Ép Yêu 100 Ngày - Chương 27

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Mặc Dù Không Đẹp Nhất, Nhưng Là Duy Nhất
Lục Bán Thành?
Làm sao hắn bỗng nhiên lại đến đây ? Hẳn là tới tìm Cố Dư Sinh?
Tần Chỉ Ái vừa mở cửa, vừa mở miệng hỏi: "Cố Dư Sinh không. . . . . ."
Hai chữ "Ở nhà" còn lại chưa nói ra, thì Lục Bán Thành đã đẩy cửa lớn, vội vàng bước vào: "Tiểu Khấu, Sinh ca có về nhà không?"
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Không, gần đây hắn vẫn chưa quay về biệt thự."
Tần Chỉ Ái nhìn thấy Lục Bán Thành có chút lo lắng, qua một lát, vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Bán Thành: "Tối hôm qua Sinh ca không biết làm sao, mà hôm nay phát sốt, cho nên tôi bảo hắn phải đi truyền nước ở bệnh viện, nhưng hắn không chịu, lại còn đi tham gia thương hội buổi tối, hẳn là do tâm tình không tốt, uống rất nhiều R*ợ*u, tôi vốn muốn để cho Tiểu Vương dẫn hắn đi, ai biết vừa ra khỏi cửa khách sạn, thì hắn đã cầm lấy chìa khóa xe mình trước, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì xe hắn đã biến mất bóng dáng . . . . . ."
Phát sốt? Là do tối hôm qua đứng lâu ở dưới mưa như vậy, sao lại không sinh bệnh chứ?
Mi tâm Tần Chỉ Ái thoáng nhíu lại một cái: "Chưa gọi điện thoại cho hắn à?"
Lục Bán Thành: "Gọi rồi, điện thoại tắt máy, bằng không tôi làm gì chạy đến nơi đây tìm hắn."
Tần Chỉ Ái suy nghĩ, lại hỏi: "Vậy còn những nơi khác? Chưa đi tìm thử sao?"
"Đã tìm khắp rồi, những phòng mang tên hắn, bên nhà cũ tôi cũng có phân phó người đi tìm, bình thường hắn thích ngây ngốc ở trong mấy phòng khách sạn, tôi cũng gọi điện hỏi, nhưng không thấy. . . . . ." Lục Bán Thành ngừng lại, nói tiếp: "Như vậy đi, tôi lại đi đến mấy chỗ khác tìm thử, nói không chừng hắn đang ngây ngốc ở quán bar nào, chị sớm nghỉ ngơi một chút đi, nếu hắn trở về đây, thì gọi điện thoại cho tôi."
"Được." Tần Chỉ Ái gật đầu, đáp ứng.
Lục bán thành cầm chìa khóa xe, đi ra cửa lớn, đang lúc mở cửa xe, Tần Chỉ Ái nhớ đến chuyện vòng cổ Tần Gia Ngôn tặng, đêm đó lúc cô được quản gia dìu đi, Lục Bán Thành có nói là sẽ giúp cô tìm vòng cổ, cô không xác định là Lục Bán Thành tìm, hay là Cố Dư Sinh. . . . . .
Theo suy nghĩ này, động tác khoá cửa của Tần Chỉ Ái từ từ ngừng lại, cô gọi lớn về phía thân ảnh Lục Bán Thành: "Bán Thành?"
"Hả?" Lục Bán Thành đang mở cửa, quay mặt lại.
"Cái kia. . . . . ." Tần Chỉ Ái ngập ngừng, dùng cách dè dặt, hỏi tiếp: "Vòng cổ là cậu giúp tôi tìm sao?"
"Vòng cổ? Vòng cổ gì?" Lục Bán Thành tựa như đã quên, kinh ngạc hỏi lại hai tiếng, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ "À" lên một tiếng, trả lời: "Đó là do Sinh ca tìm, anh ấy không cho tôi nhúng tay giúp đỡ, một mình ở trong đài phun nước mò mẫm suốt cả đêm mới tìm được!"
Thì ra, đúng là hắn tìm. . . . . . Tần Chỉ Ái như bị vật gì đó đánh trúng, cả người run rẩy, cô nhìn Lục Bán Thành không lên tiếng nữa.
"Làm sao vậy? Vòng cổ đã sửa xong rồi? Hắn đã đưa cho chị rồi sao?" Lục Bán Thành tựa như hiểu được chuyện gì, lên tiếng hỏi vài câu.
Đáy lòng Tần Chỉ Ái dao động, gật đầu nhẹ với Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành sốt ruột muốn đi tìm Cố Dư Sinh, sau khi hỏi xong liền khom người chui vào trong xe, hắn nhìn thấy cô, vốn định muốn đạp thẳng chân ga rời đi, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy vẫn nên nói một câu, liền hạ xuống cửa kính mở miệng nói với Tần Chỉ Ái đang đứng sau cánh cửa: "Vòng cổ đó bị đứt, chất liệu gỗ cũng không phải là rất tốt, rất khó để sửa chữa, hắn tìm rất nhiều tiệm trang sức, mất không ít sức lực mới có thể sửa chữa được."
Lòng Tần Chỉ Ái không dễ dàng dao động, bởi vì những lời nói của Lục Bán Thành mà lại bắt đầu dao động.
Cô mất sức lực rất lớn đích khí lực, mới khiến cho mình cố gắng nở một nụ cười về phía Lục Bán Thành, sau đó "Ừ" một tiếng, biểu lộ ý cô đã nghe được.
Lần này Lục Bán Thành thật sự không còn lời nào để nói nữa, đạp chân ga, rời khỏi.
Tần Chỉ Ái ở phía sau cửa đứng một lúc lâu, mới khóa lại cửa lớn, xoay người đi về phòng.
Lục Bán Thành đến lúc này, Tần Chỉ Ái hoàn toàn không có ý định ngủ.
Trở về phòng ngủ, mới vừa ngồi ở bên giường, tay liền ***ng vào vòng cổ lúc cô đi xuống lầu mở cửa cho Lục Bán Thành, tiện tay để trên giường.
Lục Bán Thành nói, hắn tìm một đêm, mới tìm được vòng cổ này.
Lục Bán Thành còn nói, hắn tìm rất nhiều tiệm trang sức, mất rất nhiều sức lực mới sửa chữa được.
Cố Dư Sinh làm những chuyện này, có phải hắn muốn biểu hiện tốt với cô không? Hình ảnh ngày đó hắn chơi từng trò chơi, chơi lại một lần những trò chơi mà Gia Ngôn đã chọn, có thể giống như suy nghĩ của cô lúc trước hay không. . . . . . Ghen?
Sau khi nghe Lục Bán Thành nói những lời này, tâm tình Tần Chỉ Ái khó dễ dàng bình phục, cô bị suy nghĩ hiện lên trong đầu mình quấy đích như từng gợn sóng nổi lên bốn phía.
Qua một hồi lâu sau, cô mới khôi phục lại bình tĩnh, cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, ước chừng đã qua nửa tiếng rồi, không biết Lục Bán Thành có tìm được hắn không?
Tần Chỉ Ái không biết rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình cầm lấy di động lên xem thời gian, vào lúc gần mười hai giờ đêm, cô thấy Lục Bán Thành bên kia không có tin tức, không nhịn được, liền chủ động nhắn một cái tin cho Lục Bán Thành: "Có tìm được hắn không?"
Qua gần một phút, Lục Bán Thành gửi tới tin nhắn khiến cho Tần Chỉ Ái hồi thần: "Còn chưa."
Tần Chỉ Ái mới vừa xem, trên màn hình lại bật ra một tin nhắn mới: "Hiện tại hắn có về nhà không?"
"Cũng không có." Tần Chỉ Ái mới vừa gửi ba chữ này đi, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng sấm cuồn cuộn, cô quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, giống với tối hôm qua, sau sấm chớp lại có một hồi mưa rào.
Vào lúc mưa khi lái xe vốn rất nguy hiểm, hiện tại hắn bị sốt, lại còn uống R*ợ*u. . . . . .
Nếu hắn ngây ngốc ở chỗ nào thì hoàn hảo, chỉ sợ là cảm xúc hắn không tốt, lái xe ẩu tả.
Đáy lòng Tần Chỉ Ái càng thêm lo lắng, cô không nhịn được mà xuống giường, ánh sáng trên phòng ngủ chiếu lên sàn nhà, không bao lâu, cô cầm lấy di động chuẩn bị nhắn tin cho Lục Bán Thành lần nữa, hỏi một câu có tìm được Cố Dư Sinh hay không, thì tầm mắt lơ đãng lướt tới ngày tháng âm trên di động.
Mười chín tháng tám. . . . . . Một ngày rất quen thuộc. . . . . .
Tần Chỉ Ái nhíu mi, cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, bỗng nhiên cô nhớ tới, ngày này không phải là. . . . . . Ngày giỗ cha mẹ của Cố Dư Sinh sao?
Hiện tại có thể nào hắn. . . . . .
Nhất thời trong đầu Tần Chỉ Ái thoáng hiện lên, bốn năm trước, sau khi cô biết tin cha mẹ hắn qua đời, khi đến nhà cũ, cô vào không được, chỉ có thể ngây ngốc ở ngoài cửa, mãi cho đến ngày thứ bảy, cô mới đợi được lúc hắn một mình từ trong nhà cũ đi ra.
Cô ngăn lại một chiếc xe đi theo sau xe hắn.
Hắn đi đến mộ viên, ở trước mộ bia cha mẹ hắn, uống rất nhiều R*ợ*u.
Lúc đó cô không xuất hiện, chỉ là nhìn trộm ở sau gốc cây nhìn hắn.
Trời mưa to như trút nước, nhưng hắn lại không có dấu hiệu như rời khỏi, cô vừa lo lắng vừa đau lòng, sau đó mới cầm ô đi đến.
Hắn biết có người ngồi bên cạnh, nhưng vẫn không lên tiếng, cô cũng không nói chuyện, bởi vì cô biết, cảm xúc khi đó của hắn rất nặng nề, cho dù cô có nói nhiều lời an ủi lời, thì cũng sẽ không khiến cho đáy lòng hắn thoải mái nửa phần, không bằng im lặng làm bạn bên cạnh.
Sau đó hắn lại mời R*ợ*u kính, sau khi thế thân tần dương khai hoàn như lần trước, giống như một đêm đó uống R*ợ*u, nói mê sảng rất nhiều.
Theo lời hắn nói, cô biết, ngày cha mẹ hắn qua đời, cũng chính là ngày hắn xuất ngũ.
Mười chín tháng tám là ngày hắn mất đi hai người thân, cũng là ngày hắn mất đi giấc mộng.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được, hình ảnh khi còn nhỏ cô tận mắt thấy được cha hắn đánh hắn như thế nào.
Cô cũng vĩnh viễn không thể quên được, khi còn nhỏ hắn bị cha mình đánh đầy thương tích, nhưng vẻ mặt lại chẳng hề để ý.
Cô càng vĩnh viễn không thể quên được, khi hắn nằm trên mặt cỏ nói cho cô mộng núi sông bằng vẻ mặt giọng điệu nghiêm túc.
Cho dù ngàn vạn lần cha hắn đối xử hắn không tốt, nhưng rốt cuộc hắn luôn yêu cha mình.
Cho dù giấc mộng hắn có bao nhiêu mờ mịt, nhưng hắn vẫn là nghĩa vô phản cố (không chùn bước) theo đuổi.
Chỉ là một đêm kia, hắn cái gì cũng chưa từng, làm sao cô có thể không đau lòng?
Cô cố gắng suy nghĩ rất nhiều lời nói, muốn đi an ủi hắn, chỉ là cổ họng cô như bị nghẹn, cuối cùng cô chỉ ôm hắn một cái
Hắn không đẩy ra, cứ như vậy cô cứ lẳng lặng ôm hắn, sau đó hắn ngủ thiếp đi.
Kỳ thật cô muốn đợi khi nào hắn tỉnh lại rồi mới đi, chỉ là điện thoại cô vang lên, là Tần Gia Ngôn gọi đến, khi đó cha cô còn chưa ૮ɦếƭ bị nợ tiền cho nên chủ nợ đến nhà ép trả nợ, xuống tay ngoan liệt, đẩy mẹ ***ng vào tường, chảy máu đầu.
Cô thấy hắn không có chuyện gì, liền nhanh rời đi.
Tạm biệt, gặp lại, chính là hai năm trước cô đi tham gia yến hội với giáo sư lại không hẹn mà gặp được hắn.
Tạm biệt, gặp lại, hắn đã không nhớ rõ cô là ai.
Cô không rõ hắn còn nhớ bốn năm trước hay không, là lúc hắn khó khăn nhất, cô ở bên hắn, có lẽ hắn nhớ rõ, chỉ là đêm đó tối như vậy, hắn và cô lại không nói chuyện với nhau, cho nên hắn không biết cô là ai?
Tần Chỉ Ái nghĩ, Lục Bán Thành tìm lâu như vậy cũng chưa tìm thấy Cố Dư Sinh, có lẽ người đàn ông kia vốn không ở trong Bắc Kinh, mà đang ở mộ viên cha mẹ hắn đi?
Tần Chỉ Ái quay đầu nhìn mưa lớn nặng hạt ngoài cửa sổ, không hề do dự để xuống điện thoại, đi đến phòng thay quần áo tìm một bộ quần áo mặc vào, rồi tìm ô, vội vã đi xuống lầu, trước khi ra cửa, cô nghĩ đến hắn bị sốt, lại đi tìm thuốc giảm sốt, cầm một ít thuốc và nước khoáng, mở cửa ga ra, vặn khoá xe, chạy từ từ về phía mộ viên.
Lúc Tần Chỉ Ái đến mộ viên, sấm chớp mưa rào đã ngừng.
Bốn phương tám hướng đều ướt sũng, liền ngay cả gió thổi cũng đều mang theo hơi nước.
Cô dừng xe lại, cầm thuốc và nước khoáng đi về phía mộ viên, thấy được xe của Cố Dư Sinh.
Quả nhiên đều như cô nghĩ, hắn ở trong này. . . . . .
Cố Dư Sinh ở trước mộ bia cha mẹ hắn, đứng lưng chừng trên núi, mới vừa tạnh mưa, dưới mặt đất ẩm ướt, Tần Chỉ Ái đi ước chừng nửa giờ, mới đến.
Mộ viên đã được trùng tu lại, hơn bốn năm trước, còn có đèn thắp sáng suốt ban đêm.
Tuy rằng ánh sáng mờ yếu, nhưng Tần Chỉ Ái có thể chỉ liếc mắt một cái liền tìm thấy Cố Dư Sinh đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ẩm ướt dựa vào mộ bia.
Bên chân hắn đầy tàn thuốc và hộp thuốc rỗng.
Mi tâm hắn nhíu sâu, không biết là do khó chịu, hay là do uống R*ợ*u, mà sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Tần Chỉ Ái ngừng một lát, liền nhấc bước chân, đi tới trước mặt hắn.
Dường như hắn không thấy được có người tới gần, đều vẫn duy trì tư thái đó hai mắt nhắm lại.
Tần Chỉ Ái ngồi xổm xuống, vươn tay thử dò xét nhiệt độ trên trán hắn, vô cùng nóng, cô vừa định đánh thức hắn bảo hắn uống thuốc rồi đi bệnh viện, thì bỗng nhiên hắn bắt lấy cổ tay cô, mở mắt.
Cố Dư Sinh xem Tần Chỉ Ái trở thành sinh vật nguy hiểm đến gần, cho nên ra tay có chút nặng, Tần Chỉ Ái đau đến khẽ kêu lên một tiếng, lúc đó hắn mới hoàn toàn thấy rõ cô là ai.
Cả người hắn sửng sốt rõ ràng, tầm mắt vốn hơi sắc bén, nhất thời lại trở nên kinh ngạc, sau một hồi lâu, hắn mới phản ứng lại cũng do mình căng thẳng quá mức, sau đó thoáng thả lỏng người.
Sau khi cơn đau giảm dần Tần Chỉ Ái, thấy Cố Dư Sinh không có ý muốn mở miệng nói, liền lên tiếng giải thích một chút về sự xuất hiện của mình: "Bán Thành đi qua nhà tìm anh, nói rằng anh bị sốt, lại còn uống nhiều R*ợ*u, lái xe một mình chạy mất, tôi nhớ hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ anh, có thể anh sẽ ở chỗ này, cho nên. . . . . ."
Lời nói trong miệng Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, ánh mắt Cố Dư Sinh trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào cô, kéo mạnh cô một cái, ôm cô vào trong ***g *** hắn.
Tần Chỉ Ái định nói lời kế tiếp, thì cảm thấy cả người bị Cố Dư Sinh ôm chặt, theo bản năng cô muốn nghiêng đầu nhìn hắn, làm hắn hiểu lầm rằng cô muốn giãy khỏi cánh tay mình, cho nên vòng tay hắn tăng thêm lực đạo, càng ôm cô chặt hơn, rồi cúi đầu nói hai chữ, giọng điệu vô cùng khàn khàn: "Đừng động."
Tần Chỉ Ái như bị điểm huyệt, lập tức yên lặng không nhúc nhích.
Hắn không tiếp tục nói gì nữa, chỉ chôn đầu ở bên cổ cô.
Tuy hắn và cô không nói chuyện, chỉ là những năm gần đây, Tần Chỉ Ái đều luôn chú ý đến cảm xúc của Cố Dư Sinh biết được giờ phút này cảm xúc hắn, tuyệt đối rất tệ.
Cô đau lòng cho hắn, ở trong ***g *** hắn yên lặng trong chốc lát, bởi vì muốn an ủi hắn, dưới đáy lòng cô do dự một hồi lâu, nhung vẫn lựa chọn vươn tay, vòng qua thắt lưng hắn, ôm lại hắn.
Cơ thể Cố Dư Sinh cứng đờ, sau đó cánh tay lại tăng thêm lực đạo, ôm cô vào trong lòng chặt hơn.
Đêm khuya nơi mộ viên, vô cùng im lặng, ngẫu nhiên gió thổi qua, truyền đến tiếng tí tách của giọt nước trên lá cây rơi xuống.
Thời gian như đứng lại, hắn và cô cứ ôm nhau như vậy, đều không động cũng không nói chuyện.
Không biết bao lâu, Cố Dư Sinh chỉnh đốn lại cảm xúc, từ từ bình tĩnh lại.
Hắn không giãy khỏi vòng ôm của cô, mà tiếp tục ôm lấy cô, lúc này hắn mới chậm rãi phát hiện ra, vòng ôm đó của cô, rất quen thuộc. . . . . . Giống như cái ôm khi hắn say R*ợ*u nằm mơ năm trước. . . . . . Giống như vòng ôm của cô gái vào bốn năm trước đã đem đến sự ấm áp cho hắn trong đêm tối đen. . . . . .
Vòng ôm đó hắn rất quen thuộc, cho nên không thể nhận sai được. . . . . .
Hắn nhớ rõ ngày hắn say R*ợ*u, vốn muốn dẫn cô đi ăn cơm, cuối cùng bởi vì cảm xúc không tốt, mà chỉ phân phó cho Tần Dương đưa cô lên xe, chở cô về nhà.
Đến bây giờ, hắn buồn bực nghĩ một đêm hắn uống R*ợ*u say khướt đó, rốt cuộc đã làm sao có thể về nhà? Chẳng lẽ cô không trở về, mà lén đi theo hắn? Còn đêm đó không phải là hắn uống say xuất hiện ảo giác, mà là cô chăm sóc hắn?
"Phiền toái nhỏ?" Cố Dư Sinh bỗng nhiên gọi biệt danh hắn đặt cho cô.
Tần Chỉ Ái ghé vào lòng hắn, có chút chưa hồi thần từ trong hình ảnh yên tĩnh tốt đẹp vừa mới đó, giọng nói hơi mờ mịt "Hử?" một tiếng.
"Đêm tôi thay Tần Dương nổ S***g, không phải là cô đi theo tôi vào quán bar chứ?"
Sao hắn đột nhiên lại hỏi đến chuyện đó? Chẳng lẽ đêm đó hắn không có say đến hồ đồ, biết cô mang hắn về nhà, còn chăm sóc cho hắn sao?
Tần Chỉ Ái vừa định nói, giọng Cố Dư Sinh lại truyền đến : "Là cô mang tôi trở về nhà sao?"
Quả nhiên hắn đều biết . . . . . . Tần Chỉ Ái không phủ nhận, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
Tim Cố Dư Sinh, bỗng nhiên đập nhanh, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy rất nhỏ: "Một đêm đó, tôi mê sảng nói rất nhiều, mà cô lại giống như bây giờ, ôm lấy ta, có đúng hay không?"
Ngay cả cô ôm hắn, hắn đều biết sao? Xem ra. . . . . . Đêm đó hắn thật sự không uống R*ợ*u sao?
Tần Chỉ Ái không biết đó là những lời phỏng đoán của Cố Dư Sinh, cô không dám nói dối, thành thật đích gật đầu, lại "Ừ" một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Tôi thấy anh rất khó chịu, muốn. . . . . . Nghĩ muốn. . . . . . khiến cho anh dễ chịu một chút."
Cố Dư Sinh trầm mặc không nói, chỉ là cánh tay lại càng ôm chặt Tần Chỉ Ái.
Thì ra đêm đó say R*ợ*u, không phải là mơ, mà do cô chăm sóc hắn. . . . . . Hắn cứ tưởng cái ôm vào bốn năm trước là trong mộng, thì ra là thật sự.
Cho nên, cho nên. . . . .
Cố Dư Sinh không nhịn được lại siết chặt cánh tay: "Thì ra chính là em. . . . . ."
Chẳng hiểu sao hắn lại nói ra vài câu, Tần Chỉ Ái nghe thấy không hiểu, cô nhịn không được nhíu mi, lên tiếng hỏi: "Cái gì chính là tôi?"
"Thì ra chính là em. . . . . ." Cố Dư Sinh như không nghe thấy lời Tần Chỉ Ái nói, miệng lại nói câu này thêm một lần, sau đó liền cúi đầu, chôn mặt mình vào cổ của cô một lần nữa, nhẹ nhàng ma xát, khóe môi không tự chủ cong lên một độ cong lớn.
Phiền toái nhỏ, thì ra vào bốn năm trước vào cái đêm đen tối đó, cô gái đã cho tôi ấm áp chính là em. . . . . . Thật có duyên mà, có phải hay không? Tôi thích em, dĩ nhiên là người đã mang ấm áp đến cho tôi. . . . . .
Tần Chí Ái thấy Cố Dư Sinh không trả lời câu hỏi của mình, không hỏi lại nữa.
Hắn dùng sức ôm cô thật lâu, ôm đến khi cánh tay tê rần, cuối cùng mới chịu buông cô ra.
Tần Chỉ Ái từ trong lòng hắn ngước lên, lúc này mới thấy được hai gò má của hắn, sau khi phát hiện ra sắc mặt hắn rất tái nhợt, trên trán còn có từng giọt mồ hôi chảy xuống, vẻ mặt cô khẽ thay đổi, liền nâng tay đặt lên trán hắn, còn nóng hơn so với vừa rồi, lúc này cô mới vội vàng xoay người cầm lấy nước và thuốc mà vừa rồi cô thuận tay để ở trên đất đưa cho Cố Dư Sinh: "Làm sao lại nóng hổi như vậy? Nhanh uống thuốc đi, sau đó rồi đi bệnh viện khám lại."
"Không cần đi bệnh viện đâu, tôi không có chuyện gì, uống thuốc là được rồi." Cố Dư Sinh nhìn thuốc hạ sốt, lấy viên thuốc, sau khi nuốt vào, nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm ở một bên, liền cởi ra áo khoác trên người mình, đặt lên bậc thang ẩm ướt: "Ngồi xuống một lát, rồi hẵng đi."
Tần Chỉ Ái không cự tuyệt, hào phóng ngồi trên áo khoác đặt trên bậc thang đất.
Cố Dư Sinh dựa vào mộ bia, cầm lấy chai nước, nhìn lên bầu trời tối như mực không nói chuyện.
Tần Chỉ Ái nhu thuận ngồi bên người hắn, cũng không mở miệng.
Tuy rằng không khí rất im lặng, nhưng lại mang theo một chút an nhàn tốt đẹp không nói nên lời.
Nhưng bầu không khí yên tĩnh như vậy, cũng không duy trì được dài lâu trong chốc lát, điện thoại trong túi Tần Chỉ Ái vang lên, cô vội vàng lấy ra, là tin nhắn Lục Bán Thành gửi tới, hỏi cô Cố Dư Sinh đã quay về nhà chưa.
Lúc này Tần Chỉ Ái mới nhớ lại, sau khi mình tìm được Cố Dư Sinh, lại quên nói cho Lục Bán Thành, cô vội vàng cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Bán Thành.
Vào lúc di động của Tần Chỉ Ái vang lên Cố Dư Sinh, quay đầu nhìn về phía cô, hắn không để ý rốt cuộc cô gửi tin nhắn với ai, mà chỉ nhìn chằm chằm vào sườn mặt một bên của cô hồi lâu, đợi sau khi cô cất đi di động, hắn mới thu tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đèn đường cách đó không xa, lên tiếng gọi tên cô: "Phiền toái nhỏ?"
Tần Chỉ Ái còn chưa kéo lại khóa áo, liền quay đầu nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Người đàn ông yên tĩnh nhìn chằm chằm vào đèn đường phía trước, không nghiêng đầu nhìn cô, qua một hồi lâu, có một cơn gió lướt qua, truyền đến trong tai giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp của hắn: "Thực xin lỗi."
Tần Chỉ Ái thật sự không ngờ Cố Dư Sinh sẽ mở miệng nói ba chữ như vậy, trong nháy mắt cô ngồi ở nơi đó, nhìn Cố Dư Sinh chậm chạp không lên tiếng.
Cố Dư Sinh mặc dù không nhìn cô, nhưng lại biết cô đang nhìn hắn, hắn nghĩ rằng cô không phản ứng lại lời hắn là vì ba chữ kia, im lặng vài giây, mới nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt cô: "Quản gia đã đưa hộp kia cho em rồi, em có nhìn qua chưa?"
Tần Chỉ Ái không phải vì sửng sốt vì câu "Thực xin lỗi" của Cố Dư Sinh, cô kinh sợ là vì hắn vậy mà lại mở miệng giải thích với cô, lúc cô nghe thấy lời giải thích của hắn, lập tức hồi thần, nhẹ gật đầu, nói: "Nhìn rồi."
"Nếu nhìn thấy vòng cổ đó sao em không thân thiện hữu hảo với tôi chút nào, có thể nói cho tôi biết. . . . . ." Cố Dư Sinh ngừng một chút, nghĩ cô có thể không muốn biết chuyện hắn tìm, thu hồi ánh mắt ngừng trên gương mặt cô, nói thêm một câu: "Cũng có thể nói cho Tiểu Vương."
"Không có, rất tốt." Tần Chỉ Ái đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ vô cùng ôn hoà của Cố Dư Sinh, có chút không thích ứng, cô nghĩ đến lời Lục Bán Thành nói rằng hắn đã tìm một đêm mất rất lớn sức lực mới có thể sửa được, nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng bỏ thêm một câu: "Cám ơn anh."
"Cám ơn tôi làm cái gì?" Cố Dư Sinh cười khẽ: "Chuyện này vốn là tôi nên làm."
Cũng do hắn ngày đó không khống chế tốt cảm xúc, dưới cơn giận dữ mà. . . . . . Cố Dư Sinh khẽ động môi, mở miệng lời kế tiếp: "Thực xin lỗi."
Ngày đó sau khi hắn giật đứt vòng cổ, Tần Chỉ Ái thật sự tức giận.
Chỉ là vào tối hôm qua cô nhìn thấy hắn đứng lâu dưới mưa như vậy, còn tìm vòng cổ cho cô, tức giận dưới đáy lòng cô sớm đã biến mất với cúng bảy tuần tám tám ngày.
Hiện tại hắn lại liên túc nói hai lần "Thực xin lỗi", thật sự khiến cho cô có chút ngượng ngùng : "Không liên quan."
Kỳ thật chuyện ngày đó, cô cũng sai, cô không nên vì Gia Ngôn biết cô sắm vai Lương Đậu Khấu, liền lười biếng dùng thân phận Lương Đậu Khấu đi đến nơi hẹn . . . . . .
Hiện giờ, Lương Đậu Khấu thật sự sẽ lập tức trở về, lại tính, cô đi đến bên người hắn lâu như vậy, lại chưa có thể ở chung tốt với hắn.
Hắn đã muốn giải thích, thì cô cũng nên lui từng bước, dù sao, chỉ còn lại mười bốn ngày, cô sẽ rời khỏi bên người hắn . . . . . .
Tần Chỉ Ái thoáng nắm chặt lấy túi áo, dưới đáy mắt thoáng hiện lên một mảnh ảm đạm, sau đó cô mới hồi thần, nghiêng đầu nói tiếp với Cố Dư Sinh: "Lại nói, chuyện ngày đó, tôi cũng có chỗ không đúng, người đàn ông kia, chỉ là một người bạn em trai của tôi thôi, tôi thường xem hắn thành em trai của mình, bình thường ầm ĩ thành quen, cho nên ngày đó không chú ý, không ngờ lại bị anh nhìn thấy . . . . . ." Ngừng một chút, Tần Chỉ Ái nở một nụ cười: "Ngày đó, khẳng định là anh rất mất mặt mũi rồi? Cũng khó trách anh lại tức giận đến thế."
"Không phải mặt mũi. . . . . ." Cố Dư Sinh chờ cô nói hết lời, liền nói ra bốn chữ, sau đó hắn mới ý thức được là mình đã nói lời đó, lập tức ngừng lại.
Không phải là mặt mũi? Thì là cái gì?
Vẻ mặt Tần Chỉ Ái buồn bực nhìn Cố Dư Sinh "Hử?" một tiếng.
Không phải mặt mũi, mà là ghen tị. . . . . . Ngày đó, không phải bởi vì cô ở một chỗ với người đàn ông khác, đánh mất mặt mũi của hắn hắn mới tức giận, mà bởi vì đố kị đến phát điên.
Chưa từng nghĩ tới thích một người, cũng chưa từng thích qua một người, đối mặt với tình cảm đột ngột như vậy, cho nên giờ phút này hắn có chút không biết nên xử lý như thế nào.
Dưới đáy lòng hắn có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nói rõ với cô, chỉ là khi mở miệng, đều không nói được một lời, cuối cùng hắn ảo não đích ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời tối như mực, trầm mặc một hồi lâu, hỏi một chuyện mà hắn rất để ý: "Chàng trai kia, em chỉ xem là em trai thôi?"
"Ừ." Tần Chỉ Ái dường như không chần chờ mà gật đầu, lên tiếng.
Không phải xem, mà đó vốn chính là em trai của cô, nhưng cô lại không có cách nào nói ra lời. . . . . .
Tần Chỉ Ái sợ chuyện cô và Tần Gia Ngôn, mà khiến cho hôn nhân giữa Cố Dư Sinh và Lương Đậu Khấu gặp phức tạp, giây tiếp theo, cô dùng hết toàn lực giải thích: "Tôi đã nhận biết hắn rất nhiều năm, vẫn luôn đều xem hắn như em trai, không khác gì em trai ruột, bởi vì chưa từng nghĩ sẽ có chuyện gì với hắn, cho nên rất nhiều lúc, quên mất giới hạn nam nữ."
Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh không tin, giải thích xong còn nói thêm một đoạn, rằng: "Hơn nữa tôi vốn không chấp nhận được tình cảm chị em, nhìn thấy chàng trai đó nhỏ hơn so với chính mình, càng sẽ không có nửa chút ý nghĩ không an phận. . . . . ."
Chưa từng nghĩ sẽ có với hắn chuyện gì, vốn sẽ không có nửa chút không an phận. . . . . . Trong lời nói hoàn toàn chắc chắn của Tần Chỉ Ái, rõ ràng thật tàn nhẫn vô tình, nhưng khi rơi vào trong tai Cố Dư Sinh, lại hết sức êm tai.
Hắn không nhịn được, quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt thật sự nghiêm túc của cô, không biết làm sao lại bỗng nhiên nở nụ cười.
Ở trong trí nhớ Tần Chí Ái, phần lớn Cố Dư Sinh đều cười khẽ, cười nhạo, hoặc cười khinh, dường như chưa từng cười giống như hiện tại.
Gương mặt giãn ra, ánh mắt nhu hòa, xung quanh người tràn đầy hơi thở hương vị ôn nhu.
Nụ cười như thế, bất ngờ không kịp đề phòng, khiến kẻ khác phản ứng không kịp, Tần Chỉ Ái nhìn vẻ mặt Cố Dư Sinh cười đến kinh diễm, lời muốn nói trong miệng bỗng dưng lại biến mất không thấy tăm hơi.
Không khí trong nháy mắt trở nên im lặng.
Gương mặt mang nụ cười lẳng lặng ngây ngốc nhìn cô một hồi lâu, cho đến khi gió thổi làm rơi giọt nước trên cây cối ở một bên, rớt trên trán Cố Dư Sinh, hắn mới hồi phục tinh thần, thoáng thu lại một ít nụ cười trên mặt, quay đầu nhìn về phía đèn đường cách đó không xa.
Không biết có phải là do cô cường điệu mối quan hệ với chàng trai kia với hắn hay không, mà cảm xúc hơi thấp của Cố Dư Sinh, lại bỗng nhiên trở nên vô cùng thoải mái sung sướng, hắn mở miệng trong giọng nói truyền ra một ít thoải mái: "Vậy, chuyện ngày đó, chúng ta lật sang trang mới được không?"
Lật trang mới? Là nói rằng chuyện gì cũng chưa xảy ra, không hề so đo lẫn nhau sao? Rất hợp ý với ý Tần Chỉ Ái, cô lập tức gật gật đầu, mặt mày cong cong trả lời: "Được."
Phản ứng của cô, rất sảng khoái, sảng khoái khiến gương mặt Cố Dư Sinh nhiễm đầy ý cười, chỉ là cười cười, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên ảm đạm, qua hai giây, hắn lên tiếng, không hiểu lý do hỏi một câu: "Không phải em cảm thấy tôi hết sức khốn nạn sao?"
Những lời này nói ra cũng không nói tiếp nữa, Tần Chỉ Ái nghĩ một hồi không hiểu ý hắn, khó hiểu "Hả?" một tiếng, sau khi nhìn thấy hắn rất lâu không lên tiếng giải thích, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Nhất định là cô cảm thấy hắn thật khốn nạn, hắn từng đã làm nhiều chuyện tàn nhẫn vói cô như vậy. . . . . .
Nhất định là cô cảm thấy hắn thật khốn nạn đi, hắn đã từng làm rất nhiều tàn nhẫn với cô như vậy. . . . . . Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm vào đèn đường một hồi lâu, mới nghiêng mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái: "Nhưng mà, tôi không hối hận, cho dù có quay lại một lần nữa, thì tôi vẫn sẽ làm như vậy."
Cho dù hắn từng làm nhiều chuyện khốn nạn, đó là hắn thích để lại dấu vết trên người cô.
Mặc dù không đẹp nhất, nhưng là duy nhất.
Lời Cố Dư Sinh nói, từ đầu đến cuối thay đổi quá nhanh, hơn nữa nói không hiểu ra sao.
Tần Chỉ Ái vốn không hiểu rốt cuộc hắn đang nói gì, chỉ đơn giản là không lên tiếng.
Hai người lẳng lặng ngồi trước ở mộ bia, trước khi ra khỏi cửa Tần Chỉ Ái hơi sốt ruột, trên người chỉ mặc duy nhất một cái váy đơn giản, sau mưa giữa sườn núi vô cùng lạnh, cộng thêm với từng đợt gió lạnh thổi tới, khiến cho Tần Chỉ Ái không nhịn được mà rùng mình một cái.
Vừa mới trầm mặc suy nghĩ lúc cô vào ở trong biệt thự của hắn, cả khoảng thời gian đó, Cố Dư Sinh lúc này mới hoàn hồn, đứng lên, đưa tay ra trước mặt Tần Chỉ Ái: "Đi thôi, về nhà."
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm vào bàn tay của Cố Dư Sinh một hồi lâu, mới nâng tay cầm lấy tay hắn, nương theo bàn tay hắn đứng lên.
Cô vốn tưởng rằng sau khi cô đứng lên, hắn sẽ buông tay cô, ai ngờ sau khi cô nắm lấy tay hắn, trái lại hắn nắm chặt lấy tay cô, rồi khom người cầm lấy áo khoác trên mặt đất, nắm tay cô đi xuống dưới chân núi.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân phát sốt, mà lòng bàn tay của hắn ấm hơn so với ngày thường.
Độ ấm trong người hắn, từ bàn tay hắn nắm lấy cô, một đường chạy vào lòng bàn tay của cô, rồi lướt qua trái tim cô, khiến cho nhịp tim không kiềm chế được mà tốc độ bang bang nhanh hơn.
Nghĩ lại, đây cũng được xem như là lần đầu tiên hắn và cô nắm tay, thì ra, đúng là cảm giác như vậy. . . . . .
. . . . . .
Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái lái xe riêng tới, cho nên lúc trở về cũng chỉ có thể tự lái xe riêng trở về.
Cố Dư Sinh giúp Tần Chỉ Ái mở cửa xe, sau khi nhìn thấy cô ngồi trên xe, thắt dây an toàn, mới giúp cô đóng lại cửa xe.
Hắn chờ cô khởi động xe, chậm rãi chạy đi, mới lên xe mình, duy trì khoảng cách an toàn, đi theo sau xe cô.
. . . . . .
Về đến nhà, đã là rạng sáng bốn giờ.
Cố Dư Sinh bị sốt cao, sức lực sớm đã cạn kiệt, sau khi tắm rửa xong, nằm trên giường rồi nặng nề ngủ đi.
Tần Chỉ Ái cũng mỏi mệt, nhưng sau khi cô tắm rửa xong, vẫn cố gắng gượng sức để tẩy trang, rồi mới lên giường.
Cô lo lắng cho Cố Dư Sinh, cho nên chưa như thế nào ngủ yên được, thường vươn tay kiểm tra trán hắn, cho đến khi ngoài cửa sổ trời đã sáng, Cố Dư Sinh mới hết sốt, lúc này Tần Chỉ Ái mới yên tâm đi ngủ.
Vừa nhắm mắt, hai người ngủ đều rất sâu.
Giữa trưa Tần Chỉ Ái, có tỉnh lại một lần, nhìn Cố Dư Sinh đang nằm ở bên người ngủ say, cô cẩn thận nhìn chăm chăm gương mặt hắn một hồi lâu, cuối cùng cũng nhắm mắt ngủ thật say.
Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ mặt trời đã ngả chiều về tây, bên cạnh trống không, không tìm thấy bóng dáng của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái ngủ quên, cả người mềm nhũn, cô lại nằm trên giường một hồi lâu, mới lười biếng đi vào toilet, sau khi đi ra, ngồi trước bàn trang điểm, lại một lần nữa trang điểm, mới vuốt lấy bụng trống rỗng, đi ra phòng ngủ.
Còn chưa xuống lầu, thì chợt nghe thấy máy hút khói kêu tiếng ong ong, đoán chừng là phòng bếp có người nấu ăn, có từng luồng hương vị đồ ăn bay tới.
Hẳn là quản gia nghỉ ngơi đã trở về rồi?
Tần Chỉ Ái vô cùng đói, vịn cầu thang, chậm chạp đi xuống lầu.
Bình thường Cố Dư Sinh không có ở nhà, Tần Chỉ Ái không hề câu nệ, cùng quản gia đùa giỡn đã quen, cho nên dần dần tính tình có chút tùy húng, cô đứng ở trên một bậc cuối cùng của cầu thang, vừa một bên chạy nhanh về phía phòng bếp, vừa một bên lớn giọng hô về phía phòng bếp một câu: "Quản gia, cô làm món ăn ngon gì đó? Cục cưng đói bụng rồi. . . . . ."
Câu của cô mới vừa nói xong, liền phát hiện trong phòng khách có hai người đang ngồi trên sô pha, bên cạnh sô pha còn có một người đang đứng.
Tần Chỉ Ái nhanh dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Người đứng chính là Tiểu Vương, một người ngồi trong đó là Cố Dư Sinh, còn người còn lại cô không biết.
Tất cả ba người đều đang nhìn cô.
Chỉ là ánh mắt của bọn hắn, như có chút quái dị.
Tần Chỉ Ái nghĩ đến hành động không chú ý hình tượng của mình vừa mới rồi, lại thấy bọn họ phản ứng như vậy, gương mặt nhất thời đỏ lên, ngượng ngùng đứng lại thay đổi thành thục nữ, rồi mới gật đầu với vị khách không biết, xấu hổ lễ phép mỉm cười.
Không đợi vị khách không biết đó có phản ứng, Cố Dư Sinh để xuống văn kiện trong tay, thấp giọng nói một câu "Thật có lỗi", sau đó đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Phản ứng mới đó của cô, không phải là hắn đều thấy được? Còn có những lời cô nói. . . . . .
Tần Chỉ Ái nhịn không được rũ mắt, có chút không dám nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh đứng ở trước mặt cô, trước đặt hai tay trên vai cô, giọng điệu rất nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Tỉnh?"
Tần Chỉ Ái gật gật đầu, vừa định ngẩng đầu nhìn thấy hắn "Ừ" một tiếng, giọng nói người đàn ông lại nhẹ nhàng truyền xuống: "Cục cưng."
Tần Chỉ Ái mới nâng đầu lên một nửa lại cứng đờ người, gương mặt càng trở nên hồng.
Nhiều tuổi như vậy, hắn làm sao lại giống như năm đó, miệng nói xấu như vậy chứ?
Biết rõ cô vì lời vừa mới nói mà ngượng ngùng, còn cố tình nói hai chữ "Cục cưng" lại lần nữa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng lui từng bước về phía sau, không để ý tới Cố Dư Sinh đi thẳng vào nhà ăn.
Ai ngờ tay hắn nắm lấy bả vai cô lại dùng thêm sức, bắt cô đứng ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Mi tâm cô hơi nhíu lại, chưa kịp ngẩng đầu nhìn rốt cuộc hắn có ý gì, thì hắn đã vươn tay, vòng qua eo rồi kéo cô đi theo.
Theo hành động của hắn, động tác ngẩng đầu của Tần Chỉ Ái lại trở thành cúi đầu, sau đó cô mới phản ứng lại, vừa mới tỉnh dậy, không thấy Cố Dư Sinh ở trên giường, cứ nghĩ rằng hắn đã đi làm, trong nhà chỉ có một mình cô, cho nên cô chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng thắt lưng chạy xuống.
Cho nên, hẳn là ánh mắt của ba người nhìn cô quái dị như vậy, là bởi vì quần áo trên người cô?
Cùng với suy đoán của cô, Cố Dư Sinh kề sát bên tai cô mở miệng: "Đi thôi."
Dừng một lát, Cố Dư Sinh không dùng giọng nhấn mạnh, mà chỉ nói hai chữ: "Cục cưng."
Bên tai Tần Chỉ Ái đều đã đỏ, cô cúi đầu, ngay cả ngẩng đầu nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Tôi đi lên lầu đổi lại quần áo."
"Đi thôi." Cố Dư Sinh buông tay để trên vai cô, dáng vẻ như đang nói chuyện tốt lắm.
Tần Chỉ Ái từng bước trở về phòng, vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, bỗng nhiên Cố Dư Sinh lại vươn tay, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt hắn, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi từ từ cúi đầu, kề sát đến má phải của cô, hơi thở đều đặn của hắn, khiến cho tim cô không nhịn được mà đập nhanh hơn, vào lúc cô ngượng ngùng run run rũ mắt xuống, hắn lại mở miệng nói: "Cục cưng."
Tần Chỉ Ái bị hắn gọi "Cục cưng" liên tục đến ngay cả dưới cổ cũng đã ửng đỏ, cô tức giận ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh một cái, rồi giãy ra khỏi tay hắn, xoay người, vịn tay cầm cầu thang, đùng đùng chạy lên lầu.
Ở trong ấn tượng của Cố Dư Sinh, trừ bỏ dáng vẻ im lặng ôn nhu như những ngày thường ở trước mặt hắn, thì chính là dáng vẻ cẩn thận hay khiếp sợ, cô chưa từng có vẻ mặt tức giận trừng mắt hắn phong phú như vừa rồi.
Hắn thật sự bị đôi mắt nhỏ đầy linh khí không hề có lực công kích của cô đánh bại rồi, tràn đầy nhu tình, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng chạy lên lầu, khoé môi không nhịn được mà nở một nụ cười.
. . . . . .
Đợi đến khi cửa phòng ngủ "Rầm" một tiếng bị Tần Chỉ Ái dùng sức đóng lại, Cố Dư Sinh mới gọi về phía phòng bếp "Quản gia", đợi sau khi quản gia đi tới, Cố Dư Sinh mới mở miệng nói: "Trước lấy chút đồ ăn, đưa lên cho cô ấy đi."
Quản gia nói "Vâng" một tiếng, rồi đi vào phòng bếp, bưng ra một chén canh trứng, đi về phía cầu thang.
Đợi bóng dáng quản gia biến mất sau khi vòng qua trên lầu, Cố Dư Sinh mới xoay người, từ từ bước đến trước sô pha, nói với tổng giám đốc thị trường đang ngồi trên sô pha, không có ý xin lỗi nói một câu: "Thật ngại, để anh phải đợi lâu." Sau đó cũng từ từ ngồi xuống.
Cố Dư Sinh cầm lấy văn kiện mới thuận tay đặt trên bàn trà, còn chưa kịp mở ra, thì tổng giám đốc thị trường mở miệng: "Vị vừa rồi chính là bà chủ Cố sao?"
Tiểu Vương đứng ở bên cạnh Cố Dư Sinh nghe thế, lập tức lặng lẽ đổ mồ hôi thay tổng giám đốc thị trường một hồi.
Cố tiên sinh không muốn người khác gọi Lương tiểu thư là bà chủ Cố. . . . . .
Tiểu Vương theo bản năng thở gấp, vốn tưởng rằng Cố Dư Sinh sẽ tức giận, ai ngờ người đàn ông đó vừa mở văn kiện ra một bên, vừa ở một bên thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Không lầm chứ? Vậy mà Cố tiên sinh lại không tức giận?
Con mắt Tiểu Vương suýt tí rơi ra ngoài.
Tổng giám đốc thị trường nhìn thấy cảm xúc Cố Dư Sinh rất tốt, bên miệng, muốn nói thêm vài câu: "Bà chủ Cố rất dễ thương."
Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, khách sáo nói: "Cám ơn."
Tiểu Vương đứng ở một bên, tròng mắt đã hoàn toàn muốn rớt ra ngoài.
Người khen rõ ràng không phải là Cố tiên sinh, làm sao mà biểu tình của Cố tiên sinh lại giống như chính hắn được khen?
Tiểu Vương còn chưa hồi thần từ trong cơn chấn động, thì Cố Dư Sinh đang lật xem văn kiện, bỗng nhiên lại mở miệng, nói một câu: "Là rất dễ thương."
Là, rất, dễ, thương? Đây chính là từ để hình dung Lương tiểu thư sao?
Tiểu Vương cảm thấy hai tròng mắt mình đã trừng thật lớn!
. . . . . .
Sau một lúc, Cố Dư Sinh đã nói chuyện xong với tổng giám đốc thị trường.
Tiểu Vương tiễn tổng giám đốc thị trường rời khỏi, sau khi quay lại, Tiểu Vương đưa cho Cố Dư Sinh một tập văn kiện, mấy giấy tờ, và một phong thư.
"Cố tiên sinh, văn kiện này cần dùng vào buổi họp ngày mai, và các giấy tờ này là hoá đơn đã thanh toán của ngân hàng dưới danh nghĩa ngài, còn có phong thư kia nữa."
Cố Dư Sinh nhìn lướt qua phong thư trước, là thư gửi cho hắn được chuyển từ bên bộ đội, lập tức hắn đã biết đó chính là thư hồi âm của tiểu A.
Hắn cầm lấy thư lên trước, rồi mới cầm văn kiện, sau đó nhận lấy giấy tờ từ ngân hàng, ngồi ở trên sô pha, đọc sơ qua một lần.
Hắn vốn không để ý nhiều đến mấy giấy tờ này, chỉ là lúc lướt qua hai tờ giấy nằm đảo ngược, mới phát hiện số chi tiêu trên là: 0.
0? Hắn thế nhưng lại có tình huống chi phiếu còn số 0 sao?
Cố Dư Sinh bất ngờ gặp tình huống như thế cẩn thận để ý, mới hậu tri hậu giác biết được, đây chính là chi phiếu hắn đưa cho phiền toái nhỏ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc