Ép Yêu 100 Ngày - Chương 16

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Một Người Rất Quan Trọng
Có thể là do say rượu, đầu hắn đau như sắp nổ tung vậy.
Cố Dư Sinh giơ tay lên xoa huyệt thái dương, từ từ ngồi dậy.
Trên mặt hắn mang theo vẻ lười biếng nhắm mắt dựa vào đầu giường một hồi, mới từ từ mở mắt ra.
Đại khái là do mới tỉnh, vẻ mặt của hắn hơi thất thần, sau hai giây, tầm mắt của hắn lập tức trở nên sắc bén, hắn quay đầu nhìn trong phòng một vòng, sau đó nhíu mày.
Trong phòng chỉ có một mình hắn, không có Lương Đậu Khấu sao? Sao hắn lại ở nhà?
Cố Dư Sinh nghi hoặc nghĩ lại, chiều hôm qua hắn vốn trở về công ty, nhưng hắn lại nhìn thấy xe của cô ở thành phố A.
Không phải cô đến ngày hành kinh sao? Đau đến nỗi mất nửa cái mạng còn ra ngoài làm gì?
Lúc đó hắn không nghĩ gì liền bảo Tiểu Vương dừng sau xe của cô.
Ngồi trong xe không lâu, hắn hít thở một chút, hút một điếu thuốc, sau đó nhìn thấy cô từ trường trung học ở thành phố A đi ra.
Hiện tại hồi tưởng lại một cách cẩn thận, cũng không biết ngày hôm qua mình đã nghĩ gì mà lại để Tiểu Vương lái xe về, còn mình thì lên xe của cô, nói chuyện phiếm hai câu, cuối cùng đề nghị đến Trần Ký ăn cơm.
Trước đây hắn hận không thể trốn thoát khỏi cô, sao bây giờ lại còn chủ động ăn cơm với chả nước?
Hắn đúng là càng ngày càng loạn não à…
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh lắc lắc đầu vén chăn lên, xuống giường, đi về phía phòng rửa tay.
Sau đó gặp kẻ xấu, không ăn cơm được, hắn đã để cô đi rồi.
Đã qua hai năm nhưng hắn vẫn có thể bắn được như vậy, đến khi ᴆụng đến súng, hắn mới phát hiện loại khát vọng và hoài niệm kia thì ra đã ăn sâu vào trong máu thịt của hắn.
Tám năm trước, hắn vì giấc mộng này mà lén rời khỏi Bắc Kinh nhập ngũ. Bốn năm trước, hắn vì người thân mà bỏ qua ước mơ của mình. Tám năm trước, hắn có thể thích gì làm nấy, nhưng mà bốn năm trước, hắn đã không còn con đường nào để chọn. Bởi vì trên thế giới này chỉ còn một mình ông nội là người thân của hắn, hắn chỉ có thể xuất ngũ về nhà.
Quá tiếc nuối, quá bất lực, loại khó chịu kia cần có chỗ để giải khuây, vì vậy hắn đến quán bar MISS… uống rất nhiều rượu, còn có người tốt bụng cho hắn một chai nước khoáng… sau đó…
Cố Dư Sinh không nhịn được giơ tay nắn mi tâm… hắn lại uống nhiều như vậy, còn không biết mình đã về nhà bằng cách nào…
Có điều hắn nhớ rõ nhất là tối qua mình đã có một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mộng, lúc hắn vô cùng tuyệt vọng và khó chịu, có người nắm chặt tay hắn, nhỏ nhẹ nói với hắn: “Anh còn có em.”
Sau đó cô còn ôm hắn, cái ôm kia rất dịu dàng, cũng rất ấm áp… khiến cho hắn không còn đau khổ nữa…
Cái ôm ấm áp kia cũng rất quen thuộc, hình như khoảng bốn năm trước… bốn năm trước, trong một cơn mưa to, bầu trời đen kịt, cũng đã từng có người cho hắn một cái ôm ấm áp giống y như vậy. . .
Tâm tình của hắn không tốt, hầu hết đều hút thuốc, hắn cũng rất ít khi uống rượu, vì vậy số lần hắn uống say chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà đêm bốn năm trước, hắn cũng say rượu như vậy.
Đó là người thứ bảy khi cha mẹ hắn đã qua đời, báo cáo xuất ngũ của hắn cũng được phê chuẩn, tâm tình của hắn cực kỳ không tốt, hắn đã uống một đống bia ở trước bia mộ của cha mẹ.
Ngày đó đều là uống bia, lại là ở vùng ngoại thành, hắn uống hết lại không dễ gì mua rượu, vì vậy say cũng say bất tỉnh nhân sự.
Đêm đó trời mưa to, hắn ngồi trước bia mộ của cha mẹ tự ђàภђ ђạ bản thân mình, không chịu rời đi.
Mưa càng ngày càng lớn, hắn ướt sũng, lúc hắn nghĩ rằng tối nay hắn cứ tắm mưa uống rượu như vậy mà ૮ɦếƭ đi, nhưng vào lúc hắn tuyệt vọng nhất, trên đầu hắn lại có một cái dù lớn, sau đó bên cạnh hắn có một người lẳng lặng ngồi xuống.
Đếm đó rất tối, một chút ánh sáng cũng không có, hắn không nhìn rõ hình dáng của người kia như thế nào, nhưng theo những gì người đó đem lại, hắn có thể cảm nhận được người kia là một cô gái trẻ.
Sau đó vì rượu mà hắn có chút khó chịu, nói sảng, nhưng nói gì thì hắn cũng không nhớ rõ, nhưng hắn lại nhớ rất rõ cô gái kia đã ôm lấy hắn.
Rất nhiều lúc, an ủi không cần ngôn ngữ.
Cho dù đã trôi qua bốn năm, nhưng khi hắn nhớ lại cái ôm kia, hắn vẫn cảm thấy… rất ấm áp.
Sau đó hắn lại ngủ thi*p đi, chờ khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, mà cô gái ấy cũng đã không còn ở đó nữa.
Cũng không phải vì một cái ôm mà hắn có tình cảm với cô gái kia, mà là vì lúc hắn cảm thấy khó khăn nhất, cô lại dịu dàng ôm lấy hắn.
Vì vậy, hắn nhớ rất rõ chuyện này.
Hay là vì cứ nhớ đến chiếc ôm ấm áp kia mà tối qua hắn lại nằm mơ thấy nó một lần nữa…
Tắm xong, Cố Dư Sinh không suy nghĩ nữa, thay một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi phòng.
Quản gia vừa nhìn thấy hắn lập tức tiến vào phòng ăn, đợi đến khi Cố Dư Sinh ngồi vào bàn, tất cả cơm nước đều đã dọn xong.
Lần này cũng giống như lần trước, vẫn là dưa cháo và thịt nạc.
Tối hôm qua không ăn gì, hôm nay lại ngủ tới giữa trưa, trong dạ dày Cố Dư Sinh trống rỗng, bưng cháo lên, uống một hơi nửa chén cháo, mới tò mò hỏi quản gia một câu: “Tối qua tôi về bằng cách nào?”
“Thiếu gia, cậu đi taxi về.”
“Ừ” Cố Dư Sinh đáp một tiếng, có lẽ là do uống quá say, hắn mới thuận miệng gọi taxi rồi nói địa chỉ nhà cho hắn chở về.
Cố Dư Sinh cầm đũa, gắp vài món, nhận ra chỉ có một mình mình ăn cơm trưa, lại hỏi: “Tiểu thư đâu?”
Tiểu thư tối qua về không bao lâu liền nhận được điện thoại của quản lý gọi tới, nên phải đi ra ngoài, đến giờ còn chưa về.” Quản gia nói xong, lại bổ sung một câu: “Cô ấy bận việc phải đi.”
Cố Dư Sinh ngậm cháo, “ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa, mà nhanh chóng ăn cháo, rồi mau chóng cầm chìa khóa xe rời khỏi biệt thự.
Quản gia đứng trước cửa sổ, nhìn thấy xe của Cố Dư Sinh chạy khỏi cửa, lúc này mới nhanh chóng gọi điện thoại: “Tiểu thư, thiếu gia tỉnh lại đã ăn cháo, xem ra không có chỗ nào không khỏe…”
“Ừ, thiếu gia có hỏi, tôi đã nói theo lời cô dặn, cậu ấy tin…”
“Tiểu thư, tôi thấy cô nên nói cho thiếu gia biết là tối qua cô đưa cậu ấy về, chăm sóc cậu ấy suốt đêm… sao cô biết thiếu gia biết được sẽ không vui chứ?”
. . . . . . .
Đầu dây bên kia sau khi nghe đến câu hỏi này của quản gia liền dừng lại, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sáng loáng, trầm tư một lát, mới mở miệng nói: “Anh ấy vốn đã không vui, không cần phải nói cho anh ấy biết, nhất định sẽ lại khiến anh ấy không vui.”
. . . . . . . . .
Lời nói của Tần Chỉ Ái rất bằng phẳng, không có sự bi thương nào, nhưng quản gia nghe lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Trước kia, tiểu thư đều cố tình quấn lấy thiếu gia.
Bà cảm thấy tiểu thư rất không hiểu chuyện, cũng không thật sự thích thiếu gia, chỉ là muốn danh phận và địa vị này nên mới quấn lấy thiếu gia thôi.
Cho đến giờ bà mới biết, thì ra bà nhìn nhầm tiểu thư rồi, tiểu thư là thật lòng đối xử tốt với thiếu gia.
Quản gia cầm điện thoại, thất thần, sau đó liền cười khanh khách, thay đổi đề tài: “Tiểu thư, cô không biết đâu, thiếu gia rất thích ăn cơm cô nấu, mỗi lần cô nấu đểu ăn rất nhiều!”
-
Nghe được câu này, ánh mắt của Tần Chỉ Ái đã có chút vui vẻ, cô nói với quản gia thêm hai câu mới cúp máy.
Lúc sáng sớm Tần Chỉ Ái đã quên sạc pin điện thoại di động, Tần Chỉ Ái tìm đồ sạc, vừa mới cắm điện, cửa phòng đã được đẩy ra.
Chu Tịnh đi vào, hầm hầm tức giận: “Đúng lúc lắm, tôi vừa mới gọi điện thoại cho cô, hôm nay cô đã đến công ty!
So với tức giận của Chu Tịnh, Tần Chỉ Ái bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đặt điện thoại di động lên bàn, hỏi Chu Tịnh: “Sao vậy?”
“Máy ngày trước đúng là tức ૮ɦếƭ đi được!” Chu Tịnh nặng nề quăng túi xuống ghế salon, liền tỉnh táo mở miệng: “Cô cũng biết tháng sau chúng ta sẽ đóng một bộ phim cổ trang đúng không? Là bộ Thịnh Đường Duy Phong đó”
Tần Chỉ Ái khẽ gật đầu một cái, không nói gì.
“Đây là bộ cổ trang có hai nữ chính, một là cô, một là Lâm Ức, lúc ký hợp đồng rõ ràng đã bàn luận xong hết rồi, kết quả không biết Lâm Ức kia lấy đâu ra mấy chục triệu ra đầu tư, sau đó kịch bản lại bị cắt đi khá nhiều phân đoạn của cô. Bản thân bộ phim này là nhờ cô và nam chính chống đỡ, nhưng phân đoạn của cô bị cắt nhiều như vậy, đến khi phim hoàn thành không phải cô giống như làm bàn đạp cho người khác tiến thân sao?” Chu Tịnh thở phì phò giơ tay lên vuốt tóc, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, sau đó quyết định: “Như vậy đi, cô đi tìm Cố tổng!”
Tần Chỉ Ái nhíu mày: “Cố Dư Sinh?”
“Đúng, Cố Dư Sinh!” Chu Tịnh gật gật đầu khẳng định, sau đó lại lắc lắc đầu: “Không, chưa chắc gì hắn sẽ đứng ra giúp cô giải quyết. Trước đây, Tiểu Khấu ở làng giải trí gặp phải chuyện gì đều đi tìm Cố lão gia, vì vậy cô cũng đi tìm Cố lão gia, nhất định Cố lão gia sẽ giúp Tiểu Khấu, đến lúc Cố lão gia lên tiếng, Cố Dư Sinh chắc chắn sẽ xử lý chuyện này.”
Nói tới đây, ánh mắt của Chu Tịnh sáng ngời: “Vì vậy mấy ngày tới đây, ngày nào rảnh thì cô hãy đến Cố gia một chuyến, lấy lòng Cố lão gia, giải quyết chuyện này đi!”
Nếu Cố lão gia có thể giải quyết, cô cũng muốn đi nhờ Cố lão gia nhưng mà ông lại còn nói qua với Cố Dư Sinh, làm phiền hắn… Tần Chỉ Ái suy nghĩ trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: “Ngoại trừ cách này, còn cách nào khác nữa không?”
“Cô thấy thế nào?” Chu Tịnh hỏi ngược lại một câu: “Cô sẽ đi làm quy tắc ngầm của đạo diễn sao? Hay là đi tìm nhà đầu tư khiến cho bọn họ hài lòng, cô sẽ làm sao? Cho dù cô có đồng ý đi chăng nữa tôi cũng không thể để cô đi, nếu cô không phải là Tiểu Khấu, cô muốn đi lấy lòng ai tôi cũng không quan tâm nhưng mà bây giờ cô chính là Tiểu Khấu, Cố lão gia rất yêu thương Tiểu Khấu, chỉ cần cô mở miệng, Cố lão gia chắc chắn sẽ đồng ý, cô bây giờ là Lương Đậu Khấu, cô cũng đừng có ý đồ gì, đóng vai của Tiểu Khấu thật tốt, rồi đên ngân hàng lấy tiền, chúng ta đều đã thỏa thuận xong hết rồi, vì vậy, tôi chờ tin tức của cô!”
Chu Tịnh thẳng thắn nói xong, sau đó nghĩ lại, thật sự đã nói hết không còn thiếu gì mới cầm lấy túi trên ghế, để lại cho Tần Chỉ Ái một câu: “Nhớ tới tìm Cố lão gia.” Sau đó liền quay người rời đi.
Tần Chỉ Ái nhìn thấy cửa đã đóng lại không nhịn được chống mi tâm đau đớn.
Quản lý làm khó khăn như vậy, chẳng trách Cố Dư Sinh sẽ ghét Lương Đậu Khấu như thế.
Có gì phiền phức liền chạy đến tìm Cố lão gia, tạo áp lực cho Cố Dư Sinh bắt hắn giải quyết, hắn không phản cảm với cô mới là lạ đó.
Có điều Lương Đậu Khấu thật sự ngu ngốc như vậy sao? Nếu thật sự yêu Cố Dư Sinh, sao lại còn dùng Cố Dư Sinh làm bàn đạp cho sự nghiệp của mình?
Tần Chỉ Ái lắc đầu, mở máy vi tính, nghiên cứu những tư liệu liên quan đến bộ phim.
Lương Đậu Khấu và Cố Dư Sinh có quan hệ như thế nào, cô không xen vào, cũng không có tư cách xen vào..
Cô bây giờ khó khăn lắm mới có thể làm ổn định lại những thứ mà Lương Đậu Khấu quậy loạn lên, Cố Dư Sinh đã không còn nhìn thấy cô là trở mặt như lúc trước nữa, cho nên cô chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà làm khó chính mình.
Không thể tìm Cố lão gia nhưng lại phải giải quyết chuyện này, không giải quyết được, Chu Tịnh nhất định sẽ không để yên cho cô… mà cô còn cần phải chờ họ trả lương.
Ngay lúc Tần Chỉ Ái vắt óc suy nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào thì cô nhìn tên của nhà đầu tư, nhìn thấy một cái tên quen thuộc: Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành và Lương Đậu Khấu là bạn thân, hơn nữa cô cũng có tiếp xúc với hắn, hắn rất tốt với Lương Đậu Khấu.
Chủ yếu nhà đầu tư là người có quyền nhất, kịch bản kia đối với Lục Bán Thành mà nói chỉ là một chuyện cỏn con, vì vậy, cô hoàn toàn có thể nhờ Lục Bán Thành giúp một tay, không phải sao?
. . . . . .
Tần Chỉ Ái đã có phương hướng nhưng cũng không vội liên hệ với Lục Bán Thành.
Đợi đến bốn ngày sau, Chu Tịnh không ngừng gọi điện thoại đến hối thúc cô, cô mới suy nghĩ cách nói như thế nào cho ổn, mới tìm Lục Bán Thành.
-
Lục Bán Thành đi xuống máy chạy bộ, cầm khăn lên lau những giọt mồ hôi đang tí tách rơi, đi ra khỏi phòng tập.
Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon trong phòng, ôm máy tính, Lục Bán Thành liền hỏi: “Đi uống nước không?”
“Không, cảm ơn!” Cố Dư Sinh chỉ trả lời ba chữ đơn giản, mắt nhìn chằm chằm máy vi tính, không có ý định muốn dời đầu ngón tay gõ chữ.
Lục Bán Thành nhún vai một cái, không nói nữa, đi đến tủ lạnh lấy một chai nước uống, lại đi vào phòng khách.
Hắn đứng bên cạnh ghế sofa, nhìn chằm chằm tin nhắn của Cố Dư Sinh một chút, đặt nước xuống, lên lầu.
Lúc Lục Bán Thành tắm xong lại đi xuống, trong phòng khách lại có thêm một người, là tài xế của Cố Dư Sinh, Tiểu Vương.
Tiểu Vương nhìn thấy Lục Bán Thành liền khách sáo gật đầu chào, không lên tiếng, sợ quấy rầy Cố Dư Sinh đang bận rộn.
Lục Bán Thành nhìn về phía Tiểu Vương, đơn giản ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại bấm lung tung.
Toàn bộ biệt thự yên tĩnh trong khoảng hai mươi phút, Cố Dư Sinh đóng những tài liệu kia lại, đưa cho Tiểu Vương: “Đem những thứ này về công ty.”
“Vâng, thiếu gia.”
Đợi đến khi Tiểu Vương ôm tài liệu, Cố Dư Sinh lấy một phong thư dưới laptop đưa cho Tiểu Vương: “Còn cái này trên đường về thì ghé qua bưu điện dán tem rồi gửi đi.”
“Tôi biết rồi thưa thiếu gia.”
Cố Dư Sinh không nói gì nữa, khoác tay với Tiểu Vương.
Tiểu Vương khách sáo chào tạm biệt Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành rồi mới quay người rời đi.
Tiểu Vương vừa mới đóng cửa, Lục Bán Thành đã quay qua hỏi Cố Dư Sinh: “Không thể nào, anh Sinh, anh vẫn còn liên lạc với người bạn qua thư tín lúc trước sao?
Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Lục Bán Thành, không muốn nói chuyện, lấy laptop đặt trên đầu gối, ngón tay lấy bức thư trên bàn đọc.
“Không phải chứ anh Sinh, đây đều là trò chơi từ hồi còn nhỏ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn viết thư qua lại?”
. . . . . . .
“Quan hệ của hai người như vậy cũng không có gì là sai, nhưng mà anh cũng phải thức thời đi chứ Sao không dùng vi tính? QQ? Không dùng bưu điện cũng có thể gửi được mà?”
. . . . . . .
Hoặc là anh có thể cho đối phương số điện thoại, hai người gửi tin nhắn hay gọi điện thoại cũng nhanh hơn nữa…”
. . . . . . .
Lục Bán Thành hỏi một lúc lâu, Cố Dư Sinh cũng không có ý định sẽ tiếp thu ý kiến của hắn, sau đó Lục Bán Thành nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Anh Sinh, không phải cho đến bây giờ anh và với người kia dù đã liên lạc với nhau nhiều năm như vậy những vẫn không biết gì về nhau cả chứ?”
Cố Dư Sinh chậm rãi ngừng mắt.
Vãi đạn, hắn đoán đúng rồi? Vẻ mặt của Lục Bán Thành trong nháy mắt ngưng trệ, hắn nhếch miệng cười, sững sờ một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần: “Thời đại này còn có người bạn thuần túy qua thư tín sao, em còn cho rằng tất cả những điều này đều là những mối quan hệ xa lạ…”
Cố Dư Sinh nâng mí mắt, Lục Bán Thành lập tức sợ đến nỗi cười đổi giọng: “… Anh không hiếu kỳ nhưng em thật sự rất tò mò, không biết đối phương là ai ha, lại có thể dùng phương thức viết thư cổ hủ như vậy để liên lạc với anh!”
Nghe câu này xong Cố Dư Sinh mới bình tĩnh lại, qua một lúc lâu, hắn mới mở miệng, nhàn nhạt nói: “Tôi không biết!”
“Có điều…” Cố Dư Sinh lại nói thêm hai chữ, mi tâm khẽ nhếch, liền ngừng lại.
Người thường hay viết thư cho hắn tên là Tiểu A.
Từ khi hắn chủ động viết thư, không ngờ cô ấy lại trả lời.
Trong ấn tượng của hắn, trí nhớ của hắn hầu như không hề bỏ sót thứ gì, nhưng mà hắn vẫn không hiểu được lúc trước tại sao mình lại chủ động viết thư cho người tên Tiểu A này.
Bởi vì gia đình hắn luôn luôn không thích kể tâm sự của mình cho những người xung quanh, hắn cảm thấy rất khó mở miệng nói về gia đình mình, nên hắn dùng tên giả S Quân để tìm một người bạn qua thư, kể những tâm sự và trút những bức bối trong lòng mình.
Có điều, dù thế nào đi chăng nữa, người tên Tiểu A này đã làm bạn của hắn suốt bảy năm qua… cho dù hắn và Tiểu A chưa bao giờ gặp mặt nhưng cô đã cùng hắn vượt qua những khó khăn trong một quãng thời gian dài đằng đẵng, Tiểu A đã cho S Quân những mùi vị ấm áp rất chân thật…
Cố Dư Sinh đăm chiêu ngoẹo cổ, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, như là đang suy nghĩ rất nghiêm túc, qua hổi lâu hắn mới nói tiếp: “Đối với tôi mà nói, người bạn này là… có phải một người rất quan trọng phải không?”
Mấy chữ cuối cùng của Cố Dư Sinh âm lương rất nhỏ, như là đang tự hỏi chính mình.
Lục Bán Thành không nghe rõ, “Hả” một tiếng.
Cố Dư Sinh hoàn hồn, lắc lắc đầu với Lục Bán Thành, nói : “Không có gì.” Tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính.
Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh không muốn nói về đề tài bạn qua thư nữa, liền thức thời ngậm miệng, cầm điện thoại di động xem đá bóng, không được mấy phút, điện thoại trong tay hắn lại run lên.
Vì điện thoại gọi đến nên trận đấu không thể tiếp tục chiếu trên màn hình, Lục Bán Thành không nhịn được oán giận: “Ai vậy trời, đang đến khúc gây cấn.”
Hắn vừa nói liền nhìn thấy tên người gọi đến, sau đó thuận miệng nói: “Tiểu Khấu gọi?”
Cố Dư Sinh đang chăm chú làm việc trên máy tính, nghe tới hai chữ Tiểu Khấu liền lập tức dừng lại, lông mày co giật rõ ràng, bàn tay đang gõ phím cũng không còn trôi chảy như lúc đầu.
Lục Bán Thành sợ nhận điện thoại sẽ ảnh hưởng tới hắn làm việc nên cầm điện thoại đứng lên, vừa đi vừa nhận điện thoại: “Tiểu Khấu… Còn nhớ gọi điện thoại cho anh sao? Mời anh ăn cơm?...”
Lục Bán Thành đi ra một khoảng nhưng hắn nói gì Cố Dư Sinh vẫn có thể nghe được rõ ràng, động tác gõ bàn phím của hắn dừng hẳn lại, không còn chú ý vào công việc mà là chú ý đến âm thanh của Lục Bán Thành.
“Có chuyện muốn tìm anh? Nhờ anh giúp? Được rồi… Em nói đi… không không không, bây giờ anh đang rảnh…”
Lương Đậu Khấu gọi điện tìm Lục Bán Thành có chuyện muốn tìm hắn giúp?
Cố Dư Sinh chớp mắt một hồi, không hề nghĩ ngợi đóng phần mềm đang làm việc, tùy tiện gõ mấy lần, không quá mấy giây, điện thoại di động Lục Bán Thành đặt trên bàn vang lên, điện thoại bàn cũng đồng thanh vang lên.
Chuông điện thoại bàn và điện thoại di động cùng lúc reo lên, rất náo nhiệt.
Lục Bán Thành cầm điện thoại di động, còn chưa đi đến ban công đã nói với Lương Đậu Khấu trong điện thoại: “Thật ngại quá, anh nghe điện thoại một chút.”
Sau đó liền quay trở lại cầm điện thoại bàn, giơ lên bên tai, cũng không biết bên trong nói gì, biểu hiện của hắn đông cứng lại, trở nên nghiêm túc: “Cái gì? Bị hack?”
“Phí lời, tất nhiên tôi biết tám giờ tối nay có triển lãm sản phẩm! tôi lập tức mở máy tình xem tình hình thế nào!” Lục Bán Thành cúp máy bàn, cầm điện thoại di động trên khay trà, quét màn hình nhận điện thoại: “Tôi biết, giám đốc kỹ thuật đã gọi điện thoại cho tôi, tôi lập tức đi xử lý…”
Lục Bán Thành vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên lầu, còn chưa đi được hai bước, Cố Dư Sinh đang ngồi ôm máy nhìn chăm chú máy tính của mình, khẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn điện thoại Lục Bán Thành còn đang cầm điện thoại nói chuyện với Lương Đậu Khấu, sau đó ném một cái gối về phía hắn.
Lục Bán Thành giật mình định thần lại vừa mới chuẩn bị chửi hắn liền nhìn thấy Cố Dư Sinh chỉ chỉ về một tay cầm chiếc điện thoại di động khác của hắn.
Lục Bán Thành ngẩn người mới phản ứng lại, quay về nói với điện thoại của công ty gọi tới: “Chờ”
Sau đó mới nghe điện thoại của Lương Đậu Khấu: “Tiểu Khấu, thật xin lỗi bây giờ anh có chút chuyện phải xử lý, em chờ anh một chút, xử lý xong việc anh sẽ gọi lại cho em.”
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại hỏi: “Em có gấp không?”
“Vậy thì tốt, tạm biệt.” Lục Bán Thành cúp máy, sau đó lại giơ điện thoại của công ty lên tai nghe: “Tôi lập tức đến thư…”
Lục Bán Thành còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh ngồi trên ghế salon đã cầm điện thoại di động của mình bấm hai lần, sau đó ngẩng đầu lên, sau đó nhàn nhạt nói với Lục Bán Thành: “điện thoại di động của tôi hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại.”
Lục Bán Thành sốt ruột chuyện công ty, cũng không hề nghĩ nhiều ném chiếc điện thoại vừa mới liên hệ với Lương Đậu Khấu cho Cố Dư Sinh, lại quay vể phía điện thoại của công ty nói chuyện, nhanh chóng chạy lên lầu.
Chờ tới khi cửa thư phòng đóng sầm lại, Cố Dư Sinh lập tức ném máy tính trên đầu gối lên ghế salon.
Hắn vừa hack website của công ty Lục Bán Thành, chắc hẳn người kia sẽ bận rộn một chút…
Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động của Lục Bán Thành, ung dung thong thả dựa vào ghế salon, tìm số điện thoại của Lương Đậu Khấu, vừa định bấm gọi nhưng lại nghĩ tiếng của mình và Lục Bán Thành không giống nhau, liền chuyển thành nhắn tin, sau đó gõ trên mặt bàn mấy lần, gửi một tin nhắn qua.
“Có một cuộc họp gấp, không thể gọi điện thoại, em có chuyện gì trực tiếp gửi tin nhắn cho anh đi.”
Qua khoảng một phút, màn hình điện thoại của Lục Bán Thành sáng lên, nhận được tin nhắn trả lời của Lương Đậu Khấu: “Như vậy có phải làm phiền anh họp không?”
“Không đâu.” Cố Dư Sinh không hề nghĩ ngợi nhắn qua.
Lần này chờ hơi lâu, khoảng chừng năm phút, điện thoại của Lục Bán Thành mới có tin nhắn đến.
“Là như vầy, anh còn nhớ bộ phim mà đầu năm nay anh đã đầu tư không? Em không biết bên biên kịch gặp vấn đề gì nhưng lại thay đổi kịch bản, phân cảnh của em bị cắt rất nhiều, sau đó có một vài cảnh được thêm vào không thỏa đáng… nếu cứ như vậy mà khởi quay thì lại quá khác so với những gì đã thảo luận trong buổi ký hợp đồng, em đã thử bàn bạc lại với bên biên kịch nhưng lại không thỏa thuận được với bọn họ, anh là nhà đầu tư, quyền sinh sát đều ở trong tay anh, anh có thể nói lại với bên biên kịch giúp em được không?”
Nếu như theo tác phong của Lương Đậu Khấu, Tần Chỉ Ái nghĩ cô nhất định sẽ trực tiếp nói là Lâm Ức giở trò, muốn ςướק đất diễn của cô!
Nhưng thật sự cô không phải là Lương Đậu Khấu, lúc mở miệng nói chuyện với Lục Bán Thành cũng diễn đạt hàm súc né tránh một chút.
Mặc dù vậy nhưng sau khi nhắn tin xong, Tần Chỉ Ái vẫn cảm thấy không ổn, dùng sức nắm điện thoại, lại nghĩ tiếp, sau đó nhắn qua cho Lục Bán Thành một tin: “Việc này coi như là em làm phiền anh, sau này em sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn.”
. . . . . . .
Lần này tin nhắn của Lương Đậu Khấu gửi qua khá dài, Cố Dư Sinh xem lần thứ nhất xong, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng.
Khóe môi của hắn mím lại một hồi, nhìn chằm chằm màn hình, lại đọc lại tin nhắn từ trên xuống dưới, giống như là để xác nhận những gì mình nhìn thấy là đúng, trên mặt giống như là sông băng ở Bắc Cực, ánh mắt âm trầm mà lại ác liệt.
Cô đi làm gặp chuyện phiền phức gì lại không tự mình giải quyết được, cho nên mới tìm Lục Bán Thành giúp?
Hắn cô không tìm, lại đi tìm Lục Bán Thành? Cô vẫn là có mắt như mù, dám xem thường hắn, cảm thấy hắn không hiểu cô đang nghĩ gì sao.
Trong đầu Cố Dư Sinh bỗng nhiên liền nhớ tới những lần trước, lúc cô múc canh cho Lục Bán Thành, vừa nói vừa cười. Còn có lúc Lục Bán Thành đỡ cô dậy, dù cô có đang tức giận thế nào cũng cảm ơn hắn, còn hắn thì sao? Nhìn thấy hắn liền giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, hận không thể biến thành làn khói biến mất tăm!
Lồng иgự¢ Cố Dư Sinh bỗng nhiên phập phồng bất định, một cơn lửa giận bùng lên, lại khiến đáy lòng hắn ngột ngạt khó chịu.
Hắn vừa nhắm mắt hít sâu hai cái, lại có một tin nhắn của cô gửi tới: “Việc này coi như là em làm phiền anh, sau này em sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn.”
Ăn cơm, cô còn muốn mời hắn ăn cơm?
Câu nói này là câu nói khiến hắn tức điên nhất, trong nháy mắt Cố Dư Sinh thật sự muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ con bé kia, hắn mạnh tay nắm chặt điện thoại, nhưng điện thoại cũng tác dụng lại một lực khiến tay hắn đau đớn, hắn không hề phát hiện hình như trong đầu mình lúc này chỉ còn chuyện Lương Đậu Khấu không tìm hắn mà tìm Lục Bán Thành giúp, thậm chí còn muốn mời hắn ăn cơm…
Cố Dư Sinh vẫn duy trì dáng vẻ đáng sợ, không biết giằng co trong bao lâu, điện thoại trong lòng bàn tay hắn lại run lên, hắn từ từ cúi đầu, nhìn một tin nhắn mới của cô gửi tới: “Được không ạ?”
Được cái rắm! Cố Dư Sinh không hề nghĩ ngợi giơ điện thoại lên gõ ba chữ: “Nghĩ hay lắm!”
Sau khi gõ xong, Cố Dư Sinh vừa chuẩn bị gửi đi, bỗng nhiên lại ngừng lại.
Tâm tình của hắn bất ổn, nhìn màn hình điện thoại, nghĩ trong chốc lát, lại xóa ba chữ kia, sau đó đổi thành: “Em ở đâu?”
Người nhận được tin nhắn bị ba chữ này làm cho sửng sốt, cách một lúc lâu, mới trả lời tin nhắn: “Em ở nhà ạ…”
Cố Dư Sinh đang nhìn chằm chằm tin nhắn này, cũng không có ý trả lời tin này, liền đóng laptop lại, cầm đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi, điện thoại di động trong tay lại có một tin nhắn đến: “Sao vậy anh?”
Sao vậy? Hắn không trả lời tin nhắn của cô, cô lại nhắn tin hỏi lại? Cô cứ như vậy lại muốn nói chuyện với Lục Bán Thành thêm hai câu sao?
Cố Dư Sinh phẫn nộ ôm laptop đi đến cửa, nhưng đến lúc đi đến cửa lại nhớ đến hắn còn đang cầm điện thoại của Lục Bán Thành.
Quả thật là hắn đã bị người phụ nữ này chọc cho tức đến nỗi chập mạch rồi!
Cố Dư Sinh tức giận ôm laptop đem điện thoại của Lục Bán Thành tàn nhẫn ném lên ghế salon, liền quay ra cửa đá văng dép lên, thay giày da.
Hắn cũng không thèm thắt dây giày, liền đẩy cửa vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, không biết sao lại nghĩ đến lúc trước khi Lục Bán Thành lên lầu, trả lời người phụ nữ kia một câu: “Anh họp xong sẽ gọi điện thoại cho em.”
Được lắm, còn muốn gọi điện thoại nói chuyện?
Cố Dư Sinh nhìn một chút, liền để laptop xuống tủ để giày, không thay giày đã đi đến ghế sofa, cầm điện thoại của Lục Bán Thành, tìm số điện thoại của Lương Đậu Khấu, sau đó liền sửa số cuối từ số bốn thành số bảy.
Dám tùy tiện gọi cho vợ của ta ha, ta cho ngươi gọi cho người khác đi!
Cố Dư Sinh vừa mới chuẩn bị vứt điện thoại xuống ghế sofa lại lần nữa, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại nhắn tin cho Lương Đậu Khấu: “Anh bận việc, lát nữa liên lạc sau.”
Sau đó chờ nửa phút, đợi được Lương Đậu Khấu trả lời chữ “Được”, hắn liền xóa tất cả các tin nhắn.
Lục Bán Thành đã có số điện thoại sai, cô còn ở đó được, được em gái cô thì có, để xem còn có thể nhắn gọi gì nữa không!
Cố Dư Sinh lúc này mới hạ hỏa một chút, mới ném điện thoại của Lục Bán Thành về ghế sofa, quay người nghênh ngang rời đi.
-
Lúc một chiếc taxi đang tiến vào vườn, quản gia đang tưới hoa.
Bà kinh ngạc đặt bình nước xuống, đứng lên, vừa mới chuẩn bị xem người trong xe là ai, đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đột nhiên mở cửa ra, bước xuống.
Thiếu, thiếu gia sao lại về nhà? Hơn nữa lại còn đi taxi về… quản gia ngạc nhiên một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng chào: “Thiếu gia.”
Cố Dư Sinh giống như không nghe bà nói gì, ném cho tài xế một tờ tiền mặt màu hồng, liền mang theo máy tính, đi vào nhà.
Quản gia lập tức đuổi theo, giúp Cố Dư Sinh thay dép.
Cố Dư Sinh đổi giày xong, vừa tiến vào phòng khách liền để laptop xuống bàn trà, quản gia sợ run một hồi, lùi hai bước.
Cố Dư Sinh nhìn qua phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng người phụ nữ kia, liền quay người hỏi quản gia: “Tiểu thư đâu?”
“Tiểu thư ở trên lầu…”
Quản gia còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đã biến mất ở khúc quanh của cầu thang, hắn đi đến trước phòng ngủ chính, bên trong cũng không nhìn thấy người hắn muốn tìm, liền đóng cửa phòng, hắn lại đến thư phòng.
Cũng trống không.
Sau đó hắn liền buồn bực ϲởí áօ vest bên ngoài, ném lung tung một cái, vừa tháo cravat vừa đi đến cuối hàng hiên.
Lúc sắp đến nhà kính sáng sửa, Cố Dư Sinh nhìn thấy được Tần Chỉ Ái đang ngồi xổm trước giàn hoa, đang cầm kéo tỉa cây.
Cố Dư Sinh bước chậm lại, sau đó liền nhanh chóng bước nhanh về phía trước hai bước, đầy cửa phòng kính ra.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Tần Chỉ Ái đang tỉa hoa sợ đến nỗi giật mình một cái, cắt bỏ một đóa hoa hồng mới nở.
Cố Dư Sinh đã lâu không trở lại, Tần Chỉ Ái còn nghĩ là quản gia có chuyện gì lại hấp tấp lên lầu tìm cô, nhìn mặt đất rải rác những cánh hoa bị cắt xuống, cau mày, liền quay đầu nhìn ra cửa, trách cứ mở miệng: “Chuyện gì mà như thế…”
Tần Chỉ Ái chỉ mới nói được năm chữ, khuôn mặt của Cố Dư Sinh đã ở trong tầm mắt của cô.
Lời nói của cô liền nghẹn ở cổ họng, nhìn Cố Dư Sinh mà ngây ngẩng cả người, não của Tần Chỉ Ái trống rỗng mấy giây, sau đó mới để ý đến sắc mặt của hắn rất khó coi, theo kinh nghiệm của cô thì đây là vẻ mặt trước khi hắn tức giận, cơ thể của cô liền căng thẳng, đầu ngón tay cũng nắm chặt kéo theo bản năng.
Sao đột nhiên hắn lại trở về? Còn tức giận, chẳng lẽ lại là do ông bên kia…
Trong lòng Tần Chỉ Ái run rẩy một hồi, trong tiềm thức vô cùng cảnh giác, ánh mắt nhìn Cố Dư Sinh cũng nổi lên một vệt phòng bị.
Hắn nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có mở miệng nói chuyện.
Ánh mặt trời khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trệ, Tần Chỉ Ái bất an cắn cắn môi, bởi vì muốn phá tan bầu không khí lúng túng này, cô cũng không nghĩ quá nhiều, thuận miệng hỏi một câu: “Sao… sao bỗng nhiên anh lại trở về?”
Đây là nhà của hắn, chẳng lẽ hắn còn cần lý do mới có thể trở về?
Ánh mắt của Cố Dư Sinh trầm xuống, nổi nóng mà không có chỗ để trút giận, cuối cùng nhìn Tần Chỉ Ái cười hai tiếng, liền thốt lên một câu: “Sao? Đây là nhà của tôi, cô không hy vọng tôi trở về? Vậy cô mong chờ ai? Lục Bán Thành sao?
Không hiểu sao lời nói của hắn lại dính liếu đến Lục Bán Thành rồi hả?
Tuy rằng đầu óc của Tần Chỉ Ái mơ hồ, nhưng cô có thể cảm giác được sau khi người đàn ông này cười xong trên người liền tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trực giác nói cho cô biết, nếu cô tiếp tục ở đây, cô sẽ gặp xui xẻo, cô đặt kéo trên một chiếc ghế nhỏ, âm thầm cân nhắc lời nói một chút, mới nói với Cố Dư Sinh: “Quản gia biết anh trở về rồi sao? Em xuống nói cho bà ấy biết, để bà chuẩn bị cơm tối.”
Nói xong, Tần Chỉ Ái lập tức cúi đầu, đi về phía cửa.
Cố Dư Sinh nhàn nhã đứng dựa vào cửa, nhìn thấy phản ứng của cô, liền đứng thẳng người.
Cô vừa nhìn thấy vẻ mặt của hắn liền trở nên xa cách như vậy, còn không muốn nói chuyện với hắn mà tìm cách chuồn sao? Sao cô lại không trốn Lục Bán Thành như vậy?
Cố Dư Sinh cảm giác mình thật sự tức giận, cười ra tiếng, còn nói với cô: “U, nhìn thấy tôi chứ không phải là Lục Bán Thành thì lo lắng muốn đi rồi hả?” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc