Em Ở Bên Ai Cũng Đều Là Khoảng Trống Trong Anh - Chương 03

Tác giả: Trần Ai

“Không nhìn thấy em tuổi mười sáu
Không nhìn thấy đóa hoa vô danh,
thoảng hương đang nở là em
Không nhìn thấy nữ thần xách đôi giày
đi dạo trên đồng cỏ trong cơn mưa
Không nhìn thấy em, cô gái nhỏ tuổi
Đi trong cơn gió ***g lộng
Đến bên anh
Em đã trưởng thành
Làn tóc em đen nhánh buông xõa
Người tăng lữ cô độc trong đêm đen"
Hài Tử (Đóa hoa dại vô danh)

Chính trong giai đoạn trưởng thành, chẳng có ai chỉ dẫn, chẳng người phụ nữ nào làm tấm gương cho mình, chính vì vậy trong lòng Giang Nguyệt, thần tượng của cô chính là Giang Quân.
Anh cho cô có được sự giáo dục tốt nhất, đồng thời chỉ cho cô những kinh nghiệm, cái nhìn, khả năng phán đoán mà năm tháng đã mang lại cho anh. Sau khi ổn định cuộc sống ở Tề Ninh, Giang Quân mời một giáo viên dạy dương cầm cho cô. Giáo viên của cô là một giáo sư già trong khoa âm nhạc ở đại hoc Sư phạm Tề Ninh, chỉ dạy cho cô từ những kiến thức cơ bản nhất như: tư thế, cách đọc nhạc phổ... Cần cù khổ luyện nhiều năm trời, cô đã có thể diễn tấu một cách nhuần nhuyễn các tác phẩm của các soạn nhạc nổi tiếng thế giới.
Tuy nhiên, mặc dù kĩ thuật của cô ngày càng tiến bộ nhưng Giang Quân không bao giờ cho cô tham gia bất kỳ cuộc thi nào, thậm chí cũng không cho cô đi thi trình độ như những đứa trẻ khác. Ngay cả giáo viên của Giang Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng Giang Quân vẫn kiên định với quyết định của mình.
Nếu không phải sau đó, trong một lần nói chuyện, Giang Nguyệt cũng không biết rằng anh đã có suy nghĩ như vậy.
Đó là hồi cô học lớp chín, toàn trường có mười người đi thi lịch sử cấp thành phố, chín người giành được giải thưởng, chỉ có cô là không được giải gì.
Cố chịu đến giờ giải lao, Giang Nguyệt liền gọi điện cho Giang Quân.
Lúc đó Giang Quân đang trên đường ra sân bay để kịp chuyến bay vào hai tiếng sau. Anh nghe điện, hỏi: “Sao thế mặt trăng nhỏ?”
Giang Nguyệt vừa nghe thấy giọng anh, cổ họng đã tắc nghẹn. Cô siết chặt điện thoại: “Tại sao bọn họ đều giỏi hơn cháu? Tại sao? Cháu đã làm gì không đúng sao?” Cô cảm thấy thật sự xấu hổ và nhục nhã, chân tay luống cuống, chỉ biết gọi “chú ơi”, “chú ơi” rồi khóc không thành tiếng.
Anh dịu dàng, nhẹ nhàng an ủi qua điện thoại.
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Giang Nguyệt lấy tay lau nước mắt, nói: “Cháu phải vào lớp đây ạ! Chú đến nơi phải báo cho cháu biết đấy!”
Giang Quân luôn miệng bảo đươc được, còn nói: “Xuống máy bay một cái là chú sẽ gọi cho cháu ngay!”
“Dạ, cháu đợi chú!”
“Nhưng mà không được khóc đấy nhé!”
‘Dạ!”
“Cháu phải biết là chẳng ai giỏi hơn cháu cả!”
Giang Nguyệt sụt sịt mũi, nhẹ nhàng nói: “Thật không ạ?”
“Thật, đợi chú về chú sẽ nói cho cháu biết!”
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh trên đường cao tốc, trong xe không bật đài, im phăng phắc. Nhưng Giang Quân cứ loang loáng nghe thấy cái gì đó, từng hồi, từng hồi... là tiếng khóc rấm rứt của cô vang vọng bên tai.
Anh vỗ vỗ vào lưng ghế lái, nói: “Chúng ta quay đầu ở ngã rẽ tới, đến trường của con bé!”
Vương Hạo ngây người: “Như thế cả đi cả về sợ không kịp chuyến bay đâu!”
Giang Quân ậm ừ không nói gì thêm.
Xe lái về thành phố, lúc đến trường của Giang Nguyệt, cách giờ nghỉ trưa òn mười lăm phút. Giang Quân ngồi trong xe đợi, tiếng chuông tan học vừa vang lên, anh liền xuống xe. Giang Nguyệt một mình thẫn thờ ra khỏi trường, mặt cúi gằm lầm lũi bước đi. Đi mãi, đi mãi, chợt cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy anh, khuôn mặt ánh lên sự kinh ngạc. Nhưng anh chỉ cười, dang tay đón lấy cô: “Nào, chúng ta đi ăn thôi!”
Giang Quân đưa cô đến một nhà hàng ven hồ mà họ thường hay ăn. Cái bàn gần cửa sổ nhìn ra mặt hồ là vị trí quen thuộc của họ.
Giang Quân ngồi xuống, vẫy cô ngồi xuống trước mặt của mình, nhìn đôi mắt và cái mũi đã đỏ lên vì khóc của cô mà lắc đầu. Giang Nguyệt liền ngả người, guc mặt xuống đầu gối của anh. Anh xoa xoa đầu cô, khẽ thở dài: “Nguyệt Nguyệt đáng thương, cô ngốc của chú!”
Một hồi lau sau, Giang Nguyệt mới bình tâm lại. Cô kể đầu đuôi cau chuyện cho anh nghe. Câu hỏi cuối cùng là lời giải thích của Joseph Terenci Montgomery Needham đối với khoa học kỹ thuật Trung Quốc, hỏi tại sao cánh mạng khoa học và công nghiệp không nổ ra ở Trung Quốc thời kì cận đại? Giang Nguyệt trả lời là: Câu hỏi của Joseph Terenci Montgomery Needham là sai, nên hỏi ngược lại là tại sao cách mạng khoa học và công nghiệp không nổ ra ở phương Tây thời kì cận đại. Thế là câu hỏi ba mươi điểm cô chỉ giành được ba điểm.
Cô tự cảm thấy là làm rất tốt, không hiểu sao kết quả lại tồi tệ thế. Vì lần thi này mà cô chuẩn bị rất lâu, hơn nữa lịch sử lại là môn học mà cô yêu thích nhất.
Giang Nguyệt ủ rũ hỏi: “Chẳng phải người ta vẫn nói bỏ ra bao nhiêu sẽ được nhận lại bấy nhiêu sao? Chẳng nhẽ không phải như thế? Cháu đã cố gắng như vậy rồi, nhưng mà...”
Giang Quân ngồi bên kia bàn ngây ra nhìn cô, khuôn mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, không biết là bất lực hay là không hiểu rõ nữa.
“Không đâu cô ngốc ạ, ai bảo cháu rằng cái giá bỏ ra sẽ tỉ lệ thuận với cái nhận được?”, anh cười nhàn nhạt. “Trên đời này không phải cái gì cũng là định luật bảo toàn năng lượng. Mặt đất dưới chân chúng ta chỗ nào cũng không bằng phẳng, chỗ nào cũng có ma sát cả!”
Giang Nguyệt há hốc miệng. Giang Quân ra hiệu bảo cô uống chút nước rồi nói: “Ngốc ạ, đừng tin vào những phương pháp thành công mà họ dạy cháu!”
Anh nâng cốc lên nhấp một ngụm, nói tiếp: “Chẳng nhẽ cháu không biết, trên đời có biết bao nhiêu người tài giỏi lúc sống trên đời đã phải nhận không ít ánh mắt khinh thường của người đời ư? Người khác có nhìn nhận cháu hay không, có ca ngợi cháu hay không, đó là chuyện của họ, không phải chuyện cháu có thể kiểm soát được. Cháu có tốt hay không, trong nội tâm cháu có suy nghĩ và ý niệm ra sao mới là chuyện của cháu. Một người chỉ có thể kiểm soát được chính bản thân mình, Cháu vì những chuyện như thế này mà khóc liệu có đáng không? Nếu như có mỗi thế cũng khóc, sau này phải làm sao?”
Giang Nguyệt khẽ nhíu mày.
Anh dí tay vào mũi cô một cái, cười bảo: “Vì vậy, chú không thích để cháu cạnh tranh với người khác. Con người đều như vậy, nếu như cháu giỏi hơn người khác, cháu sẽ vui vẻ, sẽ đắc chí; nếu như người khác giỏi hơn cháu, cháu khó tránh khỏi thấy buồn rầu, sẽ đố kị. Thế giới to như vậy, kiểu gì cháu cũng sẽ gặp những người thông minh hơn cháu, giàu có hơn cháu, nổi tiếng hơn cháu... chắc chắn sẽ gặp, hơn nữa còn gặp nhiều là khác. Cháu làm sao ngưỡng mộ và đố kị cho hết được? Hơn nữa so đi so lại, tiêu chuẩn đều là do người khác đặt ra, có gì thú vị chứ! Cháu có tốt hay không chỉ có bản thân cháu là rõ nhất!”
Những lời anh vừa nói vẫn dịu dàng và ấm áp nhưng lại khác hẳn với thường ngày. Chúng có ẩn chứa thứ gì đó sâu sắc và hàm súc, nhân chuyện hôm nay anh đã nói cho cô nghe.
Có thể hiện giờ cô không hiểu hết ý nghĩa sâu xa của những câu nói ấy, nhưng anh biết sau này, nếu gặp phải thất bại, gặp phải chuyện không như ý có thể cô sẽ nhớ đến những gì ngày hôm nay anh đã nói.
Về sau, có rất nhiều lần Giang Quân nói với Giang Nguyệt tranh giành thứ hạng, đạt được mục đích không phải thực sự quan trọng. Thứ thực sự quan trọng là tư thế làm việc. Phải thong thả, cởi mở, phải lăn lộn, đến khi thành công chỉ khẽ mỉm cười, thất bại cũng chẳng có gì là to tát, bởi vì tất cả đều sẽ qua đi.
Anh nói với cô gái, cái gì cũng có thể mất đi, chỉ có trí tuệ, chỉ có những gì mà cháu học được mới là những thứ thực sự thuộc về cháu.
Anh đã từ từ dạy dỗ cô như vậy. Đối với Giang Quân mà nói, quan sát Giang Nguyệt từ từ trưởng thành chính là một niềm vui của anh, cũng là một vệc hết sức quan trọng. Bởi vì cô là do anh nhào nặn lên, là nơi anh gửi gắm lý tưởng của mình. Có đôi khi anh nghĩ, có thể cô chính là thành tựu lớn nhất đời anh.
Anh dẫn cô đến rất nhiều sự kiện lớn, để cô học hỏi cánh ứng phó, xử lý thích hợp trong các buổi tiệc. Anh từng chỉ vào những cô gái chải chuốt xinh đẹp, lôi cuốn mà nói với cô rằng: bọn họ coi mình là đồ trang sức của đàn ông, cháu tuyệt đối không được giống như họ. Cháu phải tìm được giá trị đích thực của mình.
Khi cô lớn hơn một chút, anh dẫn cô đi du lịch khắp nơi để mở mang tầm mắt.
Một lần nghỉ hè, hai người đi tìm kiếm một nhà hàng ăn đặc biệt ở trong thành phố, chân giẫm lên những con đường cũ kĩ trải đá sỏi, ngắm nhìn những chiếc chong chóng bên hồ... Giang Nguyệt tò mò và thích thú ngắm nghía những khung cửa sổ rộng rãi và xinh đẹp của các hộ gia đình bên đường. Những chiếc cửa sổ ấy được trang sức bởi nhiều loại thực vật, những cái rèm cửa rủ xuống mềm mại...
Hai người ở lại Rotterdam nửa tháng, công việc của Giang Quân kết thúc, theo kế hoạch thì chiều ngày hôm ấy là phải khởi hành về nước.
Nhưng thật không ngờ anh lại trả lại vé khứ hồi, gọi điện về công ty bảo anh sẽ về sau một tuần nữa.
Hai người bay thẳng đến La Mã.
Lúc ấy Giang Nguyệt đang đọc cuốn Lịch sử suy tàn của đế quốc La Mã, thỉnh thoảng cô lại bùi ngùi, tại sao một đê quốc hùng mạnh trải qua lịch sử một nghìn hai trăm năm, từng phồn hoa đến mức khiến người ta phải kinh ngạc như vậy lại từng bước đi vài diệt vong? Đọc xong sáu cuốn sách đó, Giang Nguyệt cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, như thể bị ai đó bắt mất hồn.
Ngày thứ sáu ở La Mã, Giang Nguyệt và Giang Quân mặc áo phông quần bò, chân đi giày thể thao, hai người ngày nào cũng đi bộ rất nhiều. Các thành phố cổ kính, La Mã vĩnh hằng, những quảng trường, nhà hát kịch, giáo đường, cung điện, Khải hoàn môn... Họ đặt chân lên từng di tích nổi tiếng để tham quan, tìm hiểu.
Anh để cô có thể chạm tay vào cái đẹp và lịch sử.
Ngày cuối cùng, hai người ngồi hóng gió ở quảng trường Tây Ban Nha, gió nhẹ khẽ lùa qua, những con chim đỗ quyên ở xung quanh cứ cất cao tiếng hót. Trướcn khi rời đi, hai người đến đài phun nước Trevi nổi tiếng. Giang Nguyệt từng được nhìn thấy nó qua sách.
Giang Quân cho cô ba đồng xu và nói: “Cháu xoay người lại, lưng hướng về phía đài phun nước rồi ném chúng vào đó để cầu nguyện được quay lại La Mã thêm lần nữa!”
Giang Nguyệt đón lấy ba đồng xu rồi cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong túi, hồi lâu sau lấy ra ba đồng xu. Cô cười với anh: “Đây là cháu chuẩn cị cho chú đấy, chúng ta cùng ném đi!”
Giang Quân lắc đầu cười: “Chú không ước đâu, không tin nên không linh!” Nhưng anh làm sao từ chối được trước sự nài nỉ của cô.
Cô kéo tay anh đứng sánh vai, cùng quay lưng về đài phun nước. Tõm tõm tõm... Đồng xu rơi vào trong bể nước.
Nhưng trên đời này còn có chỗ nào có thể tham quan, có thể đi, cô đều muốn cùng anh đến đó. Nếu không có anh, cô có đi hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Vì vậy nếu đã ước, cô đương nhiên muốn được cùng anh trở lại La Mã rồi.
Đây là suy nghĩ chân thực nhất ở trong thâm tâm của thiếu nữ Giang Nguyệt.
Bắt đầu từ lúc nào, không có anh, thế giới của cô trở nên vô nghĩa? Giang Nguyệt không biết. Cô không biết bắt đầu từ lúc nào mình đã đem lòng yêu anh. Cô không tìm được một thời điểm cụ thể.
Trái tim nghèo nàn và mong manh của cô không hiểu phải làm sao để yêu người khác, bởi vì cô chưa từng được ai yêu.
Cô chỉ biết, đợi đến khi phát hiện ra điều này, tất cả đã muộn rồi.
Năm ấy, cô mới mười lăm tuổi.
Mới lên cấp ba, bài tập nhiều hơn trước rất nhiều, Giang Nguyệt học hành rất vất vả, đầu óc căng như dây đàn, chẳng có lúc nào được thảnh thơi.
Một hôm tan học, đeo trên lưng cái cặp sách nặng nề, cô lê cái thân mệt mỏi về nhà. Nghĩ đến việc Giang Quân vẫn còn đi công tác, những bài tập vật lý khó hiểu, đành phải đợi đến tối gọi điện hỏi anh. Không biết tối nay anh sẽ gọi lúc nào? Liệu có uống nhiều R*ợ*u không?
Giang Nguyệt vừa nghĩ vừa vặn chìa khóa mở cửa. Vào đến nhà, vừa đặt được cái cặp sánh trên vai xuống, cô đi vào bếp rót nước uống nhưng lại nghe thấy trong phòng có tiếng thở. Cô giật mình, rõ ràng tiếng thở và *** rỉ ấy vọng lại từ một đầu phòng khách, ở phía cuối hành lang, hình như là ở phòng đọc sách.
Giang Nguyệt đi về phía đó, chân cô đi dép bông nên bước chân rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động. Đi qua phòng khách, nhìn thấy cái vợt tennis vứt lăn lóc dưới đất, cô liền cúi xuống nhặt lên.
Không có quá nhiều thời gian để đi từ phòng khách sang phòng đọc sách, nhưng trong lòng Giang Nguyệt đã nghĩ đủ mọi cách ứng phó với tình hình.
Tuy nhiên, tình cảnh trước mắt thực sự vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Cô nhìn thấy tấm lưng Giang Quân và người phụ nữ ở trước mặt anh. Giang Nguyệt chưa từng gặp người phụ nữ này. Nhưng khoảnh khắc này, đã gặp hay chưa chẳng còn quan trọng. Bởi vì cảnh tượng trước mắt đã khiến cô khựng lại. Giang Nguyệt nhìn thấy, anh đứng bên bàn đọc, còn người phụ nữ kia ngồi trên mép bàn, tóc của cô ta rũ xuống vai anh, tay cô ta quàng qua cổ anh, đang say đắn hôn anh.
Giang Nguyệt đứng ngây ra đến quên cả hít thở.
Không biết Giang Quân đã linh cảm kiểu gì, đúng khoảnh khắc ấy, anh kéo tay người phụ nữ kia ra, lùi lại sau một bước rồi xoay người lại.
Anh bản chất là một người rất điềm tĩnh, biết nín nhịn, cho dù có gặp phải sóng to gió lớn đến đâu, trên mặt cũng chẳng có chút biểu cảm lo lắng.
Vì vậy khi nhìn thấy cô, con ngươi trong mắt anh cũng chỉ khẽ giãn một chút rồi lập tức thu lại, trên mặt hiện ra nụ cười quen thuộc.
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, nghe thấy anh nói: “Chú về sớm hơn dự định!”
Cô trầm ngâm, không biết nói gì cho phải.
Người phụ nữ kia lên tiếng: “Đây chắc là Tiểu Nguyệt phải không?”, cô ta lấy tay vuốt lại mái tóc rối bời.
Giang Quân nhìn Giang Nguyệt, khẽ mỉm cười: “Ừ, là cháu gái của anh!”, sau đó chỉ ra sau lưng, nói với Giang Nguyệt: “Vương Đan Yến! Cháu không quen đúng không? Cô ấy là giám đốc mới ở Bắc Kinh.”
Giang Nguyệt cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Chào cô ạ!”, sau đó lê bước chân nặng trịch về phòng mình.
Đặt cặp sách xuống, lấy bài tập ra đặt trên bàn, Giang Nguyệt ngồi thẫn thờ bên bàn học rất lâu. Cô lắng tai nghe, anh đang tiễn người phụ nữ ấy ra ngoài, lắng tai nghe tiếng khóa cửa. Giang Nguyệt gục xuống, úp mặt vào cánh tay.
Mười phút sau anh quay lại, gõ cửa phòng cô. Giang Nguyệt không đáp lời. Một lát sau anh khẽ đẩy cửa bước vào: “Tối nay không đi tự học sao?”, Giang Quân đến bên cô, hỏi.
Giang Nguyệt cũng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, chỉ cộc lốc đáp:
"Nhà trường cho nghỉ, ngày mai là Quốc khánh!”
“Ờ!” Anh nhìn lên giá sách của cô, không một lời giải thích với chuyện vừa rồi, chỉ nói: “Lúc chú về đến nhà có nhận được hai cuộc điện thoại tìm cháu. Là của một bạn nam gọi đến, không chịu để lại tên, cháu biết là ai chứ?”
Giang Nguyệt lầm lì nói: “Cháu không biết!”
Giang Quân cười: “Ở trường chẳng phải thường xuyên gặp phải những chuyện rắc rối thế này sao? Cháu đừng bực mình, họ chẳng qua là vì thích cháu thôi mà!”
Giang Nguyệt cãi lại: “Cháu đâu cần họ thích cháu!”, nói rồi soàn soạt giở sách vở. Giang Quân lại nói: “Tội nghiệp!” rồi rời khỏi phòng cô.
Đêm đó, Giang Nguyệt mất ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng đó. Cô cứ luôn nghĩ đến hình ảnh người phụ nữ ấy, cô ta cao ráo, đi giày cao gót, cái váy màu bạc bó sát thân thể, mái tóc uốn sóng lớn, đôi môi tô son đỏ đậm. Trong đầu Giang Nguyệt cứ hiện lên câu: anh ấy hôn một người phụ nữ như vậy.
Giang Nguyệt cũng có một thỏi son, đặt ở trên bục gương trong nhà tắm. Đó là hàng tặng mà chủ cửa hàng ở Hồng Kông tặng cho cô nhân dịp Noel một năm trước, trên thỏi son ó ghi nhãn hiệu Russian Red.
Cô dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm, đứng trầm ngâm trước gương, mở thỏi son ra rồi tô lên môi mình, tô hết lớp này đến lớp khác, dưới ánh đèn, màu son đỏ càng khiến khuôn mặt cô trở nên trắng bệch. Cô cảm thấy mình như diễn viên kịch, diễn một vai mà mãi mãi cô không bao giờ kì vọng.
Giang Nguyệt cởi bỏ quần áo ngủ, chăm chú quan sát thân hình đang phát triển của mình, rốt cuộc đến khi nào cơ thể cô mới phát triển giống như một người phụ nữ trưởng thành? Không kịp nữa rồi, cô cảm thấy đau đớn vô cùng.
Người đàn ông ngủ ở phòng kế bên, anh ấy chính là sức mạnh tồn tại đầu tiên của cô, ngay cả người được gọi là “Thượng đế” cũng không có sức mạnh này đối với cô. Anh không làm rung động trái tim cô, bởi anh luôn ở trong trái tim cô.
Cô yêu anh, thứ tình cảm này phát triển thực sự là một điều bất thường, không tự nhiên.
Nhưng đến tận tối nay cô mới biết, cô yêu và quyến luyến anh, đó không phải là lòng biết ơn hay sự kính trọng. Tình yêu và ngưỡng mộ của cô là tình yêu của một người đàn bà với một người đàn ông. Cô khao khát anh, giống như một người đàn bà khao khát một người đàn ông.
Cô muốn ôm chặt lấy anh, muốn hôn lên đôi môi anh.
Giang Nguyệt tắt đèn rồi trở về giường, nằm xuống giường rồi quấn chặt lấy chăn. Cô biết, thế là hết, cả đời này của cô sẽ phải sống trong sự giày vò của thứ tình yêu và khao khát ấy.
Tuy nhiên, cô nghĩ rằng, cho dù là giày vò, bản thân cô cũng cam tâm tình nguyện.
Ở trong trường cấp ba, chuyện tình cảm nam nữ đã sớm phát sinh. Mặc cho các phụ huynh có ngắn cấm, trong lớp Giang Nguyệt vẫn có đến mấy đôi yêu nhau, và chuyện các cặp đôi công khai nắm tay nhau trong trường cũng chẳng còn là hiếm.
Giang Nguyệt cũng nhận được thư tình, nhưng cô luôn thẳng thừng từ chối với mấy chuyện chẳng rõ trắng đen như thế này. Cái danh “hoa khôi” của trường chẳng đến lượt cô, nhưng các nam sinh thường gọi cô bằng biệt danh “người đẹp băng giá”, gắn lên người cô một câu “mặc dù vô tình nhưng vẫn lôi cuốn”.
Giang Nguyệt nghe cảm thấy rất mỉa mai. Mặt lạnh, tim lạnh, vô tình... là cô sao?
Khác biệt xa lắm, nhưng chẳng ai biết cả. Trừ bản thân cô ra, chẳng ai biết ngọn lửa trong lòng cô đang bỏng cháy đến thế nào, trái tim cô đang cuồng dại ra sao, một trái tim không an phận.
Kể từ sau cái đêm mất ngủ ấy, Giang Nguyệt đã làm vô số việc điên khùng mà không ai biết.
Mỗi lần chỉ cần Giang Quân đi công tác, cô lại lẻn sang phòng anh, ôm ấp chăn gối còn vương lại hơi thở của anh, mặc áo sơ mi của anh đi ngủ, như vậy cô sẽ có cảm giác anh đang ôm cô ngủ. Chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ không còn cảm thất sợ hãi màn đêm.
Cô còn lén lút hút thứ TL mà Giang Quân hút. Buổi tối đi tự học về, cô lấy từ trong hộp thuốc anh để trong thư phòng một điếu, nằm bò trên ban công nhìn ra xa, chờ đợi xe của anh đi vào trong sân, TL kẹp ở ngón tay lặng lẽ cháy, cô không hề hút, chỉ im lặng ngửi mùi hương quen thuộc ấy.
Giang Quân là một người đàn ông thích uống R*ợ*u mạnh, thế nên cô cũng học anh uống R*ợ*u mạnh.
Hồi đầu cô không biết cách uống, ngốc nghếch coi chai R*ợ*u Brandy như lon cô ca, cứ thể đổ ộc vào miệng, chẳng mấy chốc mà say mèm. Giang Quân về đến nhà, thấy cô nằm ngửa trên ghế sofa, mặt đỏ phừng phừng, người cong lại như con tôm đã chín, anh còn tưởng cô bị sốt, vội vàng chạy đến sờ trán cô, nào ngờ đến nơi mới thấy mùi R*ợ*u nồng nặc.
Giang Nguyệt giống như một thám tử nhạy bén, tìm kiếm từng thông tin nhỏ có liên quan đến anh.
Chẳng phải nghi ngờ, Giang Quân rất được phái nữ hâm mộ, tuổi trẻ, tuấn tú, có sự nghiệp, trừ tính cách có hơi trầm lắng. Hết năm này qua năm khác, anh không chịu lấy vợ, chỉ hẹn hò vớ vẩn với mấy cô gái.
Trước cái hôm Giang Nguyệt bắt gặp anh và người phụ nữ kia ở nhà, anh chưa từng dẫn bạn gái đến nhà. Sau lần ấy, anh càng cẩn thận hơn, chưa bao giờ để cho bọn họ được gặp Giang Nguyệt. Nhưng anh cũng không giấu giếm, thế nên Giang Nguyệt cũng biết rõ sự tồn tại của những cô gái ấy. Nhưng thật kì lạ, Giang Quân và cô đều chọn cách né tránh không nói đến vấn đề này.
Một năm trôi qua, cô mười sáu tuổi, lớn trước tuổi nên hiểu biết rất nhiều chuyện, ngay cả chuyện nam nữ cũng biết ít nhiều.
Một hôm vào cuối tuần, cả hai đều ở nhà, chuẩn bị cùng xem một bộ phim. Cái đĩa phim là chọn bừa, bật lên mới biết là Người tình Praha. Trong phim, Juliette Binoche vẫn còn rất trẻ, xinh đẹp đáng yêu. Lúc đến cảnh Julie từ từ rót R*ợ*u Brandy cho Thomas, Giang Quân liền ấn phím dừng lại, nhướn mày nhìn cô. Anh không nhịn được cười, tự nhiên nhớ đến gương mặt đỏ phừng phừng của cô lần say R*ợ*u ấy. Anh bắt chước nhân vật Thomas nói bằng khẩu hình miệng từ “Cognac”. Giang Nguyệt giả bộ bực tức vênh mặt hứ một tiếng, nhưng chỉ một giây sau liền ngoan ngoãn đứng dậy rót cho anh một cốc Brandy. Anh đón lấy và chậm rãi nhấp một ngụm, cô liền chộp lấy nhấp một ngụm nhỏ.
Bộ phim mở màn hết sức nhẹ nhàng như vậy, nhưng những cảnh tượng về sau khiến cả hai vô cùng bối rối. Thomas và Julie lăn lộn trên giường, liên tục thay đổi tư thế.
Giang Nguyệt biết bọn họ đang ***. Mà Giang Quân lại đang ngồi ngay cạnh cô, cả hai có thể ngửi thấy hơi thở của nhau, mặt Giang Nguyệt liền đỏ bừng lên. Cô nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập điên cuồng. Cô tránh nhìn vào màn hình, nhưng tiếng nam nữ hoan lạc vẫn phảng phất bên tai. Giang Nguyệt ngồi cứng đờ ra không dám cử động, trong lòng thầm nghĩ mình nên nói cái gì.
Cuối cùng Giang Quân e hèm một tiếng, đứng dậy bỏ đi. Trước khi đi anh còn nói: “Buồn ngủ quá, tối qua ngủ muộn, cháu xem đi, chú xem tiếp sau!” Anh uống cạn cốc R*ợ*u, vì uống vội nên bị sặc, vừa ho vừa đi về phòng, cứ như thể phía sau có một con mãnh thú đang đuổi theo.
Giang Quân đi rồi, Giang Nguyệt ngồi đơ ra, cứ như thể bị đóng đinh vào ghế. Phải rất lâu sau cô mới định thần lại. Nhớ lại điệu bộ và hành động của anh ban nãy, trong lòng Giang Nguyệt chợt thấy vui vui. Sở dĩ anh như vậy là bởi vì trong lòng anh đã coi cô là phụ nữ.
Nhưng chẳng mấy chốc niềm vui ấy đã chuyển thành nỗi hụt hẫng, bởi vì cô biết đối tượng khác giới mà anh hẹn hò không phải là mình.
Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng mình sự đố kị và điên cuồng đang hoành hành. Những ngày tháng ở bên anh, cô luôn đấu tranh giữa hai trạng thái tâm lý, biết đủ nhưng lại không hài lòng.
Những người bạn học cùng lứa tuổi mười sáu, mười bẩy như cô lúc tụ tập với nhau thường khó tránh nói đến chuyện tình cảm riêng tư. Bọn họ chia sẻ với nhau những niềm vui, rắc rối tình cảm với nhau, xì xào chuyện này chuyện kia với nhau, có khi lại bật cười ầm ĩ. Trong những câu chuyện này, Giang Nguyệt cảm thấy mình thực sự không thể hòa đồng. Cô không thể nào hòa nhập với họ. Khi bọn họ nói chuyện, cô chỉ biết ngồi im lặng lắng nghe, khi người khác hỏi, cô chỉ biết lắc đầu cười.
Tâm sự của Giang Nguyệt quá nặng nề, những chuyện này cô biết kể cho ai nghe đây? Cô không thể kể cho người ngoài, bất cứ ai cũng không được, với anh lại càng không.
Thỉnh thoảng, Giang Quân cũng phát giác ra những sự lạ lùng của Giang Nguyệt, tuy nhiên anh cũng chỉ coi đó là những biểu hiện của con gái tuổi dậy thì mà thôi. Vốn dĩ ai ở trong lòng cũng có những tâm sự thầm kín, cho dù bạn có giãy giụa khổ sở đến đâu, cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn theo trình tự logic.
Những ngày cuối cùng ở trường cấp ba, Giang Nguyệt chú tâm vào ôn tập, trong đầu chỉ có tiếng quạt trần phành phạch, quay cuồng mà mụ mị.
Tháng bảy ở Tề Ninh ô cùng nóng nực, cuộc thi đại học cuối cùng cũng đến.
Giang Nguyệt tự cảm thấy cái gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, nhưng đêm trước ngày thi cô cũng không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại là đủ các giả thuyết diễn ra trong đầu, trằn trọc mãi đến tận hai giờ sáng mà vẫn không ngủ được. Cô hơi hoang mang, còn không ngủ được nữa là tiêu đời.
Cô ôn gối lần mò sang phòng của Giang Quân, lẳng lặng nằm xuống mép giường của anh. Mặc dù Giang Nguyệt rất nhẹ nhàng nhưng Giang Quân vẫn bừng tỉnh, nhìn thấy cô liền nằm xích về một bên, ra ý bảo cô nằm lui vào trong một chút. Anh vỗ vỗ lưng cho cô, giống như anh vẫn làm mỗi lúc cô nằm mơ thấy ác mộng lúc còn nhỏ, miệng khe khẽ gọi cô là “mặt trăng nhỏ”, “mặt trăng nhỏ”...
Anh có sức hấp dẫn, chỉ cần ở bên anh, cô sẽ cảm thấy an tâm. Lắng nghe hơi thở đều đều của anh, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Giang Quân gọi cô dậy. Đợi cô đánh răng rửa mặt xong, anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, pha cà phê và rán trứng xong xuôi.
Hai hôm thi, Giang Quân cũng giống như tất cả các bậc phụ huynh khác, đưa Giang Nguyệt đến trường thi. Lúc Giang Nguyệt thi xong, xe của anh đã đỗ ở bên ngoài đợi sẵn. Miệt mài học hành ngày đêm suốt ba năm trời chỉ để dùng trong có hai ngày sinh tử. Cũng may là kết quả mà Giang Nguyệt đạt được cũng không đến nỗi tồi, nếu như không phải quá kén chọn chuyên ngành thì cô đã có thể đăng ký bất cứ trường nào. Tuy nhiên trong đầu cô chỉ có trường đại học Z, bởi vì đại học Z ở Khang Châu, cách Tề Ninh gần nhất, hơn nữa đấy lại là trường đại học mà Giang Quân từng học, cô cùng muốn là “bạn cùng trường” với anh. Hơn nữa trường đại học Z cũng là một trường có tiếng trong nước. Cô nghĩ tất cả lý do đều khiến cô đang kí vào trường đại học Z.
Còn về chuyện học chuyên ngành gì, cô đã có quyết định từ lâu. Giang Quân bảo cô cứ thoải mái lựa chọn chuyện ngành mà mình thích. Điều cô cân nhắc là, học cái gì để sau này có thể quay lại Hằng Châu làm việc, có thể giúp đỡ anh. Vì vậy cô muốn lựa chọn một chuyên ngành về kinh tế: kinh tế, quản lý công thương, tài chính, mậu dịch quốc tế, kế toán.
Đợt ấy Giang Quân đi công tác khắp vùng Giang Nam, anh đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của bách hóa Vĩnh Ninh, dồn toàn bộ vốn chuyển hướng sang chuyên nghiệp hóa, chỉ làm vận chuyển và bất động sản. Vận chuyển là ngành nghề mà anh yêu thích, nhà đất mang lại lợi nhuận khổng lồ. Lúc ấy trên dưới công ty không ngớt lời phản đối, ngay cả các nguyên lão của Hằng Châu đã theo anh mười mấy năm trời cũng tỏ thái độ không tán thành, nhưng không lâu sau, những doanh nghiệp tư nhân một thời hiển hách lần lượt tuyên bố phá sản, lúc này họ mới biết rằng quyết định của Giang Quân là hoàn toàn sáng suốt.
Trong thời gian đợi giấy thông báo, ngoài thời gian tham giác các hoạt động tốt nghiệp, Giang Nguyệt đều ở nhà nghiên cứu sách nấu nướng, đánh đàn giải trí, xem đĩa, đọc sách, có hôm cảm thấy chán quá liền đăng kí đi hoc lớp thư pháp.
Giang Quân tối tối vẫn gọi điện về đều đặn, hỏi hôm nay cô làm gì, cô tỉ mỉ báo cáo lại, rồi lại luôn miệng dặn dò anh bớt uống R*ợ*u, hạn chế ***, đi ngủ sớm, nỗi khổ của ngày hôm nay chịu một ngày đủ rồi, ngày mai ắt sẽ có nỗi lo mới. Giang Quân nghe vậy thì phì cười: “Lí lẽ của của cháu cao siêu quá, ngay cả lí thuyết ở Phúc âm Matthew cũng lôi ra để nói à!” Cô hỏi anh khi nào về, kêu than ở nhà một mình sắp ૮ɦếƭ vì chán rồi. Anh bảo: cháu có thể đi chơi với bạn bè hoặc mời bạn về nhà chơi mà. Nhưng cô nói: đi chơi với các bạn làm sao vui bằng đi với chú! Giang Quân lại cười, bảo sắp rồi, nhất định sẽ về sớm hơn giấy báo nhập học.
Mỗi lần cúp điện thoại, Giang Nguyệt đều ngồi dựa lưng vào ghế nhớ lại những lời anh nói, Cô cảm thấy rất vui, hơn nữa gần như cảm nhận được “giá trị sự tồn tại” của mình, bởi vì cô có thể khiến cho một người cười thích thú đến thế.
Buổi sáng cô đến thư viện học thư pháp, hết giờ lại đi ăn trưa một mình.
Cô đến nơi bán Pu't lông, chọn một cái Pu't lông dê để viết chữ to, mua mực, nghiên, thảm, giấy... ngồi bên cái bàn bằng gỗ hạch đào rất to của Giang Quân, bày giấy ra, mài mực, luyện tập Pu't pháp mà buổi sáng thầy mới dạy. Cô viết từng nét từng nét một, chậm rãi và cẩn thận, chỉ có như vậy cô mới có thể vượt qua nỗi nhớ nhung anh.
Cuối cùng thì giấy báo cũng đến, cô được vào khoa kinh tế của đại học Z. Trong thư trường gửi đến có thông báo ngày mùng ba tháng chín cô phải đến báo danh, ngày mùng năm tháng chín bắt đầu tập quân sự.
Giang Quân mãi đến mười sáu tháng tám mới về đến Tề Ninh, hối hối hả hả về được đến nhà cũng đã chín giờ tối.
Giang Nguyệt hâm nóng đồ ăn cho anh, ngoảnh đầu lại thấy anh đang đứng dựa vào cửa tủ lạnh tu bia. Cô nhẩm tính thời gian con được ở bên nhau như thế này, chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa. Không biết vì sao Giang Nguyệt đột nhiên nghĩ đến bài thơ cổ sáng nay học thư pháp:
“Hành hành trùng hành hành,
Dữ quân sinh biệt ly.
Tương khư vạn dư lý,
Các tại thiên nhất nhai.
Đạo lộ trở thả trường,
Hội diện an khả tri?”*

Thực ra cô chỉ đến thành phố cách đây có ba trăm cây số để học, ngồi xe cũng chỉ khoảng bốn tiếng là đến nơi, thế nhưng không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện li biệt mà lòng cô lại nặng trĩu.
Giang Quân thấy mắt cô đỏ hoe liền vội vàng xin lỗi vì đã nuốt lời, mặt khác còn dịu giọng dỗ dành: “Mấy hôm nữa là sinh nhật của cháu rồi, chúng ta sẽ đón sinh nhật cháu thật hoành tráng nhé! Đi đảo Lãng Nha nhé? Đại tiểu thư à, cho tôi có cơ hội lập công chuộc tội đi mà!”
Thấy cô gạt nước mắt mỉm cười, Giang Quân liền vuốt vuốt sống mũi cô: “Vừa khóc vừa cười, ăn mười cái tát nhé!”
Cô đã mong chờ ngày sinh nhật của mình đến như vậy, thật chẳng ngờ cái sinh nhật ấy đã thay đổi hoàn toàn mối quan hệ của hai người, khiến cho sự việc sau này thay đổi hoàn toàn.
****
* Đây là bài thơ khuyết danh: Hành hành trùng hành hành. Bản dịch thơ dưới đây là của Điệp Luyến Hoa.
Đi đi lại đi đi,
Cùng chàng sinh biệt ly.
Xa nhau hơn vạn dặm,
Mỗi kẻ một phương chia.
Đường dài bao hiểm trở,
Gặp nhau biết có khi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc