Em là học trò của anh thì sao? - Chương 13

Tác giả: Điền Phản

Vậy thì không nên quên!
Năm nay Ủy Ban Giáo Dục tỉnh quy định cấp ba không được học bù, nghe nói là có học sinh quậy phá gọi điện thoại đến đài truyền hình khiếu nại, làm ầm chuyện này lên, cái này chỉ tội cho bố mẹ học sinh ấy lại có một đứa con nghịch ngợm đến vậy, mà thôi, giờ có gì mà quan trọng hơn lễ mừng năm mới được chứ.
Đầu năm, Đan Dương mời ăn cơm, đương nhiên là không thể thiếu phần của Triệu Thủy Quang rồi, dù sao mọi người cũng quen với nhau, Triệu Thủy Quang cũng không thể nào từ chối được, lúc đến nơi thì mới biết nhà hàng Đan Dương mời dùng cơm là “Đường Triều Thịnh Thế”, nhà hàng chuyên món Quảng Đông nổi tiếng nhất thành phố.
Ăn uống xong thì cũng đã xế chiều, mọi người nói là muốn đi tục quán (nơi bài bạc), Triệu Thủy Quang bất đắc dĩ đi theo bọn họ, một người mẫu mực như cô thì làm sao dám đến mấy chỗ ăn chơi như vậy, Hi Diệu đi ở phía trước nói, “Lúc đi học thì mọi người thường cúp học đến đó chơi lắm, em đừng lo, có gì mọi người chịu trách nhiệm cho!” Nói nhảm, cô thì làm sao có thể so với mấy sinh viên “mẫu mực” hệ điện ảnh chứ, mà còn Đan Dương thì khỏi nói, đúng thiệt là vô địch mà, bình thường thì nói là không việc làm, nghèo rớt mồng tơi, thế mà lúc cầm chìa khóa xe thì xe nào xe nấy đều bóng loáng. Đừng là người chọc người tức ૮ɦếƭ mà!
“Em gái Tiểu Quang!” Triệu Thủy Quang đang đi lon ton thì chợt nghe có người gọi mình, chưa kịp nhìn xem là ai thì đã bị người ta kéo tay, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông ba phần đẹp trai bảy phần tà khí, hai phần mùi R*ợ*u, không phải Sở Phỉ Phỉ đó sao.
Nạo Lam đi cạnh Triệu Thủy Quang cũng là bạn trong nhóm Đan Dương, thấy có người kéo Triệu Thủy Quang liền đứng chắn phía trước, đám Đan Dương đang đi cũng dừng lại, Triệu Thủy Quang thấy thế vội nói, “Nạo Lam, không sao đâu, người quen của em đó.” Không khí lúc này cũng bớt căng thẳng đi.
Có người đàn ông trung niên từ phòng bên cạnh bước ra, “Sở thiếu gia, có chuyện gì sao, à à, không việc gì không việc gì, mọi người đều quen biết nhau, từ từ nói từ từ nói.” Người này dường như cũng nhận ra bọn họ, vội vàng giải thích.
Sở Phỉ Phỉ không để ý tới người nọ, cũng không chịu buông tha Triệu Thủy Quang, nói, “Em gái Tiểu Quang, qua bên đây chơi với anh Sở đi, có thầy Đàm của em ở đây nữa nè.”
Triệu Thủy Quang nghe nhắc đến Đàm Thư Mặc thì có cho cô mười lá gan cô cũng không dám đi, đang nghĩ cách từ chối khéo léo, Hi Diệu đã làm ầm lên, “Này, cái anh này làm gì thế, buông tay ra.”
Đan Dương liền kéo Hi Diệu lại, “Nếu mọi người đều quen biết, đúng lúc chúng tôi chuẩn bị đi tục quán, hay là cùng đi đi?”
Đan Dương vừa nói xong thì cô đã thấy Đàm Thư Mặc đang nói chuyện điện thoại đi tới, Sở Phỉ Phỉ vui vẻ kéo Triệu Thủy Quang nói, “Xem đi, anh không có gạt em, có thầy Đàm em ở đây nữa nè.”
(ở đây thiếu 1 câu, ta chưa edit kịp, vì k hiểu cặn kẽ, sẽ chỉnh lại và thêm vào sau, không liên quan gì tới phần sau, chỉ đơn giản là triết lý thôi)
Triệu Thủy Quang e dè kêu, “Thầy Đàm!”
Điều này khiến Đan Dương và những người còn lại sửng sốt một chút, ai cũng không dám tin người đàn ông dáng vẻ không phú tức quý này lại là giáo viên, thật sự không biết là anh ta bôi bác hình tượng giáo viên hay là hình tượng giáo viên bôi nhọ anh ta.
Đàm Thư Mặc cúp điện thoại, ánh mắt trong veo nhìn Sở Phỉ Phỉ đang nắm tay Triệu Thủy Quang, anh đi lướt qua người Triệu Thủy Quang, nói, “Em cũng vào chơi đi.” Triệu đồng học của chúng ta đành phải vò vò áo khoác, lề mề bước đi theo sau Đàm Thư Mặc vào phòng, vừa đi vừa quay đầu lại cầu cứu Hi Diệu, Hi Diệu ôm chầm lấy Đan Dương, nói, “Tiểu Quang, thì ra là thầy của em à, sao không nói sớm, làm chị hiểu lầm thấy chưa, thầy, vậy Tiểu Quang của em xin làm phiền thầy rồi.”
Triệu Thủy Quang thật muốn la lên rằng: Hi Diệu, em hận chị.
Triệu Thủy Quang đi theo Đàm Thư Mặc, Sở Phỉ Phỉ đi phía trước đẩy cửa vào, được lắm, tuấn nam mỹ nữ ngồi đầy hai bàn, cửa vừa mở mọi người liền nhìn ra, có người la toáng lên, “YAAA… Phỉ Phỉ, mới đi một vòng mà đã bắt cóc được môt em rồi nhá.”
Sở Phỉ Phỉ liền cười nói, “Bậy bạ, người anh em, nếu mình mà bắt cóc trẻ em thì chỉ có con đường ૮ɦếƭ thôi.”
Sở Phỉ Phỉ vừa nói vừa kéo ghế, khoát tay Triệu Thủy Quang,“Ngồi xuống đi.” Triệu Thủy Quang nhìn qua thì thấy Đàm Thư Mặc đã sớm ngồi vào chỗ của mình, người nào đó chợt lên tiếng, “Em gái này nhìn quen lắm.”
Triệu Thủy Quang cả kinh, cô đột nhiên sực nhớ cũng đã từng gặp mấy người này rồi, lúc mà cô và Hi Diệu diễn trò đồng tính *** ở “Tô”, cô nhìn Sở Phỉ Phỉ, anh ta đang đùa giỡn với mọi người, cũng không chú ý câu này, Triệu Thủy Quang toát cả mồ hôi lạnh, cô bắt đầu cảm thấy giống như Sở Phỉ Phỉ đang lấy mình ra làm trò đùa vậy, mà chắc Đàm Thư Mặc cũng nhìn ra được.
Cô nghiêm trang nói, “Vài bạn học của em cũng nói vậy, chắc tại em lớn lên trông xinh đẹp quá!” Tất cả mọi người nghe xong đều cười rộ lên, thì ra vẫn là một đứa học sinh ham chơi thôi.
“Mình thấy chiếc xe Passat cậu mới đổi, đừng nói là cậu lấy chiếc xe ra dụ cô bé này đó nha?” Người nọ chọc ghẹo, cả người nho nhã như làn gió, làm người ta cứ tưởng câu nói trêu chọc lúc nãy không phải thốt ra từ miệng chị ta.
“Tôn Tiện, đừng có chọc nữa, em ấy là học trò của Thư Mặc đó.” Sở Phỉ Phỉ kéo ghế cho Triệu Thủy Quang ngồi xuống, cô ngồi giữa Sở Phỉ Phỉ và Đàm Thư Mặc.
Một bàn người vui vẻ hòa thuận đánh bài, Triệu Thủy Quang hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, cô nhìn chằm chằm Đàm Thư Mặc, ánh mắt anh uể oải, Ng'n t mảnh mai cẩn thận xào bài, ra bài, anh quăng một con bài ra, nói, “Giang”, tay xoa *** nắn làm anh càng thêm ưu nhã lạ thường.
Triệu Thủy Quang cũng từng xem qua người lớn đánh bài, chướng khí mù mịt đấy, người thắng la làng đòi lấy tiền, kẻ thua cũng hùng hùng hổ hổ, nhưng lời nói thốt ra từ miệng họ không hề tục tĩu tí nào.
Lúc ấy khi mọi người nói chuyện phiếm, Triệu Thủy Quang và Hi Vọng cũng bị mọi người trêu chọc, khi đó cả đám vẫn còn là mấy đứa học trò choai choai nghịch ngợm, mọi lời nói đều rất trẻ con, nhưng tình bạn cũng không thua gì Sở Phỉ Phỉ, Đàm Thư Mặc, Tôn Tiện và những người khác, thì ra cho dù thời gian có trôi qua nhanh thế nào thì tình bạn cứ giống như hủ R*ợ*u vậy, ủ càng lâu thì càng ngon, càng gắn bó bao nhiêu càng khắng khít bấy nhiêu.
Qua một lúc, điện thoại Đàm Thư Mặc reo, anh vội đứng dậy ra ngoài nghe, Tôn Tiện thấy thế liền la lên, “Không cho đi, khẳng định là đi đón Hi Hi nè, cậu nhìn đi, học trò của cậu còn ở đây đó.”
Đàm Thư Mặc nói, “Vậy thì để học trò mình chơi đi.” Anh kéo Triệu Thủy Quang qua chỗ mình ngồi, cúi đầu nói với cô, “Thắng em lấy, thua chia theo bình thường, nhớ không được thua.” Triệu Thủy Quang không dám nhúc nhích, chỉ ngồi đó nhìn cổ áo màu vàng hờ hững của anh, mặt bỗng nhiên đỏ bừng gật đầu nhận nhiệm vụ. Đàm Thư Mặc nói xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài.
Triệu Thủy Quang cũng có biết đánh bài đâu, đành phải ráng nhớ lúc nãy mọi người chơi thế nào, may mắn là quy tắc chơi mạt chược cũng không khó mấy, ba quân bài, hai đôi*, cũng không khó nhớ lắm, Sở Phỉ Phỉ lên tiếng, “Này này, không chơi ăn tiền nữa, chẳng vui gì cả, luật chơi mới, người thắng được quyền hỏi người thua một câu và người thua nhất định phải nói thật.”
Triệu Thủy Quang nghe là biết mình xong đời rồi, Sở Phỉ Phỉ tuyệt đối có thù với cô mà, bởi thế cô mỗi khi ra bài cũng cẩn trọng hơn, nhưng mà nhìn một hồi lâu cũng không có bài để ra, đang buồn bực thì lại nghe Sở Phỉ Phỉ la lên, “A, ù rồi, haha, cô bé ngốc”
Triệu Thủy Quang thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là mình thua đậm, không ngờ lại thắng, thì ra chơi gian lận lại đơn giản như vậy, khó trách nhiều người lại chơi gian lận.
Chơi hết một vòng**, người thua thảm nhất là Tôn Tiện, Tôn Tiện hất bài nói, “Mình biết ngay cậu chẳng tốt lành gì đâu, hỏi đi.”
Sở Phỉ Phỉ cười, khuôn mặt càng thêm đẹp trai, anh nói, “Vậy thì xin mời hai vị đây thành khẩn khai ra tình sử của mình đi.”
Tôn Tiện nghiến răng nghiến lợi nói, “Sở Phỉ Phỉ, cậu sống tời từng tuổi này mà giả bộ khách sáo cái gì nữa,”
Sở Phỉ Phỉ cũng giả bộ nghiêm mặt, liếc mắt nhìn Triệu Thủy Quang, nói, “Tốt nhất cậu trả lời đi, phải làm gương cho em gái đây noi theo chứ.”
Tôn Tiện lúc này mới biết Sở Phỉ Phỉ “ý của Túy Ông không phải ở R*ợ*u” (có dụng ý khác), tức giận nói, “Tuần trước, đã chia tay.”
Triệu Thủy Quang nghĩ thầm, mẹ ơi, chả lẽ muốn cô trước mặt đám người ăn tươi nuốt sống này nói ra hết hay sao, cho dù nói ra cũng chẳng ai tin cả, nhưng cô đã thua thì đành phải chịu trận thôi, “Cấp 2, đã chia tay.”
Cô gái ngồi cạnh Tôn Tiện nói, “Trời, con nít giờ lớn nhanh thật, mấy tình yêu trẻ con ấy thì tính cái gì chứ.”
Sở Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn cô gái ấy, Triệu Thủy Quang cũng thừa nhận yêu nhau ở cấp hai là quá sớm, nhưng cô cũng bất đắc dĩ mới nói ra trước mặt mọi người, mà không phải vì vậy mà họ có quyền phê phán xem thường tình cảm của cô và Hi Vọng, đó là hồi ức đẹp đẽ nhất trong đời của cô, cho dù là con nít thì sao, tuyệt đối không ai được phép khinh miệt, những điều này người lớn không bao giờ hiểu được cả.
Triệu Thủy Quang ngẩng đầu nghiêm túc nói, “Dì à, không tính cái gì, chỉ sợ cả đời này khó có thể yêu người khác, có nhiều người đã trưởng thành nhưng vẫn không biết tình yêu là thế nào.”
Cô gái kia sửng sốt, vừa rồi còn tưởng cô bé này dễ dàng bị bắt nạt nhưng giờ thì sự thật đã nói lên không phải, rõ ràng nữ sinh tóc ngắn vểnh vểnh lên kia từ nãy đến giời yên lặng cúi đầu đánh bài, lúc ngẩng đầu trả lời thì mặt mày lại hung dữ, làm cô sợ ૮ɦếƭ điếng.
“Sao vậy? Gì mà ai nấy đều ngẩn ra hết?” Cửa mở, một đại mỹ nữ bước vào, mái tóc dài uống lượn gợn sóng, trên lỗ tai còn đeo hai khuyên tai to lủng lẳng, cả người toát ra sự cao quý, quần áo đẹp đẽ còn tôn thêm vẻ đẹp và khí chất của cô. Đàm Thư Mặc cũng bước theo vào, tay thọc vào túi quần, ánh mắt sâu xa nhìn Triệu Thủy Quang.
Sở Phỉ Phỉ vội trả lời, “A, Hi Hi tới rồi à, không có gì đâu, chỉ là mọi người giỡn với học trò của thầy Đàm thôi mà.”
Hi Hi cười bước đến chỗ Triệu Thủy Quang, duỗi tay nói, “Xin chào, chị là Hàn Hi Hi, là người đang đeo đuổi thầy Đàm của em.”
Nhìn gần, khuôn mặt trang điểm Hàn Hi Hi mịn màng đến nỗi không thấy cả lỗ chân lông, không có tì vết gì cả, đôi môi đỏ mọng, nụ cười mê người, giọng nói lại vô cùng quyến rũ.
Triệu Thủy Quang ngẩn người một lúc, sau đó lập tức đứng dậy bắt tay Hàn Hi Hi, cô chỉ cảm thấy bàn tay người nọ rất là mềm mại, “Em là Triệu Thủy Quang, chị gọi em là Tiểu Quang đi.”
Cô nhớ Hi Diệu đã từng nói, muốn biết một cô gái có biết cách đối nhân xử thế, có phải là người đẹp toàn diện hay không thì chỉ cần xem tay chân là biết ngay.
Bất luận hai cô gái nào gặp nhau thì cũng âm thầm đánh giá đối phương, xem thử người ta hơn mình ở điểm, nhưng sự so sánh này chỉ nằm trong phạm vi cho phép. Hàn Hi Hi là người phụ nữ trưởng thành, hơn hẳn Triệu Thủy Quang về mọi mặt, bởi thế trong mắt Hàn Hi Hi, Triệu Thủy Quang không phải là mối lo, nhưng là học trò của Đàm Thư Mặc thì tất nhiên cô phải tạo quan hệ tốt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc