Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh - Chương 06

Tác giả: Trần Ai

Về chuyện tương lai, anh luôn có những sắp xếp chu đáo;
Tuy nhiên các tình tiết đều bị hiện thực làm thay đổi.
Mùa xuân kế hoạch của anh có dư vị của cổ tích, nhưng chẳng bao giờ thấy nó đến.
Anh giăng lưới kiếm tìm hạnh phúc nhưng chẳng thu lại được gì.
Anh chẳng bao giờ hiểu được, có một vạn cái tương lai hạnh phúc cũng không bằng một hiện tại ấm áp.
Anh chẳng bao giờ hiểu được, mỗi hiện tại chân thực đều từng là tương lai trong ảo tưởng của anh.
Tết năm ấy, Giang Nguyệt một mình đón tết ở Khang Châu.
Ngày ba mươi tháng Chạp, Giang Quân và Du Tân Nhụy đi ngang qua Khang Châu, muốn bảo cô đến Khúc Thành đón giao thừa.
Lúc xe vẫn đang lăn bánh trên đường, Giang Quân gọi điện cho cô, nói rằng khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ đến hồ Hương Mật. Giang Nguyệt cúp điện thoại, ngồi ngây ra hồi lâu rồi chạy ra ngoài cửa, ra đến ngoài mới phát hiện trời đang mưa, đành phải quay lại lấy ô.
Cô bật ô, hối hả chạy ra cổng khu đô thị. Vẫn chưa đến hoàng hôn mà trời đã sâm sẩm tối, trên các ngả đường trong khu đô thị chẳng thấy một bóng người. Giang Nguyệt cứ đi mãi, đi mãi, đột nhiên cảm thấy buồn vô hạn, con đường dẫn cô tới với anh cứ mãi âm u và ảm đạm như thế này.
Cuối cùng cũng đến nơi, nhưng anh vẫn chưa đến, Giang Nguyệt nhìn đồng hồ, còn hơn hai mươi phút nữa. Cô cầm ô đứng đợi anh, liên tục ngẩng đầu nhìn con đường phía xa. Ngẩng đầu lên nhìn một lát rồi lại cúi đầu nhìn những bong bóng mưa dưới mặt đường. Giang Nguyệt chợt nhớ đến một bài hát cô đã nghe từ rất lâu rồi: “Tôi đang đợi người tôi yêu thương nhất, trong một buổi chiều cô quạnh, không bóng người...”.
Cô là một người rất ghét phải chờ đợi người khác, tuy nhiên cô lại cam tâm tình nguyện dùng cả cuộc đời để chờ đợi người đàn ông này.
Chiếc xe đến nơi, dừng ở bên đường. Lúc xe mở cửa, Giang Nguyệt nhìn thấy Giang Quân bước xuống, cùng xuống xe còn có cả Du Tân Nhụy và một thanh niên trẻ. Ba người mỉm cười đi về phía cô.
Du Tân Nhụy kéo tay chàng trai hai tư, hai lăm tuổi kia, giới thiệu với cô: “Đây là em trai cô, Tân Quả”, nói rồi quay sang Giang Quân, mỉm cười hỏi: “Nguyệt Nguyệt nên gọi Tân Quả là gì anh nhỉ?”
Giang Quân nói: “Gọi tên đi, hai đứa nó cũng xấp xỉ tuổi nhau!”
Du Tân Quả năm ngoái đã tốt nghiệp thạc sĩ, vẫn chưa tìm được việc nên đã vào công ty vận chuyển Hằng Châu làm việc. Giang Nguyệt lần đầu tiên gặp anh ta, nhưng nghe nói Giang Quân rất trọng dụng anh ta từ lâu rồi.
Giang Nguyệt mỉm cười, cúi xuống nhìn đôi dép nhung dưới chân, những bông hoa trên đôi dép đã bị mưa làm cho ướt hết, những vết bùn đất bẩn lấm tấm trên đôi dép, trông như là bị mốc.
Du Tân Nhụy cười nói: “Chúng ta cùng đến Khúc Thành đi!”
Giang Nguyệt cười cười rồi lắc đầu: “Không ạ!”
Du Tân Quả cũng nói: “Bọn anh có nhà ở trong núi, có thể đi săn, càng đông người càng vui, dù gì cũng vui hơn em ở đây một mình!”
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong tay Giang Nguyệt đột nhiên đổ chuông, là Lục Sa gọi đến. Giang Nguyệt nghe máy, chỉ nói ngắn gọn: “Tí em gọi cho anh sau nhé!”, rồi cúp máy luôn.
Mắt Du Tân Nhụy như sáng lên: “Nguyệt Nguyệt có bạn trai rồi à? Chẳng trách không chịu ở với đám ông bà già chúng ta!” Rõ ràng cô ta đang nói với Giang Nguyệt nhưng mắt lại nhìn sang Giang Quân.
Giang Nguyệt cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn anh. Anh chỉ khẽ mỉm cười, nói: “Tùy cháu, không đi thì thôi. Vừa mới khỏi ốm, người gầy đi nhiều, tranh thủ nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng đi!”
Mưa càng lúc càng to, bọn họ không dám ở lại lâu, chỉ nói dăm ba câu rồi khởi hành luôn.
Giang Nguyệt tay cầm ô, chậm rãi đi bộ về. Những giọt mưa rất to rơi lộp bộp xuống ô, nghe tiếng mưa cứ như thể có tuyết rơi vậy. Trong tiếng mưa ào ạt, trong đầu của cô chỉ có hình ảnh của anh. Anh mặc một chiếc áo Jacket màu đen, tay *** túi quần, mỗi khi anh nhìn cô đều khiến cô nảy sinh ảo giác.
Một người đàn ông tốt như vậy đã có vợ rồi, chẳng bao lâu nữa anh sẽ có con của mình. Bên anh đã có thêm rất nhiều người, cô đã không còn quan trọng nữa, trong cuộc đời anh dần dần đã chẳng còn vị trí cho cô nữa. Thứ cảm giác này thật khó chịu! Nhưng nó cũng khiến cho cô hiểu ra, trên đời này có nhiều thứ cho dù bạn có muốn cũng không thể có được.
Cô không thể tiếp tục cố chấp như thế nữa.
Hết tết âm lịch chẳng bao lâu thì Lục Sa quay lại trường. Vừa cất hành lý là anh đi tìm Giang Nguyệt ngay.
Ấn chuông cửa, anh nghe thấy giọng nói lảnh lót của cô vang lên: “Đến đây!”
Mở cửa ra, Lục Sa vòng tay ôm bổng Giang Nguyệt lên, vùi mặt vào *** cô, lúc này trái tim anh mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai chân Giang Nguyệt lơ lửng trên không, cô liền co cẳng đá anh: “Này, mau thả em xuống!”
Lục Sa cười hi hi: “Em nhẹ thế, chỉ một tay anh đã nhấc bổng được em lên rồi!”
Lục Sa đi khắp căn hộ xem từng phòng, miệng than thở: “Em ở một mình trong căn nhà thế này, cuộc đời thật là bất công!”
“Anh xem đủ chưa hả? Đến thật đúng lúc, chơi với em trò này đi, em chơi một mình chán quá!” Giang Nguyệt đột nhiên tỏ ra vui vẻ.
Suốt cả buổi chiều hôm ấy hai người chơi cờ tỉ phú, chẳng ai làm ai phá sản được, kéo dài mãi đến lúc cả hai cùng đói mờ mắt mới chịu đứng dậy đi nấu cơm ăn.
“Anh có để bụng không nếu em cho anh ăn cơm với đồ ăn thừa?” Giang Nguyệt hỏi.
“Chỉ cần là đồ ăn em làm, anh ăn gì cũng được!” Lục Sa vui vẻ đi theo vào nhà bếp, nhìn Giang Nguyệt lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra, đặt vào lò vi sóng hâm lại.
Giang Nguyệt xới cơm vào hai cái đĩa, một bên nhiều, một bên ít, sau đó gắp thức ăn đặt lên đĩa.
“Món cơm đặc biệt của nhà họ Giang, trên đời chỉ có một mà thôi!” Cô đặt suất cơm đến trước mặt Lục Sa.
“Mấy ngày nay em đều ăn cái này ư?” Lục Sa nhướn mày nhìn đĩa thức ăn.
“Ừ, em nấu nướng cũng không tồi đâu, chỉ có điều lúc nào cũng phải nấu nướng thì phiền phức lắm, thế nên một lần làm nhiều một chút, khi nào cần ăn thì hâm nóng là xong!” Giang Nguyệt đáp.
Lục Sa ăn cơm mà chẳng cảm nhận được mùi vị. Nhìn cô bình thản ăn, anh ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng không nén được liền hỏi:
“Giang Nguyệt, nhà em chỉ có mình em à? Bố mẹ em đâu? Em không có anh chị em sao?”
“૮ɦếƭ cả rồi!”
Lục Sa há hốc miệng, hồi lâu chẳng nói ra lời. Lúc lâu sau anh mới hỏi: “Thế em... em sống thế nào?”
“Thì sống thế này đấy thôi!” Cô thu dọn bát đũa, mở tủ lạnh, thò đầu vào nhìn rồi quay lại hỏi anh: “Anh uống gì? Nước cam nhé? R*ợ*u vang trắng? Thôi bỏ đi, anh uống bia nhé!” Giang Nguyệt ném cho Lục Sa một lon bia.
“Thế em cũng không có họ hàng thân thích gì sao?” Lục Sa vẫn còn đang tò mò thân thế của cô. Trước đây anh cũng từng nghĩ đến nhưng không ngờ khi câu đó được giải lại khiến cho anh chấn động thế này.
“Em có một người chú!” Lần này Giang Nguyệt ngập ngừng vài giây rồi mới nói ra đáp án.
Lục Sa nghẹn họng, không biết còn nên hỏi điều gì nữa, đành cúi đầu yên lặng uống bia. Các gai vị giác mách bảo anh rằng, lon bia này đắng hơn nhiều, thật kì lạ!
Giang Nguyệt liếc đồng hồ trên máy tính rồi nói: “Ối, muộn thế này rồi cơ à, anh cũng nên về đi, nếu không cửa Tây đóng rồi là lại phải đi đường vòng đấy.
Lục Sa P0'p méo lon bia trên tay, cười bảo: “Em có thể cho anh ở lại mà!”
“Đừng vớ vẩn!” Giang Nguyệt đẩy anh ra ngoài: “Mau về đi, lần sau em lại mời anh đến!”
Về sau đúng là Lục Sa có đến thêm nhiều lần nữa, lần nào cũng như lần nào, cứ đến chín giờ tối là Giang Nguyệt liền hối thúc anh về. Chỉ có một đêm là anh được cho phép ở lại qua đêm. Chỉ một đêm duy nhất, bởi vì ngày hôm sau anh phải ra nước ngoài.
Chuyện ra nước ngoài, Lục Sa đã có quyết định từ lâu. Học thạc sĩ năm thứ hai, anh liền nộp hồ sơ lên viện nghiên cứu. Đến tháng Ba, thư mời của giáo viên hướng dẫn nước ngoài và thông báo nhập học lần lượt gửi về. Sau đó danh sách học bổng toàn phần được công bố, Lục Sa cũng có tên trong danh sách. Mọi thủ tục đều được hoàn tất một cách thuận lợi. Lục Sa sẽ học ở trường Los Angeles, thuộc trường đại học Califorlia, cũng được coi là một đại học danh tiếng, hơn nữa lại có học bổng nên anh có thể yên tâm học hành. Anh muốn bốn, năm năm sau sẽ lấy bằng tiến sĩ, sau đó về nước làm việc, “áo gấm về quê”. Đây là một viễn cảnh tươi đẹp mà một chàng trai hai mươi ba tuổi vẽ ra cho mình.
Con đường Lục Sa sắp đi chẳng cần phải nói cũng biết là một con đường rộng mở, tương lai tươi sáng đang chờ đón anh. Chỉ có điều anh không ngờ mình sẽ gặp một cô gái như Giang Nguyệt, hơn nữa càng không ngờ lại say đắm cô đến vậy. Khi danh sách học bổng được công bố, anh bắt đầu vật nài, cổ vũ Giang Nguyệt nộp hồ sơ xin đi học thạc sĩ ở nước ngoài. Lục Sa đã vẽ ra một viễn cảnh rất đẹp, đợi Giang Nguyệt qua bến đó, hai người sẽ cùng học, sẽ thuê một căn hộ ở chung, mua một chiếc xe cũ, anh sẽ chở cô đi học mỗi ngày. Anh vô cùng háo hức mong chờ cuộc sống du học sinh sắp tới, nỗi buồn phải chia tay Giang Nguyệt cũng không thể làm nhòa đi sự háo hức này.
Ngày 22 tháng 8 năm 2002, Lục Sa đeo một cái ba lô to trên vai, tay xách một cái va li to từ quê nhà lên Khang Châu. Anh vốn có thể đi từ sân bay của thủ đô Bắc Kinh, nhưng cuối cùng lại mua vé máy bay xuất phát từ Thượng Hải. Trước khi đi Thượng Hải, anh đã vòng qua Khang Châu. Ra khỏi nhà ga, anh bắt xe đi thẳng đến nơi ở của Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt nhìn thấy đống hành lí của Lục Sa phì cười nói: “Anh đang đi tị nạn đấy à? Hay là cõng ba lô *** đi để cho nổ tung nước Mỹ hả?”
Lục Sa đặt cái ba lô to đùng ở sau lưng xuống, xoay xoay hai cánh tay đã mỏi nhừ, liếc Giang Nguyệt cười: “Em đừng có cười anh, đợi đến lượt em em mới biết chuyện này rất là phiền phức đấy.”
Giang Nguyệt nhìn cái ba lô đã biến dạng, đành phải ngồi xuống, kéo khóa ra, thở dài nói: “Để em sửa soạn lại cho anh, nếu không chưa đến lúc mang đi đã nổ tung rồi!”
Nhìn đống đồ đạc ngồn ngộn trên sàn, Giang Nguyệt cứ lắc đầu thở dài. Trừ đám đồ dùng cá nhân ra, trong ba lô còn có cả chăn ga, vỏ gối, chảo, cốc giữ nhiệt, thuốc nhỏ mắt, dầu gió...thôi thì đủ thứ.
Giang Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh chắc chắn phải mang cả những thứ này chứ?”
Lục Sa gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi, đây đều là những thứ anh đã chuẩn bị theo sự chỉ dẫn của sổ tay hàng không bản mới nhất, anh đã bỏ đi nhiều thứ lắm rồi đấy!”
Giang Nguyệt đành phải thu từng món đồ lại.
Luc Sa nhìn Giang Nguyệt thu dọn rồi tấm tắc: “Sao những thứ này qua tay em lại trở nên gọn gàng thế nhỉ?”
“Ha, còn phải nói! Không biết em đã sửa soạn hành lí bao nhiêu lần rồi!” Hồi nhỏ lúc Giang Quân đi công tác, cô thích nhất là lục tung cái va li của anh ra xem anh mang theo những thứ gì. Về sau lớn rồi, mỗi lần Giang Quân chuẩn bị đi công tác là cô lại kiểm tra xem nơi anh đến thời tiết như thế nào để chuẩn bị đồ dùng, quần áo thích hợp cho anh, Hành lí cô sửa soạn rất đầy đủ, chu đáo, Giang Quân thậm chí còn chẳng cần xác nhận, cứ thế xách đồ là đi thôi.
Sau khi sửa soạn ba lô xong, cô lại sửa soạn lại va li cho anh một lượt, làm xong việc, cô vỗ vỗ tay, đứng dậy bảo: “Đã xong! Nói đi, bữa cuối cùng ở quê nhà, Lục đại hiệp thích ăn món gì để em làm ạ?”
Luc Sa sải bước đến vỗ vai cô: “Đơn giản thôi, đơn giản thôi!”, nói rồi liền tuôn một tràng đủ các món ăn. Cuối cùng hai người chọn một nhà hàng đồ ăn Giang Nam ở gần đấy, vừa ăn vừa cười nói, còn uống hết ba chai bia, xong xuôi mới quay về.
Đã gần chín giờ tối, Lục Sa lì lợm nói: “Tối nay em có thể thu nạp anh không? Kí túc xá của trường anh đã trả rồi, giờ bảo anh đến chen chúc với đám bạn e cũng muộn rồi! Nếu không em đuổi anh ra khách sạn ngủ vậy? He, chắc là em không nhẫn tâm như vậy chứ?”
Giang Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế cũng được, anh có thể ngủ trên ghế sofa trong phòng sách. Không vấn đề gì chứ?”
Lục Sa toét miệng cười: “Đương nhiên, đương nhiên!”
Giang Nguyệt trải giường xong liền lấy gối và chăn mỏng từ trong tủ ra đưa cho Luc Sa, cười nói: “Toàn mới đấy, không đến mức phải để anh chịu thiệt đâu!”
Lục Sa gật đầu lia lịa: “Tốt lắm, anh rất hài lòng!” Sau đó chỉ tay vào cánh cửa sau lưng, nói: “Nhưng mà Giang Nguyệt này, cái phòng to ấy để làm gì thế? Em không ở cũng không để cho khách ngủ, cứ khóa suốt, không phải em giấu cái gì trong đó đấy chứ? Ma cà rồng ư?”
Đúng thế... hài, nói chung là không liên quan đến anh, đừng lắm chuyện nữa! Mau đi tắm đi, ngày mai phải bay sớm rồi, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, ăn đủ đấy!”
Nói rồi Giang Nguyệt liền đi tắm. Đợi cô từ trong nhà vệ sinh đi ra, Lục Sa đã đánh răng rửa mặt xong và lên ghế sofa nằm rồi. Anh nhìn thấy tay Giang Nguyệt ấn chặt cái khăn trên đầu, những lọn tóc ướt đẫm nhỏ nước xuống *** và lưng cô. Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình che mất cái quần sooc, khiến người khác nhầm tưởng cô chẳng mặc quần, để lộ đôi chân nuột nà, trắng ngần.
Lục Sa cảm thấy khát nước vô cùng. Anh khẽ ngồi dậy, đuổi theo “nguồn nước” của anh.
Giang Nguyệt vào phòng mình, ngồi xuống mép giường lau tóc. Mái tóc dày và đen như mun xòa hết xuống trước mặt, cái máy sấy tóc kêu ro ro. Lúc Lục Sa đi vào phòng cô, cô gần như không nghe tiếng. Cô chỉ cảm thấy có một đôi bàn tay từ phía sau luồn vào tóc cô, Giang Nguyệt giật mình, suýt đánh rơi máy sấy tóc.
“Là anh mà!” Lục Sa ấn vai cô xuống, đón lấy cái máy sấy từ tay cô, dịu giọng nói: “Để anh sấy tóc giúp em nhé!”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, hất tóc trước mặt ra đằng sau, Lục Sa thấy cô đồng ý liền mau mắn ngồi ra sau lưng cô, nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cô.
Lúc đầu mọi thứ đều rất bình thường, nhưng dần dần Giang Nguyệt cảm thấy hơi thở phía sau lưng ngày càng ghé lại gần. Cuối cùng cả người Luc Sa áp sát vào lưng cô, anh vòng tay ôm lấy cô. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào gáy cô, chiếc máy sấy nằm bên giường vẫn kêu ro ro.
Giang Nguyệt khẽ nhúc nhích người, định thoát ra khỏi vòng tay ấy, nào ngờ kết quả lại ngược lại. Cô nhanh chóng cảm nhận được một “vật cứng” đang chọc vào người cô. Lục Sa đã đặt cô xuống giường, khẽ kéo chiếc áo sơ mi rộng của cô lên, giọng nói như nghẹn đi, như van xin cô: “Cho anh nhìn một cái, chỉ nhìn thôi có được không?”
Giang Nguyệt đâu khải không biết đây là một câu nói lừa gạt người khác? Nhưng cô ngầm cho phép. Bởi vì lúc này cô cũng biết chuyện giữa nam và nữ rốt cuộc như thế nào.
Cô nằm ngửa, *** trước mặt anh. Khi nụ hôn nóng bỏng của chàng trai trẻ đặt lên môi cô, cô khẽ nhắm mắt lại. Khi anh quỳ *** cô, thận trọng tìm cách đi vào, cô kiên nhẫn chờ đợi. Cảm giác đau đớn ập đến, sắc nhọn và nặng nề. Cô cắn chặt môi, để mình toàn tâm toàn ý cảm nhận. Cơn đau lùi dần, *** dâng lên. Cơ thể cô dập dềnh lên xuống, giống như hồi còn nhỏ ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, dập dềnh trên sóng nước. Sau đó cơ thể cô như run rẩy dữ dội, chỉ một lát sau, mọi thứ lại trở lại bình thường.
Lục Sa thở dốc nằm đè lên người cô, mặt mày thỏa mãn hỏi: “Anh có làm em đau không?”
“Có!” Giang Nguyệt khẽ đẩy anh ra, cộc lốc nói: “Nặng quá!”
Lục Sa xoay người nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng *** *** cô. Một lúc sau, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Để anh hành em thêm một lần nữa có được không?”
Thanh niên luôn không biết mệt mỏi như vậy đấy. Lúc anh đi vào, cảm giác căng đau, khi anh đi ra, cảm giác trống trải, cô hoang mang giữa hai đầu, cô nghe thấy *** rỉ khe khẽ của mình. Hóa ra chuyện nam nữ chính là một sự tranh đoạt và cho đi như vậy đấy.
Suốt cả quá trình Giang Nguyệt đều không mở mắt. Laurence từng nói: “Mọi hành vi *** đều xuất phát từ bộ não”, vậy lúc ấy cô đang nghĩ đến cái gì?
Đêm càng lúc càng khuya, cuối cùng Lục Sa cũng chịu dừng lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Giang Nguyệt không thể nào ngủ được, cô cũng rất mệt, nhưng tiếng trái tim cô đang vang vọng khắp cơ thể, giống như một đội nhạc vô hình đang khó nhọc diễn tấu.
Sáng sớm, điện thoải của Lục Sa đổ chuông, anh vùi mặt vào gáy Giang Nguyệt. Lúc này, tất cả cảm giác lưu luyến mới bùng lên.
Khi tiếng chuông báo thức cứ réo rắt liên tục, Lục Sa đành phải bò dậy. Đánh răng rửa mặt xong anh lại đến bên giường của Giang Nguyệt, hôn lên môi cô nồng nàn, nói: “Em đừng dậy, ngủ thêm một lát đi, không cần tiễn anh đâu, đợi điện thoại của anh nhé!”
Giang Nguyệt đau nhức toàn thân, gật đầu nghe lời, nói: “Tạm biệt Lục Sa!”
Tiếng bánh xe va li xa dần, Lục Sa đi rồi. Ba phút sau, Giang Nguyệt nhận được tin nhắn của anh: “Nguyệt à, cảm ơn em. Anh yêu em!”
Anh muốn cảm ơn cái gì?
Giang Nguyệt ngây ra nhìn vết máu đỏ sậm trên ga giường, trong lòng cô buồn vô hạn. Cô nhớ lại cái mùa hè năm trước, cái đêm ở bên bờ biển ấy, cuộc hoan lạc bị cắt ngang ấy… Kể từ đó về sau, trong mỗi lần hoan lạc, cô đều nhớ đến cái lần chưa hoàn thành ấy.
Giang Nguyệt ngồi dậy khỏi giường, kéo ga trải giường xuống, nhặt quần áo dưới đất lên, ném hết vào trong máy giặt.
Cô đứng trước gương trong bộ dạng không ***, ngắm nhìn cơ thể mình bằng ánh mắt sắc bén nhất. Qua một đêm, cô đã có gì thay đổi? Trên *** có hai vết hôn, bên trái, bên phải, mỗi bên một vết, đôi mắt thâm quầng, các cơ đau nhức. Ừm phải rồi, đương nhiên còn thiếu mất một thứ, ngoài ra thì chẳng còn gì khác biệt nữa.
Kì thực vẫn còn một thứ khác nữa. Cô không thể nhận ra sự trưởng thành nhàn nhạt trong đôi mắt mình, trên khóe môi còn hiện lên nụ cười mỉa mai. Giờ thì cô đã có trải nghiệm thực sự về chuyện nam nữ, cơ thể cô đã thoát xác trở thành một người đàn bà, cô đã tiến một bậc, có lẽ bây giờ cô đã đến gần người ấy hơn một chút rồi. Ít nhất lần sau đứng trước mặt anh, cô có thể hoàn toàn tự tin. Giang Nguyệt cảm thấy mình luôn là người đuổi theo, nhưng vẫn chưa đuổi kịp anh, bởi vì Giang Quân không hề có ý đợi cô, anh đi rất vội vã, vội vã như thể muốn thoát thân vậy.
Mở vòi nước ra, Giang Nguyệt vặn ở mức mạnh nhất. Dòng nước đập vào người cô, cuốn sạch mọi vết nhơ, tất cả những cuồng dại và nồng nàn mà Lục Sa để lại trên người cô đêm qua cũng bị dòng nước gột sạch. Chẳng nhẽ sinh mạng cũng bắt nguồn từ “thứ” trơn tuồn tuột này? Giang Nguyệt thực sự khó mà tin được.
Bốn ngày trước, cũng là ngày “sinh nhật” của cô, mới sáng ra cô đã nhận được một món quà gửi chuyển qua chuyển phát nhanh. Lần này, Giang Quân tặng cô một miếng ngọc. Miếng ngọc hình mặt trăng khuyết màu mỡ dê rât tinh xảo. Kèm theo là một mảnh giấy: “Miếng ngọc thuần khiết, dễ thương, lại trùng với cái tên của cháu, mong nó có thể đuổi tà cho cháu. Tặng cháu hai món đồ chơi, chúc Giang đại tiểu thư vạn tuế!”, Giang Nguyệt đọc lời nhắn của Giang Quân mà bật cười.
Hôm nay cô hai mươi tuổi. Anh cũng dốc hết tâm huyến để chuẩn bị món quà này tặng cô, hi vọng giành lấy một nụ cười của cô. Giang Nguyệt đeo miếng ngọc lên cổ, khi miếng ngọc chạm vào ***, cô bỗng thấy cảm giác hân hoan. Bởi vì thích nên cô đã gọi vào số của anh. Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, nhưng niềm vui lập tức bị dập tắt.
Lúc ấy Giang Quân đang ở bệnh viện, Du Tân Nhụy mới vừa bị sảy thai, phải đưa vào bệnh viện, anh định giấu nhẹn việc này. Nhưng Giang Nguyệt có thể nghe thấy tiếng khóc xé gan xé ruột của Du Tân Nhụy, cô truy hỏi, cuối cùng Giang Quân đành phải nói cho cô biết.
Giang Nguyệt hồi lâu sau mới lên tiếng: “Chú buồn lắm à?”
“Ừ. Chú vốn không định có con, nhưng nó lại đến. Khi chú đã quyết tâm chấp nhận nó, nó lại bỏ chú mà đi. Đấy chẳng phải ông trời trêu đùa con người thì là gì?”
Trái tim Giang Nguyệt như thắt lại khi nghe giọng nói nghẹn ngào của anh. Cô nói: “Chú à, chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, đựng nghĩ ngợi nhiều, hai người sẽ sớm có đứa khác thôi mà!” Thật không ngờ cô còn có thể nói ra những lời lẽ như vậy để an ủi anh.
Anh nói: “Không, không cần nữa, chú không cần. Nguyệt Nguyệt, chẳng phải chú đã có cháu rồi hay sao?”
Cô vội nói: “Đúng, chú vẫn còn có cháu!”
Anh nói: “Cháu là đứa bé chú yêu thương nhất!”
Giang Nguyệt im lặng, anh vẫn coi cô là một đứa bé. Giang Nguyệt cất món quà đi, cô nên an phận, không nên có mộng tưởng hão huyền, làm người đừng nên tham lam.
Vật vã qua được một ngày, ngày hôm sau não bộ của Giang Nguyệt mới nhận được toàn bộ thông tin qua điện thoại!
Anh ấy có con rồi! Cái tin này chẳng khác gì sấm đánh ngang tai. Vợ của anh đã có thai đứa con của anh, đây cũng là chuyện thường tình. Giang Nguyệt đương nhiên biết bọn học sẽ có con, cô không chỉ một lần nghĩ đến chuyện này. Nhưng khi chuyện ấy thành sự thật, khi nó hiển hiện ra trước mặt cô, sao cô có thể không nghĩ gì?
Giờ cô lại biết, hóa ra đứa bé xuất hiện như thế này.
Tắm rửa xong, Giang Nguyệt thay quần áo ra ngoài. Trên đường đi có qua hiệu thuốc, cô ngẫm nghĩ rồi tiếp tục đi, tìm một hiệu thuốc ở xa hơn. Cô bước vào, giả bộ như chẳng có chuyện gì, hỏi người bán thuốc bán cho cô thuốc *** khẩn cấp. Sau đó cô qua cửa hàng bán tạp phẩm bên cạnh mua một chai nước. Mở chai nước ra, uống ực viên thuốc vào bụng, cô không thể không đề phòng nguy hiểm có thể xảy ra. Sau một đêm buông thả và mất ngủ, Giang Nguyệt lang thang trên con đường vào sáng mùa hạ, ánh mặt trời chói gắt khiến đầu óc cô quay cuồng.
Về đến nhà, Giang Nguyệt kéo hết các rèm cửa lại, căn phòng bỗng chốc tối sầm. Máy điện thoại trên bàn trang điểm chớp chớp đèn báo, có một tin nhắn, là của Lục Sa gửi đến: “Chuẩn bị cất cánh, nhưng anh đã bắt đầu nhớ em rồi!”
Giang Nguyệt đọc xong liền tắt máy, nằm lên chiếc giường vừa mới thay ga. Có lẽ chuyện đêm qua vẫn để lại chút tàn dư trong cô chăng? Giang Nguyệt có rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này cô chẳng có sức để nghĩ ngợi nhiều.
Có lẽ đợi ngủ dậy, cô sẽ phát hiện mọi việc chỉ là một cơn ác mộng. Cô sẽ quay lại buổi tang lễ năm cô bẩy tuổi, cô độc giữa đám đông xa lạ, chẳng ai chú ý đến cô, càng chẳng ai muốn đưa cô đi.
Hết nghỉ hè, Giang Nguyệt lên năm thứ ba. Các môn chuyên ngành nhiều hơn trước, Giang Nguyệt cũng dần dần cảm thấy vất vả. Mặc dù mỗi học kì cô đều đạt được thành tích tốt, nhưng ai chẳng biết việc học đại học, cuối kì thi được kết quả cao với chuyện hàng ngày chăm chỉ học hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Mỗi lần cứ đến trước kì thi là lại mất mấy ngày trời, nghiền đủ các đề thi của những năm trước, học thuộc lòng đủ thứ trọng tâm kiến thức, lại cộng thêm với những kĩ năng thi được gọt rũa sau nhiều năm, giành được một điểm số cao cũng chẳng phải chuyện lạ thường. Giang Nguyệt cảm thấy đau đầu với những con số của môn kinh tế. Cô biết giờ có chăm chỉ cũng đã muộn rồi, cho dù có học bù cả hai năm cũng vô ích, bởi vì cô bây giờ hoàn toàn mất đi hứng thú với những thứ này.
Đến năm thứ ba, vấn đề tốt nghiệp đột nhiên nảy ra, đặc biệt là trong các trường đại học trọng điểm của thành phố, đám thanh niên đều sớm nghĩ đến kế hoạch cho tương lai. Lớp Giang Nguyệt cũng có một số người nghĩ đến chuyện học thạc sĩ, cũng có người muốn ra nước ngoài học, vô số người muốn học thêm những cái bằng khác … Ai ai cũng nỗ lực phấn đấu.
Ở trong một môi trường như thế, Giang Nguyệt không thể không cân nhắc đến vấn đề sau khi tốt nghiệp của mình. Cô từng nghĩ, với tình trạng của cô hiện nay, muốn học thạc sĩ của một trường danh tiếng trong nước chẳng phải chuyện dễ dàng. Vậy thì tốt nghiệp xong đi làm, về Hằng Châu, cô sẽ trụ được chứ? Cô không tin tưởng vào bản thân. Nhưng nếu đi nơi khác, liệu Giang Quân có đồng ý? Liệu anh ấy có thất vọng? Cô lại lo lắng. Lục Sa cứ khuyên cô ra nước ngoài du học, cô cũng cảm thấy đây là con đường tốt nhất cho cô. Kết quả học tập của cô có thể đổi lấy cho cô một xuất phát điểm không tồi, cho dù có phải trả tiền học phí, cô cũng chẳng cần phải lo lắng. Nếu có thể xin học được ở một trường có tiếng, vậy thì chắc chắn Giang Quân cũng rất mừng.
Sau khi có quyết định, Giang Nguyệt bắt đầu xem tài liệu Toefl, ôm sách học thuộc lòng bảng từ đơn Gre. Tâm trạng của cô dần lắng xuống trong khi ôn tập cho thi cử.
Lục Sa cách cô cả một Thái Binh Dương, chênh lệch mười sáu tiếng đồng hồ, bên cô là ban ngày thì bên anh vẫn là ban đêm. Hai người thường liên lạc với nhau qua email, cũng có qua MSN, thỉnh thoảng buổi sáng hoặc tối cũng có nhận được điện thoại của anh.
Lục Sa kêu ca với cô rằng bài vở quá nhiều, lúc mới đến nghe giảng còn khó khăn, chuẩn bị một cái báo cáo mà phải thức mất mấy đêm liền, viết báo cáo xong còn phải nhờ người sửa hộ. Đương nhiên anh cũng nói rằng nhớ cô. Anh nói anh yêu cô, rất nhớ cô, có một lần mơ thấy cô, kết quả là đêm ấy đã phải “vẽ bản đồ”. Lúc ấy Giang Nguyệt còn chưa hiểu thế nào là vẽ bản đồ liền ngốc nghếch hỏi lại. Đợi đến khi biết được hàm ý thật sự của nó rồi mới đỏ mặt tía tai, vô cùng bối rối. Giang Nguyệt không biết liệu có phải đàn ông sau khi có quan hệ thân mật với phụ nữ đều trở nên tùy tiện hơn không? Bởi vì hai người từng nhìn thấy nhau trong tình trạng *** nên mọi thứ trở nên chẳng còn gì phải kiêng kị?
Về những chuyện đó, Giang Nguyệt chỉ biết khuyên nhủ anh chớ nóng lòng, từ từ sẽ thích nghi với môi trường và ngôn ngữ. Còn về những vấn đề khác, Giang Nguyệt không có ý kiến gì. Lục Sa nói rằng yêu cô, cô không thể nói ra được rằng cô cũng vậy. Nhưng Lục Sa nói rằng anh nhớ cô, cô cũng có thể nói ra rằng em cũng thế. Nhưng cô phát hiện ra rằng cô không hề nhớ anh đến mức không thể kìm nén được.
Giang Nguyệt đương nhiên có nhớ đến Lục Sa. Lúc một mình đi ra khỏi phòng tự học, những cơn gió đêm lành lạnh, tiếng côn trùng râm ran, mua thu tiêu điều đã đến rồi, cô cũng bắt đầu cảm thấy cô độc. Lúc một mình đi đến nhà ăn, trong cái nhà ăn rộng mênh ௱o^ЛƓ, đâu đâu cũng thấy những cặp tình nhân tay trong tay, cô cũng cảm thấy cô độc. Khi có một mình xách hai chai nước, từ chỗ bán nước về kí túc, đôi tay đau nhức nhắc nhở cô rằng, khi có anh ở bên, cô có thể tận hưởng cảm giác được chăm sóc đến mức nào. Nhưng đó chỉ là những ý nghĩ vụt qua, chớp mắt đã tan biến. Lục Sa ở cách cô quá xa, sức mạnh của anh không thể chống đỡ cho cô, thậm chí ngay cả muốn chạm đến cũng không thể chạm nổi.
Mỗi lần Giang Nguyệt đọc mail hoặc nói chuyện với anh xong, cô đều cảm thấy áy náy, áy náy bởi mình không thể đáp lại những nhiệt tình của anh. Lục Sa càng nói yêu cô, cô càng cảm thấy nặng nề. Giang Nguyệt chẳng muốn làm anh tổn thương, nhưng cô lại đang ép buộc mình phải yêu anh. Cô bắt đầu tự kiểm điểm sự tùy tiện của mình một năm nay, cô tự trách bản thân quá nông nổi, để đến nỗi phải lâm vào cảnh này.
Giang Nguyệt thầm mong Lục Sa sẽ có bạn gái ở bên Mĩ, sau đó sẽ yêu cô ấy điên cuồng, hoặc tìm được một người yêu nào đó trong số những du học sinh ở đó. Cho dù thế nào, như vậy cô cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn.
Có một lần trên MSN, Lục Sa từng nhắc đến có một cô sinh viên Trung Quốc học cùng anh môn thống kê chuyên ngành đang có ý với anh, thường xuyên mang tương ớt của Trung Quốc sang cho anh. Giang Nguyệt cho rằng cơ hội đã đến, cô bắt đầu thận trọng nói, bảo anh đừng lạnh nhạt với con gái quá, sau đó nói rằng nếu tìm được cô gái nào thích hợp thì đừng bỏ lỡ. Lục Sa hỏi cô có ý gì. Giang Nguyệt liền cười ha ha, nói: "Đang tuổi thanh niên, có kết vài người cũng là chuyện thường."
Lục Sa nói: "Em đang ghen đấy à?"
Giang Nguyệt liền gõ một câu: "Em không muốn làm anh lỡ dở." Cô ngẫm nghĩ, chuyện này nên nói cho sớm thì hơn, thế là ấn phím gửi đi. Lục Sa không đáp lại, một lát sau, nick của anh tối đi. Giang Nguyệt kéo lịch sử cuộc nói chuyện xuống, cô không dám chắc anh có nhận được không, biết đâu mạng bị ngắt nửa chừng.
Sự thật là Lục Sa đã nhận được câu đó. Anh cũng đoán được tiếp theo cô sẽ nói gì. Ngay từ đầu anh đã biết Giang Nguyệt chẳng có tình cảm gì sâu đậm với mình, hoặc giữa hai người vẫn chưa phải là kiểu thích và lôi cuốn lẫn nhau. Anh cứ tự bảo mình, chỉ cần ở bên cô, rồi sẽ có một ngày cô phát hiện, bản thân mình đã dần yêu anh, ít nhất cũng không rời xa anh được.
Đêm trước khi anh đi, anh ℓàм тìин với cô, khi anh phát hiện ra mình là người đàn ông đầu tiên của cô, anh kinh ngạc và vui mừng lắm. Có một hôm anh liếc qua ti vi, HBO đang phát một bộ phim, chuyên gia tình yêu trong phim có nói: phụ nữ sẽ nảy sinh cảm giác dựa dẫm vào người đàn ông có quan hệ T*nh d*c với cô ấy. Anh nghĩ ngay đến Giang Nguyệt, nhớ đến thân hình mềm mại và tuyệt mỹ của cô đêm ấy. Nhưng sau đó anh phát hiện ra sự việc không hề như vậy. Càng những lần nói chuyện về sau, anh càng nhận ra sự lạnh nhạt và đối phó của Giang Nguyệt. Khi nhìn thấy câu nhắn ấy của cô, Lục Sa ngây ra hổi lâu, phải chất vấn cô ra sao đây? Anh lại càng sợ cô nói ra đáp án. Anh tưởng rằng không nghe là sẽ không có chuyện gì, cả hai vẫn có thể như trước đây.
Giang Nguyệt chờ ba ngày liền, suốt ba ngày anh không liên lạc gì với cô. Giang Nguyệt check hòm thư nhưng không thấy có thư đến, lên MSN cũng không thấy anh online, hỏi bạn cùng phòng cũng không có số điện thoại của anh. Sự bất thường ấy khiến Giang Nguyệt chắc chắn Lục Sa đã biết rồi. Nếu đã như vậy rồi thì cứ nói rõ cho xong.
Giang Nguyệt viết cho anh một bức thư, trong thư cô viết: "Lục Sa, anh là một người tốt. Nhưng em không thể yêu anh, em không thể làm hại anh nữa. Em rất xin lỗi, cũng rất lấy làm tiếc!"
Cuối cùng cũng nhận được thông điệp. Lục Sa đọc đi đọc lại sáu lần bức thư ngắn ngủi ấy. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, hắt những cái bóng xuống nền nhà. Lục Sa cả đời đều thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải trắc trở hay vấp váp, nhưng chuyện tình cảm lần này đã để lại một ám ảnh trong lòng anh.
Anh nghĩ hay là thôi, trước mắt còn rất nhiều chuyện cần anh phải dốc sức nỗ lực. Anh đứng trước cửa sổ, rít hết *** lá. Những cơn gió lướt qua, tiếng lá cây xào xạc. Chỉ mong nỗi đau thất tình chỉ như những làn gió lướt qua lá cây, gió đi rồi, lá cây sẽ lại yên tĩnh.
Cấu tạo tâm lý đàn ông và đàn bà khác nhau như vậy đấy. Chuyện tình cảm đối với họ mà nói không phải là tất cả, xây dựng sự nghiệp mới là cám dỗ mãnh liệt đối với họ.
Về sau, không nhận được thư hồi âm của Lục Sa nữa, anh giống như chìm vào một bể cát mênh ௱o^ЛƓ. Trong dòng người đông đúc, cách xa trùng dương, Giang Nguyệt không biết khi nào có thể gặp lại anh. Có thể một người đã mất đi một người bạn như vậy đấy.
Khi năm thứ ba kết thúc, Giang Nguyệt lấy được bằng Toefl và Gre. Gần một năm cặm cụi, khắc khổ học hành để đổi lại niềm hân hoan khi nhìn thấy kết quả.
Sau đó là kiểm tra thông tin trong trường, viết một bản tự thuật cá nhân, điền vào đơn xin. Giang Nguyệt lật tung hồ sơ của 500 trường lớn trên thế giới cũng vẫn chưa quyết định được là học ở trường nào. Quá trình này có hơi giống bắt cô tự chọn nơi đi đày của mình. Châu Âu? Bắc Mỹ hay là châu Úc?
Giang Nguyệt xem bảng danh sách các giáo sư, đột nhiên nhớ ra lần trước cô và Lục Sa cùng làm việc với nhau ở viện nghiên cứu, từng trao đổi thư từ qua lại với giáo sư Madin nổi tiếng của khoa Đông Á trường Harvard, lúc họp có gặp mặt, giáo sự từng bảo cô theo học với ông. Giang Nguyệt chẳng còn ý nào hay hơn, cũng không muốn phải tốn công thuyết phục một giáo sư mà cô không quen. Thế nên cô đã viết thư cho giáo sự Madin, chính thức giới thiệu môi trường, hứng thú nghiên cứu của mình, đồng thời còn gửi kèm bảng điểm Toefl và Gre. Chỉ mấy hôm sau là giáo sư Madin đã gửi thư lại, nói rằng rất hài lòng về cô, hoan nghênh cô đến Harvard học, hơn nữa còn có thể cung cấp học bổng cho cô.
Lúc nhận được thư, Giang Nguyệt hơi có cảm giác mọi chuyện đã được định đoạt. Harvard là trường đại học mơ ước của không biết bao nhiêu người, hơn nữa còn có học bổng. Mặc dù Giang Quân sẵn sàng bỏ tiền học phí cho cô, nhưng giành được học bổng thì càng vinh dự hơn, áo gấm thêu cả hoa thì ai mà không thích? Chỉ có điều chuyên ngành của cô sẽ phải chuyển thành lịch sử kinh tế, hoàn toàn đi lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu của cô. Giang Nguyệt cảm thấy thật nực cười, hồi đầu một mực chọn ngành này tất cả là vì anh, thế mà giờ lại xa anh quá rồi.
Giang Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ tài liệu. Bắt đầu năm học mới, cô tìm hai giáo sư có danh tiếng của khoa nhờ viết giấy giới thiệu. Tề Thành Anh là một trong hai người. Ông hay tin Giang Nguyệt sẽ đến Harvard học liền ngạc nhiên nói: "Chẳng phải Lục Sa đang học ở Los Angeles hay sao? Sao em lại chạy đến Boston thế? Một đứa ở Tây Nam, một đứa ở Đông Bắc, cùng đến Mĩ mà vẫn cách nhau ngàn dặm!"
Giang Nguyệt nghe đến tên Lục Sa chợt thấy hoang mang. Cô gượng cười nói: "Có thể xin học được ở Harvard là cơ hội hiếm có mà thầy!"
Sau Lục Sa, Giang Nguyệt luôn rất thận trọng, cư xử với các nam sinh rất lễ độ, có chừng mực. Nếu đã không thể yêu người ta thì không thể làm hại họ được.
Nửa tháng sau, hai bức thư giới thiệu đều đã nằm trong tay cô. Giang Nguyệt tới bưu điện gửi túi tài liệu to đùng qua đường hàng không. Tiếp theo chỉ phải chờ đợi. Nông dân mùa xuân gieo hạt, mùa thu gặt hái. Những sinh viên xin đi du học như bọn cô cũng chờ đợi mùa thu để được gặt hái.
Khoảng thời gian này đột nhiên trở thành chân không, khoảng thời gian trước đã kết thúc, khoảng thời gian sau còn chưa bắt đầu. Cô hoàn toàn rảnh rang suốt ngày đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, ngày nào cũng đến nhà ăn từ sớm chờ cơm. Lúc ấy cô dường như bị chứng ám ảnh cưỡng chế, suốt ngày nghêu ngao hát đi hát lại một bài hát mới Về hiện tại, về tương lai.
"Về hiện tại anh luôn có những sắp xếp chu đáo, tuy nhiên tình tiết kịch lại luôn bị hiện thực thay đổi…"
Câu hát ấy chất chứa đầy những bất lực bởi sự thật luôn trái với ước nguyện. Giang Nguyệt cảm thấy lời bài hát này là một sự trí tuệ, một bài học mà ai chưa từng hối hận sẽ không bao giờ hiểu được.
Cô không muốn khiến bản thân phải hối hận. Vì vậy, Tết năm ấy cô về Tề Ninh, cô chấp nhận làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, coi như là để báo đáp ân tình của anh.
Hai tuần nghỉ Tết, Giang Nguyệt cố hết sức kiểm soát tầm mắt của mình, không để cho ánh mắt mình dừng lại trên người anh. Cô sắp kín lịch cho bản thân chạy bộ, bơi lội, tập đàn, luyện chữ, ngày nào cũng cười tươi hớn hở, lấy lòng bố mẹ Du Tân Nhụy. Những việc này đều rất khó, nhưng cô rất nỗ lực, mỗi người dường như đều cảm thấy vui vẻ, nhẹ nhõm. Cô cảm thấy công sức của mình cũng xứng đáng.
Đêm giao thừa, cả nhà họ đi ăn cơm tất niên tại một cửa hàng ở hồ Linh Dương. Về đến nhà, Giang Nguyệt biết mình nên ngồi xem ti vi với hai cụ già như thường ngày, hơn nữa ngày hôm ấy có phát chương trình đón Tết, nhưng cuối cùng cô không làm vậy. Xuống xe, Giang Nguyệt mượn cớ là có bạn đang đợi cô trên mạng để chuồn đi. Về phòng mình, Giang Nguyệt nằm bò trên giường, nằm thẳng cẳng bất động, trong đầu chỉ hiện lên cảnh tượng vừa nãy.
Lúc bữa cơm tất niên gần kết thúc, cửa hàng có bắn pháo hoa ở bên bờ hồ. Trong tiếng nổ gián đoạn, Giang Nguyệt chợt nhớ đến một khoảnh khắc khác. Lúc ấy cũng có những tiếng nổ kinh thiên động địa như thế này. Cô không dám ngoảnh đầu sang nhìn anh, không dám xác nhận nội dung trong ánh mắt anh. Cô không dám chắc liệu anh có còn nhớ đến cái đêm pháo hoa năm ấy không, có còn nhớ đến ngọn lửa bùng cháy trong họ đêm hôm ấy không.
Giang Quân nhìn cô, nhưng anh nhìn thấy Giang Nguyệt đang nhíu mày, ánh mắt thẫn thờ nhìn ánh hào quang bên ngoài cửa sổ. Anh không biết thực ra cô vẫn đang nhìn hình ảnh khuôn mặt anh phản chiếu lên cửa kính, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng của pháo hoa.
Cứ nằm sấp như vậy cho đến khi Giang Nguyệt cảm thấy ***g *** tưng tức mới chịu ngồi dậy. Cô lắc lắc đầu, đi vào phòng tắm. Cô tin nước sẽ cuốn đi hết những buồn rầu trong lòng, cho dù chỉ một chút xíu cũng còn tốt hơn bây giờ.
Lúc Giang Quân đi vào phòng cô, cô đang sấy tóc bên cửa sổ. Giang Quân thậm chí không dám nghĩ tại sao mình lại vô thức đi đến trước cửa phòng cô như thế này.
Nhìn thấy cánh cửa chỉ khép hờ, anh đẩy cửa bước vào. Anh vốn chỉ định lặng lẽ nhìn cô một lát xem xem cô có ổn không. Ban nãy lúc xuống xe, cô có vẻ gì đó hoang mang như muốn trốn chạy.
Giang Quân đứng ngây ra ngoài cửa nhìn Giang Nguyệt. Cô cúi đầu, mái tóc dài buông xõa , ánh đèn vàng vọt chiếu lên mái tóc óng ả của cô, khiến cả người cô như đang chìm trong ánh hào quang.
Anh đứng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nén được liền đi về phía cô. Anh ngồi xuống đối diện cô, dịu giọng trách: "Trời lạnh thế này mà đi mở cửa sổ, không sợ ૮ɦếƭ cóng à?"
Giang Nguyệt bị giọng nói đột ngột vang lên làm cho giật thót người, cô hoàn toàn không hay biết là anh vào: "Sao chú đi vào mà chẳng có chút tiếng động gì thế?", cô buột miệng trách. Nói xong mới thấy giọng điệu sao quen thuộc thế, trước đây đã nhiều lần cô từng trách cứ anh như vậy.
Anh mỉm cười chỉ xuống chân nói: "Bởi vì chú đi đôi tất dày do cháu mua cho mà!"
Đó là đôi tất mà mấy hôm trước Giang Nguyệt đi mua sắm đã mua về, là loại tất được dệt từ lông cừu rất mềm và ấm, rất thích hợp với mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt của Tề Ninh. Cô liền mua rất nhiều, ai cũng có phần tránh để anh phải nghĩ ngợi khi nhận quà.
Anh khẽ than thở: "Đã lâu lắm rồi cháu mới về nhà đón Tết. Năm nay trong nhà náo nhiệt hẳn!"
Cô đáp: "Vâng. Trong nhà bao nhiêu người như vậy mà chú còn chưa quen sao?" Giang Nguyệt còn nhớ trước đây anh ghét nhất là đông người, đi tiếp khách là chuyện không tránh được, nhưng ở trong không gian riêng của anh thì nhất định phải yên tĩnh. Cô cũng vậy. Rất nhiều điểm về tính cách của cô đều giống như một bản sao của anh, trong số đó có nhiều điểm là tự nhiên, nhưng có nhiều điểm là do cô cố ý xây dựng.
"Cũng vẫn ổn. Cô ấy sức khỏe không tốt, có bố mẹ ở bên chăm sóc chú cũng yên tâm hơn đôi chút. Hai ông bà đều khỏe mạnh, biết tự tìm thú vui cho mình, không cần chú phải bỏ tâm sức lo lắng!" Anh nói rất nhẹ, nhưng không khí trong phòng chợt đông cứng, không biết là bởi vì đóng cửa sổ lại hay là bởi vì anh vừa nhắc đến Du Tân Nhụy.
Lần này Giang Nguyệt về, thời gian tiếp xúc với Du Tân Nhụy nhiều hơn hẳn. Cô nhận ra Du Tân Nhụy rõ ràng là yếu đi, tinh thần sa sút, thế nhưng vẫn nhiệt tình quan tâm, thăm hỏi cô như bình thường. Giang Nguyệt nghĩ chắc Giang Quân đã nói qua thân thế của mình với Du Tân Nhụy, thế nên người phụ nữ có lòng nh*** này đã cảm thấy đồng cảm với cô.
Du Tân Nhụy tỏ ra rất vui mừng về chuyện ra nước ngoài du học của cô, đã mấy lần khuyên cô phải học lấy cái bằng tiến sĩ rồi hãy về. Giang Nguyệt than thở, tiến sĩ ngành lịch sử kinh tế thì phải học đến năm nào mới tốt nghiệp được? Du Tân Nhụy liền lấy ví dụ rất nhiều cái tên về những bậc thầy nổi tiếng. Giang Nguyệt lúc ấy bỗng cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, cảm thấy việc học hành là một sứ mệnh vĩ đại, cho dù có phải bỏ lỡ tuổi thanh xuân cũng không có gì đáng tiếc.
"Đến lúc cháu về trường thì có lẽ thủ tục đã được gửi về rồi. Chẳng mấy chốc là phải đi, sang năm không biết có về được không nữa." Giang Nguyệt vòng tay ôm lấy đầu gối của mình.
"Cháu lớn rồi, đương nhiên sẽ phải xa bố mẹ, anh em thôi. Phải ra ngoài lăn lộn mới lớn lên được!"
Giang Nguyệt nhớ lại những lời cổ vũ, động viên của Du Tân Nhụy, chợt thấy bực mình, liền nói: "Cháu sợ cháu sẽ làm hai người phải thất vọng. Cháu không thể trở thành một học giả như thím nói được, cháu cũng không thể làm nên sự nghiệp lớn như chú. Cháu thích học, nhưng cháu không có sáng kiến, cũng không đủ thông mình!" Cô thở dài, "Cháu có lẽ chỉ có thể làm một người tầm thường mà thôi!" Đây là tảng đá ngoan cố cứ đè nặng lên tâm lý Giang Nguyệt, cô càng nói càng cúi thấp đầu.
Giang Quân đưa tay nâng cằm Giang Nguyệt lên, cười nói: "Có đến mức phải ủ rũ thế không? Ai lúc còn trẻ mà không lo lắng như cháu?"
Cô nhìn anh, nói: "Chú, chú thì không…"
Anh lắc đầu, khẽ cười nói: "Chú thì khác, những lo lắng của chú thậm chí còn rất sâu. Đối mặt với nguy cơ, nếu không làm tốt sẽ hủy hoại tâm huyết của cả đời chú." Anh nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt trầm ngâm.
Cô đặt tay lên đầu gối anh, ấn nhẹ rồi dịu giọng nói: "Chú làm được mà, bây giờ có mấy ai không biết đến thành công của chú đâu!"
Anh cười ảm đạm: "Trong thế giới của bọn chú khoe khoang là sự tầm thường nhất trên đời. Có rất nhiều thiên tài khi còn sống đều là người vô danh, u uất không được như ý muốn. Thực ra chỉ cần nhìn xa một chút, nghĩ thoáng một chút sẽ thấy chút danh vọng, lợi lộc của con người thực ra chẳng là cái gì!" Anh vỗ vỗ vào tay cô, nói: "Chú chưa bao giờ hi vọng cháu sẽ thành ông nọ bà kia. Cháu không cần phải áp lực vì sự kì vọng của người khác, cũng không cần tưởng tượng là chú kì vọng quá nhiều vào cháu. Nếu chú có bất kì kì vọng gì ở cháu, thì đó chính là hi vọng cháu được vui vẻ."
Giang Nguyệt im lặng lắng nghe anh nói hết. Cô không nói lời nào. Vui vẻ ư? Vui vẻ là thứ mà cô chỉ nhìn thấy chứ không thể chạm vào, nếu cứ phải ép cô đi tìm kiếm nó, kết quả của sự tìm kiếm chính là sự trống rỗng, bởi vì hạnh phúc mà cô muốn có đang ở một nơi khác. Cô nghĩ, nếu có thể ngồi đối mặt với anh trong đêm khuya tĩnh mịch như thế này, cho dù không một câu nói ấm áp, cũng chẳng có những động chạm thân mật, đối với cô là tốt lắm rồi.
Tối hôm ấy, sau khi Giang Quân đi, Giang Nguyệt nghĩ, nếu như năm ấy hai người không bị gián đoạn, tất cả mọi thứ có lẽ đã khác? Có lẽ lúc này cô đang được nép chặt trong vòng tay anh chăng? Thế giới của anh rộng lớn là vậy, nhưng thế giới của cô lại vô cùng nhỏ bé.
Đây là cuộc nói chuyện dài nhất giữa cô và Giang Quân trước khi cô đi Mĩ.
Tháng 5 năm 2004, hiệp hội chứng khoán đã đồng ý cho xây dựng một sàn chứng khoán, kể từ đó Giang Quân bắt đầu chuẩn bị đưa ngành bất động sản của Hằng Châu lên sàn giao dịch. Làm bất động sản cần vốn đầu tư lớn, lên sàn là cơ hội mà anh mong ngóng đã lâu.
Còn Giang Nguyệt cuối cùng cũng bắt đầu hành trình đến Mỹ. Cô đã đón ba cái mùa hè mát mẻ và ba mùa đông lạnh giá ở đó. Ở nơi ấy cô đã có những niềm vui của tuổi thanh xuân, cũng có những đau khổ và khi đau khổ lên đến đỉnh điểm, cô cũng có những oán trách cuộc đời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc