Ép Yêu - Chương 15

Tác giả: Thuy PhuongTran

Cô tiến đến gần, cái cửa phòng vẫn hé mở như sáng nay, cô lại sợ nhìn thấy như thế một lần nữa định quay đầu đi thì, „Thanh Thu...“
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong cái phòng đó, cô đẩy cửa tay sờ công tắc điện bật điện lên, căn phòng bỗng sáng choang, nhìn thấy anh đang ngồi dựa vào tường đầu gục xuống, còn những mảnh thủy tinh văng tung téo trên nên nhà, làm cô hoảng hốt chạy lại chỗ anh.
Cô quỳ gối xuống gần anh, lấy tay mình lay lay người anh, „anh 2? Anh làm sao thế?“
Văn Thiên nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thanh Thu anh ngẩng đầu lên nhìn, tay anh dơ lên chạm nhẹ lên sống mũi cô, cô hơi dụt lại vì hạnh động lạ lùng của anh.
Anh cười nhạt một cái, rồi chống tay xuống đất để đỡ cơ thể mình đứng dậy khỏi cái mặt đất lạnh tanh này. Nhưng anh đã khụy lại xuống ngay sau đó. Thanh Thu thấy vậy vội đỡ lấy anh.
Văn Thiên nhìn cô, rồi cúi xuống sát mắt cô và nói, „không sợ tôi sao?“
Cô không nói gì, vẫn tiếp tục đỡ lấy anh. Anh hẩy tay cô ra, tự mình lảo đảo đi, còn cô thì lếch thếch theo sau anh, chỉ sợ anh ngã.
Anh đi trước cô đi sau, bỗng anh dừng bức làm cô không để ý lên cả cái trán cô đập mạnh vào lưng anh. Thanh Thu ôm trán đau mà không dám kêu to. Văn Thiên quay người lại nhìn thấy cô đang nhăn mặt mũi vì đau. Tay anh đưa lên xoa hộ cô rồi nói, „đau lắm sao?“
Thanh Thu ngước đôi mắt to đen nhánh của mình lên nhìn anh, cô lắc đầu nhẹ, tất thì anh lấy trán mình đặt lên trán cô rồi lảm nhảm, „Thanh Thu đừng tránh xa anh có được không?“
Anh vòng tay qua người cô ôm trọn cô vào lòng mình, lần này cô lại để im cho anh ôm cô không kháng khự lại. Người cô vẫn còn hơi ướt, anh cảm giác được buông cô ra, kéo cô vào phòng.
Cô lại hoảng loạn nhìn anh, „anh? Chúng ta... chúng ta không thể?“
Trong mắt anh lại là ngọn lửa của lần trước anh tiến đến chỗ cô, dữ chặt lấy cô không để cho cô có thể khống chế, anh kéo cái váy cô lên, trong nháy mắt cô chỉ còn đồ nội y và đứng đó.
Xấu hổ muốn chạy thoát, nhưng không thể vì anh đã ôm lấy cô, còn cô thì dùng sức mình để đẩy anh ra. “Không buông em ra, đừng làm thế. Anh say rồi.”
Anh không muốn nghe gì hết bá đạo hơn, hôn lên môi cô, chiếc lưỡi nhanh chóng đi vào trong miệng mà hút lấy sự trong trắng của cô.
Văn Thiên anh đang bất chấp tất cả, bây giờ đối với anh điều quan trọng nhất chính là cô, anh chỉ cần cô còn nếu cô không yêu anh, anh sẽ ép cô phải yêu anh. Anh sẽ cưới cô làm vợ, kể cả có phải đánh đổi cái gì đi chăng nứa.
Tay anh sờ soạn lên người cô, Thanh Thu thoát được môi anh, cô quay mặt đi để tránh nụ hôn của anh, anh thấy thế ngậm lấy cái tai cô, thổi những hơi nóng gây mê vào đó.
„Anh Văn Thiên, tôi ghét anh,“ cô nói to, nước mắt lại chảy dài.
Anh nhìn cô cái tay vẫn mân mê trên người cô, „Anh yêu em Thanh Thu, hãy chấp nhận anh đi.”
Cô quạy lại nhìn anh, đôi mắt lại tiếp tục chớp chớp, „sao lại yêu tôi? Anh không phải là người nhà tôi sao?“
Văn Thiên vẻ mặt đâu khổ nói, „tại anh hứa với mẹ thế, nhưng anh muốn rút lại lời hứa vì anh đã yêu em theo kiểu khác, chứ không phải là anh em trong gia đình.“
Anh hôn lên môi cô rồi thì thầm nhẹ, „anh sẽ rất hối hận nếu như anh không phát hiện sớm ra.“
Thanh Thu lắc đầu, „không, anh không yêu em, hôm nay em đã thấy hết rồi.“
Cô lấy 2 tay che toàn thể khuông mặt mình lại, anh thở dài rồi nói tiếp, „cô gái đó là vì, em biết đó anh là đàn ông gần 30 tuổi rồi nên cái điều đó là... Anh xin lỗi, thật xin lỗi. Sẽ không bao giờ có lần thứ 2 nhưng...“
Thanh Thu vẫn tư thế không muốn nghe không muốn thấy, anh đặt cô nhẹ xuống giường rồi nói tiếp, „nếu mà em đáp ứng cho anh thì đảm bảo sẽ không bao giờ có người thứ 2.“
Cô lắc lắc đầu tiếp, „không em không muốn, em không yêu anh.“
Lần đầu tiên con gái nói dối là thế này sao? Quả thật là cũng bởi vì đàn ông mà ra. Bái hát đó nói thật đúng ghê.
Mặt anh khốn khổ hết cỡ, nhưng anh tự nhủ lòng mình, là không sao hết, cô sẽ quen thôi, sẽ có ngày cũng sẽ chấp nhận anh.
Anh đè người mình lên người cô, dữ chặt lấy 2 tay cô, đầu cúi xuống hôn cô, thật sâu và cũng thật lâu.
Nụ hôn của anh làm cô hoang mang đầu óc, giãy dụa chỉ muốn tát vào mặt anh một cái, nhưng cô chân yếu tay mềm không thể khống chế lại được.
Một tay anh sờ xuống bên dưới nơi 2 trái đào nhấp nhô vẫn được bao trùm bởi cái áo nội y, thật nhanh anh vén cái áo đó lên để lộ ra 2 bầu sữa trắng nõn nà đầy đặn cùng với chiếc núm hồng nhỏ xinh của cô.
Anh nhìn bộ иgự¢ của cô mê mẩn, lấy tay mình đặt nhẹ lên đó, nó thật mềm mại, nhũn ra theo đường tay anh xoa Ϧóþ.
Thanh Thu "Áhhh" lên một tiếng đầy sự khiêu khích đối với anh, cô thở gấp phát ra một tiếng, "không được, đồ biến thái."
Câu đó cô không nên nói thì tốt hơn, anh nghe xong mặt mày tối xầm lập tức đưa miệng xuống ngậm lên cái núm hồng xinh kia, cắn nhẹ.
Tay anh sờ soạn lên người cô, Thanh Thu thoát được môi anh, cô quay mặt đi để tránh nụ hôn của anh, anh thấy thế ngậm lấy cái tai cô, thổi những hơi nóng gây mê vào đó.
„Anh Văn Thiên, tôi ghét anh,“ cô nói to, nước mắt lại chảy dài.
Anh nhìn cô cái tay vẫn mân mê trên người cô, „Anh yêu em Thanh Thu, hãy chấp nhận anh đi.”
Cô quạy lại nhìn anh, đôi mắt lại tiếp tục chớp chớp, „sao lại yêu tôi? Anh không phải là người nhà tôi sao?“
Văn Thiên vẻ mặt đâu khổ nói, „tại anh hứa với mẹ thế, nhưng anh muốn rút lại lời hứa vì anh đã yêu em theo kiểu khác, chứ không phải là anh em trong gia đình.“
Anh hôn lên môi cô rồi thì thầm nhẹ, „anh sẽ rất hối hận nếu như anh không phát hiện sớm ra.“
Thanh Thu lắc đầu, „không, anh không yêu em, hôm nay em đã thấy hết rồi.“
Cô lấy 2 tay che toàn thể khuông mặt mình lại, anh thở dài rồi nói tiếp, „cô gái đó là vì, em biết đó anh là đàn ông gần 30 tuổi rồi nên cái điều đó là... Anh xin lỗi, thật xin lỗi. Sẽ không bao giờ có lần thứ 2 nhưng...“
Thanh Thu vẫn tư thế không muốn nghe không muốn thấy, anh đặt cô nhẹ xuống giường rồi nói tiếp, „nếu mà em đáp ứng cho anh thì đảm bảo sẽ không bao giờ có người thứ 2.“
Cô lắc lắc đầu tiếp, „không em không muốn, em không yêu anh.“
Lần đầu tiên con gái nói dối là thế này sao? Quả thật là cũng bởi vì đàn ông mà ra. Bái hát đó nói thật đúng ghê.
Mặt anh khốn khổ hết cỡ, nhưng anh tự nhủ lòng mình, là không sao hết, cô sẽ quen thôi, sẽ có ngày cũng sẽ chấp nhận anh.
Anh đè người mình lên người cô, dữ chặt lấy 2 tay cô, đầu cúi xuống hôn cô, thật sâu và cũng thật lâu.
Nụ hôn của anh làm cô hoang mang đầu óc, giãy dụa chỉ muốn tát vào mặt anh một cái, nhưng cô chân yếu tay mềm không thể khống chế lại được.
Một tay anh sờ xuống bên dưới nơi 2 trái đào nhấp nhô vẫn được bao trùm bởi cái áo nội y, thật nhanh anh vén cái áo đó lên để lộ ra 2 bầu sữa trắng nõn nà đầy đặn cùng với chiếc núm hồng nhỏ xinh của cô.
Anh nhìn bộ иgự¢ của cô mê mẩn, lấy tay mình đặt nhẹ lên đó, nó thật mềm mại, nhũn ra theo đường tay anh xoa Ϧóþ.
Thanh Thu Áhhh lên một tiếng đầy sự khiêu khích đối với anh, cô thở gấp phát ra một tiếng, "không được, đồ biến thái."
Câu đó cô không nên nói thì tốt hơn, anh nghe xong mặt mày tối xầm lập tức đưa miệng xuống ngậm lên cái núm hồng xinh kia, cắn nhẹ.
Cô giật mình, khi bị kích thích đến lạ người, gỡ được tay ra đẩy nhẹ lên vai anh, nó thật cứng chắc, sức của cô đối với anh như là không. Anh vẫn tiếp tục sự ham muốn của mình, kệ cho cô không chế, từ chối đến tận cùng.
Văn Thiên vừa hôn cô vừa lấy tay mình để cởi những cúc áo còn lại với nhau ra, khi chiếc áo rời khỏi thân hình với cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn kia lộ ra.
Sự nam tính của anh đã cuốn lấy thân hình mềm mại thục nữ của cô, Thanh Thu ngược ngạo nhắm chặt mắt mình lại, thân thể cô hoàng toàn cứng đơ, cô sợ hãi, anh thật là lộ liễu hết cỡ, cô tuyệt đối không bao giờ thích người như anh. Anh sàm sỡ cô, anh тһô Ьạᴏ với cô, anh toàn tự ý mình.
Cô thì sao? Sao lại chịu thua thất bại trước kẻ xấu vậy chứ, Thanh Thu lại khóc trong oan ức không nói ra được lời nào, Văn Thiên anh chứng nào tật ấy, anh đã bảo sẽ không bao giờ làm vậy nữa. Lời hứa gió bay thôi, cô sẽ không bao giờ tin một lời nào của người đàn ông xấu xa này nữa.
Văn Thiên anh nhìn cô, lại khóc sao? Anh đáng sợ đến vậy hả? Anh ôm nhẹ lấy cô, bàn tay mình vuốt mái tóc mềm của cô, „ngủ nhé, không làm gì nữa. Chúng ta ngủ thôi.“
Anh hôn nhẹ lên đầu cô, ôm siết cô vào lòng, đắp cái mền lên, vô tư nhắm mắt lại. Thanh Thu sụt sịt một hồi, thấy anh nằm im re, cô cựa mình nhưng anh lại siết cô thêm chặt hơn nữa. Cô ngước cổ lên nhìn anh, giật mình khi nhìn thấy đôi mắt anh mở trừng trừng nhìn cô, anh thực sự tỉnh rượu lâu rồi, tỉnh từ lúc nhìn thấy cô nhưng anh cố tình giả vờ xem thái độ của cô thế nào?
Không ngờ khi nhìn thấy anh ngồi đó cô cũng có vẻ lo lắng đó chứ? Anh cười với cô, nhẹ giọng „đi ngủ thôi, sao nhìn anh như thế?“
Thanh Thu cau mày, „anh bỏ tôi ra, tôi muốn về phòng.“
Về là về thế nào, một khi Văn Thiên anh đã muốn dữ ai là không buông tha đâu nhé, không cho anh làm chuyện đó thì phải để cho anh ôm cô ngủ chứ.
„Em không ngủ ở đây, thì chúng ta làm chuyện đó phòng em vậy, OK?“ Văn Thiên quả thật không nhiều kiên nhẫn. Anh định đứng dậy kéo cô đi, Thanh Thu trên người còn đúng cái quần con, sợ hãi chui sâu vào trong chăn nằm thành một đống co ro.
Anh cười rồi lao lên giường nằm, „Thanh Thu em không thích anh sao?“
Một câu hỏi của anh, làm cho Thanh Thu không dám nhúc nhích, nằm im cố không cho mình thở mạnh.
Văn Thiên thấy cô không trả lời thì nói, „không trả lời có lẽ là thích nhé?“
Thanh Thu vùng khỏi chăn, trợn mắt nhìn anh, „không, tôi không thích anh. Không thích chút nào hết.“
Anh cứ để cho cô nói hết câu, cúi xuống nhìn bộ иgự¢ cô lộ ra, lưỡi hơi liếm nhẹ đôi môi mỏng ѕєχy của mình, cô nhìn theo mắt anh, phát hiện ra, ôm иgự¢ hét toáng lên, „BIẾN THÁI“
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc