Ép Yêu 100 Ngày - Chương 10

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Một Lời Từ Chối Không Thích Hợp
Âm điệu của Cố Dư Sinh không cao, nhưng giọng điệu sắc bén mà bạc tình, không mang theo bất kỳ khoan dung nào, chỉ có hung hăn làm chấn động những người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong nháy mắt mọi người đều im lặng, hướng mắt nhìn về phía Cố Dư Sinh và Lục Bán Thành.
Cố Dư Sinh trở thành tiêu điểm, bị mọi người nhìn vào lòng càng cảm thấy phiền hơn.
Hắn giơ tay lên, ***, phát hiện thuốc đã bị hút đến phần đầu lọc, liền dập thuốc vào gạt tàn, tay run run cầm hộp TL, bên trong trống rỗng không còn điếu nào, nhất thời tâm tình càng trở nên tồi tệ, hắn ném hộp thuốc trống không về phía sòng bài một cái, sau đó đem những thẻ bạc vừa thắng được đẩy một cái, liền đá ghế tựa, đứng lên, ném lại một câu: "Vô vị, không chơi", lại cầm điện thoại di động lên, tiện tay sửa sang lại quần áo, nghênh ngang rời đi.
Cửa phòng bị đóng sầm lại một hồi lâu sau, những người trong phòng mới tỉnh táo lại.
"Cuối cùng là làm sao vậy?"
"Cố tổng cả ngày hôm nay đếu có gì đó bất thường..."
Bất thường? Đúng là có chỗ bất thường? Thật không chỉ có một ngày hôm nay mà là bắt đầu từ tuần trước, dường như đã có chỗ bất thường rồi... Lục Bán Thành nhìn chằm chằm vào hướng Cố Dư Sinh vừa đi, mới bừng tỉnh sau một hồi thất thần, lại cụp mắt, cười, nói với mọi người: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, mọi người tiếp tục chơi, hôm nay tôi trả nợ."
. . . . . .
Cố Dư Sinh đi ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng, tài xế Tiểu Vương đã đợi ở cửa.
Tiểu Vương vừa nhìn thấy hắn, lập tức xuống xe, che dù chạy đến đón hắn.
Ngồi vào trong xe, Tiểu Vương mở miệng hỏi: "Thiếu gia, mưa to như vậy, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Cố Dư Sinh nhìn ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, có chút hoảng hốt.
Tiểu Vương chờ trong giây lát, không đợi Cố Dư Sinh lên tiếng, đã khởi động xe, bấp bênh lái đi.
Trời mưa rất lớn, cho dù có cần gạt chắn gió, vẫn không nhìn thấy rõ đường đi, vậy nên tốc độ đặc biệt chậm.
Lúc sắp đến công ty, Tiểu Vương lại hỏi: "Thiếu gia, vẫn như lúc trước, đến công ty sao?"
Cố Dư Sinh sắc mặt bình tĩnh ngồi trong xe, không biết đang suy nghĩ gì, sau một lát hắn mở hộp xe, lấy ra một hộp TL, mở ra bật lửa hai cái, lại liếc nhìn cơn mưa ngoài kia, lúc này chớp lại cắt bầu trời ra làm đôi, mi tâm Cố Dư Sinh khẽ nhíu, bỗng lên tiếng: "Gọi điện về nhà."
Cố Dư Sinh luôn luôn không về nhà dạo gần đây là giống như đang lưu luyến gia đình nha... Tiểu Vương sửng sốt một chút, sau đó liền mở điện thoại di động ra, gọi về máy bàn trong nhà.
Điện thoại reo rất lâu, cũng không có người nhận.
Tiểu Vương tiếp tục gọi, vẫn không có ai bắt máy, liền quay đầu: "Thiếu gia, trong nhà hình như không có ai nghe điện thoại?"
Đầu ngón tay cầm TL của Cố Dư Sinh khẽ run một hồi, hắn nghiêng đầu nhìn những giọt mưa rầm rập rơi trên cửa kính xe, nhìn một lúc lâu, mới hút một hơi thuốc, qua một lát, khói trắng nhàn nhạt từ trong lỗ mũi hắn bay ra, lúc khói tan hết, Cố Dư Sinh cầm điện thoại di động lên gọi cho Lương Đậu Khấu, điện thoại tắt nguồn.
Cố Dư Sinh nheo mày một lúc, ném điện thoại về một bên, quay về phía tài xế Tiểu Vương, nhàn nhạt nói: "Đi khu Bắc Giao."
Mưa lớn như vậy, đi ngoại thành làm cái gì? Tiểu Vương nghi hoặc, lại không dám hỏi, chỉ chăm chú nhìn phía trước lái xe.
Tần Chỉ Ái liên tục gọi mười chiếc xe, đơn đặt hàng đặt xong, nhưng lại vì mưa quá lớn, lại bị đối phương hủy đơn đặt hàng.
Cách suối nước nóng chừng ba ngàn mét có tàu điện ngầm, Tần Chỉ Ái nhìn sắc trời hoàn toàn không có dấu hiệu ngớt mưa, mà càng ngày càng muộn, điện thoại di động cũng chỉ còn lại 1%, nếu như cô còn tốn thời gian ở nơi này nữa, tối nay thật sự không thể về nhà đâu.
Suy nghĩ một chút, Tần Chỉ Ái đến quầy thu ngân mua một chiếc ô, đeo mắt kính và khẩu trang, quyết định ra trạm tàu điện ngầm trở về thành phố.
Gió thổi rất lớn, thổi đến mức dù của cô cong lên, nước mưa cứ như vậy hất ướt hết cả người Tần Chỉ Ái.
Vùng ngoại thành xây dựng không bằng phẳng như trong thành phố, giày cao gót đi rất khó khăn, cuối cùng Tần Chỉ Ái chỉ có thể cởi giày đi chân trần.
Cô đi về hướng tàu điện ngầm, trên đường lại có một đoạn đường đang thi công, loang loang lổ lổ, đâu đâu cũng có nước đọng, mà nước làm cho cô không thấy nhiều mảnh đá vụn và mái ngói sắc bén, đạp lên khiến lòng bàn chân Tần Chỉ Ái đau đớn.
Đến khi Tần Chỉ Ái đi qua đoạn đường đang thi công này, bàn chân đã đầy vết thương, mỗi một bước đi đều cảm thấy đau xót.
Tần Chỉ Ái cắn răng cố gắng bước đi, nhưng đi được một đoạn thì chân cô càng ngày càng đau, đừng nói là bước đi, chỉ đứng thôi cũng đã cảm thấy ê ẩm.
Tần Chỉ Ái lấy điện thoại di động từ trong túi ra, muốn thử gọi xe một lần nữa nhưng điện thoại di động đã hết pin, tắt nguồn.
Kỳ thực lúc điện thoại còn pin, cô từng nghĩ có thể gọi điện thoại đến nhà cũ.
Cố lão gia nếu biết được cô bị kẹt ở vùng ngoại thành, không về được, chắc chắn sẽ không mặc kệ cô.
Nhưng cô lại sợ Cố lão gia sẽ gọi cho Cố Dư Sinh bắt hắn đến rước cô.
Cố Dư Sinh... hắn không thích cô quấy rầy hắn, cho nên cô nghĩ mình tốt nhất không nên dùng người ngoài để hắn nghĩ cô đang tìm cách quấn lấy hắn.
Cô vốn là người ngoài, không phải sao?
Cô ở trong nhà hắn, nhưng mà ngày hôm nay cô lần đầu tiên biết được lịch trình của hắn, biết hắn đang ở đâu... nhưng lại là Tưởng Tiêm Tiêm nói cho cô biết, hắn buổi chiều đến Kim Bích Huy Hoàng đánh bài.
Tần Chỉ Ái nhếch môi, tự giễu, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đen kịt.
Nhiều năm trước, cô thật sự tin bản thân mình có cơ hội đến với thế giới của hắn.
Nhiều năm sau, cô mới biết, ý nghĩ kia chỉ là đơn phương mà thôi.
Hắn quên cô rồi, quên sạch.
Quên sạch đến nỗi quan hệ của hai người giống như nước lã, giống như cách nhau mấy sông mấy núi, giống như rất xa xôi.
Tần Chỉ Ái liếc nhìn trời, không cho mình rơi nước mắt, sau đó đứng thẳng người, vừa mới cố gắng hướng về phía ga tàu điện ngầm, bỗng nhiên một chiếc xe dừng bên cạnh cô.
Tốc độ phanh gấp khiến nước đọng trên mặt đường bắn tung tóe vào váy của cô.
Tần Chỉ Ái theo bản năng lui về phía sau một bước, bàn chân tê rần, khó chịu đến nỗi cô phải hít vào một hơi, sau đó cô mới nâng ô cao hơn một chút, nhìn chiếc xe trước mặt, hình như hơi quen quen.
Tần Chỉ Ái cho rằng mình nhìn lầm, cô nháy mắt một cái, sau đó hạ kính mát xuống, lúc chuẩn bị cô dụi mắt nhìn cho rõ, cửa xe ở ghế tài xế mở ra, tài xế Tiểu Vương mở một chiếc ô đen kịt đi vòng qua đầu xe, chạy về phía cô.
"Tiểu thư, mời lên xe." Tiểu Vương nói xong liên đem dù nâng cao hơn một chút, che cao hơn chiếc dù của cô, sau đó thay cô mở cửa ra.
"Cậu... sao cậu lại tới?" Lúc Tần Chỉ Ái đưa chiếc dù trên tay mình cho Tiểu Vương cầm, bán tín bán nghi hỏi một câu.
"Thiếu gia bảo tôi tới." Tiểu Vương lấy ô trong tay mình che về phía Tần Chỉ Ái, thành thật trả lời.
Thiếu, thiếu gia? Cố, Cố Dư Sinh? Sao hắn biết cô ở đây? Trong đầu Tần Chỉ Ái liền xuất hiện vô số câu hỏi và nghi ngờ không thể tin được, cô vừa quay đầu lại hỏi Tiểu Vương, khóe mắt đã nhìn thấy Cố Dư Sinh đang ngồi trong xe, hắn đang nhắm mắt tựa lưng vào ghế xe.
Những lời Tần Chỉ Ái muốn nói nhanh chóng khựng lại, cô đứng bên cửa xe một lúc, mới khom người bò vào trong xe.
Tiểu Vương đóng cửa xe, đem dù ướt ném vào cốp xe, sau đó liền lên xe, hắn vừa mới đạp chân ga, đi về phía trước hai trăm mét thì Cố Dư Sinh mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn Tần Chỉ Ái chằm chằm, thấy cả người dưới Tần Chỉ Ái ướt nhẹp, cũng không biết tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy tức giận, lại hướng về phía Tiểu Vương nóng nảy nói: "Đưa cho cô ta cái khăn lông, đừng để cô ta làm ướt xe của tôi!"
Tiểu Vương bị lời nói của Cố Dư Sinh rống làm cho lòng bàn chân trượt đi, đạp nhầm chân thắng, Tần Chỉ Ái không hề phòng bị, thân thể bị nghiêng theo quán tính, dựa vào *** Cố Dư Sinh.
Thân thể Cố Dư Sinh cứng đờ, mi tâm nhíu lại.
Lúc Tần Chỉ Ái nhào vào *** hắn, vội vội vàng vàng liếc nhìn hắn, nhận ra vẻ mặt khác thường của hắn, cô sợ đến nỗi run cả người, trong não không suy nghĩ được gì, người cũng nhanh chóng rời khỏi *** của hắn, ngồi thẳng người, thậm chí còn quay đầu nhìn ra cửa kính, làm cho khoảng cách của hai người xa một chút.
Cô phản xạ nhanh như vậy, khiến mi tâm của Cố Dư Sinh càng nhăn hơn, lại hướng về phía Tiểu Vương rống to: "Cậu lái xe kiểu gì vậy? Tôi bỏ tiền mời cậu đến mơ ngủ sao?"
Tiểu Vương bị chửi sợ đến mức không dám thở mạnh, nhanh chóng xuống xe, chạy ra cốp sau, cầm hai cái khăn nhanh chóng trở lại xe, đưa cho Tần Chỉ Ái ở phía sau, sau đó liền quay lưng khởi động xe lần nữa.
Tần Chỉ Ái che dù, từ vai trở lên không có ướt, cô cầm khăn lau khô người, sau đó nhìn thấy chỗ mình vừa dẫm lên có nước bẩn, có bùn, còn có từng vệt máu.
Cô nghĩ đến lời của Cố Dư Sinh nói, hắn sợ cô làm dơ xe của hắn, mới để Tiểu Vương lấy khăn cho cô, cô nắm chặt khăn mặt, do dự một chút, lại cúi người lau lòng bàn chân đầy bùn đất của mình.
Cố Dư Sinh nhìn hành động của cô, lại cảm thấy phiền lòng hơn, hắn muốn mở miệng để Tiểu Vương điều chỉnh hơi lạnh trong xe thấp xuống một chút, khóe mắt lại nhìn thấy váy ướt nhẹp của Tần Chỉ Ái dính sát vào cơ thể cô, quỷ thần sai khiến thế nào lại ngậm miệng lại, đáy lòng càng khó chịu hơn, hắn giơ tay mở hai nút áo trước ***, nhưng làm như vậy cũng không có tác dụng gì, theo thói quen lại tìm TL.
Cố Dư Sinh bật lửa, hơi cúi đầu, nhìn thấy khăn lông trên tay Tần Chỉ Ái dính màu máu đo đỏ.
Miệng ngậm *** của hắn hơi động, *** trong miệng liền rơi xuống.
Hắn vẫn cúi đầu như vậy, nhìn chiếc khăn lông, không biết suy nghĩ gì, sau đó liền đưa tay nhét *** vào miệng, bật lửa, lúc nhìn ngoài cửa sổ một chút, đã vào thành phố, còn cách nhà một đoạn...
Bản thân Cố Dư Sinh cũng không hiểu mình rốt cuộc đang nghĩ gì, trong miệng hắn lại nói: "Đi khách sạn Bốn Mùa."
Cố Dư Sinh nhả khói, bổ sung thêm một câu: "Bọn người Lục Bán Thành còn đang chờ tôi."
. . . . . . .
Xe của hắn dừng lại ở cửa khách sạn, Tần Chỉ Ái vốn định nói với Cố Dư Sinh cho mình về nhà trước, Cố Dư Sinh liền quay đầu nói với Tiểu Vương: "Đưa cô ấy lên phòng của tôi, tắm rửa sạch sẽ, tìm quần áo cho cô ấy thay."
Sau đó không chờ ai trả lời, liền mở cửa xe đi vào đại sảnh khách sạn.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh, cho đến khi hắn bước vào thang máy, cô cũng không thu hồi tầm mắt.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Tần Chỉ Ái mới cởi dây an toàn, lúc Tiểu Vương đang chuẩn bị xuống xe cô lại nói: "Đưa tôi về nhà đi."
Ngừng mấy giây, Tần Chỉ Ái nghĩ đến điện thoại di động của mình không còn pin, lại nói: "Hoặc là gọi xe giúp tôi."
Tiểu Vương nghĩ đến dặn dò của Cố Dư Sinh trước khi xuống xe, có chút ngập ngừng nói: "Thiếu gia trước khi xuống xe đã căn dặn, cô cũng đã nghe rồi, nếu cô cứ đi như vậy, Thiếu gia biết, nhất định sẽ “xử lý” tôi."
Tiểu Vương thấy Tần Chỉ Ái muốn rời khỏi, do dự một lát mới khuyên cô: "Tiểu thư, quần áo của cô đều ướt, nơi này còn cách nhà một đoạn, trời mưa lái xe chậm, hay là cô nghe lời của thiếu gia trước, đi lên tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, tránh cảm lạnh."
Tần Chỉ Ái hiểu được Tiểu Vương không dám để cho cô đi, sau khi nghe Tiểu Vương nói một đoạn văn dài như vậy, cô không nói nữa, chỉ gật đầu.
Tiểu Vương biết Tần Chỉ Ái đồng ý liền xuống xe, giúp Tần Chỉ Ái ra khỏi xe, sau đó đưa chìa khóa xe cho nhân viên khách sạn, đưa Tần Chỉ Ái vào khách sạn Bốn Mùa.
Lên thang máy, thẳng đến tầng cao nhất, Tiểu Vương dẫn Tần Chỉ Ái đi dọc theo hành lang thật dài quẹo trái quẹo phải nhiều lần, mới dừng ở cửa một phòng.
Tiểu Vương đưa thẻ mở phòng cho Tần Chỉ Ái, chỉ chỉ cánh cửa trước mặt: "Lương tiểu thư, cô vào nghỉ ngơi trước, tôi đi lấy quần áo cho cô."
Tần Chỉ Ái nói "Cảm ơn." lấy thẻ phòng, đợi đến khi Tiểu Vương quay người đi vào thang máy, sau đó mới đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, tay run rẩy quét thẻ để mở cửa phòng.
Trong phòng tối om, yên tĩnh không có bất kỳ một âm thanh nào.
Tần Chỉ Ái đứng trước cửa, trừng mắt nhìn bên trong, cẩn thận quan sát một chút, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra Cố Dư Sinh không có ở trong phòng...
Cô giơ tay vỗ vỗ *** đang đập như trống dồn, đi vào phòng.
Mở đèn lên, lúc Tần Chỉ Ái đi vào phòng tắm, bỗng nhiên xoay người lại, khóa cửa phòng lại, xác định từ bên ngoài sẽ không mở được cửa mới yên tâm đi vào nhà tắm.
Cô *** áo ướt nhẹp trên người, sau đó đi tắm nước nóng. Tiếp theo tóc cũng không hong khô, liền mang theo túi trang điểm, nhanh chóng nhìn vào gương hóa trang lại.
Đến khi khuôn mặt thanh lệ tinh khiết trong gương biến thành khuôn mặt của Lương Đậu Khấu, cô mới bình tĩnh lại, lúc Tần Chỉ Ái chỉ lo sợ Cố Dư Sinh sẽ đột nhiên gõ cửa, trong lúc trang điểm cứ lo lắng không yên.
Tần Chỉ Ái vừa đem mỹ phẩm cất cẩn thận xong, chuông cửa liền vang lên.
Mở cửa, là Tiểu Vương mang theo mấy túi giấy: "Lương tiểu thư, quần áo của cô."
Tần Chỉ Ái nói cảm ơn, nhận quần áo, vừa đóng cửa, rồi ngừng lại, lại hướng về phía Tiểu Vương hỏi một câu: "Anh ấy đâu?"
"Thiếu gia sao?" Tiểu Vương quay đầu, chỉ vào căn phòng đối diện cửa phòng của Tần Chỉ Ái: "Trong phòng này.." Dừng một chút, Tiểu Vương hiểu ý của câu hỏi này, còn nói: "Nếu cô phải đi, có thể vào chào hỏi hắn một tiếng."
"Ừ" Tần Chỉ Ái gật đầu một cái, cầm túi, nhìn chằm chằm cánh cửa đối diện, lại nhìn Tiểu Vương nói "Cảm ơn", sau đó liền đóng cửa lại.
Cô thay quần áo xong, hong khô tóc, ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ ngày một nhỏ dần, sau đó liền nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, như là đã hạ quyết tâm, đứng lên xách túi đi ra cửa.
Mở cửa, ngón tay Tần Chỉ Ái nắm chặt túi xách, trong lòng cô thầm hạ quyết tâm một lần nữa, mới chậm rãi đi về phía cửa phòng đối diện.
Đứng trước cửa, Tần Chỉ Ái lại hít sâu vài hơi, mới lấy hết dũng khí bấm chuông cửa.
Bởi vì cách âm quá tốt, chuông cửa vang lên mấy lần, Tần Chỉ Ái mới mơ hồ nghe được tiếng "Đến đây" sau đó đại khái qua mười mấy giây, cửa phòng được mở ra.
Tần Chỉ Ái còn không nhìn rõ là ai mở cửa phòng, người mở cửa đã nói: "Đem bia đến cho tôi, thêm mấy chai R*ợ*u tây nữa... À, đúng rồi, thêm một dĩa..."
Lục Bán Thành còn chưa nói hai chữ "trái cây" liền ngừng lại, nhìn chằm chằm biểu hiện của Tần Chỉ Ái, có chút kinh ngạc, sau đó nói thầm một câu: "Thì ra là bị tung hỏa mù, thì ra là đi đón cô a..."
Tiếng của Lục Bán Thành quá nhỏ, Tần Chỉ Ái không nghe rõ phải "Hả?" một tiếng.
Lục Bán Thành "A?" một tiếng, bỗng nhiên hướng về phía Tần Chỉ Ái nở nụ cười, quay đầu liền hô lớn: "Anh Sinh."
Nhìn qua vai Lục Bán Thành, Tần Chỉ Ái có thể thấy được cảnh tượng trong phòng.
Trong đó tụ tập khá nhiều người, nam có, nữ có, có người uống R*ợ*u, có người ngồi hát.
Tần Chỉ Ái chỉ tìm một vòng, liền nhìn thấy Cố Dư Sinh đang ngồi *** trên một chiếc ghế sofa.
Lúc này hắn không bình thường chút nào, không có sự tức giận đáng sợ như lúc trước, hai khuy áo trước *** làm lộ ra xương quai xanh, hắn ngoẹo cổ, không biết người bên cạnh nói gì, khiến hắn tâm tình có vẻ rất tốt, khuôn mặt lộ ra một vệt cười, đáp hai chữ: "Vô nghĩa.", sau đó liền ngẩng đầu lên, nhả hai vòng khói.
Cố Dư Sinh như vậy, không tức giận, lại có một chút lưu manh, giống với thời niên thiếu như đúc.
Tần Chỉ Ái liền bừng tỉnh.
Cô nghĩ, trên thế giới này, người có thể đem thanh nhã cao quý lộ ra vẻ bất kham hoàn mỹ như vậy, cũng chỉ có hắn.
Lúc Tần Chỉ Ái thất thần, Lục Bán Thành lại cao giọng la: "Anh Sinh!"
Âm thanh của Lục Bán Thành quá lớn, khiến mọi người trong phòng đều nhìn hắn.
Cố Dư Sinh trễ nửa nhịp, quay đầu qua, nhìn thấy Tần Chỉ Ái ở ngoài cửa, mặt hắn rõ ràng hơi run, như không hiểu vì sao cô lại ở đây.
Mãi đến khi có người tỉnh táo lại mới mở miệng bắt chuyện với Tần Chỉ Ái: "Thì ra là Cố phu nhân đến sao? Sao không vào?"
Cố Dư Sinh lúc này mới "A" một tiếng, từ ghế salon đứng lên, đi về phía cửa.
Có thể là do hắn vừa nói chuyện với bạn bè vui vẻ, lúc hắn đứng lên còn mang theo một vệt cười như không cười, lười biếng mà lại bất cần đời.
Lục Bán Thành nhìn thấy Cố Dư Sinh đi về phía bà xã, liền thức thời đóng cửa lại.
Tiếng ồn trong phòng bị cửa ngăn cách, hành lang lại yên tĩnh quá mức cho phép.
Cố Dư Sinh nhìn lướt qua Tần Chỉ Ái, thấy cô không lên tiếng, hắn cũng không lên tiếng, chỉ giơ tay lên cầm *** dập tắt, liền hướng về phía gian phòng đối diện.
Hắn đứng trước cửa liếc qua Tần Chỉ Ái, hất cằm về phía cửa, ý nói cô mở cửa.
Tần Chỉ Ái vội vàng đi về phía trước hai bước, dùng thẻ quét cửa phòng, không đi vào trong, lại quay lại đưa thẻ cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh nhíu mi, nhìn chằm chằm thẻ phòng, không nhận, theo tay nhìn lên khuôn mặt cô, hắn dù chưa mở miệng, ánh mắt này cũng đủ dò hỏi cô làm như vậy là có ý gì.
Tần Chỉ Ái biết hắn đang thắc mắc tại sao lại đưa thẻ phòng cho hắn, cô khẽ mím môi một hồi, mới nhỏ giọng giải thích: "Không còn sớm, tôi về nhà trước."
Mi tâm của hắn càng nheo lại, vẻ lười biếng từ trong phòng kia đi qua đã hoàn toàn biến mất, lúc này có càm giác ngột ngạt do hắn tạo ra.
Tần Chỉ Ái sợ Cố Dư Sinh như vậy, cô khẽ lùi lại một bước, lại nhanh chóng tìm cớ giải thích: "Chu Tịnh vừa gọi điện thoại cho tôi, nói muốn cùng tôi bàn về kịch bản phim..."
Tần Chỉ Ái còn chưa nói hết, Cố Dư Sinh đứng trước mặt cô vẫn không nhúc nhích lại đột nhiên đưa tay ra, giật túi xách của cô.
Hắn ở trước mặt cô lục tìm điện thoại di động của cô trong túi, bấm nút mở nguồn, màn hình vẫn không sáng lên nổi, hắn tiếp tục bấm mấy lần, trên màn hình xuất hiện câu: "Pin yếu, xin vui lòng sạc."
Hắn đưa điện thoại đến trước mặt cho cô nhìn, không hề nói gì, chỉ "A" một tiếng.
Tần Chỉ Ái bị hắn lật tẩy, sợ đến nỗi lùi lại một bước.
Cô phản ứng như vậy, Cố Dư Sinh giống như thùng thuốc S***g chuẩn bị bùng nổ, đột nhiên khoát tay quăng điện thoại của cô xuống đất.
Điện thoại di động đập vào cửa phòng đối diện, phát ra một tiếng "đông" thật lớn.
Sau đó phòng đối diện lại một lần nữa bị mở ra, bên trong truyền ra rất nhiều câu hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đó là tiếng gì a?"
"Ai phá cửa mất dạy vậy?"
"Anh Sinh?" Lục Bán Thành kinh ngạc gọi, trong phòng lại yên tĩnh lại.
Người trong phòng chỉ cần một chút cũng có thể nhận ra được không khí giữa Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không ổn, mọi người nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.
Chỉ có Lục Bán Thành nhìn hai người nhiều lần, sau đó đột nhiên cúi đầu, nhìn thấy chiếc điện thoại chia năm sẻ bảy, hắn theo bản năng nói: "Hơ" một tiếng, sau đó chưa hiểu tình hình, Cố Dư Sinh đột nhiên giống như tỉnh táo lại, đột nhiên đưa tay lên kéo tay Tần Chỉ Ái vào phòng, đóng sầm cửa lại vang lên một tiếng "ầm" thật lớn.
Nói là kéo, thật sự là xách cô lên.
Cố Dư Sinh xách Tần Chỉ Ái vào trong phòng, bước đi của hắn rất nhanh, đầu Tần Chỉ Ái chưa kịp phản ứng lại nên làm gì, cô đã bị hắn tàn nhẫn quăng lên giường trong phòng khách sạn.
Toàn thân Tần Chỉ Ái run lên cầm cập, dãy dụa muốn bò lên, vừa mới rời giường đi, Cố Dư Sinh liền đè cô lại, nắm cằm của cô, cố định lại đầu cô, liền cúi đầu che lấp môi cô.
Hắn còn đang tức giận, không nhịn được, không ngừng gặm cắn môi cô, lại ép buộc cô quay lại giường.
Hô hấp của cô bị hắn đoạt đi, *** bị hắn ép tới không thể thở nổi, cô cảm thấy bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngộp thở mà ૮ɦếƭ, liều mạng mở miệng, nhưng lại càng làm hắn hôn thêm sâu, cô khó chịu lung tung lắc đầu.
Phản kháng nhỏ bé của cô khiến hắn khó chịu lại nắm chặt cằm của cô hơn, cô đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, động cũng không dám động, sau đó vừa tăng sức mạnh trên môi, vừa nhanh chóng *** áo của cô, nắm chặt eo của cô, sau đó cứ như vậy mà tiến vào, điên cuồng lao vào bên trong thân thể cô.
Động tác của hắn rất kịch liệt, hung hăng không cho cô phản kháng.
Toàn bộ quá trình hoàn toàn không có ***, không cho cô cơ hội phản kháng, chỉ bị hắn khóa chặt trong ***, hắn không thương hoa tiếc ngọc chút nào, thậm chí ở thời điểm cuối cùng, càng dùng sức, giống như hận không thể *** cô.
Mãi cho đến lúc cuối cùng, rốt cuộc mọi thứ cũng kết thúc, nỗi đau xé rách tim gan kéo thần trí của Tần Chỉ Ái lại.
Hắn lại *** cô lần nữa, dữ dội như vậy, lần này cô đâu có cố tình ở trước mặt hắn, đâu có nhờ ông ***ng đến hắn..
Cô đã tránh né hắn hết mức có thể, chiều hôm qua trốn trong xe sững sờ lâu như vậy, buổi tối tránh xuất hiện ở trước mặt hắn, lại phải ngủ trên ghế mây trong phòng kính suốt đêm, còn hôm nay... Mưa lớn như vậy, cô gọi nhiều xe như vậy cũng không có chiếc nào đến đón cô, cô cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện gọi điện thoại đến nhà cũ chỉ sợ ***ng đến hắn...
Nhưng là, giống như dù cô có làm bất cứ việc gì đi chăng nữa, cũng chỉ có thể đổi lấy sự khó chịu của hắn, sau đó hắn liền đối xử với cô như vậy.
Giữa nam nữ không chịu nổi nhất chính là mối quan hệ dựa trên giao dịch, nhưng là cô sợ những người phụ nữ có giao dịch với hắn đều không kịp đi, cô lại trở thành công cụ T*nh d*c của hắn. Đừng nói là một chút tiếc thương hay hưởng thụ, ngay cả một chút tôn trọng hắn cũng không dành cho cô.
Không phải không oan ức, bởi vì lén lút yêu hắn như vậy, lúc này đây cô lại càng cảm thấy oan ức.
Nếu có thể nhẫn nhịn, cô thật sự không muốn khóc trước mặt Cố Dư Sinh.
Nhưng cô không nhịn được, cô càng không thể để cho hắn biết tình cảm của mình, mắt của cô chua xót, nước mắt rơi xuống rất nhanh.
Kết thúc hồi lâu, Cố Dư Sinh mới từ từ khôi phục lại tinh thần.
Hắn cảm thấy linh hồn và thể xác mình đều bay lên, cả người có chút hoảng hốt.
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu, mới ý thức được mình đã làm gì.
Hắn lại ***ng vào cô một lần nữa... Hắn rốt cuộc làm sao vậy? Sao hắn hết lần này đến lần khác lại năm lần bảy lượt làm loại chuyện này với cô? Tại sao lại không thể khống chế bản thân?
Lần mất khống chế này của Cố Dư Sinh không biết đã là lần thứ mấy, lại buồn bực mất tập trung, hắn muốn ***, vừa mới đưa tay ra chuẩn bị lấy thuốc dưới gối nhưng lại nghĩ đến hộp thuốc và điện thoại của hắn đã để ở bên phòng đối diện hết rồi, hắn buồn bực rút tay về, xoay người, liều thấy Tần Chỉ Ái rút cả người trên giường, vai run run lên, như là đang khóc.
Môi Cố Dư Sinh đột nhiên mím lại, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Chỉ Ái một lúc, vốn định dời tầm mắt, nhưng lại nghe được tiếng hít thở ngột ngạt của cô, tiếng nức nở rất nhỏ.
Âm thanh đó giống như một lưỡi dao vừa sắc bén vừa tàn nhẫn đâm vào ***g *** Cố Dư Sinh, nhưng lại không có một chút đau đớn nào, lưng hắn căng thẳng một hồi, tính khí liền nóng lên, hắn ngồi dậy kéo cánh tay của cô ném ra khỏi giường, sau đó ném quần áo của cô còn ở trên giường vào người cô: "Muốn khóc thì về nhà khóc."
Cô bị hắn làm cho hoảng sợ, lập tức ngừng khóc nhưng toàn thân lại run dữ dội hơn, ngồi yên trên thảm trải sàn trong chốc lát, mới hiểu được lời nói kia của hắn, sau đó liền ôm loạn quần áo chạy vào nhà tắm.
Lúc hắn không khống chế được làm tổn thương cô, khiến cô lảo đảo bước đi khập khiễng.
Cô chạy vào nhà tắm mặc quần áo xong liền rũ đầu chạy ra ngoài, không hề liếc mắt nhìn hắn một cái.
Phòng đối diện tuy rằng cũng còn đang cười nói uống R*ợ*u như mà đều có vẻ mất tập trung.
Trước hết dễ kích động nhất là Dương tổng đang cầm micro: "Cậu nói xem có phải sẽ xảy ra chuyện lớn không?
Có người hỏi lại: "Chuyện lớn gì?"
"Cố tổng a..." Dương tổng dẹp micro, chạy tới trước bàn trà, ngồi xổm xuống: "Tôi biết tính tình của Cố tổng không tốt, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy hắn tức giận như vậy, còn là đối với một người phụ nữ..."
Theo lời của Dương Tổng, mọi người đều quay đầu, trong mắt liền hiện lên hình ảnh lúc Cố Dư Sinh kéo Tần Chỉ Ái vào phòng, hung ác dường như muốn *** diệt khẩu, mọi người đều rùng mình một cái, có người không kiềm được mở miệng: "Cậu nói xem anh ta sẽ không ra tay mạnh đến nỗi giết một mạng người không?"
"Hẳn là không đâu đúng không?" Lục Bán Thành đắn đo nhận định, hắn uống một hớp R*ợ*u, còn không nuốt xuống, liền đặt chén R*ợ*u xuống: "Để tôi đi xem xem."
Lục Bán Thành đi tới trước cửa phòng Cố Dư Sinh, hơi dừng lại một chút, vừa mới giơ tay chuẩn bị mở cửa, lại có người từ bên trong bỗng nhiên mở cửa rồi vọt ra.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, Lục Bán Thành cũng không phản ứng kịp, người lao ra liền va vào trong *** hắn.
Lục Bán Thành bị chấn động, kinh ngạc một hồi, sau đó liền thở phào một hơi, cũng may là không xảy ra chuyện gì... Hắn kéo Tần Chỉ Ái từ trong *** ra: "Tiểu Khấu?"
Vừa mới bắt chuyện Lục Bán Thành đã nhìn thấy Tần Chỉ Ái cầm túi xách, lại nói thêm một câu: "Không ở lại chơi một chút sao? Lại muốn đi?"
Tần Chỉ Ái không nghĩ có người đứng ngoài cửa, lúc va vào *** Lục Bán Thành, cô hơi bối rối một chút, mới phản ứng lại, lập tức lui về một bước tạo khoảng cách với Lục Bán Thành.
Cô nghe Lục Bán Thành nói, muốn ngẩng đầu lên, mỉm cười một cái khách sáo nói: "Không được." nhưng mà mắt cô toàn là nước, cuống họng không phát ra âm thanh nổi, cô chỉ có thể cúi đầu, lắc đầu với hắn, sau đó liền lách qua khỏi người hắn, chạy về phía cửa.
Cô có chút vội, không cẩn thận vấp ngã.
Cố Dư Sinh nhìn thấy cảnh này, không suy nghĩ gì liền ngồi dậy, hắn vừa định nhảy xuống giường, đã nhìn thấy Lục Bán Thành kịp thời đưa tay ra đỡ Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh khẽ thở phào một hơi, cử động xuống giường từ từ chậm lại, Lục Bán Thành đỡ cô một hồi, cô cứ như vậy cuống quít nói cảm ơn.
Cố Dư Sinh cau mày, nhìn về phía cửa, Tần Chỉ Ái vẫn là cúi đầu, tay Lục Bán Thành còn đang nắm cánh tay của cô, dịu dàng hỏi một câu: "Không bị bong gân chỗ nào chứ?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc