Ép Yêu 100 Ngày - Chương 06

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Có Thể Rời Khỏi Bao Xa Liền Rời Bấy Xa
Hình ảnh như vậy, thoáng làm đau mắt Cố Dư Sinh, hắn quay mạnh đầu đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Bên trong xe vô cùng im lặng, chỉ có tiếng khóc của Tần Chỉ Ái, rất nhỏ, ngắt quãng, không ngừng truyền đến trong tai Cố Dư Sinh, chui vào trong đáy lòng hắn, đầu ngón tay hắn để trên lưng cô bỗng dưng hơi run rẩy, sau đó hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ của cô khoảng hai giây, rồi xoay người mạnh một cái, cơ thể hắn rời khỏi chỗ, trở lại ngồi trên vị trí người lái.
Cơ thể hắn đã rời khỏi đó, nhưng cô vẫn còn khóc nức nở.
Bỗng nhiên Cố Dư Sinh cảm thấy bầu không khí ở bên trong xe có chút áp lực, hắn nâng tay lên, cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Gió đêm hè khô nóng, từ từ thổi vào, làm hắn thêm phiền muộn, hắn nhìn gương chiếu hậu, lướt qua quần áo trên cơ thể mình, lại càng thêm phiền muộn, hắn tức giận vươn tay, ấn mạnh lên chốt mở, đóng lại cửa kính xe.
Sau đó, hắn đi tìm hộp TL, châm lên một điếu, đặt ở bên môi, từ từ rít từng hơi.
Cách lớp khói lượn lờ, dư quang ngoài khóe mắt hắn để ý đến dòng nước mắt còn ở trên mắt cô.
Có thể do khóc khá lâu, mà bả vai của cô run run, trong miệng còn tại lầm bầm than thở không ngừng, tiếng nói quá nhỏ, mà hắn cũng không để ý, cho nên không biết cô đã nói cái gì.
Cố Dư Sinh vẩy tàn thuốc, nhìn chằm chằm vào đèn đường ở cách đó không xa một hồi lâu, để đầu hơi gần về phía Tần Chỉ Ái.
"Buông. . . . . . Xin anh. . . . . ."
". . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Em. . . . . . sẽ rời khỏi anh thật xa mà. . . . . ."
". . . . . . Sẽ không quấn quít lấy anh . . . . . . Ở bất cứ nơi nào đều có thể, không ở trên đường, cầu anh. . . . . ."
Cố Dư Sinh tập trung lắng nghe một hồi lâu, mới từ trong miệng cô nghe được một ít lời ngắt quãng.
Thì ra, những lời lẩm bẩm trong miệng cô nói đến, đều đang nói cho hắn nghe sao?
Trên mặt Cố Dư Sinh không có vẻ mặt thay đổi gì quá lớn, chỉ là ánh mắt hắn có chút thay đổi nhỏ.
Rốt cục cô cũng bị hắn hù doạ, có phải hay không? Từ nay về sau, cô không bao giờ ... không bao giờ nghĩ cách dây dưa với hắn nữa, đúng không?
Như vậy rất tốt, rốt cục hắn có thể được như ý nguyện, mục đích đạt tới . . . . . . Cố Dư Sinh ném đi tàn thuốc đã cháy hết, tiếp tục rút ra một điếu, để bên môi, lúc hắn cầm bật lửa lên, thì dường như nghe thấy được cô gái ở bên cạnh, lại nói thầm một câu: "Em thề sẽ không quấn lấy anh nữa, em cam đoan với anh rằng em có thể rời khỏi anh bao xa liền rời bấy xa. . . . . ."
Bàn tay của Cố Dư Sinh run lên, bật lửa bị lệch hướng, bốc lên ngọn lửa, đốt vào trên đầu ngón tay của hắn.
Cơn đau vì phỏng, đã làm cho hắn đã nhận ra mình có chút thất thố, liền nhất thời tức giận quát lớn: "Vậy nhanh cút cho tôi! Cút thật xa cho tôi!"
Giọng điệu hắn hơi cao, mang theo vài phần gắt gỏng, lập tức khiến cho Tần Chỉ Ái ngồi ở một bên hồi hồn.
Tần Chỉ Ái vừa mới đắm chìm trong khuất nhục và hoảng sợ một hồi lâu, mới đột ngột tỉnh lại, tinh thần có chút hoảng hốt, trong chốc lát không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mờ mịt quay đầu nhìn Cố Dư Sinh một cái.
Cô khóc khá lâu, mặc dù trang điểm đều dùng đồ không thấm nước, nhưng vẫn có vài chỗ lem. Dù vậy nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới ánh mắt của cô, như hai hòn ngọc lớn, bởi vì mới khóc, lại hết sức đen bóng, trên khóe mắt còn có nhiễm ánh nước ở bên ngoài.
Dáng vẻ này của cô, vô cùng động lòng người, mang theo chút vô tội.
Vẻ vô tội ấy khiến cho luồng nhiệt nóng không tên trong người hắn càng thiêu đốt càng vượng, hắn cầm *** trong tay quăng mạnh về phía cỏ xa xa ngoài cửa kính, lại mở miệng nói tiếp: "Không phải bảo cô cút rồi mà? Không nghe hiểu được tiếng người có phải không?"
Từ trong lời nói hung ác của hắn, bất tri bất giác Tần Chỉ Ái đã hiểu được tình huống.
Không biết khi nào, hắn đã buông cô ra, không tiếp tục muốn * cô nữa.
"Còn ngồi ở chỗ này phát ngốc gì nữa, muốn chờ tôi ngủ tiếp với cô nữa à?" Nghe thế, cơ thể Tần Chỉ Ái run lên, như thể sợ Cố Dư Sinh sẽ làm 摁 mình tiếp, bàn tay vươn ra nhanh như chớp, đẩy cửa xe, rồi nhanh nhảy xuống xe.
Nhìn thấy phản ứng của cô như hận không thể lập tức biến mất, giọng nói Cố Dư Sinh lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhớ kỹ lời vừa rồi cô đã nói, sau này nếu nhìn thấy tôi, có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa. Ngoài ra, không được trêu vào tôi cũng đừng quấn tôi."
Bóng dáng Tần Chỉ Ái hơi cứng lại, cũng không quay đầu nhìn Cố Dư Sinh, mà đưa tay vội đóng cửa xe, rất nhanh bước lên ven đường lui hai bước.
Bước thứ hai chân cô chưa kịp chạm đất, thì Cố Dư Sinh đã vọt nhanh đi.
-
Nhìn qua gương chiếu hậu, Cố Dư Sinh nhìn đến cô gái mới xuống xe, đang đứng ở trên đường cái, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Quần áo trên người cô đã bị hắn xé rách vài chỗ, bả vai, ***, phía sau lưng, từng mảng lớn *** lộ ra bên ngoài.
Mi tâm Cố Dư Sinh hơi nhíu lại, bàn chân đạp mạnh vào phanh xe.
Hắn tìm lấy một ***, đặt ở bên miệng, tìm bật lửa, vừa định đốt lên, thì bỗng nhiên quăng đi ***, sau đó đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Tay hắn đóng sầm cửa lại, bước nhanh đi về phía cô bị hắn bỏ ở đó.
Vừa đi, hắn vừa vươn tay, cởi ra cúc áo tây trang ở trên người.
Lúc còn cách cô khoảng hai thước, hắn ngừng lại, sau đó cầm tây trang cởi ra, để về phía cô, một chữ cũng không nói, liền xoay người đi về phía xe mình.
Cố Dư Sinh còn chưa đi hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền tiếng gọi của cô, giọng điệu có chút vội vàng: "Cố Dư Sinh!"
Cước bộ hắn hơi ngừng, nhưng cũng không quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị bước chân đi tiếp về phía trước, bỗng nhiên lại bị một đôi tay ôm từ phía sau lưng hắn, lực tay rất lớn, khiến cho hắn không hề phòng bị, mà đẩy đối phương ra xa vài thước.
Cố Dư Sinh lảo đảo hai bước, mới đứng vững cơ thể, sau đó hắn chợt nghe phía sau mình truyền đến một tiếng "Rầm".
Một dự cảm vô cùng không tốt, hiện lên trong lòng Cố Dư Sinh, toàn thân hắn thoáng cứng lại, quay đầu nhanh lại, nhìn thấy giữa ngã tư đường, ngay chỗ hắn vừa mới đẩy ra, có một chiếc xe màu lam hiệu Phúc Đặc.
Đặc biệt ở trước xe, khoảng chừng hai thước, có một người đang nằm.
Mà cách tay trái người nọ không xa, là một tây trang.
Áo khoác tây trang đó, là vật hắn rất quen thuộc, cũng là vật mà hắn vừa mới cởi ra, vứt cho hạt lương đậu khấu kia.
Cho nên, người nằm ở nơi đó chính là . . . . . Hạt lương đậu khấu?
Hắn đưa áo khoác cho cô, sau khi xoay người rời đi, sở dĩ cô ôm hắn lại, là bởi vì có xe đến đây sao?
Đại não Cố Dư Sinh không ngừng chuyển động, bên tai hắn vẫn còn nghĩ tới giọng kêu của hạt lương đậu khấu: "Cố Dư Sinh!"
Cơ thể của Cố Dư Sinh khẽ lung lay, tựa vào trên đèn đường phía sau, dưới ngọn đèn mờ nhạt kia, đầu của hắn cúi gầm xuống, khiến cho gương mắt tuấn mỹ xinh đẹp kia, mập mờ không rõ.
Trên mặt hắn là thần sắc hết sức bình tĩnh, không có chấn động gì, mà ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm vào áo khoác tây trang ở trên mặt đất, không hề chớp mắt, cả người an tĩnh thoạt nhìn như một bộ phim bị bấm ngừng.
. . . . . .
Hiển nhiên chủ xe hiệu Phúc Đặc cũng bị hốt hoảng bởi tai nạn xe cộ này, hắn ngồi ở trong xe ngây ra một hồi lâu, mới đẩy cửa xe ra, hoảng hốt khẩn trương bước xuống xe.
Mà Tần Chỉ Ái nằm ở trên mặt đấ, không nhúc nhích.
Chủ xe chạm thử vào người cô không biết cô có còn sống hay không, trong đáy lòng vô cùng sợ hãi, chậm rãi nhích bước chân, tới gần bên người Tần Chỉ Ái, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay về phía trước mũi Tần Chỉ Ái.
Chủ xe còn chưa kịp kiểm tra hô hấp của Tần Chỉ Ái, thì người đang nhắm mắt nằm ở trên mặt đất, lại từ từ mở mắt ra.
Chủ xe thấy Tần Chỉ Ái tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi rõ ràng hỏi: "Tiểu thư, ngài có khỏe không?"
Tần Chỉ Ái chậm chạp một hồi lâu, mới phản ứng lại kịp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng cô giật giật đầu, nhìn xem chung quanh, khi nhìn đến Cố Dư Sinh đang đứng dựa ở trên đèn đường nơi ven đường, thì rõ ràng vẻ mặt của cô đã thả lỏng rất nhiều, sau đó cô mới đưa tầm mắt về phía chủ xe, trả lời câu hỏi của hắn: "Tôi. . . . . . Khá ổn."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. . . . . ." Chủ xe càng nghĩ càng sợ, liên tục lặp lại câu "Nguy hiểm thật" vài lần, sau đó mới đột nhiên như nhớ tới cái gì, vội vàng kiếm trong túi: ". . . . . . Tôi sẽ lập tức kêu xe cứu thương ngay, còn gọi cho cảnh sát nữa. . . . . ."
"Không, không cần. . . . . ." Tần Chỉ Ái nhẹ nhàng chuyển động cơ thể của mình, sau khi phát hiện không có gãy xương hay rạn xương, cô mới tiếp tục mở miệng nói: "Anh trực tiếp chở tôi đến bệnh viện đi."
"Hả, được." Chủ xe ngây người trả lời, qua một lát, mới hoàn toàn phản ứng kịp, sau đó hắn vội vàng vươn tay, nâng Tần Chỉ Ái lên khỏi mặt đất.
Tần Chỉ Ái được dìu đứng dậy, quấy nhiễu đến người đang đứng ở một bên kia, Cố Dư Sinh vẫn không hề có phản ứng tựa như một bức tượng điêu khắc.
Tầm mắt, chậm rãi từ áo khoác tây trang, dần dần dời lên người Tần Chỉ Ái.
Quần áo trên người cô vốn bị hắn xé rách, lại bị ma xát với mặt đất, càng trở nên thêm rách rưới không chịu được.
*** trắng nõn bị lộ ra bên ngoài, nhiều chỗ còn có những vết máu loang lổ, cơ hồ như không có một chỗ nào là không bị trầy xướt, thậm chí còn có vài giọt huyết châu, từ dưới bụng trái cô chảy xuống. 
Dù được chủ xe dìu lên, nhưng cô vẫn đi rất chậm, chân trái nhích từng bước một từng bước một.
Tay Cố Dư Sinh, không nén được mà, nắm lại thành quyền.
Hắn giống như bị trúng tà, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, trong đầu lại quanh quẩn câu nói lớn vội vàng của cô : "Cố Dư Sinh!"
Lúc cô kêu tên hắn, hẳn cũng đã chạy nhanh về phía hắn đi? Vào lúc hắn dùng mạnh sức đẩy ra, cô có nghĩ tới mình sẽ gặp phải nguy hiểm hay không?
Theo suy nghĩ, hiện lên trong đầu hắn, hắn cảm thấy như trong *** mình như bị gì đó đánh mạnh, lại khẽ co rút, sau đó hắn bỗng nhiên đứng thẳng người, bước hai ba bước đuổi theo, cầm lấy cánh tay của Tần Chỉ Ái.
Đi đến gần, hắn mới nhìn rõ được, sắc mặt của cô vô cùng tái nhợt, đoán chừng là vết thương trên người rất đau, nên hai cánh môi cô khẽ run run, trên trán cũng toát ra từng lớp từng lớp mồ hôi.
Hắn thoáng mím môi, không nói gì, chỉ là nhanh ngồi xổm xuống, vén lên làn váy của cô, cầm lấy chân trái.
Nhiệt độ hết sức nóng từ lòng bàn tay của hắn, khiến cho cả người cô thoáng run run, ý thức được chuyện gì xảy ra dưới chân mình.
Hắn hơi dùng sức, ngăn lại động tác của cô, rồi sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía *** của cô.
Miệng vết thương bị bầm nhẹ, *** bị cứa, hẳn là đã bị đá nhọn cứa vào, máu không ngừng chảy ra bên ngoài.
Cố Dư Sinh thoáng nhíu mi một cái, giây tiếp theo liền vươn tay, xé lấy một góc dưới áo mình, dùng lực một cái, với một tiếng "Xoẹt", xé ra một mảnh vải hình chữ nhật, sau khi buộc chặt ở trên vết thương của Tần Chỉ Ái, dùng cách cầm máu đơn giản nhất, rồi đứng lên, ngay cả ý kiến không hỏi, không nói một lời nào mà trực tiếp ôm cô từ ghế cuối xe, rồi chậm rãi bước tới xe mình, mở cửa, để cô ngồi vào.
-
Trên đường đi đến bệnh viện, Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh không hề nói chuyện với nhau.
Đến bệnh viện, Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến khoa ngoại não trước, đang lúc đợi kết quả CT não bộ, Tần Chỉ Ái nghĩ nghĩ, rồi cầm lên di động gửi một tin nhắn cho Chu Phát Liễu 婧, nói rằng cô đã xảy ra chuyện, và hiện tại đang ở bệnh viện.
Sau khi gửi tin nhắn thành công, Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm vào di động, khẽ mím môi, ngẩng đầu, mở miệng nói với Cố Dư Sinh đứng ở cách đó không xa đang nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đã gửi tin nhắn cho Chu Phát Liễu rồi 婧, cô ấy sẽ đến nhanh thôi, anh. . . . . . Nếu có chuyện gấp, thì có thể đi trước đi."
Kỳ thật những lời này, lúc hắn dừng xe ở trước cửa bệnh viện, cô đã nghĩ muốn nói.
Vì lúc ở trên xe, toàn người cô có rất nhiều vết thương, lại thình lình bị thứ gì đó cứa đau, cô cảm giác rõ được thể lực của mình đang dần dần không chống đỡ nổi, khi đó cô chỉ sợ bỗng nhiên mình ở trước mặt hắn ngất đi, cho nên mới cắn chặt răng gắng gượng mình.
Chỉ là, lúc xuống xe, ngay cả thời gian mở miệng nói với hắn cũng không có, thì hắn đã ôm thẳng cô vào bệnh viện, sau đó chính là một loạt xét nghiệm rườm rà, cho tới bây giờ cô mới có cơ hội mở miệng.
Không phải cô không nghĩ đến bắt hắn bồi thường, những năm gần đây cô nằm mơ đều thấy hắn ở bên cạnh mình, chỉ là dưới đáy lòng cô rất rõ ràng, hắn có bao nhiêu chán ghét khi bị bất cứ người nào nói hắn và cô ở chung nhà.
Cô nghĩ, nếu không phải người cô vừa mới cứu chính là hắn, thì cho dù cô bị thương, hắn cũng sẽ không chở cô đến bệnh viện đi?
Huống chi, ngay trước khi hắn chở cô đến bệnh viện, thì hắn đã nói qua, sau này khi nhìn thấy hắn, có thể rời khỏi bao xa thì cứ rời bấy xa.
Có thể rời khỏi bao xa thì cứ rời bấy xa. . . . . . Hắn có thể nghĩ đến hay không, cô vừa mới ra tay cứu hắn, là người có thủ đoạn muốn dây dưa với hắn sao?
Cô thật sự rất sợ hắn sẽ nghĩ xuyên tạc, cho nên vẫn phải giải thích rõ ràng, so sánh, tránh sau này, người gặp tai ương chính là mình.
Tần Chỉ Ái rủ mắt, hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn chuyển động môi, nhẹ giọng nói: "Đêm nay chính là chuyện ngoài ý muốn, tôi không có ý tứ gì khác, mà cứu anh, cũng không phải là muốn dây dưa không rõ với anh."
Lúc Cố Dư Sinh nghe thấy câu đầu tiên của Tần Chỉ Ái, mi tâm liền nhíu lại, đây là cô muốn đuổi hắn đi sao?
Trên đường cái ở trong xe, nghe được trong miệng cô không ngừng thì thào lặp đi lặp lại "Em thề sẽ không quấn quít lấy anh nữa", thì không hiểu sao đáy lòng lại sinh ra tức giận, bốc lên.
Hắn không để ý tới cô, vươn tay tìm kiếm một ***, để ở bên miệng, vừa muốn vươn tay châm lửa, thì nhớ đây là bệnh viện, cấm ***.
Hắn tâm phiền ý loạn cầm *** ở bên miệng xuống , vừa mới chuẩn bị nhét vào hộp đựng, thì chợt nghe Tần Chỉ Ái ở sau lưng hắn mở miệng nói: "Đêm nay chính là một chuyện ngoài ý muốn, tôi không có ý tứ gì khác, cứu anh, cũng không phải là muốn dây dưa không rõ với anh."
Động tác trên tay Cố Dư Sinh, bỗng dưng ngừng lại.
Thấy Cố Dư Sinh trầm mặc, Tần Chỉ Ái không biết rốt cuộc hắn có mình nói hay không, cô cắn cắn môi, yên lặng trong chốc lát, nhưng vẫn mở miệng nói: "Hơn nữa, cho dù hôm nay có đổi thành người khác, thì tôi cũng sẽ hành động như thế. . . . . ."
Lời Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh bỗng nhiên cầm hộp TL ở trong tay, ném thật mạnh vào thùng rác ở một bên.
Càng giải thích, càng thất bại.
Tần Chỉ Ái biết, tính tình của Cố Dư Sinh không tốt, cô sợ tới mức lập tức im lặng không lên tiếng nữa.
Giống như cô đoán, giây tiếp đó Cố Dư Sinh quay đầu, ánh mắt hung mắt nhìn về phía cô như muốn xé cô thành từng mảnh nhỏ: "Nếu không muốn dây dưa không rõ với tôi, vậy thì sau này ít quản chuyện của tôi đi!"
Trên mặt Tần Chỉ Ái không còn huyết sắc nào, mà tay lại không khỏi nắm chặt thành quyền, động tác như vậy làm động lên vết thương trên người cô, vốn không còn đau đớn, nay lại trở nên đau nhức không thôi, khiến cho cơ thể cô không nhịn được mà run run.
"Cô muốn làm thánh mẫu, tôi không có ý kiến, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi một chút cũng không thích cô cứu tôi. . . . . ."
Cơ thể Tần Chỉ Ái lảo đảo sắp đổ, như có thể đột ngột ngất đi lúc nào.
Dư quang ngoài khoé mắt Cố Dư Sinh đảo tới, thấy một màn này, miệng đang nói lời ngoan độc, bỗng nhiên lại im lặng.
Hắn im lặng hai giây, mới ý thức được là mình đang nói chuyện, vậy mà lại ngừng lại.
Tính tình của hắn luôn luôn không tốt, hắn biết, một khi đã tức giận, thì mặc kệ đối phương là ai, cho tới bây giờ hắn nói chuyện đều không khách khí.
Chỉ là vừa mới đó vậy mà hắn vì cô, mà ngừng lại. . . . . . Hơn nữa một lần ở trong xe, cũng chính là lần thứ hai hắn đã thất thố . . . . . . Không lẽ hắn đã bị trúng tà gì rồi sao?
Cố Dư Sinh buồn bực, theo thói quen muốn ***, hắn vươn tay lên sờ túi áo trước *** mình, vỗ hai cái, mới nhớ tới, hộp thuốc hắn vừa mới ném vào trong thùng rác.
Hắn tuyệt đối đã bị trúng tà rồi, đêm nay vậy mà lại luôn. . . . . . Cố Dư Sinh vươn tay xoa mạnh lên lưng, đưa mắt nhìn trái phải, vừa mới nhìn thấy Chu Tịnh từ trong thang máy đi ra, sau đó liền không quay đầu lại mà bước đi, nghênh ngang.
-
May mắn là lúc chủ xe nhìn thấy phía trước có người, liền đạp nhanh phanh lại, tuy có ***ng ngã Tần Chỉ Ái, nhưng cũng không làm tổn thương đến những nơi quan trọng, chỉ là một ít vết thương ngoài da, mà nơi bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, nhất là cẳng chân bị Cố Dư Sinh quấn vải cầm máu, phải may lại bảy mũi.
Từ trong bệnh viện đi ra, đã là mười một giờ khuya, Chu Tịnh lái xe chở Tần Chỉ Ái về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Xe ngừng lại, Tần Chỉ Ái nói một câu "Gặp lại" , vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xe, thì Chu Tịnh bỗng nhiên gọi tên cô: "Tần tiểu thư."
Tần Chỉ Ái thay thế Lương Đậu Khấu, Chu Tịnh sợ xảy ra chuyện, cho nên đều phân phó tất cả nhân viên công tác đều gọi Tần Chỉ Ái là "Lương tiểu thư" , "Tiểu Khấu" . Ngay cả cấp dưới, cũng bị bắt buộc yêu cầu xưng hô như vậy.
Chỉ là hiện tại, vậy mà cô ấy bỗng nhiên lại khách sáo gọi tên của mình, Tần Chỉ Ái sững sốt một lát, mới quay đầu nhìn về phía Chu Tịnh.
Chu Tịnh khẽ cười, mở miệng: "Xem ra Tần tiểu thư vẫn biết mình chính là Tần tiểu thư."
Lời của Chu Tịnh mang theo ẩn ý rõ ràng, Tần Chỉ Ái nhếch môi, không nói.
"Tần tiểu thư, tuy rằng hiện tại cô là Lương Đậu Khấu, nhưng, cô cũng không phải là Lương Đậu Khấu thật sự, đợi lúc Tiểu Khấu trở về, những gì cô có được tất cả đều phải trả lại cho cô ấy, cho nên tôi hy vọng cô có thể nhớ kỹ thân phận của mình, không nên thuộc loại người si tâm vọng tưởng những thứ không thuộc về mình." Ngừng một chút, Chu Tịnh sợ Tần Chỉ Ái bỏ qua tai, tiếp tục nói thêm một câu: "Ở trong ấn tượng của tôi, bất kể Tiểu Khấu có dây dưa quấy nhiễu Cố Dư Sinh thế nào, nhưng Cố Dư Sinh chưa từng để cho cô ấy ngồi lên xe mình một lần nào, càng đừng nói đến sẽ ôm cô ấy đến bệnh viện ."
"Còn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, trước khi Tiểu Khấu đi, có nói cho cô biết, cô chỉ cần chăm sóc tốt cho lão tiên sinh bên kia là được, còn Cố Dư Sinh ở bên này, tốt nhất là cô không cần ***ng vào.
Nghe đến đó, Tần Chỉ Ái đã hiểu được.
Hôm nay Chu Tịnh đến bệnh viện, nhìn thấy Cố Dư Sinh, hẳn là cô ta sợ cô và Cố Dư Sinh xảy ra quan hệ, ảnh hưởng đến vị trí bà xã Cố của Lương Đậu Khấu.
"Cô hiểu lầm rồi, hôm nay là sinh nhật của Cố lão tiên sinh, lúc tôi và Cố tiên sinh đi dự lễ, thì lại xuất hiện tai nạn xe cộ, là tôi cứu anh ta." Tần Chỉ Ái nói thẳng trọng điểm.
Chu Tịnh gật đầu, "À" một tiếng, qua một lát, quay đầu về phía Tần Chỉ Ái cười một tiếng: "Tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn tỉnh ngộ cô thôi, cô đừng quên ước hẹn lúc trước của chúng ta, cũng đừng quên nhà cô từng vay nặng lãi, từng tháng đều cần phải lấy tiền từ chỗ tôi và Tiểu Khấu."
Lời Chu Tịnh nói xem như dịu dàng mềm mỏng, nhưng Tần Chỉ Ái biết, kì thực giữa những hàng chữ ấy tất cả đều như muốn cảnh cáo cô.
Nếu thật sự cô và Cố Dư Sinh có xảy ra quan hệ gì, thì như vậy cô cũng đừng mong có thể cầm được tiền trong tay cô ta và Lương Đậu Khấu.
Đầu ngón tay Tần Chỉ Ái hơi run run một chút, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu một cái: "Tôi biết."
Ngừng một chút, Tần Chỉ Ái lại mở miệng: "Nếu không có việc gì, thì tôi xuống xe trước."
"Được, gặp lại."
"Gặp lại." Tần Chỉ Ái đóng cửa xe, không đợi Chu Tịnh lái xe đi, thì đã xoay thẳng người bước vào trong vườn biệt thự của Cố Dư Sinh.
-
Cả đêm phập phồng, hơn nữa trên người còn có vết thương, khiến cho toàn người Tần Chỉ Ái hoàn toàn vô lực, lúc trở lại phòng, bởi vì không thể tắm rửa, cô uống xong thuốc bệnh viện kê, rồi ngã đầu nằm ở trên giường, ngủ miên man.
Mệng vết thương ở trên người, vào lúc nửa đêm lại đau đến lợi hại, Tần Chỉ Ái đang ngủ say không muốn dậy, hết tỉnh lại ngủ, đi tới đi lui chuyển vài thứ, đợi gần nửa đêm đến sáng, rốt cục cô mới mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, ở trong mộng, cô mơ thấy ký ức ngày xưa.
. . . . . .
Có câu nói như thế nào đây?
Có bao nhiêu chờ mong, cũng có rất nhiều thất vọng.
Tần Chỉ Ái nghĩ rằng, những lời này tuyệt đối không hề giả.
Cô và Cố Dư Sinh hẹn nhau ngày đi xem phim, là một cuối tuần, cũng là một buổi chiều mùa hè oi bức.
Ứơc hẹn vào lúc ba giờ chiều, Tần Chỉ Ái canh giờ ra cửa, đó là lúc trưa hè oi bức.
Lúc cô lên tàu điện giao thông công cộng, chỉ tốn bốn mươi lăm phút, cách thời gian hẹn với Cố Dư Sinh, còn một giờ mười lăm phút.
Không có phiếu của rạp chiếu phim, cho nên cô không đi vào được, cô không khẳng định là Cố Dư Sinh có muốn xem phim hay không, cho nên đi tìm một chỗ râm mát chờ.
Vô cùng khờ dại, một thân mồ hôi trên người, nhưng cô không có một chút nào cảm thấy khó chịu, trái lại, thời gian càng ngày càng gần đến ba giờ, trái tim trong cơ thể cô, cũng càng ngày càng nảy lên, càng ngày càng khẩn trương, thậm chí cách hai mươi lăm mươi phút, cô nghĩ đến lập tức có thể nhìn thấy được Cố Dư Sinh, cả khuôn mặt bỗng chốc đều đỏ lên.
Hi vọng, vui mừng, lại theo từng chút từng chút thời gian trôi đi, dần dần biến thành bất an, lo lắng, cho đến khi cuối cùng, lại trở thành vô cùng thất vọng.
Ba giờ, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, đến muộn là chuyện rất bình thường.
Ba giờ rưỡi, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, có lẽ là do hắn bị chuyện gì đó làm cho chậm trễ.
Bốn giờ, hắn không xuất hiện, cô nghĩ rằng, có lẽ là trong thời gian này hắn lại xảy ra chuyện gì đó?
Năm giờ, sáu giờ, bảy giờ. . . . . . Cô đứng chờ mà nước mắt không nhịn được chảy xuống, cô vừa ở một bên khóc, vừa ở một bên tiếp tục chờ, chờ cho đến khi mười một giờ tối rạp chiếu phim đóng cửa, Cố Dư Sinh vẫn không xuất hiện.
Thời hạn một khắc (15p) của chuyện xưa đến đây, không nói mà ngừng.
Tần Chỉ Ái nghĩ rằng, rất nhiều năm sau, có thể cô sẽ dần quên đi mình đã từng mê luyến một nam sinh tên là Cố Dư Sinh; có thể dưới ánh nắng rực rỡ oi nóng sau buổi trưa, cô sẽ bỗng nhiên nhớ tới, thời còn trẻ cô đã từng mê luyến nam sinh đó, hắn có sườn mặt xinh đẹp và khí chất trong trẻo nhất trên đời; càng có thể cô sẽ ở trên đường cái nhìn thấy bóng dáng trong mộng của mình, ngây người sững sờ, sau đó nghĩ đến hắn cảm xúc chỉ còn lại xúc động và tiếc nuối; lại càng có thể, chuyện còn trẻ của cô sẽ trở thành đoạn nhạc đệm, giấu hắn ở dưới tận đáy lòng, sau đó gặp được người mình mê luyến, bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ là, cho đến rất nhiều năm sau, Tần Chỉ Ái mới biết được, một khắc kia không phải là chấm dứt chuyện xưa, mà mở đầu chuyện xưa.
Cố Dư Sinh lỡ hẹn, điểm thi cuối kỳ của cô lại cao đến thất thường, rối tinh rối mù.
Đối với cô mà nói khi đó, khoảng thời gian đó quả thực chính là trời sụp đất nứt vô cùng u ám.
Ngô Hạo còn chưa lên đại học, Hứa Ôn thường xuyên đi chơi lêu lổng với hắn suốt kỳ nghỉ hè, mỗi lần đi chơi, Hứa Ôn đều gọi Tần Chỉ Ái đi cùng, nhưng Tần Chỉ Ái lại sợ gặp lại Cố Dư Sinh, cho nên mỗi lần đều nghĩ ra các lý do khác nhau mà cự tuyệt.
Có thể là bởi vì duyên cớ sắp ngăn cản hai phía, mà Hứa Ôn và Ngô Hạo thường xuyên giận nhau, ngày đó Hứa Ôn khóc lóc chạy tới nhà của Tần Chỉ Ái, ngồi ngây ngốc tới tận buổi tối, chờ Hứa Ôn khóc đến đói bụng, nói muốn hoá đau buồn phẫn nộ thành một bữa tiệc lớn còn xin Tần Chỉ Ái đi cùng, nhất quyết lôi kéo cô ra khỏi cửa, đi đến một nhà hàng cơm Tây.
Ngày đó thật sự là khéo, Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái mới đi vào nhà hàng cơm Tây, lúc đang chuẩn bị đi tìm vị trí ngồi, thì lại gặp phải hàng xóm của Ngô Hạo, người hàng xóm ấy vốn không cho Hứa Ôn và Tần Chỉ Ái có cơ hội nói chuyện, đã lớn giọng, gọi to về phía một dãy ghế lô: "Hạo ca, vợ cậu đến rồi kìa!"
Hứa Ôn đứng ở chỗ đó định quay đầu bước đi, trái lại Ngô Hạo từ bên trong nhảy ra, giữ cô lại, hai người lôi tay kéo chân một hồi, thì đã làm lành, sau đó Tần Chỉ Ái được Hứa Ôn lôi kéo, vào ngồi vào trong ghế lô với bọn Ngô Hạo.
Ghế lô rất lớn, có hai mươi ba người ngồi ở trong đó, dưới ánh sáng hơi tối ở trong phòng, trong chốc lát Tần Chỉ Ái vốn không thấy rõ ai là ai.
Chờ Ngô Hạo gọi cho cô và Hứa Ôn một phần bít tết, ăn đến gần một nửa, Tần Chỉ Ái mới phát hiện, Cố Dư Sinh đã ở đây.
Hắn ngồi ở trong góc tối ghế lô, trong tay cầm một ***, ánh lửa ở trên đầu ngón tay hắn, như hiện như ảo.
Đối mặt với một phòng người cười nói vui vẻ, hắn giống như không thèm đếm xỉa đến những sự tồn tại đó, vẻ mặt bình tĩnh không có nửa điểm dao động.
Tần Chỉ Ái chỉ nhìn thoáng qua, rồi vội vàng thu lại tầm mắt, lúc cô cúi đầu cầm nĩa ăn chọc chọc vào miếng thịt, nghĩ tới cảnh tượng ngày đó mình đứng chờ hắn đến khi mặt trời đã khuất gần cả mười tiếng, thì hốc mắt cô dần trở nên mờ đi, có chút muốn khóc.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Cảm xúc ngày đó của Cố Dư Sinh, đoán chừng là rất tệ, hắn vẫn luôn *** không buồn hé răng, cũng không thèm liếc mắt nhìn ai một cái, lại càng không biết Tần Chỉ Ái đến đây.
Cô ngồi ăn thịt bò cho tới khi ăn hết, Hứa Ôn ngồi bên cạnh Tần Chỉ Ái kề sát vào bên tai Ngô Hạo, tò mò đích chỉ chỉ Cố Dư Sinh, hỏi: "Tâm tình hắn lại không tốt à?"
Ngô Hạo đã uống một chút R*ợ*u, không giữ miệng, nói ra: "Đoán chừng là anh Sinh đã bị ba hắn đánh."
"Hả? Vì sao vậy?" Hứa Ôn kinh ngạc hỏi, Tần Chỉ Ái dựng thẳng lỗ tai lên.
"Mấy năm nay ba hắn cứ như vậy, có lúc thích đánh mẹ hắn và hắn, mà ác cái là mỗi lần ba hắn ra tay rất tàn nhẫn, cầm ổ khoá đập vào đầu của hắn, máu chảy vô cùng thê thảm. . . . . ." Ngô Hạo nói đến một nửa, bỗng nhiên ngừng lại, sau đó thấp giọng nói: ". . . . . . Sinh ca không thích người ta nói chuyện ở trong nhà hắn, cậu cứ coi như không nghe đi, đợi lát nữa nếu hắn nghe thấy được, lại tức giận . . . . . ."
Sau đó Ngô Hạo nói chuyển sang đề tài khác, Tần Chỉ Ái không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cố Dư Sinh đang phà ra khói thuốc, tay cầm dao nĩa không hiểu sao lại dùng sức nắm chặt lại.
Cô không biết, cô thích nam sinh đó, thoạt nhìn tựa như bạch mã vương tử, xuất thân lại khiến cho người ta phải hâm mộ không thôi, vậy nhưng lại chuyện không muốn người biết.
Sau lần đó Tần Chỉ Ái gặp được Cố Dư Sinh, lần đầu tiên cô nếm được tư vị đau lòng.Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Đêm đó có thêm người tụ họp, vào lúc chuẩn bị kết thúc, đã xảy ra một đoạn nhạc đệm.
Mà đầu đoạn nhạc đệm đó chính là từ Tương Tiêm Tiêm và Hứa Ôn.
Đúng vậy, đúng vậy, Lương Đậu Khấu là em họ của Tương Tiêm Tiêm, học cùng lớp cùng trường với Ngô Hạo, đã theo đuổi Ngô Hạo ba năm, cho nên khi biết Hứa Ôn trở thành bạn gái của Ngô Hạo, cô nàng ấy quả thực hận Hứa Ôn đến thấu xương.
Ngày đó Tương Tiêm Tiêm và anh trai cô ta tới, anh trai cô ta chính là lão đại của trường trung học, cô ta ỷ vào anh mình, mà vô cùng tùy hứng, hơn nữa lại còn uống R*ợ*u, vào lúc gần tan cuộc, nói chuyện với Hứa Ôn vô cùng không khách khí, trong đó còn có một câu vô cùng khó nghe: "Thật muốn xé rách X của tiểu tiện nhân Hứa."
Tần Chỉ Ái là cô con gái ngoan điển hình, chưa từng nói thô tục, chỉ là Hứa Ôn là bạn thân tốt nhất trên thế giới này của cô, cô không hề nghĩ ngợi gì mà trả lời lại một câu: "Có một vài người có X nằm ngoài miệng."
Một câu này của Tần Chỉ Ái, đã khiến cho Tương Tiêm Tiêm tức giận.
Tương Tiêm Tiêm không nói hai lời đã nhào về phía Tần Chỉ Ái muốn đánh cô.
May mắn là Hứa Ôn phản ứng nhanh, cản lại Tương Tiêm Tiêm, rồi sau đó cả hai người liền nhào lên đánh nhau.
Tần Chỉ Ái đương nhiên sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn xem, cô không hề nghĩ ngợi mà nhào lên giúp Hứa Ôn.
Tần Chỉ Ái ngày đó, tóc dài chỉnh tề ngang thắt lưng, lại bị Tương Tiêm Tiêm đánh lung tung, nắm lấy được tóc.
Cô đau đến hít một hơi, lỡ hét lên một tiếng, dẫn đến sự chú ý của nam sinh đang ở một bên uống R*ợ*u, hắn hất mạnh ly R*ợ*u, rất nhanh đã văng lên trên người ba nữ sinh.
Tương Tiêm Tiêm được anh cô ta bảo vệ ở sau lưng lên tiếng tố cáo, Hứa Ôn được Ngô Hạo ôm vào trong *** đòi chân tướng giải thích, chỉ có một mình Tần Chỉ Ái không có một người nào dựa vào, chỉ có thể không buồn hé răng đứng ở một bên.
Dường như Tương Tiêm Tiêm và Hứa Ôn đều cùng nhau kể khổ, sau đó anh trai của Tương Tiêm Tiêm và Ngô Hạo dường như không hề do dự mà mở miệng.
"Chuột, giải thích chuyện giữa bạn gái cậu và em tôi đi!"
"Lão Tương, cho tôi lời giải thích giữa em cậu và vợ tôi!"
Giây tiếp đó, anh trai của Tương Tiêm Tiêm và Ngô Hạo như đã diễn tập trước đó, trăm miệng một lời nói: "Không có khả năng!"
Lúc này, hai người chẳng những ngay cả lời nói đều nói giống như nhau, mà ngay cả ngữ khí đều không cho thương lượng như nhau.
Một đám người thường xuyên chơi chung một chỗ, rất quen thuộc, sợ anh Tương Tiêm Tiêm và Ngô Hạo trở mặt với nhau, liền có người đi lên lập tức hoà giải.
Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Một mình Tương Tiêm Tiêm không phải là đối thủ của Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn, đã ăn không ít mệt, cho nên lúc mọi người nói rằng cứ quên đi và Hứa Ôn im lặng không lên tiếng, thì Tương Tiêm Tiêm, vươn tay cầm lấy một bình R*ợ*u ở trên bàn đập vào mặt đất, nói lại một câu: "Ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ!"
Có thể là Tương Tiêm Tiêm còn thích Ngô Hạo, cho nên không muốn làm Ngô Hạo chán ghét mình, sau khi mọi người tiếp tục khuyên bảo, cô ta quay đầu nói với anh trai mình, không biết là đã nói gì, nhưng sau đó anh trai cô ta liền chỉ chỉ tay về Tần Chỉ Ái, nói: "Vậy cô nói lời xin lỗi đi, nói xong thì bỏ qua việc này."
Tần Chỉ Ái còn chưa mở miệng, thì Hứa Ôn ở trong *** Ngô Hạo, giãy giụa, vô cùng tức giận nhìn về phía Tương Tiêm Tiêm: "Cô đừng có quá phận, Tương Tiêm Tiêm, tôi nói cho cô biết, đây là chuyện của cô với tôi, cô đừng có mà kéo Tiểu. . . . . ."
Hứa Ôn còn chưa nói hết tên “Tiểu Ái” của Tần Chỉ Ái, thì bỗng nhiên có cánh tay cầm lấy cổ tay của Tần Chỉ Ái, khẽ dùng sức kéo cô đến trước mặt Tương Tiêm Tiêm, rồi sau đó một ly R*ợ*u được nhét mạnh vào trong tay Tần Chỉ Ái.
Tần Chỉ Ái bị hành động như vậy, làm cho sửng sốt, một lát sau, mới quay đầu, nhìn về phía người mới nắm lấy cổ tay mình.
Là người từ khi cô đi vào ghế lô cho đến bây giờ, chưa nói quá một câu, cũng không nâng lên mí mắt một lần, chỉ lo *** - - Cố Dư Sinh.Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Trong miệng hắn đang ngậm một ***, dáng vẻ như không thấy cô đang nhìn hắn, hắn quay người nhìn sang chai R*ợ*u đế ở một bên, mở ra, rót vào trong ly R*ợ*u hắn vừa nhét vào trong tay Tần Chỉ Ái. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc