Ép Yêu - Chương 38

Tác giả: Thuy PhuongTran

„Em không phải lo chuyện này đâu, anh sẽ tự có cánh giải quyết với chú anh.“ Vuốt mái tóc mềm của cô.
Hóa ra là Thư Quân anh cũng biết chuyện. Thế thì Thư Quân sẽ giúp được Văn Thiên thật. Cô gật đầu nhẹ với anh, ngả đầu vào vai anh, đôi mắt nhắm lại.
**
„Nếu con đã nói rõ với ông thì tốt rồi? Mà ông ta còn có ý kiến gì không?“
Thư Quân ngồi cạnh cha mình, nhìn ông „nếu con làm theo ba thì ba có nghe theo con không?“
Ông Nhiên cau mày không hiểu, Thư Quân cúi đầu nói tiếp. „Ý con là. Người phụ nữ con chọn và cả việc Văn Thiên nữa?“
„Muốn gì hãy nói rõ ra đi?“ Sự nhẫn nại của ông Nhiên không hề có.
Anh đứng lên, quay người ra cửa trước khi rời khỏi anh nói, „xin ba hãy tha cho Văn Thiên.“
Rồi cái cửa đóng kín như những câu nói cầu xin ba anh lần cuối cùng vậy. Ông Nhiên nhìn theo không nói được câu nào khi thấy con trai mình thay đổi một cách khác lạ.
Nhưng đối với ông Nhiên làm gì mà lại có câu rút lui. Ông sẽ chỉ nguôi đi chút để xem thằng con trai quý tử của mình làm gì thôi. Mọi chuyện tốt đẹp là không thể có, mọi thứ đối với ông không quan trọng bằng cái ghế này.
Để có thể cho mình là một người không ai có thể chạm vào, tôn vinh mình lên làm thượng hoàng hay là đế vương là quan trọng hơn cả con trai hoạch người thân. Kể cả Thư Quân có muốn làm hay không, ông không quan tâm. Ông vẫn còn sức còn sống để có thể ngồi đây được lâu hơn là người cha gia ốm yếu kia.
Nên sự thật mà nói thì tốt hơn là ông nên giữ chặt cái ghế này cho mình thì tốt hơn là để nó cho Thư Quân.
**
Cô Mai chạy ra đón Thanh Thu mừng rỡ ôm cô vào lòng. „Con có đói không? Vào nhà đi?“
Văn Thiên đi theo sau cùng với 4 người vệ sĩ của mình nữa. Vào đến nhà, Lee từ trong bếp chạy ra mừng rỡ ôm Thanh Thu „cậu ăn gì chưa vậy vào phòng ăn, ăn cơm thôi.“
Khi ngồi vào bàn ăn Thanh Thu nhìn mọi người mỉm cười vui vẻ. Cô ngồi thật sát Văn Thiên chú ý đến những gì anh ăn, gắp hộ anh. Cô Mai và Lee cũng mỉm cười theo khi thấy 2 người hạnh phúc.
„Thanh Thu biết không? Sau này con có thể sinh nhiều đứa như con muốn.“ Thanh Thu nhìn cô Mai miệng cười như không muốn cười.
Vẻ mặt của Thanh Thu chỉ có Văn Thiên có thể nhìn thấy rõ nhất. Anh choàng tay qua vai cô kéo cô vào lòng mình. Được anh dỗ dành cảm thấy thoải mái hơn.
Cô kéo tay anh ra ngồi thẳng người lên ăn cơm ngon lành. Cùng với Lee ở dưới bếp, Thanh Thu thở dài liên tục làm cho Lee cũng thấy khó chịu theo cô quay sang hỏi, „có chuyện gì mà cậu thở dài nhiều thế?“
Thanh Thu lắc đầu. Đứng dậy đì lên nhà, không thấy cô Mai và Văn Thiên đâu. Thấy cái cửa bên ngoài ban công mở theo đó Thanh Thu bước ra. Thấy tiếng của cô Mai và Văn Thiên đang xì xào bên ngoài.
Cô đứng sau đó nghe trộm. „Con đã nói chuyện gì với ông thế?“
„Chẳng có gì cô, chỉ là chuyện chú Nhiên thôi và...“ Anh ngập ngừng không nói nữa.
Cô anh đến gần anh an ủi, „con cứ nói cho cô nghe đi.“
„Nếu mà cho Thanh Thu rời đi sẽ tốt cho cô ấy hơn phải không?“ Đôi mắt anh buồn, giọng nói khô khan. Cất lên những lời đắng cay đó.
Ba Mai nhìn anh hiểu ý. „Cái này tự con quyết định thôi?“
Vỗ vai anh rồi Thượng Mai đi vào nhà, bát gặp Thanh Thu làm cô lúng túng khi bị phát hiện ra mình đang nghe trộm. Cô Mai chỉ thở dài không nói câu nào đi vào nhà. Thanh Thu đi lại gần anh, ôm anh từ đằng sau. „Chúng ta đi ngủ thôi, em mệt rồi.“
Anh vất *** đang hút dở trên tay xuống, quay người ôm cô vào lòng mình thật chặt không muốn buông rời. Bế bổng cô lên trong vòng tay mình, lên cái giường rộng lớn nụ hôn ngọt ngào của cả hai, say mê trong men tình. Thanh Thu tận hường từng giây phút hạnh phúc bên anh và không bao giờ muốn nó kết thúc.
**
Trí Kiệt được Lee gọi điện, đưa cô đi mua đồ. Nói thật từ lúc 2 người này quen nhau Trí Kiệt như là người hầu được Lee sai khiến đi mua thứ này thứ kia, mà anh lại vẫn chịu mới lạ đời.
„Chúng ta đi đầu?“ Anh mở cửa cho cô bước vào xe.
Lee được đà làm tới, ђàภђ ђạ anh nhiều hơn ai hết. Vênh mặt với anh ngồi vào trong xe, „Đi ra chợ cá.“
Anh phì cười với hạnh động của cô, lắc đầu đi sáng bên kia, lên xe phóng đến chợ cá. Lee vẫn còn tức anh về phụ việc lần trước. Cô mua rồi bắt anh trả tiền, nhưng được cái là Lee không mua cho mình mà đây là cô đang đi mua đồ ăn cho cả nhà.
Cố tình mua nhiều cho anh sác***, Trí Kiệt hỏi cô, „này? Em mua gì nhiều thế? Có ăn được hết không?“
Cô trợn mắt nhìn, „có“ ngắn gọn đáp lại.
Thấy hạnh động của cô lạ lẫm, Trí Kiệt cau mày hỏi lại. „Sao lại trả lời nhứ thế, em khó chịu ở đâu sao?“
Đi đến cửa hàng mực, „Lee?“
Anh chàng cao to đẹp trai, nước da hơi ngăm đen nhìn thấy Lee mừng rỡ chào cô. Lee nhìn thấy anh ta cũng mừng không kém.
„Mạnh Hùng? Cậu làm gì ở đây thế?“
Lee đến bát tay anh chàng đó, bỏ quên Trí Kiệt sang một bên. „Bán mực chứ còn làm gì nữa. Woa nhìn cậu càng lớn càng đẹp ra đó nhé.“
Câu nói đùa của anh chàng kia làm Trí Kiệt hơi khó chịu trong lòng, nhưng anh lại không tỏ vẻ ra mặt. Hai người kia quên có mặt của anh thật sự. Chàng trai nhìn Trí Kiệt lạ lùng hỏi Lee, „ai thế?“
Lee quay ra sau, „Đó là người hầu của tớ đó.“
Mắt cô liếc qua anh, rồi lại quay đi chỗ khác. Cái gì mà người hầu cơ chứ? „Thật hả? Nhà cậu bây giờ giầu đến thế sao? Thật tiếc quá, phải chăng tớ không chia tay với câu hồi Trung học.“
Câu nói làm tổn thương đến Lee, cô không nói được gì cúi mặt …
Khi còn đi học nhà Lee rất nghèo khó, gia đình cô lúc nào cũng trong hoàn cảnh túng thiếu. Tuy hoàn cảnh khó khăn nhưng cô vẫn luôn tươi cười và hòa đồng với mọi người. Cái tính cách tinh nghịch, cá tính mạnh mẽ luôn được mọi người yêu quý nên trong mắt mọi người không ai nghĩ nhà Lee túng thiếu nghèo khó như thế nào.
Và rồi khi được Mạnh Hung ngỏ lời tán tỉnh, rồi 2 người yêu nhau, trong thời gian đó Mạnh Hung muốn hỏi han về tình hình nhà cô, nhưng Lee hay lảng sang chuyện khác.
Cứ thế rồi cứ thế... đến khi Mạnh Hùng phát hiện ra hoàn cảnh gia đình cô và cũng là lúc anh nói chia tay với cô. Lee biết hoàn cảnh mìn, biết là Mạnh Hùng là người mơ ước giầu có, tài vì nhà anh cũng đâu giầu có gì đâu.
Lặng lẽ 2 người từ đó rời xa nhau... cho đến bây giờ...
Khi gặp lại người yêu cũ, có ai thấy thoải mái không? Cảm thấy những kỹ ức cũ ùa về trong mình không?
Lee chỉ muốn chào hỏi qua loa và đi cho thật nhanh ra khỏi đây.
Trí Kiệt anh để ý thấy Lee không thoải mái, đôi mắt quay sang nhìn Mạnh Hùng bước đến gần cười tười, dơ tay ra, "chào anh."
Mạnh Hùng nhìn anh từ trên xuống, chiếc bộ đồ tây đắt tiền của anh làm cho Mạnh Hùng nhìn ngắm miệng chém chém. "Lee, em thật sự giầu có đến thế sao?"
(Ngoài tiền ra thằng cha này chẳng để ý gì nữa sao?)
Trí Kiệt cười hếch miệng, choàng tay qua người Lee kéo cô sát vào người mình ôm cô thật chặt, miệng anh cười tươi, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt Lee, "tất nhiên rồi, lấy được chồng làm manager của một công ty lớn tại Dai Loan và gia đình được coi là mức độ thượng lưu thì đó hoàn toàn gọi là giầu có rồi... đúng không bà xã?“
Câu nói này của Trí Kiệt làm Lee và cả Mạnh Hùng hết sức sững sờ, Mạnh Hung thấy thẹn trước câu nói đó, dơ tay lên gãi đầu, nhưng sau đó cười cười ấp úng „a..a..à.. hehehe vậy sao? Xin lỗi, thế mà..tôi cứ tưởng...“
„Tưởng tôi là hầu của Lee sao? Àh mà cũng đúng tôi là người hâu của cô ấy suốt đời mà. Gọi là (Lô lệ tình yêu) nghe có vẻ hợp lý và hay hơn, đúng không nào?“ Trí Kiệt nói không hề ngượng ngùng, lộ ra một nụ cười đắc ý quay sang Lee,nháy mắt với cô một cái.
Lee đứng im, đôi mắt chỉ có nhìn thẳng vào Trí Kiệt không nói lên lời nào. Anh quả thật là to gan nha, nhận cô làm vơ mà không thấy xâu hổ sao?
... .........
5 phút sau
„Lee đợi anh với, em làm sao thế?“ tiếng của Trí Kiệt gọi đuổi theo Lee
Cô gái cứ cắm đầu cắm cổ đi không cần biết đến tiếng gọi sau mình, anh đuổi kịp kéo tay cô lại. „Em làm sao thế?“
Lee hất tay anh ra, lườm lườn nhìn anh „ có anh bị làm sao thì có,tôi đâu cần anh phải nói dối như thê?“
Nước mắt của Lee lưng tròng, nhè nhẹ lăn xuống, cô quay mặt đi để tránh cái nhìn của anh. Trí Kiệt không nói được gì, bỗng anh kéo cô vào lòng mình ôm thật chặt. Lee giấy giụa trong lòng anh, „anh làm gì thế bỏ tôi raaaaaaaaaa.“
„Anh không bỏ, anh không biết từ lúc nào hay là vì sao.... nhưng .... anh đã yêu em rồi Lee“ Câu nói đó làm Lee không la hét giấy giụa nữa đứng im với tư thê vẫn còn đang dơ tay đập vào *** anh. Đôi mắt mở to nhìn anh.
Trí Kiệt hiền dịu nói tiếp, „có thể chấp nhận anh được không Lee? Anh sẽ bảo vệ em thật tốt. Em sai gì anh cũng làm kể cả là người hầu của em cũng được. Em la hay mắng anh thì cứ việc, anh cũng sẽ khôn g trách không oan không hận. Lấy anh nhé?“
Câu nói của anh đã kết thúc nhưng mà đối với cô vẫn còn như là chưa xong. Đôi mắt Lee chớp chớp mồm hơi há nhìn anh.
Trí Kiệt cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang hé mở của cô, Lee hoàng hồn lại lấy 2 tay đẩy thật mạnh anh ra. Lấy chân đá một cái vào ống đồng của Trí Kiệt „Anh bị điên à, tôi cũng không điên mà lấy anh. Điên hết rồi sao?“
Vừa nói dứt câu Lee quay người rời đi. Trí Kiệt đau điếng đang ngồi xoa ống đồng của mình. Anh vừ xuýt xoa và cố chạy theo cô...
***
Khi quay vê nhà, Lee chạy vào nhà không thèm để ý đến Trí Kiệt cả buổi trên ô tô cô cũng không nói với anh một câu, chỉ có quay ra cửa sô xe.
Thanh Thu và Văn Thiên đang cùng cô Mai ngồi ở bàn ăn họ đang ăn cơm, thấy Lee hùng hổ bước vào theo sau là Trí Kiệt. Thanh Thu chạy lại với những đống đồ trên tay Trí Kiệt „ woa 2 người đi mua nhiều đô ghê, ngồi vào bàn ăn cơm luôn đi.“
Lee không nói gi hết ngồi vào bàn ăn cơm. Thái độ của Lee làm mọi người thấy lạ, Thanh Thu nhìn Trí Kiệt ý muốn hỏi có xem đã sẩy ra chuyện gì? Trí Kiệt cười trừ gãi đầu không nói được gì, ngồi vào bàn ăn cơm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc