Ép Yêu 100 Ngày - Chương 36

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chỉ Nguyện Có Khởi Đầu, Không Kết Thúc (1)
“À, đúng rồi, sau khi tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu cắm nến đi, sau đó lúc châm lửa xong thì mở nhạc, để vị ca sĩ kia từ từ đi ra đứng giữa những ánh nến… Còn phải chuẩn bị micro cho tốt… mặt khác cậu hành động ở trong hậu hoa viên thì cẩn thận đừng để Tiểu Phiền Toái phát hiện…”
Cố Dư Sinh chìm trong suy nghĩ của mình, vừa nghĩ vừa dặn dò Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành đều không nghĩ gì nổi nữa khi nghe tới điều thứ ba… qua một hồi lâu, hắn mới từ từ phản ứng được câu nói kia là có ý gì, bởi vì chạy tới chạy lui, hắn còn chưa được ngủ, cuối cùng chống mí mắt đến nỗi cũng sắp rớt tròng mắt ra ngoài luôn rồi, không chịu nổi cắt đứt lời nói của Cố Dư Sinh: Bây giờ? Anh muốn em mời người ca sĩ hát bài “Đích” kia đến?”
“Đúng, bây giờ.” Cố Dư Sinh khẳng định, sau đó sợ Lục Bán Thành không hiểu ý mình, lại tiếp tục giải thích: “Mặc kệ dù bây giờ người đó ở đâu, cũng không cần biết tốn bao nhiêu tiền, nhất định phải mời được ông ấy đến.”
“Có lộn không vậy? Có cần phải…”
Lục Bán Thành thuận miệng nói kết quả còn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Cố Dư Sinh quét đến, khiến hắn sợ đến không dám nói nữa, lại đổi giọng thành: “Đúng! Không sai! Hoàn toàn không sai! Cố tổng của chúng ta cầu hôn sao có thể tùy tiện muốn làm ở đâu cũng được chứ! Phải mời, phải mời! Thời gian gấp như vậy, nếu không chúng ta còn phải mời đến cả một liveshow!”
Cố Dư Sinh nhất thời cũng không muốn nói gì, khoát tay với Lục Bán Thành, ra hiệu hắn có thể phắn rồi.
Lục Bán Thành không dám chần chừ đứng lên, đi về phía cửa phòng làm việc rồi ra ngoài, lúc hắn đưa tay mở cửa, nghĩ một chút, cảm thấy làm anh em, mặc dù hắn lúc nào cũng dồn ép cậu, nhưng vẫn quay đầu chúc phúc Cố Dư Sinh một câu: “Anh Sinh, chúc anh tối nay mã đáo thành công.”
Cố Dư Sinh kéo môi cười, cũng khách sáo mở miệng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Lục Bán Thành nói xong liền đưa tay mở cửa, quay đầu vừa ***ng vào tay cầm, Cố Dư Sinh lại nói: “Chờ chút.”
Lục Bán Thành thu tay, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh chần chừ một chút mới mở miệng hỏi: “Cậu thấy kế hoạch của tôi có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì!” không phải anh Sinh từ trước đến giờ làm chuyện gì đều là đánh đâu thắng đó sao? Sao bây giờ lại thấp thỏm không yên như vậy chứ hả?”
Lục Bán Thành trả lời xong, thấy Cố Dư Sinh còn chưa chắc chắn, lại hỏi lại: “Nếu không bây giờ anh không xác định thì cứ xem như em lại Tiểu Khấu mà tập luyện thử xem.
Một giây trước Cố Dư Sinh còn hoang mang thì nghe đề nghị hảo tâm của Lục Bán Thành xong liền khịt mũi khinh thường nở nụ cười ghét bỏ, trả lời: “Xin lỗi, nhìn cậu tôi không nói chuyện yêu đương nổi.”
Vãi đạn thật, ai mẹ nó muốn động tình với anh!
Lục Bán Thành không muốn nhìn Cố Dư Sinh thêm một giây nào nữa, kéo cửa phòng làm việc nghênh ngang rời đi.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh rõ ràng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó chưa hoàn chỉnh.
Thì ra, mặc kệ là người đã từng trải qua nhiều chuyện, tràn đầy tự tin, nhưng ***ng tới chuyện tình cảm lại luôn cảm thấy yếu mềm.
Cố Dư Sinh cầm nhẫn, xem xét thật kỹ một lúc, sau đó nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, liền lầu bầu lầu bầu gì đó.
Đêm nay hắn đã chuẩn bị cầu hôn với cô, mấy ngày nay hắn đã nghĩ trong đầu vô số lần những lời phải nói, hầu như là đã thuộc làu làu, nhưng không biết tại sao khi cầm nhẫn lên hắn lại trở nên căng thẳng, thậm chí những chữ đã nghĩ sẵn trong đầu cũng quên hết phân nửa.
Hắn chưa từng yêu đương, nên những lời nói đó hắn đã vắt óc suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
Những lời cứng ngắc như vậy mà cũng trả bài cho cô nghe thì chi bằng nhớ cho kỹ hai câu: “Anh yêu em” và “Chúng ta kết hôn đi” cho lẹ, còn những câu còn lại tự triển khai ý sau.
Tay trái Cố Dư Sinh gõ lên bàn làm việc cũng không theo một tiết tấu nào, trong tiếng lanh lảnh cộc cộc, hắn lại nảy ra một ý.
Hay là hắn viết những lời muốn nói ra giấu dưới mền lúc cô đi tắm, chờ Tiểu Phiền Toái tắm xong mở chăn đi ngủ, những tờ giấy đó sẽ tung bay đầy giường.
Tốt nhất là nên chuẩn bị một ít nến đỏ đốt trong phòng, ngày xưa không phải người ta đều dùng nến đỏ để tôn lên bầu không khí hỷ kết lương duyên sao?
Trong ánh nến chập chờn, cô ngồi đọc từng tờ, từng tờ giấy mà hắn viết.
Cố Dư Sinh càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, liền buông nhẫn xuống, tìm giấy Pu't, không ngừng nghĩ nghĩ viết viết.
“Trước kia chưa gặp em, anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn, sau khi anh gặp em, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc cưới người con gái khác.”
“Trước đây không nghĩ đến chuyện yêu đương, nhưng hiện nay, anh chỉ yêu em.”
“Rõ ràng từ trước tới nay anh chưa từng để ý ai, em là một người duy nhất trong biển người.”
“Anh muốn cùng em ngủ ngon, cùng em thức dậy.”
“Anh muốn em chia sẻ những chuyện vui buồn với anh.”
“Đối với anh mà nói, em là Cố phu nhân, cũng là Tiểu Phiền Toái, còn gọi là… người yêu của Cố Dư Sinh.”
“Anh muốn năm mươi năm sau, anh gọi em là Tiểu Phiền Toái, em vẫn trả lời anh một tiếng “dạ”.”
“Tiểu Phiền Toái, anh yêu em.”
“Anh có được tình yêu đẹp nhất này là nhờ em, vì vậy anh sẽ trân trọng em suốt quãng đời còn lại.”
. . . . .
Mãi đến khi mặt trời lặn, hắn mới ngừng Pu't, hắn cầm một túi văn kiện, nhét từng tờ giấy trên bàn vào, lúc đóng túi lại cầm Pu't lên viết câu cuối cùng.
“Tiểu Phiền Toái, anh có thể dùng cả đời này vì em viết những lời sến súa như thế này, chỉ một nội dung, anh cũng mong điều này không có điểm dừng.”
. . . . . .
Còn chưa cầu hôn nhưng chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo có thể ở bên cạnh cô, tâm trạng của hắn trở nên dâng trào, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn bên ngoài ánh nắng vàng rực rỡ, bỗng nhiên mong trời tối mau mau.
Tiểu Phiền Toái, em có biết không?
Khi anh quyết định ở cùng em đến suốt quãng đời còn lại, anh liền mong quãng đời còn lại có thể đến nhanh một chút.
Tiểu Phiền Toái, em sẽ hiểu chứ?
Chỉ muốn bắt đầu, không muốn kết thúc, anh hứa với em tám chữ này, ngoại trừ sinh tử, trên đời này cũng không có chuyện gì có thể chia cắt chúng ta.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lại cười nhẹ, khiến cả người hắn cũng trở nên ôn hòa.
Yên tĩnh và hoàn mỹ như vậy cũng chỉ mới kéo dài mấy phút, điện thoại trên bàn hắn đã reo liên tục.
Tâm tình tốt bị quấy rầy, Cố Dư Sinh có chút không thích, mi tâm nhíu lại, đứng ở cửa sổ sát đất không nhúc nhích.
Mãi đến khi điện thoại di động ngừng reo, văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh mới quay lại bàn làm việc.
Hắn vừa bưng ly café đã nguội lạnh, vừa ung dung thưởng thức, vừa cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn tin nhắn trên màn hình.
Là Ngô Hạo gửi tới.
Bấm vào, là một loạt những tin nhắn thoại của Ngô Hạo, bấm vào cái thứ nhất, tiếng của Ngô Hạo liền phát ra, âm điệu có chút thấp thỏm:
“Anh Sinh, có chuyện, em cũng không biết nên nói với anh thế nào nhưng bởi vì đây là chuyện có liên quan đến anh nên em cảm thấy mình cần phải nói cho anh biết. Đây là video mà em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm đã gửi qua cho em, anh xem thử đi.
Em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm?
Cố Dư Sinh nhíu mày, con bé vẫn luôn thích gây phiền phức cho Tiểu Phiền Toái?
Một luồng căm ghét buồn nôn trong phút chốc trào lên, trong nháy mắt lấp đầy tim của Cố Dư Sinh, hắn muốn tắt Wechat ngay.
Xin lỗi, không có hứng thú xem.
Kết quả tin nhắn thoại thứ hai của Ngô Hạo lại tự động hiện ra: “Em cũng không biết chuyện này thật hư ra sao nhưng người trong video này thật sự là vợ của anh.”
“Mặt khác, dù em có xóa video này đi nữa thì Tưởng Tiêm Tiêm vẫn còn giữ lại, anh xem xem thế nào, cũng đem video trong tay cô ta xử lý đi, nếu video này truyền ra ngoài thì thật sự đối với anh và vợ anh đều không tốt, chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài được.”
Video? Tưởng Tiêm Tiêm có trong tay video của Tiểu Phiền Toái?
Đầu ngón tay thoát WeChat của Cố Dư Sinh dừng lại một chút, liền dán mắt vào màn hình điện thoại.
Trong loa điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng của Ngô Hạo.
“Tuy rằng đây là chuyện của vợ chồng hai người, em không nên xen vào nhưng nếu vợ của anh thật sự làm như vậy thì đã quá sỉ nhục anh rồi.”
“Quên đi, anh vẫn nên xem video trước đi, em gửi qua cho anh.”
“À, đúng rồi, em nên nói cho anh biết, video này là Tưởng Tiêm Tiêm phải dùng một cái giá cao mới có thể mua được từ tay của trợ lý của vợ anh mà mua được đó.
Không còn tiếng Ngô Hạo nói chuyện, toàn bộ phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh lạ kỳ, Cố Dư Sinh nuốt một ngụm café, vừa nuốt vừa trượt màn hình hai lần, đã nhìn thấy video Ngô Hạo gửi qua.
Cố Dư Sinh tải xuống, trong lúc đợi còn nhìn thấy trên video có hai tin WeChat.
Có điều không phải tin nhắn thoại mà là chữ.
“Anh Sinh, anh ở đâu?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Tốc độ load ở công ty rất nhanh, không tới nửa phút đã có thể tài xong.
Cố Dư Sinh nhàn nhã dựa vào bàn làm việc, bưng café vừa uống vừa xem video.
Video này hẳn là được quay trộm, tay chân táy máy, lảo đảo lung tung.
Cảnh tượng hình như là một phòng riêng ở hậu trường.
Rất yên tĩnh, ngoại trừ Tiểu Phiền Toái và quản lý của cô, cũng không còn người nào khác.
Tiểu Phiền Toái hình như hơi mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, ôm gối, phờ phạc ngồi trên ghế chơi điện thoại di động.
Qua mấy giây, cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liếc Chu Tịnh đang phiền chuyện kịch bản, nói: “Rót dùm mình một cốc nước.”
“Ừ.” Chu Tịnh trả lời một tiếng, để kịch bản xuống đi ra ngoài.
Qua khoảng một phút, cô bưng một cốc thủy tinh đứng trước sofa, nhẹ nhàng đặt cốc trước mặt Tiểu Phiền Toái.
Tiểu Phiền Toái tiếp tục bấm điện thoại một lát, mới ngồi dậy lấy ly nước trên bàn, tùy tiện ném điện thoại vể phía sofa, liền chỉ vào chiếc túi Chanel bên cạnh Chu Tịnh: “Đưa túi cho mình.”
Chu Tịnh đưa túi cho Tiểu Phiền Toái xong, sau đó Tiểu Phiền Toái loại mở dây kéo, tìm bên trong túi một lát, sau đó lấy ra một chai thuốc màu trắng, vặn nắp đổ thuốc ra tay.
“Cậu bệnh hả?” Động tác cầm kịch bản của Chu Tịnh hơi dừng lại một chút, quay lại hỏi.
“Không có.” Lương Đậu Khấu lắc lắc đầu, đưa thuốc lên miệng uống vào, cầm nước nuốt xuống.
“Không có? Cậu đang khỏe như vậy sao lại uống thuốc chứ?” Cố Dư Sinh vừa nói vừa cầm chai thuốc trên bàn, cô nhìn chằm chằm liền quay đầu nhỏ giọng hỏi: “***? Cậu vẫn đang uống ***?”
***? Động tác Chu Tịnh cầm ly café đưa lên miệng bỗng dừng lại, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lọ thuốc trắng trắng mà Chu Tịnh cầm kia quả nhiên là ***.
Là lọ thuốc lúc trước bị hắn đổ đi sao? Vì vậy video này là quay trước khi hắn phát hiện cô uống thuốc?
Lương Đậu Khấu không nói gì, để ly nước xuống bàn, qua một lát lại nhẹ nhàng gật một cái, “Ừ” một tiếng.
Hả? Là bởi vì lần đầu tiên đó hắn bắt cô uống sao, vì hắn bắt cô uống nên cô mới trả lời Chu Tịnh như vậy?
Cố Dư Sinh còn chưa kết thúc suy nghĩ, Lương Đậu Khấu trong video lại mở miệng: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”
Ngữ khí của cô rất kiên định, máu khắp người Cố Dư Sinh phảng phất giống như ngưng đọng lại, nhìn chằm chằm màn hình không nhúc nhích.
Trong video có hai người đang trò chuyện, tiếng nói của họ rất rõ ràng, không ngừng đâm thủng tai hắn.
Chu Tịnh hỏi: “Tại sao?”
Lương Đậu Khấu nói: “Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn. Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét, cho nên dù tớ quấn quít với hắn nhiều năm như vậy còn phải gả cho hắn, cậu cho rằng tớ vì cái gì? Vì yêu hắn chắc? Ha ha, bớt giỡn đi, tớ bởi vì tập đoàn Cố thị, mà hắn lại là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của tớ, từ đầu đến cuối tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.
Hai người trong video trầm mặc một hồi, Lương Đậu Khấu đã mở miệng: “Không phải cậu cũng không biết tớ, tớ chỉ có hứng thú với sự nghiệp mà thôi.”
“Kỳ thật tớ chưa từng muốn thân mật với hắn, ta đến công ty tìm hắn cũng được, ở trước mặt hắn giả vờ hiền lành cũng được, chỉ là đóng phim mà thôi.”
“Có điều, gần đây nhất cũng không biết mắc gì, hắn cứ để ý chuyện của tớ, còn xử lý Lâm Ức. Có điều ngược lại nếu không phải ngày đó hắn đúng lúc gặp cậu ở nhà hàng Russia, chúng ta cũng sẽ không biết hắn lại che chở cho tớ, ngày hôm qua cũng không xảy ra chuyện ở trong phòng chụp hình trước mặt nhiều người như vậy dùng Lâm Ức giết một răn trăm!
Hôm qua?
Vậy video này chính là do trợ lý của cô quay lén? Nói cách khác, Tiểu Phiền Toái đến giờ vẫn còn uống ***?
Nhưng rõ ràng tối qua lúc hắn hỏi ý cô về chuyện có em bé, cô đã đồng ý rồi mà?
Hắn dùng hết kinh nghiệm của mình cũng cảm thấy chuyện này quá khó hiểu, đại não Cố Dư Sinh bắt đầu cảm thấy choáng váng.
“Nói đi cũng phải nói lại, thật sự phải cảm ơn cậu đó Chu Tịnh, nhờ cậu đưa ra một kế sách hoàn hảo như vậy để chọc giận Lâm Ức, sau đó, lại gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, hiện giờ toàn bộ làng giải trí đều biết người đang làm chỗ dựa vững chắc cho mình là Cố Dư Sinh đều muốn mời mình đóng phim, các đạo diễn về sau chắc đều cho tớ chọn bạn diễn hết quá!”
“Được rồi Tiểu Khấu, bây giờ ở đây chỉ có mình và cậu không sao, nếu bị người khác nghe thấy, lại nói cho Cố Dư Sinh biết thì cậu gặp phiền phức lớn đó!”
“Tớ đâu phải đồ ngốc, cái này còn phải để cậu nhắc nhở sao, không có cậu thì Cố Dư Sinh vẫn là người chồng mà mình thích, có điều…” Lương Đậu Khấu thở dài một hơi, ngoẹo cổ cười híp mắt với Chu Tịnh: “Nói thật lòng, nếu như có thể, bây giờ tớ mong anh ta về nhà ít một chút, ít gặp, tớ mới có thể ung dung vui vẻ, để tớ không cần phải giả vờ như thâm tình, nghe lời, hiểu chuyện gì hết… Cậu biết không? Rất mệt đó. Có điều vì sự nghiệp của tớ, tớ cũng phải chiều theo ý hắn, dù sao đối với tớ mà nói, hắn cũng là một quân cờ tốt nhất…”
Lương Đậu Khấu nói xong, liền cười khẽ hai tiếng: “Đàn ông mà, đều là một dạng, ***ng phải tình yêu thì đều trở nên ngu si thôi.”
Chữ “thôi” cuối cùng Lương Đậu Khấu còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh bỗng thẳng tay quăng điện thoại đi.
Điện thoại di động bay đến cửa kính tủ đựng R*ợ*u đối diện vách tường, tạo nên một tiếng “Ầm”, sau đó những tiếng kính vỡ vụn, rơi xuống cùng một chỗ tạo nên những âm thanh rất lớn.
Quân cờ… kẻ ngu si… thì ra trong mắt cô hắn chỉ như vậy thôi!
Cố Dư Sinh không phải là bị chọc tức, mà là cảm thấy khó chịu, khó chịu đến nỗi trong *** có một ngọn lửa đốt lên, càng đốt càng cháy phừng phừng, đốt đến nỗi hắn đau lòng, hắn sốt ruột, đến từng tế bào từng giọt máu cũng cảm thấy đau rầm rĩ.
Loại đau đớn này giống như cả người bị vỡ ra, dù là đang sống sờ sờ nhưng vẫn nát vụn, hắn không cách nào nhịn được, cũng quăng ly café trên tay xuống.
Ly café va vào cửa gỗ, phát ra một âm thanh rất lớn, còn chưa được nửa phút, cửa phòng đã bị thư ký mở ra quan tâm: “Cố tổng, xin hỏi…”
“Cút!” Thư ký còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh liền quay đầu rống lên một tiếng, khiến thư ký sợ run, vội vàng chạy ra ngoài, đóng cửa lại.
Cố Dư Sinh dựa vào bàn làm việc thở hồng hộc, huyệt thái dương cũng đập thình thịch, khiến cho hắn đau đớn, hô hấp ngày một nặng nề, hắn giơ tay nới lỏng cravat, mở hai khuy áo, hắn lại nhìn điện thoại đang nằm giữa những mảnh thủy tinh vỡ vụn, hắn đi đến nhặt điện thoại lên.
Màn hình điện thoại nát vụn vô cùng thê thảm, lúc đầu ngón tay lướt qua liền đâm cho người sờ nhói một chút.
Cố Dư Sinh giống như không cảm thấy đau vậy, hắn nhập sáu chữ số mở khóa màn hình, lại vào WeChat, mở lại đoạn video của Ngô Hạo đã gửi.
Hắn xem lại tất cả một lần, trong phòng làm việc, lại vang vọng tất cả những câu nói kia của Lương Đậu Khấu.
Sau một lúc, hắn không cần nhìn video nữa, nhắm mắt cũng có thể hình dung ra động tác tiếp theo của cô sẽ như thế nào, biểu hiện, lời nói ra sao.
Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã nhìn bao nhiêu lần, mãi đến khi điện thoại không còn pin tự động tắt nguồn, bên tai của hắn vẫn phảng phất như nghe phải ma chú nguyền rủa, bên tai toàn là âm thanh của cô.
“Chẳng tại sao cả, bởi vì tớ không thích hắn.”
“Chính xác mà nói khi hắn chạm vào người tớ, tớ thấy rất chán ghét.”
“Tớ không muốn Cố Dư Sinh, mà là vị trí Cố phu nhân.”
“Tớ mong anh ta ít về nhà một chút, ít gặp, ta mới có thể ung dung vui vẻ, tớ không cần phải giả vờ như thâm tình, nghe lời, hiểu chuyện gì hết… Cậu biết không? Rất mệt đó. Có điều vì sự nghiệp của tớ, tớ cũng phải chiều theo ý hắn, dù sao đối với tớ mà nói, hắn cũng là một quân cờ tốt…”
Cố Dư Sinh bỗng cười lớn ha ha ra tiếng, bên tai hắn liền vang lên câu nói hoàn toàn chắc chắn kia: “Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.”
Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn.
Tớ không muốn mang thai đứa con của hắn…
Cố Dư Sinh giống như một con thú phát rồ, đột nhiên giơ chân lên đạp chiếc ghế sofa cách đó không xa, sau đó bắt lấy một chiếc đèn bàn ném từ trên bàn làm việc xuống đất.
Đáng giá, không đáng giá, quan trọng, không quan trọng, chỉ cần hắn quơ tới, tất cả mọi thứ đều không may mắn trong phút chốc trở nên vỡ vụn.
Những tiếng vang ầm ầm duy trì khoảng nửa tiếng đồng hồ, Cố Dư Sinh mới thở hổn hển phì phò rồi dừng lại.
Văn phòng xa hoa sạch sẽ ban đầu trở nên tơi tả, laptop rơi xuống chân của hắn, biến thành hai nửa, điện thoại bàn chia năm sẽ bảy, ống nghe may mắn bay đến cửa phòng nghỉ.
Cố Dư Sinh giống như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, lui về phía sau hai bước, tựa trên bức tường trắng toát, sờ tìm TL, một khoảng thời gian dài không hút. Hắn bị sặc đến ho cong người.
Khi hắn sặc sụa nhất, cửa phòng lại lần nữa bị thư ký mở ra, thư ký biết tâm trạng của hắn không tốt nên không dám tiến vào, chỉ đứng ở cửa hỏi: “Cố tổng, anh có sao không?”
Cố Dư Sinh ráng dừng ho, nhìn ra cửa, sau đó phát hiện âm thanh của mình khàn khàn rất kỳ cục: “Có chuyện gì không?”
“Người bên công ty Lâm thị đã tới.” Sau khi thư ký báo cáo xong, lại nói tiếp: “Tôi sẽ để phó tổng tiếp họ, nói anh có chút chuyện phải đi ra ngoài.”
“Ừ” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, hút mạnh một hơi, thở ra một vòng khói, hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, lại hô: “Chờ chút.”
“Cố tổng, còn chuyện gì sao?”
“Cô gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, nói cho hắn biết những chuyện tôi nhờ hắn làm lúc nãy, bây giờ không cần phải làm nữa.”
Thư ký dù tò mò không biết có chuyện gì nhưng cũng không dám hỏi, chỉ ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Cố Dư Sinh không nói nữa, dựa vào vách tường ngây ngốc một lúc, sau đó mới quay đầu nhìn chính mình qua những mảnh kính vỡ vụn, thấy đôi mắt của mình đã trở nên đỏ chót.
Hắn không ngừng ***, sau đó cụp mắt, dùng cách *** để *** bản thân mình.
Cố Dư Sinh không biết mình đã hút bao nhiêu ***, hắn chỉ biết lúc hắn nhìn xuống, quanh chân hắn đã dày đặc những tầng tàn tro và đầu lọc.
Bầu trời không biết từ lúc nào đã trở nên tối đen, khí trời rối tinh rối mù, trăng tròn treo ở chân trời tỏa ra ánh sáng trong trẻo, thành thị có vô số ánh đèn, hoặc sáng, hoặc lập lòe.
Cảnh đêm ở thành thị thật xa hoa, óng ánh, đẹp đẽ.
Hắn vốn muốn dùng một buổi tối xinh đẹp như vậy để cầu hôn cô.
Hắn chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, hắn còn mong có thể phối hợp với phong cảnh lóa mắt kia tạo nên một buổi tối cầu hôn kinh tâm động phách nhất, khiến cho người hắn yêu không thể nào quên…
Nhưng những hình ảnh xinh đẹp như vậy, nhưng trong mắt Cố Dư Sinh lúc này lại giống như biến thành một màu trắng xám.
Khó trách quà hắn mua cô không bao giờ dùng, thẻ ngân hàng cô không bao giờ quét, hắn muốn cùng cô đi dạo, cô cũng kiếm cớ để từ chối.
Trong lòng cô nghĩ đến lợi dụng, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ chuyện một đời.
Thật là buồn cười ha…
Thích cô, hắn không hối hận. cho dù giờ khắc này hắn nghe thấy cô nói những lời kia, hắn cũng không thấy hối hận một chút nào.
Cô không thích hắn, cũng không sao.
Nhưng hắn không thể nào chấp nhận được sự lừa dối của cô, sự tự tôn bị cô chà đạp.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh nuốt một ngụm nước bọt, mới phát hiện cổ họng của mình vì hút quá nhiều thuốc mà bên trong có một ngọn lửa, vừa nuốt vào lại thấy đau đớn.
Vẻ đau đớn này, vẫn truyền đến nơi sâu nhất trong *** trái của hắn, kêu gào, khiến trái tim hắn máu me đầm đìa.
Thật đau… Thì ra tình yêu có thể khiến người ta hạnh phúc, khiến người ta vui sướng, lại cũng có thể khiến người ta đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại…
Không được, hắn không thể tiếp tục ở trong này, hắn muốn ra ngoài hóng mát một chút.
Cố Dư Sinh nghĩ xong, liền lấy điện thoại di động và chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.
Hắn cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, chỉ lái xe như vậy, đi lung tung, không có mục đích, đèn đỏ thì dừng, đèn xanh liền đi.
Hắn không biết mình đã đi bao xa, chỉ đến khi xe hết xăng, hắn liền cố gắng đạp ga, sau đó dừng xe, tăng ga, đến nỗi bàn chân đều phát đau, hắn mới để xe dừng ở ven đường, cả người giống như hết năng lượng, gục trên tay lái, không nhúc nhích.
. . . . . .
Trong phòng khách của biệt thự xa hoa.
Tần Chỉ Ái cố ý ra vườn hái hoa tươi, hoa trong bình kiều diễm ươn ướt tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, tràn ngập phòng ăn.
Trên bàn ăn để một bộ chân nến tinh xảo, đẹp đẽ, tràn đầy các loại thức ăn ngon.
Tần Chỉ Ái yên lặng ngồi cạnh bàn ăn, nhìn chằm chằm bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ không chớp mắt.
Vì bữa tối này mà cô đã bận rộn từ ba giờ chiều, quay quay trong nhà bếp đến sáu giờ rưỡi tối mới xong.
Chỉ có hai người hắn và cô, nhưng cô lại chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn.
Có thể đây là bữa tối cuối cùng mà cô có thể ăn cùng hắn rồi.
Cô muốn chấm một dấu tròn hoàn chỉnh cho kết thúc này, cho nên cô sẽ làm tất cả những món ăn mà đáng ra cô phải làm cho hắn, nấu hết một lần.
Cô muốn chính mình phải biểu hiện khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình cho hắn xem, vì vậy làm xong cơm tối cô liền lập tức chạy lên lầu, tắm rửa sạch sẽ, xua tan mùi dầu ăn nước tương trên người mình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm làm cho mình trở nên thật đẹp, lại cố ý chọn một chiếc váy đẹp nhất, làm những chuyện mà lúc nhỏ cô đã làm để chuẩn bị cho buổi hẹn hò đầu tiên của hắn.
Nhưng bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, cô ngồi trước bàn ăn chờ đến tám giờ, chín giờ, mười giờ. . . Cơm đã nguội, cô lại hâm tới hâm lui không biết bao nhiêu lần, còn hắn lại chưa về nhà.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng dụi con mắt chua xót, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Mười giờ bốn mươi ba phút.
Có thể là hắn đang bận, có thể chờ chút nữa hắn sẽ trở lại.
Tần Chỉ Ái thấy thức ăn trên bàn lại nguội, cô lại hâm lại lần nữa, hâm đến nỗi thức ăn không còn mùi vị như ban đầu, kiên trì, yên lặng chờ đợi hắn.
Thời gian vô tri vô giác trôi, cũng đã đến 11 giờ.
Cố Dư Sinh còn chưa về, thậm chí cũng không gọi điện thoại.
Hắn hẹn với cô tối này mà? Cô có nên gọi điện thoại cho hắn hỏi một câu không?
Tần Chỉ Ái nghĩ, liền gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Nghe thấy trả lời như vậy, Tần Chỉ Ái cảm thấy mất mát để điện thoại xuống.
Không chừng điện thoại hết pin rồi thì phải, đợi thêm một chút vậy, cô đã đợi được hắn lâu như vậy, chẳng lẽ còn một chút nữa cô cũng không chờ được?
Lúc 12 giờ đêm, trong phòng khách tràn ngập tiếng đồng hồ báo giờ.
Là hắn hẹn cô mà, hắn thẳng thắn đồng ý mà, sao giờ này còn chưa về? Lại lỡ hẹn với cô lần nữa sao?
TayTần Chỉ Ái nhịn không được nắm thành quyền, từ từ lại tăng lực.
Lúc 12 giờ rưỡi, Tần Chỉ Ái lại cầm điện thoại di động lên, lại gọi cho Cố Dư Sinh một lần nữa, lại không mở máy, sắc mặt của cô dần trở nên trắng xám.
Rõ ràng cách đây mấy tiếng đồng hồ cô rất đói, nhưng bây giờ một chút khẩu vị cũng không có.
Cô rót cho mình một ly nước, uống hết nửa ly, cũng uống không trôi, sau đó cô nhìn ghế ngồi lúc trước Cố Dư Sinh vẫn hay ngồi trên đó ăn cơm, vì tẻ nhạt mà cô lại dùng thời gian phải chờ đợi kia để tưởng tượng xem hắn trở về sẽ như thế nào.
Ảo tưởng đã đến phần cuối, cũng đã là ba giờ sáng, bên ngoài biệt thự vẫn yên lặng, không có bất kì động tĩnh nào.
Tần Chỉ Ái không hề buồn ngủ chút nào, dùng ngón tay nhúng vào nước, viết chữ lên bàn.
“Cố Dư Sinh, sao anh còn chưa về nhà?”
“Cố Dư Sinh, em đang chờ anh về nha.”
“Cố Dư Sinh, nếu anh còn không về, sau này có thể sẽ không nhìn thấy em nữa đâu.”
“Cố Dư Sinh, được rồi, em thừa nhận, là em muốn nhìn thấy anh.”
Viết viết, viền mắt Tần Chỉ Ái liền trở nên hồng, cô nỗ lực cố gắng cười, liền nằm nhoài trên bàn phát ngốc.
Sắc trời tối đen bên ngoài cũng bắt đầu tờ mờ sáng, sau đó cô mới ý thức được, cô đã thức chờ hắn suốt đêm.
Hắn sẽ không về sao?
Tần Chỉ Ái khẽ thở dài, đứng lên, vừa mới chuẩn bị dọn dẹp cơm trên bàn, liền nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài biệt thự.
Tần Chỉ Ái cho rằng mình nghe lầm, trố mắt nhìn một hồi, nghiêng đầu đứng yên một lúc, lại nghe thấy tiếng còi xe ngày càng gần, mới xác định thật sự có xe đi vào vườn. Cô không do dự đá văng ghế tựa, vọt ra cửa sổ ở phòng khách.
Dựa vào ánh đèn mờ mờ trong vườn, Tần Chỉ Ái thấy chiếc xe của Cố Dư Sinh thắng gấp đến đáng sợ, dừng ở trước cửa nhà.
Hắn về rồi…
Trong cuộc đời cô phải chờ hắn ba lần, cuối cùng lần thứ ba cũng chờ được hắn.
Chờ cả một đêm, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn không nhịn được mà vui mừng.
Tần Chỉ Ái không nghĩ ngợi gì, quay đầu chạy về phía cửa.
Cô mới đến tủ giày, Cố Dư Sinh đã mở mật khẩu vào nhà, mở cửa ra.
Tần Chỉ Ái dừng bước nhìn Cố Dư Sinh, bởi vì cuối cùng cũng đợi được hắn cho nên cô cảm thấy rất vui, vì vậy lúc mở miệng nói chuyện cũng vui vẻ nở nụ cười yếu ớt, ngay cả âm thanh cũng có chút linh động: “Anh về rồi?”
Cố Dư Sinh không ngờ cô còn chưa ngủ, cả người sửng sốt một chút, mắt liền nhìn cô.
Cô cười, rất đẹp, rất ngây thơ.
Lúc trước mỗi lần hắn nhìn thấy cô rụt rè sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn, hắn luôn mong cô có thể tươi cười ở bên hắn.
Nhưng lúc này, bộ dạng này, lại làm cho hắn thấy quá chói mắt.
Cố Dư Sinh vội liếc mắt nhìn đi, không nói gì, trực tiếp vào nhà.
Đèn ở cửa trước không mở, Tần Chỉ Ái nhìn không rõ biểu hiện của Cố Dư Sinh, cho rằng hắn mệt mỏi nên khi hắn đến gần cô, cô lại mở miệng hỏi: “Anh ăn cơm rồi sao?”
Sau khi hỏi xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được bây giờ trời đã sáng, phải ăn sáng rồi, cô lại vội đổi câu hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Cố Dư Sinh vẫn không lên tiếng, sau khi vào cửa liền ngồi xổm cởi giày.
Tần Chỉ Ái vội vã kéo tủ giày ra, lấy dép lê của Cố Dư Sinh, khom người để trước mặt hắn, sau đó lại hỏi: “Em làm rất nhiều thức ăn, bây giờ em đi hâm…”
Trong miệng cô còn chưa nói hết, thân thể còn chưa đứng thẳng dậy, Cố Dư Sinh đã thay giày xong đi qua cô, tiến vào nhà.
Tần Chỉ Ái hơi run một giây, đứng thẳng người, quay đầu đuổi theo Cố Dư Sinh, lúc cô vừa mới mở miệng nói tiếp, lúc này cô mới nhìn rõ dáng dấp của Cố Dư Sinh dưới ánh đèn bên cạnh vách tường.
Ánh mắt đẹp đẽ của hắn có một chút đỏ, quần áo trên người nhăn nheo, mùi TL nồng nặc.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, cằm vốn sạch sẽ giờ cũng có một đoạn râu.
Hắn sao lại chật vật chán chường như vậy?
Tần Chỉ Ái cho rằng công việc của hắn xảy ra chuyện gì, dịu dàng quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ lúc Cố Dư Sinh bước vào nhà đến giờ đều không có ý muốn nói chuyện với cô.
Chắc hắn rất mệt, tâm tình cũng không tốt… Tần Chỉ Ái lại mở miệng: “Em đi mở nước cho anh tắm trước, tắm xong sẽ thoải mái hơn.”
Nghĩ một chút, Tần Chỉ Ái lại quay đầu đi tới nhà bếp, rót một ly nước nóng, đặt ở khay trà, đi đến chỗ Cố Dư Sinh mở miệng nói: “Anh uống nước trước đi, nghỉ ngơi một chút em chuẩn bị nước tắm xong sẽ gọi anh.”
Tần Chỉ Ái biết lúc Cố Dư Sinh tâm trạng không tốt, thường không muốn nói chuyện, cô cũng có thể thấy lúc này tâm trạng của hắn cực kỳ kém, vì vậy không chờ hắn trả lời, cô liền cười nhẹ nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Mở nước nóng xong, Tần Chỉ Ái đi chuẩn bị một bộ đồ ngủ sạch sẽ cho Cố Dư Sinh, để bên cạnh bồn tắm, mới chạy xuống lầu lần nữa.
Cô vừa mới chạy đến khúc quanh, liền dừng lại.
Cố Dư Sinh vẫn đứng ở chỗ trước khi cô lên lầu, nhìn chằm chằm đồng hồ cách đó không xa, ánh mắt không lạnh cũng không nóng, cũng giống như dáng dấp lãnh đạm bình thường, hầu như không có gì khác biệt.
Nhưng không biết có phải Tần Chỉ Ái quá mẫn cảm hay không, cô luôn cảm thấy Cố Dư Sinh có gì đó không đúng.
Cô chần chừ một chút, mới gọi Cố Dư Sinh: “Nước tắm chuẩn bị xong rồi ạ.”
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng, để Tần Chỉ Ái biết là hắn chưa nghe thấy hay là không muốn đi tắm.
Qua một hồi lâu, lúc Tần Chỉ Ái lại định lên tiếng gọi hắn lần nữa, hắn mới chuyển tầm mắt đến cô.
Hắn nhìn cô một chút, liền cụp mí mắt, chẳng nói chẳng rằng đi lên cầu thang.
Lúc đi ngang qua người cô, bước đi của hắn hơi khựng lại, nhìn cũng không nhìn cô một cái, liền né cô, tiếp tục đi lên lầu.
Mãi cho đến khi hình ảnh của Cố Dư Sinh biến mất sau cửa phòng ngủ, Tần Chỉ Ái mới quay đầu nhìn lên lầu.
Có phải cô đã nghĩ nhiều quá rồi không, sao cô lại cảm thấy cô và Cố Dư Sinh có một khoảng cách rất lớn?
Tần Chỉ Ái vốn vì Cố Dư Sinh trở về mà vui vẻ hoạt bát, giờ lại giống như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh ngắt.
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ một lát, mới trở về phòng ngủ, cô vốn tin rằng Cố Dư Sinh đã vào nhà vệ sinh tắm rửa, không nghĩ tới việc đẩy cửa lại nhìn thấy hắn cầm áo khoác đứng trước cửa phòng tắm không nhúc nhích.
Tần Chỉ Ái cho là hắn đang lo lắng chuyện gì, không quấy rầy hắn, nhưng qua khoảng năm phút, hắn lại giống như một pho tượng vậy, không có phản ứng, thậm chí mắt cũng không lấp lóe chút nào.
Tần Chỉ Ái cất bước nhẹ nhàng đến trước mặt Cố Dư Sinh, cầm áo khoác của hắn, nhỏ giọng nói: “Nước sắp nguội rồi, anh mau đi tắm thôi.”
Lần này cô nói xong, Cố Dư Sinh có phản ứng, hắn gật đầu vs cô một cái, vừa cởi nút áo vừa đi vào nhà vệ sinh.
Cố Dư Sinh vừa *** xong, nhìn thấy cô đi vào, cử động *** liền dừng lại.
Tần Chỉ Ái quơ quơ chai tinh dầu trước mặt hắn: “Cái này dùng để xua tan căng thẳng mệt mỏi rất hữu hiệu ạ.”
Giải thích xong, Tần Chỉ Ái liền đổ một ít tinh dầu vào bồn tắm, sau đó đứng dậy đi về phía Cố Dư Sinh cười với hắn một cái, liền đi về phía cửa phòng tắm.
Lúc cô đi ngang qua hắn, mắt nhìn thấy tay hắn có vài vết thương rất cạn, hình như là do kính đâm phải.
Bước chân của cô hơi dừng một chút, lại không lên tiếng, ra khỏi phòng tắm, giúp hắn đóng cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc