, lanh lợi nói: “Con dắt Đôn Đôn đi gây bất ngờ cho ba mẹ.”
Ông cụ Hoắc cười, cũng thích dáng vẻ nghịch ngợm của cậu: “Đi thôi.”
Hai cha con dùng phương thức giống nhau, lao vào Hoắc Kiêu một lần, lại lao vào Hoắc phu nhân một lần, cả nhà đều cười đến không khép miệng được.
Sau khi đi tới từng người xong, Đôn Đôn nhìn thấy ba lớn đang uống nước, cực kì vui mừng bước lên: “Lộc cộc!”
Hoắc tổng cảm thấy bị một tòa núi nhỏ ***ng phải, làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa, tay run đổ nước: “……” Quần áo đều ướt.
“Đôn Đôn, con……” An Vô Dạng cản cũng cản không kịp, chạy tới vừa thấy chuyện thành kết cục đã định, vội vàng lấy khăn giấy thay Hoắc Vân Xuyên lau một chút: “Ha ha ha, ha ha ha.”
Thiệt buồn cười.
Đôn Đôn: “Ha ha ha……” Thấy ba ba cười, bé cũng toét cái miệng nhỏ cười đến không hiểu ra sao.
Tay nhỏ ôm chân ba lớn không buông tay.
Hoắc Vân Xuyên ngược lại chưa nói cái gì, ngược lại bế Đôn Đôn lên hôn một cái, mới buông bé đi thay quần áo.
An Vô Dạng ở bên cạnh nhìn, trộm bụm miệng, ý cười lan khắp đáy mắt.
Mặc kệ nói như thế nào, Hoắc Vân Xuyên nhất định sẽ là một ba ba tốt.
Tương lai Đôn Đôn sẽ là một bé con hạnh phúc, An Vô Dạng nghĩ như vậy, cầm lòng không đậu mà có chút than thở quyết định ngốc hề hề lúc trước của chính mình.
Lúc đó cũng không biết dưới tình huống gì, chính mình nhảy nhót mà chạy đến trước mặt Hoắc Vân Xuyên, để đối phương chịu trách nhiệm……
Bây giờ nhớ tới thật sự mặt già cũng đỏ lên.
Muốn mắng chính mình sa đọa, chính xác là cái loại đó.
Cũng may, lựa chọn của cậu chính xác, cũng không có để lại tiếc nuối gì. Edit: HuynhJJ
Lại nói tiếp, người Quý Minh Giác tín nhiệm nhất chính là Trần Sơ, gã tin tưởng Trần luật sư thân sĩ thành khẩn, tuyệt đối sẽ không phơi bày lịch sử trò chuyện giữa bọn họ ra ánh sáng.
Cho nên gã mới dám đem cuộc trò chuyện giữa mình và An Vô Dạng, nói ra cùng khoe khoang với Trần Sơ một chút, nếu không chuyện vừa có cảm giác thành tựu vừa buồn cười như vậy, không nói ra gã sẽ nghẹn ૮ɦếƭ.
Trần luật sư: “Cậu nói…… Cậu lừa hết tiền lì xì của người ta, để người ta lấy ra cho cậu đầu tư điện ảnh?”
Người này tại sao lại khốn nạn như vậy……
Quý Minh Giác: “Còn không cần làm hợp đồng nữa.”
Quý Minh Giác: “Cậu nói đứa nhỏ ngốc này, thật quá tin tưởng tôi?” Giữa những hàng chữ đều lộ ra một loại đắc ý vui vẻ đến đáng ghét.
Trần luật sư: “……” Thật là không còn lời gì để nói, tồn tại không tốt sao? “Bao nhiêu tiền?”
“Cũng không nhiều lắm.” Quý Minh Giác: “Không đến mười vạn, em ấy nói đây là toàn bộ 80% tài khoản”. Như vậy rất phù hợp với tác phong của Hoắc Vân Xuyên, suy cho cùng nam nhân khi có tiền sẽ đồi bại.
Không biết vì cái gì, thấy không đến mười vạn, số tiền 80%, luật sư Trần cảm thấy An Vô Dạng lộ ra hơi thở của một nhóc đáng thương.
Hơn nữa vốn dĩ tiền cũng không nhiều lắm, lúc này còn đưa cho Quý Minh Giác cái tên đại lừa đảo.
“Cậu cũng thật nhẫn tâm.” Anh bên này tán gẫu với Quý Minh Giác xong, lập tức chụp màn hình chuyển cho Hoắc Vân Xuyên, không chút chần chờ, cũng không chút nào nương tay.
Hoắc tổng nhận được ảnh chụp màn hình: “……”
Quay đầu mắt nhìn khuôn mặt nhỏ ngủ trưa ngủ đến đỏ bừng ngây ngô, trong lòng muốn mắng một câu đồ ngốc, lại nuốt xuống.
Hắn gửi wechat cho Quý Minh Giác: “Phim điện ảnh nếu như lỗ vốn, tớ sẽ đập ૮ɦếƭ cậu.”
Quý Minh Giác vừa thấy nội dung này, lập tức ở trong lòng phỉ nhổ Trần Sơ: “Giỏi cho tên Trần Sơ cậu, dám bán đứng tôi.” Sau đó túng túng mà trả lời Hoắc Vân Xuyên: “Lỗ không được lỗ không được, lỡ như lỗ tớ sẽ đem tiền trả cho em ấy.”
Hoắc Vân Xuyên khẽ hừ một tiếng, hắn biết Quý Minh Giác không thiếu chút tiền ấy: “Dạng Dạng chỉ là tín nhiệm cậu, mới có thể đem tiền cho cậu.” Hắn cần phải cường điệu rõ ràng chuyện này, không thể để Quý Minh Giác hiểu lầm.
Quý Minh Giác: “Tớ biết tớ biết, em ấy không phải ngốc, em ấy chỉ là đơn thuần một chút thôi.”
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Không xong…….
“Tớ sẽ chuyển đúng sự thật lời cậu nói.” Hoắc Vân Xuyên thanh âm giống như ma quỷ, truyền vào lỗ tai Quý Minh Giác.
“Đừng mà, đừng mà,” Gã liên thanh mà nói: “Tớ biết sai rồi, về sau tớ cũng không dám nữa.” Gã, chỉ là thấy vợ của bạn tốt đáng yêu, muốn đùa một xíu thôi, ai biết đối phương dễ lừa như vậy chứ.
Chẳng qua dăm ba câu, đã ngoan ngoãn mà đưa tiền lại đây.
“Nếu không, tớ sẽ trả tiền cho em ấy?” Nghĩ nghĩ, Quý Minh Giác khát khao muốn sống vẫn chiến thắng.
Hoắc Vân Xuyên trầm ngâm một lát, rồi nói: “Ngược lại không cần.”
Quý Minh Giác: “???”
Quả nhiên, hắn căn bản hy vọng trong tay An Vô Dạng không có tiền…… Thật là một nam nhân âm hiểm xảo trá. Edit: HuynhJJ
“Vậy được, tớ sẽ lập tức nỗ lực làm việc.” Quý Minh Giác trả lời: “Bộ phim điện ảnh này tớ tự mình làm giám chế, cần phải giúp bé Vô Dạng nhà cậu kiếm tiền.”
Hắn cảm thấy, người trẻ tuổi tiếp xúc với mấy thứ này cũng không phải chuyện xấu.
Hoắc Vân Xuyên giữ người, quá mức độc tài cũng không được.
Bằng ấn tượng của bọn họ về An Vô Dạng, cảm thấy người ta cũng không phải ngốc, chỉ là trong lòng thật sự không có quá nhiều ý nghĩ xấu mà thôi......Repost truyện của t là chó con ple
Cũng có thể do tuổi còn nhỏ, tiếp xúc với mọi thứ quá ít.
Chính là ai lúc tuổi trẻ không phải ngây ngốc mà trưởng thành? Gã nghĩ thầm.
Nga không, Hoắc tổng không phải.
Nha từ nhỏ đã khôn khéo độc lập, chưa từng thua thiệt ai.
Nhưng là nghĩ lại, đồng thời có được một thứ gì đó, sẽ tự động mất đi một thứ, ai cũng nói không được cái nào càng hạnh phúc hơn.
Kỳ nghỉ đông năm nay, tựa hồ là khoảng thời gian tốt để tụ tập.
Tưởng Thiếu Phi mới vừa hẹn xong, Trần Sơ lại mời mọi người đến, anh giới thiệu bạn gái.
Buổi tối nghe tin tức, An Vô Dạng có vẻ kinh ngạc, ngây ngốc hỏi một câu: “Thì ra bọn họ cũng muốn kết hôn?”
Hoắc Vân Xuyên liếc mắt, buồn cười mà hỏi lại: “Bọn họ vì sao không cần kết hôn?”
Có đôi khi An Vô Dạng lên tiếng, xác thật sẽ làm hắn cảm thấy thực khó hiểu, nhưng cũng không chán ghét.
Sau đó An Vô Dạng cười cười, chậm rì rì mà nói: “Em còn tưởng rằng bọn họ đều tôn thờ chủ nghĩa độc thân”. Suy cho cùng mỗi người cũng đã ba mươi mấy, vẫn còn độc thân: “Ừm, quen bạn gái cũng được, tốt nhất là sớm kết hôn một chút.”
Cậu nghiêm trang mà phát biểu ý kiến.
“Trần Sơ biết tính toán, tôi và em ai cũng nhọc lòng không được.” Hoắc Vân Xuyên mở ra một hộp Durex, để hai cái trên mặt bàn, dư lại thì cho vào ngăn kéo.
Hôm nay mới vừa mua.
Ngày hôm qua lúc muốn làm bởi vì không có thứ này, đã phải cố nhịn qua.
Sau đó Hoắc Vân Xuyên đi đến cạnh bạn nhỏ, từ phía sau ôm lấy vai An Vô Dạng, thấp giọng nói: “Đừng đọc nữa, cùng tôi lên trên giường đi.”
An Vô Dạng hô hấp và nhịp tim đập dồn dập, bởi vì thanh âm Hoắc Vân Xuyên rất mê hoặc.
“Đi.” Hoắc Vân Xuyên kéo cậu lên, chặn ngang bế lên thân thể mảnh khảnh của cậu, có vẻ rất cứng rắn.
Nghĩ đến tối hôm qua và hôm trước cũng chưa làm, An Vô Dạng ngoan ngoãn ghé vào *** hắn, tình cờ ngượng ngùng mà giúp đỡ xốc chăn lên một chút, đùa nghịch quần áo một chút.
Ở trong mắt Hoắc Vân Xuyên, cậu ngoan quá thể.
“Không sợ, tôi thương em.” Trong lòng nam nhân có một ngọn lửa đang cháy, ở trên giường đặc biệt nhẫn nại, ôn nhu nhẫn nhịn với An Vô Dạng, cũng không dọa đến đối phương.
Hắn thoả mãn xong, An Vô Dạng thường thường mệt đến lập tức là có thể đi vào giấc ngủ.
Trong mơ hồ, An Vô Dạng có thể cảm giác được, Hoắc Vân Xuyên đang dùng khăn lông nóng giúp mình chà lau, giống như lúc mình vừa tới bên người hắn, gần hai năm, vẫn cứ cẩn thận nghiêm túc như vậy.
Cảm thụ được vuốt ve ấm áp ở trên người, An Vô Dạng thực an tâm rơi vào mộng đẹp.
Ở trong mộng cậu giống như mơ thấy chuyện gì vui, khóe miệng hơi hơi cong lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc