Ép Yêu 100 Ngày - Chương 29

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Không biết bắt đầu từ lúc nào hắn lại trở nên sợ, sợ chính mình không thể khống chế được tính xấu của bản thân, sẽ lại đẩy cô càng ngày càng xa hắn.
Vì vậy đêm ở khu giải trí hôm đó, không ai biết việc hắn không kiểm soát được chính mình đã khiến hắn tự trách bàn thân mình rất nhiều.
Lại vừa nãy thật sự suýt nữa mất điều khống chế, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của cô như vậy, hình như tính xấu của hắn trong nháy mắt biến mất không còn một mống.
Trước kia, hắn không nghĩ như vậy, rốt cuộc tại sao hắn lại phải tìm cách khống chế?
Cho đến bây giờ, hắn mới hiểu được, thì ra là hắn để ý đến cảm nhận của cô, thì ra là hắn đã thích cô như vậy.
Bởi vì sợ mất cô, vì vậy bắt đầu trở nên nhân nhượng, bắt đầu quý trọng cô.
“Được rồi” Tần Chỉ Ái dùng bông tăm nhỏ tẩy trùng vết thương của Cố Dư Sinh xong, nhẹ giọng mở miệng.
Cố Dư Sinh phục hồi tinh thần, đưa ánh mắt nhìn lên người cô.
Đối với vết thương vừa khử trùng, sau đó dán băng keo cá nhân, đơn giản như vậy nhưng vì là cô làm cho hắn, nhìn như vậy lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Tần Chỉ Ái bỏ bông tăm đã dùng vào thùng rác, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Tay này hôm nay không được dính nước, vết thương cũng không sâu, ngày mai chắc không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Có thể chỉ là theo thói quen mà cô nói những lời khách sáo như vậy nhưng rơi vào tai của Cố Dư Sinh lại giống như là cô đang quan tâm hắn, ánh nhìn của hắn lại không nhịn được trở nên mềm mại, hắn không nhịn được đưa tay vừa mới được băng bó của cô mà vén những sợi tóc bay tán loạn nhét vào sau tai cô, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Lòng bàn tay của hắn để bên tai cô cũng không rời đi, tỏa ra nhiệt độ, lại khiến cho nhịp tim của Tần Chỉ Ái bỗng nhiên tăng nhanh.
Mấy giây sau, lòng bàn tay của hắn cũng không có dấu hiệu rời đi, lưng Tần Chỉ Ái cứng đờ, nhìn ánh mắt của Cố Dư Sinh, run rẩy, cô có chút thẹn thùng nhìn hắn, lại cúi xuống, không dám nhìn hắn nữa.
Hai người không nói chuyện nữa, trong phòng ngày càng yên tĩnh.
Tần Chỉ Ái còn có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương, cô theo bản năng nắm chặt váy, bên tai bắt đầu nóng lên.
Bầu không khí ngày càng trở nên mờ ám, một loại không khí ngọt ngào quanh quẩn trong phòng.
Tần Chỉ Ái có chút kích động, nhịp tim vượt khỏi tầm kiểm soát, nếu là ở lại, có thể nào tim của cô lại nhảy ra ngoài không?
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái lại đứng lên, vội vã nói: “Em, em về phòng trước, thay, thay quần áo…”
Cô vừa nói vừa ôm túi bên cạnh.
Cô còn chưa quay người, bên tai đã nghe tiếng “Rầm” một tiếng, cô muốn quay người nhìn nhưng kết quả eo lại bị Cố Dư Sinh ôm lấy, cả người còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị hắn đẩy ngã.
Sau lưng ngã xuống, cô khẽ hô một tiếng, sau đó thân thể liền ***ng phải một nơi lạnh lẽo.
Cô ngẩn người mới phát hiện mình nằm trên khay trà, mà những gì ở trên khay trà đã bay xuống đất từ lâu.
Vì vậy nên cô mới nghe tiếng “Rầm” lớn như vậy, là hắn quét hết tất cả mọi thứ trên bàn xuống?
Tần Chỉ Ái còn chưa nghĩ xong, đã thấy Cố Dư Sinh khom người, hai tay chống ngang đầu cô đặt trên bàn trà, cúi đầu đối mặt với ánh mắt của cô.
Xung quanh cô bỗng chốc đều tràn ngập mùi hương thanh đạm độc nhất vô nhị của hắn, pha thêm mùi TL nhàn nhạt, dễ ngửi mà lại mê người.
Đầu óc của cô nhất thời trống rỗng, tim cũng không ngừng đập thình thịch.
Hắn vây cô giữa mình và mặt bàn đá hoa cương cảm thạch, trong lúc đó, hắn lại không nói gì, ngoại trừ nhìn cô cũng không làm thêm bất cứ hành động nào.
Hắn là người đàn ông mà cô đã yêu rất nhiều năm… Đâu phải dễ dàng được hắn nhìn chăm chú như vậy?
Lúc hắn đẩy cô xuống bàn trà, cô muốn hỏi hắn: “Anh muốn làm gì?” bỗng nhiên đầu lưỡi giống như bị thắt lại, một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được, hai gò má từ từ ửng hồng.
Hắn giống như cố ý vậy, làm cho cô đỏ mặt một giây, hắn lại hạ người xuống một chút, thu hẹp không gian của cô, đem ***g *** rắn chắc hạ thấp xuống người cô.
Hơi thở của hắn phả vào *** của cô, cả người cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ người hắn.
Mặt của cô ửng hồng, đầu Ng'n t run run muốn bắt lấy gì đó để ổn định tâm tình của chính mình, nhưng cuối cùng lại chạm đến gạch đá hoa cương lạnh lẽo.
Hắn phát hiện cử động luống cuống của cô, cánh tay chống hai bên đầu cô gấp lại, ép cô càng thấp hơn, cô cảm nhận được hô hấp của hắn phả lên mặt cô, nhiệt độ tê tê khiến cho hô hấp của cô càng ngày càng đông cứng.
Môi của hắn từ từ rơi xuống, cách môi của cô một centimet thì dừng lại, cô không tự chủ được nín thở, hai lông mi nhắm lại run rẩy, mà động tác của hắn lại dừng lại.
Hắn muốn hôn lại không hôn, chọc cô như vậy, khiến cô càng căng thẳng.
Nhiều lần Tần Chỉ Ái muốn ngẩng đầu hôn hắn.
Ngay lúc cô không khống chế được, lúc chủ động ngẩng đầu lên, môi của hắn cũng chầm chậm rơi xuống môi cô.
Sau đó, cô cảm giác được môi của người đàn ông này rất nhẹ rất nhẹ nhàng vuốt ve môi cô.
Một luồng điện mãnh liệt truyền khắp người Tần Chỉ Ái, cô không khống chế được run rẩy một hồi.
Phản ứng nhỏ bé của cô K**h th**h hắn, tay hắn chống trên khay trà từ từ đan vào mái tóc mềm mượt của cô, dừng lại ở sau gáy của cô, điên cuồng ấn lên môi cô những nụ hôn cực nóng.
Trong trí nhớ của Tần Chỉ Ái, lần này lại giống như đây là lần đầu tiên cô hôn hắn… Mang theo một cảm giác hận không thể nuốt hết xương cốt của cô vào bụng.
Hắn kịch liệt như vậy, làm cho cả người cô bắt đầu nóng lên, run động.
Mãi đến khi hắn dừng lại, trời đất vẫn còn xoay vầng.
Sau đó cô mới phát hiện hắn lại dùng một cái hôn trêu chọc cô kiễng chân đến mềm oặt, không còn chút sức lực nào.
Qua hai giây, hắn lại cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó từ khóe môi, hôn một đường xuống cổ, xương quai xanh…
Dưới nụ hôn lúc nặng lúc nhẹ của hắn, cô đã mơ màng rồi, lúc này áo của hắn và cô từng cái từng cái lại rơi xuống đất
Nhiệt độ bên trong ngày càng cao.
Âm thanh kiều diễm miên man của cô tinh tế phát ra.
......
Sau đó.
Cố Dư Sinh đặt Tần Chỉ Ái trên người mình, không rời đi, đầu Ng'n t của hắn lưu luyến di chuyển chậm chậm trên *** cô, trượt tới bên hông trái của cô, cô nhíu mày, phát ra một tiếng hừ nhẹ không bình thường, hắn mới hiểu rõ, sau đó liền đẩy cô lên, nhìn về phía hông trái của cô.
Có một vết bầm nhỏ ở đó, trên *** trắng như tuyết đặc biệt bắt mắt.
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm vết máu bầm bên hông Tần Chỉ Ái trong chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Là vừa rồi, lúc anh đẩy em bị thương sao?”
Tần Chỉ Ái nghe xong lời nói của Cố Dư Sinh, từ từ mở mắt, nhìn theo tầm mắt của hắn, lại không hiểu hắn đang hỏi gì mờ mịt “Hả” một tiếng.
Cô còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn, đáy mắt còn sót lại một tia động tình, khiến cả người trở nên xinh đẹp cực kỳ.
Cuống họng Cố Dư Sinh căng thẳng, đầu Ng'n t vuốt ve hông của cô, âm thanh khàn khàn hỏi lại: “Chỗ này”
“Ừm” Tần Chỉ Ái nhất thời hiểu ý của hắn, gật nhẹ đầu một cái, sau đó vừa định nói với hắn: “Không sao, đã hết đau”, cô liền nhìn mắt hắn, thấy một tia xin lỗi và đau lòng.
Cô giống như bị điểm huyệt vậy, cả người cứng đờ, những lời muốn nói cũng không nói ra.
Cố, Cố Dư Sinh cảm thấy có lỗi và đau lòng?
Cô, cô có phải nhìn lầm rồi không?
Tần Chỉ Ái nháy mắt một cái, vừa mới cẩn thận phân tích biểu hiện trên mặt của hắn, không phải mình vừa nhìn thấy áo giác…
Hay là…
Chữ “chứ” nghi vấn còn chưa nói xong nghĩ xong trong lòng, Cố Dư Sinh bỗng nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng dán môi lên hông của cô, giống như thương tiếc bảo bối đáng giá nhất trên đời vậy, dùng sức rất nhẹ mà hôn.
Hắn hành động như vậy, có phải là đang an ủi cô không?
Nếu là vậy, sao hắn lại phải an ủi cô?
Hình như hắn đối với cô ngày càng có rất nhiều, rất nhiều... Ngày hôm nay còn đối xử với cô rất tốt còn nhắn tin, tính khí cũng tốt hơn nhiều, cũng nhẫn nại hơn rồi… So với những ngày đầu cô vào ở trong biệt thự đã thay đổi, có phải hay không là…
Trong đầu Tần Chỉ Ái hiện ra rồi lại bị những suy nghĩ đó, lại nghĩ đến lúc hắn áp chế cô, những hành động ấm áp lại hiện lên lần thứ hai.
Có điều đêm cô nhìn thấy dây chuyền, nghĩ tới đây cô liền dừng lại, qua một lúc lâu, cô mới có dũng khí đem tất cả các ý nghĩ trong đầu ngã bài…
Những thay đổi của hắn, có phải là… bởi vì cô không?
Thân thể Tần Chỉ Ái run lên một hồi, trong lòng hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Cố Dư Sinh đau lòng nhìn vết máu ứ đọng bên hông cô, trằn trọc ở đó, chạm khẽ một hồi lâu, mới từ từ rời môi đi.
Cử động thân mật như vậy lại khiến cho *** của hắn bùng lên càng mạnh, hắn ngước mắt, nhìn toàn thân của cô lưu lại những dấu vết của hắn, hô hấp một trận, lại nhịn không được chôn môi vào cổ trắng như tuyết của cô…
Ngọn lửa bùng lên ngày một lớn.
Hô hấp của cả hai người vừa nặng vừa rối loạn.
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh trêu chọc cả người từng trận lại từng trận tê dại, cô cũng không có cách nào suy nghĩ tới những thay đổi của Cố Dư Sinh có phải là bởi vì cô không nữa…
......
Hai người kịch liệt không biết bao lâu, Cố Dư Sinh lại thay đổi một tư thế khác.
Hắn lại còn muốn sao?
Tần Chỉ Ái vừa nghĩ tới một quá trình vừa mệt nhọc lại vừa trêu ngươi như vậy, chân liền bắt đầu run, cô muốn mở miệng ngăn cản Cố Dư Sinh, cửa thư phòng lại vang lên tiếng của quản gia: “Thiểu gia, tiểu thư, tới giờ ăn cơm tối rồi.”
Tần Chỉ Ái giống như nắm được một nhánh cây cứu mạng vậy, không hề nghĩ ngợi đẩy Cố Dư Sinh ra, ấp úng nói câu: “Ăn cơm”, sau đó liền nhặt quần áo trên mặt đất, nhanh chóng khoác lên người, cầm túi liền chạy ra khỏi thư phòng.
Cố Dư Sinh nhìn bóng lưng của Tần Chỉ Ái chạy trối ૮ɦếƭ, không nhịn được bật cười, hắn đợi đến khi cửa phòng ngủ sát vách có tiếng đóng lại mới từ từ khom nhặt quần áo của mình, đi vào nhà vệ sinh…
......
Lúc Cố Dư Sinh xuống lầu, Tần Chỉ Ái đã ngồi trên bàn ăn, không biết cùng quản gia nói gì, trên môi vẫn còn đang nở nụ cười.
Có điều, khi nghe đến tiếng quản gia quy củ chào “Thiếu gia” một tiếng xong, cô nhanh chóng quay qua nhìn hắn một chút, sau đó lại cúi đầu đỏ mặt.
Đây là thẹn thùng sao?
Tâm tình của Cố Dư Sinh tốt lên, còn vui vẻ “Ừ” với quản gia một tiếng.
......
Cơm nước xong, Tần Chỉ Ái cùng quản gia đi tản bộ trong vườn một vòng, mới trở về phòng ngủ.
Cố Dư Sinh không buồn ngủ, thấy còn có một vài văn kiện chưa xử lý, liền bảo quản gia rót một ly café, đi tới thư phòng.
Đợi đến khi xử lý xong mọi chuyện đã là mười một giờ khuya.
Cố Dư Sinh dựa vào lưng ghế dựa, xoa xoa mi tâm, lúc mới vừa chuẩn bị đứng lên về phòng ngủ, nhìn thấy một phong thư hồng nhạt bị một văn kiện lớn che.
A, phải rồi, suýt nữa hắn quên, là thư tiểu A hồi âm trả lời thư của hắn.
Cố Dư Sinh nghĩ buổi chiều đã nhiệt tình như vậy, vào lúc này trở về phòng cũng không tiếp tục lôi kéo cô bé kia nữa, đơn giản tìm một tư thế thoải mái dựa vào ghế, mở thư, xem lướt qua thư của Tiểu A.
“S Quân, nói cho anh biết một tin tốt, tháng sau tôi có thể hoàn toàn trả hết nợ của ba tôi rồi!”
“S Quân, tôi thích một người, nhưng hắn làm rất nhiều chuyện khiến tôi khổ sở, nhưng mà hắn cũng làm một chuyện khiến tôi rất vui vẻ, mặc dù là tôi lừa gạt hắn, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.”
Đọc đến hai câu Tiểu A viết, Cố Dư Sinh lấy viết từ trong ngăn kéo, cầm Pu't viết thư hồi âm ngay.
Ba của Tiểu A đánh bạc thiếu tiền, cô đã kể cho hắn nghe từ lâu, có điều sau đó cô nói với hắn, cô tìm được một công việc tốt, có thể kiếm được rất nhiều tiền để trả nợ.
Hắn chưa từng hỏi cô tìm được việc gì, cô cũng không nói, bất quá bây giờ cô đã có thể trả hết món nợ đó, Cố Dư Sinh đầu thư đã chúc mừng cô một hồi.
Giống như thường lệ, những đề tài cô nhắc đến trong thư, hắn lưu loát trả lời nửa trang, ở cuối thư lúc sắp kết thúc, hắn lại nghĩ đến người đàn ông mà cô viết, dừng lại một lúc, cuối cùng viết câu: “Tiểu A, cô còn nhớ tôi đã từng nói với cô, tôi tuyệt đối sẽ không yêu bất cứ ai không?”
“Khi đó, cô hồi âm trả lời rằng, tình yêu không phải là thứ nói khống chế là có thể khống chế được, ai cũng không trốn thoát.”
“Tôi hiện tại đã rơi vào thế giới không thể trốn thoát.”
Viết tới đây, Cố Dư Sinh liền nhớ lại chuyện Tần Chỉ Ái nói dối hắn.
Hắn không ngốc, hắn biết rõ những lời của cô đều là nói dối, cái cớ của cô đều là do cô không muốn dùng tiền của hắn.
Cố Dư Sinh định ký tên S Quân trên tờ giấy bỗng nhiên dừng lại.
Cố Dư Sinh cũng là con gái, con gái sẽ hiểu rõ con gái đúng không?
Hắn suy nghĩ một chút, liền quay mặt giấy nhanh chóng viết một câu: “Tiểu A, nếu như một người phụ nữ sống ૮ɦếƭ không chịu dùng tiền của một người đàn ông, cô có biết tại sao cô ấy lại như vậy không?”
Ký tên S Quân, Cố Dư Sinh liền miết giấy, mở ngăn kéo cầm một phong thư nhét vào, sau đó điền tên Tiểu A và địa chỉ của cô, dán tem, kẹp vào trong tập tài liệu, để ngày mai đưa cho Tiểu Vương gửi đi.
......
Bên trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Tần Chỉ Ái đưa lưng về nữa bên giường còn lại, đang chìm vào giấc ngủ.
Cố Dư Sinh rón rén vén chăn, nằm xuống, không biết có phải vì tiểu A hồi âm, hắn lại nghĩ tới việc hỏi cô ấy vì sao Tần Chỉ Ái lại không dùng tiền của mình, hắn lại không quá buồn ngủ.
Hắn đem mọi chuyện xảy ra lúc chiều nay nghĩ lại từ đầu tới đuôi một lần, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cô bé đang đưa lưng về phía hắn mà ngủ say.
Tiểu Phiền Toái… em có biết không?
Anh không phải vì em mới trở nên xấu tính, mà là vì em mới có tình tình tốt như hôm nay.
Anh chưa hề có một ngày vui như vậy, càng không hề nghĩ sẽ có một người khiến anh thay đổi lớn như vậy…
........
Ở nhà năm ngày, Tần Chỉ Ái nhận được rất nhiều quà từ Cố Dư Sinh.
Túi xách, quần áo, giày dép…
Mặc dù Tần Chỉ Ái nghi ngờ nhưng lại không hỏi, giống như lần trước cô nhận được quà sinh nhật của hắn ở Paris, tất cả đều hoàn hảo nằm trong tủ quần áo của cô.
.....
Ngày thứ ba ở nhà, lúc Tần Chỉ Ái ra cửa, vì tiện đường nên ghé qua thành phố A, không ngờ lại nhận được thư của S Quân.
Cô ngồi trong xe, xem xong thư của hắn.
Thì ra S Quân đã động tâm với người khác nha… thân là bạn bè, Tần Chỉ Ái thật sự rất vui vẻ, trong thư hồi âm S Quân, liền chúc phúc cho hai người, sau đó nhìn đến câu hỏi của hắn: “Nếu như một người phụ nữ sống ૮ɦếƭ không chịu dùng tiền của một người đàn ông, cô có biết tại sao cô ấy lại như vậy không?” Lúc nghĩ đến chính mình cũng không có tư cách dùng tiền của Cố Dư Sinh, cô lại buồn một chút, mới trả lời câu hỏi của S Quân theo suy nghĩ của riêng mình.
.....
Thời gian như nước chảy, đảo mắt đã qua tháng mới, thời gian Lương Đậu Khấu thật sự trở về chỉ còn lại chín ngày.
Không biết có phải kinh nguyệt lại đến hay là do nhìn lịch thấy thời gian còn ít như vậy, khiến tâm tình của Tần Chỉ Ái không tốt, nhìn ra ngoài thấy trời âm u, tâm trạng lại càng tồi tệ hơn.
Cùng lúc đó, tổng giám đốc ngồi trong tập đoàn Cố thị cũng chẳng khá hơn, hôm nay tâm tình của Cố Dư Sinh cũng thật sự tồi tệ.
Đã liên tục mấy ngày Cố Dư Sinh không mua quà cho cô, nhưng dù hắn mua cái gì đi nữa, cô chỉ mỉm cười nói rất thích, nhưng đùng nói là dùng, cô thử cũng không thử, để trong phòng thay đồ không hề chạm tới.
Cố Dư Sinh càng muốn không có bất cứ việc gì, đơn giản ngồi trên ghế làm việc, nhìn chằm chằm màn hình máy tính mà thất thần.
Cho đến khi Tiểu Vương ôm chồng tài liệu vào, Cố Dư Sinh cũng không biết.
Tiểu Vương tới trước bàn làm việc, lúc chuẩn bị xem tập tin, mới phát hiện Cố Dư Sinh đang thất thần, *** mày có vẻ rất đau xót. Hai chữ “Cố tổng” hắn cũng không dám nói.
Thiếu gia dạo này không biết bị cái gì nữa, trước đây buổi tối thì giao hết việc cho hắn, bây giờ lại bắt đầu dẹp hết tất cả các buổi tiệc xã giao buổi tối.
Mỗi ngày còn chưa tới sáu giờ hắn sẽ lại ghé qua trung tâm thương mại một chuyến, sau đó lại đem một món hàng hiệu đắt giá xa xỉ về nhà.
Nhưng trừ hắn ra không ai biết sáng hôm nay Cố Dư Sinh có ý định ra khỏi nhà, trên mặt đang nở nụ cười thì khi lên xe lập tức trở mặt, sau đó buổi tối về nhà thần sắc lại thanh phong nho nhã như buổi sáng.
Hắn theo bên người Cố Dư Sinh lâu như vậy, hiểu rõ tính tình của Cố Dư Sinh như vậy, nhưng hiện tại hắn có thể thấy mấy ngày qua người kia hoàn toàn không hài lòng chút nào, nhưng tại sao về nhà lại phải tỏ ra vui vẻ?
“Có việc gì sao?” Cố Dư Sinh đem ánh mắt mệt mỏi nhìn lâu màn hình máy tính ra lúc giơ tay dụi dụi khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Tiểu Vương đứng trước bàn làm việc không có chút tinh thần nào.
Tiểu Vương lập tức tỉnh táo lại, đưa tài liệu tới: “Những thứ này cần ngài ký tên, chiều nay ngài còn có một cuộc họp, còn đây là báo cáo tài vụ.”
Tiểu Vương nói rất nhiều, Cố Dư Sinh đều nghe không lọt tai, cũng không nhớ kỹ những lời của người trước mặt mình, khi người kia nói những lời này xong, hắn cũng không muốn trả lời, phất tay ý đuổi người kia đi nhanh lên.
Tiểu Vương để tập tài liệu xuống, rời đi.
Nếu là trước đây thiếu gia nhất định là sắp phát điên rồi, nhưng hôm nay hắn lại không phải như vậy, chỉ rũ mắt, xoa xoa huyệt thái dương, lại còn phất phất tay.
“Thiếu gia, còn có…”
Tiểu Vương còn chưa nói hết, bỗng nhiên Cố Dư Sinh lại đứng lên, ςướק phong thư từ trong tay hắn.
Tiểu Vương sững sờ còn chưa kịp phản ứng lại với hành động đó của Cố Dư Sinh thì người kia đã lục lọi bên trong đống phong bì. Cố Dư Sinh đọc nhanh như gió, đến khi nhìn thấy thư đề tên bên ngoài là Tiểu A rút ra một lá thư.
Tốc độ đọc của hắn trong nháy mắt chậm đi, đọc nội dung bên trong từng chữ một, giống như là sợ lướt mất một nội dung quan trọng.
“Một người phụ nữ sống ૮ɦếƭ cũng không chịu dùng tiền của người đàn ông, có thể có hai trường hợp, thứ nhất là rất yêu, thứ hai là không yêu.”
“Nếu như là rất yêu, có thể là người này sợ mình tốn tiền phung phí, sẽ bị cho là một người tham vật chất, đương nhiên cũng có thể là người này rất muốn cùng người đàn ông của mình sống hết đời nên muốn tiết kiệm tiền cho anh ta.”
“Nếu là không yêu người đàn ông của mình, vậy chính là người phụ nữ này đang phân rõ ranh giới, không dùng tiền của người ngoài, không nghĩ sau này muốn gặp lại người kia, cũng không muốn nợ ân tình của người kia, tránh phiền phức.”
......
Vậy, Tiểu Phiền Toái không dùng tiền của hắn là bởi vì rất yêu hắn hay là không yêu hắn chút nào đây?
Ban đầu cô cứ dính chặt lấy ông đòi gả cho hắn, chắc cô cũng phải thích hắn chứ?
Nhưng nếu cô thật sự yêu thích hắn… hắn đưa quà cho cô, ngoài lần thứ nhất cô cầm lấy xong cũng chẳng bao giờ ***ng tới lần thứ hai.
Chẳng lẽ… thật sự giống như Tiểu A nói vậy, trong lòng cô đang phân định rạch ròi với hắn, xem hắn là người ngoài, sau này không muốn liên hệ gì với nhau nữa?
Cố Dư Sinh tưởng rằng câu trả lời của Tiểu A sẽ khiến hắn giải quyết được vấn đề nan giải này, không ngờ lại càng làm tâm tình của hắn rối rắm hơn, cả ngày hắn đều ngơ ngác mất tập trung.
Thậm chí khi hội nghị buổi chiều sắp kết thúc, hắn lại phán ba chữ: “Bắt đầu đi.”
Hội nghị họp hai tiếng đồng hồ, hắn hoàn toàn không có nhúc nhích, nhìn hết sức chăm chú như đang nghe nhưng trên thực tế thì thần trí đã bay đi đâu mất tiêu rồi.
Cuối cùng khi hội nghị kết thúc, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh một lúc lâu, lúc Tiểu Vương nhắc nhở hắn, hắn mới “A” một tiếng, hồi phục lại tinh thần, sau đó hắn nhìn một vòng mọi người, hồn vía trên mây mở miệng nói: “Tiểu Phiền Toái…”
Tiểu Phiền Toái, cái gì phiền toái nhỏ a? Lẽ nào trong lúc tổ chức hội nghị có chỗ nào không đúng làm phiền hắn sao?
Tất cả mọi người trong phòng họp nghe xong ba chữ này liền đồng loạt nhìn về phía Cố Dư Sinh, chờ hắn nói tiếp.
Cố Dư Sinh nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, lúc này mới giật mình vì chính mình suýt chút nữa đã thốt lên: “Tiểu Phiền Toái, rốt cuộc em có yêu anh hay không?”
Hắn vội vàng im lặng, nuốt câu nói đó vào bụng, sau đó đơn giản ném một câu: “Không có gì, tan họp.” liền đứng dậy cầm laptop ra khỏi phòng họp.
Trở lại văn phòng, đã là năm giờ rưỡi, theo quán tính của mấy ngày trước, giờ này hắn nên đến trung tâm thương mại mua quà.
Đầu Ng'n t hắn cầm viết xoay xoay, tầm mắt mặc dù đang nhìn tập tin trên bàn nhưng cũng không tập trung vào đó, đầu Ng'n t đặt Pu't trên bàn, lại xoay xoay, liền viết lên văn kiện.
Mãi đến khi thư ký gõ cửa đi vào, Cố Dư Sinh mới phát hiện không biết mình bị ma nhập rồi hay sao mà lấy báo cáo tài vụ trên bàn lít nha lít nhít những câu: “Tiểu Phiền Toái”, “Yêu”, “Không Yêu”?
Khỉ thật… Cố Dư Sinh thầm mắng một câu, sau đó liền cầm lên xé tờ giấy báo cáo thành những mảnh nhỏ, sau đó ném vào thùng rác, nói với thư ký: “Nói với giám đốc tài vụ, lát nữa đưa cho tôi bản báo cáo khác!”
“Vâng, tổng giám đốc!” Thư ký trả lời xong, đem một đống tư liệu đặt trên mặt bàn: “Cố tổng đây là lịch sử phát triển của công ty nước hoa MTK, người phụ trách của MTK nói hy vọng ngài sau khi xem xong cho ông ấy một quyết định xem có đầu tư cho họ không.”
Cố Dư Sinh gật đầu một cái, không nói gì.
Không có chuyện gì nữa, thư ký nhanh chóng rời đi.
Trong phòng làm việc lại trở nên yên tĩnh, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm mấy bức tranh vẽ trên tường một chút, sau đó cầm tài liệu thư ký vừa để trên bàn.
Đập vào mắt hắn chính là hai chữ nước hoa, sau đó hắn tỉnh táo hẳn lên, sau đó cầm điện thoại bàn, gọi nội tuyến cho thư ký.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, thư ký vừa mới nói hai chữ “Cố tổng”, Cố Dư Sinh đã không đợi được mở miệng: “Bây giờ cô đến trung tâm thương mại mua mỗi loại một chai nước hoa về đây cho tôi.”
Thư ký nghe thấy yêu cầu này thì có chút kinh ngạc, sửng sốt vài giây, còn cho là mình nghe lầm, liền hỏi lại lần nữa cho chắc: “Nước hoa sao?”
“Đúng, nước hoa.”
.......
Một tiếng sau, thư ký đem bao lớn túi nhỏ vào văn phòng của Cố Dư Sinh.
Theo dặn dò của hắn, đóng gói tất cả các loại nước hoa, mỗi loại một chai, đủ loại kiểu dáng mùi thơm khác nhau bày trên bàn.
Cố Dư Sinh đợi đến khi thư ký đem nước hoa đến liền gọi điện thoại về nhà.
Quản gia bắt máy, Cố Dư Sinh chỉ đơn giản thông báo: “Tốii nay tôi có chút việc, có thể sẽ về nhà trễ một chút… Ừm không cần nấu cơm cho tôi, bà nhớ nói cho tiểu thư biết đó.”
Cúp máy, Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm một bàn đầy nước hoa một chút, sau đó từ từ đứng lên, cầm lấy những lọ nước hoa kia ngửi thử.
Cố Dư Sinh bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, chọn ra ba mươi chai nước hoa thơm nồng nặc, sau đó giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mới chỉ tám giờ tối, lúc này về nhà hình như vẫn còn hơi sớm.
Ngừng một chút, hắn lại nhìn đến tài liệu để trên bàn.
Mười giờ hai mươi, hắn đã xử lý xong tất cả những tài liệu hắn không có tâm trạng giải quyết, hắn xoa xoa chiếc cổ mỏi nhừ, sau đó thầm tính thời gian một chút, gần như có thể về nhà rồi.
Nghĩ vậy, Cố Dư Sinh tiện tay cầm theo mấy chai nước hoa thơm nức vừa mới chọn ra, xịt lên người một chút.
Hắn sợ không đủ, mỗi loại nước hoa đều xịt mấy lần, sau đó chịu không nổi hắt hơi một cái, sau đó mới dẹp những lọ nước hoa kia, đi đến nhà vệ sinh, cầm một bình R*ợ*u đổ một ít chất lỏng lên người mình.
Các loại mùi nước hoa pha lẫn với mùi R*ợ*u, hào hoa mười phần quay về nhà.
Cố Dư Sinh ngửi ngửi quần áo của mình nhiều lần, từ trong lòng lại nghĩ thật khó ngửi, trên mặt mới thấy hài lòng, cầm chìa khóa đi đến bãi đậu xe dưới đất, lái xe về nhà.
Lúc xe sắp đến cửa biệt thự, Cố Dư Sinh cảm giác thấy trên người mình thiếu sót mùi gì đó, hắn chạy xe chậm lại, nghiêng đầu nghĩ, sau đó lại hút một ***.
Về đến biệt thự đã hơn mười một giờ.
Ngoại trừ ánh đèn ở bên ngoài, bên trong biệt thự tối thui, hẳn là quản gia và Tần Chỉ Ái cũng đã đi ngủ rồi.
Cố Dư Sinh dừng xe xong, đi tới cửa phòng, mở mật khẩu xong, hắn lại cúi người ngửi ngửi mình, cảm thấy không có vấn đề gì mới kéo cửa, thay giày, lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn dựa vào ánh đèn ngoài hiên hắt vào, nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngủ trên giường.
Trong phòng không bật đèn, trước mặt cô có một chút ánh sáng mờ nhạt, hình như là ánh sáng từ điện thoại hắt ra.
Cô nhận ra có người đi vào, quay người lại nhìn về phía cửa, nhìn thấy hắn nhàn nhạt nở nụ cười: “Anh về rồi?”
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái, không nói gì đi vào.
Hắn đến bên giường, không nhanh chóng đi tắm rửa mà đứng ở đó một lát, xem biểu hiện của Tần Chỉ Ái có thay đổi gì không, liền giả vờ như đang tìm đồ, đi quanh giường một vòng.
Vẫn không có phản ứng? Cô không ngửi thấy hắn toàn là nước hoa sao?
Cố Dư Sinh âm thầm nhíu mày, không nói gì quan sát Tần Chỉ Ái, lại đi quanh giường một vòng, sau đó còn cố ý ngừng trước tủ đầu giường bên phía Tần Chỉ Ái, cong người, sau đó lại quay về bàn trà cầm ấm trà và chén nước nâng lên đặt xuống nhiều lần.
Tần Chỉ Ái dựa đầu ở tủ đầu giường, mặt bình tĩnh nhìn điện thoại, giống như Cố Dư Sinh không hề tồn tại.
Hắn cách cô gần như vậy, cô còn không có phản ứng sao?
Cố Dư Sinh di chuyển con ngươi, lại ***ng đến một chén nước, cố ý nghiêng người, ngồi gần Tần Chỉ Ái một chút.
Tần Chỉ Ái giống như không nhận ra sự gần gũi của Cố Dư Sinh vậy, thậm chí lúc Cố Dư Sinh dựa vào cô, tay cô còn nhẹ nhàng trượt màn hình.
Hắn sắp dựa sát người cô rồi, cô còn thờ ơ không một chút quan tâm vậy? Chẳng lẽ là bị điện thoại di động thu hút sự chú ý hết rồi?
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh liền quay đầu vừa nhìn Tần Chỉ Ái vừa nhìn màn hình điện thoại của cô: “Đang coi gì vậy?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, còn chưa thèm dời đi, ngữ điệu bình thản: “Đang xem tiểu thuyết.”
Tiểu thuyết gì mà hấp dẫn đến nỗi khiến cô không hề chú ý đến sự tồn tại của hắn chứ?
Hắn nghĩ nhiều như vậy mới có thể nghĩ ra kế này làm cho mình trở thành
một kẻ phong trần vậy... Nếu cứ bỏ qua, thật sự rất thiệt thòi cho hắn.
Hắn nghĩ một cách, phải khiến cho cô chú ý hắn mới có thể khiến cô để ý đến mùi thơm tràn ngập trên người hắn!
Cố Dư Sinh nhìn vào điện thoại của Tần Chỉ Ái, nháy mắt hai lần, muốn nói gì lại thôi, sau đó hờ hững nói với Tần Chỉ Ái: “Anh đi tắm.”
Hắn vừa nói, vừa đứng thẳng người, sau đó lúc chuẩn bị quay người đi vào nhà vệ sinh thân thể ngã một cái, tỏ vẻ như mình không cẩn thận vấp té, nhào vào người Tần Chỉ Ái.
Để tránh sau khi cô bị hắn đè lên vẫn chú ý đến điện thoại, hắn thuận tay hất tay cô, khiến điện thoại di động của cô bay đến nửa bên giường còn lại.
Diễn xuất đạt như vậy, hắn cố ý dừng lại trên người cô một chút, sau đó mới giả vờ như đã phát giác ra chuyện gì, ngẩng đầu tỏ vẻ áy náy, mở miệng nói với Tần Chỉ Ái: “Xin lỗi, anh không cẩn thận vấp ngã rồi.”
Việc Cố Dư Sinh ngã chổng vó nhào vào người cô, lực không khống chế được đè lên người cô vẫn làm hô hấp của cô ngừng lại một chút, một hồi mới thích ứng lại, trả lời hắn: “Không có gì ạ.”
Không có chuyện gì? Vậy là xong? Ngoài ra không còn gì muốn nói với hắn hả?
Hắn ngã cả người lên người cô, cô hoàn toàn không ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn sao?
Sao cô vẫn không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn vừa bỏ lỡ biểu hiện quan trọng gì của cô sao?
Cố Dư Sinh không cam lòng, muốn quan sát cô cẩn thận một chút liền hỏi lại: “Vừa rồi anh không làm em bị thương chứ?”
Nói xong, hắn liền đưa tay kiểm tra người của cô.
Cánh tay cô bị hắn áp đảo, hắn kéo cánh tay của cô.
Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng rút tay về, lên tiếng ngăn cản Cố Dư Sinh kiểm tra cô: “Em không bị thương, không phải anh muốn đi tắm sao? Mau đi đi.”
Không thấy Tần Chỉ Ái có bất kỳ tức giận nào, đáy lòng Cố Dư Sinh lại cuống lên, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Ừ”, chậm rì rì xuống giường, sau đó quay người đi vào nhà vệ sinh, trước khi đi vào hắn vẫn chưa từ bỏ hy vọng, lại cố ý giúp cô nhặt lại điện thoại di động vừa bị hắn hất đi đưa cho cô.
Lúc Tần Chỉ Ái nhận điện thoại, mặt mày ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn.”
Từ lúc về nhà tới giờ, Cố Dư Sinh bận rộn quay quanh cô nhiều lần như vậy không mệt, nghe xong hai chữ này, tâm tình chính thức rơi vào vực thẳm.
Cô thật sự không để ý đến hắn sao?
Cố Dư Sinh lẳng lặng đứng bên giường nhìn cô một chút, quay người đi vào nhà vệ sinh.
......
Một giây trước hắn vừa đóng của nhà vệ sinh, một giây sau Tần Chỉ Ái liền cảm thấy đau khổ.
Từ lúc Cố Dư Sinh vào nhà, cô đã nghe thấy đủ loại mùi hương từ trên người hắn.
Cô nghĩ tối nay hắn đi ra ngoài lúc xã giao cũng phải có phụ nữ vây quanh hắn, chắc là vì vậy mà nhiễm mùi rồi, hơn nữa không chỉ có một người.
Đáy lòng của cô lại không thoải mái, nhưng cô chỉ là một kẻ đóng thế, thời gian lại chỉ còn lại tám ngày, cô phải rời xa hắn rồi, hắn ở bên ngoài làm những gì, cô hoàn toàn không có tư cách ghen, vì vậy mặc dù cô có khó chịu bao nhiêu, cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, giả bộ như không ngửi thấy mùi gì, cũng không dám hỏi cái gì.
-
Mấy ngày kế tiếp, tối nào Cố Dư Sinh cũng có tiệc, lúc về nhà đều giống như đêm đầu tháng, trên người đều có đủ loại mùi thơm.
Tần Chỉ Ái không thích trên người hắn có nhiều mùi thơm như vậy, để tránh né, cô đều ngủ rất sớm.
Nhưng sau đó, hoặc là lúc Cố Dư Sinh nằm trên giường gây ra tiếng động, hoặc là lúc điện thoại ồn ào làm cô tỉnh dậy.
Tuy rằng cô đưa lưng về phía hắn giả vờ ngủ nhưng lúc hắn ở trong phòng đi tới đi lôi, kéo theo một loạt những mùi vị gay mũi, cô đều có thể ngửi được.
Tần Chỉ Ái vốn cho rằng mỗi ngày Cố Dư Sinh đều mang theo mùi nước hoa nồng nặc về là ђàภђ ђạ lớn nhất, nhưng đến sáng sớm ngày thứ tư, sau khi cô ngủ dậy, Cố Dư Sinh vẫn ở nhà, hắn đưa cho cô một bộ quần áo nói cô đưa cho quản gia đi giặt khô, ngày hôm sau lại phải mặc để tham gia một hoạt động.
Quần áo này màu trắng, ngoại trừ mùi nước hoa nồng nặc còn có những dấu son môi không giống nhau.
Không ai biết lúc này trong lòng cô run rẩy đến mức nào, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không biết gì, ôn hòa gật đầu với hắn, cầm quần áo đi xuống lầu tìm quản gia.
Cô vừa mới nói lại những lời mà Cố Dư Sinh dặn, trên lầu lại nghe “Ầm” một tiếng, cô và quản gia ngẩng ra, nghiêng đầu nhìn lên cầu thang, sau đó liền nhìn thấy Cố Dư Sinh ăn mặc bảnh bao nhẹ nhàng bước đi.
Lúc hắn đi ngang qua người cô, cô nhìn hắn một chút, dù khuôn mặt của hắn cũng không có gì khác so với ngày thường nhưng không biết có phải là do ảo giác không, cô cảm thấy tâm tình của hắn dường như rất tồi tệ.
Buổi tối hôm đó, hắn về nhà rất trễ, cô đã ngủ say, lại bị hắn kéo tay đánh thức.
Hắn uống R*ợ*u, trên người vẫn mang theo đủ loại mùi nước hoa.
Hắn cũng không buồn đi tắm, sau khi đánh thức cô cũng không nói gì, liền xé quần áo của cô như điên, *** và hôn môi đều không có, đã làm bậy đoạt lấy cô.
Hắn đã rất lâu không đối xử với cô như vậy, tuy rằng khoảng thời gia gần đây hắn và cô thân mật rất nhiều lần nhưng lần này lại mạnh bạo đoạt lấy lúc cô đang ngủ, nỗi đau quen thuộc xé tim gan kia lại lần nữa nuốt trọn lấy cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc