Ép Yêu 100 Ngày - Chương 23

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Vợ Người Ta
Cố Dư Sinh không quá để ý, theo bản năng kéo màn hình trượt xuống, lúc phần tin tức giải trí sắp biến mất khỏi màn hình một giây, hắn lại vô tình nhìn thấy ba chữ Lương Đậu Khấu.
Đầu ngón tay hắn dừng lại một hồi, lại kéo trở về, sau đó mới nhìn đến tin tức liên quan đến Lương Đậu Khấu.
“Nữ thần quốc dân”Lương Đậu Khấu được CSK truyền hình trực tiếp bữa tiệc sinh nhật.
Sinh nhật? Sặp đến sinh nhật Lương Đậu Khấu rồi sao?
Cố Dư Sinh nhíu mi một hồi, bấm vào, mắt thấy Lương Đậu Khấu rất đẹp, thế nhưng Cố Dư Sinh luôn cảm thấy đôi mắt cô có chút kỳ quái, không có vẻ ý nhị tinh xảo trong suốt giống như ngày thường.
Có thể là do trang điểm hoặc cách quay phim chụp ảnh khiến cho đôi mắt không chuẩn rồi… Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình kia một lúc lâu, mới âm thầm nhổ nước bọt trong lòng, sau đó đầu ngón tay mới tiếp tục trượt màn hình xuống.
CSK vừa được thành lập vào tháng trước, Lương Đậu Khấu ký hợp đồng làm người mẫu đại diện cho họ, đúng lúc sinh nhật cô, có lẽ nhân dịp tổ chức sinh nhật cho cô, dùng danh tiếng của Lương Đậu Khấu để mở rộng tiếng tăm cho sản phầm.
Phía dưới cùng là đồng hồ đếm ngược thời gian.
Còn mười một giờ ba mươi bày phút nữa.
Dựa theo cách tính giờ, Trung Quốc nhanh hơn Nước Anh bảy tiếng đồng hồ.
Bây giờ là không giờ hai mươi ba phút, ngày hôm nay chính là sinh nhật của Lương Đậu Khấu, mà lúc gọi cho cô là mười ba giờ, ở Trung Quốc đang là tám giờ tối.
Hôm nay là sinh nhật của cô, quản gia gọi điện thoại cho cô, sao cô lại không nói chứ?
Cũng đúng, sao cô lại phải nói chứ?
Từ đêm sinh nhật của ông, hắn đã hù ૮ɦếƭ cô rồi, sau này cô liền ngoan ngoãn rời xa hắn như đúng ý muốn của hắn, cho nên tất nhiên cô sẽ không nói với hắn.
Mỗi khi hắn nhìn thấy cô trốn tránh phòng bị hắn, hắn sẽ lại cảm thấy không thoải mái, suy nghĩ trong đầu này khiến Cố Dư Sinh mím môi, cầm điện thoại di động sửng sốt hồi lâu, mới khóa màn hình điện thoại để dưới gối, mới vừa thả xuống không bao lâu, hắn lại cầm lên, tìm số điện thoại của Lương Đậu Khấu, click vào tin nhắn, gõ vài chữ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đầu ngón tay hắn đưa đến nút gửi, lại dời đến nút xóa, xóa bốn chữ này, ném điện thoại qua một bên, hay tay chống sau đầu, nhắm mắt lại.
Khoảng một phút, hắn hạ tay xuống trở mình, mặt nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Qua mấy giây, hắn lại trở mình nhìn về phía phòng ngủ.
Lần này nằm im chừng mười phút, hắn bỗng nhiên kéo chăn che trên đầu mình.
Hắn nằm trên giường không ngừng đổi tư thế, mãi cho đến khi gần sáng, hắn mới hoàn toàn nằm im.
. . . . . .
Tám giờ sáng, Cố Dư Sinh rời giường, ăn sáng, đến công ty họp.
Mười một giờ trưa, ở nước Anh mưa tí tách rơi.
Mười hai giờ, mọi người đi đến phòng ăn, mưa vẫn chưa ngừng rơi.
Gần mười ba giờ, điện thoại của Cố Dư Sinh vang lên một hồi, hắn lấy từ trong túi ra, nhìn thấy nhắc nhở, CSK đang truyền hình trực tiếp, còn mười phút nữa là bắt đầu buổi tiệc sinh nhật của Lương Đậu Khấu rồi.
Tối hôm qua lúc hắn xem lướt qua tin tức, còn đặt nhắc nhở báo hôm nay truyền hình trực tiếp sinh nhật cô?
Ngón tay Cố Dư Sinh không ngừng vuốt ve điện thoại di động, qua một lúc lâu hắn mới cất đi, sau đó nghiêng đầu nhìn những hạt mưa không ngừng rơi ngoài cửa sổ, suy tính cái gì một hồi lâu, cuối cùng giơ tay lên gọi thư ký Trương đang đứng bên cạnh mình nói nhỏ vào tai cô.
“Bây giờ sao?” Thư ký Trương không tin nghiêng đầu nhìn Cố Dư Sinh, còn cho rằng mình nghe lầm.
“Ừ” Cố Dư Sinh đáp lại một tiếng.
Thư ký Trương lúc này mới vội vàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu bận bịu làm theo chỉ thị của hắn, qua khoảng năm phút đồng hồ, thư ký Trương quay đầu nói với Cố Dư Sinh: “Cố tổng, tôi đã sắp xếp xe cộ xong xuôi, vé xe lửa cũng đã mua rồi, khởi hành lúc một giờ bốn mươi phút, anh sẽ đến Paris lúc ba giờ bốn mươi phút.
Cũng là mười một giờ bốn mươi phút giờ Bắc Kinh, trước khi kết thúc sinh nhật của cô hai mươi phút.
Chắc là kịp…
Trong đầu Cố Dư Sinh tính thời gian một lần, liền nhấc áo khoác treo ở sau ghế dựa, dùng tiếng Anh nói tạm biệt những người ở đây rồi để thư ký Trương thay mình chủ trì buổi họp buổi chiều, hắn một mình rời khỏi phòng ăn.
Xe thư ký Trương gọi đã đợi ở trước cửa khách sạn.
Khách sạn nằm trên khu phố buôn bán sầm uất, đối diện toàn là những trung tâm thương mại trưng bày sản phẩm của những thương hiệu xa xỉ.
Trước khi Cố Dư Sinh lên xe lại do dự một chút, cuối cùng vẫn nói xin lỗi tài xế, để người đó chờ mình một chút, sau đó đi qua đường, đi vào trung tâm thương mại.
Cố Dư Sinh chưa từng mua quà cho phụ nữ, đây là lần đầu tiên, lúc các sản phẩm chói mắt chiếu khắp nơi trước mặt hắn, hắn lập tức ngây dại.
Cố Dư Sinh nhìn chung quanh một hồi lâu, cũng không biết nên mua cái gì, hắn lại cầm điện thoại di động tra xem phụ nữ sẽ thích những món gì, sau đó lúc đang nhìn đến điều thứ nhất là trang sức, hắn liền nhanh chóng đi đến một quầy chuyên kinh doanh vàng bạc đá quý nổi tiếng quốc tế.
Lúc Cố Dư Sinh tra trên mạng, còn thấy được một câu: “Tặng quà cho phụ nữ thì càng mắc càng tốt, nhất định không sai.”
Khi hắn nhìn thấy câu nói kia, trong tiềm thức lại phát lạnh.
Ném tiền qua cửa sổ như vầy quả thật không tốt, chỉ có những người nhà quê mới trúng số mới có thể làm những chuyện rẻ tiền như thế này.
Phải biết quà là thể hiện tâm ý trong lòng, Cố Dư Sinh liền nghiêm túc đi dạo cửa hàng một vòng, tỉ mỉ chọn một sợi dây chuyền ưng ý nhất, sau đó lúc tình tiền mới phát hiện ra thì ra giá của sợi dây chuyền đó cũng là con số mắc nhất trong cửa hàng.
-
CSK truyền hình trực tiếp hai tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, Tần Chỉ Ái và Chu Tịnh đi nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó có một hoạt động thương mại phải tham gia, đến khi hoàn tất mọi chuyện sẽ là bốn giờ chiều.
Ngày hôm qua ngoại trừ có một buổi dạ tiệc phải tham dự ở ngoài, Tần Chỉ Ái không còn hoạt động nào khác.
Cách giờ ăn cơm tối bốn tiếng đồng hồ, Chu Tịnh có một số việc bận, mà địa điểm tổ chức hoạt động rất gần khách sạn cô ở, khoảng năm trăm mét, Tần Chỉ Ái nghĩ đến điện thoại di động của mình đã hết pin, đồ sạc cũng không mang theo, liền chào hỏi Chu Tịnh rồi nói cho cô ấy biết cô sẽ ngồi chờ Chu Tịnh trong khách sạn, sau đó đi trước.
Tần Chỉ Ái đi được bảy tám phút đã đến khách sạn.
Nhìn qua cửa xoay tròn trước cổng khách sạn, cô liền nhìn thấy người mà đáng lý ra cô sẽ không nhìn thấy nhất.
Cố Dư Sinh.
Hắn ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, đầu ngón tay đang cầm thuốc hút, tay còn lại cầm điện thoại di động.
Biểu hiện trên mặt hắn hơi khó coi, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổi giận vậy, đại khái lại gọi điện thoại cho cô không được, không có ai bắt máy, hắn liền tức giận nặng nề ném điện thoại di động lên bàn, sau đó tàn nhẫn hút hai hơi thuốc, tiếp tục ấn lên điện thoại di động động hai cái, lại đưa lên tai.
Lần này hắn càng khó chịu hơn so với lần trước, lúc Tần Chỉ Ái cho rằng hắn sẽ đập điện thoại trong tay, người đàn ông kia bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, động tác dừng một chút, sau đó liền quay đầu chầm chậm nhìn về phía cô.
Lúc Tần Chỉ Ái còn đang bối rối không biết vì sao hắn lại ở đây, cô đang không biết có nên đến chào hỏi hắn hay không, Cố Dư Sinh thu hồi tầm mắt, dập thuốc trên tay, sau đó đứng lên đi về phía cô.
Không phải là hắn đến tìm cô chứ?
Tần Chỉ Ái đứng tại chỗ, nhìn thấy Cố Dư Sinh bước đến chỗ mình, khi*p sợ không nói nên lời.
“Sao điện thoại của em lại không gọi được?” Đáy mắt Cố Dư Sinh vẫn còn sự phẫn nộ lúc nãy, âm thanh giống như là đang trách móc cô.
“A?” Tần Chỉ Ái nghe thấy, đầu tiên là kinh ngạc hỏi ngược lại một tiếng, sau đó lại hiểu được thì ra lúc nãy là hắn đang gọi điện thoại cho cô,… Vì vậy, hắn thật sự đến tìm cô?
Lúc đại não của Tần Chỉ Ái đang nhanh chóng phân tích tình hình, cô nhìn thấy người đàn ông nhíu mày một hồi, vội vàng tỉnh táo lại, giải thích: “Lúc em quay truyền hình trực tiếp điện thoại đã hết pin tắt nguồn rồi.”
Dừng một chút, Tần Chỉ Ái lại hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không?”
“Em ở phòng nào?” Cố Dư Sinh nghe câu hỏi một đằng, lại trả lời bằng một câu hỏi khác.
Tần Chỉ Ái buồn bực liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhìn đồng hồ trên tường, khoảng gần năm giờ, cũng chính là còn mười phút nữa là đến 24 giờ theo giờ Bắc Kinh,… Hắn nhìn cô không nói gì, cũng không đợi kịp câu trả lời của cô, liền giật túi xách của cô tìm kiếm bên trong hai lần mới lấy được thẻ phòng, sau đó liếc mắt nhìn thẻ, trực tiếp lôi cổ tay cô quay người đi về phía thang máy.
Thang máy đi thẳng một đường, Cố Dư Sinh cứ sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay nhiều lần, cửa thang máy vừa mở ra hắn liền không chờ được mà kéo tay Tần Chỉ Ái đi về phía phòng của cô.
Hắn cầm thẻ phòng mở cửa, đẩy cô vào phòng, sau đó liền theo sát phía sau đi vào, hắn giơ cổ tay, còn lại ba phút.
Kế hoạch hoàn thành, cả đời này đây là lần đầu tiên Cố Dư Sinh tặng quà cho phụ nữ, nói hắn không hồi hộp chính là đang nói dối.
Hắn đi tàu hỏa đến Paris, vẫn luôn nghĩ không biết nên đưa quà cho cô như thế nào.
Vốn nghĩ ổn rồi nhưng khi gặp cô, hắn lại sốt sắng lên.
Thật sự rất lúng túng nha… Ban đầu lúc hắn còn là đội trưởng trong quân đội, hắn cũng không hề cảm thấy như vậy nha… Trong lòng Cố Dư Sinh thầm nói một lúc lâu, những cái kia căn bản là đã được tổ chức tốt, hắn cũng không cần phải quá lo lắng.
Mắt thấy ba phút ngắn ngủi kia chỉ còn lại một nửa, nếu hắn không nói, sinh nhật của cô sẽ trôi qua mất.
Càng sốt ruột, Cố Dư Sinh lại càng căng thẳng, càng căng thẳng, hắn lại càng quên những gì muốn nói, hắn giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, ở năm mươi giây cuối cùng, lại cắn răng lấy một hộp dây chuyền từ trong túi đựng laptop, ném thẳng vào иgự¢ cô, mơ hồ nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tốc độ nói của hắn rất nhanh, hình như Tần Chỉ Ái nghe hắn nói vài chữ nhưng lại không rõ là những chữ gì, cô liền hỏi lại Cố Dư Sinh: “Cái gì?”
Cô không nghe thấy?
Cố Dư Sinh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, còn khoảng hai mươi lăm giây, hắn không dám nhìn đôi mắt của cô mà nuốt một ngụm nước bọt, lại nói một lần nữa: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bởi vì căng thẳng ngại ngùng tốc độ nói của hắn vẫn rất nhanh, nhưng đã là chậm hơn so với lần trước rất nhiều rồi, câu chữ cũng rõ ràng hơn một chút, Tần Chỉ Ái nghe mang máng có thể đoán ra được hắn nói gì.
Sinh nhật vui vẻ.
Hôm nay là sinh nhật Lương Đậu Khấu, hắn ngàn dặm xa xôi đếnParis, chỉ để chúc mừng sinh nhật Lương Đậu Khấu?
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái mới cúi đầu nhìn về phía chiếc hộp bị Cố Dư Sinh ném vào иgự¢ mình, cô không mở ra, cũng không biết bên trong là quà gì, nhưng trên hộp có hiệu LOGO, là một nhãn hiệu quốc tế mà cô biết, giá của một thứ đồ trong đó dù Tần Chỉ Ái làm việc một năm trời cũng không thể mua nổi.
Có một số việc, rất đúng lúc.
Sinh nhật của cô trễ hơn sinh nhật của Lương Đậu Khấu một ngày.
Bây giờ là đúng năm giờ chiều ởParis, đã đến sinh nhật của cô rồi.
Quà không phải đưa cho cô, câu sinh nhật vui vẻ kia cũng không phải chúc mừng cô… Cô có thể tiếp tục làm như không nghe câu nói đó, tiếp tục hỏi lại một lần được không, hắn nói lại một câu, cô sẽ vui vẻ coi như là hắn đang chúc mừng sinh nhật mình.
Tần Chỉ Ái trước tiên lặng lẽ nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, bay giờ đã là năm giờ mười tám giây, đã đến sinh nhật của cô, cô do dự trong chốc lát, chậm rãi nhìn về phía Cố Dư Sinh: “Anh vừa nói gì? Em nghe không rõ…”
Lần thứ hai hắn đã cố gắng nói rất rõ ràng, cô còn chưa nghe được?
Cố Dư Sinh nhấc cổ tay lên liếc nhìn thời gian, đã qua sinh nhật của cô, trong lòng ảo não, khẩu khí cũng lộ ra chút buồn bực: “Không nghe rõ thì thôi.”
Trong mắt Tần Chỉ Ái vốn có chút chờ mong, nhưng trong nháy mắt lại vì câu nói của hắn mà trở nên ảm đạm, cô nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng “Ờm” một tiếng.
Thì ra những thứ không thuộc về cô thì mãi mãi cũng không thể thuộc về cô, có muốn lấy cũng không lấy được.
Là cô tham lam mà thôi… Tần Chỉ Ái cố gắng nở nụ cười, lại mở miệng thay đổi đề tài: “Em đi lấy cho anh chai nước.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái liền quay người đi đến trước giường, lập tức với lên tủ đầu giường lấy một chai nước khoáng.Bạn nào mún đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected] nhé ;)
Cô đưa lưng về phía Cố Dư Sinh, muốn dùng một chút thời gian mở nắp chai để bình tĩnh lại, nhưng không biết tại sao nắp chai nước này lại cứng như vậy, cô dùng sức nửa ngày cũng không mở ra được.
Lúc cô cúi đầu, Cố Dư Sinh liền nhìn thấy ánh mắt ủ rũ của cô.
Ngữ khí của hắn như vậy lại làm cô buồn sao?
Tuy rằng sau đó cô có mỉm cười, yên tĩnh mà dịu dàng cười, nhưng hắn nghĩ cô chỉ đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để hắn không nhìn thấy cô khổ sở mà thôi…
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm bóng lưng cô đang chăm chú mở nắp chai nước một chút, lại đột nhiên đi về phía cô, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn, hắn muốn giải thích với cô, chọc cô vui, nhưng không ngờ lại giật môi, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ban đầu hắn thật sự chỉ muốn hôn cô một chút, nhưng không nghĩ tới hôn đến cuối cùng, hắn lại mất khống chế.
Chính hắn cũng không biết từ lúc nào mình đã đè cô lên giường, đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, tay hắn đã từ từ dò vào trong quần áo của cô, đầu ngón tay ᴆụng vào nơi mềm mại của cô, hắn thật sự phát điên rồi.
Hắn càng hôn càng sâu, càng ngày càng dùng sức, giống như hận không thể ngay lập tức nuốt cô vào bụng.
Hắn cảm giác được sự phản kháng của cô, là do lần thân mật trước đang đến lúc gay cấn bị cắt đứt hay là đã quá lâu hắn không chạm vào cô, bỗng nhiên lúc này lại khiến hắn không muốn dừng lại.
Hắn gấp gáp nằm trên người cô, thở hổn hển thật lâu, liền nghiêng đầu gặm cắn chiếm hữu cổ của cô, để lại một dấu vết ướƭ áƭ, cuối cùng lại quay lại môi cô, trằn trọc hôn lại hôn, quấn quít triền miên một lúc lâu mới chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô.
Vui mừng, yêu thương làm cho ánh mắt của cô mơ màng, khiến cả người cô trở nên cực kỳ quyến rũ, nhưng hắn vẩn tinh mắt phát hiện khóe mắt cô hơi ướt, như là từng có nước mắt.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, lại đưa tay lên nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô, loại căng thẳng lúc tặng quà cho cô không biết từ lúc nào đã biến mất như một kỳ tích, hắn nhìn vào mắt cô, nghĩ nghĩ một chút, vẫn là nên giải thích với cô: “Anh vừa nói sinh nhật vui vẻ.”
Dừng một chút, đầu ngón tay Cố Dư Sinh nhẹ nhàng sượt qua gò má Tần Chỉ Ái, nói lại lần nữa: “Tiểu Phiền Toái, sinh nhật vui vẻ!”
Ánh mắt Tần Chỉ Ái nhìn Cố Dư Sinh lập tức trở nên bừng sáng.
. . . . . . .
Tám giờ tối Tần Chỉ Ái có dạ tiệc, Cố Dư Sinh đi đến nước Anh công tác, vốn là có một đống chuyện, vì vậy chưa đến bảy giờ tối, Cố Dư Sinh đã rời đi.
Tần Chỉ Ái một mình nằm trên giường, lúc chuẩn bị xuống giường tắm rửa, cô lại nhìn hộp quà đặt trên tủ đầu giường.
Cô biết món quà này không thuộc về cô, nhưng cô vẫn mở nó ra, liếc nhìn món đồ trong hộp.
Đó là một sợi dây chuyền rất đẹp, trên mặt nạm kim cương đầy tinh tế, dưới ánh đèn lại lóe sáng óng ánh.
Tần Chỉ Ái đưa tay nhẹ nhàng ᴆụng vào mặt dây chuyền kia, nhưng cô lại lập tức rút tay về, sau đó từ từ đóng lại, để lại đầu giường.
Kỳ thật cũng không có gì đáng ước ao, không phải sao?
Ít nhất, vào ngày sinh nhật của cô, được nghe hắn nói một câu sinh nhật vui vẻ là được rồi, không phải sao?
Cho dù là không nói với cô, nhưng cũng có thể coi như là một giấc mơ đẹp, vì vậy cô nên cảm thấy hài lòng mới phải.
-
Cố Dư Sinh về Bắc Kinh trước Tần Chỉ Ái một ngày.
Sau khi Tần Chỉ Ái xuống máy bay, lập tức trở về biệt thự.
Quản gia gọi điện cho cô, biết cô về lúc nào, đã sớm chuẩn bị cơm rồi.
Tần Chỉ Ái ăn cơm xong lại trở lên lầu.
Cô đem sợi dây chuyền Cố Dư Sinh tặng sinh nhật cho Lương Đậu Khấu bỏ vào ngăn kéo trước, sau đó mới bò lên giường nghỉ ngơi, vừa mới mơ màng ngủ, điện thoại di động lại vang lên.
Bay thời gian dài như vậy Tần Chỉ Ái vẫn chưa được nghỉ ngơi, giờ lại bị đánh thức, cô khó chịu cầm điện thoại di động lên nhìn màn hình, trong nháy mắt cô trở nên căng thẳng nhưng cũng không do dự nhận điện thoại: “Gia Ngôn, sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho chị? Có phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”
Gia Ngôn tên đầy đủ là Tần Gia Ngôn, là em trai ruột của Tần Chỉ Ái, nhỏ hơn cô hai tuổi, là người thứ hai trên thế giới này biết cô thay thế thân phận làm Lương Đậu Khấu.
Bởi vì trong quá trình đóng giả Lương Đậu Khấu, để tránh bị người khác phát hiện, cô cũng không thể thường xuyên dùng số điện thoại kia của mình, lại sợ trong nhà xảy ra chuyện gì, vì vậy nên cô cho em trai số điện thoại của Lương Đậu Khấu, lúc cậu có việc gì gấp có thể gọi điện thoại cho cô.
“Chị, không cần phải lo lắng như vậy, trong nhà rất ổn, mẹ cũng rất khỏe…” Trong điện thoại truyền đến tiếng trà lời của Tần Gia Ngôn: “Em gọi là vì trường của em phải đi thi đấu, em đến Bắc Kinh rồi, mấy ngày trước coi tin tức thấy chị đã đi Pháp, không liên lạc với chị, hôm nay chị về rồi đúng không? Vậy nên thi đấu xong em liền gọi điện thoại cho chị.”
Nghe đến đó Tần Chỉ Ái mới từ từ bình tĩnh lại, cô khẽ cong môi mỉm cười: “Em đang ở đâu? Chị đi tìm em?”
“Em ở thành phố S…”
. . . . . . .
Cúp điện thoại xong, Tần Chỉ Ái lập tức rời giường.
Tần Gia Ngôn biết cô đóng thế Lương Đậu Khấu, hơn nữa còn đang chờ cô, nếu cô còn phải thay đổi thành chính mình, rất tốn thời gian, huống chi cô chỉ gặp cậu một chút, vì vậy Tần Chỉ Ái quay vể gương sửa sang lại một chút, lại cầm mắt kính và khẩu trang đi ra ngoài.
Tần Chỉ Ái mở cửa xe của Lương Đậu Khấu, còn chưa đến cổng thành phố S đã nhìn thấy Tần Gia Ngôn đeo túi xách đứng dựa vào vách tường đeo tai nghe, đang đọc một quyển sách.
Cậu rất chăm chú đọc sách, cô có dừng xe trước mặt cậu cậu cũng không hề hay biết.
Tần Chỉ Ái bấm còi một cái, Tần Gia Ngôn mới ngẩng đầu lên nhìn.
Con đường này gần trường học nên đâu đâu cũng thấy học sinh đi qua đi lại, Tần Chỉ Ái sợ bị người khác nhận ra, nên nhanh chóng hạ cửa xe xuống, hô một tiếng “Gia Ngôn” lại đóng cửa kính xe.
Tần Gia Ngôn lên xe rất nhanh, lúc kéo dây an toàn liền quay đầu nhìn về phía Tần Chỉ Ái: “Chị.”
Tiếng nói của cậu còn chưa dứt, đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái mang theo một bộ mặt khác, vẻ mặt của cậu sửng sốt một chút, ý cười trong mắt liền biến mất.
Tần Chỉ Ái đương nhiên biết được Tần Gia Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của mình như vậy sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lại giả vờ không biết nhẹ giọng nói: “Gia Ngôn, em muốn ăn cái gì? Chị dẫn em đi ăn.”
“Tùy chị.” Tần Gia Ngôn cúi đầu nói.
“Vậy chúng ta đi khách sạn Bắc Kinh nha? Ở đó thức ăn rất ngon, em cũng không thường đến đây…”
Tần Gia Ngôn lần này cũng không có nói gì.
Tần Chỉ Ái khởi động xe, chạy về phía khách sạn Bắc Kinh, lúc đi được một nửa, Tần Gia Ngôn bỗng nhiên gọi: “Chị.”
“Hả?” Tần Chỉ Ái chú ý lái xe, có chút hững hờ hỏi.
“Khi nào thì chị mới không cần phải dùng bộ dạng quỷ này nữa?”
Tần Chỉ Ái cười quay đầu nhìn Tần Gia Ngôn: “Chị như vậy không phải vô cùng tốt sao? Sao lại là bộ dạng quỷ?”
“Tốt gì mà tốt, xấu ૮ɦếƭ đi được!” Tần Gia Ngôn bĩu môi, giống như còn muốn mắng hai câu, cuối cùng lại cúi thấp đầu rầu rĩ không vui nói: “Em không thích nhìn thấy chị như vậy.”
Tần Chỉ Ái nghe được, trong lòng liền cảm thấy khó chịu, lần này đến lượt cô không lên tiếng.
Bên trong xe bỗng trở nên yên tĩnh, mãi cho đến khi đến bãi đậu xe của Khách sạn Bắc Kinh, Tần Chỉ Ái tắt máy xe, Tần Gia Ngôn và Tần Chỉ Ái xuống xe, lúc đi đến thang máy, Tần Gia Ngôn lại đột nhiên mở miệng: “Chị, chờ ngày đại minh tinh kia trở lại, chị trả hết nợ của cha rồi, chị không cần phải làm người đóng thế nữa, chị về trường học, học nghiên cứu sinh cho xong đi…”
Sức khỏe của mẹ không được tốt, em trai còn đang đi học, nếu như cô lại đi học nữa, học phí của hai người làm sao có thể chi nổi, Tần Chỉ Ái níu cánh tay Tần Gia Ngôn, kéo cậu đi đến thang máy: “Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong rồi nói.”
Tần Gia Ngôn có thể đoán được cô đang nghĩ gì, vừa đi theo cô vừa nói tiếp: “Chị, em biết chị đang lo lắng chuyện gì, nhưng hiện tại em cũng có thể đi dạy kèm kiếm tiền rồi, chuyện học phí em sẽ để dành phụ chị…”
Tuy rằng Tần Chỉ Ái không biết tương lai mình có thể thật sự quay trở lại trường học hay không, nhưng khi nghe Tần Gia Ngôn nói như vậy cô cũng rất cảm động, cô dùng sức ôm cánh tay Tần Gia Ngôn: “Được rồi, chị nghe lời em được chưa.”
Tần Gia Ngôn thấy Tần Chỉ Ái đồng ý mới nở nụ cười đầu tiên với cô, sau đó liền cầm giúp túi của Tần Chỉ Ái, lúc đi vào thang máy còn giúp Tần Chỉ Ái cản cửa để cô không bị kẹp…
-
Tưởng Tiêm Tiêm hôm nay hẹn Shary ở tiệm SPA ở gần khách sạn Bắc Kinh.
Cô đến sớm hơn Shary mười phút, bởi vì chỗ gửi xe ở SPA quá nhỏ nên cô đành dứt khoát chạy xe đến hầm giữ xe của khách sạn Bắc Kinh.
Sau khi xe dừng hẳn, vừa mới chuẩn bị mở cửa xe đi xuống, liền thấy được một bóng dáng quen thuộc đã lâu không gặp.
Lương Đậu Khấu đi cùng với một nam sinh trẻ tuổi, cũng không biết hai người nói gì, Lương Đậu Khấu chủ động giơ tay lên khoác cánh tay người kia.
Cô không phải đã gả cho Cố Dư Sinh rồi sao? Sao lại cùng người khác thân mật như vậy?
Tưởng Tiêm Tiêm kinh ngạc trong chốc lát, liền vội vàng cầm điện thoại di động, chụp lén Lương Đậu Khấu, mãi cho đến khi bọn họ bước vào thang máy, Tưởng Tiêm Tiêm mới xuống xe.
Cô không thèm để ý Shary gọi điện thoại tới, nhanh chóng đi về phía thang máy sau đó lên đại sảnh khách sạn nhìn thấy Lương Đậu Khấu và thiếu niên kia.
Thiếu niên kia đang nhìn thực đơn, Lương Đậu Khấu đã rót một ly nước đưa tới.
Tưởng Tiêm Tiêm cầm điện thoại di động lén lút quay video.
Đợi đến khi gọi món xong, thiếu niên kia đi vệ sinh, Tưởng Tiêm Tiêm mới lưu video, sau đó mới nhắn tin cho anh của mình: “Anh, giúp em dò hỏi xem anh Sinh đang ở đâu?”
Gửi tin nhắn xong, Tưởng Tiêm Tiêm tìm một vị trí không thể bị Lương Đậu Khấu phát hiện ngồi xuống, sau đó gọi nhân viên phục vụ chọn vài món, vừa chờ tin nhắn của anh cô vừa cầm điện thoại di động lặng lẽ chụp trộm mấy tấm.
Lần trước ở dạ tiệc, Cố Dư Sinh vì che chở cho cô ta… Cô muốn xem xem nếu Cố Dư Sinh nhìn thấy hình ảnh này còn có thể tiếp tục che chở cho cô ta không?
Nghĩ tới đây, Tưởng Tiêm Tiêm lại cười trào phúng.
-
Ngày hôm nay có thể coi là ngày nhàn nhã nhất của Cố Dư Sinh trong mấy tháng gần đây.
Bốn giờ chiều có một cuộc hẹn với khách hàng xong, sau đó hắn không còn chuyện gì phải làm nữa.
Chào tạm biệt khách hàng, Cố Dư Sinh không có gấp rút lên xe mà đứng ven đường nhìn chằm chẳm đèn đường sáng loáng, hút điếu thuốc, mới khom người lên xe.
Tiểu Vương từ từ khởi động xe, theo thói quen hỏi: “Thiếu gia, về công ty sao?”
Thời gian còn sớm, hắn cũng không có chỗ nào để đi, hình như chỉ có thể về công ty… Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Sau một lát, giống như nhớ tới gì đó, hắn lại nói: “Về nhà đi.”
Tiểu Vương nghe thấy câu này liền trố mắt một hồi, sau đó “Vâng” trả lời, xoay vô lăng, quay đầu xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh, trên đường cũng không nhiều xe cộ, Tiểu Vương lái xe rất ổn định, cây cối ven đường xanh um tươi tốt thỉnh thoàng quẹt qua cửa xe, tạo nên một chuỗi âm thanh.
Cố Dư Sinh nhắm mắt lại ngủ như không ngủ, nghĩ tới cô bé kia từ Paris trở về, chắc là đang nghỉ ngơi ở nhà…
Cố Dư Sinh không để Tiểu Vương lái xe vào biệt thự, hắn xuống xe ở trước cửa, không để ý đến câu “Tạm biệt” của Tiểu Vương chỉ thẳng tay đẩy cánh cửa sắt thiết kế theo cách thức châu Âu đi vào.
Trong vườn rất yên tĩnh, trên sân cỏ được cắt tỉa gọn gang rất chỉnh tề.
Đêm qua có một cơn mưa, hôm nay nhiệt độ không cao, gió mang theo vài phần nhẹ nhàng mát mẻ khiến người ta thư thái hơn rất nhiều.
Cố Dư Sinh chậm rãi đi đến trước cửa nhà, sau đó nhập password, đẩy cửa vào.
Quản gia không biết đang bận bịu gì, không ra đón hắn, hắn đang thay giày, nhìn phòng khách một vòng, không một bóng người, liền nhanh chóng lên lầu.
Cửa sổ phòng ngủ mở ra, Cố Dư Sinh vừa đẩy cửa ra, đã có một cơn gió thổi tới.
Trên giường ngổn ngang, dường như có người ngủ qua, bên giường có một cái vali, còn chưa thu dọn.
Cô trở về rồi, nhưng mà cô đâu rồi?
Cố Dư Sinh đi đến nhà vệ sinh xem thử, lại thấy không có ai, lại quay ra đi đến nhà kính, bên trong yên tĩnh không một bóng người, chỉ có những bông hoa cô thường xuyên chăm sóc đang nở rộ xinh đẹp.
Chẳng lẽ ở dưới lầu?
Cố Dư Sinh nhíu mày, quay người lại đi xuống lầu.
Quản gia từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Cố Dư Sinh ở nhà, như nhìn thấy một chuyện gì đó mà bản thân không bao giờ tưởng tượng được, mặt rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó mới nói: “Thiếu gia, cậu đã về?”
Cố Dư Sinh gật gật đầu, không hé răng, tiếp tục nhìn phòng khách một vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tần Chỉ Ái, mới hỏi quản gia: “Tiểu thư đâu?
“Tiểu Thư vừa mới đi ra ngoài, nói là đi gặp bạn.”
Cố Dư Sinh “ơ” một tiếng, ngồi xuống ghế sofa, lấy điều khiển từ xa mở tivi, tìm đại một chương trình nào đó xem.
Quản gia đi vào nhà bếp, giúp hắn rót một tách trà nóng, đặt lên khay trà.
Thời gian trôi qua, ánh mặt trời ngoài cửa đã tắt, Tần Chỉ Ái còn chưa về.
Tần Chỉ Ái dần dần càm thấy nhàm chán, cầm điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.
Lúc bảy giờ, quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối, đi tới dò hỏi Cố Dư Sinh: “Thiếu gia, bây giờ ngài có muốn ăn tối không?”
Cố Dư Sinh không để ý đến quản gia, quay đầu nhìn cửa sổ đen kịt ngoài kia, nhíu mày, liền ném điều khiển từ xa lên khay trà “Đùng” một cái, cầm một điếu thuốc đến cửa sổ hút.
Quản gia cũng không phải là người tinh tế gì nhưng dù sao bà cũng đã sống được nửa đời người rồi, những ngày tiểu thư đi Pháp, Cố Dư Sinh đều bắt bà phải gọi điện thoại cho cô, hiện tại tiều thư đã về, thiếu gia lại về sớm như vậy, không phải là để gặp tiểu thư sao?
Quản gia suy nghĩ một chút, cuối cùng đi đến chỗ điện thoại bàn gọi cho Tần Chỉ Ái.
Điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy, quản gia hỏi: “Tiểu thư, cô có về nhà ăn tối không?”
Quản gia vừa hỏi xong câu này, liền nhìn rõ tay của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ hút thuốc run nhẹ lên, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía bà.
Bà quà nhiên đoán không sai, thiếu gia là vì tiểu thư mới về nhà sớm như vậy, quản gia nghe Tần Chỉ Ái trả lời, mới hỏi tiếp: “Tiểu thư, khi nào thì cô mới về?”
Vừa mới cúp điện thoại, Quản gia liền nghe thấy âm thanh của Cố Dư Sinh truyền đến: “Cô ấy nói thế nào?”
“Tiểu thư nói cô ấy đã ăn cơm cùng bạn xong rồi…” Quản gia trả lời, dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Tiểu thư còn nói, cô ấy không biết chính xác khi nào mới về, có thể sẽ trể một chút.”
Quản gia còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền quay mặt đi lấy một điếu thuốc châm lửa, nhìn về phía màn đêm.
Quản gia nhìn ra được tâm tình của hắn, lúc mới về còn ôn hòa như vậy, bà do dự một chút lại hỏi: “Cố tiên sinh, cậu có muốn ăn cơm không?”
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy câu hỏi của bà, không có phản ứng gì, chỉ giơ tay lên hút một hơi thuốc, khuôn mặt của hắn vì khói thuốc mà trở nên mơ hồ.
Tính khí của Cố Dư Sinh không tốt như vậy, sao quản gia lại dám hỏi lần thứ hai, bên trong biệt thự lại lập tức trở nên yên lặng.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại trong túi Cố Dư Sinh bỗng nhiên run lên, nhìn thấy Lục Bán Thành gửi một tin nhắn: “Tưởng Dật đêm nay tổ chức một trò vui ở Khách sạn Bắc Kinh, anh có muốn tham gia không?”
Cố Dư Sinh làm như không nhìn thấy, đem điện thoại di động cất một bên, sau đó lại nhớ đến lời nói của quản gia: “Cô ấy không biết chính xác khi nào mới về, có thể sẽ trể một chút.” Sau đó lại lấy điện thoại di động ra giơ lên trước mặt, nhắn lại một chữ cho lục bán thành: “Đi”
Lúc hắn đến khách sạn Bắc Kinh, trong phòng khách đã có không ít người, người phụ nữ của ông chủ Tưởng Dật hôm nay lại không giống người hôm trước.
Cố Dư Sinh không để ý nhiều chỉ đi đến ngồi xuống cạnh Lục Bán Thành.
Bởi vì về nhà sớm chờ Tần Chỉ Ái mà đến giờ cô vẫn chưa về, tâm tình của hắn không ổn chút nào, đối mặt với một phòng ồn ào hắn lại giống như hoàn toàn không nghe thấy gì, mặt không cảm xúc dựa vào ghế salon, như có như không liếc nhìn màn hình lớn, lại châm một điếu thuốc.
Đám người hôm nay toàn là những người quen thân với Cố Dư Sinh, tính cách của hắn tất nhiên mọi người cũng đã biết rõ như trở bàn tay, nhìn dáng vẻ của hắn như vậy cũng biết tâm tình của hắn không tốt rồi, vì vậy mọi người đi lảng đi nơi khác chơi rất xa.
Cố Dư Sinh ở đây là vì không muốn ở nhà một mình, ước gì không có người đến quấy rầy hắn, nhưng nhiều lúc đời không như là mơ, lúc hắn hút được một phần ba điếu thứ hai đã có người đến ngồi cạnh hắn.
Cố Dư Sinh không nhìn người bên cạnh là ai, nhưng người kia lại nồng nặc mùi nước hoa thì ai cũng có thể biết được đó là một người phụ nữ.
Như suy nghĩ của hắn, người phụ nữ kia mở miệng mang theo âm thanh trong vắt: “Anh Sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Dư Sinh như nghe thấy một câu chuyện rất buồn cười, môi ngậm thuốc giật giật một nụ cười trào phúng.
Trên thế giới này có bao nhiêu người phụ nữ muốn nói chuyện với hắn, nếu hắn phải để ý đến từng người, chẳng phải đã sớm bị mệt ૮ɦếƭ rồi sao?”
Nghĩ xong, Cố Dư Sinh định đứng lên rời đi.
“Anh Sinh, tôi đảm bảo chuyện này sẽ làm anh cảm thấy hứng thú!” người kia nhìn thấy Cố Dư Sinh muốn đi, lại mở miệng, giọng điệu có chút gấp gáp: “Anh Sinh, tôi muốn nói một chuyện có liên quan đến chuyện riêng của anh, là muốn tốt cho anh, bằng không khi vợ của anh biến thành vợ của người ta rồi, chưa chắc anh còn không biết đâu.”
Vợ của hắn? Mặc dù nhiều người biết rằng hắn đã kết hôn nhưng về mặt pháp luật hắn vẫn còn độc thân, lấy đâu ra bà xã?
Cố Dư Sinh khẽ cười một tiếng, dứt khoác đứng lên.
Ai biết được người kia cũng không khách khí đưa tay bắt lấy cổ tay hắn, không cho hắn rời đi.
Cố Dư Sinh nhíu mày, theo bản năng quay đầu muốn nổi giận, kết quả người kia so với tốc độ của hắn còn nhanh hơn, đưa điện thoại di động của cô ta đến trước mặt hắn: “Anh Sinh, tự anh xem đi.”
Cố Dư Sinh có chút căm tức sự vô lễ của người này, theo bản năng muốn trả lời câu “Không có hứng thú” nhưng khóe mắt lại vô tình nhìn thấy một người quen thuộc trong màn hình điện thoại.
Đó là Lương Đậu Khấu, cô kéo tay một người đàn ông, khung cảnh xung quanh hình như là bãi đậu xe của khách sạn này…
Tưởng Tiêm Tiêm nhìn thấy Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình, một tấm hình liên quan đến Lương Đậu Khấu lại nhảy ra trước mắt Cố Dư Sinh, sau đó cô ta lại mở miệng: “Anh Sinh, đây chính là chuyện tôi muốn nói với anh.”
Vừa nói, Tưởng Tiêm Tiêm lại trượt màn hình, một tấm hình mới có liên quan đến Lương Đậu Khấu lại nhảy ra trước mắt hắn, sau đó lại nói: “Tôi cũng là vô tình nhìn thấy lúc xế chiều ở khách sạn Bắc Kinh, sau đó liền thuận tay chụp lại, còn có một video, anh có thể tự mình xem.”
Cố Dư Sinh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, căng thẳng một lúc, ngồi trở lại ghế salon, nhận điện thoại di động, trượt màn hình lại hiện lên hình ảnh của Lương Đậu Khấu.
Càng xem sắc mặt của Cố Dư Sinh lại càng khó coi, nhìn thấy video cuối cùng, không khí quanh người hắn hầu như có thể bị đóng thành băng sương. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc