Ép Yêu 100 Ngày - Chương 75

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô Dọn Ra Ngoài Đi 
Đáy mắt còn chưa ngập nước, cô liên giơ tay lên che mặt, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, không muốn khóc, ép buộc mình không được khóc.
Cô đã không còn là bạn gái của Ngô Hạo, cũng không thể giống như 10 năm trước đây, hở cứ đau khổ, khó khăn là lại có thể dựa lên vai hắn mà khóc.
Bây gườ cô chỉ có một mình, dù cho cô có một mình trong đêm dài đằng đẵng khóc đến đứt từng khúc ruột, cũng sẽ không có ai đau lòng, không có ai quan tâm.
Vì vậy, cô không được khóc.
Huống chi, Lục Bán Thành đối với cô mà nói chẳng là cái thá gì cả, cô tại sao lại phải rơi lệ vì hắn?
Hắn chỉ ký hợp đồng với cô thôi, ngay cả trước mặt người phụ nữ khác, hắn cũng không hề thừa nhận cô là vợ của hắn, không phải sao?
Không phải hai người họ đã từng gặp nhau sao, bây giờ hắn vui vẻ thoải mái, còn cô lại cực khổ chật vật, nhìn thấy quá rõ ràng rồi không phải sao?
Một người phụ nữ có thể làm nũng, có thể gào khóc, có thể mềm yếu, nhưng đó là vì khi đó sau lưng cô ta có một người đàn ông yêu cô tha thiết để dựa dẫm, để dung túng.
Còn cô có cái gì chứ, lúc Ngô Hạo phản bội cô, lúc Lục Bán Thành *** cô, lúc cô phá bỏ đứa con của mình, cô ngoại trừ kiên cường còn có thể làm gì khác hơn cơ chứ?
Vì vậy, lúc này chật vật khổ sở thì có tác dụng gì, chi bằng cô nghỉ ngơi cho tốt, sau đó suy nghĩ tìm một đối tác tốt hơn Lý tổng kia để hợp tác.
. . . . . . .
Hứa Ôn Noãn có trữ sẵn một bộ quần áo trong công ty để tránh khỏi trường hợp cần thiết lại không có mà dùng, lúc này cô ngủ trên ghế salon trong phòng nghỉ ngơi của công ty một đêm, không về nhà của Lục Bán Thành.
Cả ngày cả đêm bận bịu làm việc trong công ty, đến giờ thì đến quán cơm gần công ty ăn gì đó, sau đó lại tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ, đến khi toàn thân mệt mỏi rã rời, về đến nơi đó tắm rửa sạch sẽ leo lên giường là có thể ngủ ngay lập tức, đến lúc đó cô mới lên tàu điện ngầm trở về nhà của Lục Bán Thành.
Có thể vì tối qua Lục Bán Thành đưa phụ nữ về nhà, Hứa Ôn Noãn lần này đứng dưới nhà Lục Bán Thành, lại ngước đầu lên, tìm nhà của Lục Bán Thành trước, thấy tối hù, mới biết là trong nhà không có ai, cô mới lên lầu.
Cô mở đại một đèn trong phòng khách, sau đó đi vào phòng mình, tùy tiện bỏ túi lên giường, tìm khăn và đồ ngủ, đi đến nhà vệ sinh.
Tắm nước nóng, cả người cô thư thái hơn rất nhiều, Hứa Ôn Noãn đi vào phòng ăn, muốn rót một ly nước uống, vừa chuẩn bị bưng nước quay về phòng ngủ, lại nghe thấy tiếng mở cửa.
Hứa Ôn Noãn căng thẳng một hồi, liền quay đầu, đúng lúc thấy Lục Bán Thành đi vào.
Dạo trước hắn không về nhà, sao mấy ngày nay lại thường xuyên về như vậy chứ?
Sức cầm ly nước của Hứa Ôn Noãn tăng lên, kinh ngạc trong mấy giây một lát, sau đó liền cụp mắt, không nhìn Lục Bán Thành nữa.
Lục Bán Thành vừa vào nhà liền chú ý đến Hứa Ôn Noãn, cũng tinh tường nhìn thấy cô nhìn mình khi vào nhà, biểu hiện lại có chút khác thường.
Cô không hoan nghênh hắn về nhà sao? Cũng phải, cô còn mong vĩnh viễn hắn sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa mà,… Lục Bán Thành tự trào hai câu, sau đó tùy ý ném chìa khóa xe, khom người thay giày.
Lúc hắn đứng dậy Hứa Ôn Noãn cũng không nói gì với hắn mà đi vào phòng.
Cô muốn khóa trái cửa?
Lục Bán Thành càng trào phúng hơn, hắn tựa trên tủ giày, nhìn chằm chằm cánh cửa Hứa Ôn Noãn đang chuẩn bị đóng cửa, không hiểu xảy ra chuyện gì, trong đầu hắn lại bật thốt lên một câu: “Tối qua không phải cô đi rồi sao? Bây giờ còn quay về làm gì?”
Lúc nghe thấy câu này, Hứa Ôn Noãn đang đóng cửa dừng lại động tác, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Có thể là tối qua cô qua đêm ở bên ngoài, lại không nghỉ ngơi cho tốt, lúc này cả người cô lại trông có vẻ rất tiều tụy, hốc mắt còn có một quầng thâm…
Lục Bán Thành nhìn cô ba giây, liền dời tầm mắt.
Hắn có chút ảo não, sao bản thân mình lại nói như vậy, lại có chút buồn bực chính mình.
Đầu tiên là biết cô mang thai, sau đó lại biết cô ***, cô tự tiện ςướק đi sinh mệnh của đứa con của hắn mà chẳng có chút mảy may chần chừ, cứ trách hắn sai ngay từ đầu, lại phán cho con hắn tội ૮ɦếƭ, quá quyết tuyệt, quá đáng sợ, khiến cho hắn biết rõ ràng rằng trong lòng cô hắn hoàn toàn không có vị trí và trọng lượng nào.
Hắn thích cô, thật lòng thật dạ thích cô, nhưng yêu một người đâu đồng nghĩa với bỏ qua tự ái của bản thân?
Tất cả tôn nghiêm của hắn đều bị cô chà đạp, nhưng hắn cũng không thể chịu đựng được như vậy, năm lần bảy lượt nhìn thấy cô còn muốn mềm lòng?
Càng muốn, hắn càng buồn bực, liền đi về phía phòng ngủ chính thật nhanh.
Người còn chưa đến cửa phòng ngủ chính, cửa phòng Hứa Ôn Noãn còn chưa đóng, liền đi ra khỏi phòng, cô không có gọi tên của hắn, chỉ kêu: “Này”
Lục Bán Thành dừng lại, không nhìn cô.
Từ đêm hắn biết cô *** con trai của hắn, ngoại trừ buổi tối hôm trước hắn về nhà nghe thấy cô ho khan, sau đó hôm nay nghe thấy cô nôn trong nhà vệ sinh hình như đây là tiếng gọi duy nhất cô phát ra.
Lúc Lục Bán Thành đang thất thần Hứa Ôn Noãn bước chân rất nhẹ, đi đến bên cạnh hắn, cô đứng xa xa rũ mi mắt, không nhìn hắn và chỉ giơ một cái túi lên trước mặt hắn.
Không cần mở ra, chỉ cần nhìn sơ qua một cái, Lục Bán Thành liền biết chắc chắn trong túi này là tiền.
Cô thấy hắn không nhận, cũng không ngước đầu lên nhìn hắn mà vẫn cụp mắt như vậy, giọng nói rất nhỏ vang lên: “Lần này cũng vậy, một trăm ngàn.”
Nói xong, cô cũng chẳng cho hắn thời gian để phản ứng mà khom người để túi xuống dưới chân hắn, sau đó đứng dậy đi về phòng.
Lục Bán Thành cắn chặt răng, nhìn chằm chằm túi trên mặt đất một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ hồng nhìn ngoài cửa sổ.
Đúng, những năm gần đây, hắn chưa từng yêu ai, cho đến bây giờ, hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân mình yêu cô đến đâu.
Nhưng hắn biết rất chắc chắn một điều rằng cô là một người rất quan trọng đối với hắn.
Ngô Hạo ở bên cô 10 năm, có thể cô không biết, cô cũng tồn tại trong sinh mạng của hắn 10 năm.
Mới ra nước ngoài, một mình ở nơi đất khách quê người, khi đó hắn còn nhỏ, còn có chút luống cuống, khi đó cô ở bên này, nhưng cô là người duy nhất dùng internet để tán gẫu, cô khiến hắn cảm thấy rất ấm áp, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ như in cảm giác ấm áp đó!
Sau khi về nước, hắn lại càng ngày càng bận rộn, làm gì có thời gian chơi game, sở dĩ cứ dành một chút thời gian ra online, là bởi vì cô.
Khi hắn biết cô là người đó, hắn thật sự muốn đối xử với cô thật tốt, nhưng mọi chuyện lại phát triển đến nước này, tất cả đều đã biến thành hận thù.
Lúc không gặp cô thì không sao, hắn còn có thể kiềm chế được, nhưng vừa nhìn thấy cô, hắn cứ bị dày vò, vừa muốn xem cô như người xa lạ, lại vừa muốn dính lấy cô quấn quít không rời, rốt cuộc, hắn phải làm thế nào với cô mới đúng đây? Hay là cứ để mặc cho mọi chuyện muốn ra sao thì ra. . . .
Trong lòng Lục Bán Thành có chút không cam lòng, hắn chưa bao giờ biết trong xương tủy mình lại có một nỗi nhớ nhung da diết khiến hắn mệt mỏi như vậy.
Hắn nghĩ nếu cô không yêu hắn, thì hận hắn cũng tốt… dù sao, hắn cũng là một loại tình cảm, dù sao cũng còn tốt hơn là không có bất kỳ tình cảm gì, không còn chút quan hệ gì, không phải sao?
Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành đột nhiên nhìn Hứa Ôn Noãn: “Cô dọn ra ngoài đi!”
Hứa Ôn Noãn dừng bước chân, có chút khó chịu đưa lưng về phía hắn, không nói gì.
“Khi nào cha mẹ tôi muốn gặp tôi sẽ liên lạc với cô.” Lục Bán Thành nhìn bóng lưng của Hứa Ôn Noãn một chút, có chút không biết nên đối mặt với sự bình tĩnh của cô như thế nào, dời tầm mắt, lại mở miệng nói: “Dù sao cũng đều là người trưởng thành, có chút chuyện rất khó xử, tôi cũng không muốn làm phiền cô…”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại nói: “Giống như tối hôm qua vậy…”
Trong nhà yên tĩnh chừng một phút, Hứa Ôn Noãn quay đầu lại, sắc mặt bình tĩnh thẳng thắn nói: “Được.”
Cô thẳng thắn như vậy khiến Lục Bán Thành cười khẽ.
Đúng vậy, ban đầu hắn ỷ vào một triệu của mình mà yêu cầu cô đến đây ở.
Bản thân cô chắc hẳn không muốn đến đây, bây giờ hắn nói câu này để cô đi, sợ là cô cúng heo còn không kịp nữa, đúng không?
Lục Bán Thành có chút không rõ ràng, hắn là không vượt qua được cô, hay là không vượt qua được tình cảm của bản thân mình, rõ ràng là cố gắng làm khó làm dễ cô, nhưng lại giống như đang ђàภђ ђạ chính bản thân mình vậy, nhưng hắn vẫn nói tiếp: “Tốt, ngày mai cô thu dọn một chút đi…”
“Không cần.” Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Hứa Ôn Noãn liền cắt ngang lời nói của hắn: “Bây giờ tôi sẽ lập tức thu dọn rồi rời đi.”
Lục Bán Thành nghĩ mấy câu trong đầu liền không nói ra được, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Được, nhớ mang tất cả những đồ vật mà cô đem tới đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô cứ chạy đi chạy lại lấy đồ.”
Hứa Ôn Noãn không nói gì, liền cất bước đi vào phòng.
Cách một lúc, Lục Bán Thành nghe thấy tiếng trong phòng cô có tiếng kéo phec mơ tuya, sau đó lại là một loạt những tiếng loạt soạt vang lên.
Hắn đứng trong phòng khách nghe một lúc lâu, khom người nhấc túi tiền lên, đi vào phòng ngủ chính.
Đóng cửa, hắn nằm lên giường, bình tĩnh nhìn chằm chằm trần nhà.
Tối qua hắn thức trắng cả đêm, bây giờ hắn thật sự rất mệt mỏi, nhưng hắn không thể nào ngủ được.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng kéo vali lại, đầu Ng'n t đặt trên giường của hắn run khẽ, vẫn duy trì tư thế như vậy, nằm không nhúc nhích.
Tử giày có tiếng mở ra, hắn nghe thấy tiếng cô mang giày, nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt dra giường.
Cửa bị mở ra, sau đó đóng lại.
Bên tai lại trở nên yên tĩnh, trong lòng Lục Bán Thành cảm thấy trống rỗng, hết rồi.
Hắn giơ tay lên che ***, nằm yên một hồi, lại đứng dậy, đi chân trần đến trước cửa sổ.
Cách cửa sổ, hắn nhìn thấy cô vất vả kéo vali từ trên lầu ra.
Có thể là có rất nhiều đồ, vali khá nặng, cô đi rất khó khăn.
Mãi cho đến khi bóng cô biến mất khỏi tầm mắt, Lục Bán Thành mới cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn chân trần của mình, sau một chốc mới từ từ quay trở vào trong, cầm chìa khóa xe, sau đó cũng ra khỏi nhà.
Từ bãi đậu xe dưới tầng hầm đi ra, lúc quẹo trái Lục Bán Thành nhìn qua kính chiếu hậu, lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang ngồi trên thùng đựng hành lý, cúi đầu gọi điện thoại.
Hắn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi từ từ từ từ, tốc độ chạy ở mức… chậm nhất, hạ cửa kính xe, từ từ lái qua mặt cô.
Tất cả sự chú ý của Hứa Ôn Noãn đều ở trong điện thoại nên không nhận ra sự có mặt của hắn.
Cô nói gì hắn cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Mình tưởng cậu ngủ rồi nên mới nhắn tin cho cậu,… Đậu Phộng Nhỏ không khỏe sao? Vậy có đi bác sĩ khám chưa? À, có bác sĩ Hạ đến xem là tốt rồi… Đúng vậy, đã lâu không gặp bé con, khi nào rảnh đi, khi nào rảnh mình sẽ ghé qua thăm bé một chút…”
Đậu Phộng Nhỏ……. Cô đang gọi điện thoại cho Tiểu Ái sao?
Lục Bán Thành vừa nghĩ, lại nghe thấy tiếng Hứa Ôn Noãn nói: “…..Ừ, có chút chuyện gấp…”
Cô ngập ngừng như đó là chuyện rất khó nói vậy, lúc sau mới nói: “Tiểu Ái, mình muốn mượn tiền cậu,… Ừ, là trả lại cho hắn… Không phải, lúc trước Anh Sinh không có ở Bắc Kinh nên mình không dám mượn tiền, dù sao cũng là tiền của Anh Sinh, mà con số này cũng không phải là nhỏ, mình chỉ không dám nói trực tiếp với cậu,… Nếu như cậu có tiền thì mình nhất định sẽ trực tiếp tìm cậu mà mượn, chỉ sợ làm ảnh hưởng tình cảm vợ chồng cậu mà thôi…”
Hắn trong miệng của cô, là hắn đúng không?
Lục Bán Thành cầm tay lái mạnh thêm một chút.
“… Mình biết, Anh Sinh sẽ không để ý,… được rồi, mình mời cậu ăn cơm được chưa? Ừ……. Còn cần tám trăm ngàn nữa… Tiểu Ái, mình nghĩ có thể rất lâu sau mình mới tiết kiệm đủ để trả cho cậu, mình biết bây giờ cậu cũng không vội, mình sẽ viết giấy nợ cho cậu…”
Quả nhiên là hắn,……. Cô muốn mượn tiền của Tiểu Ái để trả hết số tiền còn lại cho hắn,… vừa nãy nhìn thấy cô ngồi bên lề đường vô cùng đáng thương, không ngờ mới đây không ngờ cô lại gọi điện thoại là muốn tìm cách để rũ bỏ toàn bộ quan hệ với hắn… cô vẫn không chú ý đến những gì hắn làm, những gì hắn nói, sẽ không xem hắn là bất cứ cái gì trong lòng?
Lục Bán Thành đột nhiên đạp chân ga thật mạnh, xe hắn đột nhiên lao vút đi.
Lục Bán Thành nhận được tiền, chỉ có điều không phải là Hứa Ôn Noãn giao cho hắn mà là lúc hắn đến nhà Cố Dư Sinh chơi, Tiểu Ái đưa cho hắn.
Đương nhiên, Tiểu Ái không nói đó là tiền Hứa Ôn Noãn mượn cô mà chỉ nói Hứa Ôn Noãn nhờ cô đưa cho hắn số tiền này.
-
Đêm đó, Hứa Ôn Noãn vừa đi, loáng một cái đã hơn 20 ngày Lục Bán Thành không gặp lại cô.
Đầu tháng năm Lục Bán Thành vì phải đi công tác nên qua Mĩ nửa tháng.
Khi trở về Bắc Kinh đã vào hạ, buổi tối thời tiết vẫn nóng đến điên người.
Trên dương trở về Bắc Kinh, có hai tai nạn xảy ra trên đường, thêm kẹt xe khiến người ta rối tinh rối mù, đợi đến khi hắn vào thành đã là mười hai giờ khuya.
Tìm đại một nhà hàng ăn cơm xong, Lục Bán Thành thấy chỗ đó gần công ty nên muốn đến văn phòng nghỉ ngơi, ngày mai có thể ngủ nướng thêm một chút, liền quẹo vào công ty, xử lý một chồng tài liệu của ngày mai xong, lúc này hắn mới lái xe trở về nhà.
Dừng hẳn xe xong, hắn đi thang máy lên lầu.
Trong thang máy lúc đi đến lầu 12, hắn nhận được tin nhắn WeChat của mẹ hắn gửi tới.
Lúc trả lời được phân nửa, cửa thang máy mở ra, hắn vừa bước ra vừa gõ màn hình điện thoại.
Lúc đứng trước cửa vừa mới chuẩn bị nhập password vào nhà, phía sau lại có một giọng nói quen thuộc: “Lục Bán Thành.”
Cả người Lục Bán Thành cứng đờ, đứng yên hai phút, mới từ từ nhìn về phía phát ra tiếng gọi.
Hứa Ôn Noãn ngồi trên bậc cầu thang thứ hai, đôi mắt đỏ hồng, kinh ngạc dõi theo hắn.
Hứa Ôn Noãn gầy hơn lúc trước rất nhiều, tóc tai toán loạn, cả người tiều tụy lại chật vật.
Cô nhìn ánh mắt của hắn, hoang mang và bất an, hình như gặp phải chuyện gì đó rất khốn khó, mới đến nhờ hắn giúp đỡ, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Lục Bán Thành thấy cô cứ yên lặng không nói gì, cũng không nói gì nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó lại coi như cô không tồn tại, thu lại tầm mắt, quay đầu, ngẩng đầu lên, vững vàng bấm mật khẩu mở cửa.
“Tách tách tách” tiếng của máy móc hoạt động trong hành lang yên tĩnh nghe có vẻ đặc biệt chói tai.
Nghe thấy tiếng răng rắc khi nhập chính xác mật khẩu, Lục Bán Thành mở khóa cửa, đưa tay ra mở đèn, ánh sáng chói mắt Hứa Ôn Noãn, sau đó liền gọi Lục Bán Thành đang bước vào nhà lần nữa: “Lục Bán Thành!”
Lần này, âm lượng của cô lớn hơn lần gọi trước rất nhiều.
Lục Bán Thành nghe thấy rất rõ ràng nhưng lại không quay đầu lại, thậm chí ngay cả động tác vào nhà cũng dứt khoác không có chút ngập ngừng nào, thẳng tay đóng cửa.
Cửa dần khép lại như càng khiến Hứa Ôn Noãn gấp hơn, cô đột nhiên đứng lên, nhào đến trước cửa nhà, dùng sức ngăn hắn đóng cửa.
Lục Bán Thành vẫn đưa lưng về phía LụcBán Thành,nhíu mày một hồi, vẫn không để ý đến cô mà dùng thêm sức đóng cửa.
Cô làm sao cô thể địch nổi sức của hắn, cô hầu như đã dùng hết sức lực của cơ thể nhưng vẫn không thể ngăn nổi cánh cửa đang từ từ đóng lại, khi cô nhìn thấy cửa hầu như sắp khép kín lại, Hứa Ôn Noãn liều mình duỗi cánh tay ra, chen vào khe cửa mà tóm lấy tay của Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành như bị điện giật, liền run lên một cái, sau đó vung tay một cách tàn nhẫn.
Hứa Ôn Noãn bị hắn vung đến nỗi lảo đảo lùi về phía sau hai bước, nhưng cánh tay quật cường bám lấy cánh tay của hắn vẫn không buông ra: “Lục Bán Thành, tôi tìm anh có việc…”
Đầu Ng'n t của Lục Bán Thành cứng đờ, không hất cô cũng không quay lại nhìn cô mà bình tĩnh lạnh nhạt chẳng có chút mảy may lưu luyến hay mềm lòng nào: “Xin lỗi, tôi nghĩ giữa tôi và cô đã không còn gì để nói…”
Nói xong, hắn liền rút tay ra khỏi tay cô.
Cô vội vàng dùng tay khác bám chặt lấy cánh tay hắn, như bám chặt lấy nhánh cỏ cứu mạng vậy.
Hắn có thể cảm giác được bàn tay cô đầy mồ hôi, tiếng cô nói nhỏ đến mức đáng thương, cầu xin rất rõ ràng: “Tôi tới tìm anh, cầu xin anh giúp tôi một chuyện, được không? Tôi biết anh hận tôi, có thể…”
Cũng không biết cô có chuyện gì mà lại khó giải quyết và khó nói đến nỗi nói năng lộn xộn: “…Có thể chúng ta tốt xấu gì cũng quen nhau, anh coi như là vì quen biết mà giúp tôi một chuyện được không?”
“Quen biết?”
Lục Bán Thành vốn đang im lặng nghe cô nói nhưng đột nhiên lại quay đầu nhìn thẳng cô bằng một ánh mắt sắc bén: “Nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc trước người ước gì chúng ta chưa từng quen biết nhau chính là cô mà?”
“Hứa Ôn Noãn, trong mắt cô, tôi là cái gì? Cô gọi đến thì đến, cô đuổi đi thì tôi phải đi sao?”
“Tôi cho cô biết, tôi không cần biết cô nhờ tôi giúp cái gì, tôi cũng sẽ không giúp! Tôi khuyên cô đừng nên ở chỗ này lãng phí thời gian nữa, cũng đừng hao tâm tổn sức với tôi, chi bằng dùng thời gian đó suy nghĩ cách khác đi! Vì vậy, xin mời cô rời khỏi đây ngay lập tức dùm cho!”
Có thể là do giọng nói của hắn qua nghiêm khắc, cũng có thể là ánh mắt của hắn quá đáng sợ khiến cô run lên hai lần, sau đó thật sự sợ hắn mà lông mi rũ xuống, hai tay bắt lấy cánh tay hắn của cô rõ ràng có chút giảm lực.
Hắn cho rằng cô sẽ buông tay, có thể khi hắn cho rằng cô sẽ buông ra thì cô lại lần nữa nắm chặt tay hắn, còn chặt hơn so với lần trước.
“Buông ra!” Lục Bán Thành thấy cô không có dấu hiệu muốn buông tay liền nói tiếp: “Đừng bắt tôi phải động thủ!”
Hứa Ôn Noãn bị lửa giận của hắn dọa sợ, không dám nhìn hắn nhưng vẫn nắm chặt tay hắn, còn nói đứt quãng: “Cầu xin anh cứu ông ấy, tôi cầu xin anh hãy cứu ông ấy đi!”
Lục Bán Thành chẳng hỏi người trong miệng cô là ai, liền giơ tay lên mở đầu Ng'n t đang nắm chặt cánh tay hắn ra.
Hắn dùng lực mở những đầu Ng'n t mềm mại mảnh khảnh của cô ra, khiến cô đau đớn.
Nhưng cô lại làm như không cảm nhận được vậy, lại cố chấp bắt lấy tay hắn.
Cô đã khiến hắn mất hết sự kiên nhẫn, chưa được hai ba giây cô đã bị hắn dùng sức một cái, hất từ cửa phòng của hắn văng va vào cửa thoát hiểm.
Sau lưng cô ***ng vào cửa đau đớn, khiến cô nhíu mày nhưng vẫn không phát ra một *** rỉ nào, lại nói với hắn: “……..Là ba của tôi ba của tôi xảy ra chuyện rồi, chỉ có anh mới có thể cứu ông thôi…..”
Lục Bán Thành đưa lưng về phía Hứa Ôn Noãn, lúc hắn nghe thấy chữ ba này thì động tác đóng cửa liền dừng lại.
“……nửa tháng trước ông ấy đi kiểm tra sức khỏe, lúc xét nghiệm máu có vấn đề, nhất định phải thay tủy, bệnh viện tìm tủy một lúc lâu, lại chỉ có một mình anh có tủy phù hợp thôi…”
Yên tĩnh trên hành lang bị phá vỡ bởi tiếng giải thích khẽ khàng của Hứa Ôn Noãn.
Giọng nói của cô vừa đáng thương mà lại vừa bất lực, trong lòng Lục Bán Thành sau khi nghe xong lại có một làn sóng đánh vào khiến hắn cực kỳ đau đớn.
“……Hơn nửa tháng nay tôi tìm anh rất cực khổ, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm anh mà thôi…”
Ý của cô là, nếu có người thứ hai phù hợp, cô nhất định sẽ không tìm đến hắn?
Cũng đúng, nếu không phải cô không còn đường nào để đi thì cô sẽ chủ động xuất hiện trước mặt hắn sao?
Lúc trước hắn để cô ra khỏi nhà, cô còn thẳng thắn lưu loát không chút chần chừ ra đi mà, lại còn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Ái vay tiền, bộ dạng kia lúc này thoáng cái đã biến mất rồi…
Hắn biết rõ cô bị ép không còn lựa chọn nào khác, nhưng hắn lại phát hiện trong lòng hắn vẫn muốn giúp cô.
Trong lòng Lục Bán Thành có chút cay đắng.
Hứa Ôn Noãn giải thích rõ ràng xong nhìn bóng lưng Lục Bán Thành một chút, sau đó thấy hắn không lên tiếng, lại sợ hắn không đồng ý, liền nói: “Chỉ cần anh chịu cứu ba tôi, anh muốn sao cũng được, điều kiện gì tôi cũng sẽ chấp nhận…..”
Hắn còn chưa muốn bàn điều kiện với cô, cô lại chủ động mở miệng trước, trong mắt cô, hắn là người xưa nay không phải là thật lòng tốt với cô mà cái gì cũng tùy thuộc vào điều kiện sao?
“Cô có thể cho tôi cái gì?” Lục Bán Thành có chút trào phúng, không chờ cô nói hết lời liền quay đầu nhìn cô, vừa bình tĩnh lại vừa vô tình hỏi tiếp: “Hay là, cô có thể mang lại cái gì cho tôi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay