Ép Yêu 100 Ngày - Chương 57

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chữ Trên Tiền Giấy
Ngô Hạo há miệng, không nói được gì.
Lục Bán Thành dựa vào ghế ngồi một lúc, có thể là hắn uống nhiều rồi nên muốn đi vệ sinh, đứng dậy, bước đi loạng choà loạng choạng.
Trong phòng khách bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Qua một lúc lâu, Ngô Hạo lại thấp giọng mở miệng nói: “Anh Sinh, có phải anh thấy em rất khốn nạn, rất không đáng mặt đàn ông phải không?”
Hắn không đợi Cố Dư Sinh trả lời liền nói tiếp một mình: “Trong lòng anh rất xem thường em rồi đúng không? Em không ngốc, em hoàn toàn có thể nhìn ra được, anh không đồng ý với cách làm của em, ghế em kéo anh không ngồi, ly em gọi nhân viên lấy anh cũng không ***ng…”
Ngô Hạo khẽ cười thở dài một hơi, trên mặt sầu bi và mờ mịt, lại tiếp tục lên tiếng: “…Có điều, anh Sinh, đêm nay anh chịu đến đây, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi…”
Ngô Hạo đột nhiên cảm thấy, nhưng lời Lục Bán Thành nói dù có chút khó nghe nhưng còn tốt hơn thái độ khinh thường không để vào mắt của Cố Dư Sinh nhiều.
Ngô Hạo uống mấy ngụm R*ợ*u, mới lên tiếng: “Anh Sinh, sao anh lại đến đây?”
Cố Dư Sinh không thừa nước ***c thả cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Cấp ba tôi có quen Tần Chỉ Ái hay không?”
“Sao bỗng nhiên anh lại hỏi em chuyện Tiểu Ái? Không phải anh có tình ý gì với Tiểu Ái đó chứ?”
Kết hôn thất bại, bây giờ vợ cũng không biết đi đâu rồi mà ở đây lo chuyện bao đồng… Cố Dư Sinh mở mắt, nhìn lướt qua Ngô Hạo, không nói gì thêm.
Bạn bè nhiều năm, Ngô Hạo nhìn thấy là hiểu ánh mắt kia của Cố Dư Sinh đang muốn nói gì, ngoẹo cổ nghiêm túc trầm tư suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Cấp ba, anh cũng không thân với Tiểu Ái lắm thì phải?”
“Chưa từng thấy anh và cô ấy tiếp xúc ngầm qua… hồi đó trong lòng anh chỉ muốn đi lính, đối với phụ nữ đều không quan tâm, sao anh có thể để ý đến Tiểu Ái chứ?”
“Nhất định là có ***ng mặt nhau, chính là lúc cấp ba, nha, cũng không phải gặp cô ấy mà là gặp Ôn Noãn…” hay là bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm a…” Ngô Hạo có chút mơ hồ nghĩ đến tình hình lúc đó: “…Nếu như lúc gặp nhau có chào hỏi đôi lời mà được gọi là thân thì thật sự là anh cũng thân với cô ấy đó.”
Ngô Hạo thấy Cố Dư Sinh nhìn mình chằm chằm, không lên tiếng, cho rằng Cố Dư Sinh không tin mình, liền giơ tay lên giống như đang thề, nói: “Anh Sinh, những điều mà em nói chính xác 100% đó, vợ em là bạn tốt của Tiểu Ái, vợ em nhất định sẽ biết mà.”
Cố Dư Sinh thu hồi lại tầm mắt, dựa vào ghế, ngồi yên trong chốc lát, lại đứng dậy.
Trước khi đi, hắn nhớ đến chuyện gì, cúi đầu nhìn Ngô Hạo đang hung hăng uống R*ợ*u, nói: “Hứa Ôn Noãn bây giờ cũng không phải là vợ cậu rồi.”
Lời này của hắn đâm một cái liền thấy máu, *** vào Ngô Hạo đang uống R*ợ*u, hắn sặc, khom người ho khùng khục.
Vừa bước đi một bước, Cố Dư Sinh vừa nghĩ đến chai R*ợ*u của mình đang uống, liền đến quầy thu ngân tính tiền ngay trước mặt Ngô Hạo, sau đó mặt Ngô Hạo chính thức trở nên trắng bệch, Cố Dư Sinh cũng không nói gì nữa, nhanh chân rời đi.
. . . . .
Chẳng lẽ Ngô Hạo nói đúng, lúc cấp ba hắn không thật sự quen cô sao?
Vậy sao hắn lại dùng thư nặc danh qua lại với cô lâu như vậy?
Chẳng lẽ lúc đó hắn không nghĩ đến chuyện tình cảm nhưng vẫn bị cô hấp dẫn, vì vậy nên muốn dùng cách thức liên hệ như vậy để cho mình một con đường lui?
Cố Dư Sinh giống như gặp một vấn đề rất nan giải, suy nghĩ một lúc lâu ven đường, cũng không tìm ra được đáp án.
Trong lòng hắn trở nên buồn bực, muốn châm thuốc hút, hắn sờ sờ, phát hiện mình sốt ruột ra ngoài nên P0'p tiền và TL cũng không mang theo.
Hắn hậm hực thở ra một hơi, mở mắt, nhìn thấy bên cạnh có ngân hàng, không cần thẻ cũng có thể rút, liền đi tới.
Lấy tiền xong, Cố Dư Sinh quẹo qua siêu thị tiện tay cầm hai gói TL ngày thường hắn thích hút, để lên quầy thu ngân.
“Tiên sinh?” đầu ngón tay của nhân viên thu ngân kia đúng lúc chạm vào tiền, có chút buồn bực ngẩng đầu lên nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy tiếng cô ta gọi, lấy tờ tiền kia đưa lên trước mắt.
Tiền giấy đã cũ, chắc là do đã chuyền tay quá nhiều người, chữ viết trên đó cũng trở nên mờ nhạt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy chữ rất rõ ràng.
Trên tờ tiền giấy có năm chữ rất đơn giản.
Nhưng hắn nhìn chăm chú những chữ trên mặt giấy, trong lòng đọc từng chữ một, trằn trọc đọc đi đọc lại nhiều lần, mới hoàn chỉnh ghép lại thành câu
“Tiểu ***, xin lỗi.”
Tiểu ***, xin lỗi…
Tiểu ***… Tiểu A trong thư có nói đến, thời cấp ba hắn đặt biệt danh cho cô là Tiểu ***…
Xin lỗi… hắn làm gì có lỗi với cô sao?
Nếu thật sự như Tần Chỉ Ái và Ngô Hạo nói, lúc cấp ba hắn và cô không quen thân, vậy tại sao hắn lại phải xin lỗi cô?
Còn nữa, sao hắn lại không trực tiếp xin lỗi cô mà lại viết lên tiền?
Chữ viết này là trò chơi từ nhỏ hắn đã biết, là mẹ của hắn chơi với hắn.
Mẹ hắn nói, nếu có gì không thể nói được với người quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình thì viết trên tiền giấy, một ngày nào đó, có thể tờ tiền giấy đó có thể đến tay của người kia.
Những năm gần đây, hắn chưa từng chơi trò này với ai.
Bởi vì cho tới nay, trong sinh mệnh của hắn vẫn chưa từng xuất hiện người quan trọng nhất, mãi đến khi gặp Tiểu Phiền Toái, hắn cho rằng cô là người đầu tiên mà hắn chơi cùng, nhưng cũng chỉ là để hôm đó Tiểu Phiền Toái không buồn nữa, nhưng không ngờ… đã từng… hắn đã từng chơi trò này rất lâu trước đây rồi. . .
Cố Dư Sinh cầm tờ tiền giấy trên tay, bắt đầu run rẩy, hắn bình thường rất bình thản không hề có một chút cảm xúc trên mặt lúc này đã có chút cảm xúc bắt đầu rục rịch.
Nhân viên thu ngân nhìn hắn một lúc, hắn đứng hình một lúc lâu như vậy cũng không có phản ứng, liền đưa tay gõ gõ quầy thu ngân: “Tiên sinh?”
Cố Dư Sinh giật mình, nhìn cô một cái.
“Tiên sinh, anh còn thiếu 100 tệ…” nhân viên thu ngân nhắc nhở hắn.
Cố Dư Sinh lập tức đưa tay ra, móc một tờ 100 tệ khác đặt lên bàn thu ngân.
Cố Dư Sinh cầm thuốc, cũng không lấy tiền thối, liền xông cửa rời khỏi cửa hàng.
Hắn bước rất nhanh, chạy vội đến trước xe mình, kéo cửa xe ngồi vào, đạp mạnh chân ga, liền hướng về phía nhà cũ Cố gia.
Chuyện tuyệt đối không phải đơn giản như Ngô Hạo nói, lúc đó chắc chắn hắn và cô đã xảy ra chuyện gì đó. . .
Bằng không hắn sẽ không viết những lời như vậy xuống tiền giấy.
Chỉ là… tám năm trước cuối cùng hắn đã làm chuyện gì có lỗi với cô? Tại sao trong đầu hắn một chút ấn tượng cũng không có?
Cố Dư Sinh nghĩ, lại tăng tốc, vọt nhanh như bay.
Hắn không để ý đến đèn đỏ, cũng không muốn giảm tốc, chỉ muốn nhanh chóng đến nhà cũ của Cố gia.
Hắn muốn tìm những thứ có liên quan đến thời hắn học cấp ba, có thể sẽ tìm được manh mối gì đó. . . hắn nhất định đã làm mất đi một đoạn ký ức, một đoạn ký ức rất rất quan trọng. . .
Mãi đến khi chuông cửa vang lên ba tiếng, hắn mới nghĩ đến trên xe của hắn có chìa khóa nhà, sau đó vội vàng quay trở lại xe, từ trong cốp tìm một chìa khóa, mở cửa, bước nhanh về phía cửa phòng mình.
Vừa mới đi được nửa đường, liền thấy cửa phòng sáng đèn, cửa bị mở ra, là má Trương nghe thấy tiếng chuông cửa đi ra.
Bà đang ngủ bị đánh thức, cả người có chút mờ mịt, đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Cố Dư Sinh đang bước vào nhà một lúc lâu, mới phản ứng lại được.
Lúc bà còn trẻ, đã là giúp việc cho Cố gia, nhìn thấy Cố Dư Sinh lớn lên, sớm đã đối xử với hắn như con.
Từ đầu năm ngoái, vì Lương Đậu Khấu mà hắn cãi nhau với Cố lão gia không vui, sau đó hầu như cững không về nhà nữa, lúc này nhìn thấy Cố Dư Sinh, bà còn kinh ngạc một hồi, sau đó mới nghênh tiếp hắn: “Thiếu gia, cậu trở về rồi, mau để tôi nhìn cậu một chút,… cậu gầy đi nhiều rồi…”
Cố Dư Sinh muốn lên lầu nhưng lại bị bà vây đến bực mình, liền gọi hai tiếng “Má Trương” xong, liền đi lên lầu.
Má Trương đuổi theo sát phía sau: “Thiếu gia, cậu có đói bụng không, có muốn tôi nấu gì đó cho cậu ăn không?”
Cố Dư Sinh lắc lắc đầu, chỉ nói một tiếng cảm ơn đơn giản rồi đưa tay mở cửa phòng ngủ của mình.
“Thiếu gia, tối nay cậu muốn ngủ ở đây sao? Tôi sẽ lập tức trải giường cho cậu…” Đã một năm trời Cố Dư Sinh không đến nhà này ngủ rồi,… má Trương không ngậm được mồm, lấy chăn dra gối nệm từ trong ngăn kéo ôm ra.
Cố Dư Sinh không có thời gian mà cản má Trương lại, trực tiếp đi đến tủ sách cạnh cửa sổ tìm trong ngăn kéo, bắt đầu lục tung lên.
“Thiếu gia, sáng sớm ngày mai cậu có muốn ăn gì không?” má Trương vừa trải giường vừa nói: “Sáng mai tôi phải nói quản gia đi mua con cá, làm món cá hấp mà cậu thích ăn, sau đó để thêm đậu đỏ trên mặt.”
Má Trương nói xong, lại nhìn Cố Dư Sinh, thấy hắn đang kéo ngăn kéo tìm gì đó, tất cả đều bị hắn lật tung lên, bà lập tức ném dra giường đang trải qua một bên, vội vã chạy tới: “Thiếu gia, cậu đang tìm gì vậy? Cậu nói cho tôi biết tôi giúp cậu tìm.”
Nói xong, liền thấy hắn kéo hẳn ngăn kéo ra nhìn bên trong, thấy trống rỗng mới đứng dậy, đi đến một tủ gần đó lật đồ bên trong lên.
Má Trương ngồi xổm xuống, vừa sắp xếp lại những nơi vừa bị hắn lật tung lên vừa thao thao bất tuyệt: “Thiếu gia, cuối cùng cậu muốn tìm cái gì? Đã trễ như vậy rồi ngủ trước một giấc đi rồi ngày mai dậy tìm tiếp được không? Ngày mai tất cả người hầu trong nhà đều thức dậy, có thể giúp cậu tìm, như vậy sẽ nhanh hơn.”
Cố Dư Sinh đứng trước tủ quần áo.
Bên trong đa số là những quần áo cũ đã lâu không mặc, chỉ có hai ba bộ âu phục, không thể tìm thấy gì từ đó.
Hắn tùy tiện sờ sờ, liền bước vào nhà vệ sinh, mở luôn tủ âm tường trong nhà vệ sinh, sau đó mới quay đầu nhìn má Trương đang dọn dẹp những đống lộn xộn hắn vừa mới tạo ra: “Má Trương, đồ lúc tôi còn đi học hồi nhỏ để đâu rồi?”
“Năm ngoái trong phòng quá nhiều đồ chiếm diện tích cho nên tôi đã dọn qua một lần rồi, tất cả đều để ở gác chứa đồ. . .”
Má Trương còn chưa nói hết, hắn đã đi ra khỏi phòng ngủ đến gác chứa đồ. . .
Má Trương dọn dẹp xong phòng ngủ của Cố Dư Sinh, lúc chạy đến gác chứa đồ cũ, đồ trên đó đều bị Cố Dư Sinh lật tung lên, không còn ngăn nắp nổi như lúc đầu.
“Thiếu gia, cuối cùng là cậu muốn tìm cái gì mà lật như…”
Lời của má Trương chỉ nói được một nửa, Cố Dư Sinh tìm đồ trong vali bỗng nhiên lại yên tĩnh lại.
Má Trương vẫn chưa nhận thấy được sự khác thường của hắn, sau đó thấy hắn không nhúc nhích mới phản ứng lại, lên tiếng gọi: “Thiếu gia?”
Cố Dư Sinh vẫn không nói gì, bình tĩnh, nhìn chằm chằm trong vali một lúc lâu, mới từ từ đưa tay cầm những đồ vật đó ra.
Đó là một tấm ảnh chừng hai tấc.
Đã qua nhiều năm, tướng mạo cũng đã thay đổi nhiều nhưng chỉ cần nhìn thấy Cố Dư Sinh liền nhận ra người học sinh nữ trong hình mặc đồng phục, đang cười khẽ rất đáng yêu chính là Tần Chỉ Ái.
Sau lưng bức ảnh còn có dấu vết của keo dính.
Vì vậy, bức hình này là hắn tháo ra từ một hồ sơ nào đó sao?
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bức hình một lúc lâu, mới ngồi xổm xuống, tiếp tục tìm kiếm bên trong vali.
Có mấy lá thư tình dưới bằng vài tư liệu vật lý vứt trên mặt đất.
Lúc cấp ba, cô lén đưa thư tình cho hắn sao?
Hắn nhớ tới mình lúc đó một là không nhận thư tình, hai là trực tiếp ném thư vào thùng rác trước mặt người gửi. . .
Bởi vì tò mò, Cố Dư Sinh tiện tay mở một bức thư, lấy ra giấy viết thư rực rỡ sắc màu, đập vào mắt dĩ nhiên là cái tên Tần Chỉ Ái.
Mà dưới giấy viết thư lại đề người gửi là “Năm ba lớp hai, Vương Nhất Xuyên.”
Đây là thư tình người khác đưa cho Tần Chỉ Ái, sao lại ở trong tay hắn?
Cố Dư Sinh càng nheo mày, hắn mở hết những lá thư còn lại ra, lá thứ hai cũng vậy, nhưng người gửi lại không giống nhau, nhưng đều là viết cho Tần Chỉ Ái.
Trong đó còn một tờ giấy mà hắn biết, người này chính là người hai ngày trước hắn còn đi nhậu chung… thì ra hồi cấp ba hắn cũng đã từng theo đuổi Tần Chỉ Ái.
Bỏ lại những lá thư tình kia, Cố Dư Sinh lại tiếp tục đào bới trong vali, tìm thấy một hộp quà tinh xảo.
Dù hộp quà xem ra có chút cổ xưa, nhưng mà vẫn được bảo quản rất tốt.
Bên trong là một hộp nhạc, nhiều năm trước rất lưu hành loại quà này, không đắt lắm, hình như khoảng vài chục tệ.
Bên cạnh hộp nhạc còn có một tấm thiệp, trên đó có dòng chữ đẹp đẽ ngay ngắn, hắn không nhận ra nét chữ nhưng cũng may trên đó có tên tuổi: “Ngô Hạo, chúc Anh Sinh nhật vui vẻ, Tần Chỉ Ái.”
Đây là quà Tần Chỉ Ái tặng sinh nhật cho Ngô Hạo? Tại sao hắn lại giữ ở đây?
Cố Dư Sinh đặt hộp nhạc xuống, tiếp tục lục tung lên.
Thì ra bên trong không chỉ có một chiếc hộp nhạc mà còn có một… có điều bên trong lại là một món đồ trang sức khá xa xỉ… là một sợi dây chuyền mặt thủy tinh hình giọt nước, trên đó còn có hai chữ Tiểu Ái.
Cũng còn may, trong hộp này cũng có thiệp, dù không có ký tên nhưng hắn cũng có thể biết là ai viết, đó là nét chữ của hắn.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tiểu Ái? Tần Chỉ Ái? Năm đó hắn mua quà sinh nhật cho Tần Chỉ Ái sao? Nhưng tại sao không đưa mà lại để ở đây?
Không biết, có phải là nhìn thấy dòng chữ ‘Tiểu *** xin lỗi’ trên tờ tiền không, hắn vẫn có gắng hết sức tìm kiếm manh mối, đầu của hắn ngày một nghi hoặc, bỗng nhiên trở nên hơi đau.
Cố Dư Sinh giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương để bớt đau một chút, mới đóng lại hộp dây chuyền, lại tiếp tục nhìn trong vali.
Ở dưới để rất chỉnh tề những tài liệu ôn tập và sách giáo khoa lúc hắn học cấp ba.
Cố Dư Sinh ném lung tung ra ngoài, lúc ném nhìn thấy một trang giấy đã ố vàng rơi ra từ trong sách giáo khoa tiếng anh lớp 12 nhẹ nhàng rơi xuống chân hắn.
Hắn liếc nhìn một cái, phát hiện tờ giấy đó lít nha lít nhít những dòng chữ, ngờ ngợ nhìn thấy chữ “Tiểu ***” đập vào mắt, lông mày hắn khẽ động, lập tức cầm tờ giấy kia lên.
Sơn hà mộng? Tiểu ***? Chọn cái nào?
9 chữ này xẹt qua trong đầu Cố Dư Sinh, nhịp tim hắn liền tăng tốc, ở nơi sâu thẳm trong tim đột nhiên nhói lên một cái, đau đớn thật sắc bén truyền tới.
Nỗi đau này thật quen thuộc như đã từng… giống như hắn đã từng trải qua lúc Lục Bán Thành hỏi hắn có yêu Tiểu Phiền Toái không, nếu như một ngày không có Tiểu Phiền Toái ở bên cạnh, hắn sẽ cảm thấy như thế nào. . .
Không, lúc đó hắn có đau đớn nhưng bây giờ đau đớn lúc đó chỉ là lần thứ hai thôi, dường như rất lâu trước đây, hắn đã từng đau đớn như thế này rồi. Thậm chí trong đầu hắn còn hiện lên hình ảnh bản thân không ngừng khóc lóc, xin lỗi.
Kèm với hình ảnh đó còn có những hình ảnh khác.
Rất nhiều hình ảnh, rất rõ ràng.
Thậm chí lúc này, những hình ảnh đó không còn là cảnh tượng hắn khóc mà còn là cảnh tượng hình như là trong nhà vệ sinh,… hơn nữa, trong miệng hắn cũng chỉ có hai chữ ‘xin lỗi’ này, tuy rằng trong đầu hắn là những hình ảnh đứt quãng, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những tâm trạng đang bị đè nén, chắp vá như thế nào, gào khóc: “Tiểu ***,… xin lỗi… xin lỗi… anh nhớ em… Tiểu Ái…”
Trong đầu hắn lại đau kinh khủng.
Hắn cố gắng kìm nén huyệt thái dương để hắn không còn đau nữa, nhưng cơn đau kia lại hoàn toàn không có dấu hiệu thuyên giảm, ngược lại là càng ngày càng đau.
Trong đầu hắn, những hình ảnh xin lỗi kia chuyển thành hắn lái một chiếc xe thể thức một đưa một cô bé về nhà. . . Cô gái kia là ai?
Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, muốn nhìn hình ảnh của cô bé đó cho rõ ràng, nhưng hắn giống như bị che mắt vậy, cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ.
Đầu hắn đau quá, đau như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Hắn ôm đầu, không để ý đến hình tượng gì nữa, ngồi xổm trên mặt đất.
Má Trương lo lắng: “Thiếu gia, cậu làm sao vậy? Thiếu gia? Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy?”
Cố Dư Sinh hoàn toàn không có sức lực trả lời những câu hỏi của má Trương, cả người nằm co rút trên mặt đất, trong miệng hắn phát ra những *** rỉ yếu ớt, những hình ảnh trong đầu hắn lại bắt đầu phức tạp, ngày một nhiều hơn.
Có hình ảnh hắn gào thét, có lúc hắn ngồi trong tiệm internet nhìn chằm chằm bóng lưng của một cô bé…
Những hình ảnh kia ngày một xuất hiện rồi biến mất nhanh hơn, lúc huyệt thái dương của hắn đập thình thịch, hắn bắt đầu không kiềm được mà dùng sức vò đầu bứt tóc của mình.
“Thiếu gia, thiếu gia!!”
“Có ai không? Người đâu mau tới đây!”
Cố Dư Sinh nghe thấy tiếng bước chân của má Trương chạy đi, đầu hắn đau, móng tay chịu không nổi bắt đầu bấm vào da đầu.
Trong chốc lát, có tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới.
Âm thanh rất hỗn tạp, huyên náo.
“Thiếu gia thế nào?”
“Có cần phải nói cho Cố lão gia biết không?”
“Xuân Hạ, con đi gọi điện gọi bác sĩ đến trước đi rồi hẵn gọi điện thoại cho Cố lão gia.”
Bác sĩ Hạ không bắt máy, làm sao bây giờ?”
“Gọi xe cấp cứu đi!”
Những âm thanh này vang lên bên tai Cố Dư Sinh, càng ngày càng xa, cuối cùng, trước mắt hắn tối sầm lại, hôn mê. . .
. . . . . .
Lúc Cố Dư Sinh tỉnh lại, hắn đã mơ xong một giấc mộng rất dài, rất dài. . . .
Sau khi tỉnh lại hắn mới biết đó không phải là mộng, mà đó chính là những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống của hắn.
. . . . .
Lần đầu tiên Cố Dư Sinh nghe thấy ba chữ Tần Chỉ Ái chính là lúc Ngô Hạo nói về cô ấy là bạn thân nhất của vợ cậu ta.
Ngay lúc đó, Ngô Hạo đang theo đuổi Hứa Ôn Noãn, mỗi ngày trong giờ tự học đều bàn mưu tính kế với mấy đứa trong lớp xem nên lên kế hoạch theo đuổi Hứa Ôn Noãn như thế nào.
Ngày đó, hai người họ đang nói chuyện bàn rất lớn tiếng, khiến hắn đang ngủ cũng phải thức dậy, hắn còn chưa ngồi dậy đã lấy sách giáo khoa đập vào lưng hai người họ mỗi người một cái.
Ngô Hạo và bạn học cùng lớp kia nói chuyện cũng nhỏ lại, nhưng mà hắn thì không buồn ngủ nữa.
Bởi vì chẳng muốn động, hắn liền nằm nhoài trên bàn dưỡng thần.
Ngô Hạo và bạn học kia sau khi bàn nên mua quà gì để cho Hứa Ôn Noãn một niềm vui bất ngờ, sau đó liền móc ngoéo, lại hỏi người kia: “Bạn tốt của Ôn Noãn cũng rất xinh đẹp, cậu có muốn theo đuổi cô ấy không?”
Lúc Ngô Hạo nói câu này, giật người ***ng vào bàn của Cố Dư Sinh một hồi, hắn giơ mắt lên, nhìn Ngô Hạo một chút.
Đúng lúc Ngô Hạo cũng nhìn về phía hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cho là Cố Dư Sinh có hứng thú với cô gái trong lời nói của mình, Ngô Hạo liền bò đến bàn của hắn, như là đang dâng báu vật nói: “Anh Sinh, em nói thật đó, cô bé đó rất xinh đẹp, vừa mới nhập học mấy tháng thôi đã được bình chọn là hoa khôi của trường, tên là Tần Chỉ Ái…”
A, hoa khôi của trường, còn hắn là hotboy của trường đây!
Cố Dư Sinh xem thường gõ đầu Ngô Hạo, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cố Dư Sinh lần thứ hai nghe thấy ba chữ Tần Chỉ Ái chính là từ một bạn nam học lớp bên cạnh, có quan hệ khá tốt với hắn, tan học đánh cầu xong, hắn ngồi trên xà đơn xuống nước, lúc đó người bạn đó nói với hắn: “Anh Sinh, em nhìn thấy cô gái khiến em động tâm rồi!”
Người bạn đó có máu văn nghệ, không ngại Cố Dư Sinh trầm mặc thế nào, lại tiếp tục nói: “Anh Sinh, anh biết loại cảm giác đó không? Chớp mắt vạn năm trôi, em xuất hiện trên đời này chính là vì cô ấy…”
Cố Dư Sinh vẫn bất thính giữa dòng đời vạn thính, ngồi nghe người bạn kia nói chuyện như đọc thơ vậy, nói những câu nghe rất hoa mộng, cuối cùng mới nói tên của cô: “Cô ấy tên là Tần Chỉ Ái, tên rất hay có phải không Anh Sinh?”
Phải không em gái cậu ấy, tên cô ta nghe có hay hay không liên quan quái gì đến tôi?
Cố Dư Sinh quẳng chai nước trống rỗng chuẩn xác vào thùng rác, nhảy từ trên xà đơn xuống, vác cặp bỏ đi.
Cố Dư Sinh nghe thấy ba chữ Tần Chỉ Ái là lúc thi xong học kỳ một, trong đại hội khen thưởng học sinh giỏi.
Cô lớp mười, hắn lớp mười hai, ngồi giữa còn cách một khối mười một, có thể dùng từ “Trời nam biển bắc” để hình dung khoảng cách của hai người họ.
Lúc hiệu trưởng đọc danh sách khen thưởng là đọc tên học sinh lớp mười hai trước, rồi mới đến lớp mười một rồi cuối cùng mới là khối lớp mười.
Lúc công bố danh sách học sinh giỏi lớp mười một, hắn và Ngô Hạo đi đến nhà vệ sinh một chuyến, hắn dựa lưng vào tường, hút nửa ***, lúc trở lại hội trường, học sinh khối mười một đã lãnh thưởng xong, hiệu trưởng đứng trên lễ đài đang đọc tên học sinh giỏi lớp mười.
Lớp mười còn chưa phân chuyên văn và chuyên lý, cho nên chỉ tiêu chỉ có 10 học sinh được nhận giải.
Hiệu trưởng đọc thứ hạng từ một đến mười, mãi đến lúc cuối cùng, người đứng nhất toàn khối chính là ba chữ Tần Chỉ Ái.
Lúc đó giọng Hứa Ôn Noãn rất lớn, người lãnh thưởng cũng không phải là cô ta mà cô ta lại la hét như là mình trúng số năm triệu vậy, khiến cho ai cũng nghe thấy tiếng của cô ta.
Hồi đó Ngô Hạo đã theo đuổi thành công Hứa Ôn Noãn, hắn nghe Ngô Hạo gọi Hứa Ôn Noãn là vợ, rồi hai đứa cứ vợ xướng chồng tùy, lúc Tần Chỉ Ái đứng trên lễ đài nhận thưởng mà Ngô Hạo lại làm như người đứng trên đó là vợ hắn không bằng, dương dương tự đắc khoe khoang với những người xung quanh: “Đây là bạn tốt nhất của Ôn Noãn nhà tớ, xinh đẹp, học giỏi, không phải là lọ hoa mà là nữ thần! Nữ thần!
Hắn và Tần Chỉ Ái không có quen nhau, nhưng mỗi lần nghe thấy ba chữ này, hoặc là lưu ý, hoặc là suy nghĩ… nói tóm lại, là bắt đầu để ý.
“Lớp mười chạy cự ly 400 mét đạt hạng nhất chính là hoa khôi vừa mới vào học, Tần Chỉ Ái, cô ấy có phế truất danh hiệu hoa khôi của Lương Đậu Khấu luôn.”
“Nghe nói trước đây không lâu Tần Chỉ Ái làm một trong mười đại diện trường tham gia Olympic cũng dành được hạng nhất đó.”
“Giáng Sinh ngày hôm đó, quà và thư tình để trong ngăn bàn của Tần Chỉ Ái sắp chứa không nổi rồi!
“Hạng nhất học kỳ này lại là Tần Chỉ Ái a…”
Mãi đến khi hắn kết thúc học kỳ một của lớp 12, nghỉ tết xong, mới có may mắn được gặp người mà mình đã nghe danh rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp mặt này. . . học giỏi nhất khối 10, hoa khôi của trường, Tần Chỉ Ái.
Ngày ấy, là ngày mọi người hẹn đi trượt băng.
Khuya hôm trước, hắn ở tiệm net chơi game với bạn, cả đêm không ngủ, sáng ngày thứ hai mới về đến nhà, nằm lỳ trên giường, chuẩn bị ngủ bù, kết quả đêm giao thừa, ba của hắn trở về.
Mấy năm nay cha của hắn hoặc là không về nhà, còn về nhà thì uống R*ợ*u rất say.
Lúc đầu ông ấy về nhà, hùng hùng hổ hổ đập phá đồ, sau đó lại nghe thấy tiếng mẹ của Cố Dư Sinh khóc.
Trong lòng cha hắn có thù oán với mẹ hắn, nên đánh mẹ hắn không đủ, đập luôn cả hắn.
Cha hắn không yên tĩnh được một chút, hắn cũng không ngủ bù được, liền tắm rửa sạch sẽ, hẹn Ngô Hạo đi trượt băng.
Trước khi ra cửa, cha hắn mắng hắn một trận, vừa bắt hắn ở nhà, hắn không chịu, liền bị cha hắn lấy gạt tàn thuốc đập vào lưng, đau đớn.
Không ngủ đủ, tâm tình của hắn lại càng phiền.
Vì vậy đến chỗ trượt băng hắn chẳng thèm nói chuyện với ai, chỉ tìm một chỗ yên tĩnh để dựa vào vách tường, ***.
Nhóm người đó chơi thân nên hiểu rõ tính cách của hắn, biết tâm tình của hắn không tốt, mọi người đều tản ra, hoặc lúc đi ngang qua hắn cũng chào hai chữ: “Anh Sinh” liền sợ đến nỗi trốn thật xa.
Chỉ có Ngô Hạo là nói với hắn vài chữ, vì muốn giới thiệu cô bé kia: “Anh Sinh, đây là bạn thân của bạn gái em, tên là Tần Chỉ Ái.”
Lúc Ngô Hạo đến trước mặt hắn nói câu này, hắn còn không ngước mắt nhìn Ngô Hạo, chỉ cắn đầu lọc ***.
Có thể lúc nghe thấy ba chữ Tần Chỉ Ái này, đầu ngón tay của hắn cũng run rẩy rất nhẹ đến nỗi người đứng bên cạnh hắn cũng không tài nào nhận ra, lúc bật lửa, bị bỏng ngón áp út.
Có chút đau, nhưng cũng nhắc nhở hắn, hắn đã thất thố.
Hắn rũ mi mắt, ***, nhả khói, vì rung động mà tâm tình có chút biến dạng, mãi đến khi có thể bình tĩnh lại, hắn mới liếc mắt về phía cô bé ngồi cạnh Ngô Hạo một chút.
Hắn không nói chuyện với cô, chỉ là gật đầu một cái, lại không nhìn nữa.
Cô bị Hứa Ôn Noãn lôi đi, Ngô Hạo lấy một *** trong gói của hắn rút ra, châm lửa: “Anh Sinh, thế nào? Có phải thấy Tiểu Ái thật sự xứng với biệt danh hoa khôi không?”
Thật kỳ lạ, cô có xứng hay không xứng liên quan gì đến hắn?
Cố Dư Sinh chớp chớp mắt, không trả lời Ngô Hạo.
Ngô Hạo cũng biết tâm tình của hắn đang không tốt, sợ lát nữa lại chọc hắn điên lên, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn thay giày trượt băng xong, ném lại một câu: “Anh Sinh, em đi tìm vợ em đây” liền bỏ chạy.
Hắn lại lẳng lặng dựa trên vách tường, tiếp tục ***.
Lần này cha hắn lấy gạt tàn thuốc đập vào lưng hắn khá mạnh, lưng đau quá, đau từng cơn từng cơn.
Hắn nhíu mày một hồi, liền ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên sàn trượt băng đủ màu sắc.
Đúng lúc hắn không nhìn nữa, Tần Chỉ Ái lại đi ngang qua, tầm mắt hắn liếc qua cô một cái, cô cũng cảm nhận được hắn nhìn mình, liếc hắn một cái.
Tầm mắt của hắn và cô ***ng nhau, ngón tay hắn run lên, *** trên tay rơi xuống.
Hắn vội vàng cụp mắt, cúi đầu đạp lên tàn dập thuốc, đứng yên tại chỗ một lúc, sau đó liền quay người không nói tiếng nào rời khỏi sân trượt băng.
Vì không biết trong nhà bây giờ đang thế nào, hắn không muốn về, liền đi tiệm internet hắn thường đến.
Kéo ghế ở dãy hắn hay ngồi, một mình nằm lên bàn cầm nón áo khoác che người rồi ngủ say.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, mở máy tính, lên game, nhập id password xong, nhìn qua màn hình tối đen lại thấy đôi mắt của Tần Chỉ Ái… đôi mắt lập lòe lập lòe lay động, câu nhân gần ૮ɦếƭ…
Hắn lưu ý tên Tần Chỉ Ái một cách chính thức, không phải là lúc gặp cô ở sân trượt băng.
Mà là sau khi hắn nhìn thẳng vào mắt cô một lần.
Đánh game đến nửa đêm, hắn mệt ૮ɦếƭ, lười biếng dựa vào ghế, đeo tai nghe xem phim.
Kết quả cô bé kia bỗng nhiên chạy đến trước mặt hắn.
Hắn đeo tai nghe, âm thanh có chút hỗn loạn, không nghe được cô nói gì, đã thấy cô để một chai nước trà xanh để trước mặt hắn.
Có ý gì?
Hắn buồn bực nhìn cô một chút, thấy cô không lên tiếng, liền nghĩ…
Hắn buồn bực nhìn cô một chút, thấy cô không lên tiếng, liền nghĩ bình thường cô hay đưa chai nước cho Ngô Hạo nhờ hắn mở giúp, sau khi Ngô Hạo mở nắp chai nước ra lại đưa cho cô, nên hắn cũng nghĩ cô muốn nhờ hắn mở chai nước giúp, sau đó hắn cầm chai, mở nắp dễ như trở bàn tay, lại đưa lại cho cô, sau đó trong lòng còn cười khẽ một tiếng, cô bé này đang trêu ngươi hắn sao? Hắn và cô quen nhau sao? Lại nhờ hắn mở nắp chai cho cô?
Cô cầm chai trà xanh, đứng bên cạnh lại không đi.
Hắn nhíu nhíu mày, có chút buồn bực, hắn đã mở cho cô rồi, sao cô còn chưa chịu đi? Chờ hắn đút cô uống sao?
Chỉ tiếc, những câu nói kia còn chưa hỏi, hắn liền nhận được điện thoại nói cha hắn nửa đêm về nhà, kéo mẹ hắn xuống giường, đánh bà ngất đi, bây giờ đang ở trong bệnh viện cấp cứu. . .
Lần hắn lưu ý Tần Chỉ Ái nhất chính là sinh nhật Ngô Hạo.
Ngày đó hắn đi cùng một nhóm người có quan hệ khá tốt, đến khu giải trí gần trường học đặt trước một phòng ăn lớn, ăn ăn uống uống rất ầm ĩ náo nhiệt.
Cô uống nửa chai bia, cả người có sức sống hơn bình thường một chút.
Trong sinh nhật Ngô Hạo, lúc kết thúc, cô và Hứa Ôn Noãn cùng song ca một bài tên là: “Một mực tìm một người.”
Lúc hát đến gần hết, Hứa Ôn Noãn hát: “Tôi một mực tìm một người, dù là mù quáng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện, cũng chỉ có tình yêu thật sự mới có thể hiểu, cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm” lúc hát mấy chữ này, Hứa Ôn Noãn quay về phía Ngô Hạo nháy mắt một cái, còn giơ ngón trỏ lên với Ngô Hạo.
Tần Chỉ Ái rũ mắt đứng bên cạnh Hứa Ôn Noãn, có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều, nâng micro, thâm tình chân thành kết: “Một mực tìm một người, để tin rằng hạnh phúc là có thật, còn có cái gì có thể khiến người khác quý trọng hơn, bên em có anh thì đó chính là hạnh phúc.”
Hát xong câu này, Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn đi vòng qua bàn, định đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua hắn, sức Hứa Ôn Noãn đẩy Tần Chỉ Ái hơi mạnh, Tần Chỉ Ái đứng không vững vấp một cái, cả người đều ngã lên người hắn.
Hứa Ôn Noãn phản ứng rất nhanh, liền hét một cái: “Tiểu Ái, cậu không sao chứ?” liền kéo cô ra khỏi người hắn.
Cô ở trên người hắn mấy giây, chỉ mấy giây ngắn ngủi, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng tay của cô đã ***ng phải “lão nhị” của hắn.
Lúc đó hình như họ đến nhà vệ sinh gấp, cũng không để ý mình ***ng trúng ai, cũng không biết bản thân ***ng trúng chỗ nào của đàn ông, cũng chẳng có chút lúng túng nào, còn cười với Hứa Ôn Noãn mà đi ra ngoài.
Chỉ còn lại hắn ngồi như vừa mới bị điện giật, cả người căng thẳng rối tinh rối mù.
Trong khi giãy ૮ɦếƭ, hắn còn có phản ứng… hơn nữa, phản ứng bừng bừng kia như vậy còn chưa giảm xuống, hại hắn phải đến nhà vệ sinh sững sờ nửa giờ.
Loại cảm giác đè nén đó, luôn khiến hắn có cảm giác bản thân hắn bị bỡn cợt rồi.
Sau khi cô và Hứa Ôn Noãn trở lại phòng, hắn liền bắt đầu liếc nhìn cô nhiều lần.
Nói thật, mẹ hắn chính là một người đẹp, hắn từ nhỏ chẳng bao giờ để ý đến những cô gái xung quanh, bởi vì không ai đẹp như mẹ hắn, nhưng đêm đó hắn lại nhìn cô lâu như vậy, nhìn không chán, càng nhìn lại càng thuận mắt.
Sau khi sinh nhật của Ngô Hạo kết thúc, hắn đưa Ngô Hạo đã say rối tinh rối mù về nhà, trong đống quà của Ngô Hạo, tìm món quà Tần Chỉ Ái tặng cho hắn, sau đó đến cửa hàng quà lưu niệm còn chưa đóng cửa mua một cái y như vậy, đánh tráo.
Hầu như là sau ngày đó, mỗi lần cô xuất hiện, hắn đều lập tức nhìn cô.
Khi đó mọi người đều mặc đồ học sinh nhưng dù quần áo có giống nhau thế nào đi chăng nữa, cô vẫn có một vẻ đẹp khác với những người khác.
Cô không giống như những tiểu thư nhà giàu được sống trong tiện nghi xa hoa từ nhỏ, nhưng những điều đó không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô. con ngươi đen tuyền xinh đẹp, tóc dài, có lúc xõa, có lúc lại cột đuôi ngựa, có khi là đeo băng đô, rất đáng yêu. . .
Chú ý đến cô nhiều lần, dần dần biết trong trường có bao nhiêu là học sinh nam yêu thích cô.
Những học sinh khác xem cô như là nữ thần, ngôi sao lớn, ca sĩ này nọ, đại đa số đều coi cô như nữ thần.
Đương nhiên, hắn cũng nhìn thấy nhiều người chặn đường cô để tỏ tình.
Cũng không biết có phải cô bị tỏ tình nhiều đến mức chai lỳ rồi không, đối mặt với những học sinh nam đang e lệ thâm tình hay bày tỏ tình cảm một cách ***, cô đều có thể bình tĩnh như nước mà ứng phó.
Những hình ảnh đó đều bị hắn thu vào mắt, nhìn bề ngoài nhẹ như mây gió, nhưng bên trong sóng lớn nổi lên cũng không chừng.
Sau đó không biết tại sao hắn lại làm một số hành động mờ ám với những nam sinh vừa mới tỏ tình thất bại xong.
Chẳng hạn như vô tình đá cầu trúng đầu mục tiêu.
Chẳng hạn như giả vờ không cầm chắc chai nước trên tay mà không cẩn thận đổ vào *** áo người vừa mới bị từ chối lời tỏ tình kia.
Hoặc là với những người dính lấy cô nhiều lần không buông thì cần được khóa trái trong nhà vệ sinh để “răn đe” không cho ra.
Hoặc là mỗi buổi tối đều sẽ lén đến phòng học của cô, vét sạch những lá thư tình trong ngăn bàn của cô đem về nhà.
Lại chẳng hạn như có một học sinh nam dương dương tự đắc nói câu: “Tôi mặc đồng phục, Tần Chỉ Ái cũng đang mặc đồng phục, chúng tôi đang mặc quần áo cặp” sau đó hắn sẽ cầm TL ***ng phải người nam sinh kia, chọt cho quần áo của hắn lủng vài lỗ, lúc đó ỷ vào tuổi trẻ ngông cuồng, lại dựa vào gia cảnh giàu có, trường học cũng không thể quản hắn, vì vậy người chưa bao giờ mặc đồng phục đi học như hắn lại mặc đồng phục mãi đến lúc tốt nghiệp…
Hắn nghĩ, lúc hắn đi học, trong đầu hắn cũng chỉ có ý đồ ‘mặc đồ cặp’.
À, không ngừng lại ở ý đồ đó, còn có người bên ngoài không biết biểu hiện bệnh tự kỷ ra.
Cô và Hứa Ôn Noãn lúc trước rất thích chơi aidition, thường hẹn nhau buổi trưa ra ngoài tiệm net chơi.
Cô đẹp mà, khiến không ít côn đồ cắc ké ngoài trường quan tâm.
Ngày đó đúng lúc hắn chuẩn bị về trường, liền nhìn thấy một tên côn đồ đến chỗ máy tính của cô, mặt dày quấn quít nói chuyện, thậm chí còn muốn đưa tay ***ng vào cô, cũng may cô cầm chai nước hất đi, không ***ng được tới mặt cô.
Qua ba ngày sau, hắn lại tình cờ gặp đúng tên côn đồ kia đang đánh game, Cố Dư Sinh nhắm hai mắt đá văng ghế đứng dậy đi ngang qua tên côn đồ kia, nhìn hắn giết BOSS, giết đến khi BOSS sắp hết máu thì rút nguồn điện máy tính hắn. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc