Ép Yêu - Chương 22

Tác giả: Thuy PhuongTran

Cô gái nhỏ rón rén đưa điện thoại lên tai, tiếng chuông vang lên lập tức đầu bên kia bắt máy.
"Em đói bụng sao?" giọng anh ngái ngủ, Thanh Thu ngước lên nhìn đồng hồ "trời ời" 2h đêm, cô thật là vô duyên quá đi, ngủ cho đã rồi dậy làm phiền người khác.
Cô nhẹ giọng thẹn xấu hổ nói, "em xin lỗi anh 2, anh ngủ tiếp đi nhé."
Chưa để cho Văn Thiên nói lại cô cụp luôn máy, mặt cô đỏ hơn quả cà chua luôn. Nghĩ bụng sao mình ngốc thế? Nhưng chiếc điện thoại trong tay lại rung lên. Cô nhìn vào đó "anh 2". Cô rụt rè nhận máy.
Giọng nói ấm áp của anh lại vang lên, "em có bị làm sao không? Anh đến bệnh viện ngay đây."
"Không em không sao cả chỉ là... àh mà anh đừng đến đây, anh ngủ tiếp đi." Cô hơi ấp úng với câu nói của mình.
Văn Thiên quả thật không nghe theo anh đáp lại, "khoảng 10 phút là anh có mặt nhé."
Nói xong anh cụp máy. Thanh Thu đơ ra, cái gì 10 phút? Trời cô thật ngốc quá sao lại thế này chứ?????
Lúc này trong bệnh viện chỉ còn một người y tá trực đêm, nên Văn Thiên có thể dễ dàng đi qua mà không bị phát hiện.
Trên hai tay anh cầm một túi đồ ăn và cả túi quần áo cho cô, đi qua tiệp bánh mỳ 24h mở cửa anh mua luôn 1 túi bánh mì nóng. Khi anh gõ nhẹ cửa mở ra và bước vào trong. Nhìn lên cái giường không thấy Thanh Thu đâu, anh thấy điện trong phòng vệ sinh sáng biết cô đang ở trong đó.
Đặt túi bánh mỳ và túi quần áo lên bàn, anh ngồi xuống cái ghế gần đó chờ cô ra, 5 phút....10 phút....rồi 15 phút vẫn không thấy Thanh Thu ra, anh đứng dậy gõ cửa phòng tắm gọi vào, „Thanh Thu em có làm sao không?“
„Không em.. em không sao..“ Cô ấp úng nói đáp lại.
Văn Thiên hơi cau mày khả nghi, „em có cần anh giúp gì không?“
Cô nhanh như chớp đáp lại, „không không....em.em làm được rồi.“
Anh không nói gì nữa đi lại ghế ngồi, 15 phút sau nữa vẫn chưa thấy cô ra, bỗng một tiếng rơi của vật gì đó kêu choang lên một tiếng. Anh giật mình chạy lại gần phòng tắm lo lắng hỏi, „Thanh Thu? Em làm sao thế? Có bị thương ở đâu không?“
Không thấy cô trả lời lại, anh thật sực lo lắng, đạp mạnh cửa, 3 phát mạnh liên tiếp thì chiếc cửa mới bung ra, một cảnh tượng đập ngay vào mặt anh. Cô trên người không mặc gì, làn da trắng ngấn kia lấm tấm những giọt nước nhỏ, mái tóc dài chạm đất đen mềm cũng đã ướt sũng. Một chiếc khăn mỏng dữ lấy bộ *** căng phồng của mình, mắt gần như đang sắp khóc ngồi ở dưới nền đất nhìn anh.
Văn Thiên nhìn cảnh tượng mà nuốt nước bọt cái ực một cái. Lấy tay kéo cái khăn to treo trên móc, rang rộng nó ra đi đến quấn vào người cô. „Em muốn tắm sao?“
Giọng nói của anh càng làm cho cô ngượng thêm, nhỏ giọng e thẹn, „vâng nhưng cái cây truyền nước nó vướng lên chẳng may làm đổ nó xuống đất.“
Thanh Thu nói như sắp khóc, mặt cô đỏ bừng lên. Anh nhìn thấy thế Pu'ng nhẹ lên trán cô rồi nhấc bổng cô lên. „Em kéo cái cây truyền nước nhé.“
Văn Thiên đặt nhẹ Thanh Thu ngồi lên giường, đắp chăn lên cho cô. Đi vào phòng tắm lấy một cái máy sấy tóc ra, sấy giúp cô mái tóc dài ướt nhoẹt kia.
„Lần sau nếu muốn tắm thì để sáng ra tắm chứ bây giờ đã gần 3h sáng rồi, em tắm nữa sẽ bị ốm thêm đó. Mà đầu tóc ướt thế này sẽ ảnh hưởng đến não đó. Nghe chưa?“ Văn Thiên vừa sấy vừa nhắc nhở cô.
Thanh Thu chỉ biết gật đầu không nói lại được gì. Chuyện thực là thế này, Thanh Thu nghe anh đến nên cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh sửa soạn, nhưng thấy người toàn mùi thuốc nên đã đi tắm ngay. Vì ai đây mà một cô bé đang ốm phải đi tắm thế này?
***
Nếu nói rõ hơn thì Thanh Thu biết và chấp nhận Văn Thiên là anh trai, nhưng sau khi cô bị thế này thì cô lại có một tình cảm hoàn toàn khác về anh. Thanh Thu quả là một con người khác nhé. Mỗi lần nhìn thấy anh là tim cô đập loạn mặt đỏ lên, còn thẹn thùng nữa chứ. Cô không thích anh làm „anh 2“ của cô. Thanh Thu muốn anh là thay thế Thư Quân sao?
Thanh Thu nằm ở trong viện được gần 1 tuần cô bạn Lee khóc như mưa khi đến gặp cô. Thanh Thu cảm giác như ôm một người lạ mặt mà an ủi.
Hôm đến thăm Thanh Thu đi cùng Lee là Trí Kiệt, anh nhăn nhó đến thật tội khi nhìn thấy „vị hôn thê“ của mình không biết mình là ai nữa. Bảo anh làm lại từ đầu với cô? Coi như là bạn bè bình thường sao? Đến chính anh đã thành ra ghét cái tên Thư Quân kia, tuy chưa nhìn thấy bao giờ mà hắn đã ςướק „vợ“ chưa cưới của người ta một cách ngoạn mục.
Cả buổi anh chỉ nhìn Thanh Thu và Lee nói chuyện với nhau. Lee cô muốn rón rén kể từng câu chuyện đem theo ý là cho Thanh Thu nhớ lại dần, không nhiều quá để cô tiếp xúc từ từ.
Thanh Thu quả thật là người như từ trên trời rơi xuống lần nữa (tuy rằng cô đã quên). Mấy người xa lạ này nhưng lại có một cảm giác gần gũi, là bạn bè cô sao? Cô thật sự rất hạnh phúc khi biết mình không cô đơn...
***
„Luật sư Kim? Em tìm đến đâu rồi?“ Văn Thiên ngồi trên chiếc ghế làm việc ở công ty nhìn sang bên luật sư Kim, cô đang đi vòng vòng căn phòng lớn ngó nghiêng.
Cô vẫn vừa xem những đồ trong phòng không nhìn anh và nói, „tất nhiên là rất nhiều rồi.“
Bao quát xong căn phòng cô tiến lại gần anh, choàng tay qua cổ và ngồi lên đù* anh, ngay lập tức là một nụ hôn say đắm đặt lên môi của anh. Văn Thiên đẩy người cô ra như vẻ không thích.
Luật sư Kim khó chịu trước cái hành động của anh, cô cau mày nhưng lại nũng nịu với anh. „Sao thế honey? Anh không thích hả?“
„Ở đây là công ty, chúng ta không có thể làm chuyện ấy được. Thư ký của tôi còn ở bên ngoài nếu mà phát hiện ra sẽ không hay đâu.“ Văn Thiên đẩy người cô ra khỏi đù* mình quay người vào trong cái bàn, nhìn đống hồ sơ mà Luật sư Kim đã cầm đến mở ra xem.
„Em nói đi, những thứ điền trong đây là sao?“ Văn Thiên ngước lên nhìn Luật sư Kim.
Cô vẻ mặt hơi giận nhìn anh, nhưng rồi cũng nén đi để vào công việc, „Vào khoảng thời gian đêm hôm sẩy ra vụ tai nạn, có tới 2 chiếc xe tải chạy trên con đường đó. 1 chiếc trọng lượng không chở đồ gì là 7 tấn, chiếc còn lại trở rất nhiều đồ có trọng lượng tới 15 tấn. 2 Chiếc xe tải đều là của công ty (LBC) vận tải lớn của nước ta. Em đã đến đó và tìm thấy 2 chiếc xe tải và tìm được cả 2 người lái chiếc xe vào tối hôm ấy.Họ đã được giao cho cảnh sát để xét xử. „
Luật sư Kim nói đến đó thì tay của Văn Thiên nắm chặt lại thành nắm đấm mà nổi lên gân xanh. „Thế họ đã khai là ai đã làm việc này chưa.“
„Tất nhiên là họ không khai rồi, tại vì gia đình của hai người đó đang nằm trong tay kẻ xấu. Nếu họ chỉ cần hé răng thôi là sẽ không bao giờ gặp lại gia đình thân yêu của mình nữa.“
Quả thực Văn Thiên anh đã tình nghi là ai, nhưng không có bằng chứng gì để kết tội hắn và anh cũng không muốn nói cho Luật sư Kim biết, người anh đang tình nghi là ai vì quả thật nếu nói ra bây giờ có khi là hơi sớm.
Luật sư Kim nhìn vào chiếc đồng hồ hiệu đeo trên tay mình, rồi nhìn anh nói, „Trong đó là tất cả thông tin em nhập được còn bây giờ em phải đi có việc, hẹn anh tối mai nhé.“
Cô đến gần ôm và hôn anh 1 lần nữa, rồi bức ra ngoài. Luật sư Kim đi được một đoạn thì gặp phải Ông Nhiên và Thư Quân.
Ông Nhiên nhìn thấy cô bức ra từ phòng Văn Thiên thì ngạc nhiền hỏi cô, „Cô là ai thế?“
Luật sư Kim nhìn ông rồi nhìn Thư Quân, cô nhẹ giọng đáp, „tôi là Luật sư Kim, chào ông Nhiên.“ Tên tuổi của những người nhiều tiền trên đất Đài Loan này thì Luật sư Kim không ai là không biết.
Ông Nhiên cau mày rồi cũng đưa tay ra để bắt tay với cô. „Chào cô.“
Chào xong ông Nhiên không ngại ngần mà hỏi cô, „“cô đến đây có chuyện gì thế?“
Luật sư Kim thấy ông hỏi thì cũng vui lòng đáp lại, „tôi đến để đưa tài liệu cho Chủ tịch. Chủ tịch nhờ tôi tìm hộ vài thứ.“
Ngoan ngoãn hay là giả vờ ngoan đây hả Luật sư Kim? Cô thật thà không đúng chỗ rồi. Tưởng cô là người thông minh nhậy bén thế nào chứ, thì cũng chỉ là một con rối vì tiền mà không biết đến phẩm chất của chính mình.
Quả thật là làm ông Nhiên tình nghi ngay, ông cũng không hỏi gì nhiều. Chỉ cần nghĩ lại lần trước Văn Thiên cố tình nói đểu ông và hôm nay có cả luật sư đây thì tất cả đều đã ro ràng.
Luật sư Kim cúi đầu chào tạm biệt 2 người đi lướt qua, con mắt còn đảo qua người Thư Quân một cái rồi mới rời đi.
Khuôn mặt ông Nhiên quả thật là biến sắc, ông nhìn vào cái phòng Chủ tịnh đang được đóng kín mà lộ ra một vẻ mặt hết sức là ma quái và cười kinh bỉ....
***
Hết giờ làm Văn Thiên phóng thẳng đến bệnh viện thăm Thanh Thu, khi bước vào trong anh đã thấy Thư Quân đang ở trong đó con mắt anh tối đen lại khi nhìn thấy 2 người cười nói vui vẻ.
Anh bước vào phòng, Thanh Thu nhìn thấy anh đôi mắt cô sáng rực lên, đôi môi vang lên giọng nói trong veo như mừng rỡ, „anh Văn Thiên.“
Thư Quân nhìn lên theo, anh không thèm nói gì vẫn ngồi đó mà cầm chắc lấy tay của Thanh Thu, nhưng bàn tay của cô thì đang như muốn rời bàn tay của anh mà lao đến bên Văn Thiên. Thư Quân càng nắm lấy chặt hơn.
Văn Thiên cười rồi chào 2 người, anh đi đến gần cất lên một giọng nói hơi mệt mỏi của mình, „em thế nào rồi, còn đau đầu không?“
Thanh Thu vừa cười vừa lắc đầu, „em khỏe rồi bao giờ em mới được ra viện. Em không thích ở đây nữa đâu em thích về nhà cơ.“
„Bác sĩ bảo em phải ở thêm 3 ngày nữa tại vì họ còn muốn kiểm tra não em thêm lần nữa.“ Thư Quân như không hề muốn cô về nhà, nhưng theo lời bác sĩ anh nói lại cho cô biết.
Mặt Thanh Thu ỉu xìu khi nghe được Thư Quân nói thế. Đôi mắt cô hơi liếc trộm Văn Thiên anh ngồi lên chiếc ghê sofa nhỏ sát tường đối diện với tầm nhìn của cô. Đôi mắt anh thật buồn nhìn ra ngoài cửa sổ làm cho Thanh Thu cũng buồn theo.
Cô đang muốn hỏi anh xem anh làm sao mà buồn như thế? Anh làm nhiều quá nên mệt hay là anh bị ốm. Cô rất muốn hỏi anh, nhưng mà có Thư Quân ở đây cô lại ngại.
Thư Quân thấy được đôi mắt của Thanh Thu đang nhìn Văn Thiên mà không thèm để ý đến mình, anh lên tiếng, „Thanh Thu em muốn ăn hoa quả không?“
Thanh Thu giật mình vì câu nói của anh ngay bên cạnh mình, cô quay sang ngơ ngác tại vừa không nghe thấy anh nói gì. Thư Quân hỏi lại, „em có muốn ăn cái gì không?“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc