Ép Yêu - Chương 09

Tác giả: Thuy PhuongTran

Lúc ở nghĩa trang mọi người đứng xung quanh để tiễn đưa 2 người đã khuất lần cuối, bầu trời lại càng thêm âm u, những hạt mưa nhỏ đã rơi xuống, như ông trời cũng đang khóc để tiễn đưa 2 người họ về nơi an nghỉ.
Thanh Thu cô bé khóc gào thét lên khi thấy mấy người kia lấy xẻng súc đất để phủ lên 2 cái quan tài nằm ở dưới kia. Cô bé cứ lao vào kêu gào, mấy người lớn khác bế cô bé lên và dữ chặt lại. Khi đất đã phủ đầy và những bông hoa hồng trắng đã được đặt lên phủ kín mảnh đất đó thì mọi người cũng đã tản dần đi. Chỉ còn lại Văn Thiên và Thanh Thu đứng ở đó, cô bé vẫn khóc còn Văn Thiên thì đứng im lặng không nói gì, đôi mắt nhìn vào 2 cái ảnh ở trên 2 cái bia mộ.
Thanh Thu lấy tay lau nước mắt cô bé ngước lên nhìn Văn Thiên rồi nhỏ giọng nức nở, nghẹn ngào của mình lên hỏi anh, „ anh Văn Thiên... làm sao.. bây giờ?“ cô bé nấc cục nhìn anh.
Văn Thiên không nói gì mà cũng không nhìn Thanh Thu, còn Thanh Thu, cô bé vừa nấc, nước mắt như suối thi nhau lăn trên khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm của mình mà tuôn rơi. „Anh Văn Thiên .. làm sao đây?“ cô bé vẫn ôm mặt và nói.
Một lúc lâu, Văn Thiên quay người đi, Thanh Thu nhìn thấy thế gọi với theo, „Anh Văn Thiên anh đi đâu thế?“
Nhưng anh thì vẫn cứ đi để lại Thanh Thu một mình đứng đó gào khóc gọi theo anh, trời bắt đầu mưa lớn, tiếng mưa ào xuống, to át cả tiếng nói của Thanh Thu đang gọi với theo Văn Thiên. Anh trên tay cầm 2 mảnh giấy, 1 là tờ giấy cam đoan của ông Nội, 2 là tờ di chúc của ba anh mà vò nhàu nhúm trong bàn tay anh. Nước mưa làm dáng vẻ cao lớn của anh ướt sũng, khuôn mặt khôi ngô nhìn về đằng trước, 2 mắt đỏ hoe, nhưng nước mưa kia đã che dấu đi những giọt nước mắt hộ anh. Mưa mỗi lúc một to, một thân hình cao lớn đang rời xa một thân hình bé nhỏ, còn đang đứng đó và khóc, 2 tay nhỏ bé dơ lên muốn dụi đi hàng nước mắt và nước mưa trên mặt, nhưng mà không thể nào lau khô được...
8 năm sau...
"Con bé này dậy đi, muộn rồi.“ Một người phụ khoảng tầm ngoài 40 tuổi mặt gừm gừm nhìn cô gái đang nằm trên giường mà gọi lớn.
Cô gái xinh đẹp dụi mắt, rồi bật dậy khi nhìn thấy bà Quản gia, cô nhìn bà sợ sệt. Bà ta đứng khoanh tay trước *** nhìn cô rồi nói, „dậy đi đến giờ làm việc rồi.“
Cô gái nhanh nhẹn bật dậy khỏi giường đi đánh răng rửa mặt, mặc cho mình một chiếc váy liền, đồng phục của người làm, trông cô thật là xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại được buộc cao thành đuôi ngựa trên tóc gài một cái nơ, thân hình nhỏ nhắn, đeo cho mình một đôi giày hài đen cùng màu với đồng phục đang mặc, chạy lại mấy cô gái giống mình đang đứng và sếp thành một hàng ở hành lang.
Bà Quan Gia tay cầm một cái thước dài đi đi lại lại, mồm thì nói ra những kế hoạch của hôm nay, để những cô gái đang đứng sếp thành một hàng kia, cần biết mình hôm nay phải làm những việc gì.
Mỗi người một việc, cô gái xinh đẹp cùng một cô gái khác đi trên một cái hành lang rộng đang nói chuyện với nhau. Cô gái quay sang hỏi cô gái xinh đẹp, „này làm gì mà hay dậy muộn thế, cẩn thận không bỉ đuổi viếc đó. Lần này là lần thứ mấy cậu đi muộn rồi?.“
Cô gái xinh đẹp mặt nhăn nhó hơi khom người phụng phịu, „tớ không biết nữa? Huhu.“
„Tớ chịu cậu luôn đó, àh mà này cậu là bạn của Thư Quân đúng không? Ôi cậu thật là may mắn, mình thấy anh ấy rất là đẹp trai, quý phái lại còn là con của Thượng Quan này nữa chứ.“ Cô gái quay sang bên cô xinh đẹp hỏi.
Cô gái xinh đẹp mắt nhìn cô kia lườm một cái, „cậu thật là mê trai đó, cậu nghĩ con của Thượng Gia giầu có này sẽ để ý đến những người như mình và cậu sao, mà anh ta đâu phải là bạn tớ đâu?“
Cô gái kia bĩu môi rồi nói lại, “ai mà biết được chứ, thấy cậu lần trước đứng nói chuyện với anh ta, rất thân mật còn gì?“
„Cứ đứng nói chuyện thì sẽ là bạn sao?“ Cô gái xinh đẹp quay sang bên cô bạn mình và nói lại.
Cô gái kia, ngơ ngác hỏi lại, „ơ thế không phải là bạn àh?“
"Không. Chỉ là chủ muốn sai người làm dọn phòng anh ta thôi. Được chưa cô bạn ngốc?“ Cô gái xinh đẹp vừa cười, vừa quay đầu đi. Cô bạn chạy theo sau 2 người họ vẫn nói chuyện và đi váo nhà kho để lấy đồ dọn dẹp.
***
Thương Quan Nhiên với mái tóc đã bạc hết gần nửa đầu, mặt mũi cũng đã có nhiều nếp nhăn ngồi trên ghế sôfa đối diện với Thư Quân và nói, „Con phải làm tốt công việc của mình chứ, đã gần 30 tuổi rồi mà cái gì cũng vẫn phải để ta còn bận tâm đến là sao?“
Thư Quân không nói gì vẫn cúi đầu xuống, ông Nhiên lại lên giọng, „Con phải làm tốt công việc của mình đi để ông Nội thấy được là con không kém gì cái thằng Văn Thiên, đến lúc đó ông có thể nghĩ lại mà rút hồi cam kết. Dù sao cái thằng cháu đính tôn của ông ấy đã đi quá lâu rồi, nó còn khồng thèm nói một câu nào đi biết tăm biệt tích không ai biết bây giờ nó ở đâu?“
Thư Quân ngước mắt lên nhìn ba mình rồi nói với một cái giọng không cần thiết, „ba ham cái gia tài nhà này thì ba đi mà lấy con không cần.“
Ông Nhiên tức giận nhìn thằng con trai, ông dơ tay tát thẳng vào khuôn mặt thanh tú kia rồi gầm lên, „CÁI THẰNG HỖN LÁO NÀY, mày là con tao mày phải nghe theo tao hiểu không?“
Anh không nói gì, ông Thiên tức tối đuổi anh, “Cút ra ngoài cho tao. Thằng con bất hiếu.“
Thư Quân đứng dậy đi ra ngoài. Anh rời khỏi tổng chính rồi đi thẳng đến Gia Nhiên, dáng vẻ cao lớn mặc trên mình một bộ đồ tây mầu trắng, trông anh thậy là bảnh bao và thanh tú, nhìn anh chỉ như đến 23 hoặc 24 tuổi thôi không ai có thể đoán được là anh đa gần 30 tuổi rồi đấy. Mấy cô người làm cứ nhìn theo anh thì thầm ngưỡng mộ.
Anh đi vào Gia Nhiên thì nhìn thấy Thanh Thu cô bé mà anh vẫn ngày đêm nghĩ đến nay đã trưởng thành, là một cô gái xinh đẹp, mảnh mai thực sự là say đắm lòng người. Cô bé đang đi cùng với một cô gái khác đang nói chuyện rôm rả và trên môi nở một nụ cười mà anh nghĩ từ ngày sẩy ra phụ việc với ông bà Ngư và Văn Thiên đã rời đi đó, thì cô bé không bao giờ cười được nữa chứ.
Nhưng đến nay anh lại càng thấy thêm chua sót khi biết sau vụ việc đó cô bé đã bị ảnh hướng và bị chấn động mạnh, cả ngày hôm đó một cô gái bé nhỏ, đã dầm mưa mấy tiếng đồng hồ mà không ai để ý, kết quả cô bé đã bị ngất lịm đi, may mắn thay là có một người làm ở Thượng Quan tìm được. Cô đã nằm liệt giường gần một tháng trời, do còn quá nhó nên nghe bác sĩ nói cô bé đã bị ảnh hướng đến cả dây thần kinh não vì bị chấn động mạnh nên có thể cô bé sẽ mất hoàn toàn chí nhớ của mình, nên Thanh Thu đã không còn nhớ được việc gì nữa cả, kể cả anh cô cũng không nhớ rõ nữa, chỉ coi anh như là một người chủ, còn cô thì là một người làm.
Anh đổ hết tọi cho bố của mình, ông thật tàn nhẫn từ đầu ông định đưa cô bé vào trẻ mồ côi không muốn nuôi, nhưng do có ông Nội đã nói vào thay là hãy để cô bé đến lúc cô tròn 18 tuổi ông sẽ làm mai cho cô bé lấy một người, rồi thì sau đó gia đình không phải suy nghĩ gì với cô nữa. Thanh Thu cách đây một năm đã thôi không còn đi học, cô đã chính thức làm người giúp việc cho gia đình anh, càng lúc khoảng cách của anh và Thanh Thu càng xa nhau hơn. Anh không biết làm gì để giúp cho Thanh Thu cả. Anh thực sự là bị nép vế bởi ba của mình.
Anh tiến lại gần Thanh Thu, mấy cô gái người làm khác thấy thế, thì ngước hết mắt lên nhìn và thì thầm khẹn ngợi vẻ đẹp nam tính của anh. Anh đến gần cô, cô bạn gái đứng bên cạnh cô mắt mũi sáng lên nhìn anh say đắm.
Anh nhìn Thanh Thu một lúc rồi nói, „cô vào trong phòng tôi, tôi nhờ cô treo hộ tôi bức tranh hôm qua tôi mới mua.“
Anh nói xong đi lướt qua cô rồi tiến thẳng đến phòng mình, còn cô thì vẫn ngơ ngác không hiểu gì, cô bạn bên cạch giống hệt cô cũng ngơ ngác không kém. Anh quay đầu lại hỏi cô, “không đi sao?“
Cô giật mình,, thân hình nhỏ nhắn mái tóc đui ngựa chợt tung lên chạy theo anh, anh vẫn ngang nhiên đút tay vào túi đi trước còn Thanh Thu lẽo đẽo theo sau. Khi đến phòng anh, tay anh chỉ vào tấm ảnh to được bọng cẩn thận dựng ở dưới đất cạnh cái bàn, rồi nói, „cô hãy bóc nó ra vào treo trên cái đinh ở trên tường kia cho tôi.“
Nói xong anh đi đến cái ghế lấy một quyển sách ở cái giá sách bện cạnh, rồi ngồi xuống ghế đọc sách, còn cô bắt tay vào công viêc, bóc cái bọc của cái ảnh ra, cái ảnh thật đẹp nó là ảnh sơn màu là một cảnh biển lúc mặt trời sắp lặn xuống, được để trong cái khung gỗ đắt tiền màu vàng làm cang tôn thêm cái mầu của thủy chiều cho bức ảnh. Rồi sau đó Thanh Thu lấy một cái ghế ở gần đó cởi giày mình ra cầm cái khung ảnh trèo lên chiếc ghế để treo bức ảnh lên cái đinh đã được đóng chắc chắn trên tường kia.
Cô treo xong cái ảnh ngay ngắn thì trèo từ trên ghế xuống, Thư Quân liếc nhìn chiếc ảnh rồi nói, „nó vẫn không thẳng đâu treo lại đi.“
Cô nghe thấy thế hơi cau mày rồi lại trèo lên ghế ngắm lại cái ảnh rồi chỉnh chỉnh lại, đến khi thấy không còn chỗ nào để chỉnh nữa thì mới trèo xuống ghế. Vừa định bước xuống thì Thư Quân lại thốt lên,“vẫn chưa thẳng đâu, nhìn lại đi.“
Lần này cô cảm thấy khó chịu rồi nói,“nhưng tôi thấy thẳng rồi mà?“
Thư Quần đang đọc sách ngước lên nhìn cô, rồi trầm tư nói tiếp,“từ chỗ tôi nhìn không thấy thẳng.“
Cô đứng dậy đi ra chỗ anh để nhìn xem cái ảnh nó không thẳng ở chỗ nào, đi đến gần cô hơi cúi người xuống để đúng tầm nhìn của anh và quay sang chỗ phía cái ảnh được treo trên tường rồi nhìn nó. Lúc này cô với anh quả thực là rất gần nhau. Anh ngửi được mùi hường thơm mát từ trên người cô phản ra, anh ngước lên nhìn cô đôi mắt anh đọng lại trên từng đường nét của khuôn mặt cô, nước da trắng mịn màng, cái mũi thẳng tắm và đôi mắt to, vẫn sáng ngời như hồi nào, cùng với đôi lông mi dày và cong veo hơi rung lên đông đậy mỗi khi cô chớp mắt.
Cô quay sang nhìn anh, nhưng anh không phát hiện ra. Cô hỏi nhưng anh vẫn không hay, cô lấy tay mình khua khua trước mắt anh thì lúc đó anh mới giật mình tỉnh lại. Rồi anh ngượng ngùng hỏi lại cô, „cô bảo gì? Tồi không nghe thấy?“
Thanh Thu nở một nụ cười thiên thần rồi nhắc lại, „tôi thấy cái ảnh nó rất thẳng rồi đó.“
Anh lúng túng nhìn vào cái ảnh trên tường rồi ấp úng nói, “ờ ờ, được rồi... cảm ơn cô, cô có thể đi.“
Cô cúi đầu chào, rồi ra đặt lại chiếc ghế ngay ngắn vào cạnh cái bàn, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài và đóng cửa lại. Ngay sau khi cái cửa được đóng, tay anh cũng đóng lại quyển sánh rồi đứng lên, đi đến cái giường rộng lớn thả mình nằm lên đó, mắt quay về phía bức ảnh được treo thẳng tắm trên tường kia, rồi thở dài và nhắm nghiền mắt lại...
Một chàng trai đẹp, ngồi ở hạng nhất trên một cái máy bay từ Mỹ về Đài Loan, tay cầm một tờ báo đang chăm chú đọc nó. Mấy cô nhân viên hết cô này đến cô khác muốn ra để bắt chuyện với anh, một cô lấy hết can đảm của mình đi đến gần anh rồi hỏi,“xin lỗi ngài, tôi có .. thể hỏi.. ngài một chút được không ạ?“
Chàng trai nghe thấy tiếng nói thì bỏ tờ báo xuống, khuôn mặt đàn ông, đẹp trai đến cực điểm, từng đường nét hoàn hỏa trên khuôn mặt anh, làm cho cô nhân viên muốn hỏi mà cứ sững sờ nhìn anh không chớp mắt. Khuôn mặt mịn màng, trắng trẻo, chiếc mũi dọc dừa thẳng tắm, chạy xuống đôi môi mỏng đầy quyến rũ, đôi mắt đen sâu, đôi lông mày rậm theo đướng cong chạy dài qua đến viền mắt kia, tất cả toán lên thành một cái đẹp khó tả.
Anh nhìn cô nhân viên rồi cười một nụ cười ςướק hồn người và cất lên một giọng nói trầm ấm ***y hỏi lại,“yes? Cô có chuyện gì không?“
Cô tiếp viên ấp úng, cái mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, rồi thẹn thùng nói. „Ngài .. Ngài.. Ngài có ... có. có. Cần dùng gì nữa không ạ.“ Đó thực sự không phải là câu hỏi mà cô tiếp viên này muốn hỏi anh, nên mấy cô bạn đứng đằng trong nghe được thất vọng tràn trề mà nguyền rủa cô bạn cùng làm với mình kia.
Anh lại cười và nói, „không, cảm ơn cô. Tôi đủ rồi.“
Cô tiếp viên buồn rầu đi vào trong, anh nhìn theo cười cười rồi đưa tờ báo lên đọc tiếp.
Chiếc máy bay hạ cạnh xuống sân bay Đài Loan. Anh đứng lên đeo một cái kính râm đen nhánh và bóng loáng lên, làm che đi con mắt của mình. Mấy cô tiếp viên hàng không cúi đầu chào anh, vẻ mặt nuối tiếc nhìn anh bước xuống máy bay.
Anh bước ra khỏ sân bay kéo theo một cái va ly, tay kia đưa điện thoại di động lên bấm, tướng mạo thanh cao, anh mặc một đồ Vést đen nhìn như siêu mẫu đi trong sân bay, làm ai ai cũng phải ngoái theo nhì tưởng ở đây đang được đóng phim.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay